Tôi sống trong khu chung cư cách trường 10 phút đi bộ nếu đi theo hướng ga tàu. Và mất 15 phút để đi từ nhà tôi đến ga tàu.
Nó không nằm trong đô thị lẫn miền quê, nhưng do tiện lợi nên có rất nhiều người sử dụng và tiền thuê nhà quanh khu đó cũng cao.
Còn nữa, nếu Keiichi đi tàu thì sẽ mất chưa đến 30 phút để cậu ta đi bộ từ ga đến trường, nhưng vì buổi sáng có nhiều tuyến xe buýt nên cậu ta sử dụng chúng.
“Hể, vậy Saejima và Kohinata đều sống quanh đây nhỉ. Bảo Tomoki nếu mấy cậu biết chỗ ngon để ăn uống nhá”
Cậu ta vừa bước lùi vừa nói với hai cô gái. Rồi đụng trúng cái cột điện.
Hiện tại, tôi và Keiichi đang đi đằng trước, và hai cô gái đi sau.
“Ừm. Mà nói thật là tớ cũng không rành về những cửa hàng mấy.
Trước kia tớ còn không biết Sugino-kun làm việc ở quán cà phê nào……Asuka cũng vậy phải không?”
Saejima hỏi Kohinata, cô ấy gật đầu.
“Có vẻ như chỗ đó ít được biết đến nhỉ”
“Tớ chỉ tình cờ thấy tờ rơi thôi, do may mắn cả”
Muốn tìm được một chỗ tốt để làm bán thời gian, không chỉ thông qua tờ rơi và internet mà còn phải tự đi lòng vòng kiếm nữa. Nếu được thì tôi nghĩ rằng làm ở một chỗ trong thời gian dài sẽ tốt, và một trong những lý do để đến tận nơi là vì tôi muốn nhìn thấy môi trường làm việc bằng chính mắt mình.
Khi tôi đang vừa đi vừa nghĩ ngợi về điều này, Keiichi nhếch miệng cười.
Và rồi ––
“Dù sao thì hai cậu có vẻ ở gần nhà Tomoki nên có thể dễ dàng đến thăm”
Cậu ta nói không chút ngại ngùng.
“Oi oi, chủ nhà đã đồng ý đâu.”
“Cậu trông có vẻ rảnh sau giờ tan trường mỗi ngày mà Tomoki”
“Đúng là tớ rảnh thật, nhưng họ là con gái đấy? Khác với việc con trai đến chơi. Tớ còn phải chuẩn bị tinh thần nữa, và hai người họ còn có việc riêng chứ”
Khi tôi nói với giọng chán nản, có ai đó kéo lấy tay áo tôi.
Tôi biết chỉ có một người duy nhất mới làm thế này thôi, nên không cần phải nhìn mặt xác nhận làm gì, rồi quay đầu lại và hỏi “Sao vậy Kohinata?”. Cổ gật gật đầu. Ý cổ là sao nhỉ.
“......hmm……vậy là cậu ổn với việc đó?”
Khi tôi xác nhận lại, Kohinata lại gật đầu.
À à……Hiểu rồi. Có vẻ Kohinata không hứng thú với tình yêu hay mấy thứ như thế, và có vẻ như cô ấy không xem tôi như một thằng con trai.
Người của cả hai giới tính đều luôn vây quanh cô ấy, nên có khả năng cao là cổ xem tôi là một trong số họ. Mà cổ có đến chỗ làm bán thời gian của tôi, nên dù chỉ một chút xíu thôi, có thể cô ấy nghĩ tôi đặc biệt.
☆
☆
☆
☆
☆
“Về rồi đây”
“Xin lỗi đã làm phiền”
“ (Cúi đầu) “
Ba người bạn cùng lớp chào ba kiểu khác nhau khi bước vào nhà tôi.
Keiichi nói “Về rồi đây” nghe sai quá sai. Nhưng tôi sẽ không nghĩ sâu về chuyện đó.
Mới chỉ vài phút trước, tôi bắt ba người họ chờ ở trước cửa để tôi làm thoáng nhà và nhanh chóng kiểm tra mọi thứ bên trong. Mặc dù không có gì sai trái khi đưa con gái vào nhà cả, nhưng biết đấy, chuyện đó làm tôi lo lắng và hồi hộp. Mặc dù không giỏi nói chuyện với con gái, tôi vẫn là một nam sinh cao trung khoẻ mạnh chứ.
“Tớ sẽ lấy bộ tay cầm chơi game ra phòng khách, còn Keiichi thì lấy trà ra khỏi tủ lạnh đi, lấy đủ cho mọi người đấy”
“Rõ ⁓, tớ dùng mấy cái cốc được không?’
“Thích gì thì cứ dùng đi. Etto……Kohinata với cậu ngồi đây được không? Chúng tớ sẽ chuẩn bị cho”
Tôi kêu hai người họ vào trong kotatsu.
Vì mùa này ấm nên không cắm điện, nhưng tấm futon thì vẫn nằm trên đó.
Hai cô gái làm y lời tôi –– và trông hơi lo lắng, họ ngồi trước kotatsu.
Tôi cất cặp vào phòng tôi, treo áo khoác đồng phục lên giá, mang tay cầm chơi game đến phòng khách nơi ba người họ đang chờ. Rồi tôi sững lại.
“Thì ra……rốt cuộc là thế này à……”
Nhìn cảnh tượng phía trước, tôi chỉ có thể lẩm bẩm những từ đó.
Ngay trong căn hộ tôi đang sống, có một cái kotatsu dài được đặt chiều dọc ở phòng khách, và cái kệ TV có cái TV màn hình phẳng trên đó.
Khi bốn người cùng chơi game, có một phía kotatsu không được sử dụng. Đó là vì nó ở ngay đối diện cái TV, ngồi ở đó thì sẽ cản tầm nhìn của những người khác, và cũng sẽ không thấy được TV.
Thế nên khi chơi với những đứa bạn thời tiểu học, sẽ có hai đứa ngồi hai bên trái phải, hai đứa còn lại ngồi chung với nhau trước bàn.
Nhưng, hôm nay là lần đầu tiên có hai đứa con trai và hai đứa con gái. Có rất nhiều hạn chế.
“Tớ thì không phiền đâu, nhưng Kohinata và cậu có ổn với cách sắp xếp này không?”
Lý do tôi hỏi thế là vì chỗ trống duy nhất là chỗ cạnh Kohinata.
Keiichi ngồi bên trái, Saejima ngồi bên phải –– và ở mặt trước bàn, Kohinata ngồi phía bên phải. Kohinata ngước lên nhìn tôi, gật gật đầu.
“Ngồi ở đây dễ nói chuyện với Asuka hơn, và Tomoki cũng cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với Asuka phải không? Nên tớ nghĩ cách này là tốt nhất”
Ehehe, Saejima nói. Ba người họ đều trông có vẻ tán thành, và vì đây là kết quả khi họ nghĩ cho tôi nên từ chối thì tệ thật.
Nhưng, nhưng mà.
Tôi cố giữ gương mặt tỉnh và nói “Tớ không phiền đâu”, nhưng tôi đang ngồi cạnh một cô gái –– không phải trên chuyến tàu nào cả, mà là trong kotatsu! Có hiểu không!? KOTATSU đấy! Sao mà tôi bình tĩnh được cơ chứ!?
Còn nữa, cô gái đó là Kohinata, dễ thương cả về ngoại hình lẫn cử chỉ. Tôi cảm thấy hơi chán nản khi cô ấy hoàn toàn không xem tôi là một thằng con trai, nhưng việc tôi có để ý cô ấy hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
“C, Cảm ơn vì ly trà, Keiichi”
“–– pfft, kuku –– Không có gì đâu”
Khi tôi thò chân vào kotatsu và cố gắng giữ sự điềm tĩnh của mình, Keiichi cúi mặt xuống và trông như đang cố nhịn cười.
Phải! Tôi đã thêm vào hoá đơn của cậu ta một món do chính tôi chọn!
“K, Không phải có hơi chật sao? Cậu có muốn tớ thu người lại một chút không?”
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh –– tôi lẩm bẩm trong đầu, và hỏi Kohinata. Khoảng cách giữa tôi và cô ấy chỉ có 5cm thôi.
Trả lời câu hỏi của tôi, Kohinata lắc đầu với ánh nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. Sau đó cô ấy nhìn vào mắt tôi một chút, nhưng nhanh chóng chuyển ánh nhìn đi.
“......t, thế à”
Có thể không phải vậy , nhưng liệu Kohinata, giống như Keiichi, đã để ý rằng tôi đang bối rối và đang cười thầm không……? Có vẻ như tai cô ấy đỏ hơn bình thường, có phải do đang cố nhịn cười dù cho khuôn mặt cổ vô cảm không? Nếu thế thì buồn thật. Mong là tôi sai.
Nhưng nếu không phải do thế đi chăng nữa, tôi cũng không biết tại sao.
––– Lời tác giả –––
Kohinata-chan, không phải quá dễ thương sao……?