Sau khi dọn dẹp xong căn tin, tôi kể lại tình hình cho dì Akane và xin mang đồ ăn về nhà. Nếu như chỉ có mình Keiichi chờ thôi thì tôi đã kêu cậu ta đến căn tin và vừa ăn vừa trò chuyện rồi, nhưng hôm nay thì không thể thế được.
Tôi không có đủ gan để thư giãn trong khi có hai cô gái mà mình không thân thiết mấy phải chờ tôi.
……nhưng thực sự tôi không thể ngờ tới được mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này.
Việc Saejima và Kohinata không tiếp xúc với tôi ở trên trường chỉ là khoảng lặng trước cơn bão thôi. Keiichi thường làm vậy mà.
Tôi cất dụng cụ lau dọn, chào những người làm việc ở căn tin và cất hộp katsudon dì làm cho vào cặp.
Bạn bè đang chờ trong lớp nên tôi vội bước đến đó.
☆
☆
☆
☆
☆
Khi mở cửa lớp 2C, có vẻ như những đứa cùng lớp khác đã về nhà hay đi tham gia hoạt động câu lạc bộ, và ở đó chỉ có ba người tôi quen. Vì một lý do nào đó, Keiichi đứng ngay trước bàn giáo viên, còn Saejima và Kohinata ngồi ở hàng ghế đầu. Trông như đang trong tiết học vậy.
“Chào cậu!”
“C, Chào cậu!”
Khi tôi bước vào lớp, Keiichi tươi cười nói, Saejima thì có biểu hiện xin lỗi. Còn Kohinata thì chĩa điện thoại về phía tôi với khuôn mặt vô cảm như mọi khi. Nó ở xa quá nên tôi không thấy rõ được.
“Etto……‘Chào cậu’, hử?”
Khi tôi lại gần và đọc to những chữ được viết trên đó lên, Kohinata vui vẻ gật đầu. Không hiểu sao khuôn mặt cô ấy vô cảm mà vẫn toát ra niềm vui. Do tốc độ gật đầu à?
“Xin lỗi đã để ba cậu chờ. Nhưng nếu cậu nói trước, tớ đã làm được nhiều thứ hơn rồi”
Như là dọn dẹp vào hôm khác và hôm nay chỉ lấy đồ ăn thôi.
Tôi nói, ám chỉ rằng mình không hài lòng với kế hoạch bí mật này.
Tôi chưa bao giờ có con gái đến chơi nhà cả.
Có lần tôi đã nói với hai người họ là “không phải liên quan gì tới tôi nữa”, nhưng nếu một cô gái cùng lớp đến nhà, một nam sinh cao trung phải chuẩn bị đồ ăn vặt, mua chất khử mùi, và kiểm tra xem có những thứ không nên bị nhìn thấy không.
“Mà, tớ là người bảo giữ bí mật đó. Có biết họ lo rằng Tomoki sẽ gặp rắc rối không?”
“Biết ngay cậu là thủ phạm mà Keiichi!”
“Hahaha, tớ sẽ khao cậu một bữa ở căn tin vào lần tới, nên tha tớ đi”
Thằng này luôn cố dụ tôi bằng đồ ăn……Tôi rất biết ơn.
“Tớ sẽ chọn món”
“Không ngần ngại luôn à Tomoki! Tớ sẽ phải tăng khoản tiết kiệm của mình trước khi mua đồ ăn cho cậu đấy!?”
Vậy đây là bữa ăn tôi chọn thứ hai rồi. Thật tốt khi có thể tiết kiệm tiền. [note51893]
Sau khi tuyên bản án của Keiichi, tôi nhìn hai cô gái đang trông có vẻ không được thoải mái lắm. Rồi tôi nhún vai.
“Các cậu thực sự không cần phải lo lắng về chuyện xảy ra lúc trước, được chứ? Đó là vấn đề của mình tớ thôi”
Hai người con gái – nhất là Saejima, trông có vẻ vẫn còn hối hận về lời buộc tội sai lệch lúc trước về tôi, nên tôi cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Tôi muốn rằng mình có thể nhắc lại về việc lắng nghe người khác, nhưng họ không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa. Đương nhiên, họ không cần phải đến chỗ làm bán thời gian, hay đến nhà tôi làm gì.
Nhưng khi Saejima nghe tôi nói, vì một lý do nào đó cổ trông hơi xấu hổ.
“Đương nhiên tớ cảm thấy thế rồi. Đây là lần đầu tiên tớ đến nhà con trai, chỉ là tớ có hơi háo hức thôi”
Thì ra là thế……Vậy là do tò mò sao. Nhưng việc Saejima chưa đến nhà con trai bao giờ thì hơi bất ngờ thật.
“Saejima không có bạn trai hay gì à?”
“Không. ……tớ nghĩ là tớ không hứng thú với chuyện đó”
Saejima trả lời câu hỏi thẳng của tôi với gương mặt hơi khó chịu.
Với ngoại hình và tính cách của Saejima, không có gì phải ngạc nhiên khi có đứa con trai thổ lộ tình cảm với cô ấy, nhưng có lý do nào để làm thế à? Ngoại hình ưa nhìn chăng?
Tôi hơi tò mò, nhưng không có thời gian để đào sâu thêm nên chuyển ánh nhìn sang Kohinata. Cô ấy gật gật đầu.
Chắc là cổ không hứng thú với tình yêu, như Saejima vậy. Điều này có thể phần nào đoán trước được.
– Ha, đây chính là cảm giác của người cha khi nghĩ về con gái nhỉ !? Không phải thế.
“Đây cũng là lần đầu tiên Kohinata đến nhà con trai à?”
Tôi hỏi với nụ cười tự giễu trên gương mặt, và Kohinata gật đầu đồng ý.
“Nói trước với cậu, đến nhà tớ không có gì làm ngoài chơi game đâu nhé? Tớ có 4 tay cầm, nên chúng ta có thể chơi cùng nhau được. Làm thế có ổn không? Tớ xin lỗi, tớ không biết con gái làm gì để giải trí cả”
Lý do mà có đến bốn cái tay cầm chơi game là vì hai đứa bạn từ thời tiểu học, mà giờ đã học ở trường cao trung khác, vẫn thỉnh thoảng đến chơi. Chúng tôi đã biết nhau lâu lắm rồi.
“Đương nhiên là được rồi! Tớ cũng thích game mà, nên thỉnh thoảng tớ vẫn qua nhà Asuka để chơi”
“Vậy thì tốt rồi. Vậy chúng ta sẽ chơi game, thế được không Kohinata?”
Khi tôi xác nhận với Kohinata, cô ấy gật đầu mạnh. Sau đó cổ đưa tôi cục kẹo nhận được một lúc trước.
Nó không làm tôi thấy đói bụng, nhưng tôi không phiền khi nhận viên kẹo này đâu. Nó như là thành ý của Kohinata vậy.