Phần 2
Ánh mắt họ bắt gặp lấy nhau.
“…”
“…”
Lần này là giữa Shokuhou Misaki và Misaka Mikoto.
Hai người đứng rất gần và cứ thế lườm nhau.
Sự việc này diễn ra ba ngày trước đó.
Nhưng thay vì chạm mặt ở một bãi đỗ xe mờ ám nào đó, họ gặp nhau trên sân khấu, trong phòng thể dục của trường Trung học Tokiwadai danh giá.
Thính phòng thường là lựa chọn lý tưởng cho các buổi diễn kịch, nhưng hoạt động lần này có vẻ đòi hỏi vận động và la hét rất nhiều, khả năng cao tiết học chung này được xếp vào loại hoạt động thể chất chứ không phải trình diễn nghệ thuật.
Thực ra, nữ sinh ở đây ai cũng mặc đồ thể thao gồm áo ba lỗ và quần ngắn thay vì đồng phục mùa đông.
Đúng vậy.
Đây vừa là một vở kịch đồng thời cũng là tiết học chung.
Người giáo viên vỗ tay đầy thanh lịch, thu hút sự chú ý của các học sinh.
“Nghe đây, các em năm hai. Tôi đoán là các em đều đã chọn nhóm và biết mình phải làm gì rồi đúng không? Trong tiết học chung lần này, các em sẽ có cơ hội vượt ra khỏi giới hạn thông thường, được hợp tác với học sinh từ các lớp khác. Tôi mong rằng các em sẽ hiểu rõ hơn về sự đoàn kết từ việc này. Và đây đồng thời cũng là chất xúc tác giúp các em phát triển Personal Reality – dẫn đến nâng cao năng lực. Hiểu rồi chứ?”
Các học sinh đồng loạt khẳng định.
Có rất nhiều học sinh tham gia vào tiết học này.
Đối với Shokuhou, điều này nghĩa là có rất nhiều gương mặt mới mẻ.
Ấy vậy mà, một cách thần kì nào đó hai người họ lại cùng trong một nhóm.
Điều này không khỏi làm cho Shokuhou phải nghĩ ngợi, cho rằng có một ác quỷ thao túng được xác suất ẩn nấp đâu đó trong ngôi trường này.
Suy nghĩ ấy không mấy khả quan, dù gì thì đây cũng là thành phố khoa học.
Mikoto gãi đầu, chẳng màng đến Shokuhou trước mặt.
“Coi nào. Nhóm chúng ta được phân cho vở Giấc Mộng Đêm Hè của Shakespeare.”
Nữ Hoàng đưa tay lên trước miệng ngáp một tiếng lộ rõ sự chán chường.
“Yawwwn… Mấy cái lớp học tập trung vào hoạt động thể chất như thế này thật là phiền phức. Thời tiết đẹp thế này, tôi chỉ muốn đánh một giấc thôi. Nhưng nếu rình trốn tiết thì tôi…”
“Này.”
“…sẽ bị săn lùng bởi cái con nhỏ mà không biết vì sao lại không bị ảnh hưởng bởi năng lực của mình. Việc tôi có mặt ở đây cũng đâu làm ảnh hưởng gì tới cô, vậy sao cô không làm ngơ mà cho tôi đi nhỉ, cô nàng ngốc nghếch nóng tính kia ơi?”
Đấy là lí do Shokuhou Misaki không thể tận hưởng một giấc ngủ ngon lành trên bãi cỏ trong một ngày nắng đẹp.
Thà ở lại còn hơn là bị rượt bởi một con một con pikachu phóng ra điện lên đến hàng tỉ vôn.
(Có cách nào để biến tình huống này thành có lợi cho mình không nhỉ?)
“Ugh, buồn ngủ quá.”
“Sao cô trông mệt mỏi quá vậy?”
“Khác với đứa trẻ con leo lên giường khi mặt trời vừa khuất, người lớn như tôi đây biết sử dụng thời gian ban đêm cho hợp lí☆”
Thế là cả hai lại tranh cãi.
Và dù cho trên mặt vẫn là một nụ cười hoàn hảo, lí lẽ lần này của Shokuhou không được hoàn hảo đến như vậy.
“Cô không nói đùa đó chứ, Shokuhou Misaki? Cô nghĩ thức đêm thì được coi là người lớn à? Peh heh heh. Cô bé à, đối với người phụ nữ trưởng thành biết chăm sóc nhan sắc và sức khoẻ thì thức đêm là điều tối kị. Cô không biết sao, nhóc ranh?”
“Khoan, kh, mình vừa mới bị Misaka đầu đất outplay sao!?”
“Và đấy là tôi chẳng cần cố nữa cơ, Nữ Hoàng Nhỏ.”
Misaka Mikoto cười nham hiểm và nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Shokuhou.
Dù cho cô có lợi thế hơn hẳn với mánh khoé và tiểu xảo, đọ sức trực diện như thế này thì cô hoàn toàn bị áp đảo, (mặt đỏ bừng cùng đôimắt ngấn lệ) Shokuhou chẳng thể đẩy được bàn tay trên đầu mình xuống.
Misaka Mikoto miễn nhiễm với Mental Out, nên Shokuhou cũng đành bó tay khi cô gái kia dùng vũ lực đối phó như vậy.
Nếu muốn thì Hạng 3 thừa sức đẩy Shokuhou xuống sàn rồi ngồi lên người cô.
Nhưng Nữ Hoàng không chấp nhận kết cục như thế này.
Cơn giận của cô được đẩy đến đỉnh điểm đến mức khiến cô bình tĩnh trở lại.
Đó cũng chính là lúc cô ra quyết định trong khi toàn thân vẫn run rẩy.
(T-Thích thì chiến. Được rồi, mình biết chính xác phải làm gì. Chuyện đã thành ra thế này, tôi sẽ tận hưởng tiết nhạc kịch này theo cái cách mà đứa trẻ con như cô còn chưa từng mơ tới, Misaka-saaan!!)
Các cô nàng khác chẳng dám tiếp cận Hạng 5 và Hạng 3 (dù cho bản thân họ cũng không phải năng lực gia hạng xoàng), nên họ quan sát từ xa vì thì thầm to nhỏ với nhau.
Đây không phải là quy định hay phép tắc cụ thể gì, nhưng trong ngôi trường của các tiểu thư này, lời đồn cũng được lan đi một cách yên ắng nhẹ nhàng.
“U-ugh. Misaka-sama và Shokuhou-sama chung một nhóm? Khác nào ngay từ đầu tuyên bố vị trí đầu bảng sẽ thuộc về ai.”
“Tôi thấy tội cho mấy cô nàng trong đội đó quá. Họ phải đóng vai vua của loài người hoặc nàng tiên Puck khi mà hai ngôi sao chói lọi đó đã chiếm trọn mọi ánh nhìn.”
“(Eep…)”
“Sao cậu lại nói thế, Matsuzai-san! Kinoshita-san vừa mới ngã quỵ vì áp lực này! Này, Otonari-san, cậu thuộc bộ phận y tế đúng không!?”
Trong khi hai cô gái kia bất đắc dĩ bị cuốn vào một vỡ bi hài kịch, Shokuhou bĩu môi một cách trẻ con và lên tiếng (trong đầu cô không ngừng thực hiện các tính toán phức tạp).
“Trong số các vở diễn của Shakespeare, tại sao phải là Giấc Mộng Đêm Hè? Trong mấy chuyện như thế này cô rõ là xui tận mạng đấy, Misaka-san.”
“Thế phải diễn vở nào thì mới được coi là may mắn hả?”
“Hamlet hoặc Macbeth. Như vậy thì tôi có thể “kết thúc” cô trong một vở diễn kịch tính☆ Nhưng Giấc Mộng Đêm Hè thì là một vở hài kịch, nên chẳng ai phải chết cả.”
Shokuhou trông có vẻ khá nghiêm túc khi mà cô dùng miệng giữ ngón trỏ của chiếc găng tay trắng tinh.
Mikoto (người chẳng mấy để ý đến hành động trẻ con của cô Nữ Hoàng hư hỏng) thở dài thể hiện sự khó chịu và bắt đầu một lật cuốn sách có hình dán của thư viện trên đó.
Có một điều phổ biến đó là dù cho bản thân, một người có kiến thức tương đối về các tác phẩm nổi danh thì vẫn có nhiều nhận định sai về bối cảnh và cốt truyện. Ví dụ như Frankenstein là tên của nhà khoa học, chứ không phải của con quái vật ông ta tạo ra. Nên cô ấy phải xem xét lại vài điều cơ bản.
“Để xem nào… Giấc Mộng Đêm Hè là một vở hài kịch và cũng là một trong những tuyệt tác đầu tiên trong sự nghiệp của Shakespeare.”
“Mà nhân tiện, cụm ‘giữa mùa hè(midsummer)’ là muốn nói đến Điểm Hạ chí, nên là nó diễn ra vào cuối tháng 6, không phải giữa hè như ta hay nghĩ☆”
Shokuhou chỉ tay vào đầu mình từ phía bên, Mikoto đáp lại bằng một ánh nhìn khó chịu.
“Vậy đặt là Giấc mộng đêm hè đầu mùa thì chính xác hơn à? Dù sao thì, ở đây có tóm tắt câu chuyện. Đây là một vở hài kịch diễn ra gần Athens, ở đây một nhóm người đi đến một khu rừng do Đức Vua Oberon và Hoàng Hậu Titania thuộc tiên tộc, nhưng một vị tiên tên Puck gây ra đủ thứ rắc rối do đưa tình dược cho sai người.”
Đọc xong, Mikoto ngẩng đầu lên.
Hạng 3 rõ ràng là đang có vài câu hỏi.
“Tôi đóng vai Hoàng Hậu Titania, cái này thì tôi hiểu, nhưng lí nào cô lại thủ vai Đức Vua Oberon? Vậy hai ta thành một đôi rồi còn gì…”
“Đừng có mà trách tôi. Cô là người nói mình đã phát chán với việc lúc nào cũng phải đóng vai hoàng tử, nên mới làm đủ trò và đòi một vai nữ đáng yêu cơ mà.”
“Gh.”
“Cô tự nhận là át chủ bài đơn độc, nhưng trong đám đông này cô khá là nổi tiếng đấy, cô không thấy vậy à? Peh heh heh☆”
Bị Shokuhou chọc trúng chỗ đau, Mikoto chỉ có thể rên rĩ bất lực. Và sau đó Shokuhou tung đòn kết liễu.
Như thể cô đã đợi cơ hội này từ rất lâu rồi.
“Misaka-san, cô thật sự cần vài khoá học kiểm soát cơn giận đấy. Giờ thì, hít một hơi thật sâu. Giữ trong 6 nhịp. Cố gắng đè nén cơn giận không bao giờ hiệu quả, nên là hãy cố quên hết mấy cái ý tưởng bướng bỉnh về việc quyết định vị trí cho mọi người đi☆”
“Cô gan lắm mới dám nói vậy trong khi rõ ràng cô cố tình chọc tức tôi!!”
Người lúc nào cũng được chọn làm hoàng tử ấy hét lớn, mặt cô đỏ bừng. Mấy nữ sinh đứng xa quan sát thấy thế thì hò reo, họ cho rằng hai người đó đang tập luyện cho buổi diễn.
Trong tiết học như thế này, chỉ có 2 vai là các cô gái đặt biệt để tâm đến. Đầu tiên là công chúa hoặc nữ hoàng. Còn lại là hoàng tử đẹp trai hoặc kĩ sĩ. Vai nam thường có sức hút riêng, điều này được trình bày bởi một gánh hát nhất định.
Theo lí lẽ đó, vai diễn của bộ đôi này đã làm cho đám đông điên đảo.
Điều này là hoàn toàn ngược lại so với mong đợi của họ.
Ai mà ngờ được Nữ Hoàng Shokuhou Misaki sẽ là nhà vua còn Misaka Mikoto trứ danh thì vào vai nữ hoàng!?
Một số người trông khá kinh hãi.
“(Sao họ trông bất ngờ thế nhỉ? Bộ mình vào vai công chúa dễ thương hay nữ hoàng có vấn đề gì sao?)”
“Gì tự nhiên khóc ra máu thế?” Shokuhou vẫy tay và sau đó phủi mái tóc vàng mật ong từ trên vai xuống.
“Cô nên hiểu là chuyện này cũng đâu dễ dàng gì cho tôi? Cô toàn được chọn vào vai nam nên chắc là không hiểu được đâu, bây giờ tôi mà muốn nhập vai thì phải tìm hiểu xem đầu óc bọn con trai thế nào. Và nhìn quanh xem. Ở Tokiwadai này chẳng có bóng dáng tên đàn ông nào, thế thì tôi làm sao mà biết được đây?”
“…”
Mikoto trông hơi nghi hoặc.
Tất nhiên, Shokuhou thường tin vào việc thao túng những người cả tin và lợi dụng họ hết mức có thể, vì vậy cô thực sự thích một người không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài hào nhoáng.
Mikoto vẫn đang nhìn chằm chằm vào Shokuhou.
“Thôi đủ rồi. Cô có thể dễ dàng cúp tiết mà chẳng cần lo hậu quả nhờ cái điều khiển từ xa đó, nên chắc phải có lí do gì đó để cô ở lại đây. Cô muốn gì đây?”
“Ừ thì☆ Nếu tôi dù gì cũng ở đây, tôi chỉ nghĩ là nên tận dụng thật tốt khoảng thời gian này, cô hiểu chứ?”
“?”
“Vở diễn này có một dàn nhân vật đồ sộ, nhưng chỉ có Oberon và các nàng tiên nói chung là không bị nhìn thấy bởi người thường, ngay cả khi họ đứng ngay bên cạnh và lớn tiếng thì cũng không bị phát hiện. Ngoại lệ duy nhất là khi bản thân nàng tiên cho phép đối phương nhìn thấy mình hoặc khi họ mất kiểm soát do hiệu lực của tình dược.”
“Tôi hiểu.”
“Mấu chốt ở đây đó là tình dược được điều chế từ một loại hoa gọi là love-in-idleness (tâm tư nhàn rỗi) – cơ bản là hoa pansy đáp ứng một số điều kiện. Tiên Vương Oberon là người tạo ra và trao cho người đầy tớ Puck. Thoa loại dung dịch này lên mí mắt của người sắp rơi vào giấc ngủ, thì khi thức dậy họ sẽ yêu say đắm người đầu tiên mình nhìn thấy. Oberon định dùng thứ này để hàn gắn với Titania sau một trận cãi vã.”
“Ừm, ừm.”
“Tuy nhiên Puck sử dụng tình dược lên sai đối tượng, đem đến rắc rối cho Titania và gần như là toàn bộ nhân vật khác... Giờ cô đã hiểu tại sao Oberon là vai diễn hoàn hảo cho tôi chưa? Tôi không phải là loại người chấp nhận bị thao túng bởi một thế lực nào đó từ bên ngoài. Tôi phải là kẻ đi thao túng người khác và lấy việc chiêm ngưỡng kết cục làm thú vui. Đúng thế, con tim tôi đang đập lên thình thịch khi tưởng tượng cảnh cô phải lăn lộn khổ sở trên sân khấu☆”
“Lại lần nữa, mình cảm thấy nếu như mình đấm con nhỏ này ngay bây giờ, thì chẳng khác gì thực hiện cho thế giới một ân huệ.”
Nữ Hoàng từ sân khấu nhảy xuống né đi một đòn thương sét. (Không đời nào cô ấy chịu thừa nhận, nhưng hành động lúc đó của Nữ Hoàng trông giống như trượt ngã khỏi sân khấu hơn.)
Vậy là, Shokuhou Misaki có một nhiệm vụ cấp bách.
Vở diễn thành hay bại bắt đầu từ việc cô có thể học về đầu óc con trai không.
(Thật ra không hẳn là vậy☆)
Số 5 của đô thị học viện, Nữ Hoàng lè lưỡi giễu cợt.
Trong đầu cô xuất hiện một cái tên.
Cô biết chính xác ai sẽ là đối tượng nghiên cứu của mình!!