Editor: Gà
Trở về chỗ dành cho nhiếp ảnh gia, một lần nữa ra hiệu giơ tấm phản quang.
Đợi sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, người mẫu ngồi trên cửa sổ cũng nhắm hai mắt lại.
Đường Dự không thúc giục, anh biết cô đang tìm lại những cảm xúc thật nhỏ trong lòng.
Anh cũng biết, cô sẽ không để anh đợi quá lâu.
Trước mắt tối đen, lắng đọng lại những điều cô cho rằng sẽ không bị ai phát hiện, nhớ lại một chút cảm xúc của quá khứ.
"Tĩnh An, váy lễ phục này trông thật giống áo cưới, sau khi mặc nó vào em cũng sẽ trở thành một cô dâu..." Không lâu, sau khi nhà tạo hình đưa trang phục đến cho cô, Trần Sâm đã nói như vậy.
Nhưng Trần Sâm không biết, áo cưới tinh khôi... Anh ta đã từng vì cô mà mua nó, cô đã từng vì anh ta mà mặc nó.
"Sinh nhật vui vẻ."
Đấy là năm thứ tư bọn họ quen nhau, cũng là ngày sinh nhật cô.
Đã nghĩ có lẽ sẽ một mình vượt qua ngày này, chuông cửa lại bất ngờ vang lên, người đàn ông vốn nên bận rộn quay phim ở tỉnh khác đó bỗng xuất hiện ngoài cửa.
Anh ta mặc áo lông màu cam, khuỷu tay cong lên treo thêm một chiếc váy dài màu trắng.
Anh ta nói sinh nhật vui vẻ, anh nói anh ta cố làm việc, anh ta nói đây là quà tặng cho em.
"Anh biết em sẽ thích."
Váy dài màu cát được trang trí viền ren, đường cong đơn giản, chính là chiếc áo cưới tuyệt đẹp mà cô đã cố ý chỉ vào tấm hình trong tạp chí trước mặt anh ta.
Lần đầu tiên hành động của anh ta làm cô cảm nhận được sự để tâm và lãng mạn, tự cho rằng người đàn ông trong bốn năm luôn như gần như xa, luôn đặt cô ở vị trí đầu tiên nhất cao hơn cả sự nghiệp của mình.
"Chiếc váy này là quà tặng."
Cô thay chiếc váy cưới tinh khôi này vào, hai gò má hồng hào, khó nén vui sướng xoay một vòng tại chỗ, để làn váy màu trắng nở rộ ra sáng rực như cánh hoa xinh đẹp.
Trong lúc nhất thời, sự ngạc nhiên to lớn này làm cho lòng tham của cô trở nên không đáy, cô còn nói đùa rằng: "Mạc Phàm, sinh nhật năm sau, không phải anh sẽ tặng em một hôn lễ thật đấy chứ?"
Anh ta dời ánh mắt, cười nói với cô, váy, chỉ là quà tặng sinh nhật cho cô.
Quà tặng, làm cô thích thú nở nụ cười, cho nên không có ý nghĩa gì khác.
Đoạn trí nhớ này, khi nhớ lại, đã bình tĩnh như thường.
Cô giống như một khán giả, xem lại kiếp trước của chính mình.
Ngoài cửa sổ gió biển thổi đến, theo sự thay đổi của thời tiết đã dần dần mất đi độ ấm.
Vô thức, thời gian vội vàng đưa cô đến sinh nhật lần thứ năm, sinh nhật của Đan Ninh.
Cô gái chậm rãi mở mắt ra, sóng mắt di động điểm thêm chút ánh sáng.
Cô nghiêng mặt qua, lại nhắm ngay ống kính.
Lúc này đây, sau ống kính Đường Dự kinh ngạc một chốc.
Anh nhận ra trong đáy mắt cô tồn tại sự âm u như có như không, đoán cảnh tối nay có lẽ sẽ chếch khỏi những gì anh mong đợi, nhưng không ngờ...
Ánh mắt cô gái mở to toát ra chân tình, thay vào đó làm cho cả hình ảnh xuất hiện rõ hiệu ứng bất ngờ.
Hiệu quả như vậy, không chỉ Đường Dự cầm máy ảnh cảm nhận được, trong lòng những người khác xung quanh anh cũng khiếp sợ không nhỏ.
Trước mắt bọn họ, làn da người mẫu được một tầng ánh sáng nhạt chiếu vào, toát ra hào quang sáng rỡ như tinh linh.
Vốn nên làm người ta cảm giác được sắc màu ấm áp dịu dàng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêng của cô gái, lại nảy sinh một cảm xúc phức tạp.
Có người sẽ chợt nghĩ đến lời nói giác ngộ trong cửa Phật: "Khám phá, bỏ xuống, thanh thản."
Giác ngộ như vậy, nhưng cuối cùng trong sự thanh thản cũng mơ hồ lộ ra vết thương của quá khứ.
Giờ phút này, hình ảnh ấy, làm đôi mắt chua xót, đồng thời hít thở không thông, hấp dẫn đến nỗi cướp mất nhân tâm.
Đường Dự ấn nút chụp, lưu giữ hình ảnh này thành vĩnh cửu, không lâu sau tấm ảnh này được bày ra ở nơi dễ thấy nhất trong buổi triển lãm.
Khách nhìn thấy nó, đều phải dừng chân ngắm nhìn.
Trong đó một có một nhà bình luận ảnh không biết tên chụp lại, tác phẩm này càng mới mẻ độc đáo vì bắt giữ được góc độ của những ‘Dấu ấn’ hoa trên người người mẫu đã làm anh ta thật sự cảm động.
Người đó chỉ vào người mẫu, không cầm lòng được lầm bầm nói: "... Đó là đồ mi hoa, bước đường cùng chứa đựng nỗi buồn thương, mà đồ mi hoa in dấu trên người cô gái, trong hoàng hôn, ánh mắt toát lên rằng mọi thứ đã kết thúc, hoặc... Tất cả sắp bắt đầu."
Bức ảnh này, không ngoài ý muốn được truyền thông điên cuồng đưa tin ‘đăng lại’, vì đó là tác phẩm làm người ta ấn tượng khắc sâu nhất trong buổi triển lãm ảnh của Mr. Tang, cũng là tấm ảnh đẹp nhất trước khi Mr. Tang tuyên bố rời khỏi giới nhiếp ảnh.
Sau đó liên tiếp được trao quyền xuất bản cho nhiều tạp chí thời trang nặng ký, trong tạp chí nhiếp ảnh, càng lấy được nhiều giải thưởng nhiếp ảnh.
Mà phản ứng và kết quả này, đều là chuyện sau này rồi.
Đến bây giờ ở giây phút này, sau khi hoàn thành lấy cảnh ở cửa sổ, buổi chụp ảnh cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi ở một góc chằng chịt mỏm núi đá lớn lớn nhỏ nhỏ ở trên đảo bên bờ biển.
"Kelly, bọn họ đang chờ anh kìa."
Cảng hải đảo tư nhân, con thuyền sắp rời đi đậu cách đó không xa, hai tay Đường Dự ôm ngực, nhìn người đàn ông tóc vàng trước mặt đã kéo anh vào cái góc này.
"Chờ một chút đã, chờ một chút đã." Kelly vừa nói quay về phía Đường Dự vừa giơ lên cánh tay dài lên vẫy với người trên boong tàu ý nói anh ta sẽ đến ngay.
Đường Dự nhớ đến lúc bắt đầu chụp Kelly đã nhìn anh với biểu cảm kỳ lạ rồi.
Nhưng anh còn chưa hỏi, sau khi Kelly buông tay đã nói trước: "Đường, anh nói dối!"
Khó hiểu nhìn lại con mắt màu lam đang trừng anh, Đường Dự nhướng mày hỏi: "Cái gì?"
"Model Trung Quốc nói cô ấy không có bạn trai." Kelly còn phồng má, tỏ vẻ anh ta rất bất mãn: "Đường, anh nói dối rồi."
"..." Không ngờ đối phương nói về việc này, Đường Dự giật mình.
"Chẳng lẽ cái này gọi là giảo hoạt của người phương Đông sao?" Thấy Đường Dự không nói gì, Kelly cảm thán xong, nhún vai nói một câu tỏ vẻ không có gì: "Nhưng tôi biết nhé, Đường."
"Bởi vì lúc anh nhìn cô ấy, trong này có gì đó không bình thường." Người đàn ông tóc vàng tiếp tục nói chuyện, dùng ngón tay chỉ vào ánh mắt của Đường Dự: "Nhưng mà Đường à, nói dối vẫn là không đúng, muốn gì, thì cạnh tranh công bằng."
Sắc mặt Đường Dự đen thui: "Kelly, anh còn hỏi gì nữa?"
Không biết có phải Kelly nói lại lời lúc trước của anh không thế?
"Còn hỏi gì nữa à?" Câu hỏi của Đường Dự, Kelly tự nhiên đáp lại: "Đúng rồi, sau đó tôi còn hỏi model Trung Quốc có thích tôi không."
"..." Sắc mặt người đàn ông phương Đông tóc đen mất tự nhiên, cả khóe mắt cũng hơi run lên.
"Model Trung Quốc, à, phải gọi là Tĩnh, An." Sau khi Kelly cố gắng nhớ kỹ tên Trung Quốc phát âm thế nào, dùng ngón trỏ sờ qua sờ lại dưới chóp mũi, hơi ngượng ngùng vui vẻ nói: "Cô ấy nói cô ấy thích tôi đấy, Đường à."
"Kelly, anh..."
Người đàn ông tao nhã thanh mạc, nghe Kelly nói xong, sự trấn tĩnh gợn sóng cuối cùng trong mắt cũng biến mất hầu như không còn, càng khỏi nói đến vết nhăn siết chặt ở chân mày.
Đáng tiếc, tên ‘khởi xướng’ kia, sau khi nghe người trên tàu cao giọng hô một câu ‘Chuẩn bị xuất phát’, thì chưa kịp liếc mắt nhìn Đường Dự, đã xoay người, ồn ào nhanh chóng chạy về phía tàu.
"Á á, thuyền sắp chạy rồi, không thể để người khác đợi quá lâu, tôi phải nói tạm biệt rồi, tạm biệt nha, Đường!"
"..."
Đây là chuyện Kelly muốn nói với anh?! Nói cái đầu, người chạy mất rồi còn đâu!
Sao lúc đó lại quên mất thân phận nhà tạo hình của Kelly vậy chứ.
Đường Dự vỗ trán ngửa đầu cười khổ, không biết phải nói thế nào mới được đây.
Anh lại càng không biết Kelly có nói câu của anh cho Tĩnh An biết không, mà nếu Tĩnh An nghe được thì sẽ hiểu thế nào.
Trong lòng anh, phải nói có một chút chờ mong và bất an.