Editor: Gà
Sau khi Kelly dứt lời, quan sát Đường Dự, há miệng để lộ ra hàm răng sáng bóng.
Anh ta đang chờ Đường đáp lại, ví như người mẫu Trung tóc đen kia tên gì, ví như hiện giờ cô có bạn trai không, lại ví như cổ vũ anh ta theo đuổi đối phương.
Nhưng Kelly đợi gần mười giây, Đường Dự không nhìn anh ta, càng miễn bàn nói chuyện với anh ta.
Người đàn ông tóc vàng buồn bực, nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Dự.
Mà Kelly chỉ đơn giản nhìn sườn mặt của anh, lúc này không khỏi lại âm thầm cảm thán trong lòng: Đường, quả nhiên là một số ít người phương Đông có khí chất quý tộc mà anh ta đã từng gặp, càng lộ vẻ Đông Phương cao nhã hơn so với những vương tôn trong các bộ phim Trung Quốc mà anh ta đã xem.
Nhưng lúc này Đường Dự, khép hờ mắt, im lặng, trong sự cao nhã có một chút sắc bén.
Kelly giật mình cảm thấy ngoài cửa sổ phía trước vừa được anh ta mở ra như có trận gió thổi vào, hơi lạnh này thấm vào da anh ta, khiến anh ta lạnh buốt run rẩy.
"Nhất kiến chung tình?" Sự im lặng này không tồn tại quá lâu, Đường Dự nhẹ nhàng mở mắt, lặp lại kết luận ‘nhất kiến chung tình’ của Kelly với Tĩnh An.
Sau đó ngữ tốc dịu dàng nói: "So với xúc động nhất kiến chung tình, Kelly, nhật cửu sinh tình [] càng thích hợp với chúng ta hơn."
[] nhật cửu sinh tình: lâu ngày sinh tình
"Người phương Đông, thích, nhật cửu sinh tình?" Nhật cửu sinh tình này không khó hiểu với Kelly, mà Đường nói ‘chúng ta’, theo thói quen anh ta định nghĩa là người phương Đông.
"Không chỉ riêng người phương Đông, tôi nói là củng cố cảm tình."
"Cho nên, Đường muốn tôi từ từ bồi dưỡng cảm tình với Model Trung quốc trước sao?" Kelly cho rằng Đường giúp mình nghĩ chủ ý, trong đầu đã bắt đầu hình dùng bước đầu của kế hoạch theo đuổi, anh ta nghĩ đối với đa số người phương Đông, chẳng lẽ...
"Chẳng lẽ không thể báo trước sao?" Vô thức, Kelly nhỏ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng này.
Mà ở đây, nếu thần kinh Kelly không thô, anh ta sẽ phát hiện người đàn ông Đông Phương nhìn anh ta chằm chằm, trong mắt có chút tình cảm gì đó, thoáng qua vài phần cứng ngắc.
"Không cần." Đường Dự trả lời xoay người, lúc đi qua Kelly, bước chân chậm lại, đột ngột dùng tiếng Pháp bổ sung thêm một câu.
Cuối cùng anh nói câu kia, lại vừa lúc trả lời vài vấn đề mà Kelly đã hỏi.
"Elle a un cobain." Ngôn ngữ được thế giới công nhận là lãng mạn nhất, lưu loát trôi chảy phát ra từ môi anh.
Sau khi người đàn ông tóc đen rời đi, người đàn ông tóc vàng vốn đang cười hì hì không ngoài ý muốn biểu cảm trên mặt đột nhiên đổi thành vẻ đáng thương ‘quả nhiên là thế này’.
"Chỉ trách là danh hoa đã có chủ." Kelly tiếc hận thở dài, vẫn nhấn rõ từng chữ Hán ngữ quái dị, nói nửa câu tự thương xót mình.
Tiến trình đã chụp được một nửa, bầu trời đã tràn ngập ra sắc màu da cam ấm áp.
Ánh sáng màu da cam đó, cũng là cái Đường Dự muốn.
Ở cửa sổ tầng hai của biệt thự, đã được chuẩn bị để chụp bối cảnh hoàng hôn.
Cách đó không xa, Đường Dự cầm máy ảnh bảo hai nhân viên giơ tấm phản quang đứng ở phía sau, nhân vật chính được chụp lần này, Tĩnh An cũng đã đến rồi.
Váy lễ phục dài màu trắng gạo lộ lưng, vải kéo dài từ thắt lưng đến gáy, ở cổ được buộc thành đóa hoa quyến rũ, váy dài phía dưới ôm chặt hông, làn váy chấm đất tạo ra sự tao nhã xinh đẹp.
Khác với váy ngắn liền thân màu đen viền tơ mà buổi sáng cô gái mặc có vẻ ma mị, lúc này trông cô gái, như nhân ngư trong thần thoại Tây Phương, chứa cả sự gợi cảm và hồn nhiên hấp dẫn.
Thần sắc lưu luyến si mê không ngoài ý muốn lộ rõ trong mắt của nam nữ ở đây khi nhìn thấy cô gái, mà thần sắc đó cũng thoáng xuất hiện trong mắt Đường Dự.
"Đường, tay nghề của tôi không tệ nhỉ!" Kelly đi theo Tĩnh An vừa đến, sải bước chân dài đi về phía Đường Dự.
Sau khi đứng lại, theo ánh mắt Đường Dự lại nhìn về phía người mẫu tóc đen đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thân là nhà tạo hình, Kelly tràn đầy đắc ý: "Chiếc váy này đẹp hơn so với cái ban đầu!"
Chiếc váy ban đầu, Kelly nói đến không phải váy liền thân màu đen của buổi sáng, mà trong tính toán lúc đầu của anh ta và Đường, trong cảnh chụp buổi chiều thì Tĩnh An sẽ thay một cái váy trắng ôm ngực.
"Ừm." Kelly chợt nảy ra quyết định này, nhưng được Đường Dự tán thành.
Kelly cao hứng gật đầu bỗng nhiên nhớ đến gì đó, ngại ngùng nhăn mặt, một tay vỗ vào vai trái của Đường Dự, vừa muốn hỏi gì thì lại bị anh lấy lý do công việc tạm ngắt trước: "Kelly, tôi nên bắt đầu chụp rồi."
"À à, công việc trước công việc trước." Kelly dời tay khỏi bả vai Đường Dự, gãi mái tóc xoăn vàng của mình.
Nhận thấy ánh mắt quái dị của Kelly, Đường Dự vốn chuẩn bị tránh một bên, hỏi: "Có chuyện gì cần nói bây giờ sao?"
"Này... Để hỏi sau để hỏi sau." Kelly xua tay, nhưng ánh sáng trong mắt anh ta vẫn lộ ra kỳ dị.
Trong giới thời trang vẫn luôn theo đuổi trạng thái tự nhiên, không chỉ khảo nghiệm kỹ xảo chụp ảnh của nhiếp ảnh gia, càng khảo nghiệm nét mặt mà người mẫu biểu lộ qua ống kính.
Cảm tình trong mắt người mẫu, nếu thiếu sẽ thành cứng nhắc, quá mức lại như làm ra vẻ.
Chỉ có tình cảm tràn đầy và một số ngôn ngữ cơ thể, mới có thể tạo thành một hình ảnh trông thật tự nhiên dù được cố ý xây dựng. Hình ảnh như vậy, ‘người’ trong hình, người bên ngoài ảnh, như đồng nhất trên cùng một vùng trời, khi người ta tùy ý liếc nhìn một cái như vô ý phát hiện ra bản thân mình trong đó, một cái chớp mắt rung động, hoặc thông qua mắt người ‘xem’ thấy được câu chuyện xưa của cô ấy.
Cô gái trên cửa sổ, thoáng cong lưng, hai tay chống trên đùi hướng vào phía trong.
Sau đó cô nâng đầu lên, nghiêng hai phần ba gương mặt sang trái về phía máy ảnh, tóc đen hoàn toàn được vén sang phải, trên mặt là sống mũi cao, đôi môi hé mở, cùng với đôi mắt lười nhác và quyến rũ dưới lông mi dài đã được che khuất một nửa.
Đặc biệt là, trên tấm lưng lộ ra ngoài của cô gái, thậm chí trên cánh tay trên mặt, không ngoại lệ đều in dấu những đóa hoa kiều diễm.
Những ấn ký hoa đó như khắc hoạ trên làn da cô gái, ánh sáng da cam xuyên thấu qua cửa sổ rủ xuống mành sa chạm rỗng, chiếu vào.
Trong ý vị tuyệt vời, tràn đầy sắc màu ấm.
Hình ảnh duy mỹ tinh xảo, khi tất cả mọi người đều cho rằng Tĩnh An nhất định sẽ ‘một lần là qua’ như sáng nay, thì lại xuất hiện sự bất ngờ ngoài ý muốn.
Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, Đường Dự không ấn nút chụp, lắc đầu buông máy ảnh trong tay.
Anh có chút kinh ngạc với cô.
"Tĩnh An, trong mắt em phải biểu đạt cảm tình mong muốn nhất ra." Đường Dự chỉ, hơi lướt qua mắt cô gái: "Xuất phát từ hiệu quả chụp ảnh, anh đề nghị em cố gắng nghĩ cách mở rộng nó ra thay vì thu nó lại."
Nhiếp ảnh gia ưu tú, mắt bọn họ, không chỉ nhìn thấy cảm xúc mà ‘họ’ hiển lộ trong ống kính, mà còn có thể tìm ra cảm xúc ‘họ’ che giấu trong đó.
Mà những cảm tình che giấu phía sau đó, mặc dù rất nhỏ, có đôi khi ngược lại càng có thể xúc động lòng người.
Tựa như cô gái lúc này, anh càng hi vọng có thể nhìn thấy sự dao động che giấu trong đáy mắt của cô.
Nghe vậy Tĩnh An hé môi thở dốc, nâng mắt nhìn về phía Đường Dự, đôi mắt khẽ chớp, giây lát lại bình tĩnh.
Một lúc sau, cô đáp lại lời anh bằng một từ ‘Được’.