Siêu Đại Gia Trong Trường Học

chương 187

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lẽ nào tao nói sai sao?” Ngũ Tấn tối sầm mặt lại và nói tiếp: “Mày nhìn mày hiện giờ, chẳng phải là vẫn chưa làm nên trò trống gì sao.

Cứ coi như lúc đầu mày gian lận quay cóp nên đỗ được đại học thì kết quả sao, phí tiền bốn năm bố mẹ mày cho ăn học, đến bây giờ vẫn vô dụng.

Nhìn Huệ Mẫn nhà tao xem, mặc dù thi bất lợi nên chỉ đỗ ở trường dân lập bình thường nhưng giờ nó đã là công chức kèm biên chế rồi.

Còn mày, không có gì hết, thế mà còn ở đây lớn tiếng.

Hiện thực đã chứng minh, cách nhìn ban đầu của tao không sai chút nào.

Mày mãi là đống bùn vô dụng, cả đời không có tiền đồ gì đâu”.

“Ha ha, khi chú còn là giáo viên, chú đã dùng câu này sỉ nhục không biết bao nhiêu học sinh mà chú không ưa rồi nhỉ?” Lâm Dật không giận, ngược lại còn cười nói.

“Loại học sinh như mày, nếu như ở trong lớp tao thì tao sẽ cho mày không có tư cách để thi đại học nữa cơ, trực tiếp đuổi học mày.

Cũng uổng công là bố mẹ mày ban đầu để nộp được học phí cho mày nên đã đi khắp nơi mượn tiền, kết quả là nuôi dưỡng được loại không coi ai ra gì như mày, đúng là mất mặt quá đi.

Mày nhìn mày xem giờ có chút dáng vẻ nào của sinh viên không”.

Ngũ Tấn không thể ngờ được, nhà họ hàng nông dân này, đặc biệt là Lâm Dật lại dám nói năng với mình như vậy.

Vì thế mà ông ta tức giận chỉ tay chỉ chân, cố gắng nói dìm Lâm Dật xuống.

“Hóa ra chú vẫn còn nhớ là bố tôi từng mượn tiền học phí của chú à…” Nhìn dáng vẻ tức giận đỏ bừng mặt của Ngũ Tấn mà Lâm Dật đột nhiên cười nói.

“Một nghìn tệ phải không, tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó sau khi thi đỗ đại học, nhà tôi bán hết đồ nọ đồ kia mà vẫn thiếu một nghìn tệ.

Bố tôi bí lắm không còn cách nào, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách gọi điện thoại cho người thân ở thành phố định gom đủ bốn nghìn tệ để tôi ngồi tàu lên Nam Đô báo danh”.

“Tôi nhớ lúc đó bố tôi gọi điện ở ngay trước mặt tôi, ông ấy cầu xin các người, van nài người em ruột như cô hai và cả chú nữa cho nhà tôi mượn một nghìn tệ để cho tôi đi học đại học.

Nhiều nhất là mượn trong vòng một tháng, khi thu hoạch được lúa mì bán rồi sẽ trả lại cho nhà chú”.

“Nhưng nhà các người đã nói gì trong điện thoại, chú còn nhớ không?” Lâm Dật đi về trước một bước, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn, cười ha ha nói: “Ở nông thôn như các người thì học đại học gì chứ, Huệ Mẫn nhà tôi mà cũng học trường thường đây này.

Con trai các người nhất định là gian lận nên mới đỗ, đi học thì cũng phí tiền thôi.

Chi bằng đi làm thuê trong công trường kiếm ít tiền rồi về quê lấy vợ sinh con, cả đời nhà các người cũng chỉ có thế thôi, lại tham vọng gì nữa?”“Lúc đó bố tôi cầu xin chú ở trong điện thoại, mẹ tôi cũng van nài, họ chỉ hận nỗi không thể quỳ dập đầu trước mặt chú.

Nhưng vợ chồng chú không cho mượn thì thôi còn ra sức chế giễu tôi, chế giễu bố mẹ và cả nhà tôi.

Hai người chỉ hận nỗi không thể giẫm mặt của cả nhà tôi trên đất thôi, như vậy mới lấy lại được sĩ diện của những người ở thành phố như các người, đúng không?”“Đúng! Nhà chúng tôi ở nông thôn, mấy đời nhà tôi đều ở nông thôn nhưng người nông thôn thì làm sao? Họ không có tôn nghiêm sao? Họ không thể đến thành phố học để thay đổi bản thân, thay đổi vận mệnh của nhà mình để họ được sống cuộc sống tốt sao?”“Chú có biết cuối cùng một nghìn tệ đó làm sao mà gom được không?” Lâm Dật nhìn hai người, thấp giọng cười nói: “Bố mẹ giấu tôi đi mười mấy kilomet đường núi đi vào huyện thành để bán máu, bán máu xong chỉ ăn một quả trứng gà rồi lại đi mười mấy kilomet đường núi để về nhà mới có đủ một nghìn tệ học phí cho tôi”.

“Đối với các người mà nói, một nghìn tệ căn bản không là gì.

Tôi còn nhớ lúc đó, chú còn ở trong điện thoại khoe khoang với bố tôi là chú mới mua nhà ở khu mới, còn mua cả xe nên một nghìn tệ này cũng chỉ giống như để đổ xăng hay ăn bữa cơm, tiêu vào cuối tuần là hết thôi.

Nhưng lúc đó, số tiền một nghìn tệ này suýt chút nữa đã lấy mạng ba người nhà tôi rồi”.

“Chú có biết, có lúc số tiền một nghìn tệ cũng có thể ép chết người đấy”.

Lâm Dật nói xong, nước mắt rưng rưng rơi xuống.

Cậu nhớ lại trước đây, nhớ lại lúc ba người nhà mình ngồi trong ngôi nhà ngói ở quê, ăn mâm cơm trắng rồi buồn rầu về chuyện học phí của cậu.

Nghĩ lại mỗi lần trước khai giảng bố mẹ đều muối mặt lần lượt gọi điện thoại cho họ hàng ở thành phố rồi đến gõ cửa từng nhà vay tiền, sau đó bị sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên được.

Cậu còn nhớ lại mỗi lần bị bệnh còn không dám đi bệnh viện, chỉ cố gắng gượng ở nhà.

Khi thấy bệnh đến mức không xuống nổi giường thì mới đi viện.

“Bốn trăm nghìn tệ…” Lâm Dật nhìn Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn, vẻ mặt có chút dữ tợn, thấp giọng cười nói: “Đừng nói là bốn trăm nghìn tệ, hiện giờ đến cả bốn triệu tệ, bốn mươi triệu tệ thì tôi đều có nhưng tôi đặt ở đây, chú có dám cầm không?”BỊCH! Lâm Dật nói chưa dứt lời thì cửa lớn của biệt thự đột nhiên được đẩy ra.

“Khiêng vào đi”.

Tưởng Dao với sắc mặt lạnh băng đứng ở cửa nói một câu.

Tiếp đó là tám người trung niên mặc đồ âu khiêng vào bốn túi hành lý màu đen đi đến trước mặt mọi người.

Họ ở trước mặt mọi người mở túi hành lý ra, từng xấp từng xấp tờ séc màu đỏ cứ tuôn ra như nước rồi đổ ập hết lên bàn.

Một xấp là mười nghìn tệ, tổng cộng có tám trăm xếp, vậy là tám triệu tệ chất đầy như núi, từng tờ từng tờ màu đỏ trên bàn, trên đất rồi trên ghế sofa, chỗ nào cũng có.

Trong cả biệt thự lúc này biến thành biển tiền.

“Đây…Đây là…” Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn đờ đẫn người ra.

Họ có thể nhìn ra mỗi xấp séc này là bao nhiêu tiền.

Nhưng chỗ này thì nhiều quá…Cũng phải đến mấy trăm xấp.

Chưa nói đến núi tiền nhỏ chất trên bàn mà ngay cả những tờ sẽ rơi từ bên trên xuống cũng đủ lấp đầy lên chân của họ.

Cả ngôi nhà đều phả ra mùi đặc trưng của tiền.

“Chỗ này là cho chúng tôi hết sao?” Ngũ Tấn run rẩy nói.

Bọn họ đều là làm công ăn lương, khi nhìn thấy nhiều tiền thế này, hơn nữa là tiền mặt nên họ sững người ra, đến nói cũng không được hoàn chỉnh.

“Cho chú ư?” Lâm Dật cười nói.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lâm Trực Cương, nói: “Bố à, bố mẹ dọn xong đồ đạc về quê chưa?”Lâm Trực Cương lau nước mắt ở khóe mắt nói: “Ừm, đều đặt ở bên cạnh rồi, đồ của mẹ con cũng ở đây rồi”.

“Chuyển đồ lên xe đi, chúng ta ra sân bay ăn cơm”.

Lâm Dật nói xong thì quản gia và người hầu sớm đã đợi hồi lâu ở cửa lập tức vào trong chuyển hành lý trong phòng khách ra.

“Lâm thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi giờ cậu đi luôn sao?” Tưởng Dao đứng ở bên cạnh cung kính nói.

Sau đó thấy Lâm Dật gật đầu.

“Đợi đã, các người muốn đi đâu?” Thấy Lâm Dật định rời đi, Ngũ Huệ Mẫn liền thấy sốt sắng.

Cô ta vẫn chưa hiểu rõ hiện giờ đang xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tiền trải trên đất, tiềm thức nói cho cô ta biết nhà họ hàng ở nông thôn mà trước nhà cô ta luôn coi thường bây giờ đã khác trước rồi.

“Phải đấy anh trai à, vẫn chưa nói xong mà, sao vội đi vậy?” Ngũ Tấn lúc này cũng có cảm nhận giống với Ngũ Huệ Mẫn.

Mặc dù ông ta nóng lòng muốn biết, người họ hàng này mấy năm nay đã trải qua những gì mà thoắt cái đã có thể có được nhiều tiền thế này.

Hơn nữa người con gái đầy khí chất kia sao lại gọi Lâm Dật là Lâm thiếu gia.

Nhưng đống séc dưới đất khiến ông ta hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể run rẩy đứng đó, nhìn nhà họ hàng này với ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

“Anh trai ư?” Lúc này thân người Lâm Trực Cương run rẩy một cách lạ thường.

Đây giống như là lần đầu tiên nhà họ gọi ông như thế.

“Về nhà, về quê”.

Lâm Trực Cương lên tiếng.

“Bây giờ đi sao? Vậy số tiền này, còn chuyện của em gái anh nữa…”“Tiền là của con trai tôi, tôi…Tôi không có em gái gì hết”.

Lâm Trực Cương cắn răng nói xong rồi kéo tay Liễu Quế Hoa đi ra ngoài.

“Không…Không có em gái?” Ngũ Tấn trợn trừng mắt nhìn hai người rời đi, đồng thời, Ngũ Huệ Mẫn vội nói: “Bố à, số tiền này có phải của chúng ta rồi không?”“Á?” Ngũ Tấn ngây người, cúi đầu nhìn tấm séc màu đỏ dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thật.

.

Thật sự của chúng ta rồi?”“Đồ ngốc”.

Lâm Dật cười lạnh một tiếng, đi về phía cửa vừa đi vừa nói: “Ở đây có tổng cộng tám triệu tệ, nếu như thật sự các người có mặt mũi cầm nó, tôi dám đảm bảo nửa đời còn lại của các người sẽ là ở trong tù”.

.

Truyện Chữ Hay