Siêu Đại Gia Trong Trường Học

chương 186

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao bọn họ lại đến đây?” Lâm Dật ngây người, bước lớn vào cửa.

“Đi đâu vậy?” Vẫn chưa vào phòng thì Lâm Dật đã nghe thấy tiếng nói kỳ quái của Ngũ Huệ Mẫn.

“Đi sân bay”.

Lâm Dật ngồi ở bên cạnh Lâm Trực Cương, cậu nhìn ông với ý hỏi chuyện gì xảy ra vậy bố?Nhưng chưa đợi Lâm Trực Cương lên tiếng thì đã nghe thấy Ngũ Huệ Mẫn cười nói: “Được đấy! Hiện giờ mẹ tôi đang bị giam ở cục cảnh sát, đến giờ còn không gặp được thế mà cả nhà các người còn định ngồi máy bay đi đâu vậy? Đi chơi sao? Xem ra kiếm được không ít tiền nhỉ, kiếm được bao nhiêu thì nói ra xem, để chúng tôi chung vui cùng”.

Lâm Dật đã nghe ra được ý trong lời nói của cô ta.

Chẳng phải là muốn nói mình nhờ người của bệnh viện này rồi lừa mẹ cô ta đến đây để lừa bảy trăm chín mươi nghìn tệ tiền viện phí sao? Nhưng ban đầu chính các người cố ép tôi nhờ các mối quan hệ để đưa mẹ các người đến viện điều dưỡng khám bệnh mà.

Bây giờ không trả được tiền viện phí mà còn lắm chuyện?Nhưng khi nhìn thấy gương mặt do dự của bố nuôi nên Lâm Dật nhau mày nói: “Ai bảo với em là nhà anh đi du lịch.

Chiều nay bố anh sẽ về quê, bay chuyến lúc h, ăn cơm trưa xong thì anh sẽ đưa họ đến sân bay”.

Trong lời có ý, Lâm Dật như muốn nói đợi lát nữa chúng tôi còn có việc nên các người nói xong thì cút khỏi đây đi.

“Đi cái gì mà đi? Nhà các người định đi đâu? Không được đi đâu hết”.

Điều khiến Lâm Dật không ngờ đến chính là, mặc dù cậu đã nói rất rõ ràng rồi nhưng không ngờ Ngũ Tấn lại đập bàn, chỉ tay về phía cả nhà Lâm Trực Cương, lạnh lùng nói: “Trước khi chuyện của Lâm Huệ chưa được giải quyết xong thì nhà các người không được rời khỏi Nam Đô, ai cũng không được”.

“Tại sao?” Lâm Dật nhau mày, vừa lên tiếng thì tay đã bị Lâm Trực Cương nắm chặt lại.

Lâm Trực Cương do dự nhìn Ngũ Tấn, giải thích: “Chuyện trước đó chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao.

Nhà tôi chưa từng ép cô hai đến viện điều dưỡng khám bệnh.

Hôm đó nhà chú đến muốn Dật Dật nhờ bạn nó giới thiệu cô hai vào đó, sao đến giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng tôi vậy?” Lâm Trực Cương cảm thấy hôm đó ở trong phòng bệnh ông đã nói rất rõ ràng rồi.

Nhưng không ngờ hai bố con Ngũ Tấn hôm nay lại tìm đến đây và nói kiểu hỏi tội nhà họ.

“Không có liên quan gì sao? Nếu không liên quan thì sao Lâm Huệ có thể ở trong viện điều dưỡng, viện đó ai cũng vào được sao.

Hơn nữa, không phải là Lâm Dật có bạn ở đó sao, nó không biết tình hình viện phí ở đó sao? Tại sao không nói trước cho chúng tôi? Các người đây là cố ý hay có mục đích khác? Tưởng tôi không biết gì sao?” Ngũ Tấn hỏi.

“Nhưng ban đầu cô hai của cháu nói là cô ấy có bạn trước đó cũng đến viện này khám rồi sau đó cô ấy cũng muốn đến đó làm phẫu thuật.

Trước khi các người đi, bản thân không hỏi rõ đi, bây giờ lại đổ lên đầu cháu sao?” Lâm Dật không hiểu, hỏi.

“Đây là lý do sao?” Ngũ Tấn đập bàn, trách mắng.

“Đây đúng là lý do”.

Lâm Dật nhìn thời gian thì đã sắp một giờ rồi.

Thế mà giờ nhà mình còn chưa ăn cơm, kể cả là có xe chuyên dụng đến sân bay nhưng trên đường vẫn mất một tiếng, thế nên chuyến bay lúc h thì thời gian giờ không còn đủ nữa rồi.

Vì vậy cậu kiên quyết đứng lên, thản nhiên nói: “Phòng bệnh cao cấp cô ấy cũng ở rồi, y tá cũng mời cho rồi, đội phẫu thuật tốt nhất cũng mời đến, phẫu thuật cũng làm xong rồi, tất cả chứng từ cũng có chữ ký của các người rồi.

Tất cả đều là các người làm, người lớn cả rồi mà đến chuyện chịu trách nhiệm cho hành vi của mình mà cũng không có sao?”“Mày nghĩ là mày đang nói chuyện với ai hả?” Ngũ Tấn không kìm nổi, bị Lâm Dật nói trước mặt về chuyện ở bệnh viện nên tức giận mặt đỏ bừng, đứng phắt dậy, nói: “Tao là chú của mày, là bề trên của mày, bất luận tao có làm gì thì đâu có loại cháu nào nói năng với người lớn như mày”.

“Đúng thế! Lâm Dật, anh không biết quy tắc gì cả.

Cho dù bố tôi có làm gì thì đâu đến lượt anh hoa chân múa tay? Công việc cũng không có thì có tư cách gì nói về chuyện của nhà tôi.

Cứ quản tốt chuyện của mình đi, đừng để đến mức lãng phí tiền bố mẹ anh mượn cho học đại học rồi công việc cũng không tìm nổi.

Tôi xem anh còn mặt mũi nào về nông thôn, lại còn sinh viên nữa chứ, đúng là mất mặt”.

Thấy bố mình bị nói nên Ngũ Huệ Mẫn không chịu yếu thế mà đứng dậy, chỉ tay vào mặt Lâm Dật mắng với giọng kiêu ngạo.

Không tìm được việc sao? Lâm Dật nhìn cô ta một cái rồi thản nhiên nói: “Vì thế, nhà các người tài giỏi thế, sao đến tiền viện phí cũng không trả nổi, đến tìm những người nông dân như chúng tôi làm gì?”“Mẹ tôi bị đám nông dân các người hại, nếu xảy ra vấn đề gì thì các người phải chịu trách nhiệm”.

Ngũ Huệ Mẫn cười lạnh nói: “Hơn nữa, trước đó chẳng phải bố anh đồng ý sẽ cho chúng tôi bốn trăm nghìn tệ sao, hôm nay chúng tôi đến lấy số tiền này.

Đừng nói nhiều nữa, mau lấy tiền ra đây đi, lấy được tiền thì chúng tôi sẽ đi ngay, đừng làm lỡ thời gian của mọi người nữa”.

Chuyện ông Lâm Trực Cương trước đó đến phòng bệnh định đưa cho bọn họ bốn trăm nghìn tệ tiền viện phí, Lâm Dật cũng nghe Cố Phiến Phiến nói rồi.

Tiền không thành vấn đề, chỉ có bốn trăm nghìn tệ thôi.

Chiều hôm đó Lâm Dật quẹt thẻ hơn một triệu tệ ở cửa hàng hãng LV nên cậu không để ý đến số tiền này nhưng cậu vẫn phải xem là tiền đó tiêu cho ai.

“Bốn trăm nghìn tệ à…” Lâm Dật cười ha hả, nói: “Bố tôi có bốn trăm nghìn tệ thật đấy nhưng dựa vào đâu mà đưa cho các người.

Nói thì khó nghe, thế mà còn mặt mũi đến nhà tôi đòi tiền? Chuyện của bốn năm trước lẽ nào các người quên rồi sao?”Bốn năm trước? Hai cha con Ngũ Tấn và Ngũ Huệ Mẫn liếc mắt nhìn nhau giống kiểu nghe không hiểu Lâm Dật đang ám chỉ điều gì.

Nhưng sắc mặt của ông Lâm Trực Cương và bà Liễu Quế Hoa thì nhất thời thấy khó coi hơn cả.

“Cái gì mà bốn năm trước? Nhiều năm vậy rồi thì ai mà nhớ được chuyện gì.

Hơn nữa, cứ coi như ban đầu xảy ra mâu thuẫn nhỏ gì thì bao nhiêu năm qua đi mà mày vẫn nhỏ nhặt thế sao? Cô hai của mày là em ruột của bố mày đấy, từ nhỏ đến lớn bên nhau, như vậy rồi mà vẫn còn chấp nhặt sao?” Ngũ Tấn tối sầm mặt nói.

“Đúng vậy, bốn năm trước anh vẫn còn ở cái nhà cũ ở nông thôn thì chúng tôi làm gì có qua lại gì với nhà anh.

Đừng có biên diễn gì nữa, nói cứ như thật vậy”.

Ngũ Huệ Mẫn cũng lật mặt trắng trợn.

Nhà Ngũ Tấn luôn coi thường nhà Lâm Dật ở nông thôn nên bao nhiêu năm đều không liên lạc hay qua lại gì, đến năm mới tết đến cũng là người anh như Lâm Trực Cương chủ động chúc tết nhà Lâm Huệ.

Thế mà họ ở trong điện thoại nói đôi ba câu rồi cúp máy luôn, gặp mặt cũng ít, cảm giác như họ chỉ mong không có người họ hàng nghèo này.

“Tiểu Dật…” Liễu Quế Hoa ở bên cạnh kéo vạt áo của Lâm Dật dường như muốn nói cho Lâm Dật biết chuyện gì đã qua thì đừng nhắc lại nữa.

Càng quan trọng hơn là, chuyện này bà thật sự không muốn nhắc lại.

“Phải đấy Dật Dật, chuyện đã qua rồi, hôm nay họ nói về chuyện của cô hai nên chúng ta sẽ…” Lâm Trực Cương cũng ở bên cạnh định nói gì nhưng lại thôi.

“Qua rồi ạ?” Lâm Dật lắc đầu, nói với bố mẹ mình: “Đối với bố mẹ là qua rồi nhưng với con thì suốt đời này con không quên được”.

Nói xong, Lâm Dật nhìn Ngũ Tấn, cười nói: “Chú hai, nếu tôi nhớ không nhầm thì bốn năm trước chú vẫn còn làm giáo viên trong trường, lúc đó chú vẫn chưa được làm ở văn phòng của khu nào đúng không?”“Sao mày biết được?” Ngũ Tấn nhau mày hỏi.

Trước đây ông ta và Lâm Huệ đều là giáo viên, kể cả đến bây giờ thì vẫn là biên chế giáo viên.

Chỉ có điều ông ta tạm thời được điều đến văn phòng chính phủ làm, đến lương và đãi ngộ vẫn giống như hồi ở trường.

“Tất nhiên là tôi biết, vì lúc đó là chú đã khuyên bố mẹ tôi đừng cho tôi đi học tiếp.

Nói tôi là dựa vào gian lận mới thi đỗ, cứ coi như lấy được bằng tốt nghiệp thì cũng không tìm được việc, không có tiền đồ gì, chỉ có thể ở nhà ăn bám, đúng không?” Lâm Dật cười lạnh, nói.

“Lẽ nào tao nói không đúng sao?” Ngũ Tấn cười ha ha nói: “Loại học cấp ba ở quê như mày thì sao thi được đại học Nam Lâm.

Hơn nữa thành tích học của mày bình thường, mày lừa được người khác nhưng tao làm giáo viên bao nhiêu năm thì mày lừa được sao?”“Đúng! Chú nói không sai tí nào, tôi là đứa trẻ sinh ra ở nông thôn thì dựa vào gì mà đỗ đại học, đặc biệt là còn thi điểm cao hơn đứa con mà gia đình như chú đã bồi dưỡng ra nữa chứ?” Lâm Dật nhìn Ngũ Tấn rồi nói lời lạnh băng.

“Ban đầu, sau khi nhận được giấy nhập học, người đầu tiên bố tôi gọi điện là chú và cô hai để báo tin mừng nhưng các người đã nói gì trong điện thoại hả?”“Quay cóp, gian lận, không tiền đồ, rác rưởi, ăn bám, các người hận nỗi không thể nói tất cả những gì xấu xa nhất về tôi, còn bảo bố tôi không được cho tôi đi học.

Bảo là cho tôi học trường nghề sau đó xuống miền nam làm thuê, bởi vì các người nghĩ đó mới là cuộc đời mà tôi nên có.

Dù sao thì ai bảo là con gái chú thi tốt hơn tôi nhưng tôi lại học trường tốt hơn, vì thế mà các người bị yếu thế hơn, sau này làm sao hoa chân múa tay với chúng tôi được nữa?”-----------------------

.

Truyện Chữ Hay