"Khâu Uyên, mày đừng ép tao quá!" Việc đã đến nước này, Cao Tiệm Phi chỉ có phóng lao theo lao: "Tao không ký đó, mày và tao cũng coi như hiểu rõ nhau, mày phải biết, chó bị đuổi đến đường cùng cũng sẽ quay lại cắn người!"
Khâu Uyên trừng mắt nhìn Cao Tiệm Phi vài giây, sau đó lập tức mở miệng xả ra một tràng châm chọc: "Được, tao là người làm ăn, hòa khí thì phát tài, không đến nước bất đắc dĩ, tao cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nếu mày không muốn ký thì okay, mau cút vào trong chờ đi!" Khâu Uyên chỉ vào cái lều dã chiến, lớn tiếng hét.
Nói xong, hắn cầm bản hợp đồng xé nát vụn.
Nói trắng ra, Khâu Uyên chỉ là muốn uy hiếp Cao Tiệm Phi thôi, nếu muốn hắn giết chết Cao Tiệm Phi thì khả năng này không cao.
Chỉ cần Cao Tiệm Phi không bỏ trốn, không kiên quyết phản đối chuyện phẫu thuật thì mọi chuyện Khâu Uyên cũng có thể dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa, Khâu Uyên cũng sợ bức Cao Tiệm Phi điên lên, họa sẽ tự ập đến nhà hắn.
Do vậy khi Cao Tiệm Phi nhất định không chịu ký hợp đồng thì Khâu Uyên cũng không quá mức miễn cưỡng.
Trong nhà Cao Tiệm Phi, người cha thì tàn tật, người mẹ thì sống đời sống thực vật, hoàn cảnh như thế thì cần phải có tiền có được.
Khâu Uyên tin tưởng, đối với gia đình có hoàn cảnh như thế thì việc dùng tiền là có thể giải quyết tất cả.
Cao Tiệm Phi tựa hồ cũng hiểu rõ Khâu Uyên nghĩ gì.
Có thể để hắn không giao ra giấy chứng minh cùng không ký hợp đồng chính là một cái cực hạn của Khâu Uyên.
Nếu như Cao Tiệm Phi muốn rời khỏi nơi đây thì chỉ có hai chữ: “Không cửa”!
Cao Tiệm Phi chỉ có thể tạm thời chịu trận, trước lúc giờ tối phải nghĩ ra được biện pháp thoát thân.
Vì vậy, Cao Tiệm Phi cũng không nhiều lời, chui thẳng luôn vào lều.
Không gian trong lều khoảng chừng có thước vuông, bên trong còn có người.
Cao Tiệm Phi nhìn quanh, trong lều ngoại trừ hắn ra còn có người nữa, Trong đó có một người trung niên ngửa mặt nằm ở một góc, Cao Tiệm Phi nhìn thì thấy mặt của hắn đầy máu và sưng vù, hiển nhiên là đã bị đánh đập.
"Mấy thằng bây canh mấy tên kia cho tốt.
Nếu có ai dám chạy thì cứ đánh cho tao!" Bên ngoài lều, Khâu Uyên nói với đám đàn em, sau đó cùng với Hoành ca Phi Cơ Ca đi vào trong Viện Vệ Sinh.
"Tiểu Khâu, tên nhóc mày mang đến có chút phiền phức đó! Có muốn cho nó nếm chút vị đắng không?" Hoành ca sắc mặt bất thiện hỏi.
Khâu Uyên cười gượng: "Không cần, chỉ là một cọng cỏ thôi, sao có thể trổ nhiều hoa được? Còn nữa, tên đó quả thực là thiếu tiền cho nên mới bước vào con đường này."
Phi Cơ ca nhíu mày nói: "Tiểu Khâu, sao mày hứa đưa cho nó nghìn, cao vậy? Lần nào chúng ta cũng đưa mấy chục nghìn thôi"
"Ha ha! Phi Cơ ca, em đâu có ngu đâu.
Tiền thì khẳng định là đưa cho nó, bất quá, nghìn, nó có mà mơ! nghìn tiền mặt em đã chuẩn bị rồi, nó thích hay không thì cũng phải lấy.
Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, thận của nó đã lấy ra, nó còn có thể làm được gì? Nếu muốn làm lớn chuyện thì nhờ Phi Cơ ca cùng Hoành ca đến nhà nó tặng cho vài can xăng cùng nước tiểu, để xem nó có dám nữa hay không?" Khâu Uyên nói
"Đúng vậy! Ha ha! Tiểu Khâu, đầu óc của mày khá đấy, thực sự là rất quỷ quái, lục thân bất nhận, ngay cả bạn đều có thể bán, người như mày sớm muộn gì cũng phát tài lớn thôi”
"Bạn bè? Chó má! Bạn bè chính là dùng để bán đứng cùng lợi dụng thôi! Bạn bè là thứ tốt thế nhưng sao có thể so sánh với tiền được?" Khâu Uyên ha ha cười: "Hai vị đại ca, báo cho các anh biết, thận của Cao Tiệm Phi cùng Trần Cường rất hợp.
Trần Cường là một tên nhà giàu mới nổi lên, năm ngoái bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu, đã đi nhiều bệnh viện lớn nhưng vẫn không tìm được thận hợp với cơ thể.
Em may mắn gặp phải Cao Tiệm Phi, và trái thận của Cao Tiệm Phi có thể cứu Trần Cường một mạng.
Lúc đó, em đây sẽ đưa ra cái giá trên trời cho Trần Cường, chào giá hắn nghìn, Trần Cường rất sợ chết, căn bản là sẽ không cò kè mặc cả, ha ha! Lần buôn bán này em lời rất nhiều đấy, các anh nói xem, một người bạn có đáng giá bằng số tiền lời không? Ha ha, ha ha!"
Tiếng cười như ma quỷ vang vọng trong Viện Vệ Sinh vắng vẻ, khiến cho kẻ khác nghe được mà nổi da gà.
Trong túp lều.
Hiện tại là hơn giờ chiều, nắng chói chang, trong lều nhiệt độ đã lên đến khoảng độ, nóng đến cháy da, có một đám ruồi vo ve bay lượn khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Còn có nhiều con muỗi núi đang chực chờ hút máu của những nạn nhân trong lều.
Cao Tiệm Phi tìm một góc không người ngồi xuống.
Hắn vắt hết óc suy nghĩ phương pháp thoát thân.
Khi nãy đám đàn em vạm vỡ của Khâu Uyên đã chạy vào lều, tịch thu điện thoại của Cao Tiệm Phi, hiện tại Cao Tiệm Phi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không được.
Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
Lúc này, một người thiếu niên trong lều chậm rãi đi đến bên cạnh Cao Tiệm Phi, sau đó ngồi chồm hổm hỏi: "Anh hai, anh cũng đến bán thận hả?"
Cao Tiệm Phi ngẩng đầu nhìn tên thiếu niên.
Hắn còn quá trẻ.
Khuôn mặt và nhãn thần ngây ngô của hắn nói cho Cao Tiệm Phi biết hắn tối đa cũng khoảng tuổi thôi!
Cao Tiệm Phi nhịn không được hỏi, "Người anh em, cậu tuổi còn trẻ như thế, hơn nữa nghe giọng nói chắc không phải người địa phương này, sao lại lặn lội đến đây làm gì? Để bán thận?"
Tên thiếu niên cười cười nói: "Em là người ngoài tỉnh, mẹ của em đột nhiên phát bệnh tim, đưa vào bệnh viện chữa trị, nhà em phải bán hết cả trâu lẫn cày nhưng cũng không đủ chi phí thuốc men, em không biết làm thế nào nữa.
Bỗng dưng em nghe người ta nói ở đây có mua thận nên em dấu cha mẹ chạy tới đây.
Em còn đang học cấp , xin phép nghỉ mấy ngày để đến đây"
Nghe xong tên thiếu niên nói, Cao Tiệm Phi chỉ cảm chua xót và tội nghiệp, trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời.
"À, anh hai, bọn họ hứa trả cho anh bao nhiêu tiền vậy?" Tên thiếu niên dò hỏi.
Cao Tiệm Phi hỏi ngược lại: "Vậy bọn họ hứa trả cậu bao nhiêu?"
" nghìn!" Mắt tên thiếu niên lóe sáng, "Bọn họ hứa trả cho em nghìn!"
Cao Tiệm Phi cảm thấy trong lòng đau xót, không đành lòng nhìn tên thiếu niên nữa.
Lúc này, cái người trung niên bị đánh mặt mày sưng vù rên rỉ một tiếng: "Móa nó, ngày hôm qua ta tới đây, vào đêm ta vô tình nghe được có một người gọi là Trâu Phú Quý, đến đây bán thận nhưng phẫu thuật thất bại và chết đi.
Tiền, tiền...!các ngươi muốn tiền của chúng, bọn chúng sẽ lấy mạng của các ngươi! Ở đây các thiết bị làm phẫu thuật thực sự quá cũ kỹ, ta hiện tại cảm thấy rất hối hận nên đổi ý, sau đó bị bọn chúng đánh thành như vầy...!ôi, xương sườn của ta có lẽ bị gãy rồi...!ôi..."
Các ngươi muốn tiền của chúng, bọn chúng sẽ lấy mạng của các ngươi!
Cao Tiệm Phi thực sự cảm thấy trong lòng như bị đóng băng, thật lạnh lẽo!
Hơn nữa, chuyện chết người chỉ xảy ra gần đây!
Rốt cuộc làm sao bây giờ?
Hiện tại phải làm cái gì bây giờ?
Nói thật ra, Cao Tiệm Phi cũng không quá sợ chết, hòan cảnh gia đình của hắn gần như tan vỡ, sống hay chết cũng không có gì khác nhau quá lớn.
Thế nhưng hắn cũng không thể cứ như vầy mà đợi chết, hắn còn phải kiếm cho cha mẹ và dì của hắn một món tiền để dưỡng lão!
Hắn còn phải thay mẹ hắn báo thù!
Đám người Khâu Uyên chính là một đám người súc sinh ma quỷ! Ở chỗ này làm phẫu thuật thì khả năng tử vong là rất cao, hơn nữa mặc dù phẫu thuật có thành công thì cũng đừng hy vọng bọn quỷ hút máu đó trả nhiều tiền!
nghìn ư?
Mơ mộng hão huyền!
Cao Tiệm Phi đã tỉnh ngộ.
"Không được, ta phải rời khỏi đây! Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?" Cao Tiệm Phi hai tay vò đầu, cố gắng suy nghĩ.
Sau một lúc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Cao Tiệm Phi.
"Được rồi, ta cược một ván vậy! Con mẹ nó, ngoại trừ biện pháp này, ta thực sự nghĩ không ra biện pháp nào khác nữa!"