"Tiền à?" Khâu Uyên một bên lái xe, một bên cười tủm tỉm hồi đáp: "Tiểu Cao, cậu cứ yên tâm, không thiếu của cậu một phân tiền nào đâu.
Cậu phải biết rằng, chúng tôi làm công việc này, nói trắng ra thì là trái pháp luật, vì vậy Tiểu Cao à, cậu sợ cái gì? Chúng tôi làm sao dám nuốt tiền bán thận của cậu chứ? Chúng tôi cũng sợ làm cho cậu nóng nảy và đi báo cảnh sát thì chết toi cả lũ, có phải không?”
Cao Tiệm Phi trong đầu nghĩ lời của Khâu Uyên nói không sai.
Loại chuyện này, nếu như Cao Tiệm Phi mà đi tiết lộ và báo cảnh sát thì không nhiều cũng ít đều bất lợi đối với Khâu Uyên cùng công ty của hắn.
"Ừm..." Cao Tiệm Phi lên tiếng, sau đó liền không nói nữa, ánh mắt cứ nhìn ra phía ngoài của sổ xe, không biết suy nghĩ gì.
Trong lòng hắn có cảm giác bất an, rất không thoải mái.
Lúc này, Hoành ca cùng Phi Cơ Ca ngồi ở phía sau bắt đầu nói chuyện với nhau, nội dung cuộc nói chuyện khiến người ta kinh tâm động phách.
"Hoành ca, lần trước cái tên đàn em của Lão Thiên đến chỗ anh quậy, anh xử lý nó ra sao?"
"Ha hả, Phi Cơ, ngươi hỏi dư thừa quá.
Chỉ là một con gà nhỏ thôi! Lúc đó, ta để đàn em chém đứt băng tay phải của tên đó, hành hạ thêm một chút rồi quẳng ra đường!"
"Hoành ca quả nhiên là hảo thủ đoạn! Như vậy thì cái tên thiếu tiền của anh không chịu trả, không biết Hoành ca đã ra chiêu gì thu thập hắn?"
"Phi Cơ, chuyện này ta luôn cho rằng là một chuyện đáng nhớ nhất trong đời ta.
Tên kia bị ta giam lỏng hai tháng, mỗi ngày chỉ cho hắn uống nước lã cùng cơm nguội mà ăn, vợ của hắn cũng không tệ lắm nên ta cùng các anh em đều thử một lần, sau đó ném con ả vào động chứa tiếp khách.
Ha ha, con đàn bà đó làm đủ hai tháng nhưng ngay cả tiền lời của chồng nó cũng trả không nổi..."
"Hòanh ca, anh thật ngầu quá!"
...
Nghe đến mấy chuyện đó, Cao Tiệm Phi không khỏi nhíu nhíu mày, trong lòng dâng lên một sự vô cùng chán ghét.
Khâu Uyên cười nói với Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, Hoành ca và Phi Cơ ca chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, người rất thành thật nên nói năng có hơi trực tiếp, cậu đừng để trong lòng, được rồi, tới rồi, chúng ta xuống xe đi!"
Khâu Uyên đem xe đậu bên ngoài một kiến trúc cũ kỹ, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Cao Tiệm Phi cũng xuống xe theo.
Sau đó, "Hoành ca" cùng "Phi Cơ Ca" cũng xuống xe.
Cao Tiệm Phi giương mắt nhìn vào tòa nhà cách đó không xa.
Đó là một kiến trúc mái lợp bằng ngói hồng, thuộc kiến trúc thập niên , trông rất là cổ xưa.
Tường ngoài có treo một bảng quảng cáo viết các bệnh chữa trị.
Trên ngạch cửa lớn có treo một cái biển gỗ: "Viện Vệ Sinh Huyện Dương Phật".
Nơi này nằm cách xa trung tâm huyện, bốn phía đều một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi ven đường, ngay cả một mảnh ruộng cũng không có.
Hai bên trái phải của "Viện Vệ Sinh Huyện Dương Phật" có dựng những túp lều dã chiến, trừ những thứ đó thì cũng không có phòng ốc gì khác!
Trước những căn lều dã chiến bên phải có người đàn ông vạm vỡ đang ngồi chồm hổm hút thuốc và nói chuyện.
Trong lòng Cao Tiệm Phi dâng lên một dự cảm không hay, nó càng ngày càng mãnh liệt.
Cái gọi là Viện Vệ Sinh trước mắt nhìn quá đơn sơ! Lẽ nào phẫu thuật lấy thận ở chỗ này? Nói khó nghe một chút, nơi đây so với nhà vệ sinh công cộng trong thành phố còn không bằng.
Nếu nói cái Viện Vệ Sinh Viện này có mấy người lang y buôn bán thuốc cổ truyền hay thuốc bôi da cho thú vật hoặc mấy thứ linh tinh khác thì Cao Tiệm Phi còn có thể tin, thế nhưng nói đến phẫu thuật, lại là phẫu thuật lấy thận thì Cao Tiệm Phi có bị đánh chết cũng không tin một nơi như vầy có thể hoàn thành.
"Hừ! Xem ra bị tên khốn Khâu Uyên này lừa rồi!" Cao Tiệm Phi sắc mặt trầm xuống: "Phải tìm cơ hội rời khỏi đây thôi”
Khâu Uyên tựa hồ nhìn ra Cao Tiệm Phi đang không tin tưởng và lo lắng nên hắn vội vã đi tới và đưa điếu thuốc mời Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, cậu hãy an tâm đi, Viện Vệ Sinh này thoạt nhìn xác thực không được tốt lắm, bất quá những chuyên gia giải phẫu, gây mê và y tá của công ty chúng tôi đều là xuất thân từ các bệnh viện lớn, chúng tôi tốn rất nhiều tiền mới mời được đấy.
Ngoài ra mọi thiết bị cũng hiện đại lắm, tuyệt đối có thể đảm bảo cho việc phẫu thuật thuận lợi.
Hơn nữa, trong thời gian qua, chúng tôi đã làm cho mấy trăm người nhưng hầu như không xuất hiện sự cố gì.
Nào, đi theo tôi” Khâu Uyên thân thiết ôm lấy vai Cao Tiệm Phi, miệng huyên thuyên: "Buổi tối sẽ làm phẫu thuật, do đó cậu đừng ăn cơm chiều nhé.
Nào đi vào lều đợi đi.
Đương nhiên vì cậu là anh em của tôi nên đúng giờ tối, tôi sắp xếp cho cậu làm người thứ nhất để cậu có thể sớm nghỉ ngơi!"
Sự cho tới bây giờ, Cao Tiệm Phi đâu còn lòng tin nào đối với lời của Khâu Uyên nữa?
Cao Tiệm Phi muốn vùng khỏi tay Khâu Uyên và bỏ chạy!
Thế nhưng hắn phát hiện, Phi Cơ Ca cùng Hoành ca đang đi chầm chậm ở phía sau, tựa hồ là đang đề phòng Cao Tiệm Phi chạy trốn!
Lòng của Cao Tiệm Phi chậm rãi trùng xuống.
"Khâu ca! Hoành ca! Phi Cơ Ca!"
Mấy tên đang ngồi chồm hổm hút thuốc đứng lên, quăng thuốc, chào hỏi mấy vị đại ca.
"Không có chuyện gì chứ?" Khâu Uyên thuận miệng hỏi mấy tên đó.
Trong đó, một người ở trần, trên cánh tay trái có xăm một con rồng xanh hồi đáp: "Khâu ca, có bọn em ở đây anh yên tâm, không có vấn đề.
Trưa nay có một tên muốn đổi ý, không muốn phẫu thuật, đã bị bọn em thu thập rồi, hiện tại rất thành thật."
"Được, tốt lắm, cứ tiếp tục vậy đi." Khâu Uyên thoả mãn gật đầu.
Khâu Uyên dẫn Cao Tiệm Phi đến trước lều rồi dừng lại, cười ha hả nói với Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, cậu đưa chứng minh cho tôi, theo quy định của công ty, trước khi làm phẫu thuật phải giữ giấy chứng minh, phẫu thuật xong tôi sẽ trả lại cho cậu."
Lúc này, Cao Tiệm Phi nào có chịu giao ra giấy chứng minh?
"Giấy chứng minh à?" Cao Tiệm Phi cố ý giả vờ không hiểu hỏi lại: "Giấy chứng minh gì?”
"A, " Mặt của Khâu Uyên đang tươi cười đột nhiên trở nên mất tự nhiên, trong đôi mắt ti hí của hắn dường như xẹt qua một tia hàn quang: "Tiểu Cao, tôi xem cậu là bạn, gia đình cậu gặp khó khăn nên cậu gọi điện thoại tìm tôi giúp đỡ, tôi liền ngay lập tức thay cậu an bài chuyện này.
Hiện tại cậu muốn sao? Không xem tôi là bạn nữa, định chơi tôi sao?"
Khâu Uyên lúc này cùng với Khâu Uyên trước đây Cao Tiệm Phi quen biết hoàn toàn chính là hai người khác nhau!
Khâu Uyên đang đứng ở truớc mặt Cao Tiệm Phi vẻ mặt bất thiện, trong giọng nói nồng đậm sự cảnh cáo cùng uy hiếp!
Cao Tiệm Phi thực sự hối hận!
Trên thực tế, Cao Tiệm Phi cùng Khâu Uyên mặc dù có giao tình thế nhưng phần giao tình này còn chưa đạt tới loại sống chết có nhau, chuyện gì cũng nói.
Cao Tiệm Phi tin tưởng Khâu Uyên như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là hai chữ “Thiếu tiền”!
Thật sự là quá thiếu tiền!
Vì vậy đã khiến cho Cao Tiệm Phi đánh mất lý trí!
Cục diện trước mắt nói rõ, Cao Tiệm Phi không có đường chọn lựa!
Vừa rồi ở trong xe, Hoành ca cùng Phi Cơ Ca hai người nói chuyện, vừa chém người ta, vừa giam người phi pháp, đây rõ ràng là hù dọa và uy hiếp Cao Tiệm Phi.
Hiện tại, tại nơi hoang vu này, kêu trời không thấu, đối phương lại có nhiều người, hơn nữa đây lại là địa bàn của bọn chúng, tùy tiện gọi một cú thì không biết có bao nhiêu người kéo đến.
Có thể nói, nếu như Cao Tiệm Phi muốn chạy trốn thì sợ rằng sẽ bị trực tiếp đánh cho bầm dập, thậm chí có lẽ còn bị chém cho mấy nhát chứ chả chơi!
"Tôi thực sự không mang theo giấy chứng minh" Cao Tiệm Phi chỉ có đem sự phẫn nộ dằn xuống, giả vờ làm ra dáng không đem.
Trên mặt Khâu Uyên đã hoàn toàn không còn dáng tươi cười, hắn lạnh lùng nhìn Cao Tiệm Phi, thật giống như một con sói nhìn một con cừu: "Nè, Tiểu Cao, mày đừng có giả bộ? Mày không giao ra giấy chứng minh thì cũng không sao, cuộc phẫu thuật vẫn cứ tiến hành, tiền tao vẫn đưa cho mày, nói cho mày biết, nếu đã tới đây thì đừng có mơ mà đổi ý!" Ngừng lại một chút, hắn lấy từ trong túi quần ra một sấp giấy nhăn nheo: "Tiểu Cao, đây là hợp đồng, mày mau ký đi"
Cao Tiệm Phi đưa tay cầm lấy bản hợp đồng và đọc, nội dung đại khái bên trong chính là Cao Tiệm Phi tự nguyện đem thận của mình hiến cho một người tên là "Trần Cường", và trong quá trình phẫu thuật lấy thận, nếu như xuất hiện bất luận sự cố nào ngoài ý muốn thì người thân của Cao Tiệm Phi không được truy cứu bất kỳ trách nhiệm gì.
Đây hoàn toàn là một bản hợp đồng ngang ngược!
"Tôi thấy bản hợp đồng này cũng không có hiệu quả pháp luật và lợi ích gì, tôi chưa từng thấy qua bản hợp đồng nào như thế" Cao Tiệm Phi trực tiếp đem bản hợp đồng trả lại cho Khâu Uyên: "Loại hợp đồng này, có ký hay không cũng chả sao, tôi thấy thôi thì cứ miễn đi!"
Trên thực tế, Cao Tiệm Phi nói không sai.
Loại hợp đồng này chỉ do một phía định ra, căn bản không có pháp luật nào bảo hộ.
Vốn, việc bán thận nhà nước nghiêm khắc cấm đoán, còn muốn quyên thận thì cũng phải trải qua một loạt các quy định.
Mà Khâu Uyên cùng với công ty của hắn, dù biết rõ hợp đồng vô hiệu nhưng vẫn để người bán thận ký tên, mục đích chủ yếu là cho dù sau này có bại lộ sự việc thì bọn chúng cũng có hợp đồng trong tay, trước pháp luật cũng có thể ăn nói.
Ngoài việc có được hợp đồng, cộng thêm với hối lộ thì loại hình làm ăn phi pháp này tội sẽ nhẹ hơn nhiều.
Khâu Uyên cũng không tiếp tục ép Cao Tiệm Phi ký hợp đồng, khóe mắt hắn giật giật vài cái: "Tiểu Cao, đây là chính mày tự rước lấy phiền phức!"
Lúc này, Hoành ca, Phi Cơ ca cùng với đám đàn em vạm vỡ chạy tới bao vậy Cao Tiệm Phi.
"Con mẹ mày, dám không ký?" Hoành ca hét lớn một tiếng: "Mày có tin ông cho mày đi chầu ông bà liền bây giờ không?”