Chương 2: Mùa hoa nở
Cái chết của một ông già-Lằn ranh mờ nhạt-
Một ngày nọ, một ông già cô độc đã chết một mình.
Ở sâu dưới lòng của khu phía tây bắc xa xôi của thành phố Lyell là một cơ sở điều chỉnh nước ngầm cổ xưa. Nó được xây dựng từ khi thành phố vẫn còn non trẻ và đang được xây nên bởi những tấm đồng và những chiếc đinh vít; kể từ đó, công trình này đã bị bỏ hoang, thất lạc vào trong khe hở của lịch sử sau khi một cơ sở khác đã thay thế vai trò của nó và buộc nó đóng cửa.
Trong một góc của công trình xưa cũ ấy, ông già đã trút hơi thở cuối cùng của lão trong giấc ngủ, rời khỏi thế giới này mà không để lại một lời.
Một nụ cười mãn nguyện đọng lại trên mặt lão; những dấu vết còn đọng lại của bao năm tháng sống bên thành phố Lyell. Tư thế ngồi của ông lão như thể ông ta đang nghỉ ngơi đôi chút sau một chuyến đi dài.
Chẳng có ai ở cạnh ông lão vào phút lâm chung cả. Những cỗ máy xung quanh ông ta kêu lên một tiếng whirr yếu ớt vì bụi bặm trôi ra từ bộ khung đã rỉ sét của chúng. Rồi cả chúng cũng chìm vào im lặng, và không bao giờ chuyển động nữa.
Ông lão từng được biết tới với cái tên Ông Lão Râu lò xo. Nhiều khả năng là nhiều người trên mặt đất sẽ nhớ tới ông như là “sản phẩm nổi tiếng nhất” của xứ Lyell. Ông lão có vóc người gầy gò và nhỏ thó, với một chòm râu trắng vĩ đại. Ông ta xuất hiện một cách gần như là kì diệu ở khắp nơi trong Lyell, chạy xung quanh đây đó trong bộ đồ lao động bẩn thỉu, rách rưới, tiến hành bảo trì cho những máy móc bị bỏ hoang rải rác khắp nơi trong thành phố. Có người nói ông ta đã từng là một kĩ sư nổi tiếng rất lâu trước kia, nhưng kể cả nếu là vậy, thì giờ ông ta cũng chỉ là một lão già kì quặc bình thường.
Không rõ tên thật của ông lão là gì, và ông lão cũng không có họ hàng thân thích gì hết. Không có kẻ nào tự nhận là người quen của ông lão xuất hiện cả. Ông ta chẳng hề nói một lời với ai. Dĩ nhiên, ông ta cũng không hề yêu cầu hay chấp nhận hậu tạ của ai. Ông ta chỉ đơn thuần sửa những thứ gì có thể sửa, rồi lại rời đi và tiếp tục, mau lẹ như cách ông ta tới.
Có nhiều giả thuyết về bản chất thực sự của sự tồn tại của ông lão. Có người coi ông ta là một huyền thoại đô thị, có người cho rằng ông ta là một hồn ma, hoặc thậm chí một tinh linh. Đúng là ông ta hành xử một cách kì quặc đủ để khớp với lời miêu tả ấy; ấy vậy nhưng ông lão vẫn sống và hít thở như bất kì người dân Lyell nào khác.
Một tin đồn kể rằng ông lão mang theo dòng máu của tộc Rồng Đất vốn đã diệt vong dưới mặt đất từ một thời đại xa xưa, và là người sống sót cuối cùng của bộ tộc đó. Nếu có chút sự thật nào trong câu chuyện đó, thì cái chết của ông lão đúng là một bi kịch; dòng máu tồn tại một cách lay lắt trong suốt năm trăm năm nay cuối cùng đã bị tận diệt. Đương nhiên, chẳng ai biết tin đồn đó có chút sự thật nào không, và giờ thì cũng chẳng còn cách nào để xác nhận chuyện đó.
Tầm quan trọng của cái chết của ông lão cô độc này vẫn còn là bí ẩn, ít nhất là cho tới lúc này.