Quá khứ xa xôi-Lạc vào bóng tối-
Một thị trấn chìm trong biển lửa.
Mọi thứ từng làm nên dáng vẻ của thị trấn này đã bị nuối chửng bởi ngọn lửa.
Mới gần đây thôi, nơi này còn được biết tới là khu nhà ở thượng lưu của Elpis, nơi chỉ có những người đặc biệt giàu có, ngay cả khi so sánh với những cư dân khác của cường quốc Liên Bang Mercantile, mới có thể cư ngụ ở đây.
Người đó nhìn những khu vườn của những gia đình giàu có lần lượt biến mất sau màn khói. Những tòa dinh cơ nhanh chóng gia nhập với những khu vườn, những màu trắng, đỏ, hay xanh đều xỉn đi thành một màu đen của tro than khi chúng dần biến dạng và sụp xuống. Nơi từng là đại lộ lớn với những hàng cây xanh bốn mùa hai bên đường, giờ đã biến thành một con đường đỏ rực được thắp sáng bởi những cây đuốc khổng lồ.
“...Không thể nào.”
Ở một góc của quảng trường, cách xa những tia lửa đang bắn tứ tung từ những ngọn lửa, một bóng hình nhỏ bé trùm mũ yếu ớt gục xuống đầu gối.
“Không thể nào… đây không phái sự thực, phải không?
Người đó cứ nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, mặc kệ ánh lửa chói lòa làm đôi mắt bỏng rát. Người đó cứ nhìn mãi bằng đôi mắt mờ đục và ánh mắt ngây dại về phía những thứ đã mãi không còn. Khi người đó đứng nhìn, ngọn lửa bắt đầu lan tới quảng trường với sức nóng khủng khiếp.
Một con Quái Thú đã được phóng thích lên hòn Đảo Nổi này.
Đó chính là Quái Thú Nghiền Nát và Nuốt Chửng, Quái Thú Thứ Năm Materno. Một khối chất lỏng đặc quánh, đáng lẽ ra không thể nào tự di chuyển được, dẫu vậy - dù chậm chạp - có thể tự di chuyển. Và mọi thứ, hay mọi sinh vật nó chạm phải đều tan chảy, chư thể bị nhúng vào a xít vậy.
Tuy nhiên, nó đang xảy ra ở một nơi khác, khá xa so với nơi này, và nó cũng không di chuyển quá nhanh. Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ nuốt chửng thị trấn này, nhưng điều đó sẽ không xảy ra ngay lập tức. Vẫn còn một chút thời gian.
“Này, tránh ra!”
Một gã Nhân thú huých văng thân hình bé nhỏ đội mũ, những bó hành lý lớn vắt đằng sau lưng gã. Bóng hình nhỏ bé kêu lên khi nó ngã xuống mặt đường lát đá, chiếc áo choàng cao cấp chẳng mấy chốc trở nên nhem nhuốc vì bùn và tro bụi.
Một đám đông đang chạy toán loạn khắp nơi. Gần như tất cả bọn họ đều đang mang theo những đôi mắt ngầu máu vì hoảng loạn. Những tiếng cầu nguyện lầm rầm, những cái tên, và những tiếng kêu gào tuôn ra không ngớt từ miệng của bọn họ. Có những người mang theo hành lý, và có những người không mang. Họ xô đẩy và chen lấn để tiến lên phía trước người khác, cố gắng tới nhanh hơn người bên cạnh để có thể tới được bến cảng, tới những con tàu bay, và bỏ chạy khỏi hòn Đảo Nổi.
Bất cứ một cư dân nào sống trên bầu trời cũng đều biết là bọn Mười Bảy loài Quái Thú không biết bay. Miễn là họ đã cất cánh, con Materno sẽ không thể đụng tới họ được.
Đám đông đã trở thành một cuộc giẫm đạp thảm khốc bởi sự hỗn loạn và quá khích, không thèm để ý xem họ đang dẫm gót giày của mình lên thứ gì. Bóng hình nhỏ bé kia liên tục bị dẫm đạp như một trái bóng, tiếng khóc của nó bị nhấn chìm bởi những tiếng chân và những tiếng kêu gào giận dữ.
Cuối cùng, đoàn người thưa dần đi; họ bị xua đuổi bởi ngọn lửa đang ngày càng tiến sát tới quảng trường, cho tới khi người cuối cùng rời khỏi quảng trường này.
Bị bỏ lại đằng sau bọn họ là bóng hình nhỏ bé, giờ đã trở thành một thứ giống như một đống giẻ rách. Chân tay nó áp chặt xuống nền đường, run rẩy, cố gắng nhấc thân mình lên. Chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng đã rách tươm, để lộ ra gương mặt thật của nó.
Gương mặt của một đứa trẻ.
Trên đầu cô bé là đôi tai màu đen hình tam giác. Hai bên má cô bé là ba cặp ria dài và mảnh. Trong một gia đình mang dòng máu Nhân thú pha tạp - bản thân chuyện này vốn đã hiếm gặp, có những đứa trẻ được sinh ra với những đặc điểm ngoại hình nho nhỏ như vậy trên cơ thể.
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn quanh một lần nữa, đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm vào một điểm phía sau bức tường lửa, nơi cuộc sống hàng ngày của cô bé vẫn tồn tại cho tới tận ngày hôm qua.
“...Này! Cháu có sao không?!”
Một người đàn ông Borgle mặc đồ chống cháy chạy tới chỗ cô bé, nhặt đứa bé lên như thể nó chính là đống giẻ rách mà người ta nhìn thấy từ xa.
“Xin lỗi nhé, nhưng chú phải kiểm tra người cháu một chút.” Ông ta ngượng nghịu sờ tay khắp người đứa bé từ chỗ cao nhất của thứ từng là chiếc áo choàng của đứa bé, trong khi nó kêu lên một tiếng kêu đau đớn khe khẽ. Gương mặt của người đàn ông Borgle sa sầm xuống khi nhận ra tình trạng thê thảm của cô bé. Từ cơ thể mềm nhũn của cô bé, ông ta kết luận rằng cô bé đã bị gãy xương khắp người. Tình trạng của cô bé lúc này đang rất nguy kịch, và chắc chắn cô bé sẽ chết nếu không được cấp cứu ngay bây giờ.
“Xin chú… hãy bỏ cháu xuống…” Cô bé đẩy cánh tay của người đàn ông Borgle một cách yếu ớt, cố gắng đẩy ông ta ra.
“N-này!”
“Cháu p’ải đi… Cháu biết là không thể… nhưng mà…”
“Này, đừng cố sức! Chỗ đó đã tan tành rồi! Cháu đừng có lại gần đó!”
“Không thể nào… nhưng mà… phải là ở đây…”
Cô bé đứng dậy. Dù đôi chân cô bé chao đảo, cô vẫn cố gắng bước từng chút một về phía ngọn lửa đang bùng lên ngày một dữ dội. “Vì… hôm nay… cháu p’ải gặp… anh ấy…”
Cô bé nhanh chóng chạm phải giới hạn của bản thân. Hai gối của cô khuỵu xuống, và cô bé ngã xuống, vai trái dập xuống đất. “Phải… gặp… nói xin lỗi…”
“Hầy, đã bảo đừng cố quá sức mà!” Người đàn ông Borgle bế thốc cô bé lên. Ông ta không biết là do đau đớn, kiệt sức, hay do lý do gì khác, hay do tất cả những yếu tố đó hợp lại, nhưng cô bé đã lịm đi. Ông ta tặc lưỡi, và quấn cô bé vào tấm vải chống cháy của mình.
Đương nhiên, ông ta đã để ý một điều. Rằng con Quái Thú vẫn còn cách xa nơi này. Đương nhiên, điều đó có nghĩa là ngọn lửa đang thiêu rụi nơi này không có liên quan trực tiếp nào tới cuộc tấn công của con Quái Thú. Nói vậy, nhưng dựa vào tốc độ mà ngọn lửa lan rộng và vây lấy thị trấn này, không thể nói rằng đây là một vụ tai nạn đơn thuần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, vụ cháy này đã được gây ra bởi kẻ nào đó. Ai đó đã gây ra vụ hỏa hoạn này, và làm việc đó một cách ác ý.
Khu thượng lưu này vốn luôn là một thị trấn nơi những người có quyền lực sinh sống. Một số không hề ít người nhìn người sống ở nơi này bằng con mắt không thân thiện. Có lẽ một kẻ nào trong đám người đó đã ném một cây đuốc cháy rực vào đâu đó với cái logic thiển cận như “Đằng nào mọi thứ cũng sẽ bị con Quái Thú nuốt chửng, chỉ là sớm hơn hay muộn hơn thôi mà!” Thật là không may, nhưng thị trấn này đúng là nơi dễ thu hút những kẻ mang theo ác ý như vậy.
Người Borgle gầm gừ một tiếng từ cuống họng khi ông ta đặt đứa bé bị thương nặng lên trên lưng. “Nói vậy chứ, cứ nghĩ tới những kẻ đã thiêu rụi nơi này cũng đủ khiến mình phát ói.”
“Feo...dor…” Dù vẫn bất tỉnh, cô bé cựa quậy và thều thào tên của ai đó trong cơn mê man. “...’m xin lỗi… đã nói… những điều ích kỉ… em xin lỗi, nên… nên… đi mà…”
Người Borgle cúi đầu xuống, cố gắng để không phải nghe thấy những lời dành cho một người không còn ở nơi đó nữa.
Ông ta đặt lại đứa bé ngay ngắn trên lưng mình, rồi rảo bước về phía bến cảng.