Người thừa kế
Sau một giấc ngủ sâu, Feodor tỉnh giấc và nhận ra cơn sốt đã biến mất. Anh có thể cử động mà không thấy đau đớn gì, và thậm chí anh còn thấy tươi tỉnh hơn mọi khi.
Có điều, có vẻ cử động của anh vẫn còn khá “chuệch choạc”, và sĩ quan quân y đã không kí giấy khỏi bệnh cho anh. Anh bị bắt nghỉ thêm một ngày và được dặn là phải nghỉ ngơi “để đề phòng”. Thật là ức chế - anh làm gì có thời gian để nằm ngủ nướng trong phòng. Đương nhiên để một người bị ốm đi loanh quanh trong doanh trại trong ngày nghỉ cũng không phải là một ý hay.
Dường như anh cảm thấy mình vừa quên mất điều gì đó quan trọng, một điều anh muốn kể với ai đó, nhưng những kí ức về chuyện đó đều rất mơ hồ. Cảm giác cứ như thể chọc tay vào cát mịn; cứ đào lên được chút nào thì cát lại lấp đi cái hố đó, che lấp những mảnh kí ức mà anh gần như đã chạm tới được.
“...Chà, chắc là chẳng có chuyện gì to tát đâu.”
Thường thì, khi không thể nhớ được chuyện gì đó Feodor sẽ cảm thấy rất bực mình, nhưng lúc này Feodor lại cảm thấy thản nhiên một cách kì lạ. Ít ra thì, như vậy có nghĩa là anh không có vấn đề khẩn cấp gì cần xử lý ngay lập tức. Kể cả nếu đó là một chuyện quan trọng cần làm, anh cũng có thể đợi thử nhớ lại chuyện đó sau này.
Còn có một cảm giác kì lạ lưu lại trên trán anh, một cảm giác ấm áp nhồn nhột. Anh thắc mắc không rõ cảm giác ấy từ đâu mà có.
Dòng suy tư của Feodor bị cắt ngang bởi một cái ngáp dài. Đã lâu lắm rồi nhỉ. Có khi mình nên ghé qua thị trấn.
Anh không cần một giấy phép cụ thể nào để ra khỏi doanh trại - có một cái lỗ to tướng trên hàng rào ở phía đối diện với khu sân tập mà người ta không chịu sửa cho tới tận bây giờ, và hẳn là nhiều khả năng cũng sẽ không được sửa cho tới ngày căn cứ này hoàn thành bổn phận của nó.
***
Feodor nheo mắt nhìn chăm chăm vào tấm biển. Nhưng dù anh nhìn nó bao lâu, những gì được viết trên đó vẫn không hề thay đổi. Đây không phải là kiểu hình ảnh ảo giác mà nội dung của nó sẽ thay đổi sau khi nhìn nó 30 giây mà không chớp mắt; chẳng có bất ngờ hay mánh khóe nào trong tấm biển này hết.
“Tạm biệt quý khách! Cảm ơn rất nhiều vì đã gắn bó với chúng tôi trong suốt thời gian qua!”
Một lớp keo dán vội gắn tấm biển lên bức tường; góc trên bên phải của nó đã bong ra. Khi nó phấp phới trong gió, những chữ cái của câu Tạm biệt quý khách nhăn nhó và biến dạng.
Nếu tờ giấy này bay đi mất, có khi cửa hàng lại phải mở cửa lại nhỉ… ầy, chắc là không. Không đời nào. Ừa.
***
“... Cho nên, hôm nay tôi không có cái bánh rán nào hết.” Feodor nói một cách bình thản, đóng cánh cửa lên sân thượng của rạp hát bỏ hoang. Tiat, người đến trước anh như mọi khi, liếc nhìn anh. Cô ừ hứ một tiếng như để xác nhận, rồi lại đưa mắt nhìn về phía thị trấn. “Sao, vậy thôi à? Cô không ngạc nhiên sao?”
“Tôi biết rồi mà. Tôi thấy nó đóng cửa khi đi mua sắm hôm kia.”
“Ồ, ra vậy…” Chán nhỉ.
Mỗi khi họ ngồi đó và chia sẻ đam mê của bản thân về những món ăn ngon, Feodor luôn cảm thấy điều đó thật dễ chịu. Anh nghĩ rằng cô sẽ thông cảm với anh, và cũng sẽ buồn hệt như anh lúc nãy khi nghe câu trả lời dành cho câu hỏi “Mấy cái bánh rán vô giá đâu rôi?”
“...Thành phố cứ ngày một thu hẹp lại, nhỉ?” Cuối cùng, Tiat khe khẽ nói. “Này, anh nhớ chứ? Ngày chúng ta gặp nhau lần đầu ở trên này?”
“Ý cô là cái hôm mà cô bảo tôi ‘quên’ cô đi đúng không?”
“Anh nhắc mới nhớ, đúng là có vụ đó nhỉ.” Cô cười. “Hôm đó, tôi còn gào toáng lên là 'Tôi sẽ bảo vệ thành phố này!' lúc nhìn quanh nơi này. Có những nơi thú vị, như cái xưởng đồ gốm kì lạ, và một cửa hàng sách cũ nơi anh có thể đọc thoải mái. Và còn một xưởng pha lê cao cấp nữa, chắc hẳn Pannibal sẽ thích lắm…”
Feodor cảm thấy hơi lạ khi Pannibal bỗng dưng được nhắc tới ở đây, nhưng có lẽ đó là bởi cô ấy đã hỏi về chỗ đó từ trước và phát hiện ra nơi đó không còn tồn tại nữa.
“Tôi thực sự rất sốc khi tiệm sách đó chuyển đi,” Tiat nói. “Họ có tuyển tập những bức vẽ của những nghệ sĩ như Wilhornakia Tenace.”
“Thật à. Tôi chưa nghe tới bà ấy bao giờ. Bà ấy là ai vậy?”
“Một họa sĩ tộc Aryantrobos. Bà ấy đã nhiều tuổi, nhưng rất đẹp.”
“Ồ.”
“Những bức tranh của bà ấy vô cùng sống động. và những cuốn sách ấy có lớp bìa dạ mượt mà cực kì hấp dẫn. Lúc đầu tôi định mua số lượng lớn và đem cả vào doanh trại. Giờ tôi khá là hối hận vì đã không làm như vậy.”
“Ồ, thì ra là như vậy.”
Thật kì lạ. Đáng lẽ ra lúc này họ nên chia sẻ với nhau cảm giác mất mát, nói về nỗi buồn khi thấy thành phố mà họ từng quen thuộc dần trở nên hiu quạnh. Một giây phút ấm áp khi người chỉ huy và cấp dưới chia sẻ cảm xúc của mình với nhau.
Thay vào đó, dường như khoảng cách giữa anh và Tiat lại đang nới rộng ra hơn, dù càng nói Tiat càng ít tỏ ra phán xét hơn.
“Những bức tranh đẹp vậy sao?”, anh cố thử lại.
“Đúng vậy.”
Khỉ thật, khoảng cách lại càng bị nới rộng ra.
Những bóng đèn bên dưới chân Tiat nhấp nháy rồi bật sáng. Giờ, khi đã quá quen với tín hiệu cảnh báo này, cô lập tức đứng dậy, và dịch sang phía đối diện. Một lượng hơi nước khổng lồ phụt lên từ chỗ của cô vừa nãy, quá trễ để có thể gây ra bất cứ thiệt hại nào.
“Anh biết không, cái này cũng không đến nỗi quá tệ một khi đã quen với nó.” Tiat nói. “Nó giống như hơi thở của thành phố vậy.”
“Tôi chưa từng nghĩ về nó như vậy bao giờ.”
“Nơi này, không, cả thành phố này,” Tiat ngồi xuống phía sau, mở chiếc giỏ bên cạnh mình ra, lấy ra một chiếc bánh rán và cắn một miếng. “Cứ giống như một món đồ chơi được chế tạo một cách khéo léo, phải không?” cô hỏi giữa những miếng bánh. “Có rất nhiều ống khói như thế này phải không? Trông như thể tất cả những ngôi nhà đều là những ngôi nhà búp bê, và ai đó đã xây thêm một cỗ máy khiến những người trong nhà bật dậy nhảy múa vào đúng một giờ nào đó trong ngày. Đại loại là như vậy?”
“Này, khoan đã.”
“Oh, nhưng mà… nếu những người thực sự sống ở đây đang rời đi, thì có cảm giác rằng món đồ chơi đó cũng đang sắp hỏng, nên trông nó còn hiu quạnh gấp đôi.”
“Không, không, yên nào!”, anh cắt ngang câu chuyện dông dài của cô. “Cô đang cầm trên tay. Cái gì vậy?”
Tiat nhìn anh, và một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên mặt cô. “Muốn một cái không?”
“Đương nhiên! Mà, vẫn còn một cửa hàng còn mở cửa mà tôi không biết sao?”
“Rất tiếc, cái này không có bán đâu.” Cô lấy ra thêm một chiếc bánh khác và đưa nó cho Feodor. Anh bước tới và nhận lấy nó, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. “Tôi nhờ Lakhesh làm chúng hôm qua, và hôm nay cậu ấy rán mấy cái cho tôi,” Tiat nói. “Vì cậu ấy thân với mấy cô nhà bếp nên họ giữ yên lặng về việc cô ấy dùng cái nồi rán một chút.”
“...Hình như cái đó trái với nội quy của quân đội đấy.”
“Nếu anh định bắt bọn tôi, cứ việc. Hay ý anh là chúng ta đang gặp rắc rối vì chính anh là người phát hiện ra việc đó?”
Feodor hướng ánh mắt xuống chiếc bánh trong tay. Nó đã được rán vừa chín thành một màu vàng nâu ngon lành và được rắc bột vừa phải, có lẽ được làm từ một loại hạt rang được xay nhỏ nào đó. Xét theo tiêu chuẩn bánh rán thì, trông nó ngon một cách khủng khiếp.
“Tôi chưa hề nghe hay thấy gì về vụ này hết.”
“Tôi cũng đoán anh sẽ nói vậy mà,” Tiat tươi hơn hớn. Nửa còn lại của chiếc bánh rán của cô biến mất một cách kì diệu trong miệng cô. Dù nó đi ngược lại với mọi quy tắc của người lính mà anh phải tuân theo, anh cũng cắn một miếng bánh trên tay mình.
“...Wow.”
“Cậu ấy là nhất, phải không? Từ hồi nhỏ, cậu ấy đã làm thêm ở một tiệm bánh gần chỗ của bọn tôi mỗi khi rảnh rỗi. Nếu có bất cứ món ăn nào liên quan tới các loại bột, cậu ấy là đầu bếp số một trên Đảo 68!”
Trong số những hòn đảo của Regul Aire, chỉ có một số ít các hòn đảo là đạt tới một kích cỡ nhất định. Số thứ tự càng nhỏ thì nó càng gần trung tâm, và càng xa thì số càng lớn. Một hòn đảo với số thứ tự 68 có thể coi là một vùng cực kì quê mùa.
“Nơi đó, là nơi như thế nào?”
“Hmm?”
“Cô vừa nói tới ấy - Đảo 68,” Feodor sốt ruột nói. “Quê của cô à?”
“Quê hương của tôi? Ừm…” Tiat ngần ngừ. “Ừ, tôi đoán rằng nói vậy cũng đúng. Anh muốn biết về nó sao?”
“Dĩ nhiên. Tôi tò mò về môi trường đã nuôi dưỡng một tính cách độc đáo như cô.”
“Ý anh là sao?” Tiat nhăn nhở, rồi bắt đầu kể.
Sâu trong một khu rừng, là một ngôi nhà gỗ cũ. Nó có biệt danh là nhà kho tinh linh. Chẳng ai nhớ nó đã được xây từ bao giờ. Thường thì có khoảng ba mươi tinh linh trẻ tuổi sống ở đây. Người trông nom bọn họ hiện giờ là một người phụ nữ tộc Troll, với đôi tay mảnh mai (nhưng uy lực) chăm sóc cho cuộc sống của họ. Cô ấy tốt bụng, và đôi khi hơi đáng sợ. Những kĩ năng của cô ấy bao gồm những thú vui nữ tính khiến nhiều người tự hỏi tuổi thực của cô ấy là bao nhiêu. Xét tới ngân sách ít ỏi của nhà kho, phần lớn quần áo của các tinh linh đều được may và khâu bởi cô gái Troll. Do sở thích của cô ấy nên phần lớn những bộ quần áo đó đều trông rất đáng yêu. “Dù chúng hợp với một số người hơn là những người khác.” Tiat phụng phịu thêm vào.
“Không, nếu là những bộ quần áo đáng yêu thì, hẳn là chúng đều sẽ hợp với những tinh linh các cô thôi,” Feodor nói.
“...Dù việc anh có thể nói vậy một cách tự nhiên như vậy thật ấn tượng, nhưng nghe có vẻ không thành thật lắm nhỉ.”
“Không á? Dù tôi có là một tên Imp đặc sệt tới mức nào, chẳng lẽ cô thực sự nghĩ rằng tôi lúc nào cũng nịnh nọt người khác hay nói dối à?”
“Này, chủng tộc của anh không liên quan gì tới chuyện này hết. Tôi chỉ đơn giản là không thể tin được những câu trả lời tự động ấy của anh thôi.”
“Cô biết không, thi thoảng cô nói những điều rất ác ý đó Tiat.”
Cô lắc đầu, rồi tiếp tục kể cho anh về nhà của mình. Dù có một vài tinh linh lớn tuổi hơn cô, phần lớn số còn lại đều ít tuổi hơn. Vì chưa phải là tinh linh trưởng thành, nên bọn trẻ không thể ra chiến trường. Lũ trẻ đều tinh nghịch, và có tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng. Cô kể cho anh về Eudea, đứa lúc nào cũng đầy năng lượng, về Masha, đứa thông minh nhưng lười đọc sách. Almita, cô bé có nhiệm vụ chăm sóc những em gái còn bé hơn, và Kanna, người luộn nghịch ngợm và thường xuyên bị Naigrat (có vẻ đây là tên của người trông nom tộc Troll) đét vào mông.
Cô không dừng lại ở đó. Feodor lại được nghe tiếp về rạp hát yêu thích của cô trong khu của tộc Nhân Thú mà cô có thể đi bộ tới từ nhà kho, và việc cô ngưỡng mộ những thị trấn bên ngoài như thế nào. Anh cũng được nghe về những nơi mà cô muốn được ghé thăm. Trong số đó, chỉ có Collinadiluche nổi bật hơn cả - là một thành phố mà cô rất yêu thích.
“Nó thực sự rất vui,” cô nói. “Tôi muốn tới đó một lần nữa, còn những người tôi muốn gặp ở đó, và… và…”
Tiat đột ngột ngừng lại. Đôi mắt xanh ngọc của cô long lanh, những giọt nước mắt xuất hiện ở hai bên khóe mắt.
“Ahaha…” cô cười yếu ớt, khẽ đưa tay lên lau mặt. “Đ-đợi một chút, chúng sẽ hết nhanh thôi… ôi không… tự nhiên tôi nhớ tới đủ thứ chuyện…”
Từng giọt từng giọt, những giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống. “Cuốn sách tôi cho Almita mượn… em ấy chưa trả lại cho tôi… và tôi đã hứa với Eudea sẽ đi ngắm sao với em ấy… cuộc thi với Kanna… bọn tôi còn chưa phân tháng thua…”
Với mỗi kỉ niệm cô nhắc lại, một giọt nước mặt lại rơi xuống sàn gạch bằng đồng.
À. Thì ra là vậy. Feodor nhận ra từ nãy tới giờ cô đang nói về chuyện gì. Cô gái này nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để chết, và đã từ bỏ cuộc sống của mình.
Nhưng đâu có phải như vậy, phải không? Cô chỉ không muốn nhớ lại những lý do để tiếp tục sống.
Một giọt nước mắt cho mỗi kỉ niệm. Vô số giọt nước mắt dành cho vô số kỉ niệm.
“...Xin lỗi.” Anh lấy ra một chiếc khăn tay và đưa nó ra khi nói lời xin lỗi.
“S-sao anh lại xin lỗi?”
“Tôi đã hỏi về những chuyện kì quặc và khiến cô nhớ lại những điều không vui.”
“Có gì kì quặc đâu? Chỉ là câu chuyện về gia đình tôi mà.”
“Nhưng chẳng phải gia đình cô rất kì quặc sao?”
“Này, nói thế nghĩa là sao chứ?” Cười khúc khích một cách yếu ớt, Tiat giằng lấy chiếc khăn và lau mắt. Feodor nhìn sợi vải trắng tinh đổi màu nơi nước mắt thấm vào.
“...Này.” Tiat hé mắt qua tấm khăn-vừa-rồi-vẫn-còn-sạch. “Tôi hỏi một câu kì quặc có được không?”
“Được, tôi nghe đây.”
“Cảm ơn.” Cô im lặng mất một lúc. “Tôi đoán… có lẽ… tôi thực sự sợ chết.”
Giờ mình biết trả lời chuyện đó ra sao? Hai người họ yên lặng nhìn nhau vài giây khi Feodor suy nghĩ về điều đó.
“...Chấp nhận rằng bản thân mình sợ hãi, và đối diện với nó mới chính là điều mà người ta gọi là lòng dũng cảm.” Anh đã nghe những lời đấy từ chính miệng của người anh-luôn-luôn-chính-trực của mình. “Quý trọng tính mạng của chính mình hơn hết… là lẽ bình thường. Nhưng chính vì vậy, nếu như cô tìm được một điều đáng quý hơn cả cuộc sống của mình, cô sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này,” Feodor kết luận, cố gắng thay đổi từ ngữ đi một chút, để nghe có vẻ giống như là anh tự nghĩ ra hơn.
“Vậy tôi nên tiếp tục mạnh mẽ, phải không? Ừ… tôi nghĩ điều quan trọng là những điều tôi đang làm lúc này.” Với chiếc khăn tay của anh vẫn dán chặt trên mắt cô, Tiat mỉm cười. Đó là một nụ cười trống rỗng, vô cảm, chỉ có tác dụng khoe ra hàm răng của cô.
“Cái đó-”
“À, đúng rồi!” Cô cắt ngang câu nói rầu rĩ của anh với giọng mạnh mẽ. “Sao chúng ta không nói về chuyện khác nhỉ? Anh nghĩ sao về Lakhesh?”
“H-hở?” Dòng suy nghĩ phanh két lại trong tâm trí anh, khựng lại trước cái gờ giảm tốc trước khi tăng tốc trở lại. “Cái gì cơ?”
“À, anh thấy đó, Lakhesh khá là hứng thú với anh. Nói như thế này có thể là hơi vô duyên, nhưng với tư cách là đàn chị của cậu ấy, tôi nghĩ rằng đương nhiên tôi phải làm mọi việc để đảm bảo sự hạnh phúc của đứa em của mình?” Tiat hồ hởi nói. “Anh thấy đấy, cậu ấy không phải một đứa con gái hư hỏng, kì quặc, tự khiến mình bị thương chẳng vì lý do gì. Cậu ấy là một người luôn khiến những người khác cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, v-và nhiều thứ! Cho nên là… anh thấy sao?”
Không chỉ vì hai lỗ mũi đang tắc khiến giọng cô nghe nghèn nghẹn, mà cô còn nói nhanh tới mức từ này lẫn với từ khác. Chân mày Feodor giật giật. “Rốt cuộc là ‘thấy sao’ về chuyện gì mới được chứ?”
“Cậu ấy biết cách làm anh cảm thấy hạnh phúc! Cậu ấy thật là một cô gái ngoan, phải không? Hơi bất ngờ nhé, Lakhesh hoàn toàn tự nhiên như vậy đó! Hơn nữa, anh cũng thấy đó, cậu ấy nấu ăn ngon tuyệt! Với tư cách một người đàn ông, chẳng lẽ anh có thể không chấm cho cô ấy một điểm số cao chót vót sao?”
Hẳn là anh không thể phủ nhận điều đó. “Thế, tóm lại là, cô muốn tôi trở thành tình nhân của cô ấy sao?”
“Whoa, đoán chuẩn lắm! Tôi khích lệ hiệu quả lắm phải không?”
“Cái đó…” Feodor bắt đầu cảm thấy có gì đó quặn lại trong lòng. “Ý cô có phải là giống như cô gái tinh linh tiền nhiệm của cô? Người đã tìm được người đàn ông của mình trước khi cô ấy chết?”
“N-người đàn ông của mình… nói vậy có hơi thô quá không? Nhưng mà đại khái thì, cũng có thể nói như vậy!” Tiat cười cay đắng. “...Này, khoan đã. Sao anh biết về Kutori?”
“Vì tôi là cấp trên của các cô,” anh nói tỉnh bơ. “Tôi biết mọi thứ tôi cần biết về các cô.”
Nói dối đó. Tôi nghe chính Lakhesh nói ra. “Nhưng cô mới là người muốn trở nên giống như… Kutori, phải không? Vậy tại sao cô lại muốn mai mối cho Lakhesh?”
“M-mai mối? Như vậy nghe còn thô thiển hơn…”
“Nhưng đúng là như thế còn gì. Nói thật, nếu đó là kiểu câu chuyện mà cô muốn, đáng ra nhân vật chính phải là cô chứ?”
“Heh? Tôi á?” Khuôn mặt của Tiat cứng đơ khi cô đang cố xử lý những gì anh vừa nói.
Và rồi nó chuyển sang màu đỏ bừng như quả cà chua chín căng mọng. “Không, không, không!”, cô kêu lên, xua xua hai tay và vặn vẹo người như thể đang vẫy một con tàu bay dừng lại. “T-tôi á, anh thấy đó, chà… kệ nó đi! Tôi không giống - không giống chị ấy, tôi không thành thật hay quan tâm tới người khác chút nào! Tôi liều lĩnh, không đáng yêu chút nào, và hạn sử dụng chỉ còn có ba tháng!”
Tôi có nhiều điểm không đồng tình với bản tự đánh giá này. Feodor nuốt lời bình luận châm chọc vào trong lòng. “Tùy cô thôi. Nhưng cô thực sự thấy ổn với điều đó sao?”
“Ừm… hầy, đau tim quá.” Thở dốc, cô xoa xoa ngực. Đó là một ý tưởng tệ đến vậy sao?”
“Vậy, sao lại là Lakhesh?”
“Ừ thì, không phải tôi muốn giấu anh đâu, nhưng… anh biết gì về Seniolis không?”
“Một chút.” Cô gái đang được nói tới ở đây tên đầy đủ là Lakhesh Nys Seniolis. Theo như tài liệu anh đã đọc, đó không phải là một cái tên bình thường. “Là Vũ Khí Cổ Đại được tương hợp với Lakhesh, đúng không?”
“Chính nó. Nó cũng là thanh kiếm của Leprechuan mạnh mẽ nhất, người đã chết năm năm trước. Kutori Nota Seniolis.”
Kiếm? Vũ Khí Cổ Đại là những thanh kiếm?
“Trong số bốn người bọn tôi, để xem nào… nếu là tay không, thì dĩ nhiên Collon là người mạnh nhất.”
Cái đó mình biết rõ. Trong những buổi luyện tập hàng ngày, cô ấy thường xuyên chứng tỏ kĩ năng thể chất của mình. Như thể cô ấy đã khắc ghi chúng lên người vậy. Cú bẻ cổ tuần trước thực sự rất đau.
“Còn nếu anh muốn biết ai thành thạo nhất khi sử dụng vũ khí, Pannibal sẽ đứng đầu.”
Cái đó mình cũng biết rõ. Mặc dù hoàn toàn tự học, cô ấy cho thấy những kĩ năng khó tin khi sử dụng vũ khí.
“Nhưng khi nói tới Vũ Khí Cổ Đại hay Venom, Lakhesh là nhà vô địch tuyệt đối. Cả ba người còn lại bọn tôi có thể lao vào cậu ấy cùng một lúc mà vẫn thua.”
...Cái này thì mình chưa hề biết. Mình không ngờ nổi chuyện này về cô ấy.
“Chính vì vậy, cấp trên coi Lakhesh như quân át chủ bài. Vì cậu ấy đáng giá như vậy, hẳn là cậu ấy sẽ sống lâu hơn bọn tôi nhiều.”
Nụ cười lúc này của cô trông thật yếu ớt và mong manh. Chính là biểu cảm u sầu anh nhìn thấy khi anh gặp cô lần đầu tiên ở nơi này.
“Tôi chẳng được tích sự gì hết. Tôi không thể làm được như chị Kutori, dù tôi có cố gắng như thế nào đi nữa. Nhưng nếu là Lakhesh, cậu ấy hoàn toàn có thể làm được - sống một cuộc sống của một chiến binh tinh linh vĩ đại. Chính vì vậy, tôi muốn gửi gắm cho cậu ấy tất cả những điều mà tôi không thể làm được.”
“Và rồi sau đó cô định làm gì tiếp theo?”
“Anh cũng đoán được rồi mà.” Nụ cười xã giao thường thấy quay trở lại trên gương mặt cô. “Tôi sẽ chỉ cố hết sức thôi. Bất cứ điều gì tôi có thể làm cho họ. Vì tôi không thể được như Kutori, điều duy nhất tôi có thể làm là tỏ ra mạnh mẽ và cho tất cả mọi người thấy lòng can đảm của mình.”
“Nhưng mà… trong những giây phút cuối cùng của chị ấy, chị ấy lại chiến đấu một mình vì những người thân yêu nhất. Chị ấy biết mình sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng dù vậy, chị ấy vẫn ra đi với một nụ cười…!”
Feodor tự gật đầu với chính mình, nghĩ lại về những lời Lakhesh đã nói hôm trước.
“Anh hiểu rồi chứ? Vậy thì…” Như minh chứng cho lời hứa vừa rồi, cô đưa cho anh cái giỏ bánh rán.
Bốn chiếc bánh còn lại tỏa ra hào quang vô cùng hấp dẫn, mỗi chiếc có một loại kem phủ khác nhau. Cô ấy đã cam đoan rằng toàn bộ chúng đều ngon thượng hạng. Chiếc bánh anh vừa ăn cũng khẳng định điều tương tự. Anh muốn ăn sạch chúng, và sẽ bán cả linh hồn để làm vậy nếu cần. Nhưng…
“Tôi xin lỗi.” Feodor đút tay vào túi áo, lấy ra đôi kính và đeo nó lên. Không tính linh hồn mình, còn một thứ nữa anh không thể bán rẻ.
Tiat nhìn anh chằm chằm. “Sao? Anh muốn món gì ngon hơn à?”
“Không phải chuyện đó.” Lần này lại giống như lần trước Lakhesh nhờ mình làm một việc vì Tiat. Mình không thể chấp nhận chuyện này. “Cô nói cô muốn gửi gắm những ước mơ của mình cho Lakhesh.”
“Đúng rồi.”
“Thế thì, nghe này. Nếu cô trở thành kẻ hy sinh, chẳng lẽ cô thực sự nghĩ rằng Lakhesh có thể vượt qua chuyện đó sao?”
“Cái đó…” Tiat thở dài. “Cậu ấy sẽ ổn thôi, được chưa? Hoàn toàn ổn.” Nghe như thể cô muốn tin vào những gì mình đang nói bằng mọi giá. “Bọn tôi là tinh linh, hiểu chứ? Anh đâu có coi mấy viên đạn pháo là đồng đội chỉ vì chúng được nhồi vào cùng một nòng súng, phải không? Cái này cũng vậy thôi. Nhìn đồng đội chết đi và tan biến là chuyện bình thường đối với chúng tôi.”
“Ừ hứ.”
“Thật mà!” Tiat gật đầu thật lực.
“Thế cô có thể nói vậy về cô gái tinh linh lớn tuổi mà cô vẫn hay nhắc tới không?”
“Đương nh-” tông giọng chống đối của cô hơi khựng lại. “Đương nhiên rồi!”
À. Thì ra từ đầu đã là như thế này rồi. Nhớ lại tất cả những biểu cảm mà anh đã từng thấy trên gương mặt cô, có một gương mặt nổi bật hơn tất cả như mang theo một ý chí quyết tâm. Và cùng với nó, chính là nguồn gốc của sự khó chịu anh cảm thấy mỗi khi gặp cô.
Chiến binh tinh linh trưởng thành, Tiat Shiba Ignareo. Nói cho cùng thì, cô…
“Cô chỉ muốn tìm một lý do để chết.”
Anh gần như tự nói câu đó với chính mình. Anh không biết cô có nghe thấy không, nhưng chủ đích của lời thì thầm ấy chỉ là như vậy thôi.
Do sự sắp xếp của số phận, cơn gió đột nhiên đổi chiều mang theo tiếng thì thầm ấy tới bên tai cô. Gương mặt cô lập tức chuyển sang màu đỏ rực. “Graaaaa…”
“Bất kể cô có nỗ lực đuổi theo những kì tích cô chị Kutori yêu quý của mình đến đâu, cô hiểu rõ rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể bắt kịp với cô ấy, phải không?” Feodor hỏi dồn. “Cô, chính cô, lẽ ra phải hiểu rằng cô không thể sống một cuộc đời dữ dội như cô ấy được. Thừa nhận đi. Cô đã cảm thấy mệt mỏi khi phải mãi đuổi theo cô ấy, mệt mỏi với những ước mơ của chính mình.”
“Không…”
“Chính vì thế, lúc này, dù chỉ một lần duy nhất, cô cuối cùng cũng tìm thấy một kì tích tưởng tượng nào đó, và bấu víu chặt lấy nó. “Mình sẽ chiến thắng cuộc chiến tuyệt vọng này vì những người bạn của mình,” cô muốn như vậy phải không? Làm vậy chỉ có nghĩa là cô đã quay lưng lại - giống như Kutori đã làm - với những người bạn còn lại của mình.”
“Không...phải… như vậy…”
“Cô chỉ đang mượn danh nghĩa của người chị cô ngưỡng mộ để dàn dựng màn tự sát đầy kịch tính của mình thôi.”
Tiat há miệng ra, rồi ngậm lại mà không nói lời nào.
Anh không muốn tỏ ra nhân từ với cô vào lúc này. “Cô biết rõ điều đó mà, phải không? Nhưng Lakhesh sẽ không hoàn toàn ổn sau khi cô và hai người kia chết đâu. Cô ấy có thể tỏ ra bình thường một thời gian, nhưng cuối cùng - không thể tránh khỏi - lớp mặt nạ ấy cũng sẽ vỡ vụn.”
“T-tại sao anh lại nói những chuyện này?”
“Vì tôi cũng từng trải qua điều tương tự.” Feodor chỉnh lại cặp kính. “Một người quan trọng đối với tôi đã chết, và anh ta nói rằng đó là vì tương lai tốt đẹp hơn. Người đó hẳn là đã chết một cách mãn nguyện, và tôi có thể hiểu lý lẽ đằng sau quyết định đó. Nhưng, trái tim tôi, tất cả những gì làm nên con người tôi - quyết không tin rằng mọi chuyện phải trở thành như vậy.”
“Chuyện đó… thật đau lòng.”
Feodor cau mày. “Cô biết đấy, trở thành một người như cô trong cái thế giới mà kể cả bọn ngốc cũng không được dạy dỗ như vậy. Đương nhiên, hi sinh bản thân có thể nghe thật hoành tráng đối với cô. Nhưng nếu vậy, tại sao cô lại trân trọng những người bạn của mình, sau khi đã trải qua tất cả những điều bi thảm ấy?”
Anh hít một hơi thật dài. “Đấy chính là một thứ khác mà tôi ghê tởm. Những người thân yêu của cô bị tước đi khỏi cô, nhưng cô không thể cảm thấy ghét họ được. Cô đã trải qua nỗi đau khi đánh mất những người mình yêu, vậy sao cô lại dửng dưng như vậy với việc lặp lại vòng lặp đó lần nữa?!”
“Cái đó…” Tiat, người từ nãy tới giờ vẫn cúi gằm, bỗng ngẩng đầu lên và gồng mình lên như thể vừa quyết ý điều gì đó. “Bởi vì chị Kutori sẽ làm như vậy!”
“Nữa?” Feodor đảo mắt. “Tôi vừa nói rồi, cô chỉ đang kiếm cớ-”
“Anh không biết bất cứ điều gì về Willem hay Kutori! Đừng có nói bừa bãi về họ!”
Feodor giật mình vì sự giận dữ sôi sục trong giọng nói của cô. Cô nàng chiến binh tinh linh trước mặt anh, người mới nãy còn gục đầu xuống để anh trách móc không biết bao nhiêu lần, giờ đang trừng trừng nhìn anh với một ý chí bừng cháy.
Cô ấy trông như một chiến binh chuẩn bị xung phong trên chiến trường.
“Có thể tôi trẻ con và hay nhầm lẫn… có thể có nhiều điều tôi không biết, và có thể tôi không hiểu được những người khác… Tôi có thể không phải là một cô gái xinh đẹp, hay giỏi nấu nướng… nhưng chị Kutori không như vậy. Nếu tôi sai lầm vì cứ đuổi theo chị ấy, người sai ở đây là tôi. Kutori không thể nào là người sai lầm được! Vì vậy…” Tiat hít một hơi thật sâu, giống như anh vừa làm lúc nãy. “Vì vậy đừng có mà sỉ nhục họ!”
Một cảm giác ớn lạnh trườn dọc theo sống lưng Feodor, khiến cả cơ thể anh run rẩy.
Anh không hiểu nổi đó là cái gì. Nhưng anh chỉ có thể cảm nhận được rằng chắc chắn nó không phải là chuyện gì tốt đẹp. Nếu cuộc nói chuyện này cứ tiếp tục như thế này, và nếu cảm xúc ấy bộc phát ra, anh không chắc mình có thể kiềm chế nó ngay lập tức.
“Được thôi.” Feodor đứng dậy và quay đi. “Cứ giữ lấy cái khăn tay. Ném nó đi nếu cô thấy không cần nữa.”
“Hả? N-này, khoan đã! Tôi chưa nói hết-”
Bỏ lại Tiat vẫn đang lắp bắp đằng sau, anh đẩy bung cánh cửa sắt nặng nề và bước xuống cầu thang. Khi anh rời khỏi rạp hát, anh nghe thấy nó đóng sầm lại sau lưng mình.
***
Anh cảm thấy đố kị. Ghen tị
Tiat có thể đuổi theo bóng lưng mà cô ấy vẫn luôn ngưỡng mộ, với bạn bè ở bên cạnh, và với trái tim bám chặt lấy niềm tin rằng con đường cô ấy đã chọn là đúng đắn. Dù cô ấy có phải đối mặt với vực thẳm mà cô ấy biết mình sẽ không thể thoát khỏi, dù cô ấy biết điều đó ngay từ đầu, thì ý chí của cô ấy vẫn sẽ giúp cô tiến về phía trước không ngừng.
Feodor cũng từng như vậy, anh cũng từng có một người mà anh vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng bóng lưng ấy đã quá xa để anh có thể đuổi theo sau.
Sau cái ngày anh ấy bị xử tử, Feodor chưa từng một lần nghĩ rằng bản thân muốn làm giống như anh rể mình. Thực tế là anh còn nghĩ điều hoàn toàn ngược lại. Con đường để hiện thực hóa chính nghĩa của anh ấy không thể đạt được bằng cách làm giống như những gì anh ấy đã làm.
Từ giây phút Feodor nhận ra điều đó, anh quay đi khỏi bóng lưng mà anh vẫn luôn ngưỡng mộ ấy để bước trên con đường của riêng mình,
“Bởi vì Kutori sẽ làm như vậy!”
Nghĩ lại câu ấy khiến trái tim anh run lên vì bực bội.
***
Feodor đang ở một tiệm gà rán gần khu mỏ cũ khi anh nghe thấy tiếng nổ.
Tiếng nổ gầm thét vang dội khắp thành phố Lyell, bốn tiếng nổ to nhỏ khác nhau, tới từ những hướng khác nhau và ở khoảng cách khác nhau.
Những cảm xúc đang sục sôi trong lòng anh, suýt chút nữa là trào ra ngoài, đã ổn định lại sau một lát. Vì sự cứng đầu của mình, anh đã bỏ lỡ mất cơ hội ăn thêm một cái bánh rán của Lakhesh. Và trong lúc dạo bước trong thành Lyell, nghĩ về mấy chiếc bánh, anh cảm thấy đói. Cùng với cơn đói là cảm giác hối hận về những điều anh vừa
nói và làm. Đáng ra anh không nên đi quá xa như vậy, nhưng anh không tài nào quản lý được cái mồm to, bất trị, ngu ngốc, và hay chê bai của mình.
Dù vậy, nếu anh quyết định ăn một món ngọt nào đó sau khi đi dạo, Feodor cảm thấy làm vậy khiến anh như chịu thua theo một nghĩa nào đó.
Giải pháp cuối cùng chấm dứt những nỗi phiền muộn của anh: món gà rán béo ngậy. Anh phải mất công sức để đến quán gà rán này, nhưng những loại gia vị cực kì mạnh của món gà rán sẽ hủy diệt những búp vị giác của anh tới mức anh sẽ không thể nếm nổi vị ngọt trong vài ngày tới. Đây là giải pháp hoàn hảo để chấm dứt sự lưu luyến của anh với mấy cái bánh rán.
“Cái quái-” Feodor lắp bắp, hoảng hốt nhìn quanh khi những tiếng nổ lan tới chỗ anh. Anh còn chưa kịp mua con gà rán nào.
Người chủ quán ngáp một cái, không tỏ ra bận tâm chút nào. “Hình như là một hệ thống điều khiển nào đấy nữa bị hỏng?”
Không. Anh có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt. Nó không kêu như vậy. Đây là một vụ nổ do thuốc nổ gây ra.
Anh thoạt nghĩ rằng có lẽ đây là một cuộc tập trận bắn đạn thật, nhưng nhanh chóng gạt bỏ nó đi. Dù dân số đã giảm đi đáng kể, Lyell vẫn là một đô thị văn minh.Lực lượng Vệ Binh Đeo Cánh chắc chắn sẽ không được phép tiến hành bắn pháo trực tiếp vào trung tâm thành phố như vậy.
Suy luận này để ngỏ hai khả năng. Giả sử rằng hòa bình đã bị xâm phạm, như vậy hoặc là Lực lượng Vệ Binh Đeo Cánh, hoặc là ai đó không phải lực lượng này đã gây ra vụ nổ vừa rồi. Cả hai khả năng này đều đưa Feodor tới cùng một kết luận.
Lúc này, đâu đó trong thành phố, là một kẻ thù của lực lượng Vệ Binh Đeo Cánh.