Shuumatsu Nani Shitematsu Ka? Mou Ichido Dake, Aemasu Ka?

phần 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 4: Đuổi theo, đuổi theo bóng lưng đáng ngưỡng mộ ấy Giấc mơ giữa ban ngày

Trên cảng đỗ tàu bay của Đảo 38, bên trong con tàu mang tính chiến lược Utica, một kĩ sư người Gremian đang làm việc chăm chỉ.

Con tàu tối tân này được nhồi đầy ắp những công nghệ tiên tiến nhất. Theo như những gì anh ta nhận thấy, điều này đi kèm với một vài tác dụng phụ. Nếu lò đốt động cơ đặt ở một vị trí khác, khu vực cách ly xung quanh nó cũng phải thay đổi theo. Nếu vị trí và số lượng của những chiếc cánh tà điều chỉnh độ cao bị thay đổi, thì hình dạng của những bộ phận điều khiển chúng cũng phải thay đổi theo. Hằng hà sa số những đường ống chạy dọc theo những lối đi nhỏ hẹp, bất kể to nhỏ. Và anh ta mù tịt về việc có cái gì chảy trong những đường ống đó.

Tóm lại, những kiến thức về cách vận hành những con tàu thông thường không áp dụng được với chiếc Utica. Những quân nhân chuẩn bị phải lái con tàu này, bất kể là thủy thủ kỳ cựu hay lính mới, đều đã bỏ cuộc từ lâu. Quên chuyện chiến đấu với bọn Quái Thú đang bay trên bầu trời đi; họ phải làm hết sức mình chỉ để cho nó bay lên được khỏi cảng.

Đó chính là điều làm người kĩ sư Gremian sợ hãi hơn hết thảy. Con tàu khổng lồ này được lắp ráp từ một mớ những bộ phận được thiết kế và lắp đặt riêng rẽ. Vì Utica không có thủy thủ đoàn được biên chế riêng, nên nó sẽ phải được lái - bằng cách nào đó - bởi những quân nhân thuộc Sư đoàn 5 được phối thuộc con tàu này từ trước.

Mỗi khi chạm vào bất kì phần nào bên trong con tàu, anh ta có thể lờ mờ hình dung ra nụ cười quỷ quyệt của những gã kĩ sư đã thiết kế con tàu này. Cậu thấy sao? Nếu cậu nghiên cứu thật kĩ và tìm ra cách sử dụng những khả năng tiềm tàng của kì quan kĩ thuật này, thậm chí cậu có thể hạ gục cả bọn Quái Thú đó, vậy nên, chúc may mắn! Anh thầm ước mình có thể đấm thật lực vào những khuôn mặt cười cợt trêu ngươi đó.

“Geez, không vui chút nào đâu.” Than phiền và càu nhàu một mình khi anh đi tới một ngõ cụt của một lối đi tối tăm, u ám, người kĩ sư Gremian gõ cái mỏ lết của mình vào một đường ống chạy dọc theo bức tường. Anh áp tai lên bề mặt kim loại mát lạnh, lắng nghe tiếng vang. “Tiếng động đã tan biến rồi, vậy đây hẳn là một phần của hệ thống động cơ. Nếu nó được nối thẳng với hệ thống điều khiển, thì mình không dám táy máy động tới nó đâu…”

Giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên sau lưng anh, đủ gần để hơi thở có thể chạm vào đằng sau tai của anh ta. “Anh đang làm gì vậy?”

“Yaaaagh?!” Người kĩ sư Gremian giật thót mình và nhảy dựng lên. “...Ồ, hóa ra là cô,” anh ta thở phào, trấn tĩnh lại. “Đừng dọa một tay kĩ sư khốn khổ chết khiếp được không?”

“Xin lỗi. Anh đang làm việc nghiêm túc quá, nên tôi không chắc mình có nên gọi anh không. Mà này, anh đang làm gì vậy?”

“À, chẳng có gì đâu. Chỉ là đang tìm hiểu xem mấy anh chàng ở đây có tác dụng gì.” Người kĩ sư Gremian gõ lên cái ống, và nó đáp lại bằng một tiếng clang chát chúa. “Mấy tay kĩ sư có lẽ đã biết những cái ống này nối vào đâu, nên bọn họ không thèm đánh dấu lên chúng. Nhưng nó lại là vấn đề sống còn đối với những người phải vận hành con tàu, nên tôi cần tìm hiểu điều này càng sớm càng tốt.

Anh ta lắc lắc bó dây nhiều màu trong tay trái. Anh ta buộc mỗi chiếc ống bằng một sợi dây để đánh dấu công dụng của chúng. “Tôi sẽ không dám cho con tàu bay lên cho tới khi xong hết đống này.”

“Thế khi anh làm xong, liệu nó sẽ bay được chứ?”

“Ờ thì, chắc là đủ cho những thao tác cơ bản. Còn nếu chúng ta muốn đưa nó vào một trận chiến, thì còn phải huấn luyện cho toàn bị thủy thủ đoàn nữa.”

“Liệu anh có nghĩ nó sẽ đánh bại được Croyance không?”

Người kĩ sư Gremian bật cười khô khan. “Chẳng ai dám đảm bảo điều đó. Có thể nó sẽ là một trận đấu khá cân kèo? Con tàu này thực sự có rất nhiều vũ khí và trang thiết bị siêu hạng, nên tôi không có gì phải phàn nàn về chuyện đó.”

Anh ta quay lại và hướng ánh mắt của mình lên những cái ống và bức tường, tự tin với nhận xét của mình. Chỉ nói về chỉ số và hiệu năng, chiếc Utica chắc chắn là một con tàu hoành tráng. Dù anh ta thực sự muốn bóp cổ những tay kĩ sư đã thiết kế nó, với tư cách là một kĩ sư, đó là điều mà anh không thể nào phủ nhận.

“Tôi muốn được nhìn thấy hình bóng của con tàu vĩ đại này khi nó bay lên với toàn bộ công suất, và nghe tiếng gầm của nó khi nó lao lên bầu trời.”

“Mm…”

Anh ta cười cay đắng khi nghe câu trả lời nửa chừng của cô gái. Chỉ là chút lãng mạn rởm của tôi thôi mà. Tôi cũng đâu có hi vọng mọi người sẽ đồng cảm với mình. “Mà, cái đó phụ thuộc nhiều vào các sĩ quan hơn là… bọn tôi…”

Khi anh quay lại, không còn ai ở đằng sau nữa. “Huh?”

Anh ta nhìn quanh hành lang, nhưng ở đó chẳng có chỗ nào để người ta có thể nấp được cả. Cô ta thấy chán sao? Chà, biết làm thể nào được. Kể cả đối với người trong ngành như mình, cái công việc này cũng nhàm chán và tối giản tới mức có thể làm bất cứ ai phát bực vì họ phải làm việc này. Có lẽ người khác ngồi xem sẽ thấy nó chán ngắt.

“Ah, thật là một nơi đáng sợ.”

Những chuyện như thế này đã xảy ra nhiều lần với những người thợ cơ khí tới mức người kĩ sư Gremian không buồn để tâm quá nhiều tới nó nữa. Anh ta day day và vặn vẹo khớp vai, rồi quay lại làm việc.

Clang.

Chăm chú nghe ngóng những tiếng vang vọng lại, anh thẩm vấn mấy cái ống về công dụng thực sự của chúng. Mày là ai, và từ đâu tới? Mày được nối với cái gì? Công dụng của mày là gì?

Người kĩ sư Gremian không hề nghĩ rằng mấy cái ống không phải là điều duy nhất mà anh đáng ra phải để ý tới. Người mà anh vừa nói chuyện, cô gái vừa biến mất khỏi tầm mắt của anh…

Anh không biết gì về cô ta hết.

Truyện Chữ Hay