——Từ bình minh tới chạng vạng——
Phần 1 – Cách Sử dụng Đúng đắn của Tình Yêu và Chính Nghĩa
Trần nhà của phòng họp kế sách cao quá thể. Chiếc bàn đặt thịch ở chính giữa phòng cũng to quá mức, và lưng ghế của những chiếc ghế xung quanh – chắc là hàng đặt riêng – cũng cao quá là cao. Đây hẳn là kết quả của việc phải làm cho vừa với vô số kích thước cơ thể của nhiều chủng tộc khác nhau tụ hội trong căn phòng này.
Và hiện tại, kẻ có lẽ là chủ nhân danh hiệu lớn xác nhất – một người Bò Sát to cao khủng khiếp tới mức vô lý – đang ngồi trên chiếc ghế trông rất cứng cáp của mình, ông ta phá lên cười khanh khách. Dù đang cười, nét mặt ông không khác gì bình thường, nên quả thực hơi ghê rợn.
"Tiat đã gặp điềm báo trở thành lính yêu tinh trưởng thành rồi à…… Hơi bị nhanh ha?" Ithea nhận xét, trong lúc ngồi trên ghế còn chân thì đung đưa cách mặt đất một khoảng vời vợi. 3 thiếu nữ đã tắm gội hết bụi bẩn và thay thường phục nữ binh. Chỉ cần diện quần áo khác với vẻ ngoài thông thường thôi, không biết vì sao mà nhìn chúng phần nào chín chắn hơn. "Em cứ nghĩ phải mất hai năm nữa tụi nhóc mới cầm kiếm cơ."
"Em không thấy vui mừng à?" Willem hỏi, hai bên má cậu hãy còn ửng đỏ.
"Hừmm, đủ năng lực để ra trận khi còn nhỏ không phải điều tốt lành gì cho cam. Hiển nhiên có nguy cơ chết không kịp ngáp, và dầu cho mọi sự tiến triển tốt thì có thể dính phải chấn thương tâm lý nào đó. Em nói thật, phức tạp lắm."
"Thế nhưng chúng ta vẫn phải cầu chúc cho em ấy. Cậu biết mà đúng không? Con bé lúc nào tập luyện rất chăm chỉ bởi vì em ấy luôn đặt mục tiêu trong đầu là sẽ trở thành một người lính trưởng thành," Chtholly chen ngang.
"Ừa thì mình biết chứ…… có điều phức tạp vẫn là phức tạp mà?" Ithea nhíu mày.
"Thôi, Tiat là lý do anh đến đây. Với quan trọng hơn, nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra đi. Anh nghe rằng chúng ta đã bại trận trên Đảo 15, vậy mà các em đều bình an về này."
Bỗng dưng, Limeskin thôi cười và nhìn thẳng vào Willem bằng đôi mắt tựa đá mài bóng. "Hỡi Người Thương Binh Kia, Ta Sẽ Trả Lời Câu Hỏi Đó."
"Vâng-vâng……?" Không hề lường trước câu trả lời sẽ tới từ đằng ấy nên Willem bị giật mình một chút.
"Trước Hết, Ta Có Lời Khen Cho Ngươi. Những Lưỡi Gươm Mà Ngươi Tôi Luyện Đã Tỏa Sáng Nơi Chiến Trường. Ngươi Đã Đủ Sức Bẻ Gãy Nanh Vuốt Lũ Quái Thú. Khải Hoàn Ca Nhẽ Ra Đã Cất Lên Với Hết Thảy Chúng Ta. Tuy Nhiên, Có Một Cái Bẫy Nằm Ngoài Sự Dẫn Dắt Của Lời Tiên Tri. Nanh Nhọn Chồng Lên Nanh Nhọn Khác, Và Nhằm Phòng Tránh Phải Dại Dột Đối Đầu Với Những Nanh Nhọn Lạ, Ta Đã Chọn Từ Bỏ Mảnh Đất Ấy."
…………Hở?
"Xin lỗi, tôi không hiểu ý ông đang nói là gì."
Đầu tiên, do cấu trúc vòm họng khác nhau, tộc Bò Sát có phát âm rất đặc trưng và khó hiểu đối với các tộc khác. Lại thêm lối nói vòng vo của Limeskin, mức độ khó khăn trong đối thoại lại tăng đáng kể.
"Thế À." Limeskin chùn vai thất vọng. Một biểu hiện như thế thông thường có lẽ sẽ gợi chút đồng cảm, song không mấy tác dụng đối với một người thằn lằn to khủng bố cao hơn hẳn ta.
"Ừm maa, nói chung là, dường như chúng em đã có thể đánh thắng con Teimerre được hệ thống báo động phát hiện." Ithea bắt đầu nhận lấy phần giải thích. Cô liếc sang Chtholly rồi tiếp tục, "Cô nàng đằng này bằng cách nào đó đã triệu tập được một nguồn sức mạnh dồi dào chẳng ai biết từ đâu ra, nên hồi đầu, cuộc chiến diễn ra rất suôn sẻ. Thật đấy. Có lúc em nghĩ cứ giao hết mọi việc cho bạn ấy để người khác lui lại cũng được."
"Cổ Thánh Kiếm Cao Cấp Seniorious còn hạ bệ được cả Visitors nữa là. Nếu đúng người đúng cách, không lý gì lại thua mấy thứ yếu hơn, phải không nào?" Willem đưa mắt sang Chtholly, cơ mà cổ lảng mặt không chịu đáp.
"Hình như nàng giận rồi," Ithea cười khì.
Willem hắng giọng, rồi lái câu chuyện về chỗ cũ. "……Nói tiếp hồi nãy, hình như bọn em sắp thắng, nhưng rốt cuộc thì không. Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Có một con khác lọt qua chuông báo động. Trước hết, con Teimerre cần phải bị giết hàng chục lần trước khi bị phá hủy thật sự. Mà hơn nữa, mỗi lần "chết", nó lại phá một lớp vỏ và trở nên mạnh hơn. Và con đợt này đặc biệt phiền toái luôn. Sau 200 lần bị giết, nó vẫn mạnh khỏe như không có gì, và mặc cho Chtholly đã dốc toàn lực nhưng từ giữa cuộc chiến trở về sau thì thế trận trở nên giằng co ngang sức. Nên tới lúc ấy, tình hình đã bắt đầu khó hơn…… và rồi sau cái chết thứ 217…… có 2 con nhảy ra khỏi vỏ."
"Hả?" Môi cậu vô tình thốt nên một tiếng không tin.
"Một con giống với con Teimerre cũ như dự đoán. Có điều con kia lại một thứ khác. Hệ thống báo động có thể dò ra bất kỳ con Teimerre sắp đổ bộ, song tất nhiên chúng ta không nghĩ là nó đủ khả năng phát hiện ra một kẻ xâm lăng khác cưỡi trên lưng Teimerre. Chắc hẳn nó không có năng lực siêu phát triển như Teimerre, nên phải mất hồi lâu nó mới ra mặt.
Hỏa lực không tỏ ra hiệu quả chút nào, nên bọn em đoán được nó là một trong «17 Chủng Quái Thú», còn ngoài ra thì chịu. Bỏ qua chuyện liệu có thắng hay không nếu chiến đấu, bọn em còn chẳng biết có thể làm gì để khiêu chiến với thứ ấy. Thế là, bọn em đánh chìm quái thú cùng cả hòn đảo bay xuống đất rồi rút lui."
À, hóa ra là vậy. Không có loài nào trong «17 Chủng Quái Thú» có cánh. Do đó con đường tấn công duy nhất của chúng là hy vọng sẽ được cuốn theo gió lên một hòn đảo: một biện pháp tất nhiên có xác suất xảy ra rất thấp. Nên nếu bằng cách này hay cách khác, ta tống được chúng về lại đất liền thì ít nhất đã xử lý xong nguy cơ trước mắt.
"——Thật không?"
"Thật."
Sự sống trong thế giới hiện tại——một thế giới không còn mặt đất——chỉ có thể tồn tại trên các đảo bay. Vì thế, nói khác đi, đảo bay về cơ bản là những gì sót lại của thế giới. Và mất đi một đảo bay đồng nghĩa thế giới nhỏ bé này lại càng teo tóp thêm chút.
"Giả sử bọn em ép Chtholly hơn nữa, hoặc khiến bạn ấy hóa cuồng nộ thì có lẽ đã đánh bại nó——nhiều lính thằn lằn có cùng ý kiến ấy. Nhưng trong một cuộc chiến bất khả tiên liệu, thử cái gì cũng sẽ thành đặt cược, mà vất uổng nguồn hỏa lực mạnh nhất cho một ván cược có tỉ lệ thấp thì không phải ý hay——ngài Thằn Lằn Trắng đây đã quyết định thế."
Ừm, ngài Thằn Lằn Trắng – tức Limeskin – gật đầu xác nhận. "……" Không hiểu vì sao, ông chỉ nhìn qua Chtholly một cái trước khi nói tiếp. "Và Vì Những Lý Do Trên, Chúng Ta Bại Trận." Ông lên tiếng với cái giọng khó mà biết đang có cảm xúc gì——ờ thì đấy cũng là giọng bình thường của ổng. "Gì? Không Tới Phiên Ngươi Quan Tâm Đâu. Cái Gì Trên Trời Rồi Sẽ Rớt. Với Lại, Định Mệnh Vẫn Chưa Hết. Ngươi Tới Đây Là Một Minh Chứng. Từ Giờ Ta Sẽ Rất Bận Rộn. Ta Có Thể Giao Lại Cho Ngươi Nhiệm Vụ Dẫn Những Chiến Binh Này Về Nhà Không?" Vừa hỏi, mắt ông ta vừa hướng sang 3 nàng yêu tinh.
"Không thành vấn đề, cơ mà……"
Willem tò mò về cái "Từ Giờ Ta Sẽ Rất Bận" của ổng. Hẳn sẽ không bao giờ mang một đảo bay sụp đổ trở lại được. Tầm quan trọng của thất bại này, và trách nhiệm đi kèm, cả hai ắt vô cùng lớn; có nghĩa là Limeskin – với tư cách tư lệnh của cuộc chiến ấy – chắc chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Song, nếu ông ta đã không tự đề cập tới chi tiết thì có lẽ tốt nhất là không nên hỏi sâu thêm.
Maa, cậu cũng có thứ cậu muốn: tất tần tật chi tiết về trận chiến dài dăng dẳng và biến hóa khôn lường.
"Cả 3 em làm tốt lắm." Trong lúc đang thấy bản thân thật đáng khinh vì không thể làm chi khác, Willem nói vài lời biết ơn. Ithea cười rúc rích, Nephren nghiêng đầu và,
"Chtholly?"——một cô gái vẫn ngoảnh mặt đi, chẳng có vẻ gì là nhìn về những người bên này.
"Dỗi hử?" Ithea nhún vai.
"Cậu thấy ổn chứ?" Nephren trộm nhìn gần mặt bạn mình mà hỏi, nhưng chỉ nhận lại một lời cự tuyệt be bé, "……Ồn quá."
Vừa ra khỏi phòng họp, họ thấy có người đang chờ mình: một nữ thú nhân trẻ, đôi tai nhọn cụp xuống lo lắng.
"Hửm? Cô là người hồi nãy……" Willem định gọi cô ta, có điều đôi mắt cô hình như tập trung vào ai đấy sau lưng cậu.
"Oji-sama!" cô kêu lên vui mừng.
Willem từ từ quay lại, và đó là người Bò Sát khổng lồ. "Oji-sama?" cậu muốn xác nhận.
"Ừm." Một cái gật đầu trang nghiêm đáp lời cậu.
"Ông là người thú hả? Da ông nhìn toàn vảy mà……"
"Không."
"Thế thì cô này thực ra là người Bò Sát ư? Vảy cô ấy nhìn lông lá mà……"
"Không. Cổ Là Con Gái Một Người Bạn Cũ. Chúng Ta Thân Với Nhau Từ Khi Con Bé Còn Nhỏ." Lời giải thích rất đơn giản, chẳng bất ngờ, Willem cũng đã có thể đoán ra. "Chuyện Chi Vậy Phyr? Ta Nhớ Đã Bảo Con Không Được Tới Đây Rồi Mà," người thằn lằn nói có chút quở trách, nặng nề.
"Con đã sẵn sàng bị mắng rồi. Nhưng Oji-sama, ngoài Chú ra, con chẳng có ai để tin cậy." Cô gái trả lời điềm tĩnh.
Limeskin nhướng một bên mày, hay đúng hơn là ông sẽ làm nếu có lông mày.
"Xảy Ra Chuyện Gì À?"
"Một lá thư được gửi tới. Thư nói là nếu buổi lễ không bị hủy, họ sẽ…… ám sát Ba con."
Willem chau mày khi nghe những con chữ không mấy êm ái kia.
"——Hừm."
"Ba bảo con là không phải lo. Ông nói chúng chỉ dọa suông, và chúng ta càng nghiêm túc thì chỉ làm cái tôi bọn chúng tự mãn hơn thôi. Nhưng con không nghĩ vậy. Chúng đâu phải phường trộm cắp khoan dung. Tuy nhiên, vì Ba cứ khăng khăng thế nên con không còn ai để nhờ vả ngoài Chú, Oji-sama."
"Khổ Nạn Quan Trọng Hơn Hết Thảy Hử?" Người Bò Sát ngước nhìn trần nhà. "Phyr. Ta Xin Lỗi, Nhưng Ta Phải Đi Thôi."
"Oji-sama……" Một đám mây u ám phủ bóng trên gương mặt cô gái người thú. Sau đó là một khoảng lặng ngắn.
"Willem. Ta Có Một Yêu Cầu Cho Ngươi."
"Tôi từ chối," cậu lập tức trả lời.
"……Ta Đã Nói Gì Đâu."
"Tôi có thể hình dung ra là gì. Xin thứ lỗi, cơ mà trông trẻ là đủ với tôi rồi." Willem nghe được từ sau lưng, Chtholly hứm một tiếng nhỏ, hình như cô bé bực mình khi bị đối xử như trẻ con. Tuy vậy, tạm thời cậu sẽ giả vờ không nghe thấy. "Từ lâu tôi đã quyết sẽ không xớ rớ mấy vụ dính dáng tới phụ nữ hay trẻ con." Lần này thì cậu nghe Ithea thốt ra "Không thể tin nổi," chắc là bóng gió rằng cậu đã cực kỳ gần với một vấn đề có liên quan tới cả phụ nữ và trẻ con, nhưng lại lần nữa, cậu giả ngơ.
"Chà, Khó Mà Tránh Được…… Thế, Chtholly. Thể Trạng Ngươi Có Trở Ngại Gì Không?"
"Ể?" Bị gọi tên bất chợt, Chtholly kêu một tiếng bối rối. "À, vâng. Cơ thể tôi đang hồi phục, thưa ngài. Tuy cầm vũ khí thì vẫn còn khó khăn."
"Không Thành Vấn Đề. Vậy Thì Ta Sẽ Giao Việc Này Lại Cho Ngươi."
Chtholly chớp mắt ngạc nhiên. "À…… Ê……. Ờm…… Eto……" Sau vài giây tỏ ra hoang mang gần như tới mức gọi là quá trớn, cô lấy lại bình tĩnh mà nhắm mắt và hít một hơi sâu. Xong rồi lại mở mắt ra, cô bắt đầu nói. "Nhưng-nhưng tôi là một yêu tinh, ngài biết mà? Tôi chẳng biết chi về thành phố này, trước đây tôi cũng chưa bao giờ làm nhiệm vụ hộ tống, giờ lại là ngay sau một cuộc chiến dài nên tôi không thể vận Venom——"
"Tuy Nhiên, Có Vẻ Chẳng Còn Ai Khác Để Nhờ Vả Rồi. Hãy Tìm Cách Xử Trí Đi."
"Vâng…… nhưng……" Chtholly bắn ánh mắt hình đạn sang Willem.
Mục tiêu của Limeskin thật rõ ràng: không cần phải trực tiếp bắt Willem đồng ý. Nếu ông đẩy trách nhiệm sang một trong 3 chiến binh yêu tinh, hệ quả tất yếu là Willem sẽ thay cô bé nhận gánh nặng. Limeskin đã tiên đoán như thế. Và, Willem buồn nản ở chỗ đấy là một tiên đoán khá chuẩn xác.
"……Chơi bẩn đó. Danh dự nhà binh của ông đâu rồi?"
"Một Người Lính Cũng Phải Trung Thành Với Chiến Thắng."
Cách miêu tả chiến sĩ hơi bị linh động ghê, Willem nghĩ. "Tôi tin chắc là mình ít khi nói chuyện với ông. Tôi đã làm gì mạo phạm tới ông à?"
"Ngươi Đã Làm Ta Thấy Hứng Thú Ở Ngươi, Thế Thôi."
"Ano, nếu có thể, thì con không muốn ai ngoài Oji-sama——" Cô người thú trẻ cố gắng lẳng lặng chen vào một lời phản đối, song Limeskin giơ một tay lên ra dấu bảo cô yên.
"Đừng Lo. Tuy Ta Chưa Biết Liệu Có Thể Tin Tưởng Hay Trông Cậy Vào Người Đàn Ông Này, Nhưng Ta Có Thể Đoán Chắc Hắn Ta Sẽ Làm Nên Trò Trống."
"Đấy gọi là khen sao được……"
"Và Ta Không Có Ý Định Sẽ Khen Ngươi." Limeskin gật đầu rồi cất bước. "Ta Giao Phần Còn Lại Cho Ngươi, Chtholly. Hãy Theo Chỉ Dẫn Của Ngọn Gió, Hãy Đi Cùng Những Người Bước Cạnh Ngươi Và Hoàn Thành Nhiệm Vụ."
"Rõ…… rõ……"
5 người ở lại đứng đó như trời trồng mà dõi mắt theo tấm lưng bồ tượng đang sải bước ra đi.
Hãy Đi Cùng Những Người Bước Cạnh Ngươi, lão thằn lằn khốn đó nói thế. Đừng có mà bắt tôi phải đi đâu, Willem nghĩ, cơ mà không thể diễn tả sự căm phẫn thành lời. Lỡ cậu phản ứng vậy thì có nghĩa là chấp nhận từ đầu mình đã có dự định ấy. Dù chắc cậu không còn ở vị trí cần phải cân nhắc về chấp nhận việc đó hay không, bởi cậu mới phơi bày khía cạnh lộn xộn thảm hại của bản thân, thì vẫn còn đó những ranh giới cậu không đủ dũng cảm bước qua.
"Ano……" Một giọng nói e ấp phá tan sự yên lặng, chỉ để rồi bị Willem dập liền.
"Xin lỗi nhưng tôi có việc đã hứa phải làm. Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói."
†
Cố đô sau cơ mưa mang diện mạo khác hẳn ngày trước. Con đường gạch và vũng nước mưa sót lại đang lấp lánh sặc sỡ, phản chiếu ánh tà dương ban chiều. Mấy bức tượng điêu khắc – được đặt tại nhiều nơi khắp thị trấn – chìm trong ánh nắng yêu yếu cùng bóng tối nhàn nhạt làm chúng phần nào toát ra vẻ thần thánh quanh mình.
Ithea ngáp một tiếng dài chẳng hợp với phái yếu. Không khí lành lạnh và trong lành chiếm hết chỗ trong phổi cô, gột sạch toàn bộ cơn buồn ngủ bu bám trong đầu. "Một thị trấn đẹp ha?" cô vừa nói vừa ưỡn người. "Mà chúng ta làm vầy có ổn không? Đi dạo trong thị trấn như người thường rồi các thứ…… mọi hoạt động bên ngoài Đảo 68 đáng lẽ bị hạn chế mà."
"Hiện giờ các em đang thực thi nhiệm vụ. Thậm chí các em còn nhận lệnh trực tiếp từ chính Sĩ Quan Hạng Nhất-dono cơ mà……"
"Có đâu, mỗi Chtholly thôi. Vả lại, nói cho đúng thì bọn em là vũ khí, nên dù có nhận được lệnh trên chiến trường thì cũng không thể chính thức coi là nhận nhiệm vụ, đúng không nào?"
"——Thế thì các em theo lệnh anh. Cái ông thằn lằn quá cỡ đó phải rời đi vì hoàn cảnh bất khả kháng, nên ổng ủy nhiệm toàn bộ quyền chỉ hủy vào Kỹ Sư Hạng Nhì…… đại loại thế."
"Hừmm…… một kế hoạch sặc mùi hắc ám."
"Đúng mà phải không. Không thể tin nổi ổng dám gọi mình là một chiến binh."
"Không, ý em là Kỹ Sư Hạng Nhì đã dựng chuyện cơ."
"Em làm anh buồn đó. Sao em nỡ nói thế với một chàng điển trai ngây thơ chứ?"
"Ú-wa, mặt anh dày phết." Ithea cười khúc khích.
Willem cũng cười khì, một nửa là vì bực bội. Bỗng nhiên, một hơi ấm dịu dàng bao lấy tay trái cậu. Quay sang thì cậu thấy một Nephren mặt trơ trơ đang vòng tay quanh tay cậu.
"Nè, Ren."
"Hửn?"
"Anh có thể hỏi vì sao tự dưng em bám lấy anh được không?"
"……Ấm áp thì sẽ dễ thư giản hơn mà phải không?" Cô bé đáp lại với gương mặt như muốn nói, vì sao còn phải hỏi một điều hiển nhiên vậy. "Bây giờ anh đang cần hơi ấm của làn da con người. Thân nhiệt em cao hơn trung bình chút đỉnh, nên em rất phù hợp cho việc này." Chất giọng cô nhã nhặn và tử tế, tựa như đang la rầy một đứa trẻ hư.
"Chậc, anh cảm ơn em đã quan tâm, nhưng……" Quan tâm quả thật rất được hoan nghên, song cái hành động xuất phát mối quan tâm ấy thì không. Thân thể Nephren vẫn chưa phát triển chi nên ít ra không có gì phải ngại ngùng chuyện nọ chuyện kia. Là trai trẻ, Willem biết ơn điều ấy lắm.
Cậu lấy một ngón tay rảnh mà gãi má. "Giờ anh ổn rồi nên em thả ra đi. Anh không nghĩ mình có thể chịu nổi sự chú ý từ người ngoài thêm nữa đâu." Cậu nghe thấy được người thú cười cười khi đi ngang qua họ. Đối với những người thú ấy, cặp đôi Không Dấu này – Willem và Nephren – cực kỳ giống với một gia đình gần gũi hoặc gì đó.
"…………" Nephren chăm chú nhìn thẳng vào mắt Willem, rồi hạ quyết tâm. "Anh đang ra vẻ cứng cỏi. Em chưa thể thả ra được."
"Anh nghĩ tình huống lúc này làm anh khóc mất," Willem thở dài. Thiệt tình. "Này, Chtholly. Em cũng nói gì đi chứ." Cậu ngoảnh đầu sang thì phát hiện thấy Chtholly đang lê bước, đầu cúi gục. Nghe cậu gọi, cô bèn ngẩng lên và hơi hé môi. Hình như cô đang lựa lời, nhưng rồi không tìm được. Thình lình mặt cô chuyển đỏ và cô quay đi cùng một tiếng hứm.
"Trái tim trinh nữ phức tạp ghê," Ithea nhận xét.
Willem cũng định bình luận về trái tim trinh nữ, có điều nuốt lại vào giây cuối cùng. Cậu không thể đoán nổi lời nói đùa nào có thể giúp vui, mà bên cạnh đó, bắt cô bé Nephren - rõ là đang rất lo lắng - rời khỏi tay cậu quan trọng hơn nhiều.
Cuộc hội ngộ bất ngờ, đồng thời việc để lộ khía cạnh xấu xí và hổ thẹn của cậu, đã làm trật rầy hàng đống thứ. Nên cậu vẫn chưa nói "Mừng các em trở về" với các thiếu nữ, và cậu cũng chưa nghe chúng nói "Em về rồi". Tất nhiên, giờ thì quá trễ cho một cuộc nói chuyện như thế. Có phải là cậu muốn diễn một buổi đoàn tụ tràn đầy cảm xúc đâu. Cơ mà cậu cũng không thể nói là mình sẽ thỏa mãn nếu chỉ trầm tĩnh, điềm đạm mà đón chào chúng về nhà. Đáng lý khi được nghe xác nhận chúng trở về bình yên thôi thì cậu đã phải thỏa lòng, và hiển nhiên, cậu không phản đối kết quả việc đã qua.
Nên, chậc chậc…… Tạo dăm ba kỷ niệm đáng xấu hổ hay khó ưa cũng không phải là đánh đổi dở tệ. Cậu hiểu rõ chứ, ấy vậy……
"Thật sự là trông anh có đang cố ra vẻ rắn rỏi đến nhường đó không?" Cậu trầm lặng hỏi, và Nephren khẽ gật đầu đáp lại.
"Hai người giống nhau thật," Ithea vừa trêu chọc vừa cười nho nhỏ.
Không hiểu sao khi nhìn nụ cười đấy, Willem cảm giác rằng biểu cảm của con bé hôm nay giả tạo lạ lùng.
†
Cô gái người thú – cô tự giới thiệu là Phyracorlybia Dorio – kể lại chuyện của mình trên đường đi.
"Hửm? Dorio…… lẽ nào cô là……?"
"Vâng. Ba tôi là thị trưởng đương nhiệm của Collinadiluche," cô bình thản trả lời Ithea.
Hoặc là vì sự giáo dục của ba mẹ, hoặc vì đơn giản là cô vốn được sinh ra thế, ta khó có thể phân biệt các cung bậc cảm xúc của cô gái này. Bị từ chối bởi Oji-sama mà mình bấy lâu dựa vào, rồi lại còn bị ép phải làm việc cùng một nhóm kỳ cục gồm toàn người xa lạ, không thể nào cô hoàn toàn thoải mái. Ấy thế, cho tới nay, chẳng có lấy một sự đau buồn hay cáu tiết xuất hiện trên khuôn mặt hay giọng nói cô.
"A, đúng là thế."
Theo lời kể của cô, thị trưởng là một thương nhân đã chăm chỉ cật lực để leo tới đỉnh quyền lực sau biết bao nhiêu năm, và ông có Phyr (một biệt danh do chính tiểu thư đó yêu cầu vì tên thật quá dài) khi đã khá già. Thành phố vốn do một nhà quý tộc cai trị; chức trách thị trưởng chỉ mới được giới thiệu cách đây khoảng 10 năm. Hệ quả là, số người bất mãn với hệ thống chính trị hiện hành đông đáng kể, một phần không nhỏ trong đó là cựu quý tộc. Đối với họ, một thương gia tầm thường lại nô đùa với tư cách thị trưởng thì đúng là một kẻ thù không thể dung tha.
"Hểể." Willem nửa nghe nửa không nghe lời giãi bày, cậu chỉ lâu lâu lại gật đầu một cái để làm như là mình đang chú ý lắm.
"Thế lá thư lúc nãy chị nói là gì?" Chtholly cuốn theo cuộc nói chuyện. Mặc dầu bị tùy tiện trao toàn bộ trách nhiệm của một vụ việc tự dưng trên trời rớt xuống, dường như cô khá nghiêm túc.
"……Đó là lời đe dọa của một bè phái đang âm mưu lật đổ ba tôi và đặt một cựu quý tộc lên làm thị trưởng. Họ tin rằng sự hiện diện của ba tôi là sỉ nhục truyền thống và lịch sử thành phố, và họ sẽ không từ thủ đoạn để thủ tiêu ông."
"Hôu." Willem thấy hình như đã nghe câu chuyện này trước đây——à phải rồi, cậu mới nghe ông bác sĩ kể hôm qua. Căn cứ vào những tiếng súng – không hợp tí nào với một thị trấn thanh bình này, phạm vi của "thủ đoạn" được nhắc đến bên trên khá là rộng.
"Cuối tuần tới, việc tái xây dựng Thánh Đường Trung Tâm sẽ hoàn tất, và một buổi lễ sẽ được tổ chức để kỷ niệm. Tại đó, ba tôi định phát biểu về tương lai mà thành phố này nên phấn đấu hướng tới. Một tương lai mở rộng cánh cửa với mọi giống loài và thành phố sẽ đóng vai trò là cầu nối thương mại liên kết các hòn đảo. Rất có khả năng, Kỹ Sĩ Đoàn của Lịch Sử Phụng Sự Diệt Sát, bè phái tôi đã kể cho các bạn ban nãy, đã lên kế hoạch tấn công buổi lễ và đe dọa toàn bộ đồng minh của Ba tôi bằng móng vuốt của chúng."
"Cái tên nghe cứ như do một đám choai choai đặt ra rồi 5 năm sau sẽ hối hận ấy."
Có vẻ Ithea đồng quan điểm với Willem ở chỗ này.
"Tất nhiên là sẽ đảm bảo mức an ninh tối thiểu. Tuy nhiên, thấy cách Kỵ Sĩ Đoàn hoạt động thì tôi sợ rằng nhiêu đó là không đủ. Vì thế mà tôi muốn có sự trợ giúp từ Oji-sama, tức Sĩ Quan Hạng Nhất Limeskin, nhưng……"
"Em nghĩ sao?" Willem quay đầu về phía cánh tay trái mình mà hỏi.
"Không tốt," Nephren trả lời ngay. "Hộ Vệ Quân Có Cánh là một tổ chức tồn tại để phòng chống kẻ thù xâm lược từ bên ngoài Regul Aire. Đoàn không thể can thiệp vào vấn đề chính trị của từng thành phố. Từng có trường hợp một cá nhân hay tập thể phá vỡ trật tự công cộng với bằng chứng rất rõ ràng nên binh lính của Vệ Quân Có Cánh đồn trú gần đấy đã đi ngăn chặn, song nên coi đó là ngoại lệ hiếm hoi. Dầu cho ta có biết trước sắp có biến cố nhưng chừng ấy không cung cấp đủ chứng cớ để phái lính đi, trong khi thực tế chưa có chuyện gì xảy ra. Làm như thế sẽ bị coi là can thiệp vào vấn đề chính trị."
"Chà, cô nghe rồi đấy. Thị trưởng hẳn là biết hết, bởi vậy ông không đích thân kêu cầu ông thằn lằn bự con kia chi viện."
"Cơ mà…… chính nghĩa rõ là đứng về phía chúng ta. Tại sao phải đặt giới hạn lên những người cố gắng tiêu diệt cái ác gây hại cho thế giới chúng ta chứ?"
"Vì chính nghĩa không phải là lý do chính đáng cho vũ lực." Willem bỗng xen vào một cách đanh thép. "Thật ra là ngược lại kia. Cái từ "chính nghĩa" bị vứt quẳng lung tung để thanh minh cho việc dùng vũ lực. Lý do thật sự khiến ta muốn đánh đập đối phương thì mỗi người mỗi khác. Bao giờ cũng vậy. Muốn ăn cắp. Muốn khinh thường người khác. Muốn thấy mình ưu việt hơn. Không ưa vẻ ngoài của thứ chi đó. Muốn xóa sổ cái gì đó. Muốn giải tỏa stress. Hay có khi là tổng hợp các lý do trên." Vừa vẫy vẫy tay, cậu vừa huyên thuyên như thể đang ngâm một bài thơ cổ.
"Có điều họ không muốn thừa nhận. Họ muốn thấy yên lòng, không phải tội lỗi, trong lúc tung hết sức đánh nhừ tử kẻ địch. Những lần như vậy, nhằm đánh lừa bản thân hay đồng minh, họ sẽ giương cao lá cờ mang tên chính nghĩa. Rất rất nhiều người làm thế mà còn chẳng nhận ra, rồi một đống người tin vào thứ chính nghĩa tự hão của mình liền bắt đầu choảng nhau, vậy là chúng ta có chiến tranh. Nó đã thế từ xa xưa rồi."
"Chuyện ấy……" Phyr mở miệng nhưng rồi câm lặng.
——Gì thế nhỉ? Willem nghĩ trong đầu. Giá trị của chính nghĩa được định đoạt bằng sức thuyết phục mà nó cho ta để lôi kéo người khác vào, và bằng sự sẵn lòng dựa vào nó của ta nhiều bao nhiêu. Nếu một người tin hoàn toàn từ đáy lòng vào chính nghĩa của mình, thì nó có ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Tuy nhiên, bất chấp ý nghĩa bao nhiêu, mỗi mình chính nghĩa sẽ không bao giờ đủ để thúc Hộ Vệ Quân Có Cánh hành động. Nói vậy thôi chứ nếu cái chính nghĩa mà Phyr tin vào lại mỏng manh tới mức bị vỡ tan tành trước lời nhận xét bàng quan của một gã cô mới gặp hôm nay, thì có chút gây thất vọng thật.
"Maa, dù sao đi nữa, nếu buổi lễ diễn ra vào tuần tới thì chúng tôi không thể đến, bất kể vấn đề cần phải giải quyết là gì. Chúng tôi có việc riêng phải giải quyết nữa. Bây giờ chúng tôi phải đi đón một em nhỏ ở chỗ bác sĩ và lên phi thuyền về nhà lúc chiều tối."
"Vậy…… à." Phyr cụp mắt.
"Đợi chút đợi chút đã, anh Kỹ Sư. Em có hai câu hỏi." Ithea kéo kéo ống tay phải của Willem.
"Là gì."
"Cái anh mới nói…… không phải có tí mâu thuẫn sao, anh từng chiến đấu với tư cách là một Brave, những vệ sĩ cao quý của Emnetwiht mà? Là đại diện cho chính nghĩa mà phỏng?"
"Không hề có chính nghĩa hay cái khỉ khô gì khi đấu tranh sinh tồn cả. Bọn anh mà hạ thấp cảnh giác thì đã bị quét sạch——mọi điều bọn anh đã làm chỉ là vắt cạn sức ra ngăn chặn thảm cảnh ấy. Ham sống chỉ là bản năng, và nếu em coi bản năng và công lý là cùng một giuộc thì tội ác nào còn tồn tại."
"……Em hiểu rồi. Chà, không tính tới logic thì em nghĩ là em hiểu cảm giác của anh." Ithea gật gù.
Nephren – vẫn còn bám chắc vào tay trái Willem – hơi siết tay.
"Một câu hỏi khác. Bọn em đã nghe chuyện của cổ, cơ mà anh vẫn khá dửng dưng với cô Phyracorlybia kia. Em nhớ hình như anh từng nói không thể bỏ mặc một cô gái dễ thương một mình với nỗi đau, hay cái gì đó gớm gớm tương tự trong khi ra vẻ ngầu lòi."
"Đừng có gọi là gớm gớm." Willem nhận thức rõ chứ, nhưng vẫn thấy đau lòng.
"Ắt hẳn là vì độ tuổi đúng không? Nếu cổ lớn tuổi hơn em thì không tính là con gái nữa…… kiểu thế hả?"
"Gu của anh bị em suy nghĩ lệch lạc tới mức nào rồi trời……" Trước đây, cậu đã bị nghi ngờ về việc ấy, song sự thực không phải vậy. Dứt khoát không phải. "Không, không phải thế…… chỉ là……"
"Chỉ là?"
Chỉ là…… là gì đây? Có thứ gì đó chẳng chịu thành lời cứ bám riết trong cổ họng cậu.
"——Dù anh có đang phải đối xử với ai đi chăng nữa, anh không muốn đồng ý với bất kỳ điều gì, trừ những điều anh không thể đồng ý."
"Hở?"
Chính Willem cũng không hiểu rõ lắm lời cậu mới nói. Quả nhiên, Ithea nhướng một bên mày và tỏ vẻ khó hiểu.
"……" Vì lý do nào đấy mà Nephren lại gật đầu.
"Thôi, gạt việc đó sang bên đi, chúng ta còn có tí thời gian trước khi cần phải tới cơ sở điều trị."
Luôn luôn khó khăn khi suy tính phải làm gì với một chút thời gian rảnh. Họ không có đủ thời gian để vạch ra một con đường tham quan, nhưng mặt khác, đi loanh quanh vô định lại thật phí phạm.
——Ngay lúc ấy, một hương thơm ngon ngọt cù cù mũi cậu. Nhìn quanh nhìn quất nhằm xác định ngọn nguồn, Willem phát hiện thấy một chiếc xe kéo bên vệ đường, hình như nó bán thịt cừu và khoai tây chiên xắt nhỏ gói trong lá rau lớn. Mùi hương kích thích của hương liệu đã cưỡng ép lòng thèm ăn của cậu dấy lên. Bụng cậu kêu réo ầm ĩ.
"Nè……" Willem quay sang các cô gái. "Muốn ăn một chút không? Anh vẫn chưa ăn sáng."
"A, ý hay đó. Bọn em ăn lương khô suốt tới tận hôm qua, nên bọn em nhiệt liệt hoan nghênh đồ ăn có nên nếm gia vị," Ithea lơ đãng trả lời.
Nephren không nói chi, nên chắc không phản đối. Và ngay lúc Chtholly sắp lên tiếng,
"——Khoan, xin dừng bước." Một thanh âm yếu nhưng chắc cứng vang lên.
Trong thoáng chốc, Willem thật tình không biết giọng đó là của ai. Cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, cậu chậm rãi trở mình. Đứng đấy là bóng hình một người vừa ngờ nhưng vừa không ngờ tới: Phyracorlybia Dorio. Dầu cho đã nhìn cô một lúc lâu, bản năng cậu vẫn tiếp tục hoài nghi có thật là cổ không. Cô ấy khắc hẳn lúc trước. Cậu không thể tin được mình đang nhìn cùng một người.
"Gia vị rõ ràng đã bị nêm quá tay, và họ không dán trước chiếc xe tờ giấy phép buôn bán. Không thể lầm đi đâu được, quầy hàng ấy đang bán loại thịt sống thô nhất mà luật pháp cho phép."
"Ồ-ồ?"
Giữa chừng lời nói, giọng cô đã lấy lại sức mạnh. Bị choáng một tí, Willem hơi thụt người lại.
"Và hơn nữa, giá của họ cao hơn bình thường. Người bản địa nào cũng sẽ nhận ra tức khắc có điều không ổn, song le du khách thì dễ dàng bị lừa mua và ăn thứ thịt hạ cấp của họ. Nếu cái kiểu kinh doanh đó còn tiếp tục thì cả thành phố sẽ bị ô danh. Mặc cho Ba tôi đã ra sức dẹp bao nhiêu đi nữa, loại người ấy cứ xuất hiện hoài." Trong mắt cô chập chờn một luồng sáng. Người cô run nhẹ như bóng ma. "Lối này," cô lên tiếng, rồi rảo bước đi.
"Oi-oi?"
"Nếu các bạn ăn ở đấy thì vị sống sẽ làm vấy bẩn kỷ niệm của các bạn về ẩm thực Collinadiluche. Tôi không thể cho phép điều đó; làm vậy là bôi tro trát trấu vào mặt Oji-sama. Xin các bạn hãy theo tôi. Tôi sẽ cho các bạn thấy thịt cừu phong cách Collinadiluche chính hiệu." Sải những bước dài, Phyr mất hút vào một con hẻm.
"……Chị ấy làm em giật mình," Nephren thầm thì với giọng chẳng hề ngạc nhiên. "Ơ mà chỉ đi rồi. Chúng ta làm gì đây?"
"Có vẻ chúng ta không có nhiều lựa chọn rồi."
"Anh cũng đang nghĩ thế…… Chtholly ơi?"
Đúng lúc bị gọi tên, Chtholly – nãy giờ đang thơ thơ thẩn thẩn – vội ngước mặt, như thể bị búng vô trán.
"A…… Gì-gì thế?"
"Em ổn cả chứ? Em im lặng như đá từ nãy giờ đó." 'Khá là yên lặng', cậu nghe tiếng Ithea nhận xét. "Nếu vẫn còn mệt thì cứ nói nhé? Không cần phải gắng sức quá mức khi không ở chiến trường đâu."
"Không, không phải vậy……" Cô lắc đầu. "Xin lỗi vì làm anh lo lắng."
Cơn giận của cô bé dường như đã nguôi, cơ mà cậu thấy vẫn thiêu thiếu.
"Nếu tàn dư Venom còn bám trên người em thì anh sẽ chữa cho em như hồi trước nhé?"
"Chữa——" Chtholly thẫn thờ nhìn Willem trong giây lát, rồi bất chợt mặt đỏ bừng. "——Không, không cần! Giờ anh mà làm cái đó thì chắc em gãy lưng mất!" cô vừa nói vừa lính quýnh vẫy tay.
"Hai người nói cái chi mà chữa thế?"
"Đừng! Đừng hỏi!"
"Chà…… phản ứng như vậy thì đời nào lại không hỏi chứ. Là cái gì thế…… Có khi nào thực ra cậu rất muốn kể nên đang cố sức nói vòng vo để bắt bọn mình phải hỏi đúng không?"
"Không! Mình nói gì thì ý mình là vậy! Thật sự là không có gì. Không có gì hết, được chưa!?"
"Mỗi lời cậu nói là càng lúc càng tự đào mồ cho mình đấy. Tiếp nữa thì không chừng cậu đào thủng đáy đảo bay luôn. Hầy hầy."
"Đã nói là không mà!" Và ngay lúc Chtholly sắp lên tiếng cự nự,
"Ano." Chen ngang vào là một chất giọng mỏng mềm nhưng lại lạnh như đá.
Willem ngoảnh lại. Một người đang đứng trên lằn ranh giữa đường cái và con hẻm, đó là cô người thú trẻ tuổi, khuôn mặt cô đáng sợ như mặt quỷ.
"——Tôi tin là mình đã bảo các bạn đi theo tôi rồi mà nhỉ."
"Vôcùngxinlỗichúngtôitheocôliềnđây!" Bốn người họ gần như nhảy phốc vào đường hẻm và theo chân Phyr.
Họ được dẫn tới một cửa hiệu hàng thịt, nằm ấm cúng ở góc một quảng trường nhỏ.
"Không phải là xe đẩy hay gì à?"
"Tất nhiên là có nhiều xe hàng thực phẩm ngon, nhưng nếu phải tìm thịt cừu ngon rẻ lúc này và quanh đây, thì chỉ có một đáp án duy nhất. Người địa phương nào cũng biết chỗ này, kể cả trẻ con 5 tuổi."
"Chà, bọn trẻ con 5 tuổi ở đây giỏi phải biết." Willem trả tiền cho ông chủ hiệu người Quả Cầu, ông ta lặng lẽ đưa cho cậu một cái gói thịt cừu cuộn to hơn hẳn cái họ thấy ở xe đẩy kia. Rồi cậu cắn một miếng. "Ngon quá."
"Tôi đã nói đúng chứ?" Phyr tự hào ra mặt.
"Giữ những gia vị cay nồng ở mức vừa phải và trộn chung với cỏ chua…… Hiểu rồi. Nêm nếm cách này sẽ giúp ta ăn được cực kỳ nhiều mà không gặp vấn đề gì."
"Tôi nói đúng không? Đúng không nào?" Gật gù đắc chí, Phyr quay về phía ông hàng thịt Quả Cầu mà giơ ngón cái lên với ông. Người Quả Cầu – cứ yên lặng – giơ ngón cái lên đáp lại.
……Hửm? Một cảm giác bất an chợt bò lên sau gáy cậu. Lởn vởn trong không khí mùi ác ý và thù địch. Ban đầu, cậu nghĩ lại là cái hội chi-chi-đó nữa, song cảm giác lần này khác với hôm qua khi mới đến. Lần ấy, cậu không rõ ác tâm kia nhắm vào ai, nhưng hôm nay——
"——Nàà, Phyracorlybia."
"Tôi đã dặn anh gọi tôi là Phyr rồi mà."
"Đúng rồi ha. Này Phyr. Cô có yêu thành phố này không?"
Đôi mắt to tròn của cô bối rối chớp một cái. "Ý anh là sao, tự dưng hỏi vậy?"
"Cứ trả lời đi. Có không?"
Một khoảng lặng ngắn.
"Có. Tôi nghĩ đây là thành phố tốt nhất, chẳng nơi đâu sánh bằng."
"Có phải là vì nó có 400 năm lịch sử không? Vì nó là thành phố lớn nhất không? Vì kinh tế nó phồn vinh không? Vì thức ăn nó hảo hạng không?"
"Mấy câu anh hỏi khó chịu ghê."
"Tôi bị nói thế nhiều rồi." Vừa cười khì, cậu vừa cắn một miếng thịt cừu cuộn khác.
"……Tất cả những gì anh mới kể ra đều chắc chắn là một phần cốt yếu tạo nên sức quyến rũ của thành phố này. Tuy nhiên tôi không nghĩ có điều nào trong số đấy đặc biệt nổi trội đối với tôi."
"Thế à."
Rau dùng để cuộn thịt cũng được ông thợ phù chút "phép". Mỗi lần cắn, mùi vị sẽ thay đổi chun chút. Trong lúc đang trên hành trình khám phá hương vị với chiếc lưỡi, toàn bộ chỗ thức ăn trên tay cậu đã biến mất từ lúc nào. Cậu vừa nhồm nhoàm một đống, nhưng đã lập tức thèm muốn thêm một miếng. Vậy ra đây đúng là thịt cừu phong cách Collinadiluche. Willem có thể hiểu tại sao Phyr giới thiệu nó nhiệt liệt thế, thậm chí tới mức thay đổi cả tính cách trong phút chốc.
"……Tôi không biết thành phố nào khác ngoài nơi này." Cô nối dài câu trả lời, cẩn thận và chậm rãi chọn ngôn từ. "Đây là quê nhà quý giá của tôi, và là tất cả thế giới tôi biết. Nên tôi yêu thành phố này nhiều như tôi yêu thế giới này."
"Ái chà, cô hơi xúc động đấy."
"Anh là người hỏi mà!" Phyr la lên phản đối, má cô ửng đỏ (dù khó mà nhận biết nếu nhìn từ lớp lông). "Anh thiệt là phiền quá đi. Bộ làm tôi phải giãi bày nỗi lòng vui lắm hả?"
"Không phủ nhận," Willem nói, vừa liếm giọt mỡ sót trên ngón tay. "Tôi đã nếm được một ít ẩm thực thơm ngon của thành phố này. Tôi đã gặp một người yêu thành phố này. So với ít phút trước khi nói về chính nghĩa gì gì đấy, thì giờ tôi nghĩ mình đã có chút hứng thú để giúp đỡ thành phố này rồi."
"Ý anh nói vậy là gì?"
"Đúng ý như những gì tôi nói. Chà, tạm bỏ qua một bên đi. Nếu xong vụ này cô rảnh thì liệu có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"……Là gì?"
Vừa quan sát Phyr – đang phóng ánh mắt hồ nghi vào mặt cậu, cố đoán dự định của cậu song bất thành – Willem vừa mỉm cười mà nói, "Hãy dẫn chúng tôi đi dạo một tí quanh chỗ này."
†
"Không-không có gì đáng sợ và không đau tí nào cả!" Đấy là những lời đầu tiên cất lên từ cửa miệng Tiat. "Tiêm không là gì với em cả!" Mặt cô nhóc thì cứ như sắp òa khóc, cơ mà……
"Hiểu rồi, anh hiểu rồi." Willem nhẹ nhàng vỗ đầu cô, rồi cô đáp lại bằng một tiếng sụt sịt be bé.
"Cô bé rất kiên trì và thẳng thắn. Đứa trẻ này sẽ là một chiến binh tốt đó." Nở nụ cười hiền từ trên gương mặt thô cứng, vị bác sĩ Cyclop đảm bảo. Tạm thời đặt vế đầu sang bên, vế sau có phải là một điều đáng mừng hay không thì còn phải xem xét. "Các em ở đằng sau…… Tôi trước đây có điều trị các em rồi. Thật vui khi thấy các em vẫn khỏe mạnh."
"Đã lâu không gặp bác. Nhờ có bác sĩ mà chúng em vẫn tiếp tục chiến đấu được," chỉ có mỗi Chtholly lịch sự cúi đầu và trả lời. Ithea cười nhạt, còn Nephren chẳng đáp lại tí gì.
Bác sĩ ắt hẳn đã phát hiện thấy đôi điều bất thường trong phản ứng của bọn nhỏ. "Có lẽ nào, các em……"
"Úi dà, em e là phải phiền bác đừng hỏi gì thêm rồi, bác sĩ." Ithea mau chóng cắt lời ông Cyclop.
"Chi thế? Các em đang giấu diếm gì phải không?" Willem hoài nghi hỏi.
"Chúi mũi vào chuyện con gái không tốt lành đâu, anh Kỹ Sư. Giữ khoảng cách thích hợp với nhau là bước đầu tới hạnh phúc đó anh biết không?"
"Thật ư?" Willem thôi không thử khơi thêm thông tin từ Ithea – cô rõ rành rành là đang cố bao che điều gì đấy – và bèn xoay sang ông bác sĩ. Tuy nhiên, anh ta chỉ biết gãi má với cái bản mặt muốn nói "Đừng nhìn tôi."
"Tất cả những gì tôi có thể nhờ anh là…… xem nào…… là chăm sóc bọn trẻ thật tốt."
"Chậc, ngay từ đầu, tôi là quản lý của nhà kho yêu tinh, nên săn sóc chúng là một phần công việc của tôi rồi. Hay ít nhất là tôi thấy thế. Vì thế ông có nhờ hay không thì tôi cũng sẽ làm thôi."
"Vậy à." Vị bác sĩ điềm tĩnh gật đầu.
Willem để ý thấy rằng, Ithea không hiểu vì sao lại trừng mắt nhìn ông Cyclop, mắt cô phảng phất sự căm ghét.
Trở về Đảo 68 từ Collinadiluche cần phải chuyển tiếp vô số phi thuyền. Và số thuyền ấy vô tình thay lại không thường xuyên có suất. Hiển nhiên, khoảng cách cũng chẳng gần tí nào để các yêu tinh có thể sải cánh bay về nhà. Do đó, cơ bản là họ bị kẹt trên Collinadiluche tới tận chiều tối, tức khi chuyến tàu họ cần đã tới giờ xuất phát.
"Và do đó chúng ta sẽ dùng khoảng thời gian này để đi ngắm cảnh!" Willem hãnh diện tuyên bố trước mặt 5 người kia: các yêu tinh – đã thay sang thường phục, và Phyr.
"Hở?" Chtholly buột miệng.
"Hm?" Ithea trưng cái mặt "ông anh này nói cái khỉ gì thế".
"Ồ." Nét mặt Nephren hân hoan bất thường.
"……" Phyr vân yên lặng.
"ỒỒỒỒỒ!" Tiat vỗ tay bành bạch.
"Các em đâu thể tự do đi lại bên ngoài nhà, nên một cơ hội như vầy là rất hiếm đúng không nào? Thêm vào đó, các em mới trở về sau khi chiến đấu, nên giải lao một chút không hại gì."
"Khoan, khoan. Còn Vũ Khí Di Tích thì sao?" Ithea lắc đống vải bọc cô vác trên lưng——cái bọc chứa một thanh đại kiếm được yểm bùa. "Đi loanh quanh với cái thứ nặng trĩu này thì em không ưa mấy."
"Chúng ta có thể để chúng lại cơ sở điều trị rồi lấy lại trên đường về."
"Nhưng chúng là vũ khí bí mật vô cùng đắt giá, vô cùng quan trọng và quý báu mà……"
"Bởi vậy chúng ta mới có thể để chúng cho những người hiểu được giá trị của chúng. Bọn trộm cắp lưu manh không để ý tới đâu. Em chớ lo."
"Chậc, cũng đúng……"
"Nếu được đi tham quan thật nhiều nơi thì em sẽ rất vui, có điều……" Nephren liếc sang mặt Phyr. "Chị chấp nhận chứ, chị Phyr?" Mới lúc nãy, họ đã từ chối giúp đỡ Phyr. Đời nào cô sẽ cực kỳ vui mừng khi được nhờ làm hướng dẫn viên cho họ chứ. "Em không thấy có lý do gì để chị phải đi cùng tụi em tiếp."
Phyr thở dài. "Các bạn đã gặp phải mặt tối của thành phố này. Giờ các bạn mà đi, thì có lẽ các bạn sẽ mang theo một ấn tượng lệch lạc rằng nơi đây toàn bạo lực và thủ đoạn. Một phần lỗi nằm ở tôi, vì tôi đã vô ý vô tứ mà cầu cứu các bạn một điều quá sức." Trong lúc nói, chất giọng cô trở nên cương quyết hơn. Nắm tay cô ôm trước ngực liền chặt lại, và ngọn lửa trong mắt cô cháy sáng bừng hơn.
"A, alo? Phyr? Phyr-san?" Ithea tỏ ra hơi bối rối trước sự thay đổi tâm trạng đột ngột của Phyr.
"Tôi sẽ không chấp nhận điều đó. Không còn cách nào khác ngoài đích thân tôi dẫn các bạn xem nét hấp dẫn của thành phố này. Vì thế, cho tới cuối ngày, tôi sẽ cố gắng hết sức dắt các bạn đi qua hết thành phố tuyệt vời này."
Ithea bèn nhìn sang Willem.
"……Gì?"
"Anh đã làm gì chị ấy? Anh bỏ thuốc vô thức ăn lúc nãy của chỉ à?" Ithea nghi hoặc hỏi.
"Nè, đừng có nói xấu người khác như thế chứ. Anh chỉ cho cô ấy vài lời khuyên và nhờ giúp đỡ tí thôi."
"Aa, hóa ra anh lừa chị."
Willem thở dài, đã bảo là đừng bôi xấu người khác mà.
Khỏi phải kể, Collinadiluche là một thành phố rộng lớn. Thăm mọi thắng cảnh sẽ mất hơn cả ngày, nội việc đi đi lại lại. Nếu muốn thêm các phòng trưng bày nghệ thuật hay bảo tàng vào lộ trình thì sẽ kéo lên tới vài ngày là còn ít. Chỉ với nửa ngày trong tay, ta cần phải chọn lựa kỹ lưỡng nơi nào tới tham quan và phương tiện nào để đi. Và nhằm đạt cả hai mục tiêu thì không thể thiếu một người cực kỳ hiểu biết về thành phố.
Do đó, mọi việc Willem đã làm là nhờ Phyr – người phù hợp với tiêu chí trên – dẫn họ đi quanh một vòng. Toàn bộ trên đây là sự thật. Còn chuyện khác, chậc, cậu có thể để sau.
Phần 2 – Cách Sử dụng Không Đúng đắn của Tình yêu và Chính nghĩa
Họ đi tới một ngôi mộ có tên là Mộ của Kẻ Khai Man. Nghe đâu, mộ phần này là của một vua lừa đảo sống cách đây khoảng 200 năm. Không hiểu vì sao nhưng những người từng bị ông ta lừa lại chung tay quyên tiền dựng một bia mộ cho ông, trên đó viết "Một người đàn ông chính trực đang yên nghỉ tại nơi này."
Ai nấy đều thắc mắc vì sao người ta lại làm vậy, thế là sinh ra hàng ngàn hàng vạn giả thuyết. Trên thực tế, có quá nhiều giả thuyết tới mức tạo thành một vụ nổ chấn động trên thị trường truyện viễn tưởng của Collinadiluche và thiếu chút nữa là tạo thành một thể loại riêng cho mình.
"Cá nhân mình thì mình thích cái thuyết cho rằng ông đã nói ra những lời tình chân thật ngay trước lúc chết."
"Hừm, mình thích cái mà ông thực ra đang tìm mọi cách để phơi bày sự bại hoại và mục nát của giới quý tộc cơ. Nghe bao ngầu mà phải không?"
"Cái thuyết kể ông đã chọc giận một Địa Thần và bị nguyền rằng mọi lời nói dối của ông sẽ hóa sự thực, mình thấy thú vị lắm."
Ái chà chà. Thiệt là có muôn vàn giả thuyết. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một mẩu chuyện quá khứ mà không ai biết thực hư. Thông thường, câu chuyện nào thú vị nhất hoặc thích hợp cho một phe phái nào nhất sẽ dần được coi là sự thực, bất kể tính đúng sai.
Mọi người tin vào thuyết mà họ muốn tin. Nếu không xảy ra xung đột thì chẳng có gì sai trái. Thế giới vẫn cứ xoay vần.
Họ tới một nơi gọi là Cầu Thang của Tình Nhân. Cái tên đã tự giải thích tất cả. Là phông nền cho chuyện tình giữa một cô nương đài các – cô trốn chạy khỏi định mệnh hôn nhân sắp xếp, và một chàng trai thấp hèn cố sống qua ngày bằng nghề trộm cắp. Họ sẽ gặp nhau khi vô tình đụng nhau ngay trên cầu thang này rồi ngã xuống.
Đầu trên và dưới của bậc thang được cắm hai tắm biển to tướng, chúng quả thực đã phá tan viễn cảnh ấy. Trên biển là biểu tượng của hội đồng thành phố và thông điệp cảnh báo "CẤM CHẠY."
"Cấm chạy ư!?"
Tiat thốt lên tuyệt vọng như thể thế giới sắp tới hồi kết, dân thị trấn đi ngang thấy vậy bèn cười rúc rích. Chắc hẳn họ nghe nhiều lời tương tự khá thường xuyên ở nơi này. Willem giả vờ mình không thấy Chtholly chùn vai vì thất vọng.
"Đợi chút, đợi chút đã anh Kỹ Sư." Ithea kéo tay áo cậu. "Hình như anh định tỏ ra lạnh lùng như thường ngày, nhưng anh không nghĩ ít nhất cũng có thể nói dăm câu tử tế chi đó với Chtholly à?" Cô đưa mắt sang cô gái tóc xanh hãy còn giận dỗi, không chịu quay mặt về phía họ. "Chà, hiện giờ thế chứ cổ thật sự đã rất cố gắng cho tới tận hôm qua luôn, anh có biết không?"
"Anh biết, biết chứ. Có điều đối phó với con gái đang buồn bực là điểm yếu của anh từ rất lâu rồi."
"Em có phần nào hình dung rồi, nhưng anh là người duy nhất có thể làm bạn ấy hết bực bội."
Willem vò tóc Ithea một chút. Ngạc nhiên, cô bé nhảy dựng rít lên một tiếng nhỏ. "Tự-tự dưng anh làm gì vậy!?"
"Chỉ đang nghĩ em là một đứa trẻ rất tốt bụng, em lo cho bạn trước dù cho em cũng đã rất cố gắng và ắt hẳn cũng mệt lắm."
"Ai cần quan tâm tới em chứ!? Chúng ta đang nói về Chtholly mà!" Ithea đỏ mặt nhè nhẹ và gạt tay cậu đi: một phản ứng bất thường của cổ. Cậu biết rõ cô không quen được khen hay tuyên dương, ấy vậy cổ cứ làm quá như vầy hoài.
——Một lần nữa, cảm giác khó chịu lại bò sau cổ Willem. Kẻ theo đuôi họ bắt đầu giữ khoảng cách xa hơn chút, song số lượng dường như tăng lên.
"Có lẽ đã tới lúc gom tụi nó rồi ha……"
"Ể? Anh nói chi vậy?"
Đặt tay lên mái đầu mịn mượt của Ithea lại (và gây ra một tiếng la khác), Willem gọi Phyr – người đang dẫn đường đi trước họ. "Tôi có thể đặt yêu cầu về nơi kế tiếp không? Có chỗ nào mà kín đáo không mấy du khách tới thì tôi mong được tới đó."
"Ara, anh thách thức tài hướng dẫn viên của tôi đấy à? Tốt thôi, tôi chấp nhận," cô đáp lời với nụ cười can đảm, nét tiểu thư thanh nhã biến đi đâu mất.
"Đây là Giếng Ước Nguyện." Phyr trỏ vào một khoanh đất nhỏ là nơi giao nhau của 6 con đường. Nằm chính giữa là một cái giếng tầm thường cũ kỹ có ở mọi nơi. "Nó không nổi tiếng như Thánh Đường Trung Tâm hay Quảng Trường Đại Mạch, tuy nhiên nó được xuất hiện vài lần trong phim ảnh hay tiểu thuyết, nên tôi cho rằng ai đam mê mấy thứ ấy sẽ nhận ra cái giếng này."
Ưm ưm ưm, Tiat gật đầu mạnh mẽ.
"Đây có phải là cái giếng mà ném một đồng xu vào thì điều ước sẽ thành sự thật không? Truyện lãng mạn và cổ tích bao giờ cũng có cả." Ithea vừa hỏi vừa nhìn vô giếng.
"Đáng tiếc là không phải điều ước của ai cũng thành sự thật. Thực ra có một linh hồn sống trong giếng, linh hồn ấy có thể biến ước nguyện thành thật, có điều tỉ lệ nghe đồn chỉ khoảng một phần ngàn, hoặc một phần vạn trong những người ném xu vào."
"Aa, chị nói số liệu ra thiệt là làm mất phép nhiệm màu cổ tích rồi."
"Tuy nhiên, em có thể ném bao nhiêu xu tùy ý. Càng nhiều thì tỉ lệ trúng càng cao, nên có người đem theo nhiều túi 20 đồng Bradal."
"……Giờ thì cảm giác lãng mạn mất sạch luôn."
"Có một giai đoạn mà giếng bị cấm sử dụng. Ấy là khoảng 50 năm trước, trong thời kỳ cấm bài bạc. Nguoiwf ta thấy rằng nó sẽ gây nghiện quá mức đối với con bạc."
"Thôi, chị đừng nói nữa. Chỉ tổ càng lúc càng thêm sầu thôi……"
Trong khi Ithea và Phyr trò chuyện, Tiat rút một đồng tiền nhỏ ra và ném vô giếng. Theo lời cô nhóc thì cô không có ước muốn cái gì thành sự thực, đơn giản là muốn tái hiện khung cảnh trong phim mình từng coi thôi. Ithea – hình như chẳng lắng nghe – liền ôm thật chặt cô bé Tiat dễ-thương-và-theo-đuổi-lãng-mạn. Ở bên cạnh, Nephren lặng lẽ làm theo Tiat: lấy một đồng ra và ném vào giếng kêu cái chủm.
Dường như bọn họ thiếu mất một người. Ngó quanh quẩn, Willem mau chóng tìm ra người bị thiếu. Chtholly Nota Seniorious đứng một mình cách miệng giếng một khoảng ngắn.
"Em không muốn thử à?" Cậu bước lại và ngồi lên một trong những chiếc hộp gỗ xếp chồng cạnh cô.
"Không. Em không thực sự muốn ước lắm," cô khe khẽ đáp lại, và vẫn không chịu nhìn cậu.
"Thật ư? Ngạc nhiên ghê…… Anh tưởng em sẽ thích mấy thể loại này lắm."
"Ơm, không phải là em ghét…… có lẽ nếu phải nói thì thực ra em thích lắm luôn, cơ mà……" Giọng cô lẩm bẩm gần như không thể nghe được. "Chỉ là em đang không có tâm trạng. Người ta làm thế hẳn là để xác nhận lại quyết tâm của mình khi mục đích vẫn còn ngoài tầm với. Đau túi tiền một tí nhưng được cái là giúp họ nhớ rõ giá trị của quyết tâm. Nên những ai đã mất đi mục đích hoặc gần đạt được thì sẽ không hưởng lợi lắm." Tông điệu cô nhuốm chút dịu dàng mà cô đơn.
"Nàà. Em thiệt sự có ổn không thế? Hôm nay trông em khang khác."
"Em đã nói rồi, em ổn mà. Chỉ là con gái tụi em đôi lúc có mấy ngày thế này chẳng vì lý do gì."
A, một Chtholly thường ngày sẽ nói lời đó. Điều ấy khiến lòng Willem khuây khoả một chút. Và sự khuây khỏa đấy thúc cậu nói ra những lời mà cậu có lẽ đã định sẽ giữ hoài trong lòng.
"……Cảm ơn em nhiều."
"Ể." Chtholly thật sự ngạc nhiên.
"Đã từ rất lâu, mọi suy nghĩ trong anh đều là về cái chết. Mọi điều anh muốn làm là đi gặp những người từng đợi anh quay về. Tuy nhiên khi gặp gỡ các em, anh đã đủ sức thay đổi. Anh muốn có một nơi để mình thuộc về lần nữa. Một mặt nào đó, em đã cứu rỗi anh. Vì gặp em, anh cũng có người mà anh sẽ đợi chờ. Và giờ em đã trở về, maa…… anh hạnh phúc hơn một tí."
"Ể." Chtholly thật sự rợn người.
"Nè, đừng có quay đi nhanh thế. Với cũng đừng làm mặt "sinh vật đáng xấu hổ nào vậy" chứ. Anh còn chưa nói điều chi dị hợm mức đó……"
"Việc nào cũng quái dị, nhất là cái cách anh nghiêm túc nói một đống thứ ngượng ơi là ngượng kia."
"Em muốn anh làm gì? Nói với mặt cười thật tươi ư?"
"Vấn đề không phải thế…… có điều." Chtholly mỉm cười. Gương mặt hiền dịu, tươi cười song mong manh ấy khiến con tim Willem trật một nhịp. "Anh đã nói một cách gây xấu hổ nhất có thể, nhưng em rất mừng vì anh cảm thấy như vậy. Có thể khiến ai đó hạnh phúc làm em nghĩ rằng cuộc đời dầu sao cũng thật đáng sống. Đúng như em đã nghĩ, em không chọn lầm người mình yêu."
—————Ú-wa. Willem xốn xang lảng mắt đi khỏi gương mặt của Chtholly. Chết. Cổ làm sao thế. Nụ cười đó là gì. Nó vẫn còn là con nít, cậu tự nhủ. Cậu không thể chân thành đón nhận từ "yêu" của cô ấy. Làm vậy chỉ mang lại bất hạnh cho cổ sau này. Ngôn từ và biểu cảm của Chtholly có sức quyến rũ khác thường tới nỗi Willem phải lặp đi lặp lại những lời trên để giữ bình tĩnh.
Vào giây phút ấy, Willem nhận ra: cô bé đang đối mặt trực diện với cậu bằng những xúc cảm chân thành không dối trá. Bởi thế lời nói của cô đủ sức lay động trái tim cậu. Cậu không còn gạt tay phủi nó đi như thể nó là một cơn cảm nắng đầu đời dại khờ của con nít hay tình cảm nhất thời được nữa.
"Phản ứng kiểu đó là sao," Chtholly khúc khích nho nhỏ.
Làm gì có, cậu định nói, nhưng rồi kịp nuốt lại lời dối lòng ấy trước khi thoát khỏi miệng cậu. "Anh ngượng, được chưa? Không được à?"
"Haha đâu đâu, thực ra là được quá ấy chứ." Cô cười, lần này lớn hơn.
Vì nguyên do nào đó, mặc cho nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt cô lúc này trông cứ như sắp òa khóc. Tệ rồi. Sắp bước vào vùng khó chịu thiệt rồi. Chtholly, vốn bị coi là trẻ con trong tâm trí Willem, giờ càng lúc càng giống một người phụ nữ. Và tất nhiên, Willem chưa bao giờ giỏi đối xử với phụ nữ. Cậu tuyệt nhiên không biết cách nào để giải mã ý nghĩa đằng sau từng lời nói từng hành động của họ. Thậm chí đối với những người tương đối dễ bị đọc vị như Nygglatho mà cậu còn gặp khó khăn, thì cậu nào có cơ hội trước Chtholly, người rõ ràng đang che giấu điều gì đấy dưới nụ cười.
Ấy vậy, cậu không thể cứ lặng yên. Willem đang thu can đảm và chuẩn bị một câu trả lời đàng hoàng thì một giọng đàn ông cắt lời cậu.
"Xin lỗi đã làm gián đoạn chuyến tham quan, thưa quý tiểu thư."
"Người quen của chị à?" Tiat hỏi Phyr.
"Không, tôi không nhớ mình từng gặp anh ta," cô lắc đầu đáp.
"Vâng tất nhiên. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà." Người đàn ông kia là một người thú diện mạo giống mèo. Anh ta mang bộ com-lê (không hợp với ảnh lắm) và đồng hành cùng anh là 5 thanh niên trai trẻ. Họ đều là người thú, quần áo không phải tốt lắm, và mỗi người đều quấn một chiếc khăn nâu quanh cổ tay.
"Chúng ta bị bao vây rồi," Nephren thì thầm.
Phyr hốt hoảng nhìn quanh. Trên từng con đường dẫn tới khoảnh đất trống họ đang đứng, xuất hiện những nhóm 2-3 người thú. Toàn cảnh chỉ gồm 6 người bọn họ và những vị khách mới tới. Trông như thể một phần nhỏ của thị trấn, tức nơi họ đang đứng, đã bị cắt lìa và cô lập với phần thành phố còn lại.
"Không……"
"Xin chớ lo, chúng tôi không muốn phải mạnh tay đêu. Tiểu thư Phyrcolulivia, nếu cô muốn thấy những người bạn Không Dấu bẩn thỉu của cô an toàn rời khỏi đây, chấp nhận lời mời của chúng tôi không phải là tốt nhất seo?"
Người mèo có vẻ đang gắng sức nói với giọng kịch sĩ hoa mỹ, có điều thất bại hoàn toàn. Rốt cuộc, anh ta chỉ giống một thằng hề bất bình thường.
"Các người là ai?" Phyr cố ra vẻ gan dạ, song sự bất an thể hiện rành rành trong giọng nói run run của cô.
"Fufu, tôi không phải yếu nhân tới mức phải giữ danh tính tuyệt mật, tuy nhiên tiểu thư đã hỏi thì tôi sẽ phải làm tiểu thư chờ——" "Kỵ Sĩ Đoàn của Lịch Sử Phụng Sự Diệt Sát phải không?"
Mọi cặp mắt hướng vào Willem. Vừa chịu tất cả sự chú ý, cậu vừa cúi xuống nhặt vài hòn sỏi lên và bắt đầu chơi sỏi: ném lên không trung rồi chụp lại. Trong lúc còn tung hứng, cậu nhìn qua mà gọi Phyr. "Nàà, Phyr."
"Ề, à, vâng, anh có chuyện gì?"
"Chắc cô gần đầy không hay ra ngoài, tôi nói có đúng không?"
"Ể? Đúng-đúng. Ba tôi dặn tôi thế."
"Nhưng hôm nay cô cần phải nói chuyện với ông thằn lằn trắng khổng lồ ấy, nên đã bí mật rời khỏi nhà, đúng không?"
"Đúng…… cơ mà tại sao anh——"
"Nói cho đơn giản, "Kỵ Sĩ Đoàn" này đã bám đuôi cô hòng dùng cô trong thương lượng với ngài thị trưởng. Chậc, chính xác hơn thì họ định bán cô như bán một người có thể đem ra đặt lên bàn đàm phán với thị trưởng, cho kẻ thuê họ." Một làn sóng xôn xao lướt qua đám người thú đang bao vây họ. "Cô rất là may mắn khi không bị bắt trên đường từ nhà tới căn cứ quân sự, và mấy anh chàng này cũng may mắn khi tìm ra cô đang đi dạo cùng bọn tôi."
Mặt Tiat ngờ nghệch cả ra, Nephren vẫn vô cảm như mọi khi, Ithea hình như chú tâm dõi theo cứ như coi tiểu thuyết trinh thám hay gì đó, còn Chtholly lại thở dài với nét mặt "Lại bắt đầu nữa rồi."
"Kể từ lúc ăn, tôi đã cảm nhận được chúng ta bị theo dõi. Tôi thấy được họ mau chóng kêu gọi viện quân, nên tôi đã yêu cầu cô dẫn bọn tôi tới một nơi vắng người. Và y chóc như tôi dự đoán, đám này liền lộ mặt."
"Đợi-đợi chút. Tôi không hiểu. Anh nói kiểu đó làm tôi thấy như anh đã lợi dụng——"
"Đúng. Tôi đã lấy cô làm mồi nhử. Muốn bàn chuyện với mấy anh chàng này một chút ấy mà."
Phyr á khẩu, bàng hoàng đứng bất động.
"Và anh muốn nói chuyện chi nèo?" Vị thủ lĩnh mặc com-lê chen ngang, ra chiều nghi ngờ. "Tôi tin chúng tôi không có dính dáng gì đến anh bạn đây kẻ——."
"Ithea." Chặn miệng đối phương, cậu gọi cô gái đứng cạnh Phyr.
"Chi?"
"Các hiệp sĩ thiện nghệ của Kỹ Sĩ Đoàn này không có năng lực nhìn thấy Mạch Ma Thuật. Sao em không hé cho họ coi một chút Venom em đã châm nào?"
"Hừm——Anh cho phép em thể hiện toàn lực à?"
"Đừng. Chỉ cho họ coi một tí thôi, không hơn."
"Tuân lệnh, thưa Kỹ Sư Ác Độc-dono."
Trong tích tắc, một luồng sáng bỗng tuôn tràn khắp khu vực. Ngước lên, Willem trông thấy một cặp cánh vàng rực xoải ra từ lưng Ithea – cô đang đứng với đôi mắt khép lại. Miêu tả cho chuẩn xác thì cặp cánh đấy đơn thuần là ảo giác, tồn tại hoàn toàn dưới dạng ánh sáng chứ không phải là vật thể hữu hình. Song le, vì đơn thuần là ảo ảnh, nên dù không quạt ra gió cô bé cũng có thể cất chân khỏi mặt đất.
"Ú-waa……" Phyr bật ra một tiếng ngạc nhiên và thán phục, chắc vì cô không biết gì nhiều về Ithea ngoại trừ Ithea có liên quan tới quân đội.
"……Một kẻ dùng Venom à. Ma thuật mọc cánh khá là hiếm. Vậy ra ý anh muốn cho tôi thấy là có thể thoát thân bất cứ lúc nào, dù cho bị bao vây như vều?"
Căn cứ vào một chút rung động trên mắt của người thú mặc com-lê, Willem đoán rằng phe kia đã chuẩn bị trước biện pháp nào đó để đối phó với khả năng trốn thoát bằng đường bay của họ, nhiều khả năng là súng đạn. Tuy nhiên, một thứ vũ khí cầm tay và nhỏ thế tất yếu sẽ có độ chính xác và tầm bắn thấp, đồng nghĩa sẽ khó lòng chặn đứng các yêu tinh được. Hơn nữa, họ không thể mạo hiểu mà làm Phyr bị thương bởi đạn lạc.
"Rất vui khi thấy cậu hiểu nhanh." Willem suy luận trong đầu rằng đối phương sẽ không làm gì dại dột, và có vẻ phỏng đoán của cậu đã đúng.
"Nếu lời anh nói là sự thật thì anh đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này xảy re. Dễ thấy là anh đã chuẩn bị rồi. Nhưng anh muốn bàn về chuyện giề?"
"Maa, không quá hệ trọng đâu." Cậu ngưng chốc lát, rồi hỏi, "Các cậu có thích thành phố này không?"
Một làn gió thoảng quá, thổi những mẩu giấy nằm trên con đường lát gạch ra khắp tứ phía. Tiếng hú của một quái thú vọng lại từ đâu đó xa xăm.
Tiat – không thể hiểu nổi tình hình – bỏ cuộc không suy nghĩ nữa mà nhìn quanh. Nephren đưa tay che miệng và cười nhẹ, một cảnh tượng hơi lạ lùng. Ithea – phần nào kinh ngạc – nhìn qua nhìn lại trong khi lơ lửng trên không trung. Chtholly vẫn không chịu nhìn sang hội Willem và cô lầm bầm "có lẽ mình đã lầm khi chọn người mình yêu rồi." Chậc, có khi thế lại hay nhất. Đôi mắt vốn dĩ đã tròn xoe của Phyr nay lại còn nở to hơn, và đương lúc ấy, mọi người thú khác im lìm, không tài nào đáp.
"……Tự dưng hỏi vậy, ý anh là sao?" Người thủ lĩnh mặc com-lê hỏi.
"Cứ trả lời đi."
Một khoảng dừng nhanh.
"Tất nhiên là cóó."
"Có phải là vì nó có 400 năm lịch sử không? Vì nó là thành phố lớn nhất không? Vì kinh tế nó phồn vinh không? Vì thức ăn nó hảo hạng không?"
"Anh hỏi rõ ngớ ngẩn. Có câu trả lời nào ngoài "có" cho tất cả chớ? Collinadiluche là viên ngọc quý giữa trời. Được mài giũa qua bao năm tháng trường, và với mọi nét mỹ miều của một thành phố, nơi đây là thủ đô, là nơi chúng tôi sinh sống cùng niềm tự hào, nên——"
"——Người thuê các cậu nghĩ thế à?" Lời nói xen của Willem làm cậu trai kia câm nín.
"Anh thì biết gì chớ?"
"Thực ra tôi đoán là phần nhiều, nhưng có cậu mà giờ tôi biết kha khá." Willem thở dài. "Ngay từ đầu, hành động của các cậu rất lộn xộn. Đe dọa ám sát thị trưởng ở nghi lễ là một nước đi ngu ngốc. Nếu mục đích chính của các cậu là đàm phán, thì có nhiều phương pháp khác tốt hơn ám sát. Nếu mục đích chính quả thật là ám sát ông ấy, thì tất nhiên các cậu đã chẳng cảnh báo ông ta trước rồi. Mặc cho mục đích các cậu có là hăm dọa phe đối lập bằng cách cảnh báo trước rồi giết thị trưởng, thì cũng không cần phải ghi cụ thể địa điểm và thời gian. Thế thì tại sao lời đe dọa vẫn gửi đi? Chắc hẳn là để thỏa mãn tham vọng như con nít của giới quý tộc: là khoe mẽ và lôi kéo sự chú ý."
Chậc, từ cái tên kiểu "Kỵ Sĩ Đoàn của Lịch Sử Phụng Sự Diệt Sát" là quá đủ hiểu rồi. Willem tạm dừng giây lát, song chẳng ai lên tiếng. Họ đều chờ cậu nói tiếp.
"Xem xét cách các cậu có thể tập trung chừng này người trong khoảng thời gian ngắn từ lúc phát hiện chúng tôi, thì ắt hẳn việc chuẩn bị và liên lạc bên các cậu khá tốt. Với lại, đuổi theo con gái thị trưởng là một bước đi thực tế. Không khó để nhận ra cô ta có chút ngây thơ và không cẩn trọng đúng mực.
Người nghĩ tới kế hoạch bắt cóc chắc chắn khác với người gửi tin đe dọa. Trình tự ngược lại rõ ràng là hiệu quả hơn. Lời dọa mà đi trước bắt cóc thì có nghĩa là các cậu không thể làm ngược lại vì một số lý do nào đó. Nhiều khả năng, những người nhận lệnh thực hiện vụ ám sát vô lý đã phát hoảng nên vào phút chót, bọn họ lên kế hoạch bắt cóc gần như là theo chủ kiến.
Maa, tôi thì tôi thấy thế, mà có lẽ tôi đúng phần lớn rồi." Willem cuối cùng cũng ngừng nói và gật gù đôi ba lần.
"……Anh muốn gì?" Người chủ huy mặc com-lê đổi tông giọng.
"Ồ?"
"Nếu đã muốn nghiền nát bọn tôi thì không lý gì anh lại nói hết việc ấy ra trước. Anh đã ngửa bài ra hết rồi thì tôi cho là anh muốn đàm phán chăng?"
"Tôi rất mừng là cậu nắm bắt nhanh." Willem đứng khỏi thùng gỗ cậu ngồi nãy giờ. "Tôi sẽ nói thẳng. Hãy cho chúng tôi biết kẻ thuê các cậu. Từ góc nhìn của tôi, các cậu không mấy quan tâm ông thị trưởng. Các cậu chỉ là lính đánh thuê làm theo lệnh người thuê. Và các cậu bắt đầu chán ngấy những yêu cầu vô lý. Tôi dám cược là nhiều người giữa các cậu muốn dứt áo ra đi lắm rồi."
Một vài người thú bị lời Willem làm rối trí ra mặt. Một người còn luồn tay vào túi mà rút ra một khẩu súng. Bằng tốc độ chớp nhoáng, gã xoay người sang, khóa mục tiêu vào Willem, có điều chẳng mấy chốc mà la lên và đánh rơi vũ khí. Hòn sỏi mới đánh trúng tay gã liền rơi xuống đất và lăn lốc cạnh khẩu súng.
"Nhân tiện, các cậu có bình an rời khỏi đây hay không còn tùy vào hành động bên cậu," Willem nói, vẫn giữ tư thế ném. Tất cả những gì cậu đã làm là nhẹ nhàng quăng một hòn sỏi, chẳng động chạm gì tới ma thuật. Tuy nhiên, cậu có yếu tố bất ngờ, khiến cú ném tựa như ma thuật đối với bất kỳ ai chưa chuẩn bị. "Nào, các cậu làm gì đây?"
†
Sau đó, mọi chuyện được giải quyết khá chóng vánh. Những người thú kia bỏ cuộc và tiết lộ danh tính của cựu quý tộc thuê họ. Họ cũng khai là có bằng chứng của một số mệnh lệnh của ông ta, nên Willem bảo họ mang trực tiếp tới cho thị trưởng.
Đám người tụ lại ở giao lộ này chắc không phải là toàn bộ Kỹ Sĩ Đoàn của Lịch Sử Phụng Sự Diệt Sát, thế nhưng mất đủ thủ lãnh và không dưới 10 thành viên cũng có nghĩa bọn chúng sẽ tạm thời không thể gây chuyện lớn. Nói riêng, không còn mối lo bị ám sát trong buổi lễ sắp tới. Họ đã thực hiện thành công lệnh của Limeskin, có điều……
Một cái tát rõ to giáng lên má Willem.
Hôm nay mặt mình vận động nhiều thật——cậu nghĩ trong đầu.
"Quả thật tôi rất ghét anh," Phyr ngân ngấn nước mắt nói, "Tôi hiểu là anh làm vì tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho anh bởi cách anh thực hiện."
Chà, mình đã biết chuyện này sẽ tới mà, Willem nghĩ. Tiểu thư-sama này rất chân thật, siêng năng và trong sáng. Và rất có thể trong tiềm thức, cô mong đợi ở những người quanh cô các phẩm chất ấy. Thuật ngữ "chơi xấu" không hề có chỗ đứng trong đầu cô. Khỏi cần phải nói, cô thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ tới việc làm thế với bất cứ ai, nhưng cô sẽ rơi vào cơn hoảng loạn, không thể hiểu nổi việc đã xảy ra, mỗi khi có người chơi xấu cô.
"Lúc-lúc gặp nhau lần đầu, anh còn chạm, vào bụng tôi……"
"Hử?"
"Đừng có nói là anh không biết! Với người Sói, tin giao bụng mình tương đương với tin giao mọi thứ! Bụng là bộ phận không thể thích là khoe ra, thậm chí là đối với cả ruột thịt!"
Làm thế quái nào mà tôi biết hở!? Mấy người bộ là chó thiệt hở!? Dầu cho Willem có gào lên thì chắc cổ cũng không tin. Cậu cười lo lắng "hề hề" và đánh mắt đi chỗ khác. Hóa ra vì thế mà lúc ấy cổ nhắc tới tra kiếm vào bao gì gì đó. Chậc, giờ cậu biết rồi. Cậu ghi vô đầu rằng lần sau sẽ cẩn thận hơn.
"Maa, thôi…… tôi xin lỗi nhiều. Tôi sẽ không xin cô tha thứ nhưng ít nhất hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Hừừ, Phyr lầm bầm, "Đúng như lời Oji-sama nói. Không thể tin tưởng hay trông cậy vào anh." Cô nói những lời gay gắt còn cậu chẳng đáp lại nổi ngoài gự. "Nói thế làm tôi thấy khá hơn chút, nên tôi sẽ chấp nhận lời tạ lỗi của anh. Tuy nhiên, xin đừng hiểu nhầm. Tôi vẫn ghét anh."
"Vâng, tất nhiên rồi. Cô cứ thoải mái." Willem gật đầu rồi quay lại. "Được rồi các em ơi, tới lúc về——" Giọng cậu chóng tắt lịm, khúc cuối hầu như chẳng nghe nổi. Đè thẳng lên cậu là bao ánh nhìn lạnh lùng hơn băng.
"Phải ha, chúng ta về thôi," Chtholly lên tiếng, mắt nheo lại nghi ngờ.
"Anh Kỹ Sư ơi, em biết anh là kiểu người đó, cơ mà hôm nay thì ở một đẳng cấp hoàn toàn khác đó anh biết không?" Ithea nói với một nụ cười chói lóa vẫn còn đọng trên mặt bằng cách nào đấy.
"Chúng ta nhanh chân lên. Vé lên phi thuyền sẽ sớm dừng bán." Giọng điệu lãnh đạm thường khi của Nephren toát ra một chút xíu lạnh lẽo.
"Em còn muốn xem nhiều ơi là nhiều nơi nữa!" Tiat hình như giận về chuyện khác với mọi người.
Mỗi cô mỗi phong cách, song chắc chắn 4 người họ đều bực bội một mặt nào đó.
"Tại sao anh lại chọn một phương pháp nguy hiểm như thế?" Chtholly hỏi khi họ đang trở về cơ sở điều trị để lấy vũ khí.
"Hửm?" Tâm trạng Chtholly ắt đã cải thiện nếu cô bé là người hỏi trước.
"Nhất định có ít nhất vài cách khác an toàn khác để thực hiện mà đúng không? Thay vì dẫn họ vào nơi không người. Hay anh chỉ muốn khoe khoang?"
"Không, chỉ là anh không quá tự tin vào bản thân. Có thể lúc ấy trông anh giống một thám tử mặt ngầu gì gì đấy, cơ mà tất cả chỉ là phỏng đoán dựa trên kinh nghiệm ngày xưa. Anh chỉ có thể chắc chắn về chi tiết một khi thấy phản ứng của họ trước câu hỏi của anh thôi, nên anh cần phải tạo ra tình huống mà hai bên có thể bàn luận như vậy."
"Kinh nghiệm ngày xưa…… anh đã sống một cuộc đời khùng điên cỡ nào mới biết tình cảnh kiểu đó?"
"Chậc, cuộc sống hồi ấy hơi bị nguy hiểm. Nếu là Quasi Brave, ít nhất mỗi tháng một lần, em sẽ dính vào xung đột tranhg giành quyền lực ở đâu đó. Gặp một hồi rồi nên anh có thể né dao khi đang ngủ và phát hiện thức ăn bị tẩm độc chỉ bằng trực giác. Thuốc độc mà các cao thủ sử dụng khó mà để lại mùi hay vị, nên em không thể dựa vào mỗi 5 giác quan để lựa ra." Willem cười khì khì vui vẻ.
"……Vui lắm hả anh?"
"Thì vì anh đã sống qua hết rồi. Tất nhiên nếu chết thì anh đã chẳng cười nổi." Chtholly nhăn mặt. Câu vừa nãy đúng ra là đùa, nhưng có vẻ đã thất bại khủng khiếp. "Anh thừa nhận đấy không phải là một kế hoạch tốt lắm. Anh đã đoán là các em sẽ phát giác sự bất thường và kích hoạt Venom liền, và các em đã làm thật, nhưng các em mới trở về sau một cuộc chiến dài. Anh đáng lý không nên lập một kế hoạch khiến các em phải dùng Venom. Tiat và Phyr cũng ở đó nữa. Anh hứa là sẽ kiểm điểm bản thân đàng——"
Cậu chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang. Chtholly đã dừng bước. Lỡ trớn hai bước phía trước, Willem cũng đứng và quay lại.
"Vấn đề không phải thế," cô cất giọng lạnh nhạt quở trách. "Khi em nói nó là phương pháp nguy hiểm, em không có ý nói nó nguy hiểm cho chúng ta. Thậm chí còn chẳng có mối nguy nào cho bên ta. Ngay từ lúc ngồi xuống cái hộp gỗ đó là anh đã vào thế chiến đấu rồi."
Hự. "Em nói chi thế? Lúc đấy anh hoàn toàn thoải mái mà."
"3 giây."
…………"Là gì?"
"Kẻ đầu tiên anh xử là gã người thú đầu cừu sau lưng bên phải anh. Mở màn bằng cách ném hòn sỏi, tiếp theo là một cước vào ngực rồi lướt tới hai người đầu hươu gần bên. Đấm móc họ bất tỉnh, cướp dao rồi ném dao, vô hiệu hóa hai người còn lại trong nhóm ấy. Tất cả chỉ mất chưa tới 1 giây. Xử lý hết thì sẽ mất 3 giây cả thảy. Đúng chưa?"
Người thiếu nữ đã nhìn thấu mọi chuyện. Chắc chắn cô đã quan sát Willem rất kỹ lưỡng, phát hiện cả những thay đổi nhỏ nhặt nhất trên tư thế hay ánh mắt của cậu. Khi đó, cậu nghĩ Chtholly chỉ đứng đấy yên tĩnh lạ thường, song cô đã theo dõi tuốt tuồn tuột.
"Anh cho là em nghĩ quá rồi. 5 người trong 1 giây và 10 người trong 3 giây? Đến cả anh cũng không thể."
"Đừng nói dối. Em hiểu sức mạnh và lối chiến đấu của anh hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Anh quên rồi hả? Chính anh đã dạy em mà."
"……Đúng ha. Em giỏi quá tới nỗi anh quên mất là đệ tử của anh."
Chậc, cậu "dạy" cô bé chỉ có vài ngày. Và gần nửa số thời gian là để khắc ghi thao tác sử dụng Kaliyon. Về phần kỹ thuật, những gì họ thực sự làm là luyện tập cơ bản. Cậu giới thiệu nhanh cho cô một số tuyệt kỹ nổi tiếng, nhưng thậm chí còn chẳng cho cô biết tên, huống hồ là chi tiết. Ai mà tưởng nổi chỉ có vậy mà cổ sẽ tiến bộ nhiều thế?
"Lý do anh phải dẫn họ tới nơi biệt lập…… có lẽ lý do anh đưa ra một nửa là thật, nhưng em thấy nửa còn lại là dối. Em biết anh đã có thể tìm ra cách an toàn hơn, nên——" Chtholly phóng ánh mắt sắc lẹm vào Willem. "Anh muốn đánh nhau có phải không?"
À. Nhờ cô chỉ ra, Willem mới nhận ra khả năng ấy. Có thể, trong tiềm thức, cậu đã muốn đánh nhau. Muốn giải tỏa khát vọng bạo lực trong người. Muốn đánh bạo thử tọng dập cơ thể vốn hư hỏng của mình nặng thêm. Muốn đổ lên ai đó sự bứt rứt vì tiễn các thiếu nữ ra trận trong khi mình ngồi an toàn ở nhà một cách vô ích.
"Em không biết nguyên nhân, nhưng dừng lại đi. Anh không cần phải chiến đấu nữa. Cuộc chiến của anh bây giờ thuộc về bọn em rồi."
"——Anh chả có gì để bào chữa. Em thật sự đã quan sát anh rất kỹ."
"Dĩ nhiên. Vì em yêu anh mà."
"Này này, chúng ta sẽ trễ đó!" Đằng trước, Tiat giơ cả hai tay cao mà vẫy vẫy.
Vẫy tay đáp xong, hai người rảo bước nhanh hơn.
Phần 3 – Vẫn Còn Xa Nhà
"Aa~! Cuối cùng cũng được về nhà," Ithea hớn hở lên tiếng khi tiến về quận cảng. "Một khi đã về nhà thì mình sẽ ngủ như một người đàn ông đích thực!"
Chẳng ai còn năng lượng để bình luận về vụ đột ngột chuyển giới tính của Ithea. Tất cả xếp hàng ngang, cứ đi bộ trong yên lặng. Tuy không ai nói ra miệng, song đều ngầm hiểu người nào người nấy cũng mệt chết đi được. Khá hiển nhiên đối với Chtholly, Ithea và Nephren vì các thiếu nữ này chưa nghỉ ngơi cho đàng hoàng sau khi trở về từ cuộc chiến kéo dài 2 tuần. Tuy nhiên, Tiat chắc chắn cũng mệt gần bằng 3 người kia sau một quãng thời gian phấn khích vì lần đầu rời đảo (và đồng thời tiếp nhận chữa trị để trở thành chiến binh.)
Về nhà rồi thì có nhiều việc phải làm lắm đây. Châm Venom chắc chắn sẽ đặt gánh nặng lên tuần hoàn máu trong cơ thể. Sử dụng liên tục trong thời gian dài có thể làm rối loạn hoặc ngưng trệ lưu thông máu, gây hại cho thể trạng cả người. Cơ bắp mỏi có thể phục hồi sau một giấc ngủ ngắn, nhưng bị ngộ độc Venom thì không thể làm vậy. Một lúc nào đó, nó sẽ khỏi nếu cứ tiếp tục nhịp sống thường nhật, song le ép bản thân quá mức hết lần này tới lần khác trong một thời gian ngắn sẽ có khả năng gây triệu chứng mãn tính.
Có vẻ sự ứ đọng máu không tệ tới mức gây sốt, nhưng chắc nên chữa hết cho bọn nhỏ để đề phòng. Willem nhìn xuống bàn tay và nhẹ nhàng bẻ khớp. Xưa rất xưa kia, cậu đã vuột mất vô vàn thứ quan trọng với mình, có điều may mắn là cậu vẫn còn một số kỹ năng từng học, ví dụ các biện pháp chữa nhiễm độc Venom. Kỹ thuật mát-xa có lẽ sẽ không được bọn trẻ hoan nghênh, bởi lứa tuổi của chúng, cơ mà chắc chúng sẽ không từ chối nếu cậu kể chúng biết rằng bị nhiễm độc sẽ rút ngắn tuổi thọ chúng——nếu không muốn nói độ bền của bọn trẻ với tư cách vũ khí.
"Em muốn tham quan thêm tí nữa thôi……" Tiat ngoái lại nhìn thành phố một lần cuối, mắt cô nhóc tỏ ra miễn cưỡng.
"Anh dám chắc em sẽ sớm có một cơ hội khác thôi." Willem dịu dàng xoa đầu cô bé.
"Em đã bảo anh là thôi coi em như con nít mà!" Tiat gạt phắt tay cậu đi.
"Kỹ Sư Vũ Khí Bị Ếm Hạng Nhì, Willem Kmetsch có phải cậu không?"
Willem đang cười thầm và rút tay lại thì, một giọng nói lạnh tanh gọi tên cậu. Xoay đầu sang, cậu để ý thấy một người đàn ông lạ mặt đứng đấy. Anh ta có thân hình mảnh mai và mang cặp kính râm trên gương mặt giống-người-Emnetwiht-đến-lạ-thường. Tuy nhiên, tóc anh ta trắng và dài, cặp tai thuôn cùng màu đã phân biệt anh ta một cách rõ ràng: một người Thỏ. [note1592] Một chủng tộc người thú giống thỏ, số lượng họ cực kỳ ít, không như người Sói. Willem trước đây có biết tới sự tồn tại của họ, nhưng đây là lần đầu cậu tận mắt thấy.
"……Anh là ai?"
Willem nhìn kỹ bộ áo quần của người đàn ông. Trên vai áo bộ quân phục kia là một huy hiệu thể hiện cấp bậc của anh ta: Sĩ Quan Hạng Nhất. Hình ảnh tấm khiên và lưỡi hái cho biết anh ta làm việc cho Quân Cảnh, một nhánh của quân đội.
"Như cậu có thể thấy, tôi là Sĩ Quan Hạng Nhất trong Quân Cảnh." Khi người Thỏ nói, một thanh âm cao vút khác kêu lên "Nhanh lê~n!". Phi thuyền đã xong khâu chuẩn bị để cất cánh. Nếu lỡ chuyến này thì họ sẽ phải đợi tới ngày mai. "Tôi đã nghe kể về cậu từ báo cáo của Sĩ Quan Hạng Nhất Limeskin."
"Vậy à. Tôi không biết ông ta viết gì về tôi, nhưng tôi không nghĩ mình đã làm điều gì đáng để được Quân Cảnh để mắt tới." Chậc, ít nhất ông thằn lằn to con kia không biết, Willem nói thêm trong đầu.
"Đúng. Quả thật trong báo cáo có ghi "có lẽ mê bé gái", song điều ấy không phải là mối nguy. Tội lỗi chỉ đến từ hành động, không phải suy nghĩ hay sở thích."
Willem ghi nhớ trong đầu rằng lần tới gặp lão thằn lằn đó sẽ tặng một Cú Nhảy Sơn Ca Hủy Diệt kèm với một cước toàn lực.
"Dầu cho có sự thiên vị giữa quản lý và đối tượng quản lý, miễn không gây cản trở tới hiệu suất trên chiến trường, thì chúng tôi không việc gì phải can thiệp."
Willem lại ghi nhớ trong đầu phải đấm vô mặt con thỏ này khi có cơ hội.
"Không đúng. Nếu anh ta mê bé gái thật thì tôi đã chẳng gặp nhiều rắc rối vậy," Chtholly quay mặt sang bên mà nói thầm nhưng đủ lớn cho Willem nghe.
Ah…… thôi kệ. "Thế giờ anh muốn gì? Nếu lâu thì xin hãy trở lại vào ngày khác. Chúng tôi đang hơi vội, xin nhắc lại trong trường hợp anh chưa nhận ra."
"Có một người anh cần phải gặp. Anh sẽ đi với tôi."
"Không." Willem từ chối đanh gọn. "Đừng bắt tôi phải lặp lại. Chúng tôi đang vội. Nếu anh đã đọc báo cáo chi chi đó thì chắc anh biết mà phải không? Tôi chịu trách nhiệm những cô nhóc này, và trách nhiệm tôi là mang chúng về nhà kho. Tôi không thể cho phép anh can thiệp, dầu cho anh có là Sĩ Quan Hạng Nhất."
"Tôi không thể để anh từ chối. Trách nhiệm tôi cũng nghiêm túc vậy."
"Tôi hiểu rồi. Thế sao chúng ta không chia tay nhau ở đây và ai thi hành trách nhiệm người nấy?" Vừa đáp, Willem vừa toan bước lướt qua người đàn ông kia.
"Đại Hiền Triết, Souwong Kandel." Ngay khi nghe thấy người Thỏ nói cái tên ấy, Willem chững lại. "Theo báo cáo của Sĩ Quan Hạng Nhất, cậu có thể bảo dưỡng Vũ Khí Di Tích. Hơn nữa, cậu hiện đang là Kỹ Sư Vũ Khí Bị Ếm Hạng Nhì. Thứ gì đã mất nay trỗi dậy. Trong thế giới này, một thế giới đã mất đi đại lục địa bên dưới, một thế giới mà mọi người sống bám vào những hòn đá tí hon này, thì ý nghĩa của hai việc trên rất lớn. Do đó, tôi không thể cứ để cậu đi. Chúng ta phải tham khảo ý kiến của Đại Hiền Triết thông thái về các kỹ năng của cậu. Còn nếu cậu cứ nằng nặc từ chối, thì tôi e là mình phải đưa cậu đi bằng vũ lực——"
Anh ta đưa tay lên cao, thế là cùng với một loạt tiếng bước chân, binh lính bỗng xuất hiện xung quanh họ. Mỗi người mang trên lưng một thanh kiếm cong dài, chắc không phải dùng cho mỗi lễ nghi.
"Úi chà, nhìn như chuyện sắp nóng lên rồi……"
"Dừng tay, Ithea. Đừng vận Venom. Việc này khác ban nãy. Nếu gây loạn thì chỉ tổ hại thân chúng ta. Với lại họ đã sẵn sàng đối phó chúng ta."
"……Tuân lệnh." Cùng tiếng thở dài, Ithea dập ma lực đi. "Nhưng anh định làm gì đây? Nấn ná thêm là sẽ không thể về nhau đó?"
"Anh biết, anh biết mà." Willem vừa trả lời, vừa trầm ngâm trong tâm về cái tên ấy. Đại Hiền Triết Souwong Kandel. Cậu biết cái tên đó. Một cái tên cậu không bao giờ quên. "Chắc anh phải đi gặp người này thật."
"Willem?" Nephren với gương mặt lo lắng ngước nhìn mắt cậu. Cô bé hiếm khi dễ bị đọc cảm xúc như thế, cũng nghĩa là mặt Willem chắc chắn đang băn khoăn cùng cực.
"Sĩ Quan Hạng Nhất."
"Ừ?"
"Nếu tôi đi với anh, thì anh có đảm bảo đưa bọn trẻ này về Đảo 68 an toàn không?"
Các yêu tinh – 4 người cả thảy – bối rối rõ rệt khi nghe câu hỏi của Willem.
"Tôi thề trên huy hiệu này rằng tôi sẽ đưa họ về tới nhà." Người Thỏ gật đầu.
"Khoan." Ai đó níu tay áo Willem. "Anh nói anh đi với anh ta là sao? Khi nào anh về?"
"Ờm…… anh thật sự không chắc lắm, ngoài việc nó sẽ phụ thuộc họ có muốn điều gì ở anh." Cậu nhún vai.
"Đừng đi." Trong mắt Chtholly bắt đầu bốc lên chút giận dữ.
"Anh nói rồi, anh cần phải gặp người này……"
"Anh mà đi thì em giận đó."
"Đừng ích kỷ thế chứ."
"Anh im ngay. Anh lúc nào cũng đối xử với em như với con nít, nên ít ra cũng hãy nghe yêu cầu ích kỷ này chứ. Hay anh chỉ coi em như người lớn khi nào có lợi cho anh hả?"
Lời nói cô châm vào thâm tâm cậu. Willem quen đối phó với trẻ con, nhưng đối với những cô gái quá lớn không còn hợp phạm trù đấy thì cậu chưa bao giờ giỏi cả. Anh không tài nào biết được họ đang nghĩ gì. Nên tin lời nào của họ. Nên nói gì để làm họ vui. Và quan trọng nhất, làm gì để họ ngừng khóc.
"Đừng khóc." Cậu giơ tay ra lấy ngón tay mà chùi nước mắt trên mặt Chtholly, cơ mà bị gạt đi một cách thô bạo.
"Chỉ đối tốt với em lúc này, anh là thứ tệ hại nhất."
Anh biết mà, Willem đáp trong đầu. Anh cũng nghĩ mình vậy. Song cậu không biết làm gì khác. Ngày xưa cũng thế, bây giờ cũng thế, và nhất định vĩnh viễn sau này cũng thế.
"Xin lỗi nhé," cậu nói, rồi rút tay lại. Bàn tay Chtholly rớt khỏi gấu áo cậu, nó bấu vào không khí trống rỗng rồi khi không thể tìm ra cái gì để nắm, liền cuộn lại thành nắm đấm.
"……Đồ ngốc," cô càu nhàu.
Cậu không còn thấy mặt cô nữa. "Ban đêm trên phi thuyền lạnh lắm, nên nhớ đắp chăn ngủ sớm nghe? Nếu người em bị nhiễm lạnh thì ngộ độc Venom sẽ trầm trọng hơn mà thôi."
"Ah…… Được rồi, đã rõ," Ithea hững hờ đáp.
"…………" Nephren không trả lời gì như mọi khi.
"Eto, ano, dạ." Tiat bận âu lo nhìn Willem và Chtholly nên không nghe rõ lời cậu mấy.
"Thôi, anh đi nhé," cậu chào, sau đó nhẹ nhàng đẩy lưng Chtholly. Mặc dầu cậu chẳng dồn tí lực nào vào, Chtholly lại mất thăng bằng và chao đảo hết mấy bước trước khi đứng thẳng lại.
"Đại ngốc!!" Cô hét lên rồi cắm đầu chạy, người run bắn lên vì giận.
Khi tới cửa, Chtholly dúi vé vào tay người thu vé xong phóng liền vào trong tàu. Phát hoảng trước hành vi dữ dội của cô, người thu vé quay sang la "Làm ơn đừng chạy trên thang bộ!"
"Anh biết nói chi giờ……" Willem cảm nhận được con chữ ấy đâm vào người mình. "Thôi nào, các em cũng nhanh chân lên đi."
"Anh Kỹ Sư đã nói thế thì, chậc, em phải đi thôi." Ithea đương lườm cậu với ánh nhìn phần nào bất mãn, thì một cỗ xe trên lưng chất đầy bao vải đay liền bay ngang qua.
"Ối, cẩn thận cô bé, nước sôi nước sôi!" Tài xế lên tiếng, có chút muộn màng.
Quận cảng, với người và hàng hóa ngày đem ra vào khắp nơi khắp nẻo, không phải là nơi để đứng nói chuyện thoải mái.
"Anh thấy vầy có thật sự ổn không?" Nephren hỏi.
"Em đang nói gì vậy?"
"Anh vẫn chưa nói một điều quan trọng. Nếu anh cứ giả ngây, em cũng sẽ giận đó."
Khiến cả Nephren, một người chưa bao giờ giận, phải giận mình thì vui sao được. Cậu không tìm ra tí bực bội nào trong giọng cô. Nếu có thì tông giọng còn lãnh đạm hơn thường khi. Tuy nhiên việc ấy chỉ càng cho thấy cô bé nghiêm túc nhường nào.
"Anh không muốn hứa điều anh không thể giữa."
"Anh không định giữ lời à?"
"Anh có chứ, có điều…… có những việc em hoàn toàn không thể."
"Anh là người đã bắt Chtholly phải hứa."
Cậu không thể đáp lại câu nào. Tốt hơn em hãy sống sót và trở về nhà nhé. Cậu đã ra một mệnh lệnh vốn dĩ bất khả dung tha: sự quay về của một người lính có thể bị vứt bỏ. Hơn nữa, cậu làm vì lý do ích kỷ, ngu ngốc, thậm chí là phớt lờ mong ước của chính người lính đấy.
"Anh không cần phải nói mình làm được hay không."
"Rồi rồi, anh hiểu rồi." Willem sống sượng vò đầu và tránh mắt khỏi các bé yêu tinh. Thú thật, cậu không tài nào biết biểu hiện trên mặt mình lúc này thế nào. Đang cười? Đang khóc? Đang tức giận? Thậm chí còn chẳng phân biệt được xúc cảm trong tâm, cậu chẳng muốn giơ mặt ra cho bất kỳ ai. "Anh sẽ xong việc sớm rồi về nhà, được chứ? Nên các em đi trước đi."
Đâu đó trong tầm nhìn của cậu, Nephren gật đầu.
"Rõ." Cậu nghe Ithea trả lời chắc nịch sau lưng. "Tuy không thích cơ mà chắc không có lựa chọn khác. Đi nào bé con, chúng ta đi."
"Ah, dạ…… nhưng……"
"Không nhưng nhị chi hết, phải mau lên thôi."
"Dạ-dạ! Em hiểu rồi, chị thả em ra đi!"
3 người bọn họ chạy đi mất, tiếng bước chân nhỏ bé xa dần xa dần. Tiếng hơi nước rít lên ồn ã, chọc vào tai Willem. Người soát vé cật lực cảnh cáo những hành khác không tuân thủ phép tắc kia không được chạy trên thang lên tàu.
"Chúng tôi đã có thể chuẩn bị một tàu riêng," người Thỏ vừa nói vừa dõi theo.
"Hẳn là chúng nó không muốn nhận sự giúp đỡ của anh rồi."
"Chà, có vẻ tôi bị ghét rồi…… oi, vài người các cậu đi theo luôn. Hộ tống chúng tới Đảo 68 an toàn cho tôi."
Theo lệnh cậu, 3 người lính chạy vào phi thuyền theo các yêu tinh. Người soát vé bắt đầu điên tiết.
Chiếc cầu cất lên.
Cánh quạt quay phành phạch ầm ĩ.
Mỏ neo rút lên.
Và cuối cùng, con tàu cất cánh khỏi Đảo 11, cùng 4 cô gái yêu tinh bên trên mà để Willem lại đằng sau.
"Cậu nên biết là mặt cậu thiệt sự rất dị thường khi khóc."
Willem nhớ ra mình đáng lẽ phải đấm vỡ mặt thằng thỏ con lỗ mãng kia.