Gần đây, tôi hay mơ về giấc mơ mà lâu rồi tôi đã không thấy.
Không ổn.
Chẳng biết tại sao tôi lại mơ về điều này nữa.
Hẳn là do hôm qua tôi đã thiếp đi sau khi nghe giọng nói của Miyagi.
Lúc mới bắt đầu học kỳ hai, tôi hay mơ về giấc mơ bắt nguồn từ ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, và giấc mơ vừa rồi cũng giống y như vậy.
Cụ thể hơn thì, tôi mơ về những điều đã xảy ra vào ngày hôm đó. Cũng có lần tôi còn mơ thấy cả “sự tiếp diễn” chưa từng xảy ra của sự kiện hôm đó nữa cơ, nhưng lần này thì không như thế. Dù gì đi nữa, đây cũng là một loại giấc mơ khiến tôi chẳng muốn tỉnh dậy, song cũng là thứ mà tôi không hề muốn mơ tới.
Tất nhiên rồi chứ.
Tôi đã hôn một người bạn cùng lớp cũ, vén áo cô ấy lên, rồi trực tiếp chạm lên da cô ấy. Đối phương cũng chạm vào tôi, và tuy chỉ là qua áo ngực thôi, nhưng tôi cũng đã chạm vào cả ngực của cô ấy——.
Không đời nào có chuyện tôi có thể niềm nở mà tới trường sau khi mơ thấy thứ như vậy được.
Tôi thở dài.
Đã tới lúc này rồi mà tôi lại mơ thấy cái giấc mơ dường như đã tan biến đi cùng với thứ cảm xúc trong lòng lúc đó, khiến tôi một lần nữa cảm thấy hơi ấm của Miyagi đang dần vơi đi, như lúc mà tôi ôm cô ấy vậy.
Cứ nghĩ tới việc tôi muốn lặp lại những điều xảy ra vào hôm đó và tiếp tục sự kiện hôm ấy làm tôi cảm thấy nản lòng. Mà dù cho tôi có nghĩ vậy thì Miyagi tuyệt đối sẽ không cho phép tôi làm điều đó, và cho dù lý trí của tôi đã trở nên mỏng manh hơn cả thuỷ tinh thì tôi cũng không thể làm điều đó được nữa. ——Có lẽ là tôi chẳng làm được đâu. Nên là tôi chẳng cảm thấy gì khác ngoài sự nản lòng.
Tôi cầm chiếc điện thoại mình đặt làm báo thức lên rồi kiểm tra thời gian. Trên đó hiển thị thời gian như đang nhắc tôi rằng nếu không lo mau mau chuẩn bị đi thì sẽ muộn học mất, nhưng cơ thể tôi lại chẳng buồn cử động.
Chẳng muốn tới trường chút nào hết á.
Tôi nghĩ tới việc cúp học rồi đi dạo đâu đó, xong lại đổi ý.
Lỡ mà trường có gọi về cho phụ huynh tôi thì phiền lắm.
Tôi tắt máy điều hoà đi rồi bò ra khỏi giường.
“Lạnh quá”
Tôi chải chải mái tóc bù xù của mình, vén tóc qua tai, rồi bắt đầu chuẩn bị tới trường.
Đánh răng xong, tôi thay đồ.
Chỉnh trang gọn gàng xong, tôi không ăn bữa sáng mà cứ thế ra khỏi nhà.
Nếu được thì hôm nay tôi không muốn gặp Miyagi đâu. Nhưng tôi cứ có cảm giác như chỉ có những hôm thế này chúng tôi mới gặp nhau, nên hai chân tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề. Dù vậy, kể cả khi tôi chẳng muốn bước chân đi chút nào thì tôi cũng mỗi lúc lại tiến tới gần trường hơn, cuối cùng thì cũng đi qua cổng trường mà vào tới khuôn viên.
Cứ ngỡ là tôi có thể sẽ bắt gặp Miyagi trên đường tới lớp, nhưng tôi lại không thấy cô ấy. Tôi bình an vô sự tới được chỗ ngồi của mình. Vào những ngày thế này, sâu trong lòng, tôi cảm thấy mừng vì mình học khác lớp với Miyagi.
Như thường lệ, tôi tới chỗ Umina rồi bắt đầu tám nhảm về mấy thứ đâu đâu, như là chuyện mua bộ đồ thấy trong tạp chí, hay là bộ phim drama có anh diễn viên đẹp trai nào đó đóng hơi có vẻ hơi nhàm chán.
Tôi nghĩ là lúc ở trường tôi phải nói nhiều gấp ba lần so với lúc ở bên cạnh Miyagi. Tuy không ưa mấy cái chủ đề phim tình cảm, nhưng tôi cũng khá thích nói về chuyện quần áo trang sức các kiểu. Dù là gu thời trang của tôi với Umina khác nhau, nhưng tôi cũng không bận tâm việc trao đổi với cậu ấy về những thứ như cửa hàng mới mở hay đại loại.
Mà hôm nay tôi chẳng muốn nói chuyện tí nào.
Cuối cùng thì tôi cũng phải trải qua hai tiết học mà chẳng có chút hứng thú, rồi lấy bộ đồ thể dục ra.
Tuy không sợ lạnh, nhưng tiết thể dục vào mùa đông là một trong những lớp mà tôi không muốn học nhất.
Chỉ riêng cái phòng thay đồ thôi là đã thấy lạnh rồi, trong phòng tập với ngoài sân còn lạnh hơn nữa. Thế nhưng tôi cũng chẳng thể nào mà cúp tiết được, nên tôi đành rời khỏi lớp cùng với đám Umina, mà trông họ còn có vẻ chán đời hơn cả tôi nữa.
Bước qua dãy hành lang không có chút hơi ấm nào, tôi vào trong phòng thay đồ. Tôi để đồ của mình vào trong tủ đồ rồi cởi blazer ra.
Bên cạnh tôi, Umina cứ liến thoắng cằn nhằn về tiết thể dục. Vừa ậm ừ đồng ý cho qua, tôi vừa cởi cúc áo mình ra.
“Hazuki. Cái đó, cậu được tặng à?”
Vừa lúc tôi chuẩn bị cởi hết cúc áo rồi cởi áo ra thì Umina gọi tôi.
Tôi liền nhận ra ngay “cái đó” mà cậu ấy nói là cái gì. Ngoài sợi mề đay ra thì tôi có còn thứ gì khác khiến Umina hỏi “cậu được tặng à” đâu.
“Cái đó là cái gì?”
Vờ như vẫn chưa nhận ra, tôi nói.
Tôi không hề có ý định tuân theo mệnh lệnh “tuyệt đối không được cho ai khác ngoài tôi thấy” của Miyagi như một con cún. Tuy vậy, trước giờ tôi cũng vẫn cố tránh ánh mắt dòm ngó của Umina, vì nếu bị phát hiện ra thì kiểu gì cũng phiền phức lắm cho coi.
Ngó sang bên cạnh, Umina trông như đứa con nít vừa tìm được món đồ chơi nào đó hay ho lắm vậy.
Quả là đứa phiền phức mà.
Tuy tôi không có thiếu ngủ hay mệt mỏi gì, nhưng cứ mải mê nghĩ về giấc mơ đó làm tôi thiếu cảnh giác.
“Cái này đây”
Umina đưa tay về phía sợi mề đay.
Trong vô thức, tôi định gạt tay cậu ấy ra, nhưng rồi lại bỏ ý nghĩ đó đi.
Giờ mà gạt tay cậu ấy ra thì sẽ đáng nghi lắm.
Kiểu gì cũng mua thêm rắc rối vô người.
“Chắc là được bạn trai tặng phỏng”
Cậu ấy chạm tay vào sợi dây.
Tay ai cũng giống như ai thôi, cả thân nhiệt lẫn cảm giác cũng vậy, chẳng khác gì lúc tôi tự chạm vào bản thân mình hôm qua cả. Nhưng mà ngón tay của cậu ấy lại làm tôi cảm thấy không quen cho lắm đến mức ngạc nhiên. Tuy là từ trước tới giờ tôi vẫn chưa cảm thấy gì đặc biệt từ tay Umina cả, nhưng tôi không muốn cậu ấy chạm vào mình.
“Tớ bảo rồi, tớ có bạn trai đâu”
Tôi trả lời nhẹ nhàng rồi vỗ nhẹ lên tay Umina. Cậu ấy “ehhh” một cái lên tỏ vẻ ngạc nhiên một cách quá lố rồi bỏ tay ra, sau đó tôi nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi ra rồi mặc bộ đồ thể dục vào.
“Trước giờ ở trường Hazuki có đeo cái gì như vậy đâu. Chả phải là bạn trai tặng cậu à?”
“Nếu đó là tớ có bạn trai. Không có thì làm sao được tặng được trời”
“Nếu không thì là ai tặng cậu cái đó thế?”
“Làm gì có ai tặng tớ đâu. Cậu nói giúp tớ đi Mariko”
Tôi cầu cứu Mariko đang thay đồ bên cạnh Umina.
“Không không, chắc chắn là được tặng đây mà. Trước đây cậu có đeo mấy thứ này đâu, xong giờ lại lòi ra, chắc chắn là thế rồi”
Trước khi tôi định bật lại “cậu nói thế là sao hả” thì Umina mạnh miệng nói.
“Cả Mariko cũng nghĩ vậy nhờ. Cái này có hợp gu của Hazuki đâu”
“Đúng đúng. Tớ nhớ là cậu đâu có thích dây dài đâu”
Cầu cứu Mariko đúng là sai lầm mà. Giờ thì tình thế đã trở nên quá bất lợi khiến tôi khó có thể nào mà lật ngược lại được. Hầu hết những thứ họ nói đều là sự thật, và nếu tôi càng cố kiếm cớ thì tình thế sẽ lại càng trở nên tồi tệ.
Tôi không hề đeo trang sức khi tới trường, và tôi thích đeo trang sức dây ngắn hơn là dây dài. Nếu chẳng phải là vì tôi nhận được nó từ Miyagi thì sợi mề đay này chắc chắn không phải là thứ mà tôi sẽ đeo.
“Nói mau. Đối phương là ai? Có trong trường không?”
Umina giật giật chiếc áo thể dục của tôi.
“Ầy thiệt tình à. Cái này là bùa may mắn của tớ thôi”
Tôi không thể nghĩ được làm sao mới có thể thuyết phục được hai cô gái này, nên tôi đành nghĩ ra đại cái lý do nào đó.
“Bùa may mắn á?”
Mariko nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.
“Ừa. Tớ cũng muốn đỗ đại học như bao người khác thôi. Nếu đeo dây ngắn thì dễ bị phát hiện lắm nên tớ mua loại dây dài hơn một chút”
“Thế, là ai tặng?”
Umina hỏi với nụ cười tươi một cách bất thường trên mặt cậu ấy.
“Là thật mà”
“Hazuki à, hôm nay cậu kiếm đủ thứ cớ xàm xí quá đó nha”
Mariko nói, sau đó Umina tiếp lời “khai ra đi có phải dễ không”.
“Mà bỏ qua đi, mau mau đi thôi, không là trễ bây giờ đó”
Mọi chuyện dần trở nên quá phiền phức nên tôi chẳng hề chối mấy lời buộc tội của hai người đó mà rời khỏi phòng thay đồ. Và rồi, tôi nghe thấy giọng Umina từ đằng sau vui vẻ nói “cậu ấy chạy mất rồi”.
Tuy không ghét hai người họ, nhưng tôi không thích cái kiểu lúc nào họ cũng gán mọi thứ với bạn trai này bạn trai nọ.
Chạm vào chiếc mề đay qua bộ đồ thể dục.
Tôi tự hỏi không biết là cô ấy lựa sợi dây dài thế này chỉ để vừa đủ thấy khi tháo hai cúc, nhưng đóng một cúc lại thì sẽ không thấy, hay là vì cô ấy nghĩ nó khá hợp với tôi nữa.
“Phòng thể chất lạnh khiếp. Có lẽ lúc đó tớ nên chọn cúp tiết thì hơn á”
Nghe thấy câu nói kiểu gì cũng khiến giáo viên nổi giận của Umina, tôi đưa tay ra khỏi mặt dây chuyền trên ngực mình.
Mối quan hệ của chúng tôi đang trên bờ vực sụp đổ rồi.
Cả hai đang làm những điều mà năm ngoái không hề làm, và dấu vết đó bắt đầu bị phát hiện ở trường rồi. Dù vậy, tôi không nghĩ là từ giờ tới tốt nghiệp sẽ có ai đó phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi đâu. Thế nhưng, từ giờ cho tới ngày tốt nghiệp, tôi không biết là sẽ còn chuyện gì xảy đến với chúng tôi nữa đây.
Hôm nay tôi không muốn gặp Miyagi chút nào cả.
Vào những ngày mơ thấy giấc mơ đó thế này, việc gặp Miyagi khiến tôi cảm thấy có chút bối rối, vì tôi có cảm giác như mình vừa làm cái gì đó sai sai vậy, và nhờ ơn đám Umina mà giờ tôi chẳng cảm thấy phấn chấn tinh thần chút nào.
Nhưng mà, chỉ có những ngày thế này Miyagi mới liên lạc với tôi thôi.
Nên là, tôi không hề ngạc nhiên khi thấy tin nhắn như mọi khi của Miyagi trên điện thoại mình sau tiết học thể dục.