Tôi đã ôm Miyagi.
Chuyện mới chỉ xảy ra cách đây hai tuần thôi, nên cũng không thể nói là đã lâu rồi. Tuy vậy, dòng ký ức đã từng rõ ràng của tôi lại mỗi lúc trở nên lu mờ đi, và tôi còn chẳng thể nhớ được cảm giác từ cái ôm đó nữa.
Hôm đó, Miyagi đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi, nhưng có lẽ điều đó sẽ không bao giờ tái diễn nữa. Mỗi khi nghĩ vậy, tôi lại ước lúc đó mình khắc ghi hơi ấm của Miyagi đậm sâu vào trong ký ức mình hơn nữa.
Giá mà tôi có thể giữ những ký ức của mình với cô ấy vào bên trong ngăn kéo của mình như chiếc áo cut and sewn với chiếc áo sơ mi thì tốt biết mấy.
Đầu óc tôi chắc phải bệnh lắm rồi mới nghĩ tới những thứ thế này.
Ghét thật đó.
Đêm vẫn còn dài, tôi thì đang trong giờ học bài, tay cứ lăn qua lăn lại cây bút. Cây bút lăn trên cuốn vở, rồi đụng vào cuốn sách giáo khoa.
Không lâu sau đợt thi giữa kỳ chúng tôi sẽ lại phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, nên tôi cần phải dành nhiều thời gian ngồi vào bàn học hơn. Tuy có cảm giác như dạo này mình chỉ biết mỗi học với học, nhưng thực tế thì cũng không sai, vì sự thật là lúc nào tôi gần như cũng chỉ có học với học.
Xong lại còn có kỳ thi đầu vào nữa, đúng là trầm cảm thật.
Dù không ghét việc học, nhưng tôi mong sao kỳ thi đầu vào mau chóng kết thúc đi. Thế nhưng, một khi kỳ thi kết thúc thì ngày tốt nghiệp, cùng với lời hứa giữa tôi và Miyagi, cũng sẽ tới. Ngay lúc này thì tôi lại không muốn phải rời xa Miyagi chút nào.
Tôi chạm vào sợi mề đay mà Miyagi không còn thường xuyên chạm vào nữa.
Tuy Miyagi hay kiểm tra sợi mề đay của tôi bằng cách ra lệnh cho tôi cởi nút áo thứ ba ra hay tự cô ấy cởi nó ra, nhưng số lần cô ấy làm điều đó mỗi lúc lại một giảm đi. Thay vào đó thì cô ấy lại bắt tôi nấu ăn.
Dù là tôi không muốn cô ấy chạm vào sợi mề đay, nhưng tôi cũng cảm thấy khó chịu khi không bị chạm vào thế này.
Sợi mề đay như một món đồ bị nguyền rủa, một khi đã đeo lên thì không thể tháo bỏ, mà lại tiếp tục trói buộc, giam cầm tôi. Vì sợi mề đay này mà tôi chỉ toàn có thể nghĩ về những điều ngớ ngẩn thôi.
Tôi vỗ lên hai má mình để thoát khỏi dòng suy nghĩ ứ đọng trong đầu.
Tôi đứng lên mở chiếc rèm cửa sổ một chút.
Nhìn ra, cơn mưa nặng hạt ngoài kia đang bị cơn gió thổi đập vào khung cửa sổ.
Tiếng mưa rơi mà tôi nghe thấy trước khi bắt đầu học bài đã trở nên ồn ào hơn, và bây giờ thì lại còn kèm thêm cả tiếng gió ào ạt nữa. Tôi mong sao trời mau mau trở lạnh thêm nhanh rồi biến những thứ ngoài kia thành cơn tuyết rơi đi, chứ tiếp tục nghe những cái âm thanh đó trong căn phòng tĩnh lặng này thì cũng có hơi sợ.
Tôi ngồi lên ghế rồi cầm điện thoại mình lên.
Không biết Miyagi làm gì vào những lúc thế này nhỉ.
Vào những ngày mà Miyagi gọi tới, tôi không thấy một ai khác ngoài cô ấy trong căn nhà đó cả. Tôi không biết là phụ huynh cô ấy làm gì, và cũng không biết tại sao lúc nào họ cũng không có ở nhà. Và tôi cũng chẳng biết là cô nàng Miyagi nhát gan kia có cảm thấy sợ sệt vào những đêm thế này hay không nữa.
Tôi mở phần mềm nhắn tin lên, và tên của Miyagi hiển thị trên đó.
Do dự một lúc, tôi bắt đầu gọi.
Tiếng chuông đổ hai lần, ba lần.
Sau khi tiếng chuông đổ sáu lần, tôi bỏ cuộc, lúc chuẩn bị cúp máy thì giọng nói của Miyagi vang lên.
“……Sendai-san?”
“Ừm, đúng rồi nè”
“Giờ này mà cậu còn gọi làm gì?”
Hỏi “làm gì” thì tớ cũng không biết nói sao.
Nói trắng ra thì tớ chỉ muốn gọi cậu thôi, chẳng vì sao cả.
Thế nhưng, nếu như tôi nói chính xác những lời đó với Miyagi thì cô ấy sẽ cáu lên mất.
“Thì tại thời tiết hôm nay xấu ghê á. Miyagi nhát gan vậy, nên tớ đang tự hỏi không biết cậu đó đang run cầm cập trong phòng không á”
Tôi ngắn gọn giải thích nguyên nhân dẫn tới cuộc gọi này.
“Tôi không có nhát. Tôi chỉ không chịu được m—…… à không, chỉ có phim kinh dị thôi, chứ mưa gió thế này thì không sao”
“Sấm sét thì sao?”
“Tuy ghét nhưng tôi cũng không có sợ”
Có lẽ là cô ấy sợ ma thật, nhưng trông có vẻ như một chút mưa gió thế này thôi thì cũng không hề hấn gì, và cô ấy ở đầu bên kia cũng không có vẻ gì là sợ hãi cả. Tuy là điều đáng mừng, nhưng rồi tôi cũng chẳng biết là mình còn cái gì để nói với Miyagi nữa.
Tớ chỉ muốn nghe giọng của cậu thôi.
Tớ chỉ có hơi lo lắng cho cậu thôi.
Tôi không có ý định nói điều đó ra, và tôi cũng không hề nghĩ những điều đó. Có lẽ là không. Nhưng mà, đã mất công gọi thế này rồi, tôi vẫn chưa muốn phải cúp máy.
“Bây giờ cậu đang ở nhà một mình à?”
Trước khi cô nàng Miyagi nóng nảy bắt đầu nháo nhào lên rồi cúp máy, tôi nói tiếp như để lấp đầy sự im lặng đang mỗi lúc một kéo dài. Thế nhưng, tôi không nghe thấy gì từ điện thoại mình cả.
Hỏi câu đó có lẽ không phải là ý hay rồi nhỉ.
Miyagi rất ít khi nào nói về bản thân cô ấy. Và cả cho dù tôi có hỏi đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ đổi sang chủ đề khác thôi.
“……Ừ thì sao”
Trong lúc đang hối hận vì đã hỏi câu hỏi vừa rồi, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ của Miyagi.
“Bộ đêm nào cậu cũng ở một mình à?”
“Phụ huynh tôi không có hay về nhà lắm”
Nói thì có vẻ cũng không đúng lắm, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi nghe chính miệng Miyagi kể về gia đình của cô ấy.
Tuy không biết sao cô ấy lại quyết định trả lời tôi, nhưng cũng hiếm hoi thật đó.
“Cả hai người họ đều đi làm à?”
“Cậu không còn thứ gì khác để nói à Sendai-san?”
Có lẽ đó là thứ mà Miyagi không muốn trả lời, nên cô ấy bắt đầu hằn giọng xuống. Hiểu được rằng cô ấy không muốn trả lời thêm bất kỳ câu nào như vậy nữa, tôi thật lòng đáp lại.
“Cụ thể thì cũng không có gì”
Sau đó thì cuộc nói chuyện bỗng ngưng lại, đọng lại trong căn phòng này chỉ còn tiếng mưa rơi gió đập bên ngoài.
Dù là vẫn còn những điều tôi muốn hỏi, nhưng cứ mỗi lần hỏi về chuyện học đại học là Miyagi lại lộ rõ vẻ bực dọc. Chẳng hạn như, nếu như ngay bây giờ, tôi mà nhắc tới đại học một cái, là cô ấy sẽ cúp máy ngay.
Chẳng cân xứng chút nào.
Tôi có cảm giác như chỉ có mỗi mình mình là đang nghiêng về phía Miyagi vậy, mất cân đối thật ấy chứ.
Thế nhưng, cho dù tôi có than thở đến mấy đi chăng nữa, Miyagi cũng sẽ không hé môi nói về những thứ mà cô ấy không muốn nói đâu, và sự im lặng vẫn sẽ kéo dài. Nếu chúng tôi cứ tiếp tục im lặng thế này thì, dù cho có không nhắc tới trường đại học đi chăng nữa, Miyagi cũng sẽ dập máy thôi.
Tôi không muốn cô ấy đơn phương cúp máy, nên tôi sẽ tự mình nói vậy.
“Chắc bọn mình cúp máy đi nhỉ”
Ngủ ngon nha.
Vừa lúc tôi định nói những lời đó ra thì Miyagi cắt ngang.
“Nói chuyện với tôi thêm chút đi Sendai-san. Cũng không phải là tôi sợ, nhưng bên ngoài ồn ào quá”
Sau đó thì Miyagi nói thêm “mà thôi, chắc thôi đi vậy” như một cái cớ. Tôi ứng khẩu, bác bỏ những thứ cô ấy vừa nói.
“Thôi cái gì mà thôi. Để tớ nói chuyện với cậu thêm một lúc nữa”
“Cậu tính nói chuyện gì?”
“Nếu cậu không muốn thì cũng không cần phải trả lời đâu, nhưng mà, có lý do gì mà cậu không muốn tớ gọi bằng tên riêng không?”
Tôi nói ra một câu hỏi vô thưởng vô phạt mà mình đã thắc mắc từ lâu.
“Chỉ có bạn tôi mới được gọi tôi là Shiori thôi”
Tôi đã đoán là thế mà.
Miyagi với tôi không phải là bạn bè của nhau.
Dù câu trả lời ấy đúng như những gì tôi đã dự đoán, nhưng tôi lại không thấy vui chút nào.
“Vậy nếu tớ trở thành bạn cậu thì tớ được gọi cậu như thế ha?”
Đáp lại câu trả lời chẳng mấy hay ho đó, tôi hỏi cô ấy một câu khác, nhưng Miyagi lại không trả lời. Thay vào đó, cô ấy gọi tên tôi “Hazuki ấy”.
Vì cô ấy dường như chẳng bao giờ gọi tôi thế nên tim tôi vừa lỡ mất một nhịp. Nhưng mà, câu nói đó lại bị ngắt đi ở một đoạn khá lạ, và rồi nối tiếp đó là một câu hỏi.
“——là có những ai gọi cậu như vậy? Chỉ có bạn bè thôi à?”
“Ừa bạn bè tớ. Có cả bố mẹ nữa. Miyagi gọi tớ thế cũng được nè”
“Tôi không phải bố mẹ cũng không phải bạn cậu”
“Biết ngay là cậu sẽ nói thế mà”
Giống như câu “chào buổi sáng” vào lúc sáng sớm, Miyagi cũng có một số câu nói được mặc định trong những tình huống thế này vậy. Đại loại như kiểu mấy cái menu đồ ăn nhanh theo tiêu chuẩn ấy. Miyagi sẽ không bao giờ từ bỏ những lời nói phủ nhận tình bạn của chúng tôi đâu.
Do là tôi cũng không quá bận tâm về bản chất mối quan hệ của chúng tôi, nên dù cô ấy có phủ nhận việc làm bạn với nhau đi chăng nữa thì cũng không thành vấn đề với tôi. Chỉ là điều đó cũng chẳng làm tôi cảm thấy thoải mái cho lắm.
“Sendai-san. Cậu có đang đeo sợi dây chuyền đó không thế?”
Kể cả câu này cũng gần như được coi là tiêu chuẩn nè.
Miyagi vẫn thường kiểm tra xem tôi có đeo chiếc mề đay đó không.
“Đang đeo nè”
“Giờ chạm vào nó đi”
“Tự tớ á?”
Tuy là bình thường Miyagi hay tự mình sờ vào chiếc mề đay, nhưng chưa bao giờ cô ấy bảo tôi tự chạm vào nó cả. Nên tôi bất giác hỏi lại cô ấy.
“Ừm”
“Ừ thì cũng được”
Do cô ấy nói điều đó ra một cách tự nhiên nên tôi cũng kiểu chẳng nghĩ gì mà làm theo, cơ mà bây giờ đâu phải là giờ để mà ra lệnh cho tôi. Thế nhưng, những điều thế này thì cũng không đáng để từ chối, nên tôi quyết định nghe theo lời cô ấy nói.
Tôi đặt tay mình lên trên chiếc áo hoodie mà tôi mặc lúc ở nhà. Nhẹ nhàng xoa xoa lên đó, tôi nói “tớ chạm rồi”, và rồi Miyagi liền nói.
“Cậu có đang chạm vào trực tiếp không? Không phải là chạm qua đồ đang mặc đấy chứ?”
“Bộ Miyagi lén gắn camera quan sát hay gì trong phòng tớ à?”
“Làm quái gì có chuyện đó hả. Mà khoan, cậu có chạm vào đàng hoàng đâu. Chạm vào trực tiếp luôn đi”
“Tớ đang chạm nè”
Luồn tay mình qua cổ áo, tôi chạm vào chiếc mề đay. Có lẽ là do căn phòng đang khá là ấm nên cả tay tôi lẫn sợi dây cũng không hề lạnh. Tôi từ từ di tay mình, giống như cách mà Miyagi hay làm.
Lờ đi sức cản cảm nhận được trên đầu ngón tay, tôi sờ lên mặt dây chuyền trên sợi mề đay cùng với da mình.
Tuy không nhột lắm, nhưng tôi không nghĩ là bản thân mình đang chạm vào đó.
Bằng cách nào đó lòng tôi lại cảm thấy bồn chồn, nên tôi lấy một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Cậu có đang chạm vào đàng hoàng không đó?”
“Tớ đã bảo là tớ đang mà”
Có lẽ là do nghe được giọng của Miyagi mà tôi có cảm giác thật khác lạ.
Dù là ngón tay mình, nhưng nó lại có cảm giác cứ như là chính Miyagi đang chạm vào tôi vậy.
Ngộp thở quá.
Ngón tay tôi đang cảm nhận được sự nhấp nhô từ sợi dây một cách quá mức cần thiết.
“Thật không?”
Giọng nói được truyền qua từ điện thoại cứ như đang vuốt ve vai tôi, làm cho màng nhĩ tai tôi rung lên.
Dường như có thể nghe được tiếng thở của Miyagi, tôi chặn lại hết mọi thứ bằng giọng của mình.
“Cần tớ gửi video cho cậu hông?”
“Tôi không cần, với cậu không cần phải chạm vào nữa”
Khi tôi ngưng chạm vào sợi dây, Miyagi nói tiếp như để ngăn không cho tôi nói thêm lời nào.
“Sendai-san, tôi cúp máy đây”
“Ừm. Ngủ ngon nha”
Sau khi tôi nói rồi, cùng với giọng nói nhỏ đến mức dường như bị tiếng mưa gió ngoài kia lấn át, Miyagi đáp lại tôi “ngủ ngon”.