Không thể hiểu nổi.
Tuy là không nói thẳng ra, nhưng Miyagi cứ lải nhải mãi mỗi một thứ đó, có vẻ cô ấy khá là tận tuỵ với việc xỏ khuyên tai cho tôi. Nhưng có nói gì đi chăng nữa thì câu trả lời của tôi cũng vẫn không đổi. Tuy tôi có thể chấp nhận đa số mệnh lệnh của cô ấy, cũng vẫn sẽ có một số thứ tôi không thể làm được.
“Tớ tuyệt đối không cho cậu xỏ đâu”
Tôi nhấn mạnh.
“Xỏ khuyên thì có gì phạm luật?”
“Chẳng phải trong luật của chúng mình có nói là không được để lại dấu vết vĩnh viễn trên cơ thể à? Cũng giống như bạo lực đó thôi. Với cả, cậu tính cho tớ đeo kiểu khuyên tai nào hả? Đưa tớ xem xem”
Tuy không có ý định cho phép Miyagi làm thế, tôi cũng có hơi tò mò, không biết Miyagi chuẩn bị cho tôi loại khuyên tai gì. Thế nhưng, Miyagi lại không đưa ra đôi khuyên tai nào, chỉ nói bằng một giọng nhỏ hơn hồi nãy.
“Tôi vẫn chưa chuẩn bị, nhưng nếu cậu để tôi xỏ thì tôi mua cho”
“Cậu không cần mua đâu, với tớ cũng chả có lý do gì để mà xỏ khuyên cả”
“…Tôi muốn thí nghiệm xem giáo viên có nổi cáu lên không thôi. Lâu lâu Sendai-san cũng phải bị mắng một lần đi chứ”
Dù không biết là mấy lời Miyagi vừa nói ra là xạo hay thật, nhưng nghe không lọt tai chút nào. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi không thể nào không cằn nhằn cô ấy được.
“Đừng có mà thí nghiệm lên người khác chứ má. Ít nhất cũng phải nghĩ ra cái lý do nào đó có lý chứ”
“Nếu là lý do có lý thì cậu có cho không?”
“Không cho”
Tôi không biết ý định của Miyagi là gì, nhưng ra lệnh cho tôi để cô ấy xỏ khuyên là quá đáng lắm rồi.
Sau này, khi tôi tới trường đại học khác và không bao giờ gặp lại Miyagi nữa, tôi không muốn trên người mình có bất kỳ dấu vết nào còn lưu lại hết. Tôi không muốn quãng thời gian riêng tư của chúng tôi được vĩnh viễn khắc ghi lên cơ thể mình đâu.
“Vậy thì ngồi im một chút cho tôi đi”
Miyagi nói một điều đem lại cho tôi linh cảm xấu.
“Cậu tính làm gì?”
Không có hồi đáp.
Thay vào đó là bàn tay vươn ra phía tôi.
Tuy nhiên, bàn tay ấy lại đặt lên vai tôi chứ không hề chạm vào tai.
Liệu Miyagi có thực sự có ý định để lại dấu vết trên người tôi không.
Dù rằng Miyagi đang ở ngay trước mặt, tôi vẫn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Tuy rằng chúng tôi đã bắt đầu trò chuyện với nhau nhiều hơn so với lần đầu tiên tôi tới đây, tôi vẫn chẳng thể hiểu được tâm địa của cô nàng này.
Tôi không thể đoán được là do ý muốn bốc đồng nhất thời, hay là bây giờ cô ấy mới bộc lộ cảm xúc thật của mình, mà lại muốn xỏ khuyên tai tôi đến mức vậy.
Chỉ nói chuyện với nhau thế này thôi thì rất khó để đưa cảm giác của hai chúng tôi lại gần nhau hơn. Tuy nhiên, nếu là thu hẹp khoảng cách cơ thể của chúng tôi xuống con số không thì lại là một điều cực kỳ đơn giản, và rồi, Miyagi đặt đôi môi cô ấy lên tai tôi.
Mái tóc đen tuyền của cô ấy đung đưa, toả ra một hương thơm nhẹ từ dầu gội đầu.
Đôi môi mà tôi đã từng chạm vào rất nhiều lần trước đây, bây giờ lại dễ dàng xâm nhập vào cơ thể tôi. Có vẻ như việc Miyagi gần tôi hơn ai hết đang bắt đầu trở thành một điều tự nhiên rồi, nhưng bên trong tôi vẫn còn một chút lý lẽ, nghĩ rằng tôi không nên chấp nhận điều này.
“Khoan đã Miyagi”
Tôi đẩy vai cô ấy ra.
Nhiệt độ từ đôi môi bỗng rời khỏi nơi tôi vừa bị chạm vào, và rồi tôi nghe thấy một giọng nói bên tai mình.
“Do Sendai-san không chịu để tôi xỏ khuyên tai cho cậu, nên thay vào đó thì tôi sẽ làm thế này”
Giọng nói của Miyagi gần tai tôi quá mức, khiến đôi tay đang đẩy vai Miyagi ra bỗng trở nên run rẩy.
Hơi thở của cô ấy cứ như đang vuốt ve tai tôi, làm tôi có cảm thấy hơi nhột.
“Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi yên đó là được. Tôi không có làm đau cậu đâu, chỉ là một mệnh lệnh đơn giản thôi”
Bên tai tôi là một giọng nói nhẹ nhàng như bữa xế, và rồi có thứ gì đó ẩm ướt sờ vào tai tôi.
Lập tức, tôi nhận ra đó là lưỡi cô ấy.
Chiếc lưỡi ấy ấn mạnh vào tai tôi, cảm giác có chút ấm, khiến lòng tôi cảm thấy không yên và cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy. Nhưng mà, những thứ thế này trước kia cũng đã từng xảy ra rồi. Tôi có cảm giác như phải làm theo lý trí, nhưng cùng lúc, tôi cũng đang cố thuyết phục bản thân mình rằng mấy mệnh lệnh thế này không đáng để từ chối làm gì.
Trong lúc tôi ngoan ngoãn ngồi yên theo lệnh thì có thứ gì đó cứng cáp chạm vào dái tai tôi.
Có lẽ là hai hàm răng, và vào những lúc thế này thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.
“Tránh ra nào Miyagi”
Những kinh nghiệm trong quá khứ đã tiếp sức cho đôi bàn tay của tôi trên vai Miyagi.
Nhưng Miyagi vẫn không nhúc nhích. Hàm răng của cô ấy bắt đầu ngoạm lấy và cắn mạnh tai tôi.
“Đau tớ”
Tôi vừa nói vừa vỗ vào vai cô ấy, nhưng hàm răng ấy lại càng cắn sâu thêm vào dái tai tôi.
Cô ấy đang cắn mạnh hết sức có thể.
Tôi không hề nhớ trước đây mình có từng trải nghiệm cơn đau ở tai thế này bao giờ, nhưng hôm nay, sự đau đớn một cách dữ dội ấy dường như đang được in sâu vào trong ký ức tôi.
À không, phải nói là cảm giác nóng hơn là đau.
Dần dần, tôi không còn nhận diện được đâu là hơi thở, và đâu là mùi hương từ dầu gội nữa.
“Tớ đã bảo là đau mà!”
Khi bị tôi đánh mạnh vào người, cô ấy giật mình mà run lên.
Khoảng cách dễ dàng được thu hẹp lại giờ đây lại dễ dàng bị nới rộng ra.
“Miyagi này, cậu cắn tớ hơi quá rồi đó. Thế này còn tệ hơn cả bị xỏ khuyên tai nữa. Có khi thay vì làm một lỗ trên đó thì cậu xé luôn dái tai của tớ ra quá”
“Tôi có cắn tới mức đó đâu”
Dù chưa xỏ khuyên tai bao giờ, nhưng tôi biết chắc nó không đau tới mức này. Miyagi cắn tai tôi mạnh tới mức đó đó. Tôi chẳng hiểu cô ấy vừa ăn trúng phải cái gì mà ngáo đến mức này nữa.
“Có đấy. Nãy cậu còn bảo là không làm tớ đau đâu. Đúng là xạo sự. Thiệt tình, Miyagi bị ngốc à”
Cảm giác như trên tai mình có vết thương nên tôi sờ vào để kiểm tra.
Không có máu chảy ra.
Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi.
Sợ rằng máu sắp sửa chuẩn bị chảy ra từ đâu đó trên tai nên tôi với tay lấy một miếng khăn giấy đặt dưới bàn, nhưng nó lại bỗng chống biến mất, cùng với con cá sấu luôn.
“Đừng có mà lấy nó luôn chứ”
Tôi cằn nhằn với Miyagi tay đang ôm khư khư con cá sấu.
“Làm gì có vết thương nào trên đó đâu”
Miyagi bắt đầu bao biện, rồi đặt hộp khăn giấy lên bàn.
Tôi không thích cách cậu bất tuân lệnh tôi.
Có lẽ đó là điều mà cô ấy đang nghĩ.
Nhưng mà, Miyagi cũng thay đổi rồi.
Trước kia, vào những lúc thế này, cô ấy trông rất vui mỗi khi làm điều gì đó mà tôi ghét, nhưng giờ thì khác rồi. Trên mặt cô ấy không có một chút gì trông như đang tận hưởng. Nói theo cách khác cho rõ hơn thì, trông khá là bất an.
Cứ toàn tự tiện đối xử với tôi tàn nhẫn thế này.
Là do cô ấy tự làm tự chịu thôi, tôi không cần phải nhượng bộ làm gì.
“Làm cái bộ mặt đó cũng không có ích gì đâu”
Tôi lấy ra một miếng khăn giấy từ con cá sấu trên bàn rồi lau tai mình đi.
Miếng khăn giấy mỏng ấy vẫn giữ nguyên một màu trắng, không có vết máu nào trên đó.
“Có khác gì bình thường đâu”
Miyagi làm bộ mặt khác với mọi khi, vừa chuẩn bị chôm lấy con cá sấu thì bị tôi tát một cái vào tay.
“Giờ tớ nhìn vào gương thì sao”
“Đừng có nhìn”
Biểu cảm trên mặt Miyagi mỗi lúc một mù mịt hơn. Trông cô nàng cứ lo lắng bất an như con cún hay mèo con bị bỏ hoang vậy, khiến tôi cảm thấy mình vừa làm cái gì đó sai sai ấy.
“——Nếu cậu không làm tớ đau thì được”
Tôi buột miệng nói ra những lời đó, tha cho Miyagi.
Chúng tôi của bây giờ thực sự không nên làm những chuyện này với nhau, nhưng nếu chỉ một chút thế này thôi thì chắc cũng không sao.
Không phải tự bản thân tôi nghĩ thế đâu, tất cả là lỗi của Miyagi hết. Tất cả là tại Miyagi mang ra cái bộ mặt cún con tội nghiệp đó, đúng là gian lận mà.
“Chắc không?”
“Thì cũng là mệnh lệnh còn gì”
Tôi kéo tay áo Miyagi, thể hiện ý định rằng mình sẽ làm theo lệnh cô ấy.
Đúng vậy, là mệnh lệnh nên không còn cách nào khác.
Miễn sao nó vẫn nằm trong khuôn khổ thì không có lý do gì để tôi từ chối cả. Nên là, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận Miyagi.
“Vậy thì, ngồi yên đó đi”
Tôi nghe thấy những lời giống hệt ban nãy, và rồi thân nhiệt cô ấy bắt đầu áp sát tôi.
Có thứ gì đó mềm mại, ấm áp bắt đầu chạm vào tai tôi, tuy có hơi lưỡng lự, rồi bò lên đó như để xoa dịu đi cơn đau sau khi bị cắn ban nãy. Phần đầu chiếc lưỡi đó bắt đầu ấn mạnh vào chỗ vừa bị cắn. Rời đi, rồi lại chạm vào, hoàn toàn không gây ra cảm giác khó chịu cho tôi.
Và rồi hàm răng bắt đầu ngoạm lấy dái tai tôi.
Cơn đau bắt đầu ập đến lại, và tôi vô thức nắm lấy tay Miyagi.
Nhưng lần này, thay vì cắn thật mạnh thì cô ấy cũng chỉ nhẹ nhàng ngoạm vào thôi. Như để thử xem tôi có thể chịu đựng được tới mức nào, cái thứ cứng cáp ấy dần kẹp vào tai tôi. Hai hàm răng ấy chạm vào tôi nhẹ nhàng, để tôi nhận ra rằng cô ấy đang cố không khiến tôi cảm thấy đau.
Tuy chỉ là một sự kích thích nhỏ thôi, nhưng chỗ đó của tôi lại bắt đầu cảm thấy rất dễ chịu. Tôi nhận ra rằng ở tai cũng có nhiều dây thần kinh thật đó, giờ thì lòng tôi lại cảm bắt đầu cảm thấy nôn nao đây.
Bên tai mình, tôi cảm nhận được hơi thở của Miyagi..
Tiếng hơi thở của cô ấy gần đến nỗi làm con tim trong lồng ngực tôi bắt đầu đập thình thịch.
Ấy vậy mà, khi biết được Miyagi đang nằm trong tầm với của mình thế này, tôi lại cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng mà, thế này là hơi quá rồi.
Cái cảm giác kích thích này, thực sự không hợp với chúng tôi bây giờ.
Miyagi đang đi quá xa rồi.
Tuy không đau, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, nên tôi đẩy trán cô ấy ra khỏi người tôi.
“Khoan đã Miyagi. Tuy không đau nhưng mà thế này không ổn đâu”
“Là sao—”
Miyagi định nói gì đó rồi ngưng lại. Và rồi, cô ấy thành thật nói “xin lỗi” một cách lạ thường.
Tôi lấy một hơi, từ từ thở ra, rồi đặt con cá sấu vào giữa chúng tôi. Sau đó tôi lấy ra từ lưng con cá sấu miếng khăn giấy rồi lau đi những dấu vết của Miyagi trên tai mình.
“Những lúc thế này thì Sendai-san cảm thấy thế nào?”
Miyagi vừa nói, tay vừa xoa đầu con cá sấu.
Vừa rồi cô ấy tính nói gì đó xong lại nuốt ngược vào trong, và giờ thì lại hỏi một câu mà tôi cảm thấy dường như đã mất đi ý nghĩa của nó rồi, làm tôi muốn thở dài ghê.
“Sao cậu không tự mình trải nghiệm đi nhỉ?”
Tôi đưa tay mình ra bên tai của cô nàng vô trách nhiệm Miyagi kia. Thế nhưng, cô ấy lại phản ứng quá lên, giật bắn về phía sau, nên cuối cùng tôi cũng không kịp chạm vào tai cô ấy.
“Tớ đùa thôi mà”
Tôi nhẹ nhàng nói rồi cố nở một nụ cười.
Thậm chí việc rút ngắn khoảng cách giữa cả hai cũng làm cho bầu không khí trở nên khó xử hơn.
Tôi cần phải khiến cô ấy nghĩ rằng những lời nói vô nghĩa tôi vừa buột miệng ra ấy chỉ là đùa thôi, rồi chôn chúng xuống đất.
Nhưng ngược lại, Miyagi lại bắt đầu nói với giọng điệu rất nghiêm túc.
“——Nếu cậu để tôi bấm lỗ tai thì được”
Nếu tôi nói được thì tôi sẽ được phép làm những thứ vừa rồi với Miyagi. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Với cái giá là bị đục một lỗ trên tai, tôi có thể làm điều tương tự với cô ấy.
Sau khi nghe thấy những lời mê muội ấy, tôi chần chừ trong chốc lát. Tôi ghét bản thân tôi vì đã chần chừ thế này.
“Đừng có ngớ ngẩn nữa. Mà nè, Umina bảo cậu ấy thấy tớ với cậu đi chung với nhau rồi đó”
Sau khi kết kết thúc cuộc hội thoại đầy nguy hiểm kia rồi chuyển chủ đề, ý thức của Miyagi bắt đầu dồn về phía Umina.
“Là lúc nào thế?”
“Lúc bọn mình đi xem phim ấy. Có vẻ như lúc đó Umina cũng ở đó. Nên tớ nói là hai đứa mình tình cờ gặp nhau thôi”
“Thế cậu ta có tin không?”
“Chắc có. Mà có hay không thì cũng không thành vấn đề với tớ”
“Tôi cũng không bao giờ đi ra ngoài chơi với Sendai-san nữa đâu nên không quan tâm”
Miyagi lạnh nhạt nói rồi vỗ vào đầu con cá sấu.
Tôi vừa nhìn cô nàng khó chịu này, vừa tựa lưng mình vào giường.
“Thật ra là vẫn muốn đi chơi tiếp chứ gì”
Khi tôi cố tình khiêu khích, cô ấy lập tức đáp trả lại theo phản xạ.
“Đã bảo là tôi không muốn đi chơi với Sendai-san nữa mà”
Những lúc thế này thì Miyagi luôn nhanh chóng rút như nước rút. Dứt khoát thật đó, dứt khoát một cách đáng sợ. Không biết là ai cô ấy cũng thế, hay chỉ có mỗi mình tôi là bị đối xử thế này, nên tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Cô ấy cứ tuỳ ý mình mà tiếp cận rồi đẩy tôi ra bất kỳ lúc nào mà cô ấy muốn, không hề quan tâm tới cảm giác của tôi, nhẫn tâm thật đấy.
“Dù sao thì hai đứa mình cũng làm gì có chỗ nào để đi chung với nhau đâu ha”
Tuy không phải điều tôi muốn nói, nhưng tôi cũng không nghĩ ra được cái gì khác nữa. Tôi lấy một hơi thật sâu rồi ném con cá sấu về phía Miyagi.