Tôi vào phòng Miyagi rồi cởi một nút áo ra.
Tuy bầu không khí trong đây vẫn còn hơi ngượng ngùng như ngày nào, nhưng tôi cũng đang bắt đầu làm quen với nó rồi.
Sau khi tôi cầm lấy tờ 5000 yên rồi ngồi xuống chỗ của mình, Miyagi vào trong, tay đem theo một ly trà lúa mạch và một ly rượu táo rồi đặt lên bàn. Sau một lúc do dự, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Tuy là có hơi xa hơn so với trước đây, nhưng mà kể từ sau kỳ nghỉ hè thì đây là lần đầu tiên mà chỗ trống bên cạnh tôi được lấp đầy, nên cũng tôi thấy an tâm hơn.
Tuy mọi thứ vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng có vẻ cũng gần giống như bình thường rồi.
Đôi lúc có chuyện này chuyện kia không tốt xảy ra thì cũng phải chịu thôi. Tuy chỉ là bề ngoài, nhưng nếu chúng tôi cứ hành xử giống như trước khi kỳ nghỉ hè diễn ra thì cảm xúc bên trong cũng sẽ dần trở nên như trước.
Miyagi im lặng bày mấy cuốn sách giáo khoa và mấy tờ in lên bàn. Không biết là có thực sự là muốn học hay không, nhưng cô ấy vẫn cứ lặng lẽ ghi ghi viết viết lên mấy tờ in đó.
Tôi cũng mở sách vở ra rồi bắt đầu làm bài tập của mình.
Tôi nhận ra những lời tôi nói hôm qua, rằng “cậu vô học chung trường đại học với tớ đi”, thực sự quả là những lời lẽ thiếu suy nghĩ. Miyagi nói rằng “làm gì có chuyện tôi vô được”, và tuy là tôi đáp lại “không có chuyện đó đâu”, nhưng tôi nghĩ nếu cứ mãi thế này thì có vẻ hơi khó.
Từ lúc kỳ nghỉ hè bắt đầu, chúng tôi bắt đầu học chung với nhau.
Số lần mà Miyagi nói “tôi không hiểu chỗ này, chỉ tôi đi” hẳn đã giảm đi đáng kể rồi. Mặc dù thế, tôi vẫn không nghĩ cô ấy đạt đủ chỉ tiêu để vào trường đó.
Tuy nhiên, nếu cô ấy bắt đầu học hành nghiêm chỉnh hơn từ bây giờ thì vẫn còn cơ hội. Và để điều đó xảy ra thì việc chính Miyagi phải có động lực cho bản thân là điều cần thiết, và nếu Miyagi nói cô ấy muốn học chung trường đại học với tôi, tôi sẽ sẵn lòng chỉ dạy cho cô ấy. Dù vậy, tôi cũng không thể ép cô ấy được.
Dẫu sao thì có đi học chung trường đại học với nhau thì cũng sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày mà chúng tôi chấm dứt mối quan hệ này đã được quyết định, và tôi cũng đã đồng ý rồi.
Chẳng qua là, vì một lý do nào đó mà tôi nghĩ là sẽ vui biết mấy nếu Miyagi vô học chung trường đại học với tôi thôi.
“Sendai-san”
Nghe thấy tiếng Miyagi gọi, tôi ngẩng mặt lên.
“Cậu có gì không hiểu hửm?”
“Không có. Hôm nay, cậu vừa làm gì thế hả?”
Biết ngay mà.
Lý do tại sao Miyagi lại gọi tôi hai ngày liền.
Tuy đoán được ngay, nhưng tôi vẫn sẽ giả bộ rằng mình không biết gì hết.
“Gì là gì?”
“Lúc ở hành lang, cậu nắm tay tôi còn gì”
“Tớ chỉ định nhặt đồ Miyagi làm rơi thôi mà”
“Đâu có cần phải nắm chặt cổ tay tôi như thế đâu nhỉ?”
“Tớ chỉ hơi chạm vào tay cậu thôi mà”
“Tôi không gọi cái đấy là hơi chạm đâu nhé”
Phiền thật chứ.
Tôi chẳng muốn người khác cứ lải nhải mãi về mấy thứ tôi chẳng muốn nhắc tới đâu.
Thêm nữa, cho dù bây giờ tôi có nói thật ra thì tới cả Miyagi cũng sẽ thấy khó xử cho xem.
Vì lợi ích của cả hai chúng tôi, tốt nhất là tôi không nên nói rằng do lúc đó tôi không muốn để Miyagi đi với bạn của cô ấy.
“……Thế Miyagi muốn tớ trả lời thế nào? Miyagi muốn tớ nói gì thì tớ sẽ nói thế, nên cậu nói xem nào”
Tôi bày ra giải pháp hoà bình nhất có thể cho trường hợp này.
Nếu cô ấy muốn tôi nói cái gì thì tôi sẽ nói cái đó rồi đặt dấu chấm hết. Cứ kéo dài câu chuyện này mãi cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho cả hai, nên tốt hơn hết là chấm dứt nó càng sớm càng tốt.
Dẫu vậy, tôi biết. Miyagi sẽ không thoả mãn với câu trả lời như thế.
“Đấy không phải thứ tôi bảo cậu làm”
“Thế là gì?”
“Nói tôi lý do tại sao cậu lại nắm tay tôi”
“Do tớ muốn chạm vào Miyagi, nên tớ chạm vào đó”
Tôi nói ra một nửa lý do tại sao tôi lại nắm tay cô ấy.
“Cái gì thế hả? Trả lời đàng hoàng coi”
“Trả lời rồi đó”
“Thế, tại sao cậu lại muốn chạm vào tôi?”
Cậu không nên hỏi câu đó thì tốt hơn đó.
Chỉ có thế mới có thể kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.
“Miyagi nè, dù biết là tớ sẽ không trả lời đâu nhưng cậu vẫn cứ muốn hỏi nhỉ”
Tôi hỏi cô ấy để chấm dứt chuỗi câu hỏi dài đằng đẵng của cô ấy, nhưng không có hồi đáp. Không còn cách nào khác, tôi tiếp lời mình cần nói.
“Cho dù không có lý do gì đi chăng nữa thì vẫn có lúc tớ muốn chạm vào ai đó chứ bộ”
Nói rồi, tôi đưa tay ra phía Miyagi.
Mặc dù có hơi xa hơn mọi khi, nhưng tôi có thể dễ dàng chạm vào Miyagi bên cạnh mình. Tay tôi chạm vào gò má và ấn nhẹ vào đó. Miyagi cau mặt lại, thể hiện sự khó chịu trên mặt, nhưng vẫn không gạt tay tôi đi.
Nơi mà cơ thể chúng tôi tiếp xúc với nhau cảm giác thật dễ chịu, nên tôi tiếp tục trườn tay mình từ trên má cô ấy xuống sau gáy.
Tôi không muốn làm bất cứ điều gì hơn thế này nữa, nhưng chắc chắn rằng, cảm xúc của tôi đối với Miyagi không hề trong sáng chút nào cả.
“Làm gì có chuyện muốn chạm vào ai đó mà không có lý do gì”
“Nói thế thì, những lúc Miyagi chạm vào tớ hẳn là có lý do gì đó đúng không nhỉ?”
“Đấy là——”
Và rồi Miyagi cũng ứ họng. Sau đó, thay vì tiếp tục nói thì cô ấy gạt tay tôi ra.
“Tôi không hiểu cậu luôn đó Sendai-san. Cả ở trường lẫn ở đây cậu toàn làm những cái chuyện kỳ quái không”
Miyagi hằn giọng nói, mắt nhìn xuống.
“Tớ cũng chẳng hiểu nữa. ——Miyagi, hôm nay cậu muốn ra lệnh cái gì, mau mau nói đi”
Tôi không đủ tự tin để có thể tiếp tục thế này mà không gây ra rắc rối gì đâu. Tôi biết rằng, trước mặt Miyagi thì con ốc kiểm soát lý trí của tôi sẽ bắt đầu trở nên vô dụng và không làm tròn nổi bổn phận của nó.
Tuy vẫn khá giống với lúc trước, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể hoàn toàn trở về lại thành cả hai của ngày trước. Tình trạng của chúng tôi lúc này rất mỏng manh, chỉ cần một chút kích thích là có thể khiến mọi thứ vỡ vụn ra hết.
Tốt hơn hết là bị ra lệnh hơn là để mấy thứ như này diễn ra tiếp. Bây giờ Miyagi cũng chỉ có thể đưa ra mấy cái mệnh lệnh vô hại thôi nên là kiểu gì cũng sẽ tốt hơn tình trạng như bây giờ.
“Thế, để tôi xỏ khuyên tai cậu đi”
Cái từ “khuyên tai” phát ra từ miệng Miyagi quá đỗi là đột ngột nên tôi không thể nào không hỏi lại được.
“Khuyên tai?”
“Ừ. Đưa tai Sendai-san đây, để tôi bấm lỗ tai cho cậu”
Như để trả thù vụ hôm qua tôi chạm vào tai cô ấy, Miyagi bắt đầu nhìn lên rồi kéo mạnh dái tai tôi.
“Tuyệt đối không được”
Tôi dứt khoát khẳng định với Miyagi.
Những thứ mà để lại dấu vĩnh viễn như xỏ khuyên tai phiền phức lắm.
Trước giờ Miyagi luôn muốn đánh dấu lên người tôi, và thực tế là cô ấy cũng đánh dấu lên người tôi nhiều rồi. Cho tới giờ tôi vẫn luôn để cho cô ấy làm thế, nhưng đó là vì mấy dấu vết đó không có lưu lại lâu thôi.
Nhưng xỏ khuyên thì lại khác.
Tôi không thể nào chấp nhận nó như những lần trước được.
“Sao lại không?”
“Xỏ khuyên là vi phạm nội quy trường”
Bàn tay cô ấy cứ chạm vào tai tôi, không một chút do dự, nên tôi nắm lấy tay Miyagi. Bàn tay cứ kéo lấy tai tôi mãi bỗng trở nên mất hứng thú rồi lặng lẽ rời đi, và thay vào đó là một giọng nói bướng bỉnh.
“Váy cậu đã ngắn, tóc cậu đã nhuộm rồi Sendai-san, nên là cậu đã phạm nội quy trường từ lâu rồi”
“Đấy là vẫn trong khoảng chấp nhận được”
“Sendai-san lúc nào cũng vậy nhỉ”
“Lúc nào cũng vậy là thế nào?”
“Lúc nào cũng chế đủ thứ luật rồi làm như nó đúng không bằng”
“Chế luật ra cũng có sao đâu? Với cả, cũng không có giáo viên nào mắng chửi tớ do tớ mang váy ngắn hay nhuộm tóc gì, nên cũng có phải phạm nội quy gì đâu”
Nội quy trường tôi thực sự không có khắt khe cho lắm.
Tuy là trong nội quy trường đã ghi rất rõ và đầy đủ, nhưng những giáo viên thi hành nội quy đó lại không nghiêm khắc như nội quy được viết. Nên là chỉ cần tuân thủ nội quy một cách đại khái thì sẽ không bị mắng, và vẫn sẽ được coi là đang tuân thủ nội quy trường.
Và tôi cũng chỉ tạo ra luật “trong phạm vi đại khái” cho riêng bản thân mình và làm theo nó thôi.
“Cậu đểu quá đó”
“Thì nếu Miyagi muốn đểu như tớ thì cũng được mà. Cậu mặc váy ngắn hơn một chút thì xinh hơn đó”
Tôi nắm lấy tà của chiếc váy dài một cách vừa phải của Miyagi rồi kéo lên một chút, và trước khi tôi kịp kéo nó lên mức ngắn vừa phải để không bị ăn chửi thì Miyagi tát tay tôi.
“Dài như này là đủ rồi. Mà quan trọng hơn, lần này cậu để cho tôi xỏ khuyên cậu coi”
“Ra lệnh cái khác đi chứ. Đã bảo là cái đó vi phạm quy tắc bọn mình rồi mà”
Tôi thẳng thừng nói với cô ấy.
Thế nhưng, trông Miyagi vẫn chưa có ý định bỏ cuộc.