“Được rồi đúng không?”
Sendai-san nhìn về phía tôi với nụ cười trên môi.
Gu xem phim của chúng tôi khác nhau.
Thực sự thì đi chung với đám Maika cũng bị hoài đó thôi, nên đi với Sendai-san có như thế cũng không phải là chuyện gì to tát.
Vấn đề nằm ở cái thái độ của cô ấy.
Sendai-san với khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười thế này, cảm giác thật xa cách với tôi quá.
“Quả nhiên là tôi với Sendai-san chẳng thể nào làm bạn với nhau được” [note53768]
Hôm nay tôi quyết định nói ra những lời mình vẫn giữ trong lòng ra.
Tôi đã nghĩ là nếu mình làm những điều mà bạn bè làm với nhau như cô ấy, dù rằng chúng tôi không thể trở thành bạn của nhau đi chăng nữa, thì mối quan hệ đã rạn nứt của chúng tôi có thể sẽ được hàn gắn lại. Nhưng có lẽ, tất cả những điều đó chỉ là sự ảo tưởng của tôi thôi.
Lúc Sendai-san cố trở thành một người bạn của tôi, tôi chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, và tôi không muốn ở bên cạnh một Sendai-san như vậy. Và kể cả khi tôi đã chấp nhận đi chơi cùng cô ấy thế này, trong thâm tâm tôi lại không muốn mối quan hệ lệch lạc của chúng tôi trở lại như cũ. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nỗ lực vô ích của mình.
“Chưa được nửa ngày nữa mà cậu đã kết luận vậy rồi à”
Dịu dàng nói, Sendai-san uống một ngụm trà.
“Có làm điều này bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì kết cục cũng không thay đổi đâu”
“Điều gì làm cậu không thích?”
“Cái gì cũng không thích hết. Kể cả Sendai-san bây giờ cũng thật ghê tởm”
“Có cần phải nói tới thế đâu chứ”
Sau cùng, sau một tiếng thở dài, Sendai-san đặt ly nước lên bàn.
“Vì Miyagi bảo tớ muốn chơi trò bạn bè nên tớ chỉ làm theo yêu cầu của cậu thôi”
“Tôi yêu cầu cậu làm thế hồi nào”
“Cậu bảo tớ là đi xem phim đi còn gì, cũng giống như là yêu cầu đó thôi”
“Nhưng chính Sendai-san là người đề xuất đi xem phim cơ mà”
“Miyagi cũng bảo là cậu muốn đi xem còn gì”
Hằn học nói rồi, Sendai-san nằm lăn lên giường. Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đó là cử chỉ xấu đó nhé. Váy nhăn vào hết bây giờ.
“Đừng có lăn qua lăn lại trên giường người khác nữa Sendai-san. Váy cậu như muốn lật lên rồi đó”
“Miễn Miyagi không làm cái gì đó kỳ cục thì nó không bị lật lên đâu”
Đáp lại tôi là một giọng điệu như xác sống, cùng với cái tay hư thò ra tát mạnh lên vai tôi. Dù tôi đã bảo vướng mà cánh tay ấy vẫn không chịu rời khỏi vai tôi. Rồi tôi nắm lấy cánh tay dường như đã mất hết sức lực đó.
Vì là mặc áo không tay, nên cô ấy để lộ ra cánh tay mình, tuyệt nhiên không hề bị rám rắng, làm tôi không thể tin được là người này đi tới nhà mình ba lần mỗi tuần giữa trời nắng cháy da như vậy. Nhìn xuống bên dưới cánh tay vừa trắng trẻo vừa đẹp đẽ ấy là những móng tay, tuy không nổi bật lắm nhưng lại được trang trí lên từng ngón trên bàn tay.
Tôi đặt tay mình lên vai Sendai-san, không biết cô ấy có phàn nàn hay trơ ra bộ mặt khó chịu như mọi lần không. Lướt đầu ngón tay mình từ bắp vai, xuống bắp tay, xuống tới cổ tay, tôi nhìn cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn chẳng nói gì, trông vẫn cứ chán đời như thế.
Rồi, tôi đưa mặt mình lại gần phía trên cổ tay cô.
Cứ như vậy, tôi đặt môi mình lên đó, và rồi cô ấy đẩy trán tôi ra.
“Tớ đã bảo cậu đừng làm cái gì bậy bạ cơ mà”
Sendai-san nói rồi lườm tôi, trông rất không được vui.
Đây rồi, đây mới là Sendai-san mà tôi biết.
Quả nhiên là Sendai-san này vẫn tốt hơn.
Tôi chắc là mình đã cảm thấy vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt bực bội của cô ấy, lòng tôi đau như cắt, khiến tôi nắm chặt lấy cánh tay trong tay mình như đang bám víu vào cô ấy.
“Chạm vào một chút thôi có sao đâu chứ”
Tôi không thay đổi sắc giọng của mình mà nói.
“Chạm cái khỉ gì, đó là hôn mới đúng chứ? Đó là điều mà Miyagi muốn làm với bạn mình à”
“Tôi không làm điều này với bạn mình, nhưng Sendai-san cũng chẳng phải bạn tôi. Với cả, trò chơi làm bạn đã chấm dứt rồi”
Ở bên cạnh nhau, gặp nhau vào kỳ nghỉ hè.
Mỗi tuần cũng đều tám nhảm với nhau nhiều thứ, nên việc chúng tôi trở thành bạn cũng là điều hiển nhiên. Nhưng không biết là do khởi đầu giữa chúng tôi không được tốt, hay là một năm trở lại đây mọi thứ đang dần đi sai hướng, mà giờ đây một hiện tại mà tôi có thể gọi Sendai-san là bạn bè là thứ mãi sẽ không bao giờ tới.
Tôi đưa môi mình lại gần tay Sendai-san một lần nữa. Nhưng trước khi có thể chạm vào thì cô ấy lại kéo tóc tôi.
“Này nhé, có không phải bạn bè đi chăng nữa thì không phải cậu thích làm gì là làm đâu nha”
Nói dứt khoát rồi, Sendai-san gõ một cái vào trán tôi. Giờ thì chẳng thấy cô nàng thảo mai hiền dịu ban nãy đâu luôn.
“Giờ Sendai-san bảo là làm gì cũng được đi là chẳng còn vấn đề gì nữa”
Chẳng còn vấn đề gì ấy à, ba xạo riết quen.
Cứ làm mãi những điều thế này thì sẽ chẳng có gì tốt xảy đến với tôi cả. Kể cả thế, kể cả khi biết điều đó, tôi vẫn không thể kiềm chế được ham muốn được chạm vào Sendai-san.
Mà ngay từ đầu, nếu Sendai-san chịu ngoan ngoãn về thẳng nhà đi thì vụ việc này sẽ chẳng xảy ra đâu. Cô ấy cứ tự tiện tới phòng tôi như đúng rồi nên giờ mới thành ra thế này nè.
Kìm lại tiếng thở dài, tôi ngoạm lấy cánh tay cô.
“Miyagi, đau đó”
Tôi không hề cắn mạnh tới mức đó.
Nhưng Sendai-san cứ thích làm quá lên rồi nói “tớ không có bảo là cậu thích làm gì thì làm đâu nha”.
“Vậy thì nói đi nhanh lên”
“Hôm nay Miyagi làm gì có quyền ra lệnh cho tớ”
Sendai-san nói như đang cảm thấy phiền phức rồi ngồi dậy. Ngồi trên giường, cô ấy xoa xoa vào vết cắn mà tôi vừa in lên.
“Có quyền là được chứ gì?”
Cách để lấy được quyền hạn đó, cách để khiến Sendai-san trở nên thế này, tôi biết hết. Nên là tôi đứng lên lấy chiếc bóp trong túi xách rồi đưa tờ 5000 yên ra trước mặt Sendai-san.
“Thế này là được đúng không. Giờ thì nghe theo mệnh lệnh của tôi đi”
“Đưa tớ 5000 yên cũng không giải quyết được vấn đề đâu. Với cả, tớ đã nhận 5000 yên rồi cơ mà”
“Đấy là để dạy học. Còn cái này là để mua quyền ra lệnh cậu, nên là cầm lấy đi”
Tôi cố thuyết phục cô ấy nhận lấy tờ 5000 yên, nhưng cô ấy lại không chấp nhận nó. Trái lại còn đá vào chân tôi một cái rồi nói “không cần”.
Tôi đặt tờ 5000 yên lạc lõng lên giường rồi ngồi xuống cạnh cô ấy.
“Sendai-san. Nghe lời tôi nói đây”
Vì điều này không có trong luật nên cô ấy hoàn toàn có thể từ chối. Thực tế thì Sendai-san vẫn không muốn nhận tờ 5000 yên này. Tờ 5000 yên vẫn đang bị chèn ép giữa chúng tôi dần nhau nhó lại.
Chắc là bất khả thi rồi.
Bỏ cuộc, tôi đưa tay ra, chuẩn bị cầm tờ 5000 yên lên, nhưng Sendai-san lại thở dài rồi dậm chân xuống sàn.
“——Tớ không bảo là cậu thích làm gì thì làm, nhưng nếu cậu muốn chạm đến thế thì cứ việc chạm đi”
Như thể đã đầu hàng, cô ấy quay về phía tôi.
Cô ấy không nói rõ là tôi được phép chạm vào đâu hay được phép chạm đến mức nào.
Tôi nhẹ nhàng chạm lên gò má cô.
Vẫn không có tiếng “không được” hay “tớ không muốn” đáp lại. Tôi vuốt ve chiếc cằm của cô, rồi chạm lên bờ môi cách tương tự. Khi đưa mặt mình lại gần, cô ấy vẫn không nói gì, nên tôi đưa môi mình lên đôi môi trước mắt tôi.
Tuy nhiên, tôi chỉ chạm nhẹ thôi, rồi nhanh chóng rời đi. Tuy vẫn chưa cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi ấy, tôi nhìn Sendai-san, và rồi một giọng nói bất mãn kêu lên.
“Tớ không nhớ mình có nói cho cậu chạm vào chỗ này”
“Cậu có nói là chỉ được chạm vào tay không đâu”
“Bực mình thật đó”
Tuy rằng giọng điệu cô ấy chứa đầy sự tức giận, Sendai-san vẫn ngồi yên và không di chuyển. Cô ấy không chạy trốn khỏi tôi mà vẫn tiếp tục ngồi trên giường.
Và rồi, tôi một lần nữa hôn lên đôi môi Sendai-san.
Cô ấy không phải bạn tôi, nên có hôn cũng chẳng sao cả.
Cho dù có là lời nguỵ biện đi chăng nữa thì trước đây Sendai-san đã từng hôn tôi không biết bao nhiêu lần rồi, nên chẳng có lý do gì để phàn nàn cả. Với lại, nếu không thích thì cô ấy có thể chạy đi.
Tôi áp chặt môi mình vào cô ấy để cảm nhận rõ bờ môi ấy hơn.
Sendai-san tôi đang gần tôi hơn ai hết, và đôi môi của cô ấy vẫn mềm mại như mọi khi.
Hai đôi môi nối kết vào với nhau.
Tại sao một điều thật đơn giản thế này lại có thể đem lại cảm giác dễ chịu như vậy nhỉ. Tôi không rõ nữa. Tôi muốn tiến lại gần Sendai-san hơn và chạm vào cô ấy nhiều hơn.
Còn một chút nữa.
Vừa nắm tay Sendai-san, tôi vừa nhấn mạnh đôi môi mình vào môi cô ấy. Cảm giác như thân nhiệt truyền vào đang lấn át đi sự mềm mại, tôi dứt môi khỏi cô ấy, và rồi chiếc gối vừa rồi còn nằm trên giường giáng xuống đầu tôi.
“Để tớ làm thì không được à?”
Sendai-san nhìn tôi, tay ôm khư khư chiếc gối.
“Vì Sendai-san toàn làm những điều thừa thãi, nên là không được”
Nếu chỉ là hôn thôi thì còn được, nhưng với Sendai-san thì lại không như thế. Dù có bị ra lệnh thì cô ấy cũng sẽ đi quá giới hạn cho phép.
Mà vốn dĩ, Sendai-san cũng chẳng cần phải hỏi tôi những điều không cần thiết như vậy.
Chỉ cần từ chối tôi là xong.
Nếu muốn tận hưởng kỳ nghỉ hè này một cách yên bình thì lẽ ra cô ấy nên làm thế. Nhưng Sendai-san lại nói rằng hôn là một phần của cuộc sống thường ngày.
“Ra là không làm gì thừa thãi là được à”
“Hôm nay thì không được”
“Tức là nếu hôm nay không được thì sẽ có những ngày khác được ha?”
“Sendai-san lắm mồm quá đó”
Lúc nào Sendai-san cũng nói những thứ ngớ ngẩn thế này, nên để làm cô ấy ngậm miệng lại, tôi đưa mặt mình lại gần.
Sendai-san gọi tôi “Miyagi”.
Tuy nhiên, không một lời đáp lại, tôi hôn lên môi cô ấy.