Từ đầu cho tới endroll chắc tầm hơn hai tiếng đồng hồ một chút.
Tôi yên trên ghế xem tới giây cuối cùng của bộ phim.
Sendai-san bên cạnh tôi cũng không rời khỏi ghế của mình cho tới cuối.
Tôi chẳng thể nào mà đi xem phim chung được với những người không chịu xem tới hết endroll. Vì thi thoảng cũng có những bộ phim sẽ có thêm một cảnh quay nhỏ sau endroll, tôi muốn tận hưởng nó như là dư âm đọng lại của bộ phim, nên là tôi khá mừng vì Sendai-san là kiểu người sẽ xem đến cùng với tôi.
Mới đầu thì tôi chẳng thể nào mà tập trung xem phim được, nhưng sau một lúc thì tôi lại không còn bận tâm tới Sendai-san ngồi kế bên nữa.
Khi xem phim thì chẳng cần phải để ý đến ai ngồi bên cạnh mình, chỉ việc nhìn thẳng về phía màn hình là được. Dù là đã tới giữa chừng, nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể tập trung dõi theo tình tiết cốt truyện bộ phim tới cùng.
“Miyagi có thấy hay không?”
Ngay lúc đèn trong rạp sáng lên, Sendai-san hỏi tôi với nụ cười tươi tắn trên mặt.
“Hay lắm”
Tôi trả lời ngắn gọn rồi đứng lên khỏi ghế ngồi của mình.
Tuy là bộ phim chuyển thể không bám sát theo nguyên tác cho lắm, tôi nghĩ nó vẫn khá hay theo cách riêng. Nhưng tôi không biết Sendai-san cảm thấy thế nào về bộ phim nữa. Hình như là cô ấy chưa bao giờ kể với tôi xem bản thân thích kiểu phim gì nên tôi cũng chẳng rõ bộ này có hợp khẩu vị cô ấy không nữa.
“Thế Sendai-san thì sao?”
Vừa đi, tôi vừa hỏi, và rồi Sendai-san vẫn không thay đổi biểu cảm trên mặt mà đáp lại tôi.
“Tớ thấy hay lắm”
“Thật không?”
Cả biểu hiện lẫn giọng nói của Sendai-san không có vẻ gì là cô ấy thấy chán hay đang xạo cả, nhưng tôi lại cảm thấy không đúng cho lắm, nên tôi hỏi lại.
“Thật mà. Tớ thấy cũng hay đó chứ”
Sendai-san bắt đầu kể ra vài phân cảnh với giọng tươi vui rồi biểu hiện sự thích thú của mình. Sau đó, cô ấy lại một lần nữa nói rằng “tớ thấy hay lắm” rồi dừng chân lại.
“Giờ mình làm gì đây? Cậu có muốn dừng ở đâu không?”
Đứng trước rạp chiếu phim, Sendai-san hỏi ý kiến tôi xem giờ cả hai nên đi đâu.
“Đi đâu là đi đâu?”
Tôi vẫn chưa quyết định là xem phim xong thì đi đâu nữa.
Còn chưa một lần tôi nghĩ về nó nữa, nên là tôi hỏi ngược lại.
“Như là xem quần áo hay thứ gì đó tương tự chẳng hạn”
“Tôi không nghĩ tôi với Sendai-san có chung sở thích đâu”
“Vậy thì đi xem mấy đồ Miyagi thích cũng được nè”
“Tôi cũng có đồ gì muốn xem đâu”
Đồ mặc thì đống đồ trong tủ quần áo của tôi là đủ rồi.
Tôi không có bộ quần áo nào mình muốn cả, cũng không dư thời gian để mà đi sắm quần áo với Sendai-san.
“Thế cậu có muốn đi ăn gì không?”
Sendai-san vừa nhìn tôi vừa nở ra nụ cười niềm nở.
“Cũng được, mà ăn gì?”
“Chắc tớ ăn thứ gì đó nhẹ thôi ha. Cậu muốn ăn gì?”
“Sendai-san tuỳ ý quyết định đi”
“Để xem nào. Miyagi thích ăn những món nào đó ngọt đúng không nè?”
Chọn bất cứ thứ gì Sendai-san thích là được.
Ý tôi muốn nói như vậy, nhưng có vẻ thông điệp của tôi lại không tới được tai cô ấy. Sendai-san đang cố chiều theo ý tôi và đến những nơi mà tôi muốn đến.
Cơ bản đó không phải là điều xấu.
Nếu mà là đám Maika thì họ sẽ không ngần ngại mà nói họ muốn ăn gì.
Nhưng mà người nói ra câu đó lại là Sendai-san của bây giờ đây, và điều đó chẳng làm tôi vui chút nào..
Tôi biết lý do chứ.
Đó là vì Sendai-san lúc nào cũng tử tế, lúc nào cũng nở nụ cười trên khuôn mặt mình.
Sendai-san bây giờ không khác gì Sendai-san mà tôi thấy ở trường cả.
Luôn luôn tươi cười, luôn luôn rạng rỡ trò chuyện với người khác.
Sendai-san bây giờ cảm giác như cô bạn học cùng lớp hồi đó mà tôi chưa từng nói chuyện cùng. Kể từ lúc lên năm hai, chưa một lần nào tôi nói chuyện với cô ấy, và tôi cũng chẳng biết là cô ấy có biết tôi là ai hay không nữa. Lúc này đây, cô ấy hoàn toàn không khác gì với hình tượng Sendai-san tôi đã thấy ở nơi gặp mặt nhau.
Sendai-san này không phải là Sendai-san mà tôi biết.
“Xin lỗi. Chắc là tôi không ăn đâu”
Tôi hướng mình đến nhà ga rồi bắt đầu bước đi.
“Nè Miyagi. Cậu đi đâu đó?”
Nếu đây mà là phòng tôi thì phát ra từ phía sau tôi ắt hẳn phải là một giọng nói bực bội, nhưng không, giờ đây đó chỉ còn là một giọng nói dịu dàng thôi.
Thật ghê tởm.
Tôi cảm thấy buồn nôn đến nỗi đống đồ ăn tôi vừa ăn ban trưa muốn trào ngược ra ngoài, nên tôi bắt đầu bước đi nhanh hơn.
“Tôi về”
Tôi đáp mà không ngoảnh đầu lại.
“Sao đã về rồi? Vẫn còn sớm mà?”
“Sớm cái gì?”
Một Sendai-san mà chỉ biết chiều theo ý tôi đúng là nhàm chán.
Ở với một Sendai-san thế này chẳng thú vị chút nào.
“Vậy tớ ghé qua nhà Miyagi được không? Tại vẫn còn thời gian mà”
Nói rồi, Sendai-san nắm tay tôi. Khi ngoảnh đầu lại, tôi vẫn thấy một nụ cười được dán lên mặt cô ấy.
“Nếu cậu không muốn thì tớ sẽ không ghé qua, nhưng hai đứa mình vẫn đi chung với nhau về được mà ha”
“Sao phải vậy?”
“Sao là sao, dù cho có không qua nhà Miyagi thì chúng mình vẫn đi chung chuyến tàu với nhau với đi chung hướng về mà. Về chung với nhau có sao đâu. Hôm nay chúng mình là “bạn” mà đúng không?”
Sendai-san vẫn tiếp tục trò chơi bạn bè đó, bàn tay đang nắm lấy tay tôi vẫn không chịu buông ra.
Những điều cô ấy nói cũng không sai.
Nhà tôi với nhà Sendai-san cũng khá là gần nhau nên có về chung với nhau cũng là điều tất nhiên. Nhưng mà nếu về chung như vậy thì việc hẹn nhau ra cái chỗ xa lắc xa lơ thế này để không phải đụng phải người quen còn ý nghĩa gì nữa.
“Ừ, nhưng để bị bắt gặp thì phiền lắm”
“Đang là lễ Obon mà, tớ nghĩ là mọi người đang ở bên nhà họ hàng hết rồi, nên không có vụ chúng mình đụng vào ai đâu”
Sendai-san vô tư nói rồi kéo tôi lại.
“Nên là về chung với tớ đi nha”
Nói rồi, Sendai-san vừa đi vừa kéo tôi theo, nên tôi không còn cách nào khác ngoài đi cùng cô ấy.
Ít ra thì vẫn đỡ hơn là một Sendai-san không hề có chính kiến như vừa rồi.
Cố bày tỏ ý kiến của mình, dù có hơi thô bạo một chút.
Tôi không thích thái độ đó, nhưng vẫn tốt hơn con rối mang tên Sendai-san. Tuy vậy, việc cô ấy không bao giờ dập tắt nụ cười đó làm tôi cảm thấy cực kỳ khó ở.
Trong lúc đi, Sendai-san cứ nói cái gì đó với tôi.
Dù có trả lời hay không thì cô ấy vẫn liến thoắng nói, kể cả lúc đợi ở trạm, tới lúc lên toa tàu, cô ấy vẫn liên tục nói chuyện với tôi.
Tiếng tàu chạy vẫn cứ xập xình, xập xình.
Khung cảnh xung quanh cứ thế mà trôi qua, con đường về nhà mỗi lúc lại gần hơn.
Con phố đầy ánh đèn chói lọi cùng với màu xanh rực rỡ đó dần trở nên mờ đi, hoà tan vào trong khung cảnh quen thuộc này. Giọng nói của Sendai-san, một giọng nói mà tôi không hề ghét, giờ đây đã chẳng thể nào lọt vào tai tôi, dù tôi biết chắc rằng tôi vẫn có thể nghe được cô ấy. Giọng nói ấy hoà lẫn vào đủ những thứ tạp âm trong khoang tàu, rồi cứ thế mà biến mất.
Tới trạm dừng, Sendai-san xuống khỏi tàu, và tôi cũng xuống theo cô ấy.
Vào trong con phố đầy ắp những toà nhà cao tầng, chúng tôi bước đi trên con đường quen thuộc.
Trên đường trở về từ nhà Sendai-san, tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ đi chung với cô ấy thêm một lần nào nữa, vậy mà giờ đây cô gái ấy vẫn cứ đang bước đi bên cạnh tôi thế này. Tuy vậy, bây giờ chúng tôi lại không hề nói một lời nào với nhau, và tôi cũng chẳng có tâm trạng mà bắt chuyện với cô ấy.
Tôi ghét cái bầu không khí này.
Cũng như cảm xúc trong lòng, miệng tôi dần trở nên nặng nề, khiến tôi không thể nào khiến nó hoạt động theo ý mình muốn được. Mỗi khi tôi cố nói ra một điều gì đó thì lại cảm thấy như có một lớp không khí đang cố bao bọc và che kín miệng tôi lại. Đi chung với kẻ lúc nào cũng trong tâm trạng xấu với tôi thế này, kể cả có là Sendai-san đi nữa hẳn cũng cảm thấy chán nản lắm.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn luôn đi bên cạnh tôi trong suốt chuyến đi này mà không hề rời tôi lấy nửa bước.
“Cuối cùng thì cậu cũng theo tôi về tới tận nhà luôn”
Như thường lệ, tôi đem trà lúa mạch được để lạnh ra cho Sendai-san, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy mà uống cốc rượu táo của mình.
“Cậu không muốn làm bạn nữa hay sao?”
“Cậu vẫn còn định chơi tiếp cái trò bạn bè đấy nữa à”
“Chỉ riêng hôm nay, chúng mình là bạn mà, đúng không?”
Tựa lưng vào giường, Sendai-san nói với một nụ cười như được in lên khuôn mặt.
Giống kiểu “à người này là người tốt”, làm tôi cảm thấy khó ở.
Chắc hẳn Sendai-san cũng nhận ra là giờ có giả làm bạn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Giả vờ” thì rốt cuộc cũng chỉ là “giả vờ” thôi, và điều đó chẳng bao giờ trở thành sự thật cả.
“Sendai-san. Bộ phim vừa rồi có thực sự hay không, nói cho tôi xem. Nếu chúng ta là bạn thì thật lòng nói cho tôi nghe đi”
Tôi không quan tâm là cô ấy nghĩ thế nào về bộ phim, nhưng tôi không muốn bị lừa dối. Giờ có tiếp tục trò chơi làm bạn này cũng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu là bạn thì ít nhất cũng phải trả lời được chừng đó.
Tôi nhìn về phía Sendai-san.
Cho tới một lúc trước cô ấy vẫn còn nói nhiều lắm, nhưng giờ thì chỉ phát ra tiếng thở dài.
“……Tớ có nghe qua là bộ phim này muốn làm cho người xem khóc cho nên cũng có hơi hứng thú. Nhưng chắc bản manga vẫn tốt hơn”
Tuy không nhìn tôi, Sendai-san nói với một giọng rất dịu dàng.