Có lẽ cái thời gian biểu kiểu cách nhau mỗi một ngày thế này không được ổn cho lắm.
Tôi cảm thấy mình có dư quá nhiều thời gian tới nỗi nghĩ về việc hôm qua đã xảy ra những gì và nghĩ xem hôm nay nên làm gì.
Càng nghĩ về nó thì nó sẽ càng lưu lại trong ký ức tôi lâu hơn. Cũng giống như việc học vậy. Trên đường tới trường, trên đường về nhà, trong bồn tắm, ngay cả khi lên giường, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ say, tôi cũng nghĩ về những điều đó. Thực sự có quá nhiều khoảng trống để Miyagi lấp đầy vô. Nên là kể cả hôm nay, dù đã là thứ sáu, tôi vẫn đang tự hỏi xem không biết Miyagi đã làm gì vào ngày hôm qua.
Những thứ mà mấy học sinh cao trung thích làm thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi nên tôi cũng có thể đoán được là họ đi đâu.
Đi karaoke, đi mua sắm, đi xem phim, hoặc đi công viên giải trí.
Tôi không nghĩ là bọn họ sẽ đi những chỗ nào khác ngoài đó đâu.
Hôm qua cậu đi những đâu?
Giờ muốn thì tôi cũng có thể hỏi trực tiếp luôn, nhưng hôm thứ tư cô ấy cũng chẳng trả lời tôi rồi, nên chẳng có lý do gì mà nay lại tự dưng đổi dạ cả.
“Sendai-san, chỗ này là sao tôi không hiểu”
Ngồi bên cạnh tôi, Miyagi chỉ bút vào câu hỏi phía trên cùng của cuốn sách bài tập rồi hỏi tôi.
“À, cái này là——”
Tôi chỉ cho cô ấy công thức để áp dụng vào những con số in trên giấy.
Chỉ đơn giản là lấy ra một thứ gì đó đã có sẵn trong đầu mình rồi nói ra thành lời cho cô ấy thôi. Tôi biết rằng những điều thế này chẳng phải là gia sư gì, và cũng chẳng đáng để được trả công cho. Nhưng tôi lại không thể đến nhà Miyagi vào kỳ nghỉ mà không có lý do nào, nên tôi đã phải bịa ra một cái cớ.
Tôi nghĩ rằng Miyagi cũng nhận ra điều này rồi.
Miyagi có quyền nổi giận khi tôi hôn lên cổ cô ấy, lấy lý do là mình đã giúp cô ấy làm bài tập. Tôi chẳng thể nói rằng việc mình đang làm đáng với 5000 yên, và cô ấy cũng chẳng việc gì phải nghe theo lời tôi nói cả.
Vậy sao cô ấy lại không nổi giận khi tôi hôn lên cổ cô ấy như thế nhỉ.
Tôi hơi tò mò, nhưng dù có hỏi thì cũng không có vẻ gì là cô ấy có thể trả lời. Những thứ mà tôi không thể nói ra đang dần chất đống lên, và tôi e rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết ngạt vì điều này mất thôi.
“……Hôm qua cậu đi đâu thế?”
Trong hai điều trên thì điều này có vẻ dễ lọt tai hơn, nên tôi hỏi.
“Nếu cậu làm bài tập cho tôi thì tôi nói cho”
Miyagi dễ dàng trả lời rồi đẩy cuốn sách bài tập ra trước mặt tôi.
Mà, tôi cũng đoán được là sẽ thành ra vầy mà.
Hẳn cô ấy nghĩ là sẽ không đời nào mà tôi chịu làm bài tập cho cô ấy, nên chắc là cô ấy chẳng có ý định nói cho tôi đâu.
“Chắc hôm nay dừng ở đây thôi ha”
Tôi đóng cuốn sách bài tập của Miyagi vào rồi tựa lưng vào giường.
“Sớm thế?”
Chúng tôi mới chỉ bắt đầu được một tiếng đồng hồ thôi, nên vẫn còn rất sớm. Tôi cũng không muốn kết thúc vào tầm giờ này nên tôi đưa ra lời đề nghị của mình.
“Do kết thúc sớm nên là cậu ra lệnh cho tớ cũng được”
“Cái gì đấy”
“Do là chưa tới giờ mà đã kết thúc rồi, với cả thứ hai vừa rồi tớ cũng không dạy cho cậu, nên là cậu ra lệnh cho tớ coi như để bù đắp cũng được”
Trước mắt thì tôi sẽ cố kiềm chế không nói ra câu “đây cũng có phải là dạy kèm hay gì đâu”.
“Cậu làm ơn đừng có tự tiện mà ra luật mới nữa được không”
“Trên đời này có một từ khá tiện gọi là ‘tuỳ cơ ứng biến’ đó cậu biết không? Nên là cũng có sao đâu”
“Không sao cái khỉ”
“Vậy thì tớ để cho Miyagi tuỳ ý quyết định đó. Nếu không ra lệnh thì cậu đề xuất cái gì đó đi”
Để thay cho việc kết thúc buổi dạy sớm thì tôi làm gì cũng được. Tôi cũng không ngại việc làm theo mệnh lệnh của Miyagi nên cứ đùn đẩy hết qua cho cô ấy là được, nhưng có vẻ Miyagi không nghĩ ra được gì khác để làm nên cô ấy lại đổi ý.
“……Vậy thì ra lệnh”
“Hiểu rồi. Vậy cậu muốn tớ làm gì?”
“Dẫn tôi tới nhà Sendai-san ngay bây giờ đi”
“Hả?”
“Lúc nào cũng là nhà tôi rồi, nên lâu lâu tới nhà Sendai-san cũng được mà đúng không”
Sao tự dưng cậu lại nghĩ ra được cái mệnh lệnh quái thế?
Tôi muốn bổ cái tróc Miyagi ra xem trong đó chứa cái gì ghê á.
Từ lúc lên cao trung đến giờ, chưa một lần tôi mời ai đến nhà mình cả. Cũng có lúc họ hỏi tôi là tới nhà tôi có được không, nhưng tôi đều từ chối hết. Chẳng phải là do tôi ngại phụ huynh tôi sẽ bất ngờ hiện ra chỉ vì có bạn tôi đến chơi, nhưng là vì có khả năng rằng họ sẽ gặp mặt nhau.
Nếu điều đó xảy ra thì chắc chắn sẽ phiền phức cho tôi lắm. Thực sự là tôi chẳng muốn để người khác biết là mình không có mối quan hệ tốt với gia đình, một chút cũng không, và tôi cũng không muốn ai xâm phạm vào lãnh thổ của tôi cả.
“Đùa thôi”
Miyagi buồn tẻ nói rồi mở ra cuốn bài tập mà tôi vừa đóng vào.
“Tớ vẫn chưa nói gì mà”
“Đằng nào cậu cũng nói không được thôi đúng chứ”
“Chưa nói gì thì làm sao mà biết hả”
Nói rồi, tôi vỗ nhẹ lên chiếc đùi đang được phơi bày ra do hôm nay Miyagi mặc quần short, giống tôi hôm trước, và rồi cô ấy phủi tay tôi đi.
Chắc cô ấy đang cảm thấy khó chịu.
Tôi lấy một hơi thật sâu rồi bật thẳng dậy.
“Đi nào Miyagi”
“Ể?”
“Ể con khỉ. Miyagi là người bảo muốn tới nhà tớ mà đúng không”
“Ừ thì”
“Nếu không đi thì tớ ngồi xuống đó”
Dù có hơi ngần ngại một chút, nhưng nếu là Miyagi thì chắc cũng không sao. Cơ mà cô ấy mà không muốn tới nhà tôi thì cũng chẳng cần phải ép làm gì.
“Đi thì đi, nhưng mà tính đi chung hay gì?”
Trước khi tôi kịp ngồi xuống thì Miyagi đứng lên và phun ra câu gì đó nghe kỳ cục khá kỳ cục.
“Không đi với tớ thì sao cậu biết đường hả? Miyagi biết nhà tớ ở đâu không?”
“Không biết”
Tất nhiên là thế rồi.
Miyagi chưa bao giờ hỏi tôi là tôi sống ở đâu, và tôi cũng chưa bao giờ nói cho cô ấy cả. Cô ấy tính tới nhà tôi bằng niềm tin hay gì vậy. Thế nhưng Miyagi cứ đứng như trời trồng như thế.
“Nếu muốn nói gì thì sao không nói lẹ lẹ đi”
“Giờ nếu đi chung với nhau là có thể bị bắt gặp đó”
Tớ sẽ không kể với ai về việc xảy ra sau giờ học, cũng sẽ không nói chuyện với cậu ở trường.
Vì giữa chúng tôi có một giao kèo như thế, nên là không một ai ở trường biết rằng tôi quen Miyagi. Điều này đã luôn là một bí mật giữa cả hai, và sẽ luôn là bí mật của riêng chúng tôi. Nên là cho dù có bị bắt gặp khi đang đi với nhau thì cũng chỉ cần nói là bạn cùng lớp cũ với nhau tình cờ gặp nhau rồi đi chung với nhau thôi. Chứ bây giờ đã tới cùng một chỗ mà cứ phải đi riêng lẻ ra thì mệt lắm.
“Kệ đi, có sao đâu”
Tôi trả lời ngắn gọn, nhưng Miyagi táp lại tôi.
“Cứ chỉ đường cho tôi đi rồi đi riêng lẻ ra với nhau. Như vậy chẳng phải tốt hơn à”
Chẳng biết là cô ấy đang lo cho tôi hay chỉ không muốn bị bạn cô ấy nhìn thấy hay gì nữa, nhưng cô ấy cứ mè nheo không muốn đi chung với tôi như con nít ấy.
“Như thế thì phiền phức lắm, đi chung với nhau có phải tốt hơn không. Với nếu lỡ Miyagi đi lạc đường thì khổ tớ lắm”
“Có trên map là khỏi lạc. Tôi không bị mù đường đâu mà phải lo”
“Kể cả thế thì tớ cũng vẫn đi với cậu. Từ đây tới đó cũng có xa đâu, nên là có đi chung với nhau cũng chẳng bị bắt gặp đâu mà lo”
Từ trước tới giờ, ở quanh đây chỉ có một người quen duy nhất mà tôi đụng phải là Miyagi, chứ tôi chưa bao giờ gặp bạn bè cô ấy một lần nào cả.
Dọn dẹp mọi thứ trên bàn xong, tôi nắm tay Miyagi rồi kéo cô ấy ra khỏi phòng.
“Từ đây tới đó cũng khoảng 20 phút đi bộ đó, nổi không?”
Ra tới cửa trước, tôi vừa đeo giày vừa hỏi.
“Xa thế”
“Gần mà”
Nếu đi nhanh thì cũng chỉ tầm 15 phút là tới, nên cũng đến nỗi nào.
Chúng tôi cùng nhau đi thang máy rồi bước ra tới cửa ngoài. Bước ra khỏi căn hộ, tôi chậm rãi bước đi, và rồi Miyagi đi theo sau, hơi chậm hơn tôi một chút. Tôi đứng lại rồi đợi cô ấy.
“Cậu muốn ghé qua cửa hàng tiện lợi giữa đường cũng được”
Cuối cùng cũng bước tới kế bên tôi, tôi hỏi Miyagi.
“Cũng được”
“Vậy thì đi”
Điều chỉnh nhịp chân của mình cho phù hợp với Miyagi, tôi cùng cô ấy đi tới nhà mình.