Từ trường dự bị, tôi về nhà, ăn trưa, rồi nhắn tin cho Miyagi. Thay vì đi từ trường thì hôm nay tôi bắt đầu đi từ nhà mình tới chỗ của Miyagi.
Con phố vào buổi chiều nay thực sự là rất nóng, nên tôi phải né vào bóng râm để mà đi.
Không thể tin được là chỉ mới mấy ngày trước, cùng một bầu trời này đã đổ xuống trên thành phố này những cơn mưa mát lạnh mùa mưa, giờ đây lại toả ánh nắng chói chang như thiêu đốt thế này.
Đi bộ từ nhà thì mất tầm 15 hay 20 phút gì thôi.
Vậy mà giờ đây con đường tới đó lại cảm giác dài đằng đẵng.
Nếu là bản thân mình một năm trước thì đang bắt đầu thấy hối hận rồi, nhưng hôm nay tôi vẫn lết xác được tới căn hộ của Miyagi mà không phàn nàn lấy một câu. Mở cửa khu chung cư ra,
tôi vào trong rồi bắt thang máy lên tới tầng sáu. Vừa khi tôi bấm chuông thì cánh cửa lập tức mở ra.
“Ù, lần đầu thấy luôn đó”
Vì đây là lần đầu tiên tôi đến căn nhà này vào kỳ nghỉ hè nên tôi buột miệng, nói ra cảm nghĩ của mình khi lần đầu thấy bộ dạng đó của cô ấy.
“Thấy cái gì?”
“Tư phục của cậu”
Quần jeans với áo thun.
Miyagi, mặc trên người là một bộ đồ không phải đồ thường cũng không phải đồ đẹp, mở cửa ra chào đón tôi. Dù không phải đồng phục nhưng trông cũng khá thích hợp để mặc ở nhà.
Nhìn vào một Miyagi hoàn toàn khác với cô nàng mà tôi biết mặc trên mình một bộ đồ khác lạ, tôi lấy một hơi nhỏ.
“Sendai-san cũng đang mặc tư phục còn gì”
“Ừ thì đúng là thế”
Dự tính của tôi hôm nay chỉ có tới trường dự bị rồi qua nhà Miyagi dạy cho cô ấy học thôi chứ không có gì đặc biệt hết. Vì chẳng có lý do gì mà phải ăn diện lên nên tôi chỉ mặc quần short với áo sơ mi, một bộ tư phục đơn giản thế này là đủ.
“Chân dài ha”
Miyagi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Khen tớ cũng chẳng được gì đâu à”
“Ảo tưởng à. Tôi thấy nên buột miệng nói thôi”
Lạnh nhạt nói rồi, Miyagi quay về phòng cô ấy. Dù cảm giác thật khác thường, tôi vẫn đi theo cô ấy vào phòng. Và rồi Miyagi đưa tôi 5000 yên.
“Đây, phần của thứ tư với thứ sáu.”
“Xong ba lần rồi đưa cũng được mà”
“Cứ ba lần này nọ thì phiền lắm, đưa luôn 5000 yên vào đầu tuần cho nó đơn giản. Nên là đây là phần của tuần này”
Làm gia sư cho cô ấy ba lần mỗi tuần.
Nhận tiền sau thì cũng có làm sao đâu.
Tôi muốn rằng mình phải dạy cô ấy trước rồi mới nhận tiền.
Nhưng Miyagi lại muốn trả trước cơ. Với cả cô ấy không muốn chia thành “mỗi ba lần” mà thay vào đó lại là “mỗi tuần”.
“Tuần này tớ có dạy cậu vào thứ hai đâu nên 5000 yên có hơi nhiều đó”
“Phiền lắm, cứ cầm 5000 yên luôn đi”
Miyagi có vẻ chẳng hề quan tâm số tiền mà cô ấy đưa tôi, nên cô ấy cứ thế mà ngồi xuống bàn rồi mở sách giáo khoa ra.
“Tớ hiểu rồi. Cám ơn cậu”
Khoảng thời gian ở đây đã dạy cho tôi một điều rằng cứ mãi tranh luận với cô nàng cứng nhắc này thì cũng chả giải quyết được gì, chỉ tổ tốn hơi. Nên là tôi ngoan ngoãn chấp nhận lấy tờ 5000 yên, bỏ nó vào ví rồi ngồi xuống bên cạnh Miyagi.
Trên bàn là sách giáo khoa môn tiếng Anh cùng, và xếp bên cạnh là những tờ bài tập được phát ra trong lớp.
“Vậy thưa cô, hôm nay chúng mình sẽ làm gì vậy ạ?”
Nghe giọng này là biết chắc chẳng tẹo tinh thần nào rồi.
Đưa bài tập của môn dở nhất ra thế này, chắc lại chuẩn bị bắt tớ làm bài hộ rồi đúng không.
Dù là chúng tôi học khác lớp, nhưng bài tập hè thì cũng đều như nhau hết thôi. Nên là nếu chỉ cần xử lý đống tờ in với sách bài tập thôi thì để tôi làm hộ cô ấy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng không, như thế thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi không thực sự muốn làm gia sư, nhưng tôi phải giảng cho Miyagi những chỗ mà cô ấy không hiểu rồi để cô ấy tự làm lấy bài tập của mình.
“Chính cậu là người quyết định sẽ học mà đúng chứ? Với cả, làm ơn đừng gọi tớ là ‘cô’ dùm cái”
“Có sao đâu, cô Sendai”
“Cậu còn chẳng coi tớ là cô nữa mà bày đặt. Nói thẳng ra là cậu chẳng muốn học tí nào đúng không”
“Thì làm gì có ai mà thích tự giác học đâu”
Vậy thì sao cậu lại chấp nhận lời đề nghị làm gia sư cho cậu hả?
Tôi định nói ra, nhưng rồi cũng cố mà nuốt nó vào lại.
Dù tò mò nhưng tôi không nghĩ rằng đó là những lời nên nói ra. Khả năng cao là khi tôi nói ra thì Miyagi sẽ lại đổi ý, và nếu cô ấy hỏi ngược lại tôi rằng sao tôi lại muốn dạy cho cô ấy nữa thì phiền phức lắm.
“Trước mắt thì cậu làm đống bài tập này đi”
Tôi cầm lên tờ in rồi đặt ra trước mặt Miyagi.
“Sendai-san sẽ làm cho tôi mà đúng không”
“Không nha. Đó là việc của Miyagi. Nếu có chỗ nào không hiểu thì tớ sẽ chỉ cho”
“Rồi rồi”
Miyagi tỏ ra thái độ phiền toái, miệng nói ra câu mà tôi hay nói trong căn phòng này, rồi nhìn xuống tờ in. Tôi cũng bắt đầu lấy bài tập ra rồi viết đáp án lên những tờ in của mình.
Cảm giác thật yên tĩnh, tôi nhìn sang phía bên kia.
Dù nãy cứ làu bàu suốt nhưng giờ đây Miyagi lại đang làm bài tập một cách rất nghiêm chỉnh. Dù là có vài lỗi sai, nhưng tôi quyết định là sẽ chỉ cô ấy luôn một thể sau, rồi tiếp tục làm bài tập của mình.
Tuy là lần đầu tiên tới đây dù không phải ngày đi học, nhưng cảm giác lại không khác mọi khi cho lắm. Tôi vẫn nhận được 5000 yên từ Miyagi, và cô ấy vẫn đang ngay bên cạnh tôi.
Thế nhưng, việc gặp Miyagi trong kỳ nghỉ dài thế này đồng nghĩa với việc cô gái tên Miyagi này đã can thiệp rất sâu vào trong cuộc sống của tôi rồi.
Mặc dù khi mùa thu đến, chúng tôi sẽ tốt nghiệp, và chúng tôi sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Mặc dù chẳng có lý do gì để trở nên gần gũi với Miyagi hơn, nhưng tôi vẫn đến nhà cô ấy. Mặc dù tôi đưa ra những lý do như là mình có hứng thú với Miyagi, hay là căn phòng này là một nơi thực sự rất thoải mái với mình, nhiều lúc tôi vẫn thấy bất an vì không biết là bản thân đang đi về đâu nữa.
Dẫu vậy, tôi vẫn tiếp tục với căn phòng này.
Tôi chẳng thể nào ưa nổi phần này trong tôi.
Giống như một câu hỏi mà tôi chẳng thể nào tìm ra lời giải, càng lúc càng làm tôi nhức đầu.
“Miyagi. Mai cậu tính làm gì đó?”
Cảm giác u ám này chẳng thích hợp với không khí mùa hè chút nào cả, nên tôi hỏi cô ấy để giải toả.
“Là sao?”
“Ý là dự tính ngày mai của cậu đó”
“Không nói cho Sendai-san thì không được à?”
Miyagi ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía tôi.
“Không phải thế nhưng mà tám chuyện một chút cũng có sao đâu”
“…… Có hẹn gặp với tụi Maika”
Đi chung với Utsunomiya với những người khác à. “Tụi” chắc là ý chỉ mấy đứa chơi chung với Miyagi từ lúc cô ấy lên năm ba rồi.
“Cậu tính đi đâu?”
“Đi đâu mà chẳng được. Sendai-san lắm mồm quá đó, lải nhải y như mấy ông bố bà mẹ vậy”
“Tớ không nghĩ là mình lắm mồm được như họ đâu”
Không hẳn là tôi muốn biết dự tính của Miyagi là gì.
Trước kỳ nghỉ hè, Miyagi trông có vẻ rất buồn chán mặc dù cô ấy cũng có dự kiến làm gì đó vào kỳ nghỉ, nên tôi hơi tò mò không biết cô ấy tính làm gì. Chỉ có thế thôi, chỉ là một sự tò mò nhẹ. Chỉ có thế mà tôi bị bảo là lắm mồm, cảm giác không được vui cho lắm. Ngược lại, tôi nghĩ Miyagi mới là đứa lắm mồm vì cứ hở tí là phàn nàn kêu ca mặc dù chẳng trả lời tôi cái gì. Nhưng mà nếu Miyagi muốn tôi im miệng lại thì chịu thôi.
“Vẫn là nhiều chuyện”
“Nói chuyện với nhau một chút cũng có sao đâu”
Tôi chọc bút vào tay Miyagi.
“Tôi đang làm bài tập đó nên đừng quấy rầy tôi nữa”
Nói thế rồi Miyagi lại bắt đầu ghi ghi chép chép lên tờ in. Thế nhưng, còn chưa được mười phút thì cô ấy đã từ bỏ rồi ném cây bút về phía tôi.
“Quả nhiên là chẳng muốn làm bài tập chút nào. Đây, Sendai-san làm cho tôi đi”
“Tự mình mà làm lấy đi chứ. Vẫn còn chưa được một tiếng nữa đó”
“Lần tới tôi sẽ cố gắng”
“Vậy thì sửa những chỗ sai đi rồi tớ sẽ làm tiếp cho cậu”
“Chỗ sai nào?”
“Trước mắt thì đây với đây. Vẫn còn những chỗ khác nữa đó”
Khi tôi chỉ bút vào những chỗ cô ấy làm sai thì Miyagi lại khó chịu nhìn tôi một cách trắng trợn. Dẫu vậy, cô ấy vẫn ngoan ngoãn xoá đi mấy chỗ làm sai, có vẻ là vì hứng thú với điều kiện mà tôi vừa đưa ra. Nếu tôi đưa ra một vài gợi ý để làm bài thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ làm được đúng hết thôi.
“Còn lại tớ sẽ làm cho, nên Miyagi cứ làm mấy chỗ mà cậu làm được trước đi. Xong rồi thì cậu chép của tớ vào là được.”
“……Cuối cùng vẫn tự phải làm”
“Dĩ nhiên là thế rồi”
Tôi cũng sẽ không để cho cô ấy cứ thế mà chép mấy tờ in kia vào thế rồi xong đâu. Là tôi chưa nói ra thôi, chứ chút nữa tôi sẽ bắt Miyagi ít nhiều cũng phải giải thích ra cho tôi tại sao đáp án lại như thế nữa.
Chắc là cô ấy không ngờ rằng tôi đang thực sự bắt chước làm gia sư cho cô ấy, nên là giờ cô ấy đang làm cuốn bài tập vừa mới lấy ra với khuôn mặt trông rất cay cú.
Một đống bài tập thế này thì chẳng thể nào mà ngày một ngày hai mà làm xong được đâu.
Trong lúc tôi chăm chú điền đáp án vào những tờ in và sách bài tập thì thời gian cũng trôi qua được kha khá rồi.
“Ăn tối không?”
Vừa xem lại đống bài tập đã làm xong, Miyagi vừa nói.
Tôi không nghĩ là cô ấy vẫn sẽ mời tôi ăn tối vào kỳ nghỉ hè như thường lệ, nên có hơi bất ngờ một chút.
Tôi cũng đoán được là cô ấy sẽ cho tôi ăn gì.
Chắc cũng chỉ là món ăn phụ hay đồ chế biến sẵn thôi.
Tuy chỉ là những món chúng tôi thường ăn thôi, nhưng vẫn tốt hơn là ăn ở nhà.
“Tớ ăn”
Dường như đã được định sẵn, tôi trả lời, và rồi Miyagi bước vào bếp. Tôi theo cô ấy ra khỏi phòng rồi ngồi vào bàn ăn. Ngó vô trong bếp, tôi thấy Miyagi cứ lẳng lặng đứng trong đó rồi thảy một túi gì đó màu bạc vào trong nước nóng, và rồi cô ấy đem cà ri ra.
Chúng tôi đồng thanh nói “itadakimasu” rồi đưa muỗng cà ri vào trong miệng.
“Ăn đồ chế biến sẵn cũng được thôi nhưng lâu lâu cậu cũng phải nấu gì đó đi chứ”
Bỏ miếng cà ri sặc mùi tiền vào trong miệng, tôi nói với Miyagi.
“Mấy thứ như cà ri thì ăn đồ chế biến sẵn là được rồi. Làm mấy thứ này rắc rối lắm”
“Có phải là không làm được đâu”
“Nếu đã nói thế thì Sendai-san làm đi”
“Vậy thì chuẩn bị nguyên liệu cho tớ đi”
Nếu chỉ toàn được đãi thôi thì cũng thấy hơi ngại nên tôi sẵn lòng giúp những gì mình có thể. Không biết là Miyagi sẽ đánh giá ngon hay dở, nhưng mấy thứ đơn giản thế này thì làm cũng nhanh thôi. Có điều, chính người vừa bảo tôi làm bây giờ lại nói với thái độ hời hợt.
“Khi nào tôi có hứng”
Tôi chẳng nghĩ là sẽ có được miếng nguyên liệu nào đâu.
Nghe câu trả lời cho qua loa của Miyagi, tôi thở dài rồi đưa miếng cà ri lên miệng.
Bữa tối cứ thế mà trôi qua nhanh trong sự im lặng.
Giúp cô ấy dọn dẹp xong, tôi vừa uống trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Do là hôm nay không đi học nên tôi tới nhà Miyagi khá sớm, và cũng ăn tối sớm hơn bình thường. Tuy vậy, nhìn qua khe màn cửa thì tôi nhận ra là bầu trời đã tối sầm lại, và đèn đường bên ngoài đã được bật sáng chưng lên rồi.
“Chắc giờ tớ phải về thôi”
Có về trễ thì cũng chẳng ai nói gì, nhưng tôi cũng không thể ở đây mãi được.
Tôi vào trong phòng Miyagi lấy cặp mình rồi ra tới cửa trước.
Khi tôi đeo giày vào thì Miyagi hỏi.
“Ngày mai Sendai-san cũng tới trường dự bị à?”
“Không chỉ có mỗi mai không thôi đâu”
Trong lúc tôi đang học ở trường thì Miyagi sẽ ra ngoài chơi với bạn.
Tuy là đang chuẩn bị thi tuyển nhưng cũng không có nghĩa là ngày nào cũng phải đi học. Dẫu biết là thế, nhưng cứ nghĩ đến việc Miyagi cứ lông bông ở ngoài chơi đùa làm tôi thấy hơi bực dọc.
Vừa mở cửa trước ra thì dừng lại.
Tôi quay lại rồi nắm lấy cổ tay Miyagi.
“Gì?”
Trưng trên đó là bộ mặt nghi ngờ, tôi kéo cô ấy lại gần rồi đặt môi mình lên cổ cô.
Mặc dù trước đây chúng tôi đã hôn nhau rồi, nhưng tim tôi vẫn đang đập hơi nhanh.
Miyagi cố đẩy tôi ra.
Nhưng tôi không thể dừng bản thân mình lại được.
Dù không định làm điều này với cô ấy, tôi vẫn đặt môi mình lên đó rồi mút mạnh, vừa đủ để không để lại dấu vết trên đó.
Tôi cảm nhận được làn da mềm mại đó qua đôi môi mình.
Mùi hương ngọt ngào của xà phòng pha lẫn mồ hôi làm kích thích mũi tôi.
Rời môi mình đi, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào đó thêm một lần nữa, tôi ngẩng đầu lên, rồi thở dài, không hiểu tại sao mình lại làm điều vô nghĩa thế này.
Ở ngoài cửa không hề có điều hoà nên không khí xung quanh rất nóng ẩm, kể cả bản tay tôi đang nắm lấy Miyagi cũng trở nên ướt đẫm rồi.
“Đừng có làm cái gì kỳ cục dùm cái”
Dứt khoát nói rồi, cô ấy xua bàn tay của tôi đi.
“Tớ chỉ chạm nhẹ vô đó thôi, cũng chẳng để lại hickey trên đó, nên cũng có phải cái gì kỳ cục đâu”
“Ý tôi không phải là thế”
“Hôm nay tớ chỉ dạy cậu làm bài mà còn cho cậu chép nữa, nên là tớ lấy phần của mình thôi”
Tôi bịa đại ra một cái lý do rồi nói với Miyagi.
“…… Tôi chưa hề nghe vụ này đấy nhé”
“Vì tớ có nói đâu”
“Đừng có mà để tới mãi sau mới ra luật. Mà đâu, chỗ bài tập còn lại gần như là tôi tự làm hết rồi còn gì”
“Nhưng vẫn có chỗ cậu chép vào mà đúng không”
Tôi thêm thắt vào đó những lý do để củng cố cho cái lý do bịa đặt của tôi rồi mở cửa trước ra. Vừa phàn nàn, Miyagi vừa theo tôi ra hành lang rồi đi thang máy với tôi.
Xuống tới lầu một, chúng tôi bước ra khỏi thang máy rồi cùng nhau ra tới cửa ngoài.
Trước khi rời đi, tôi nói “gặp cậu sau”, và Miyagi đáp lại tôi “bye bye” với khuôn mặt cau có.
Không như trước đây, sau khi tạm biệt thì tôi có thể đoán được lần tiếp theo là khi nào.
Tôi nói "gặp lại sau" vì chúng tôi sẽ gặp lại vào thứ sáu, và tôi sẽ không cần phải đợi Miyagi gọi cho mình nữa.
Tuy không có hẹn trước, nhưng tôi đã quyết định ngày mai làm gì.