Bên ngoài, ông trời đang đổ xuống đầu chúng tôi một cơn mưa nặng hạt.
Một cơn mưa bất chợt, làm ướt hết tất cả mọi thứ, từ người, cho tới xe, tới những cây xanh bên đường, tất cả đều chìm ngập trong cơn mưa.
Vì vẫn đang trong mùa mưa nên dự báo thời tiết có sai cũng không phải điều hiếm thấy, nhưng những giọt mưa bên ngoài cứ tầm tã rơi xuống, nhiều đến nỗi có thể nói trời đang mưa rất lớn.
Từ trước tới giờ chưa có lần nào tôi gọi mà cô ấy không tới cả.
Cơn mưa lại mỗi lúc một to thêm.
Nếu đã biết rằng trời sẽ đổ mưa to đến nhường này thì tôi cũng đã không gọi cho Sendai-san. Nhìn xuống thành phố chìm ngập trong cơn mưa này, tôi lại có cảm giác mình vừa làm gì đó tệ lắm. Dù là thế, nhưng bây giờ tôi có bảo đừng đến thì Sendai-san cũng vẫn sẽ đến, nên tôi chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi cô ấy tới.
Nếu không lầm thì tầm này năm ngoái là đã hết mùa mưa rồi.
Vào đầu tháng Bảy, khoảng sau khi bài kiểm tra cuối kỳ kết thúc, và mùa mưa cũng kết thúc sớm, tôi gặp Sendai-san tại tiệm sách đó. Tôi nhớ là vậy.
Điểm kiểm tra cuối kỳ năm ngoái của tôi không thấp cũng không cao, nhưng năm nay, nhờ sự chỉ bảo tận tình của Sendai-san mà điểm số của tôi cũng đã cải thiện được một chút rồi.
Nhưng đây lại chẳng phải ký ức tốt lành gì.
Tôi nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.
Những ký ức về thời gian tôi dành chung với người khác đang dần chất đống. Và đầu tôi sẽ tự động dán nhãn lên đó như thể mỗi ký ức là một kỷ niệm, rồi sắp xếp chúng lại theo trật tự.
Cứ như thế, tới lúc có chuyện gì đó xảy ra thì tất cả những nhãn dán đó lại đột ngột rơi xuống và bị thay thế bởi những ký ức xấu xí. Những ngày tươi đẹp diễn ra càng lâu thì những điều xấu xí cũng sẽ càng lăm le chờ thời cơ ập đến.
Tôi mừng vì bản thân không hề nhớ mình đã gặp Sendai-san ở tiệm sách vào chính xác ngày nào. Tôi không muốn có quá nhiều kỷ niệm với cô ấy.
Thời gian càng trôi đi, kể cả nếu bản thân có không muốn thì cũng sẽ có càng nhiều sự thay đổi xảy ra theo thời gian.
Kể cả những thứ không cần thay đổi cũng có thể thay đổi, giống như một người mẹ đã từng rất dịu hiền rời bỏ đứa con mình lại phía sau.
———Tôi không biết lý do tại sao mẹ lại bỏ nhà ra đi và để tôi lại đây, và tôi cũng không biết bà ấy nghĩ gì vào lúc đó. Bố cũng chưa bao giờ kể với tôi tại sao.
Cũng có thể là một trong hai người họ đã nói với tôi thứ gì đó, nhưng nó đã xảy ra từ hồi tôi còn rất nhỏ rồi, nên tôi không thể nhớ rõ được. Tất cả những gì còn lại trong ký ức của tôi là: vào một ngày nọ, mẹ tôi đã đột nhiên rời khỏi căn nhà này.
Giờ đây tôi không còn là một đứa trẻ nữa, nên đôi khi tôi cũng có những ý nghĩ rằng bà ấy rời đi cũng là vì một lý do nào đó. Nhưng điều đó vẫn không thay đổi được những ký ức hạnh phúc với người mẹ của mình trong tôi.
Cũng giống như mối quan hệ giữa tôi và Sendai-san vậy.
Cô ấy thật lắm mồm, nhưng tôi vẫn không biết cô ấy nghĩ gì vì Sendai-san chẳng bao giờ nói ra điều gì quan trọng cả. Nếu như một ngày nào đó Sendai-san cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi e rằng bản thân cũng sẽ chẳng bao giờ biết tại sao.
Chúng tôi đang dần thay đổi, từng chút, từng chút một.
Nếu có thể, tôi muốn mối quan hệ của chúng tôi cứ mãi như lúc ban đầu.
Thế nhưng thời gian sẽ không cho phép chúng tôi mãi cứ thế này mà không là gì của nhau.
Nằm trên giường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vào những ngày mưa thế này, mái tóc của tôi lại trở nên thật nặng nề.
Không biết Sendai-san có cảm giác như thế không. Bằng một cách nào đó, cô ấy đã chui vào qua kẽ hở trong tâm trí tôi, và khi nhận ra thì tôi thở dài.
Tôi cầm lên chiếc điện thoại vẫn đang nằm cạnh gối mình.
Vẫn không thấy tin nhắn nào từ Sendai-san.
Trễ quá.
Kể cả có là trời mưa đi nữa thì cũng trễ quá đó.
Nghe thấy tiếng mưa rào rào từ trong phòng mình, tôi bắt đầu nghĩ mình nên dứt khoát nói với cô ấy rằng hôm nay có không tới cũng không sao.
Phân vân một hồi, tên của Sendai-san hiển thị lên trên màn hình điện thoại.
Nhưng trước khi tôi kịp gọi thì máy liên lạc lại reo lên. Thay vì ra ngoài phòng khách, tôi trả lời từ máy liên lạc trong phòng tôi, và phát ra từ đầu bên kia là giọng nói của Sendai-san, nên tôi vội vã chạy ra mở cửa dưới lầu. Ba phút sau, tiếng chuông lại reo lên. Khi tôi mở cửa ra thì thấy Sendai-san đứng ngoài đó, ướt như con chuột lội.
“Cậu không đem dù à?”
“Cậu nhìn mà không thấy hay sao. Xin lỗi nhưng mà cho tớ mượn chiếc khăn được không?”
Dự báo thời tiết bảo là hôm nay trời nắng nên cô ấy có không đem dù tôi cũng không lạ. Nhưng Sendai-san có vẻ không tin vào dự báo thời tiết cho lắm, vì cô ấy đang cầm trên tay phải một chiếc dù nhỏ.
“Cứ thế mà vào trong luôn đi”
Nước mưa trên đồng phục cô ấy liên tục nhỏ giọt xuống, nên tôi gọi cô ấy vào.
“Nhưng mà nhà sẽ ướt đó?”
Cô ấy nói đúng.
Đã đem dù theo mà còn như thế thì lúc cô ấy bước vào là cả lối đi lẫn phòng tôi sẽ ngập trong nước mưa mất. Thế nhưng tôi vẫn không thể để cô ấy ướt nhẹp như thế được.
“Thực ra cũng không sao. Có ướt thì cứ lau là hết thôi”
“Không sao cái gì. Cho tớ mượn khăn đi”
“Tôi sẽ cho cậu mượn khăn, nhưng tôi cũng sẽ đưa đồ cho cậu thay luôn nên cậu cởi đồ ra trước luôn đi”
“Ở đây á?”
“Ở đây luôn. Ngoài tôi ra không còn ai trong nhà hết nên cậu không cần phải lo. Với cả, có lau đi chăng nữa thì quần áo cậu cũng chẳng khô nổi, nên nếu Sendai-san mà vô thì phòng tôi sẽ ngập lụt mất.”
Bộ đồ của Sendai-san đang ở trong tình trạng mà không phải cứ lau bằng khăn là hết. Nếu cô ấy không muốn làm ướt phòng tôi thì chỉ còn cách sấy khô bộ đồng phục đó thôi. Giả sử như có cách nào đó để sấy khô quần áo mà không cần cởi ra thì chẳng sao, nhưng tôi làm gì có ma thuật nào như thế. Khổ một nỗi là Sendai-san lại bướng quá.
“Xin lỗi nhưng tớ không có cái sở thích cởi đồ ra ngay cửa ra vào như thế”
“Nếu cậu không muốn làm cho chỗ này ướt thì mau mau cởi đồ ra đi”
“Cho tớ mượn khăn.”
Sendai-san vẫn quả quyết.
Bằng bất cứ giá nào cậu cũng không muốn cởi ra à.
Đối với Sendai-san, đây là nhà của người khác, nên tôi có thể hiểu cảm giác của cô ấy. Bản thân tôi cũng không hề muốn cởi đồ mình ra ngay trước lối đi trong nhà ai đó đâu.
“Tôi đưa nó ra giờ, cậu đợi ở đây”
Nói xong, tôi bước vào phòng mình.
Tôi lấy ra trong hộc kéo chiếc khăn mặt rồi nghĩ lại. Lấy ra chiếc khăn tắm, tôi bước ra trước cửa thì thấy mái tóc lúc nào cũng được bện lên của Sendai-san giờ đây đang xoã xuống.
Mái tóc ướt đẫm của cô ấy nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong rồi tựa lên vai cô.
Trước đây tôi cũng từng thấy hình dáng này của cô ấy một vài lần, sau tiết thể chất.
Nhưng từ khi chúng tôi đổi lớp, tôi chưa thấy lại nó lần nào.
Cũng chưa bao giờ thấy nó trong căn nhà này.
Nếu nhìn kỹ thì chiếc áo sơ mi ướt sũng nước mưa đó đang bám dính lấy cơ thể cô ấy, lộ ra chiếc áo ngực mà cô ấy đang mặc bên trong.
Lâu rồi mới nhìn lại được dáng vẻ quen thuộc của Sendai-san, và khi nhận ra dáng vẻ của Sendai-san lúc này, con tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, rồi tôi vội đẩy chiếc khăn tắm mình đem ra về phía cô ấy.
“Đây”
“Cám ơn cậu”
Sendai-san ngắn gọn nói lời cám ơn rồi bắt đầu lau khô mái tóc cô.
“Đồng phục cậu tính sao?”
“Để tớ lau nó là được rồi”
“Tôi sẽ đưa cho cậu đồ thay nên là cởi nó ra đi”
“Cậu muốn tớ cởi đồ ra tới mức đó cơ à?”
“Ừm đúng đó. Cứ để vậy thì cậu bị cảm thì sao?”
Làm như cơ thể người được ban cho có sức đề kháng chống lại mọi cơn cảm lạnh vậy. Có là tháng Bảy đi chăng nữa mà bị ướt nhẹp như thế này thì cũng ai cũng như nhau thôi. Dù biết rằng Sendai-san không ngốc tới mức đó, nhưng cô ấy không có vẻ gì là sẽ cởi đồng phục của cô ấy ra ở đây.
“Đứng yên đó.”
Nói ra lời đã phát ra từ miệng mình không biết bao nhiêu lần, tôi nắm lấy cánh tay đang lau khô tóc của Sendai-san.
“Mệnh lệnh à?”
“Ừ, mệnh lệnh”
Nghe tôi nói thế xong, Sendai-san ngừng tay lại.
Tôi có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi đẫm nước của cô ấy.
Nút áo trên cùng đã được cởi ra như thường lệ.
Nút áo thứ hai vẫn chưa được cởi ra.
Tôi tháo chiếc cà vạt rồi tháo nút áo thứ hai ra thay cho Sendai-san.
“Tớ không có đem đồ thay”
“Nãy tôi nói rồi, tôi sẽ cho cậu mượn đồ để thay”
Vào ngày xảy ra trò săn cục tẩy.
Tôi nhớ rằng cô ấy có bảo tôi thêm vào luật “không được cởi quần áo ra”. Nhưng mà việc cái luật đó có trở thành luật chính thức hay không thì chẳng ai biết cả.
Tôi chậm rãi cởi ra chiếc nút thứ ba.
Sendai-san không chống cự lại.
Từ từ đưa tay mình lên chiếc nút thứ tư, cô ấy vẫn không nói gì.
Cô ấy biết dù có nói cũng không có ích gì.
Nhưng vì Sendai-san sẽ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào mà tôi nói nên tôi xem mình sẽ được đi bao xa. Kể cả khi tôi có trói cô ấy lại trong căn phòng này như xích một con chó, kể cả khi tôi có làm những điều tôi hứa sẽ không làm, cô ấy vẫn sẽ bỏ qua cho tôi.
…… Không, không phải thế.
Đây chỉ là tôi đang làm vì lợi ích của Sendai-san thôi.
Tôi chỉ làm điều này để cô ấy không bị cảm lạnh, chứ tôi không có ý định thử cô ấy hay thất hứa với cô ấy.
Có lẽ tôi đang cảm thấy hơi hồi hộp, à không, chắc chắn là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Hồi còn học chung lớp tôi, chúng tôi vẫn thay đồ chung với nhau trong phòng thay đồ. Tuy chưa bao giờ tự tay cởi đồ của cô ấy ra, nhưng lúc đó tôi đã thấy thân hình gần như khoả thân của cô ấy rất nhiều lần rồi.
Mấy việc như cởi quần áo ra chẳng có gì là to tát cả.
Tôi cởi tiếp nút áo thứ tư, và rồi tất cả.
Nắm lấy phần vạt áo giữa nút thứ hai và thứ ba rồi vạch ra, được phơi bày ra trước mắt tôi là chiếc áo ngực của Sendai-san.
Cô ấy mặc một chiếc áo ngực màu trắng, trông rất đơn giản, không có gì đặc sắc cả. Mẫu áo ngực này cũng không phải gì mới lạ và có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Tôi chắc rằng có những hôm cô ấy mặc mấy chiếc áo ngực màu mè hơn nhiều, nhưng thứ cô ấy mang lên mình hôm nay trông khá giống với những thứ mà tôi hay mặc.
Vậy mà tim tôi cứ đập loạn xạ hết lên, nhức đầu quá đi.
Tôi lo cô ấy bị cảm nên mới cởi ra thôi.
Dù biết rằng mình không có ý định khác, nhưng giờ đây tôi lại muốn Sendai-san dừng đôi tay này lại. Có vẻ như đây lại chính là bằng chứng cho thấy tôi đang có tà ý, bằng chứng buộc tội tôi.