Miyagi bảo rằng tôi xấu tính, tôi không phủ nhận.
Tôi cố ý làm thế đó.
Những lúc Miyagi xuống tinh thần như thế này, tôi cảm thấy cực kỳ thích thú.
Nếu là tôi làm cho cô ấy trở nên khó chịu thì không sao, nhưng nếu Miyagi tự mình khó chịu thì sẽ khó cho tôi đấy.
Nói đơn giản thì là thế.
Đặt ra những câu hỏi hóc búa làm cho Miyagi bối rối và trở nên cạn lời là đặc quyền của tôi ở đây. Nên là tôi giả vờ như chưa nghe thấy cô ấy hỏi và hỏi lại cô ấy.
“Thế còn Miyagi, Miyagi muốn làm gì với tớ?”
“...... Tôi không có nghĩa vụ trả lời cậu”
Cô ấy không định trả lời, nhưng trong thâm tâm lại có vẻ có điều muốn làm với tôi.
Tôi biết là có, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Tôi thấy hơi tò mò, nhưng đấy không phải là thứ mà tôi thực sự muốn hỏi, và cũng không phải chủ đề mà tôi muốn đào sâu thêm vào.
Tôi đáp lại “thế à”, một câu trả lời trống rỗng, rồi nhìn vào Miyagi. Tôi thử cử động tay mình xem có thể tự cởi trói cho mình được không, nhưng chẳng được tích sự gì, chỉ tổ làm mình đau thêm.
Mặc dù cái cà vạt được nới lỏng ra một chút sau khi tôi nói “tuyệt đối không được để lại vết”, nhưng nó vẫn bị siết chặt đến nỗi mà giờ trên tay tôi có mấy vết hằn tôi cũng không lấy làm lạ.
“Đứng lên.”
Miyagi nói cụt ngủn.
“Eh?”
“Cậu muốn tôi cởi trói cho đúng chứ”
“Bị trói như này muốn đứng lên cũng hơi cực đó”
Đôi tay tôi cũng đóng vai trò trong việc giữ thăng bằng, nên việc bị trói tay ra đằng sau cũng ảnh hưởng rất lớn tới những cử động đơn giản như đứng lên và ngồi xuống. Không phải là giờ tôi không đứng lên nổi, nhưng tôi hơi sợ là mình sẽ vấp ngã vào chỗ nào đó.
“Thế thì cứ ngồi yên như vậy đi.”
Nói thế rồi, Miyagi đứng lên vòng ra đằng sau tôi. Miếng vải đang bó chặt vào cổ tay tôi sớm được tháo ra và đôi tay tôi đã được thả tự do trở lại.
Tuy vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn cử động đôi tay theo ý mình nên tôi phải liên tục lắc tay mình. Cảm thấy máu đang bắt đầu lưu thông tốt hơn, tôi đứng lên. Vừa lúc ngồi xuống giường, Miyagi ngồi xuống bên cạnh rồi nắm lấy tay tôi.
“Cho tôi xem”
Trước khi tôi nói “được” thì cô ấy đã nắm tay tôi rồi nhìn chăm chú vào đó, như thám tử đang tìm bằng chứng phạm tội vậy.
“Nè, không có vết gì hết”
Miyagi lẩm bẩm rồi sờ vào chỗ lúc nãy tôi bị trói bằng đầu ngón cô ấy. Nhẹ nhàng lướt qua những mạch máu mềm mại trên tay, những ngón tay ấy chạm vào cổ tay tôi như thể lần theo vết trói.
Những đầu ngón tay từ từ tiến tới lòng bàn tay, và như phản ứng lại, tôi bắt đầu cảm nhận được cô ấy. Dần dần, sự kích thích đến từ ngón tay Miyagi trở nên rõ ràng hơn, nên tôi hất tay cô ấy đi.
“Rõ ràng là cậu tính trói tôi rồi để lại dấu vết lên đó”
“Tôi bảo là tôi mừng vì trên tay cậu không có vết gì còn gì”
Xạo sự riết quen.
Cách mà cậu chạm vào tớ, cả cái giọng điệu đó, hoàn toàn giống hệt như cậu muốn rằng trên người tớ có dấu vết mà cậu để lại vậy.
“Hay là cậu muốn bị in lên lên vết hằn mới chịu?”
“Muốn cái đầu cậu ấy. Nếu giờ trên tay tớ có mấy vết hằn do bị trói thì lên trường tính sao?”
“Bởi vậy nên tôi mới không để lại trên đó đó.”
Nói một cách vô trách nhiệm, Miyagi đá vào chân tôi. Sau khi đá tôi thêm mấy lần nữa để trút cơn giận mình, cô ấy với tới lấy cuốn manga kia như vừa sực nhớ ra.
Tôi cầm lấy cuốn manga lên trước rồi nói với cô ấy.
“Tớ có một điều muốn hỏi cậu”
“Gì?”
Vừa trả lời, Miyagi vừa nhìn vào cuốn manga trên tay tôi với ánh mắt căm phẫn.
“Nếu như tớ đưa cho Miyagi mấy mệnh lệnh như vừa rồi thì Miyagi có làm theo không?”
“Không đời nào”
“Phải rồi ha”
Tôi biết.
Tôi biết rằng Miyagi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm những điều đó, nhưng tôi vẫn hỏi.
Kể cả khi tớ có đưa tiền cho thì cậu cũng sẽ không liếm chân ai đúng không. Bằng cách nào đó, tớ có thể hiểu tại sao cậu lại thấy thích thú với việc sai người khác làm những việc mà bản thân không thể nào làm được. Đối với tớ nó chẳng vui chút nào cả, nhưng vì giao kèo giữa chúng ta là thế, nên tớ không làm khác được.
“Tôi không phải là loại biến thái như Sendai-san”
“Không không, Miyagi mới là đứa biến thái đó. Lúc nào cậu cũng hí hửng đưa ra mấy cái lệnh kiểu đó thôi á.”
“Thực sự thì cũng chẳng phải hí hửng hay gì”
Nhưng mà cậu thấy nó thú vị, đúng chưa.
Khi cậu nhìn tớ, dù phàn nàn nhưng vẫn phải làm theo, giọng cậu nghe có vẻ như rất thích thú cơ mà.
Tôi không có ý định liếm cô ấy một cách thô tục như thế, nhưng mà kể cả việc bị liếm như thế cũng là một trải nghiệm khá là thú vị với cô ấy mà, theo một cách nào đó.
“À. Cậu ăn tối luôn đúng không?”
Giật lấy cuốn manga từ tay tôi, Miyagi đổi chủ đề.
“Ừ thì ăn”
Ừ thì đồng ý là thay vì bàn xem ai trong hai đứa bọn tôi xem biến thái hơn thì bàn chuyện ăn tối sẽ tốt hơn đó, nhưng tôi không thể chấp nhận được cô ấy lại bỏ chạy đi một cách hèn nhát thế. Nhưng rồi Miyagi lại đứng lên, đặt cuốn manga lên kệ rồi nhanh nhảu bước ra khỏi phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Không nói một lời luôn cơ à.
Mà thôi kệ, sao cũng được.
Đứng dậy, tôi theo sau Miyagi. Ra tới phòng khách, tôi thấy Miyagi thay vì lấy đồ chế biến sẵn với món ăn kèm từ trong bếp ra thì bây giờ lại ngồi trên ghế.
“Sendai-san nấu cái gì đó đi”
Tai tôi nghe được thứ gì đó không đúng cho lắm.
Trước kia tôi có làm karaage cho cô ấy một lần.
Kể từ đó, chúng tôi vẫn ăn tối với nhau nhiều lần, và có lúc cô ấy cũng từ chối không muốn tôi nấu ăn cho, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ấy kêu tôi nấu ăn cho cô ấy.
“Trong tủ lạnh nhà có gì không đó?”
Vẫn còn rất nhiều thứ tôi muốn nói, nhưng e rằng một khi đã nói thì Miyagi sẽ lại nuốt lời mất, nên tôi tránh nói ra những lời không cần thiết rồi bước vào bếp.
“Trứng thì có đó”
Tôi mở tủ lạnh ra thì trong đó có trứng, đúng như Miyagi nói.
Ngoài đó ra thì không có gì đáng chú tâm lắm.
Trứng ốp la, tamagoyaki, trứng chiên.[note53633]
Dù là tôi có biết nấu ăn, nhưng tôi không hề có ý định trở thành đầu bếp nên là nếu nói tới trứng thì tôi cũng chỉ nghĩ ra được từng này thôi.
Nên làm gì giờ nhỉ.
Vừa lấy vỉ trứng trong tủ lạnh ra, tôi vừa nghĩ.
Tôi quyết định làm tamagoyaki ngọt rồi đập trứng vào trong tô. Không biết là Miyagi có thích ăn trứng mặn hơn không, nhưng tôi cũng không có ý định hỏi.
Có vẻ như ở đây không có chảo làm tamagoyaki nên tôi đành lấy cái chào tròn, làm nóng nó lên rồi đổ thứ chất lỏng màu vàng vào đó. Tới đây rồi thì món tamagoyaki sẽ hoàn thành sớm thôi. Do là làm trong chảo tròn nên là hình dáng không được đẹp lắm và có hơi cháy một xíu, nhưng nhìn chung thì trông cũng ngon đó chứ.
“Xong rồi nè”
Tôi đặt đĩa tamagoyaki với chén cơm trước mặt Miyagi.
Nhìn vào cái bữa tối trên bàn mà tôi muốn cạn lời, nhưng nếu không có gì khác thì cũng phải chịu thôi.
“Itadakimasu.”
Miyagi chắp tay vào một cách lịch sự rồi cầm đũa lên.
Miyagi vẫn ăn tối như thường sau khi đối xử với tôi một cách tồi tệ, như thể những sự việc trong căn phòng ấy chưa từng xảy ra vậy. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy rồi gắp miếng tamagoyaki lên.
Rốt cuộc thì Miyagi cũng sẽ nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô ấy sau tất cả những gì cô ấy làm với tôi hôm nay. Còn bản thân tôi vẫn làm theo mấy cái mệnh lệnh tồi tệ ngu xuẩn đó, và giờ đây lại ngồi ăn tối chung với kẻ đã khiến tôi thành như vậy, chắc não tôi cũng chập mạch luôn rồi.
Nhìn sang bên cạnh, Miyagi, người vừa nãy đã trói tôi lại rồi còn đá vào chân tôi, cứ im lặng mà ăn tamagoyaki.
“Ít ra cũng phải nói có ngon hay không chứ”
“Lần sau làm tiếp cũng được.”
Lúc tớ làm karaage cậu còn bảo ngon được còn gì.
Hôm nay cô ấy chẳng thành thật chút nào.
À không, cô ấy bảo tôi “lần sau làm tiếp cũng được” thì chắc cũng đủ chân thành rồi.
“Vậy khi nào có hứng thì làm”
Tôi nói một cách cộc lốc nhất có thể rồi thảy miếng tamagoyaki ngọt lịm vào trong miệng.