Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gosen'en ~

chương 03: tôi không biết sendai-san này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi chưa từng nghĩ đến việc đối xử tệ với người khác.

Vậy mà tôi lại đang làm một việc phải gọi là tệ hại với Sendai-san.

Điều tôi nghĩ và việc tôi làm hoàn toàn trái ngược nhau, tôi đã ra một mệnh lệnh không lành mạnh gì và Sendai-san đã chấp nhận nó. Kết quả là chuyện đó xảy ra.

Chỉ cần Sendai-san chịu ngoan ngoãn ngồi im trong lúc bị trói bằng cà vạt là đã đủ rồi, cũng tại cô ấy nói mấy câu quái đản nên mới ra nông nỗi ấy.

Ngay từ đầu, nếu cô ấy đã không muốn làm việc đó thì chỉ việc nói không thích thôi.

Tuy tôi không chắc mình có thể chấp nhận lời từ chối đó hay không.

Thật khó để cư xử đúng mực với cô ấy cũng như với chính bản thân mình.

Tôi thở nhẹ ra rồi ngồi lên giường.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn trắng xóa đến mức thấp thỏm.

Trời đột ngột đổ mưa, khiến con người, xe cộ cũng như hàng cây vỉa hè đều ướt đẫm, trên đường cũng bắt đầu ngập nước.

Vẫn chưa hết mùa mưa nên dự báo thời tiết bị sai cũng không lạ gì, mưa tầm tã đến nỗi mà tôi thấy tội nghiệp thay cho mấy người đang ở ngoài đường. Có lẽ cũng vì vậy, mà mãi vẫn chưa thấy Sendai-san tới.

Từ khi lên năm ba, nếu ngày tôi gọi bị trùng ngày đi học ở trường dự bị, thì qua hôm sau cô ấy mới đến được. Ngoài vụ đó ra, thì không có ngày nào tôi gọi mà Sendai-san không đến.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Nếu biết trước mưa lớn thế này, thì tôi đã không gọi cho Sendai-san. Nhưng giờ hủy hẹn thì chắc Sendai-san cũng đang trên đường tới rồi, nên tôi chỉ còn cách ngồi chờ cô ấy thôi.

Nhớ không lầm thì tầm này năm ngoái đã hết mùa mưa.

Bước vào tháng bảy, thi cuối kì xong thì mùa mưa cũng sớm kết thúc và tôi đã gặp Sendai-san ở tiệm sách.

Thế nhưng, năm nay khác với năm ngoái.

Thi cuối kì xong lâu rồi mà đến giờ mùa mưa vẫn chưa có dấu hiệu lùi bước. Ngoài ra, so với điểm thi cuối kì không cao cũng không thấp của năm ngoái, thì điểm năm nay của tôi đã khá hơn được chút. Chắc là nhờ làm bài tập chung với Sendai-san hoặc cũng có thể là không phải. Tại Sendai-san mà kết quả thi giữa kì của tôi bê bết, có khi vì vậy nên tôi mới ôn luyện trước thi chăm chỉ hơn bình thường cũng nên.

Dù sao đi nữa thì đợt đó chẳng phải kí ức tốt đẹp gì.

Tôi nằm lên giường, nhắm mắt lại.

Làm việc gì đó cùng ai đó, vun đắp lên thật nhiều kỉ niệm. Rồi chọn ra trong số đó vài sự kiện để dán nhãn lên và xem nó như ngày kỉ niệm.

Nếu làm mấy trò ấy, đến khi xảy ra chuyện không hay, lại phải tháo hết nhãn ra và mọi thứ đều biến thành kí ức đen tối. Những ngày vui vẻ bên nhau càng nhiều, thì những kỉ niệm không còn tươi đẹp cũng tăng lên.

Tôi không nhớ chính xác ngày tháng của cái hôm đã gặp Sendai-san tại tiệm sách âu cũng là chuyện tốt. Tôi không muốn đánh dấu để có thể lập tức nhớ ra ngày đó trên tấm lịch của riêng mình và cũng chẳng muốn dán nhãn lên bất kì kí ức với Sendai-san cả.

Khi thời gian trôi đi, dẫu không muốn thì nhất định cũng sẽ có điều gì đó thay đổi.

Giống như người mẹ dịu dàng bỏ rơi con mình mà quay lưng đi, ngay cả những điều không cần thay đổi cũng sẽ đổi thay.

Tôi không biết tại sao mẹ lại bỏ mặc tôi và rời khỏi căn nhà này, cũng không biết mẹ đang nghĩ gì nữa. Tất nhiên cũng chẳng thể mở miệng mà hỏi bố luôn.

Hình như tôi đã được một trong hai người nói gì đó với mình, nhưng vì lúc đó còn quá nhỏ nên tôi không nhớ. Trong kí ức của tôi, chỉ đọng lại ấn tượng rằng một ngày nọ, bỗng dưng mẹ biến mất. Và bây giờ khi đã không còn là đứa trẻ nữa, đôi khi tôi cũng nghĩ tới phải chăng có lí do gì đó nên mẹ mới làm vậy. Tuy nhiên, điều đó chẳng thể biến những kỉ niệm về mẹ tươi đẹp trở lại. Chiếc nhãn đã bị tháo ra sẽ mãi mãi như thế. Không có chuyện gắn thêm nhãn mới lên.

Mối quan hệ với Sendai-san cũng tương tự.

So với tôi thì đúng là cô ấy nói nhiều hơn, nhưng những chuyện trọng tâm thì chẳng khi nào chịu hé miệng, nên tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì cả. Lỡ như, Sendai-san đột ngột biến mất trước mặt tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được lí do.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa xối xả như trút nước.

Tôi kéo phần tóc mái đang dài ra lưng lửng của mình.

Những ngày mưa, cảm giác mái tóc nặng nề hơn hẳn.

Tôi nghĩ bâng quơ liệu rằng Sendai-san có cảm thấy giống mình không rồi lại trút tiếng thở dài vì nhận ra cô ấy luôn len lỏi vào tâm trí mình.

Với tay lấy điện thoại đang nằm bơ vơ chỗ cái gối.

Không thấy tin nhắn nào từ Sendai-san cả.

Trễ quá.

BIết là do trời mưa nhưng đúng là đến trễ quá rồi.

Nghe thấy tiếng mưa vọng thẳng vào phòng mình, xem chừng tôi nên báo cô ấy hôm nay đừng đến nữa thì hơn. Sau một hồi lưỡng lự, tôi mở tên của Sendai-san trên điện thoại. Đang nghĩ xem nên nhắn tin hay gọi điện trực tiếp, thì nghe tiếng chuông reo. Nhìn thấy hình dáng của Sendai-san hiện lên màn hình liên lạc trong phòng, tôi vội vã mở khóa cổng căn hộ. Đợi thêm ít lâu, chuông lại reo lần nữa. Và lần này là chuông nhà nên tôi chạy ra khỏi phòng mở cửa, thì thấy Sendai-san ướt sũng đang đứng đó.

Không có gì khác cả.

Cô ấy lúc nào cũng như vậy.

Bất kể là tôi làm gì, cô ấy vẫn sẽ đến đây với nét mặt bình thản.

Điều đó không hề thay đổi ngay cả trong ngày mưa tầm tã như hôm nay.

“Cậu không mang theo dù à?”

“Nhìn là biết tớ có mang rồi mà. Xin lỗi nhưng cho tớ mượn khăn được không?”

Vì dự báo thời tiết nói là trời quang đãng nên không mang theo dù cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng xem ra Sendai-san không tin dự báo thời tiết nên tay phải cô ấy đang cầm chiếc dù gấp nhỏ.

“Cậu cứ thế vào nhà luôn đi. Tôi cho mượn đồ nên vô trong mà thay.”

Tôi nói với Sendai-san trong bộ đồng phục ướt đẫm đang nhỏ nước.

“Ướt hành lang thì sao?”

Cô ấy nói không sai.

Đã che dù rồi mà Sendai-san còn ướt như chuột lột, nên chỉ cần cô ấy bước đi, chắc chắn hành lang sẽ ướt theo. Nếu vào phòng như mọi khi thì cả phòng cũng ướt luôn.

“Kệ đi. Bị ướt thì chỉ cần lau là được.”

“Không được. Cho tớ mượn khăn đi.”

“Vậy tôi mang khăn với quần áo ra cho cậu thay ở đây luôn.”

“Thay ở đây ư?”

“Ừ, ngay tại đây. Không có ai khác ngoài tôi, mà cũng chẳng còn ai tới nữa. Chưa kể, cho dù lau bằng khăn thì đồng phục cũng đâu thể khô được, nếu Sendai-san mặc nguyên bộ đi vào thì hành lang và phòng tôi ướt hết còn gì.”

Đồng phục của cô ấy ướt đến mức chỉ dùng khăn thôi thì chẳng cứu vãn được gì. Và nếu đã nói không muốn làm ướt cái nhà này, thì cần phải sấy khô đồng phục. Nếu có cách sấy khô mà không cần phải cởi ra thì tôi sẽ dùng ngay, nhưng đào đâu ra cách nào tiện lợi vậy.

“Tớ không có sở thích cởi đồ ngay lối vào đâu.”

Sendai-san đáp lại một cách dứt khoát.

Đây không phải là câu trả lời khôn khéo vì nó mang nghĩa cô ấy phủ nhận lòng tốt của tôi.

“Nếu cậu sợ làm ướt hành lang thì cởi ở đây đi chứ.”

“Cho tớ mượn khăn.”

Sendai-san gằn giọng, khăng khăng nói.

Đồng phục ướt nhẹp thế kia chắc chắn là rất khó chịu, nhưng xem chừng cô nàng cương quyết không chịu cởi đồng phục ngay tại đây rồi. Xét đến lí do, thì một là “Đối với cô ấy, nơi này là nhà của người khác” hoặc hai là “Vì đang đứng trước mặt tôi” thì có lẽ vế sau sẽ đúng hơn.

Không phải là tôi không hiểu cảm giác của cô ấy.

Nhưng, không thú vị gì cả.

Nói là vậy, nhưng cũng không thể để mặc cô ấy ướt sũng thế này mãi được.

“Cậu chờ chút để tôi đi lấy.”

Để lại một lời rồi tôi chạy về phòng mình.

Lấy khăn tắm trong tủ ra rồi vươn tay tới áo thun. Chần chừ một thoáng, tôi chỉ mang theo khăn tắm quay lại chỗ lối vào thì thấy Sendai-san đang cởi mái tóc được tết phía sau ra.

Mái tóc ướt vẽ nên những đường uốn lượn rồi xõa lên trên vai.

Dáng vẻ này tôi đã thấy biết bao nhiêu lần sau tiết thể dục.

Nhưng từ khi bị tách lớp thì chưa được ngắm lại lần nào.

Nhìn kĩ hơn thì áo sơ mi bị ướt đang bám dính lên người cô ấy nên có thể thấy cả đồ lót luôn.

Nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn ngay giây phút nhận thức được toàn bộ dáng vẻ của Sendai-san, thế là tôi ấn cả cái khăn lên người cô ấy.

“Đây.”

“Cảm ơn cậu.”

Sendai-san cảm ơn ngắn gọn rồi bắt đầu lau tóc.

Cô ấy không hỏi thêm gì về đồ để thay cả.

“Sendai-san tính sao với bộ đồng phục đây?”

“Tớ thấm bớt nước là được.”

“Không được.”

“Miyagi nhây quá.”

“Tôi cho cậu mượn đồ thay nên cởi ra ở đây luôn đi.”

Vì lúc nãy lòng tốt của tôi đã bị khước từ nên đừng hòng tôi nói thêm câu “Để tôi về phòng cho cậu thay”.

“...Cậu muốn lột đồ tớ đến thế sao?”

Sendai-san cũng không nói tôi là đứa cản trở ở đây.

Hai đứa đều lảng tránh những điều nên nói.

“Đúng vậy. Cứ thế này thì cậu sẽ bị cảm mất.”Cơ thể con người không được cấu tạo theo cách thuận tiện đến mức “Vì đang là tháng bảy nên sẽ không bị cảm”[note60754] Dù có là tháng bảy đi chăng nữa, nếu bị ướt sũng thì cơ thể sẽ nhiễm lạnh và bị cảm thôi. Cho nên, tốt nhất cô ấy vẫn nên thay đồ ở đây.

Tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng tấm lòng đó của tôi đã bị Sendai-san gạt phăng đi.

“Đừng cử động.”

Tôi nắm tay Sendai-san đang lau tóc.

“Mệnh lệnh à?”

“Ừ, mệnh lệnh.”

Tôi nhìn chiếc áo sơ mi ướt đẫm của cô ấy.

Như mọi khi, nút đầu tiên đã được cởi ra sẵn rồi.

Nút thứ hai vẫn chưa được cởi.

Khi tôi buông tay Sendai-san ra, thì cô ấy hạ hai tay đang cầm khăn xuống.

Tôi thay Sendai-san tháo cà vạt và nút áo thứ hai ra giúp cô ấy.

“Tớ không mang đồ thay.”

“Lúc nãy đã nói rồi, tôi sẽ cho cậu mượn đồ.”

Cái hôm tìm cục tẩy được giấu trong đồng phục.

Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đã đòi bổ sung điều khoản “Không lột đồ” vào quy định. Tuy nhiên, không có căn cứ rõ ràng nào cho thấy điều khoản đó đã được chính thức công nhận cả.

Tay tôi không dừng lại, mà chậm rãi cởi sang nút thứ ba.

Sendai-san không chống cự.

Tôi đặt tay lên nút thứ tư rồi mà cô ấy vẫn chưa nói gì.

Tôi biết không phải bạ chuyện gì mình cũng được phép làm, nhưng dần dần không phân định được ranh giới nữa rồi. Vì mệnh lệnh nào Sendai-san cũng tuân theo, nên lại càng khiến tôi muốn thử xem cô ấy sẽ nghe lời tôi đến mức nào.

Ngay cả khi tôi đeo xích lên cổ cô ấy như một con chó rồi trói lại trong căn phòng này hay thậm chí là làm những việc đã hứa sẽ không làm, thì tôi vẫn có cảm giác sẽ được cô ấy tha thứ.

Những quy định giữa hai đứa đang mờ nhạt dần và có lẽ chúng tôi sắp đặt chân vào lãnh địa mà trước giờ không dám phạm đến. Nếu hôm đó, chiếc cà vạt đã dùng để trói Sendai-san hằn lại dấu vết, thì biết đâu nó có thể thay thế cho lằn ranh đang bị mờ đi kia và mỗi lần nhìn vào cà vạt, tôi có thể tự cản những hành vi quá khích của mình lại cũng nên.

Thế nhưng, cà vạt đã không hằn lại vết và cô ấy cũng không phản kháng lại tôi.

...Không đúng.

Tôi đang làm việc này vì nghĩ cho Sendai-san.

Tuy lòng tốt của tôi đã bị khước từ, nhưng đâu có nghĩa là tôi vứt nó luôn đâu.

Hành động này là vì không muốn cô ấy bị cảm, chứ không phải tôi muốn làm phép thử hay cố tình vi phạm quy định gì cả.

Tuy cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

Hồi còn học chung lớp, chúng tôi từng thay đồ chung phòng rồi.

Đã nhìn nhau trong trạng thái gần như khỏa thân biết bao nhiêu lần.

Dăm ba cái vụ lột đồ này, chẳng là cái đinh gì hết.

Tôi cởi nút áo thứ tư, rồi cởi nốt nút còn lại luôn.

Tiếp đến là nắm khoảng giữa nút thứ hai và thứ ba để mở toang vạt áo trước ra, lập tức áo ngực hiện lên trong mắt.

Chỉ là áo ngực trắng đơn giản chứ không phải kiểu đặc biệt. Là thiết kế có thể thấy ở bất cứ đâu, không có gì mới lạ cả. Ắt hẳn tôi từng thấy cô ấy mặc loại cầu kì hơn trong phòng thay đồ, nhưng cái cô ấy mặc hôm nay là loại mà ngay cả tôi cũng có.

Ấy vậy mà nhịp đập lại trở nên rộn rã.

Tôi chỉ đang cởi đồ giúp vì sợ cô ấy bị cảm thôi.

Đáng lẽ là không còn ý đồ nào khác, nhưng ngay lúc này, tôi lại mong Sendai-san cản tay của tôi lại. Điều đó không khác gì bằng chứng cho thấy tôi có ý đồ khác khiến tôi như muốn nín thở.

Nên dừng lại thì hơn.

Hiểu thì hiểu đấy, nhưng tay vẫn cứ chuyển động.

Hiện tại, tôi đang vừa tìm lí do để biện minh cho hành động của mình, vừa chạm tay lên dây áo ngực.

Những lời dùng để cản tôi lại đã bị chiếc áo sơ mi cởi hết nút này cướp mất rồi.

Còn sợi dây trắng trên đầu ngón tay chẳng trông cậy được gì, chỉ cần cử động nhẹ thôi là có thể cởi nó ra.

Không gặp bất kì khó khăn nào.

Sau khi tôi cởi hờ dây áo ngực trên vai ra rồi nhìn lại Sendai-san, cô ấy không làm vẻ mặt cự tuyệt tôi. Tuy nhiên, tôi hiểu biểu cảm đó cũng không phải là đang hoan nghênh hành động này. Dẫu vậy, cô ấy không hề bắt tôi dừng lại. Tôi buông tay khỏi người Sendai-san rồi hỏi cô ấy.

“Không chống cự hả?”

“Chẳng phải Miyagi là người ra lệnh cho tớ đừng cử động sao?”

Nếu không phải vì mệnh lệnh thì tớ sẽ chống cự.

Giọng trả lời của Sendai-san khiến tôi nghe được hàm ý đó, cũng hiển nhiên thôi nhỉ.

“Nếu muốn thì cứ chống cự đi.”

“Cậu mà phạm luật thì tớ sẽ làm vậy.”

“Tức là việc đang làm này không phạm luật à?”

“Nếu đồng phục không bị ướt thì tớ vả cho sấp mặt rồi.”

“Vậy đây là trường hợp đặc biệt?”

“Phải. Nếu cứ mặc thế này thì sẽ bị cảm mất.”

Lột đồ là phạm luật nhưng nếu có lí do chính đáng thì không thành vấn đề.

Chắc ý cô ấy là vậy chứ gì.

Quy định giữa chúng tôi không đến mức gắt gao.

Xem ra nó rất linh hoạt và có thể tùy cơ ứng biến hơn tôi tưởng.

Cũng có thể nói là rất “thuận tiện”.

“Nhưng tôi vẫn chưa đưa 5.000 yên.”

“Cậu định không đưa hay sao?”

“Chút nữa sẽ đưa.”

Không đưa 5.000 yên cho Sendai-san thì đúng là chuyện hoang đường. Nếu hôm nay cô ấy không ướt sũng thì tôi đã đưa từ đời nào rồi. Vì nếu không làm vậy, Sendai-san sẽ không đến đây. Ngược lại, chỉ cần tôi trả 5.000 yên thì dù đã thêm chú thích rằng “chỉ trong phạm vi thường thức”, nhưng cô ấy vẫn tuân theo hầu hết mệnh lệnh của tôi.

Còn về quy định thì nó đang được thay đổi theo hướng thuận tiện cho hai đứa. Hôm nay, không những được phép trả sau, mà tôi còn có được kim bài miễn tội mang tên “Trường hợp đặc biệt”. Cho nên, cứ thế cởi hết đồ của Sendai-san ra cũng không gặp vấn đề gì nữa. Nhưng tay tôi cứng đờ. Đã cởi hết nút của áo sơ mi ướt mèm, ấy thế mà không thể tiến thêm bước nữa.

Tôi ghét thế này, vì nó ngầm hiểu rằng tôi mang ẩn ý khi cởi đồ cô ấy.

Tôi ghét thế này, vì nó ngầm hiểu rằng một phần trong tôi cảm thấy tội lỗi.

Tôi ghét cả Sendai-san, vì sắp bị cởi hết đồ rồi mà cô ấy không hề dao động.

Lúc nào cô ấy cũng vậy.

Đưa ra những lựa chọn đau não, rồi ép tôi phải chọn. Hôm nay cũng thế, tôi là người phải quyết định chuyện gì xảy ra sắp tới đây. Còn Sendai-san thì trưng lên nét mặt dửng dưng như thể không liên quan gì đến cô ấy.

Mặc dù lúc này đây, cô ấy cũng chẳng muốn bị lột đồ mà còn bày đặt ra vẻ.

Tôi vươn tay đến Sendai-san.

Đặt tay gần vị trí trái tim rồi cứ thế áp cả bàn tay lên đó.

“Cơ thể Sendai-san lạnh quá.”

Tôi không biết được nhịp tim của cô ấy có đang đập nhanh hay không.

Có điều, cả người Sendai-san lạnh đến nỗi khiến tôi lầm tưởng rằng thân nhiệt của mình rất nóng.

“Vì tớ bị ướt mà.”

Không cần nhìn cũng biết, bộ đồng phục bị ướt đang cướp đi thân nhiệt của cô ấy.

Khi tôi chạm tay lên gò má, quả nhiên cũng rất lạnh.

Cho dù chạm lên môi, thì độ lạnh cũng chẳng khác gì.

Chạm đến bất cứ chỗ nào cũng thấy lạnh đến mức khó tin thế rồi tôi tách tay mình ra khỏi cô ấy, thì đến lượt Sendai-san chạm lên má tôi.

“Miyagi ấm ghê.”

Bàn tay lạnh cóng đang cướp lấy thân nhiệt tôi.

Nhắc mới nhớ, lần đó, Sendai-san cũng đặt tay lên má tôi.

Ngày chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên.

Tay cô ấy lúc đó ấm hơn bây giờ rất nhiều. Lần đó là vào tháng năm, tôi nhớ rất kĩ những chuyện xảy ra hôm ấy, nhưng chính xác là ngày mấy thì không rõ. Nó chẳng phải kí ức đẹp đẽ gì mà cần phải dán nhãn lên để kỉ niệm, nên tôi cũng chẳng in dấu gì lên tấm lịch trong đầu mình cả.

Thế nhưng, nếu tại đây ngay bây giờ, mà tôi hôn Sendai-san thì sẽ thế nào nhỉ?

Ý nghĩ điên rồ vụt qua trong tâm trí, tôi nắm lấy cánh tay đang chạm lên má mình rồi kéo cô ấy lại gần.

Không đến mức chạm môi nhưng gương mặt thanh tú ấy đang ở rất gần.

Tôi chạm mắt với Sendai-san.

Tôi thử áp sát mặt lại hơn nữa.

Nhưng cô ấy không chịu nhắm mắt.

Tôi không màng khi việc chúng tôi đã thật sự hôn nhau còn đọng lại trong kí ức, nhưng tôi tuyệt đối không muốn lưu giữ kí ức về việc tôi đang cố hôn Sendai-san khi cô ấy không chịu nhắm mắt và rồi bị cô ấy cự tuyệt.

Tôi thả tay cô ấy ra rồi lùi lại một chút.

Không thể trao đổi ánh mắt với Sendai-san nổi nữa, tôi lại vén vạt áo trước của cô ấy ra.

Nhìn vào áo ngực màu trắng mà tôi không dám tháo dây.

Nhịp tim tôi liền phản ứng theo, nên tôi thở nhẹ ra.

Rồi đặt môi lên ngực cô ấy.

Lúc tôi mút thật mạnh cơ thể đang lạnh cóng ấy thì Sendai-san nắm lấy vai tôi. Cơ mà chỉ nắm thôi chứ không hề đẩy ra. Tôi đã đánh dấu đỏ lên người Sendai-san thay vì in dấu lên tấm lịch trong đầu mình.

Sau đó, tôi chậm rãi tách mặt ra.

Nhìn lại thì trên ngực Sendai-san đã hiện lên vết đỏ nhạt.

Tôi mân mê lên đó như để xác nhận.

Đầu ngón tay nhấn mạnh, nhìn như thể bị làn da ẩm ướt hút vào. Cảm giác như chỉ riêng nơi có vết đỏ đó là nóng bừng nên tôi định đặt môi lên thêm lần nữa, thì thấy hai tay đang nắm lấy vai mình gồng lên.

“Không phải cậu định cởi đồ tớ ra à?”

Nghe thấy giọng nói khó chịu nên tôi ngẩng mặt lên thì thấy Sendai-san đang làm vẻ mặt như ngậm phải trái đắng.

“Tại tôi nghĩ vết này sẽ không để lại lâu.”

Thay vì trả lời câu hỏi, tôi quyết định viện cớ cho hành động của mình.

“Cỡ này chắc sẽ sớm biến mất nên không sao.”

Tôi không để lại vết đỏ quá đậm.

Chỉ ở mức có thể ngày mai sẽ biến mất thôi. Về vị trí thì tôi đã chọn chỗ người khác không nhìn thấy được rồi. Không có lí do nào để Sendai-san nổi giận và việc tôi chưa cởi hết đồ cô ấy ra cũng không đáng để nổi nóng. Song, tôi vẫn thấy không được thoải mái nên đã tách xa khỏi cô ấy.

“Tôi đi lấy đồ cho cậu thay.”

Tôi nói như kiểu trốn tránh rồi bỏ Sendai-san lại mà chạy về phòng. Mở tủ ra lấy đại bộ đồ rồi lập tức quay lại ấn nó vào người Sendai-san.

“Tôi về phòng, thay xong thì cậu cứ vào.”

Để lại câu nói rồi tôi đi một mạch về phòng mà không chờ trả lời.

Ngồi lên giường nhìn lại tay mình mới nhận ra cơn mưa đã làm ướt Sendai-san cũng làm ẩm bàn tay tôi nữa.

Tôi nắm chặt tay lại.

Hôm nay tôi bị gì đó lạ lắm.

Muốn cởi đồ của Sendai-san ra đến mức viện cả lí do.

Nói trắng ra là tôi muốn ngắm nhìn dáng vẻ cô ấy khỏa thân.

...Cảm xúc này quá bất thường.

“Miyagi, tớ vào nhé.”

Bình thường Sendai-san đâu có lên tiếng trước khi vào kiểu này, nhưng giờ tôi lại nghe giọng cô ấy bên kia cánh cửa cùng lúc với tiếng gõ cửa.

“Cậu cứ tự ý vào như mọi khi là được mà.”

Tôi nói đủ lớn để ngoài cửa vẫn có thể nghe được, thì thấy Sendai-san đang mặc áo thun và nguyên bộ Sweatsuit của tôi đi vào.

“Biết thế nhưng tự dưng có cảm giác nên làm vậy.”

Sendai-san đang mặc đồ của tôi tự nhiên như thể là đồ của chính cô ấy, khác hẳn với dáng vẻ trong bộ đồng phục mà tôi đã quen mắt nên cảm giác thật mới lạ. Sẵn tiện nói thêm, lúc tôi mặc thì cái áo thun và bộ Sweatsuit này chỉ là đồ ở nhà bình thường, nhưng Sendai-san mặc vào thì thấy sang hẳn lên. Tuy tôi không muốn nghĩ “lụa đẹp vì người” đâu nhưng sự thật phũ phàng thế đấy.

Không chấp nhận là một chuyện, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ấy được.

“Sendai-san, đưa đồng phục đây.”

Tâm trạng cứ mãi mông lung bất định, tôi bèn đứng dậy chìa tay ra.

“Cậu định làm gì?”

“Trong phòng tắm có máy sấy nên tôi mang đi sấy khô cho.”

“Đỡ quá. Tớ cũng không muốn mặc lại đồng phục ướt đi về.”

Nói xong, Sendai-san đưa đồng phục sang. Tôi cầm lấy rồi đi về phía nhà tắm.

Hôm nay, mọi thứ đều quá bất ổn.

Nhất định là do lỗi của mưa rồi.

Tại vì trời đổ mưa nên mới ra cớ sự này.

Tôi treo đồng phục lên móc và hong chúng phía trên bồn tắm.

Bật công tắc máy sấy lên rồi hít thở sâu.

“Ổn thôi... Sẽ ổn thôi.”

Tự trấn an bản thân xong tôi quay về phòng, cầm lấy tờ 5.000 yên để sẵn trên bàn.

“Đây.”

Đưa nó cho Sendai-san đang đứng trước kệ sách.

“Cảm ơn cậu.”

Cùng với lời cảm ơn, tờ 5.000 yên được cô ấy cất vào ví. Sau đó, cả căn phòng rơi vào trầm mặc.

Tôi ngồi xuống

trước cái bàn chứ cũng không định làm gì cụ thể, thế rồi Sendai-san cầm theo cuốn truyện đến ngồi cạnh tôi. Nhưng cô ấy không đọc truyện mà bắt đầu làm bài tập. Tôi tựa lưng vào giường, giở cuốn truyện mà cô ấy mang lại.

Nào là đọc sách, nào là làm bài.

Hồi đầu, tôi từng rất bận tâm đến khoảng lặng như lúc này, nhưng giờ cho dù không nói chuyện tôi cũng chẳng phiền hà gì mấy.

Tuy nhiên, hôm nay thì khác.

Sự yên tĩnh như đang quấn lấy cơ thể, dần dần siết chặt cổ tôi lại. Vẫn đang làm những việc giống với trước giờ, nhưng sao hôm nay tôi lại thấy ngột ngạt đến mức không chịu nổi mà muốn chạy ra khỏi phòng luôn cho rồi.

“Miyagi này, lúc nào cậu cũng đưa tớ tờ 5.000 yên chẵn, tức là lần nào cũng phải đi đổi tiền hả?”

Hình như Sendai-san cũng cảm thấy giống tôi hay sao đó, nên cô ấy bắt chuyện bằng giọng tươi tắn.

“Đúng vậy thì sao?”

Tôi ngẩng mặt lên khỏi cuốn truyện và nhìn Sendai-san.

Đúng hơn thì không phải “mỗi lần” mà tôi gộp lại một lần rồi đổi luôn thể.

Cả việc đưa hẳn 10.000 yên rồi nhận lại tiền thối từ Sendai-san lẫn việc đưa năm tờ 1.000 yên làm tôi có cảm giác thật sự quá giống với giao dịch tiền bạc, nên tôi quyết định sẽ luôn chuẩn bị sẵn tờ 5.000 yên.

“Chà, cũng cưng phết.”

“Hả?”

“Thì chỉ vì đưa tiền cho tớ mà cậu phải cất công đi đổi đúng không? Nên tớ nói điểm này của cậu đáng yêu lắm.”

Sendai-san lạ mắt trong bộ quần áo quen thuộc đang vừa cười vừa nói.

“Lắm mồm. Mấy chuyện đó không cần phải nói ra.”

“Có những lúc lắm mồm thế này lại đỡ hơn đấy.”

Sendai-san nói với hàm ý hôm nay chính là ngày như vậy, rồi nhìn tôi.

“Nhắc mới nhớ, Miyagi này, nghỉ hè cậu không đến trường luyện thi hay trường dự bị gì hết hả?”

“Không.”

“Học hành thì sao?”

“Làm bài tập hè thôi.”

“Cái đó là việc học tối thiểu cần phải làm mà. Ngoài việc đó ra?”

“Không muốn học.”

Tôi hiểu học hành là chuyện bắt buộc, nhưng tôi không thích. Tôi không muốn đến trường luyện thi hay dự bị gì cả.

“Học hành đàng hoàng đi, sắp thi đại học tới nơi rồi.”

Sendai-san khuyên nhủ bằng giọng nghiêm túc rồi dùng đầu bút chọc lên chân tôi.

Không lâu nữa là nghỉ hè rồi.

Cứ hễ nghĩ đến việc sắp đến kì nghỉ dài là lòng tôi lại u uất.

¯¯¯

Ở trường, trong lớp lẫn hành lang đều tràn ngập không khí hứng khởi, ai nấy đều mong đợi nghỉ hè.

Tôi không hòa nhập nổi với bầu không khí này nhưng cũng đành chịu.

Dẫu sao cũng hiếm có học sinh ghét kì nghỉ dài như tôi, nên bắt họ phải chiều theo mình thì thật vô lí. Phận thiểu số thì cứ im lặng chịu trận cho đúng phận thiểu số thôi.

Đối với tôi, kì nghỉ hè quá dài.

Ở nhà cũng chỉ có một mình, dù muốn đi chơi với bạn cũng không thể rủ rê họ mỗi ngày được. Năm nay chuẩn bị thi đại học rồi nên lại càng khó mở lời hơn. Tuy lên lịch sẵn vài cái hẹn, nhưng so với năm ngoái thì ít hơn hẳn. Mọi người đều phải luyện thi hoặc đến trường dự bị nên thời gian biểu cũng khác năm ngoái. Sắp tới, cho dù có thêm hẹn đi chăng nữa cũng chẳng thể nào vượt qua năm ngoái nổi.

Chán quá.

Đúng là tôi đã quen ở một mình, nhưng không có nghĩa là tôi thích lẻ loi như vậy nên tôi ghét kì nghỉ dài lắm.

“Shiori, thành nếp nhăn bây giờ.”

Maika vừa ăn xong liền với tay tới chỗ tôi từ ghế ngồi chéo phía trước, rồi dùng ngón trỏ day lên chỗ ấn đường() của tôi. Ami ngồi đối diện chẳng những không giúp tôi mà còn nhìn tôi với Maika rồi bật cười nữa chứ.

“Chỗ ấn đường của tớ khó chịu quá.”

Chỉ cần đưa tay sát lại đó thôi là đã thấy bồn chồn rồi nên tôi không muốn bị day lên ấn đường suốt. Tôi chộp lấy tay của Maika đặt lại lên bàn. Lớp học vào giờ nghỉ trưa thật ồn ào, không bình tâm nổi. Maika cũng giống như các bạn khác, đang cười tươi như hoa và định vươn tay đến chọt lên ấn đường của tôi lần nữa.

“Maika, tớ đã nói là khó chịu rồi mà.”

Tôi thọc vào eo Maika rồi tránh ngón tay của cô ấy.

“Shiori, thọc lét là chơi bẩn.”

“Tấn công ấn đường của người ta cũng là chơi bẩn thôi.”

Tôi đốp chát lại với Maika thì Ami đang nhìn chúng tôi vừa cười vừa lên tiếng.

“Đúng là khó chịu thật nhỉ. Tại sao khi bị chọc vào ấn đường lại thấy khó chịu ha.”

“Tớ cũng không biết nhưng thật sự khó chịu lắm nên đừng chơi chọc vô đó nữa nha.”

Sau khi xoa lên phần ấn đường vẫn còn sót lại chút cảm giác kì quặc, tôi bắt đầu gặm bánh mì mua ở căn tin.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tại gần đây thấy Shiori không được khỏe cho lắm. Nên tớ định truyền chút sinh lực cho cậu ấy mà.”

Maika bao biện một cách gượng gạo.

Chẳng qua là tôi không hào hứng như người ta, chứ đâu phải là tôi không khỏe. Nhưng xem ra hai cậu ấy thấy tôi ỉu xìu, rồi tôi được Ami hỏi thăm “Bộ xảy ra chuyện gì hả?”.

Quả thật có xảy ra chuyện, nhưng là chuyện gì thì tôi không kể được.

Vì theo giao kèo là không được kể với bất cứ ai chuyện giữa tôi và Sendai-san sau giờ học. Mà dẫu cho không có giao kèo đi chăng nữa, thì chuyện xảy ra vào ngày mưa ấy cũng chẳng thể kể cho người khác nghe được.

“Tại ngủ trễ quá nên giờ tớ buồn ngủ thôi. Nếu được khao cái gì đó là tự nhiên khỏe lại liền à.”

Việc tôi ngủ trễ là sự thật, nhưng buồn ngủ chỉ là chém gió. Phải lựa lời giải thích đồng thời khéo léo che đậy những phần không thể kể ra thì phiền toái lắm, nên tôi quyết định pha một nửa giả dối vào để nặn ra câu trả lời rồi xử nốt phần bánh mì còn lại.

“Khao cậu à? Muốn ăn gì nào?”

Maika nhìn sang tôi, xem chừng muốn chiều theo nguyện vọng của tôi đây mà. Thế nhưng tôi chưa kịp trả lời thì đã bị Ami chặn họng.

“Tớ muốn ăn kem, khao tớ với.”

“Tại sao tớ phải khao Ami chứ.”

Maika nói với vẻ chán chường thế mà Ami chẳng bận tâm gì mà tự quyết định lịch trình sau giờ học cho ba đứa luôn.

“Không khao cũng được, ba đứa mình đi ăn kem chung đi. Trời nóng quá.”

Đúng là hôm nay nóng thật.

Có khi là ngày nóng nhất trong năm nay luôn cũng nên.

Ngay cả Sendai-san đi ngang qua trên hành lang cũng dùng tay để phe phẩy lên mặt.

Cô nàng này chịu nóng kém, nhưng khi ở trường, dù đang là giữa hè đi chăng nữa cũng chỉ cởi một nút là cùng. Hôm nay cô ấy cũng chỉ cởi nút đầu tiên, nút thứ hai vẫn được cài đàng hoàng. Cho nên, không thể nào thấy được dấu hôn mà tôi đã để lại vào ngày mưa.

Đương nhiên, cho dù cô ấy cởi hai nút cũng chẳng ai thấy được, vì đã mấy ngày trôi qua nên có lẽ nó đã biến mất rồi. Nhưng tôi cực kì muốn kiểm tra lại chỗ đó.

Suy nghĩ này không bình thường chút nào.

Tôi nhận thức được điều đó.

Nhận thức là một chuyện, nhưng tôi vẫn ôm khư khư cái ý nghĩ này là vì hôm qua tôi đã không xác nhận được điều đó.

Tan trường, tôi gọi Sendai-san đến như mọi khi và định bắt cô ấy cởi nút áo ra để tôi xem lại dấu hôn trên ngực cô ấy lần nữa.

Thế nhưng, tôi đã không ra lệnh được.

“Dấu hôn ấy...”

Trong lúc vô thức, tôi buộc miệng nói ra cụm từ ấy. Nhưng chưa kịp rút lại những lời vừa nói đã bị Maika hỏi sấn tới rồi.

“Dấu hôn ư?”

“Ừ, mấy cậu nghĩ nó sẽ hằn lại bao lâu?”

Tôi bỏ cuộc, rồi chuyển nó thành chủ đề bản thân tò mò để hỏi hai cô bạn.

“Ể? Gì vậy? Shiori làm chuyện đó rồi hả?”

Mắt Maika sáng rực lên nhìn tôi.

“Không có bồ thì làm kiểu gì được. Tại hôm trước tớ thấy dấu hôn trên cổ Ibaraki-san nên mới thắc mắc thôi.”

Thực tế thì tôi chưa thấy Ibaraki-san như thế bao giờ. Nhưng vẫn có thể lập tức nhảy số ra chuyện này là có lí do của nó.

“Nếu muốn xóa dấu hôn thì chỉ cần đắp lát chanh lên là được.”

Tôi nhớ ra câu này vào cái ngày tạo dấu hôn trên tay Sendai-san, cô ấy kể lại rằng Ibaraki-san đã bày cách như thế. Cho nên tôi mới bịa ra chuyện đó vì bắt gặp dấu hôn ở nơi nổi bật trên người Ibaraki-san không có gì là lạ cả. Tuy hơi có lỗi với Ibaraki-san nhưng tôi nghĩ chuyện này rất phù hợp với hình tượng của cậu ta.

“À, ra là vậy.”

Nghe được câu đáp lại đúng như mong đợi từ Maika, tôi lại càng thấm thía tầm quan trọng trong cách sinh hoạt hằng ngày. Theo đó, sự thật đã bị thêu dệt rồi trở thành tin đồn lan truyền khắp nơi.

“HÌnh như cũng hằn lại khá lâu đấy, Ami nhỉ?”

Maika giở giọng trêu đùa.

“Tự nhiên đá chuyện này sang tớ vậy, không biết gì đâu nha.”

“Ể, cậu với Sugikawa-kun không làm hả?”

Tôi nghe thấy giọng hí hửng của Maika.

Sugikawa-kun là bạn trai mới hẹn hò với Ami gần đây. Tuy khác trường nhưng tôi vẫn hay nghe cậu ấy kể chuyện hai người họ học bài chung.

“Tớ với Sugikawa-kun hẹn hò với nhau rất trong sáng.”

Nếu không tạo dấu hôn được xem là “trong sáng”, thì suy ra tôi với Sendai-san đang làm chuyện đen tối rồi. Nhưng hai chúng tôi nào có hẹn hò với nhau, nên nếu nói mấy chuyện trong sáng này không liên quan đến hai đứa cũng chẳng sai, và tôi đây cũng không mong mỏi một mối quan hệ thuần khiết.

Có điều, nếu hỏi hai đứa dầm khâm như chúng tôi từ giờ sẽ ra sao thì tôi cũng đành bó tay.

Tôi nghĩ mình hết cứu nổi bản thân rồi.

Dạo này, tôi đắn đo không biết nên gọi Sendai-san lúc nào cho phù hợp.

Gọi Sendai-san tới vào những ngày gặp chuyện khó chịu.

Luật lệ tôi đã tự đặt ra cho mình đang bị sụp đổ.

Thế nên, tôi chưa nắm được thời điểm thích hợp để gọi Sendai-san đến vào lần tiếp theo.

Vừa mới gọi cô ấy hôm qua rồi nên nếu hôm nay gọi nữa thì hơi sai, mà dời sang mai thì lại thấy sớm quá. Tại Sendai-san còn theo học trường dự bị nên lại càng khiến tôi khó xử hơn nữa.

Nhìn ra cửa sổ, cả bầu trời trong xanh như được tô màu nước tràn vào tầm mắt.

Sau cái ngày Sendai-san ướt sũng đến nhà tôi thì mùa mưa cũng mau chóng kết thúc, thời tiết quang đãng đến mức khó ưa. Sẽ không có chuyện đồng phục của Sendai-san bị ướt nữa, tất nhiên cũng không có lí do bắt cô ấy cởi đồ ra luôn.

Hôm nay trời nóng bức đến hoa mắt.

Mát chút có phải tốt hơn không.

Tuy tôi không hận thù gì với mặt trời cả, nhưng vẫn căm phẫn nhìn lên bầu trời không đổ một giọt mưa.

¯¯¯

Chẳng có tâm trạng chút nào.

Nhưng cô nàng cạnh tôi thì khác.

Không hiểu có gì mà hí hửng.

Tôi nhìn sang Sendai-san đang cầm bút viết bài.

Cô nàng đang ngồi bên cạnh làm bài tập về nhà cho tôi, nhưng không hiểu sao lại trông rất hớn hở.

Làm tôi như con đần khi cứ mãi băn khoăn xem nên gọi Sendai-san lúc nào thì được. Chỉ có mình tôi là mang tâm trạng phiền muộn, đúng là suy quá rồi. Cảm tưởng như trong dạ dày của mình bị nhồi nhét đầy đá cuội khiến cơ thể nặng trĩu, không có chút động lực nào. Thế nhưng cho dù cả thế giới này chìm trong một màu xám tro đi chăng nữa thì ngày mai vẫn sẽ đến, lúc nhận ra thì chưa đầy một tuần nữa là nghỉ hè rồi.

Rất có thể, hôm nay sẽ là ngày cuối tôi gặp Sendai-san trước khi vào kì nghỉ.

“Sendai-san, lấy tiểu thuyết trên kệ lại đây.”

Tôi giật cây bút trên tay cô ấy, thì nghe thấy tiếng đáp hơi bất mãn.

“Tự đi lấy đi.”

“Đây là mệnh lệnh. Cuốn nào cũng được, lấy đại một cuốn đến đây.”

“Vâng, vâng.”

Sendai-san miễn cưỡng đứng dậy, đi đến chỗ kệ sách.

Đã nói lấy cuốn nào cũng được mà nhỏ này không quay lại ngay. Vừa ầm ừ vừa trầm ngâm chọn tiểu thuyết, rồi mới ung dung quay lại chỗ ngồi.

“Mời cậu đọc.”

Sendai-san cố tình nói giọng kính cẩn, rồi dâng sách đến tay cho tôi. Nhưng tôi không nhận lấy, mà chỉ đẩy lăn cây bút đã giật của cô ấy lúc nãy trên bàn.

“Đọc cuốn đó đi.”

“Biết ngay cậu sẽ nói vậy nên tớ đã lấy cuốn ít trang nhất.”

Sendai-san ngồi kế bên giở tiểu thuyết ra.

Lật tới khoảng giữa của tập truyện ngắn mỏng nhánh, cô ấy bắt đầu đọc từ đoạn lưng chừng. Trước giờ, chưa từng có vụ cô ấy không đọc từ đầu cuốn, cơ mà vẫn đang tuân theo đúng mệnh lệnh “đọc đi”.

Cái nết kiểu này tôi thấy không được chút nào.

Biết rõ tôi muốn nghe đọc từ đầu mà còn cố tình làm vậy, đúng là chọc điên tôi mà.

Được cái chất giọng vẫn rất dịu êm.

Chỉ cần nghe thôi là đã điềm tĩnh trở lại, tâm trạng thoải mái đến mức muốn đi ngủ.

“Miyagi, hạ nhiệt độ điều hòa xuống đi.”

Giọng đọc tiểu thuyết đột nhiên đổi thành giọng yêu cầu sự mát mẻ.

“Không. Mau đọc đi.”

“Đọc thì vẫn đọc đây, nhưng nóng quá.”

Sendai-san với tay lấy tấm bìa cứng của tôi đặt trên bàn rồi bắt đầu phe phẩy.

Nhiệt độ của phòng này luôn ở mức phù hợp với tôi.

Mùa đông cũng vậy và mùa hè cũng thế. Vì là phòng của tôi nên tất nhiên nó phải được điều chỉnh theo tôi. Nhưng vì sắp tới sẽ không gặp một thời gian, nên tôi nghĩ thỉnh thoảng chiều theo Sendai-san sợ nóng một lần cũng được.

“Vậy cậu tự hạ xuống đi.”

Tôi chỉ tay tới cái điều khiển đang đặt trên bàn.

“Miyagi keo kiệt.”

Tôi đã xuống nước nhường cho Sendai-san một thứ khá quan trọng chính là nhiệt độ của căn phòng này, thế mà cô nàng còn dám khẩu nghiệp với tôi. Miệng thì nói vậy mà nhiệt độ phòng đã lập tức bị thay đổi, trở nên mát quá mức cần thiết.

Có vẻ cô nàng đã mãn nguyện với luồng gió lạnh thổi ra từ điều hòa, uống ngụm trà lúa mạch rồi tiếp tục lật từng trang truyện.

Tiểu thuyết được đọc thành tiếng với chất giọng thánh thót, khiến mí mặt tôi bắt đầu cụp xuống.

Tôi gục mặt lên bàn.

Mát rượi thật là dễ chịu.

...Hay nói đúng hơn là lạnh quá.

Tôi nhổm người dậy, nắm lấy tay Sendai-san thì thấy cơ thể cô ấy cũng mát rười rượi.

“Gượm đã Miyagi, khó đọc quá.”

Tôi mải mê xoa lên cẳng tay cô ấy thì nghe thấy tiếng cằn nhằn. Dẫu vậy, tôi vẫn tiếp tục mân mê trên đó, tiếp đến là nắn bóp cánh tay như để xác nhận lại cảm giác sờ chạm, thế là Sendai-san hạ giọng xuống.

“Đừng sờ tớ nữa. Bộ không đọc tiếp cũng được hả?”

“Không cần đọc nữa, tăng nhiệt độ lên đi. Lạnh quá.”

Tôi buông tay khỏi người cô ấy rồi bắt đầu tự chà sát lên tay mình.

“Tăng lên nóng lắm. Nếu cậu lạnh thì mặc thêm áo vào đi.”

Giọng nói bất mãn đáp lại.

“Sendai-san thấy nóng thì cứ việc cởi đồ ra đi.”

“Tớ đâu cởi thêm lớp nào được nữa.”

“Còn cái áo sơ mi chưa cởi đấy thôi.”

“Miyagi dê xồm.”

Tất nhiên là tôi không bảo cô ấy cởi ra thật, nên câu vừa rồi quá xúc phạm. Không cho nhỏ mở mồm nữa, tôi tự tăng nhiệt độ điều hòa lên luôn. Thoáng chốc, căn phòng quá mát đã trở lại nhiệt độ thích hợp, còn Sendai-san thì cau có mặt mày thở dài ra.

“Nóng quá.”

Chuyện đã quá hiển nhiên, nhưng đúng là dù trên trường hay ở nhà thì tôi và Sendai-san đều không thể nào hòa hợp với nhau được. Tôi đã cố làm quen với nhiệt độ thích hợp của cô ấy rồi đấy chứ, nhưng vì không thể nào chịu đựng nổi căn phòng lạnh như băng nên khi ở trong căn nhà này bắt buộc Sendai-san phải nhượng bộ thôi.

“Sendai-san, quay qua đây.”

“Chi vậy?”

“Bảo quay thì cứ quay qua đi.”

Dứt câu, tôi kéo cà vạt của Sendai-san khiến cô ấy nghiêng người về phía mình. Theo đà, tôi tháo luôn cà vạt và cởi thêm một nút áo của cô ấy nữa.

“Làm thế này thì mát thêm được một chút đúng chứ?”

Về nút áo thứ ba thì có hôm được phép cởi, có hôm thì không. Và xem ra hôm nay là ngày được phép nên không thấy cô ấy nhằn gì cả.

Tôi chạm lên ngực của Sendai-san, nơi mà tôi đã để lại dấu hôn vào ngày mưa tầm tã.

“...Chỗ này, cái vết có biến mất sớm không?”

Tôi hỏi điều mình thắc mắc suốt mà mãi vẫn chưa dám hỏi.

“BIến mất rồi.”

Nghe được tiếng đáp thỏ thẻ, đầu ngón tay tôi lại ấn lên đó mạnh hơn.

Nhưng tôi lại không dám bảo cô ấy vạch ra cho mình xem.

“Mượn cánh tay.”

Tôi nắm luôn cổ tay cô ấy mà không chờ trả lời, nhưng hình như cô ấy không muốn tuân theo mệnh lệnh nên đã gạt tay tôi ra.

“Nếu muốn làm việc đó thì chọn chỗ khác đi.”

“Tôi chỉ mới nói cho mượn cánh tay chứ đã nói thêm gì đâu.”

“Đằng nào cậu cũng định tạo dấu hôn chứ gì. Để lại dấu trên tay nổi bật lắm nên dẹp suy nghĩ đó đi.”

“Vậy chỗ khác là chỗ nào?”

“Chuyện đó thì tự động não giùm.”

Sendai-san lãnh đạm nói rồi lườm tôi.

Tuy muốn phàn nàn rất nhiều chuyện, nhưng nếu là mệnh lệnh thì tớ sẽ tuân theo.

Chắc ý của cô ấy là vậy chứ gì.

“Từ bên ngoài không nhìn thấy là được, đúng chưa?”

Chuyện này không cần hỏi cũng biết nhưng tôi vẫn xác nhận lại cho chắc.

“Đúng vậy.”

Tôi nhìn Sendai-san trả lời với giọng hiển nhiên.

Nơi mà bên ngoài không nhìn thấy đã bị giới hạn sẵn, chiếu theo hiện tại thì đó là những nơi mà đồng phục có thể che được.

Tôi nắm áo sơ mi đã cởi ba nút rồi vạch ra. Để lộ phần ngực của cô ấy, tất nhiên tôi cũng nhìn thấy áo lót, thế rồi tôi nhắm mắt lại một lần. Chậm rãi mở mắt ra, đưa mặt lại gần phía trên nơi từng để lại dấu một chút thì nghe Sendai-san than vãn “Miyagi, nóng quá”.

Mặc kệ lời cô ấy, tôi đặt môi lên thì thấy nơi mình chạm vào nóng bừng.

Khác xa với lúc cơ thể cô ấy bị lạnh vì ướt mưa.

Tôi mút mạnh hơn lần trước nữa để đánh dấu.

Tách mặt ra nhìn lại, tuy không đến mức in dấu lại suốt cả mùa hè nhưng vết đỏ lần này khá đậm. Tôi chạm lên vết nhỏ đó, nhẹ nhàng mân mê. Lướt đầu ngón tay lên trên một chút và xoa nhẹ, rồi tôi lại ghé mặt đến gần, nhưng lần này đã bị đẩy trán ra.

“Miyagi đúng là thích làm mấy trò dâm đãng thật.”

Sendai-san vừa nói vừa cài nút áo lại một cách máy móc.

“Tôi đã làm gì dâm đãng đâu.”

“Trò này cũng được tính vào thể loại đó rồi còn gì nữa.”

“Đứa nào nghĩ dâm đãng thì đứa đó dâm hơn.”

Nếu như hôn có ý đồ, hay hành vi nào đó mang ý nghĩa sâu xa, thì có thể xem nó cùng thể loại dâm đãng như Sendai-san nói. Tuy nhiên, hôm nay tôi không hề có động cơ hay ẩn ý sâu xa gì, nên lời Sendai-san nói là hoàn toàn sai.

Tôi tự biện minh với chính mình, rồi lại hối hận vì cụm từ “Hôm nay”.

Những lời bất cẩn vừa rồi gợi liên tưởng đến ngày mưa ấy.

Nhớ lại chuyện hôm đó chẳng khác nào hành vi truy vấn cảm xúc của chính mình cả.

Tuy tôi rất buồn rầu vì kì nghỉ quá dài, nhưng biết đâu nghỉ hè lại là cơ hội tốt để tôi làm mới lại những cảm xúc kiểu này. Trong lúc nghỉ, tôi sẽ tống khứ hết những cảm xúc mà mình kiểm soát không xuể. Nếu tất cả đều biến mất thì nhất định mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu.

Tôi đứng dậy, nằm úp cả người lên giường.

Đọc tiểu thuyết tiếp đi.

Tôi đang cân nhắc xem có nên ra lệnh này không thì nghe tiếng Sendai-san hỏi mình.

“Miyagi đã quyết định vào trường đại học nào chưa?”

“Vào được trường nào thì vào.”

Tôi đáp lại mà không buồn nhìn tới Sendai-san.

“Hời hợt quá. Hết hè là vào học kì hai luôn rồi, không mau quyết định thì căng lắm đấy.”

“Không quan tâm.”

“Rồi nghỉ hè tính sao? Ít nhất cũng ráng lết đến trường luyện thi đi.”

Sendai-san bắt đầu ca cẩm những lời mà thậm chí bố còn không nói với tôi, khiến tôi muốn bịt cả hai tai lại.

Chẳng rõ bố có quan tâm đến tôi hay không, nhưng bố không hỏi tôi cặn kẽ về dự định tương lai, cũng chẳng bắt tôi phải chuyên tâm học hành. Nếu không vào đại học, rất có thể tôi sẽ không kiếm được việc làm, vậy mà ngay cả khi tôi đã lên cấp ba, bố cũng không hề nhiều lời bắt tôi phải thế này thế kia. Chỉ lẳng lặng gửi cho tôi số tiền tiêu vặt cực kì nhiều.

“Câu đó, lần trước tôi trả lời rồi.”

Sendai-san còn lắm mồm hơn cả người nhà, nên giờ nói lại kế hoạch nghỉ hè cho cô ấy cũng phiền chết đi được. Lúc trước tôi đã trả lời câu này rồi, nên giờ không cần nói lại nữa.

“Không muốn đến trường luyện thi nhỉ? Hay là cậu thuê gia sư đi.”

“Tôi thuê về làm quái gì! Mà này, Sendai-san nhiễu sự quá rồi đấy. Mùa hè của tôi thế nào mặc kệ tôi.”

Tôi bật dậy, ném gối vào người Sendai-san, thì bị cô ấy chụp lại rồi nói một cách nhẹ nhàng.

“Chuyện là có người này dạy hay lắm, nên tính giới thiệu cho cậu.”

“Nhây quá. Không mượn cậu giới thiệu.”

“Một tuần ba buổi, 5.000 yên. Rẻ lắm đúng không?”

“Một buổi 5.000 yên?”

Tôi không rành về tiền thuê gia sư nên không rõ cái giá đó là mắc hay rẻ.

“Không phải. Ba buổi 5.000 yên là được rồi.”

“...Là được rồi?”

Tôi nhìn chằm chằm Sendai-san đang cười tủm tỉm sau khi nói một câu hơi lạ.

“Miyagi thuê tớ đi. Để tớ kèm cậu học cho.”

Sendai-san này dị quá.

Không phải Sendai-san mà tôi biết.

Đến nhà tôi vào kì nghỉ.

Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.

“...Không phải giao kèo là không gặp nhau vào kì nghỉ sao?”

Tôi là đứa đòi mua giờ tan học của Sendai-san, nhưng chắc chắn chính cô ấy là người nói trừ ngày nghỉ là không được ra, thì những ngày còn lại sẽ nghe theo lệnh của tôi với giá 5.000 yên một lần. Và chúng tôi đã luôn làm theo giao kèo đó, kể cả mùa hè năm ngoái, tôi cũng không gặp mặt Sendai-san lần nào. Tất nhiên, nghỉ đông và nghỉ xuân cũng vậy, dù là thứ bảy hay chủ nhật, tôi đều không gặp Sendai-san.

“Đền bù cho vụ làm gấp sách của cậu.”

Sendai-san thản nhiên nói.

Chẳng cần phải mò lại kí ức tôi cũng nhớ ra ngay vụ Sendai-san làm gấp bìa sách văn học hiện đại của mình.

Nhưng sao tới giờ lại nhắc vụ này?

Chuyện đó đã xảy ra khá lâu và cũng chẳng phải chuyện cần bới móc lại vào lúc này, chưa kể chắc hẳn tôi đã đòi đền bù bằng cách cắn thật mạnh lên khoảng giữa cổ tay và khuỷu tay của Sendai-san rồi.

“Dùng vụ gia sư này á? Nhưng chuyện đó giải quyết xong lâu rồi mà.”

“Là do Miyagi tự ý cắn tớ, tự ý lấy đó làm đền bù chứ bộ.”

“Cậu thèm 5.000 yên đến mức đó à?”

Xét đến lí do mà cô ấy muốn tới nhà này đến mức linh hoạt thay đổi cả quy định, thì tôi chỉ có thể nghĩ ra tiền bạc thôi. Nếu không phải thì thật quái đản. Tôi đoán Sendai-san nhận được khá nhiều tiền tiêu vặt và chẳng có vẻ gì là cần 5.000 yên cả, nhưng không thể nghĩ ra lí do nào khác nữa.

“Chắc vậy.”

Tôi nghe thấy tiếng trả lời khẽ khàng.

“...Sendai-san còn bận học trường dự bị mà. Chẳng phải nghỉ hè cậu cũng đến đó sao?”

“Lúc nghỉ hè thì tớ có thể điều chỉnh thời khóa biểu sao cho hợp lí, để tiện qua đây sau khi học xong. Chỉ kèm cậu học thôi chứ không có vụ ra lệnh gì đâu. Còn lại thì cứ như mọi khi. Trả lời tớ trước khi vào kì nghỉ nha. Nếu quyết định học, thì Miyagi tự chọn lịch học trước luôn đi.”

“Nếu tôi không trả lời thì thế nào?”

“Coi như không có vụ gia sư gì nữa, cũng như mùa hè năm ngoái, tớ sẽ không đến đây.”

Sendai-san nói vậy, rồi lật từng trang tiểu thuyết chứ không đọc.

Truyện Chữ Hay