Có điều gì đó đang bắt đầu thay đổi.
Vào ngày Miyagi chạm lên tai tôi sau khi thi giữa kì, tôi đã cảm giác như vậy, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
Từ hôm đó, tôi đã được gọi đến mấy lần nữa, nhưng không có chuyển biến gì quá lớn giữa chúng tôi. Hội thao cũng đã kết thúc nên chuỗi ngày yên ả lại tiếp tục diễn ra. Mặc dù đã hôn nhau nhưng hai đứa không đến nỗi quá ngượng nghịu, tất nhiên cũng không có chuyện cô ấy không gọi tôi đến nữa chỉ vì đã liếm tai tôi.
Thật nhạt nhẽo.
Chẳng có gì thú vị cả.
Mọi việc cứ bình thường đến mức nhàm chán, làm tôi thấy không thoải mái. Tuy tôi không nghĩ nụ hôn đó sẽ làm mọi thứ khác đi, nhưng có lẽ đâu đó trong thâm tâm mình, tôi vẫn mong mỏi sự thay đổi.
Xuống tinh thần quá.
Không có chút động lực nào.
Miyagi đã liếm tai tôi. Không hẳn là tôi muốn cô ấy liếm thêm lần nữa, nhưng tôi rất tò mò không biết Miyagi nghĩ gì mà lại hành động như vậy. Nhưng vì tôi không hỏi thẳng nguồn cơn nào dẫn đến việc đó, nên lí do cô ấy làm vậy vẫn là một ẩn số.
Từ hôm đó, Miyagi không ra lệnh liếm tay hay liếm chân gì cả. Cũng không sấn tới liếm tai tôi. Mà toàn là những mệnh lệnh tầm thường không tương xứng với 5.000 yên. Không phải là tôi trông chờ xảy ra chuyện kích thích gì đâu, nhưng tôi chán ngấy với việc làm bài tập và đọc truyện thành tiếng rồi.
Mà, có điều…
Nếu phải nói, thì cũng có chút thay đổi nho nhỏ.
Cái bàn nhỏ đã được đổi sang loại lớn hơn trước đây một chút, nên có thể dễ dàng bày sách ra hơn. Đồng nghĩa với việc chúng tôi đã có thể ngồi học cạnh nhau, và hiện tại, Miyagi đang làm bài tập cạnh tôi. Chỉ là, trông cô ấy chẳng có sức sống chút nào. Từ khi vào mùa mưa, thời tiết lúc nào cũng u ám và tâm trạng của Miyagi cũng ảm đạm không kém.
“Chỗ này cậu làm sai rồi.”
Tôi dùng bút chỉ vào một chỗ trên vở của Miyagi.
Hình như cô nàng không giỏi môn tiếng Anh, tôi còn phát hiện vài chỗ sai khác nữa, mà tạm thời cứ chỉ một lỗi trước đã. Nhưng cô ấy chỉ hững hờ nhìn tôi.
“Không mượn cậu chỉ lỗi sai đâu.”
“Vậy cứ để cho sai luôn cũng được hả?”
“…Không.”
Miyagi cau mày rồi xóa dòng chữ trên vở đi. Cô ấy đang dùng cục tẩy mới chứ không phải cục mà tôi trả ở phòng chuẩn bị âm nhạc.
…Cố tình dùng cục khác thế này đúng là trêu ngươi mà.
Tôi nhìn trở lại vở của mình.
“Đáp án là gì?”
Mới nãy, Miyagi vẫn nghiêm túc làm bài, nhưng giờ lại đòi hỏi cách sửa lỗi nhanh từ tôi.
“Tự động não đi.”
“Không biết.”
“Cậu không muốn làm nữa thì có. Làm bài đàng hoàng đi.”
“Vậy tôi ra lệnh. Chỉ đáp án cho tôi.”
Miyagi đẩy hết sách vở về phía tôi.
Nhìn sang cô nàng khó ở, tôi đoán là cô ấy không lường trước được việc tôi sẽ ngồi học kế bên đây mà, nhưng tôi không định đổi chỗ đâu.
“Thay vì ‘chỉ đáp án’ thì cái này là bắt tớ làm luôn rồi còn gi.”
“Ừ, làm đi.”
“Vâng, vâng.”
Hình như lần trước cũng y hệt thế này. Miyagi đang làm bài nửa chừng thì bỏ ngang đi đọc truyện, đẩy hết phần còn lại sang cho tôi làm. Tôi kéo vở của Miyagi lại gần mình, rồi cướp lấy cục tẩy từ cô ấy.
Bài tập không đến mức quá khó.
Chỉ cần chịu làm nghiêm túc, thì ắt hẳn Miyagi cũng có thể hoàn thành dễ dàng. Nhưng đối diện với mệnh lệnh, thì giả sử kiểu gì cũng vô nghĩa, nên tôi tẩy hết mấy chỗ bị sai đi, rồi viết đáp án đúng lên tờ giấy khác để Miyagi có thể chép lại.
“Gần một năm rồi nhỉ?”
Tôi sửa lại mấy lỗi sai, rồi vừa làm sang câu mới, vừa hỏi Miyagi.
“Một năm gì cơ?”
“Từ lúc tớ bắt đầu đến phòng Miyagi ấy.”
“Thế à?”
Miyagi trả lời với vẻ chẳng quan tâm gì.
“Bắt đầu từ đầu tháng bảy nên sắp một năm rồi.”
Tôi vẫn còn nhớ như in duyên cớ khiến tôi bắt đầu lui tới nhà Miyagi, một người mà tôi hầu như chưa từng nói chuyện mặc dù lúc bấy giờ là bạn cùng lớp.
Nếu mà kể là Miyagi đã xuất hiện như vị cứu tinh rồi thanh toán giúp tôi giữa lúc tôi quên mang theo ví thì nghe cảm động lắm. Nhưng thực tế, nhỏ đã ép buộc tôi phải nhận 5.000 yên ngay quầy thu ngân, khi tôi cố trả lại tiền thối thì nhỏ bảo không cần nên hãy vứt đi, đúng là câu chuyện cảm lạnh.
Hôm đó, tôi đã nghĩ Miyagi là một đứa gàn dở, và đến giờ suy nghĩ ấy vẫn y như thuở ban đầu.
“Lúc đó tại sao cậu lại trả tiền giúp tớ vậy?”
“Thấy bạn cùng lớp gặp rắc rối nên định giúp đỡ.”
“Thật luôn?”
“Xạo thôi. Vì trong ví có sẵn tờ 5.000 yên.”
“Thế nếu trong ví là tờ 1.000 yên thì cậu sẽ không trả hả?”
“Chắc vậy.”
“Lại chém gió nữa rồi. Rốt cuộc lí do thật sự là gì?”
“Lúc đó tự nhiên nổi hứng làm vậy. Chỉ có thế thôi.”
Tôi không rõ liệu Miyagi đang nói dối hay nói thật, nhưng cô ấy cắt ngang cuộc trò chuyện ở đó rồi đứng dậy. Tiếp đến là lấy hai cuốn truyện từ kệ sách rồi lăn lên giường.
Tôi cũng tranh thủ làm xong bài tập, sau đó quay người lại chọc vào hông Miyagi.
“Cậu nhích qua bên kia chút đi.”
“Tại sao?”
“Tại đây là chỗ của tớ.”
“Đây không phải là chỗ của Sendai-san mà là giường của tôi. Chật lắm nên cậu đừng lại đây.”
Miyagi lạnh nhạt nói rồi chễm chệ chiếm vị trí chính giữa giường.
Quả thật, đây là giường của Miyagi chứ không phải của tôi. Nhưng mỗi lần được gọi đến phòng này, lúc nào tôi cũng là người sử dụng nó, nên tôi nghĩ ít nhất mình cũng có quyền được san sẻ một nửa chỗ nằm.
“Có sao đâu, cậu nép qua chút đi.”
“Không.”
“Miyagi keo kiệt.”
Thay vì chọc, bây giờ tôi đổi sang đẩy hông cô ấy để mở rộng chỗ cho mình. Còn Miyagi thì lên tiếng mà không buồn chạm vào tôi.
“Sendai-san nhiễu sự quá rồi đấy, thôi ngay đi.”
Dạo gần đây, thỉnh thoảng Miyagi lại trưng lên vẻ mặt mông lung như thể có chỗ nào đó không bình tâm được. Đó cũng là một điểm thay đổi nhẹ kể từ sau vụ hôn nhau. Và hiện tại, cô ấy đang làm vẻ mặt đó.
Tôi không phải kiểu người bất chấp mọi chuyện mà không biết tổn thương, tất nhiên cũng có những điểm rất nhạy cảm. Thế nên gương mặt đó của Miyagi đôi lúc lại như mũi tên đâm sâu vào tim tôi.
Tôi leo lên giường, đẩy cả người Miyagi để tạo khoảng trống cho mình. Nhưng thay vì nhường lại chỗ nằm cho tôi, cô ấy đã ngồi bật dậy.
“Sendai-san, cởi cà vạt ra đi.”
Miyagi đột ngột nói thế rồi nhìn cà vạt của tôi bằng vẻ mặt vô cảm.
Vẻ mặt này không phải điềm tốt gì rồi.
Những lúc thế này, Miyagi toàn nghĩ đến chuyện bẩn bựa thôi.
“Tại sao?”
“Cứ cởi ra đi.”
Cho dù có hỏi cũng không nhận lại được câu trả lời đã thành chuyện cơm bữa rồi, không cần nhấn mạnh đây là mệnh lệnh thì tôi vẫn hiểu cô ấy đang ra lệnh. Nên tôi không chống đối chi cho mất công, mà ngoan ngoãn cởi cà vạt ra.
“Vậy được chưa?”
“Rồi. Giờ đưa tôi mượn.”
“Cà vạt ấy hả?”
“Ừ, đúng vậy.”
Âm sắc không có gì khác với lúc làm bài tập, nhưng tôi có dự cảm không lành. Song, tôi vẫn đưa cà vạt cho Miyagi.
“Quay ra đằng sau.”
Ngay khi tôi quay đi theo đúng lời được bảo thì cổ tay bị nắm lại và nghe thấy câu “Đưa tay ra đằng này”.
Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Sau khi thở nhẹ để Miyagi không nghe thấy, tôi vòng tay ra đằng sau. Ngay lập tức, cảm nhận được cổ tay đang bị vải siết lại. Đã vậy còn rất chặt.
“Gượm đã, đau quá.”
Tôi cằn nhằn vì cổ tay bị trói chặt đến mức chỉ có thể nghĩ là nhỏ này dùng hết sức bình sinh để siết lại. Nếu trói mà không nương tay sẽ hằn lại dấu. Đồng phục đã đổi sang áo tay ngắn, nên nếu trên cổ tay hằn lại dấu bị trói thì đẹp mặt không còn gì diễn tả nữa.
“Miyagi.”
Tôi gằn giọng gọi tên, thì cà vạt lại càng siết chặt cổ tay hơn nữa.
“Tuyệt đối cấm để lại dấu đấy.”
Tôi lên tiếng với hàm ý nếu còn quá quắt hơn nữa thì tôi sẽ không tha thứ, thế là cà vạt được nới lỏng ra một chút. Tiếp theo, là cảm giác thắt nút truyền đến.
“Miyagi biến thái. Mấy vụ này từng xuất hiện trong đống truyện đó nhỉ.”
Trên kệ sách, có đủ thể loại từ truyện thiếu nữ bóng bẩy cho đến truyện thiếu niên nhiệt huyết. Thậm chí là mấy cuốn có bìa rất khiêu dâm nữa, trong đó có cả tình huống mà nữ chính bị bạn trai bố đời dùng cà vạt để trói lại.
“Sendai-san muốn được như trong mấy cuốn truyện đó hả?”
“Đời nào.”
“Vậy tôi sẽ không bắt chước trong truyện nữa, nên cậu cứ ngồi yên ở đó khoảng một tiếng đi.”
“Ể, gì cơ? Chơi bỏ mặc?”
“…Quả nhiên là muốn bị làm gì đó mà.”
Tôi nghe từ sau lưng giọng nói như thể đã “bật đúng hệ” của nhỏ này.
“Sendai-san dâm đãng.”
Hơi thở phà vào cổ tôi cùng lúc với giọng nói, giây tiếp theo, tôi bị cắn lên vai qua lớp áo sơ mi.
“Đau!”
Trong đầu Miyagi không tồn tại cái gọi là tiết chế.
Thế nên, dẫu tôi lên tiếng thì hàm răng đó vẫn cứ cắm sâu vào vai.
“Tớ không hề nói là muốn bị đối xử như vậy.”
Nếu là mọi khi, tôi đã đẩy trán Miyagi ra để chạy trốn khỏi cơn đau rồi. Nhưng vì hôm nay đã bị trói tay lại, nên không thể làm gì được. Dẫu muốn quay người lại nhưng tôi sợ bị mất thăng bằng nên cũng không thể quay lại ngay được, chỉ còn cách là dùng giọng nói thôi.
“Miyagi!”
Cuối cùng phải gọi lớn tên cô ấy, tôi mới được giải thoát khỏi cơn đau.
“Tớ đã nói là không được để lại dấu mà. Cắn cũng được thôi nhưng phải biết tiết chế lại chứ.”
“Chỗ đó không bị thấy nên đâu có sao.”
“Cái đó không phải là vấn đề.”
“Vậy thì xuống giường ngồi trên sàn đi.”
Không muốn.
Trả lời vậy cũng được, nhưng dù cho có nói ra thì tôi cũng hiểu quá rõ, rằng thể nào nhỏ này cũng ép tôi xuống khỏi giường. Chưa kể, Miyagi của những lúc thế này dám trơ tráo đẩy người ta xuống lắm.
Nếu bị như vậy thì thà tôi tự xuống còn hơn.
Tôi im lặng ngồi xuống sàn như được bảo thì thấy Miyagi cởi tất ra.
“Sendai-san, chắc cậu cũng biết kế tiếp tôi chuẩn bị nói ra câu gì rồi nhỉ?”
Miyagi nói vậy khi tôi ngẩng lên nhìn, rồi đá lên vai tôi, nơi có lẽ vẫn còn hằn lại dấu răng của cô nàng.
“Liếm chân cho cậu chứ gì?”
Tôi quen biết với Miyagi đã lâu, nên chỉ cần nhìn lại quá khứ chút thôi, là lập tức hiểu ra điều cô nàng muốn nói rồi.
“Hiểu rồi thì làm đi.”
Miyagi đang nhìn xuống tôi và nói bằng giọng hào hứng. Đúng là tâm trạng của nhỏ tươi tắn như trời quang đãng thì đỡ hơn là ảm đạm như trời âm u, cơ mà lúc này thì tôi không thể nào đón nhận nổi. Đó là vì tôi biết sắp xảy ra mấy chuyện khốn nạn rồi. Trong kí ức của tôi, mỗi khi rơi vào tình trạng này, tức là tâm tính của Miyagi tốt lên, thì tôi không gặp được chuyện tốt lành nào cả.
Tôi nhìn xuống bàn chân mà Miyagi đang đặt trên sàn.
Tôi không phàn nàn gì với việc liếm chân cả.
Việc này thì trước giờ đã làm biết bao nhiêu lần rồi.
Có điều, phải liếm trong khi bị trói tay thế này rất khó. Tôi không thể nâng chân cô ấy lên đúng tầm được.
“Nâng chân lên chút đi.”
“Không.”Tôi lập tức nhận lại được câu trả lời cộc lốc.
Đồng nghĩa với việc cô ấy từ chối hợp tác, đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
Tuân theo mệnh lệnh trong tình trạng đó đi.
Điều nhỏ muốn ám chỉ không gì khác ngoài ý đó, nên tôi đành chạm đầu lưỡi lên đầu gối của nhỏ.
Đầu gối rõ ràng cũng là một phần của chân.
Nhưng xem ra Miyagi không hài lòng rồi.
“Bắt đầu liếm từ đầu ngón chân ấy.”
Giọng nói từ trên ập xuống.
“Trong tình trạng này ư?”
“Trong tình trạng đó luôn. Sendai-san thích nghe lệnh của tôi lắm mà?”
Tôi không tuân theo mệnh lệnh của cô ấy vì sở thích. Nhưng giờ có phản biện lại bằng câu đó cũng vô nghĩa. Tôi chỉ có hai lựa chọn thôi, một là tuân theo mệnh lệnh, hai là trả lại 5.000 yên rồi rời khỏi căn phòng này.
Tôi nhìn lên Miyagi.
Nhỏ không có ý định nhúc nhích.
Nên để làm theo đúng mệnh lệnh, thì tôi cần phải tự đưa mặt lại gần bàn chân Miyagi.
“Sendai-san.”
Cô ấy đá đầu gối tôi để hối thúc, còn tôi thì chậm chạp chuyển tầm nhìn ra khỏi Miyagi.
Chủ nhân căn phòng này luôn ích kỉ và không biết khách sáo với mỗi mình tôi thôi. Tỉnh rụi phun vào mặt tôi những lời mà sẽ không bao giờ dám nói với người khác. Hiểu rõ điều đó nhưng vẫn tuân theo Miyagi, thì tôi đúng là tâm thần bậc nhất từ lúc được sinh ra tới nay luôn rồi.
Thật là một tư thế nhục nhã.
Vừa nghĩ bâng quơ điều đó như thể không phải chuyện của mình, tôi bắt đầu liếm ngón chân cô ấy trong bộ dạng như đang liếm sàn nhà.
“Nhìn Sendai-san thế này tuyệt ghê.”
Nghe thấy giọng nói hí hửng đến mức không thể tin là cùng một người với lúc ngồi học khiến tôi hơi cáu.
Tư thế này không thoải mái chút nào và cũng rất khó thở. Tuy nhiên, tôi lại không đi theo lựa chọn trả lại 5.000 yên, mà dùng lưỡi liếm từ đầu ngón lên mu bàn chân của cô ấy. Khi tôi liếm đến cổ chân và hôn lên đó thì cô ấy rụt chân lại. Như để đuổi theo, tôi cố gắng đặt đầu lưỡi lên mu bàn chân thì lần này, Miyagi lại đẩy chân tới.
Con nhỏ này đang cố tình bỡn cợt với tôi đây mà.
“Miyagi.”
Tôi gọi tên cô ấy thay vì than phiền.
Xem chừng Miyagi không hài lòng với việc đó, nên nhỏ trườn chân xuống dưới cằm tôi, rồi dùng mu bàn chân nâng mặt tôi lên.
“Gì?”
Miyagi hỏi lại rồi nhìn tôi cười tủm tỉm.
“Đừng cử động chân chứ.”
“Người được quyền ra lệnh là tôi chứ không phải Sendai-san.”
Lời của Miyagi không sai.
Thế nhưng, tại sao tôi phải nghe lời nhỏ đến mức thành ra ra bộ dạng nhục nhã thế này chứ?
Chính tôi đã chọn tuân theo cô ấy nhưng vẫn không khỏi bất mãn.
“Tiếp đi.”
Chưa kịp kêu ca thì Miyagi lại ra lệnh tiếp rồi.
Nhỏ đặt chân xuống sàn lại, còn tôi thì hôn lên mu bàn chân ấy lần nữa.
Bị ra lệnh và phải tuân theo.
Chuyện đó đã trở thành một điều tự nhiên đến mức dù ôm cục tức trong lòng nhưng cơ thể tôi vẫn làm theo.
Liếm ngón chân, chạm môi lên làn da nõn nà.
Rồi tôi theo phần xương mà đầu lưỡi mơ hồ cảm nhận được để lần đến cổ chân và cắn nhẹ lên đó, thì cơ thể Miyagi khẽ động đậy. Tôi cắn yêu thêm vài lần nữa rồi liếm lên phần cẳng chân.
Liếm, cắn và hôn.
Không hẳn là tôi không tưởng tượng đến chuyện, nếu thứ mà tôi đang chạm vào là môi của cô ấy...
Rồi tôi nhẹ nhàng đặt môi lên đầu gối cô ấy giống như lúc hai đứa hôn nhau.
Sau khi hôn vài lần lên đó thì tôi mút mạnh, bỗng Miyagi cộc cằn nói.
“Thôi đủ rồi.”
“Tại sao?”
“Tại Sendai-san dâm quá.”
“Quái gì vậy.”
“Tôi đang nói cậu tởm quá đấy.”
Nghe giọng điệu của Miyagi xong, tôi không thèm cắn yêu nữa mà là cắn lên gối thật mạnh đến mức để lại dấu răng luôn. Tuy là có cắn trúng xương nhưng mặc kệ. Tôi dùng hết sức để cắn thì Miyagi hất cẳng ra.
“Sendai-san, đau quá. Dừng lại đi.”
Bị cô ấy quát nên tôi ngẩng lên nhìn.
“Tớ chỉ làm theo kiểu không dâm đãng thôi mà.”
“Đừng làm những chuyện mà tôi không ra lệnh.”
“Tức là ngoài liếm ra thì đừng làm gì khác nữa hả?”
“Đúng vậy, nhưng thôi, đủ rồi.”
Tuy cô ấy không nói thẳng ra rằng mệnh lệnh đến đây là kết thúc, nhưng tôi vẫn hiểu được qua giọng nói lạnh nhạt đó. Cơ mà, tay tôi vẫn chưa được cởi trói.
“Tháo cà vạt ra cho tớ.”
“Cậu cứ để bị trói như vậy mãi mãi luôn đi.”
“Rồi tớ về bằng niềm tin à.”
5.000 yên không phải là thứ có thể trói buộc tôi nguyên ngày.
Mà nó chỉ hiệu lực vỏn vẹn vài tiếng và tôi sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Miyagi trong lúc đó thôi. Thế nên, nó không phải là thứ có thể ràng buộc tôi trong khoảng thời gian dài như từ “mãi mãi” kia được, vì vậy, yêu cầu được cởi trói của tôi là lẽ đương nhiên và không có lí do gì để bị khước từ cả. Đáng lẽ là như vậy. Nhưng mà Miyagi không chịu cởi cà vạt ra cho tôi.
“Hay là khỏi về luôn đi? Cứ ở vậy tôi nuôi cho. Đến bữa thì tôi sẽ đút cậu ăn.”
Miyagi nói đùa bằng giọng mà tôi không thể tin nổi là đang đùa.
“Đừng có lảm nhảm nữa, cởi trói cho tớ.”
“Vậy thì cầu xin cho đàng hoàng.”
Trò đùa này chẳng mấy thú vị, song nhỏ đâu dễ dàng gì chịu buông tha cho tôi.
Miyagi đá nhẹ vào đầu gối tôi với vẻ “Nào, mau cầu xin đi”.
Đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống mình, nhưng tôi chẳng thể nào đọc được cảm xúc của cô ấy.
Cúi đầu xuống cầu xin Miyagi.
Làm vậy thì cũng được thôi, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có ý định cầu xin nhỏ này cởi cà vạt cho mình. Đó là vì tôi hơi, à không, phải nói là tôi cực kì không ưa thái độ hiện tại của Miyagi.
“Muốn bị trói vậy hoài luôn hả?”
Nhỏ không định cởi trói cho tôi chừng nào tôi chưa chịu cầu xin thì chớ, rồi giờ nhỏ còn tóm lấy cổ áo tôi nữa. Không đến mức dùng hết sức, nhưng cũng đủ lôi cả người tôi về phía Miyagi theo lực kéo áo sơ mi.
Tôi lườm nguýt cô ấy vì hành động có hơi thô bạo đó.
“Thả tớ ra. Dù thế nào thì cậu cũng quá quắt lắm rồi đấy.”
Sau khi bị tôi lớn tiếng cằn nhằn, nhỏ buông tay ra như thể mất hết hứng thú, làm tôi mất thăng bằng. Chưa đến mức bị ngã, nhưng tôi phải nhằn thêm lần nữa vì cái nết cư xử cục súc này mới được. Tuy nhiên, tôi chưa kịp mở miệng thì đã bị Miyagi chặn họng.
"Sendai-san này, cậu muốn tôi làm gì cho nào?"
"Ý gì đây?"
"Tôi tưởng cậu muốn mệnh lệnh theo kiểu được tôi làm gì đó cho chứ."
"Không đời nào."
Không phải tôi muốn bị ra lệnh nên mới đến đây. Tất nhiên cũng không ham tờ 5.000 yên của Miyagi, nhưng cũng không mong đợi cô ấy làm gì cho mình.
“Vậy thì cậu cho phép tôi đến mức nào?”
Tuy không nói thành lời nhưng tôi có thể hiểu được ý cô ấy đang muốn nhắc đến “Nội dung mệnh lệnh”.
Đã tùy tiện lộng hành theo ý mình đến lúc này rồi mà còn hỏi câu đó ư?
Chẳng rõ vì cớ gì mà nhỏ lại nổi hứng hỏi tôi câu đó, nhưng tôi cho rằng đó là điều không nên hỏi khi mà đã gần một năm trôi qua.
“Mức nào ấy hả? Làm ơn ra lệnh trong phạm vi thường thức giùm cái.”
“Vậy là mệnh lệnh vừa rồi trong phạm vi thường thức à?”
Bị trói rồi bị bắt liếm chân như liếm sàn nhà.
Và đến bây giờ vẫn đang bị trói.
Đúng là tôi chấp nhận bị như vậy, nhưng nó không phải lẽ thường đối với tôi.
“Cậu không từ chối bị làm vậy chứng tỏ là đúng rồi nhỉ?”
Vì Miyagi bảo nên tôi mới làm.
Chỉ đơn thuần là vậy thôi, chứ việc vừa rồi không nằm trong thường thức. Cho dù bị ai khác nói như vậy, tôi cũng tuyệt đối không làm theo, mà đúng hơn là còn chẳng dây dưa với hạng người sẽ nói ra mấy câu đó.
Nhưng tôi không muốn nói thẳng điều này ra với Miyagi.
“Dùng cách hỏi hèn hạ thật đấy.”
“Sendai-san cũng đâu phải dạng vừa, cậu toàn hỏi mấy câu bỉ ổi kiểu đó.”
Miyagi phản bác với vẻ phụng phịu hiếm thấy.
Tôi không định phủ nhận lời cô ấy vừa nói.
Vì đúng thật những lần đó tôi đều cố tình hỏi vậy.
Cốt là để thưởng thức dáng vẻ bối rối của Miyagi.
Tuy nhiên, tôi làm vậy thì được chứ bị Miyagi làm ngược lại thì tôi quạu lắm.
Nói một cách đơn giản thì là thế đấy.
Đặt câu hỏi để làm khó là sở trường của tôi, và bối rối khi trả lời là vai trò của Miyagi. Thế nên, tôi hỏi ngược lại cô ấy.
“Vậy còn Miyagi? Cậu muốn làm gì với tớ à?”
“...Không cần thiết phải nói ra.”
Xem ra nhỏ không định trả lời, nhưng quả nhiên là muốn làm gì đó đây mà.
Tôi chỉ hiểu ra được bấy nhiêu, còn cụ thể hơn thì đành chịu. Đúng là tôi muốn biết, nhưng đây là chuyện không cần thiết phải gặng hỏi và cũng là vấn đề không nên đào sâu.
Tôi đáp lại “Vậy à” cho có chứ chẳng mang ý nghĩa gì rồi nhìn Miyagi. Sau đó, tôi cố gắng cựa quậy cổ tay đang bị trói xem có thể tự mình làm gì không, nhưng chỉ tổ làm đau bản thân vì cà vạt ngày càng siết chặt lại hơn. Tuy là lực trói cổ tay đã được giảm bớt nhờ câu nói “Tuyệt đối cấm để lại dấu”, nhưng thật chất thì nó chỉ được nới lỏng chút xíu xìu xiu thôi, nên phải nói là cổ tay tôi đang bị cà vạt trói chặt đến mức hằn lại dấu cũng không lạ gì.
“Đứng lên.”
Miyagi nói cộc lốc.
“Ể?”
“Chẳng phải cậu muốn tôi cởi cà vạt ra cho sao?”
“Đang bị trói mà bắt đứng lên, khó lắm biết không?”
Theo tôi biết thì cánh tay cũng góp phần giúp cơ thể giữ thăng bằng, cho nên lúc bị trói thì những cử chỉ đơn giản như đứng lên hay ngồi xuống cũng trở nên rất khó khăn. Bây giờ không hẳn là tôi không thể đứng lên, nhưng tôi sợ rằng mình sẽ loạng choạng rồi bị ngã.
“Vậy thì ngồi yên đó, đừng cử động.”
Nói thế rồi Miyagi nhảy xuống giường, thoắt cái đã luồn ra sau lưng tôi. Giây tiếp theo, miếng vải siết chặt cổ tay được tháo ra và tôi đã lấy lại được sự tự do của mình. Dẫu vậy, cánh tay vẫn chưa thể cử động đúng với sự điều khiển của tôi được, nên tôi phải vẫy vẫy tay mấy lần. Sau khi cảm giác được mạch máu đã lưu thông tốt hơn, tôi mới đứng dậy. Vừa ngồi lên giường thì Miyagi đã đến ngồi kế bên và nắm lấy tay tôi.
“Đưa tôi xem.”
Tôi chưa kịp đồng ý, nhỏ đã nhìn chòng chọc vào cổ tay tôi y như thám tử đi tìm chứng cứ.
“Không hằn lại dấu.”
Miyagi thì thầm trong miệng. Sau đó, nhỏ đã xoa lên chỗ bị trói bởi cà vạt. Rồi dùng đầu ngón tay mân mê lên làn da mềm mại như thể trên đó thật sự có dấu vết. Ngón tay của nhỏ chậm rãi lướt đến lòng bàn tay, và để phản ứng lại cử chỉ đó, cánh tay tôi cũng dần lấy lại được cảm giác. Những kích thích từ ngón tay Miyagi tạo ra rõ hơn từng chút một, thế là tôi gạt tay cô ấy ra.
“Quả nhiên, cậu đã trói tớ với ý định để lại dấu mà.”
“Tôi chỉ muốn nói may mà không để lại dấu thôi.”
Nghe là biết lươn lẹo.
Cả ngữ điệu lẫn cách cô ấy chạm tay đều khiến người ta nghĩ rằng “Nếu để lại dấu thì tốt biết mấy”.
“Hay là cậu muốn hằn lại dấu hả?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu hằn lại vết trói trên cổ tay thì làm sao tớ dám vác mặt đến trường?”
“Cho nên tôi mới không để dấu lại đó.”
Miyagi nói một cách vô trách nhiệm rồi đá chân tôi. Xem chừng khẩu nghiệp chưa đã cái mỏ nên nhỏ đá chân tôi thêm vài phát nữa, sau đó cô nàng sực nhớ ra cuốn truyện đang để nguyên trên giường nên định với tay lấy. Tôi nhanh nhẹn cướp lấy cuốn truyện trước khi tay nhỏ kịp chạm đến rồi lên tiếng.
“Tớ muốn hỏi một câu.”
“Gì?”
Miyagi vừa nhìn cuốn truyện trên tay tôi bằng ánh mắt căm thù vừa đáp lại.
“Nếu như tớ ra lệnh giống hồi nãy thì Miyagi có tuân theo không?”
“Tất nhiên là không.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Tôi biết chứ.
Tôi biết Miyagi tuyệt đối sẽ không chịu làm trò đó nên mới cố tình hỏi.
Dẫu cho tôi trả tiền để được ra lệnh, thì ắt hẳn nhỏ này cũng sẽ không liếm chân cho tôi đâu. Tôi cũng phần nào hiểu được ý nghĩa trong việc cô ấy bắt tôi làm những chuyện mà cô ấy tuyệt đối không làm. Đối với tôi thì nó chẳng hay ho chút nào, nhưng giao kèo là nghe theo lời cô ấy nên đành chịu thôi.
“Vì tôi đâu phải con nhỏ tà dâm như Sendai-san.”
“Không, Miyagi tà dâm hơn thì có. Vì cậu rất phấn khởi khi ra lệnh kiểu đó cho người ta mà.”
“Có phấn khởi gì đâu.”
Chỉ hí hửng thôi chứ gì.
Miệng thì chối lia chối lịa, vậy mà lúc nhìn tôi phục tùng thì lại phát ra giọng hớn hở dữ lắm.
Tôi nào có ý định liếm theo kiểu dâm đãng đâu, nhưng khi được liếm kiểu đó, chắc chắn nhỏ cũng thấy rất thú vị mà còn bày đặt.
“Phải rồi. Cậu sẽ ở lại ăn tối chứ?”
Miyagi nhấc cuốn truyện khỏi tay tôi rồi bẻ lái câu chuyện sang hướng khác.
“Ừ.”
Thay vì cứ dây dưa để quyết định xem đứa nào biến thái, thì tôi nghĩ nói về chủ đề bữa tối là một lựa chọn sáng suốt, cơ mà tôi không hài lòng với cái thói tự ý cắt ngang cuộc trò chuyện thế này. Nhưng Miyagi đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, cất lại truyện lên kệ rồi nhanh nhảu rời khỏi phòng.
Không nói tiếng nào luôn à...
Thôi, kệ vậy.
Tôi đứng lên, đuổi theo sau Miyagi. Nếu là mọi khi, thì vào tới phòng khách sẽ thấy Miyagi lôi đồ đóng hộp hay mấy món ăn kèm ra, nhưng đằng này, nhỏ lại đang yên vị trên ghế.
“Sendai-san, nấu món gì đi.”
Tôi nghi ngờ câu nói mà mình vừa nghe được.
Trước đây, tôi từng nấu món Karaage một lần rồi.
Từ dạo đó, hai đứa vẫn cùng ăn tối biết bao nhiêu lần, nhưng tôi chỉ nghe cô ấy từ chối đề nghị “Để tớ nấu cho nhé” của mình, chứ chưa nghe câu “Nấu đi” bao giờ cả.
“Cậu nấu sẵn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Trong tủ lạnh có gì không?”
Còn nhiều chuyện khác tôi muốn nói lắm, nhưng lỡ buộc miệng nói ra những chuyện thừa thãi, chắc chắn sẽ khiến Miyagi không do dự rút lại những lời đã nói. Thế là tôi chọn không nên nhiều lời rồi đi tới chỗ tủ lạnh.
“Có trứng.”
Mở tủ lạnh ra thì thấy đúng là có trứng như lời Miyagi nói.
Ngoài ra thì chẳng còn lại gì đáng kể nữa.
Trứng ốp la, Tamagoyaki hoặc là món Omelette.
Tôi biết nấu ăn, nhưng không siêu đến mức tham vọng làm đầu bếp nên khi nhìn vào trứng thì chỉ nghĩ ra được mấy món trên thôi.
Chọn món nào đây ta.
Tôi vừa đắn đo vừa lấy trứng ra khỏi tủ lạnh.
Cuối cùng, tôi quyết định nấu món Tamagoyaki ngọt rồi đập trứng vào bát. Không biết chừng, Miyagi thuộc phe thích ăn mặn, nhưng tôi không định hỏi ý kiến. Nhìn qua thì thấy không có chảo chuyên dụng để chiên Tamagoyaki nên tôi lấy đại cái chảo tròn đặt lên bếp rồi đổ hỗn hợp màu vàng vào. Đến được bước này thì chẳng mấy chốc nữa là hoàn thành món Tamagoyaki. VÌ chiên bằng chảo tròn nên món trứng thành hình bầu dục vào hơi bị khét rồi, nhưng trông cũng ngon mắt lắm.
“Xong rồi.”
Tôi đặt món Tamagoyaki và cơm lên trước mặt Miyagi. Sau khi bày biện hết lên bàn mới thấy đúng là hơi đạm bạc cho bữa tối, nhưng chẳng còn món nào khác hơn để bày lên nữa nên đành chịu thôi.
“Chúc ăn ngon miệng.”
Miyagi lịch sự chấp tay lại mời dùng bữa rồi cầm đũa lên.
Theo thường lệ, cô nàng thản nhiên ăn tối như thể không xảy ra chuyện gì trong phòng và hôm nay cũng không có gì thay đổi dù mới nãy tôi đã bị đối xử rất thậm tệ. Thế rồi, tôi cũng ngồi xuống kế bên và dùng đũa gắp trứng lên.
Đúng là loạn hết cả rồi.
Miyagi đã trói tôi lại rồi đối xử một cách tệ bạc đang im lặng ăn Tamagoyaki, còn tôi đã tuân theo cái mệnh lệnh ngớ ngẩn đến mức phải gọi là cặn bã cũng đang ngồi kế bên ăn Tamagoyaki.
Có lẽ Miyagi nghĩ rằng cho dù đối xử với tôi thế nào cũng sẽ được tha thứ.
Chúng tôi giao dịch với nhau bằng tiền, có cả quy định kèm theo.
Và chắc hẳn mệnh lệnh hôm nay đã đi quá lố so với nội dung quy định đó, ấy thế mà tôi vẫn ngồi ăn tối chung với cô ấy thì chắc cũng hết cứu nổi.
“Ít nhất cũng nhận xét cho tớ biết xem có ngon hay không chứ.”
Tôi bắt chuyện với Miyagi đang lặng lẽ ăn.
“Lần sau cậu nấu tiếp cũng được.”
Khác với hôm nấu Karaage.
Hôm ấy cậu đã khen ngon mà! Hôm nay không thành thật chút nào.
À đâu, chịu nói ra câu “Lần sau nấu tiếp cũng được” thế này là thành thật rồi nhỉ.
“Nếu tớ có hứng.”
Sau khi cố gắng trả lời một cách lạnh lùng nhất có thể, tôi tiếp tục thưởng thức món Tamagoyaki ngọt của mình.