Sau khi chạy lên tầng thượng, tôi tìm được một chỗ ẩn nấp và liền sử dụng item mình vừa mua để rà soát nhà kho.
—[Gương Thấu Thị].
Dù cấu tạo giống với [Gương Thẩm Định] nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt. Hệt như cái tên, ta có thể nhìn thấu mọi thứ.
Khi tôi nhìn qua lăng kính, những thứ bên trong nhà kho trở nên trong suốt. Đúng thật bên trong có người. Một đứa chừng 10 tuổi và hai đứa cỡ 5 tuổi. Một trong hai đứa nhất định là Mahina.
Tất thảy vẫn còn sống. Căn cứ vào nét mặt, chúng đang bị khống chế bởi nỗi sợ và sự xuống sức. Dẫu vậy, có hai nam thanh niên trong đó đang nhìn trừng vào lũ trẻ.
Trong số hai người đó, có một người giữ một con dao và nhai thứ gì đó dạng như thịt khô. Người còn lại thì cầm nắm một khẩu súng. Tôi không biết hắn ta trông ra sao vì đã quay lưng lại song việc giữ một khẩu súng chứng tỏ hắn ta chính là thủ lĩnh toán cướp.
Cậu nhóc 10 tuổi ôm lấy Mahina và đứa trẻ còn lại để bảo bọc. Cậu nhóc tính đóng vai người anh cả cố gắng bảo vệ những đứa em của mình. Tuy nhiên có một điều khiến tôi bận tâm.
… Lõi nằm ở đâu?
Tôi không thể tìm ra Lõi Dungeon. Cứ ngỡ nó sẽ ở trong nhà kho, ấy vậy mà…
Sol đậu trên vai tôi.
“Chủ nhân, chúng ta nên làm gì đây?”
“Đương nhiên là giải cứu lũ trẻ chứ sao. Chúng ta đã đi xa đến nước này rồi.”
“Lũ trẻ đang ở trong nhà kho.”
“Ừ. Và hai tên cướp đã tập kích nơi đây cũng ở trong đó. Cứ bỏ mặc hai tên kia lại cũng được, tao không phiền đâu.”
“Vâng! Sol có thể xử lý lũ quái vật nhưng Giáp Đỏ
thì sao? Phải tiêu hao ít nhiều công sức để tự mình đối chọi lại nó.”
… Mình có nên mua [Bánh Pudding tăng cấp III] và đưa cho Sol không nhỉ?
Nhưng giá cả tận 100.000.000 yên. Tôi hết sức cân nhắc khi mua một thứ đắt đỏ như vậy. [Bánh Pudding tăng cấp I] chỉ có giá 1.000.000 yên. Cực kỳ khác bọt. Mà kể cả có đủ tiền để mua đi chăng nữa thì việc chi 100.000.000 ra để làm việc này có hơi….
“Sol, ngươi cứ giao chiến với 5 con quái vật trước đi.”
Tôi quyết định khởi đầu với con quái vật cấp bậc thấp hơn Sol. Ngay khi Sol đáp lại, nó đã phi xé gió và tấn công lũ quái vật.
Giáp Đỏ cũng nhận ra mình bị tấn công nên đã vào thế nhập cuộc. Giáp Đỏ rút ra thanh kiếm sắc bén ngay bên eo và tức tốc lao thẳng đến chỗ Sol, vung ngang thanh kiếm.
Tuy vậy, Sol áp đảo vượt trội về tốc độ nên không dễ gì mà đánh trúng. Sol tiếp tục sử dụng đòn tấn công trực diện và khạc lửa trong lúc né đòn tấn công của Giáp Đỏ.
Tốt lắm Sol. Cứ tiếp tục phát huy.
Cuối cùng 5 con quái vật đã bị Sol triệt hạ và chỉ còn lại duy nhất con Giáp Đỏ.
Tuy nhiên, Giáp Đỏ có thể kháng lửa và đòn tấn công trực diện của Sol chỉ làm xây xát bộ giáp. Nó đúng thực là một con quái vật phòng ngự.
Trong khi Sol đang thu hút sự chú ý, tôi liền tiếp cận nhà kho vừa nhìn xuyên qua [Gương Thấu Thị]. Có lẽ bị thu hút bởi âm thanh trận đấu bất ngờ nổ ra nên nam thanh niên mở rèm cửa và cố nhìn ra bên ngoài.
Sau đó khi thủ lĩnh toán cướp săm soi qua ô cửa sổ, mắt cả hai chúng tôi chạm nhau.
Tôi sốc đến nỗi quên cả cách hô hấp trong giây lát.
Phía bên kia chính là người mà tôi muốn từ mặt.
“………….Ohsaka…?”
Không đâu xa chính là Ohsaka Aito. Hắn ta vẫn chẳng hề thay đổi, với cặp mắt luôn nhìn xuống người khác và thái độ kiêu ngạo miên man.
Cứ nghĩ rằng người giải cứu đã tới, Ohsaka mở tung cửa sổ và thét lên. “Này, anh bạn gì đó ơi! Cứu bọn tôi với!”
Đồ ngu… Nếu mà hét to kiểu đó thì—!?
Như vậy, nhờ Ohsaka mà con Giáp Đỏ phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Nó chuyển sự chú ý khỏi Sol và bắt đầu lao tới.
Thật đấy Ohsaka, mày đúng là thằng khốn khiếp!
“N-Nó đang đến!? Này, xách cái mông lại đây và hạ con quái đó đi!”
Cách hắn nói năng vẫn không thay đổi. Hoàn toàn hết thuốc chữa. Tuy vậy nếu cứ tiếp tục lằng nhằng thì tôi sẽ trở thành con mồi của hắn mất.
Tôi lập tức di chuyển để tạo khoảng cách, nhưng Giáp Đỏ đã vung thanh cự kiếm của nó xuống. Tuy đã tránh được nó trong gang tấc, nhưng đường kiếm đã chạm tới nhà kho. Nó dễ dàng nghiền nát bức tường, cùng với tiếng la hét và máu tươi văng tung toé.
Không lẽ, bọn trẻ đã…!?
Tôi hướng mắt về phía cửa nhà kho đã bị phá huỷ mất một nửa. Thủ cấp của Ohsaka gục trên nền đất, cơ thể bị chẻ làm đôi.
Đứng cạnh đó, Ohsaka ngã ngửa lên lưng của cậu ta trong cơn hoảng loạn, và lũ trẻ co rúm lại một góc của kho. Người mới được về chầu ông bà chính là tên cướp đó.
À không, phải là…
“Mẹ kiếp, đau thế!!!?!”
Có vẻ như Ohsaka đã bị đòn tấn công vừa rồi làm cho dính chưởng, và hắn ôm lấy chân phải, túa đầy máu. Nhưng con Giáp Đỏ vẫn tiếp tục tiến tới.
“Hyyiiiiiiiii!?”
Trước mặt Giáp Đỏ, Ohsaka hét lên một cách thảm thiết đến độ bĩnh ra quần. Con Giáp Đỏ nhìn xuống Ohsaka và nâng cao thanh kiếm.
Với tốc độ này, cú chém sẽ khiến lũ trẻ bị vạ lây. Tôi ngay lập tức chạy tới và đá vào sườn con Giáp Đỏ.
Nhờ vào sức mạnh thể chất được tăng cường từ [Perfect Ring], tên Giáp Đỏ bị văng ra vài mét.
“Sol! Thu hút sự chú ý của nó mau!”
“Đã rõ!”
Sol bắt đầu lao đi như tên bắn xung quanh con Giáp Đỏ để khiêu khích. Cùng thời điểm đó, tôi tiếp cận bọn trẻ.
“Em có bị thương không?”
“D-Dạ không…”
Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi của cậu bé mười tuổi, song cậu vẫn sở hữu ý chí để trở nên cứng cỏi.
“Waaaaaahhh!! Mamaaaa~!”
Cô bé bên cạnh Mahina không thể kìm hãm bản thân và khóc toáng lên một cách không thể kiểm soát.
“Sụt….sịt…. Onee-chan…!”
Đồng thời, Mahina nâng đùi lên cằm và
khụt khịt khi nghĩ về Totoki.
Nhưng…
“N-Này! Mau cứu tôi đi! Tôi sẽ cho ông chú tiền bạc, thức ăn, bất cứ thứ gì mà ông chú muốn!”
Tôi bỏ ngoài tai lời lẽ của Ohsaka và giúp bọn trẻ đứng lên.
“Em sắp được thoát khỏi đây rồi. Hãy đi ra lối thoát hiểm ở ngay kia!”
Đáp lại lời nói của tôi, cậu nhóc 10 tuổi nắm lấy tay cô bé còn lại và dẫn con bé tới lối thoát hiểm. Chỉ còn mỗi mình Mahina và khi tôi định nhấc con bé lên thì…
—Bang!
Tiếng súng thô ráp dội lại một cách inh ỏi ở trên sân thượng.
Tôi nhìn lên Ohsaka đang chĩa súng về phía mình.
“Dỏng tai lên mà nghe đây? Thay vì cứu con nhãi đó… thì cứu tôi trước! Còn không tôi sẽ giết ông chú!”
“.........”
“S-Sao ông chú đéo chịu nói gì hết vậy? Tôi giết thật đấy! Tôi sẽ giết con ranh đó! Nếu không muốn nó bỏ mạng thì cứu tôi trước mau, thằng khọm già!”
Đến cả khoảnh khắc cuối đời, hắn ta vẫn cố đe dọa tôi bằng được với ánh nhìn hung tợn ngay trên bản mặt. Tôi không thể không thở dài, và trước khi nhận ra, tôi đã nói ra vài câu giận giữ.
“ —Tính nết vẫn không thay đổi nhỉ, tên khốn.”