“Phùù, mình sang phòng kế tiếp nữa là vừa.”
Tôi thở dài một hơi, bỗng chốc tự hỏi bản thân vì đâu phải cất công tiêu hao những item fantasy để làm những điều này. Không những chả đạt được lợi ích gì. Mà lại càng bất lợi.
Họ ít ra chỉ biết những con người sở hữu sức mạnh như tôi có tồn tại. Hơn nữa tôi đang lãng phí những item đắt đỏ. Tôi không muốn người ta bắt gặp mình đang làm những hành động chính nghĩa ngu ngốc.
Vậy lý do gì mà tôi lại ở đây…?
Nghĩ về điều đó khiến tôi cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn cho nên liền lắc đầu và vứt đi cái suy nghĩ ấy. Đằng nào thì tôi cũng ở đây rồi. Cứ làm đến khi nào xong rồi tính tiếp. Tôi buông một hơi và định khám xét căn phòng tiếp theo.
“Chủ nhân! Người có nghe tôi nói không?”
“Sol! Có chuyện gì không?”
“Tôi đã giải quyết đám quái vật ở trên tầng hai rồi.”
Sức mạnh vẫn không hề lung lay. Sol lúc nào cũng được việc. Nhưng nó vẫn chưa tìm thấy ai. Rõ ràng những gì nó nhìn thấy chỉ toàn là các xác chết.
“Được rồi. Vậy thì lên tầng ba đi.”
“Như người muốn, thưa chủ nhân!”
Là một ông chủ, việc sở hữu dưới làm việc nhanh chóng thực sự giúp ích cho tôi. Nhưng mà vẫn không có ai ở trên tầng hai hết á? Tôi cũng không tìm thấy bất cứ ai ở tầng một.
Em gái Totoki và những người khác đang lẩn ở đâu thế…? Hay là họ đã bị lũ quái vật giết sạch rồi…?
Tôi suy xét trong khi vẫn tiếp tục đi tìm, ở tầng một tôi đã rà soát gần như hầu hết.
Đa số lũ quái vật mà tôi từng chạm trán đã bị giam cầm trong [Monster Cube]. Thực tế thì việc nhốt chúng tiện lợi hơn là đi giao chiến. Dù tôi không thu được nguyên liệu nhưng những con quái mới cũng không thể tái sinh bởi vẫn còn sống trong [Monster Cube]. Điểm đó khiến nó thực sự rất hữu dụng trong việc điều tra.
Dẫu vậy, toàn bộ quái vật ở tầng hai và tầng hai đã bị Sol triệt hạ nên sẽ không lạ gì nếu một vài con hồi sinh ở tầng một.
“Mình đoán chỉ còn tầng hầm thôi….”
Tôi đang đứng trước những bậc thang. Sau đó Sol liên lạc lại.
“Chủ nhân, tôi đã tìm thấy người sống sót ở trên tầng ba!”
“Cái gì? Họ ở đâu?”
“Có tất thảy ba người đang cầm cự ở trong phòng nhân viên thư viện.”
“Ba người? Trong số đó có cô bé nào không?”
“Không!”
“Ta hiểu rồi… vậy cứ bỏ mặc họ ở đó và đi tìm lõi đi.”
“Người không muốn giải cứu họ sao?”
“Họ có thể được cứu nếu ta phá hủy lõi mà. Hộ tống từng người ra khỏi chỗ đó ngay sẽ không hiệu quả đâu.”
Bên cạnh đó, ngoài người mình cần tìm ra thì tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với họ.
“Đã hiểu! Tôi sẽ làm theo lời chủ nhân!”
Sau đó tôi đặt chân xuống tầng hầm. Có cửa hàng, phòng tập thể hình và nhà kho.
Cửa hàng không có vật dụng nào giá trị vì đã bị lũ quái vật quấy phá, cả khu vực bị phá hủy. Tôi kiểm tra từng căn phòng một để đảm bảo không có bẫy.
Phòng gym có quy mô tương đối rộng đã chất đầy quái vật. Được cải tiến bộ bóng bàn và thảm tập gym nên trông chúng như dành cho những môn thể thao nhẹ và giải trí. Ngoài ra còn có các tấm gương xếp ở trên tường dành cho tập luyện vũ đạo.
Chỗ này trông không giống một nơi mà mọi người sẽ lẩn trốn cho nên tôi lặng lẽ khép cửa lại và di chuyển đến chỗ kế tiếp.
Có những con quái vật xuất hiện trên hành lang nhưng đã tôi sử dụng [Monster Cube] để đỡ phải động tay động chân đồng thời tiếp tục đi xuống cuối hành lang nơi tọa lạc nhà kho chứa đồ. Tôi cố mở ra nhưng lại bị khóa trái cửa. Tôi không nghĩ lũ quái vật đó có thể khóa một thứ nào đó. Không biết nếu tôi phá cửa thì sẽ có ai đó ở trong không.
Nếu mà một con quái vật ở phía bên kia thì tôi sẽ để lộ sự hiện diện của mình hoặc hồi đáp đi cùng âm thanh, song mọi thứ lại im lặng đến phát lạ.
“....Có ai đang ẩn nấp bên trong không?”
Ít lâu sau khi tôi hét lên—
“C-Có ai đến ứng cứu sao? M-Mọi người ơi! Có người đến cứu chúng ta này!”
Nhiều giọng nói phát ra từ phía bên kia. Dường như những người đã bị bỏ mặc tại nhà văn hóa cộng đồng hiện đang ẩn trốn trong căn phòng này. Tôi nghe được tiếng kêu lách cách và cánh cửa từ từ mở ra.
Nhìn thấy khuôn mặt tôi, những người phía sau cánh cửa có vẻ đã dịu đi.
“L-Lũ quái vật sao rồi?”
“Tôi xóa sổ gần hết chúng rồi”
“-C-Chúng ta được cứu rồi!”
“Bình tĩnh nào. Tôi biết mọi người rất mừng nhưng xin đừng tạo ra tiếng ồn. Vẫn còn đó những con quái vật quẩn quanh nơi đây và nếu chúng mà phát hiện thì phiền phức lắm.
Những người sắp sửa ăn mừng đồng loạt im lặng.
Một, hai, ba… sáu người tất thảy. Nhà kho thì chật chội và chất chứa biết bao đồ đạc nên những ai bên trong sẽ bị đóng gói chả khác nào cá mòi. Làm thế quái nào họ có thể chịu đựng như vậy hàng tiếng đồng hồ chứ?
Đáng tiếc thay, người tôi cần tìm lại không có ở đây.
“Um, cậu tự mình đến đây để giải cứu chúng tôi ư?” Một người đàn ông diện bộ vest trong số sáu người họ lên tiếng.
“Vâng. Nghe nói có ai đó bị kẹt lại ở đây cho nên tôi đứng ngồi không yên. À mà cho tôi hỏi chút, ông đã nhìn thấy một bé gái độ 5 tuổi chưa?”
Tôi hỏi họ với tất cả những đặc điểm mà mình còn nhớ về Mahina.
“Hmm, có ai như thế không? Người đàn ông hỏi những người còn lại.
Sau đó, một người đáp lại.
“Ah, cô bé… đang bị bắt làm con tin.”
Nghe thấy từ “con tin”, mặt tôi cau lên.
“Là ai đã bắt con bé…?”
“Trước khi quái vật xuất hiện, một nhóm thanh niên đã tập kích nơi đây, yêu cầu thức ăn và nước uống.”
“Tôi đã nghe kể lại rồi.”
“Và đương nhiên những người trong nhà văn hóa cộng đồng đã không chấp nhận, thế rồi tên thủ lĩnh của nhóm thanh niên ấy… Đã bắt cô bé làm con tin.”
Khi đám thanh niên tập kích, có vẻ Totoki và em gái vẫn còn đang nương thân trong nhà văn hóa cộng đồng. Tuy nhiên đám thanh niên này, cứ gọi là toán cướp đi… Toán cướp đã chiếm lĩnh tòa nhà và dồn Totoki cùng những người còn lại vào chân tường.
Hiển nhiên sau khi truy đuổi Totoki và những người còn lại lên tầng ba, toán cướp đã bắt cô bé làm con tin và nhốt họ vào trong kho chứa ở trên sân thượng.
“Sân thượng…”
Hóa ra là chỗ đó…
Họ không thể nào bỏ mặc con bé vậy nên những thành viên của nhà văn hóa cộng đồng cuối cùng đã quyết định đưa cho toán cướp thức ăn và nhu yếu phẩm.
Tuy nhiên ngay sau khi nhận được, hiện tượng hầm ngục hóa đã xảy ra và tình hình đã trở nên như lúc này đây.
“Vậy nếu tôi lên sân thượng thì cô bé cũng sẽ ở đó luôn chứ?”
“Chắc chắn… nhưng tôi nghĩ tên thủ lĩnh và đồng lõa hiện đang trốn trong kho chứa cùng với con bé…”
Biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông có chút ảm đạm. Nhiều khả họ đã giết con bé vì phiền nhiễu. Hoặc cũng có khả năng họ đã dùng con bé làm vật thế thân.
“Sol, lên tầng thượng ngay đi. Kiểm tra kho chứa ở đó.”
“Đã hiểu rồi!”
Nếu tia hy vọng le lói này là thật, tôi phải chạy lên tầng thượng để kiểm chứng.
“Mọi người hãy mau rời khỏi đây sớm nhất có thể. Tôi sẽ đến giải cứu con bé.”
“Một mình cậu sao?”
“Như thế sẽ hiệu quả hơn.”
Chẳng cần ai hỗ trợ. Tôi nhích gót chân và đi lên cầu thang. Sau đó nhận được phản hồi từ Sol.
“Master! Tôi đã kiểm tra xong rồi!”
“Nói đi.”
“Có 6 con quái vật ngay trên sân thượng. Một trong số chúng là quái vật C-Rank mang tên Giáp Đỏ.”
C-Rank à… nó có mạnh không?”
“Cả cơ thể bảo bọc trong lớp giáp đỏ, và nổi tiếng với khả năng phòng ngự. Ngọn lửa của Sol tiếc thay vô dụng trước nó.”
Ra vậy. Việc những con quái khác xuất hiện chứng tỏ Lõi nằm ở đâu đó gần đây.
“Ngươi đã xác định vị trí của Lõi chưa?”
“Chưa, ít nhất là trong phạm vi của tôi. Có lẽ nó ở trong nhà kho hoặc đâu đó khác.”
Hoặc cũng có thể là…
“Ngươi kiểm tra ở trong kho chứa được chứ?”
“Không được, cửa sổ đã bị khóa từ bên trong cho nên tôi không thể nhìn thấy.”
Chắc chắn đó là cách những người bên trong tránh được sự chú ý của lũ quái vật. Cánh cửa cũng khóa nốt.
Hơn nữa con quái Giáp Đỏ lại lảng vảng ở gần cửa nên họ không dễ bề gì mà thoát thân. Nếu tôi có thể xác nhận rằng con bé đã bị giết và chỉ còn lại toán cướp bên trong thì tôi sẽ không làm gì nữa mà về nhà luôn. Song tôi vẫn không thể ngừng dọn dẹp cả cái dungeon này chừng nào chưa xác nhận điều đó.
“Mình không còn nhiều lựa chọn. .”
Tôi sử dụng kỹ năng và khai mở . Sau khi mua item xong xuôi, tôi giữ chúng trong tay và lao thẳng lên tầng thượng.