“—Sao cha lại đột nhiên tới đây?”
Hiện tại chúng tôi đang ở trước cửa nhà của một hộ gia đình. Kanna và tôi vẫn ngồi trong xe trong khi Jouichirou và Sasaki thì đã đi ra ngoài.
Có một nam thanh niên đang đứng trước Jouichirou. Anh ta là con trưởng của nhà Fukuzawa — Akito.
Với thân hình mảnh khảnh và bộ mặt tươi tắn, anh ta thuộc tuýp người “bảnh trai” thứ thiệt.
"Xin lỗi nhé. Có vài chuyện nên cha mới tới đây."
“Không phải sáng mai cha định đi tới đó sao? Chả lẽ lại không được?”
“Không hẳn… nhưng mà con có bận không?”
“Không đâu cha, chỉ là hơi thiếu ngủ chút. Tại hôm qua có một ca đại phẫu.”
“Hm? Con không ở bên cạnh bệnh nhân sao?”
“Vì con là trợ lý phẫu thuật nên không sao cả. À mà cha có việc gì không? Nếu ngày mai mà khỏe hơn thì con muốn ngủ một giấc.”
“Hmm. Đành về thôi nhỉ, tiếc là ta chưa thể cho con xem được bất ngờ.”
“Eh? Bất ngờ? Là gì vậy?”
“Hm? Con muốn biết ư?”
“Làm gì có, chẳng qua nói bằng cái tông điệu đó thì ai cũng chả hứng thú cả.”
Jouichirou cũng xấu tính với người khác. Ông ta khoái mấy trò chơi khăm này lắm thì phải. Mà trong trường hợp này thì nó không chỉ đơn thuần là một trò chơi khăm thôi đâu.
“Vậy thì nhìn cho sáng mắt này. Nghe kỹ đây, đừng hoảng hồn nhé?”
“S-Sao cha làm cái điệu bộ trông dễ sợ thế…! Tâm trạng của cha trông khá thoải mái, sắc mặt cũng tốt nữa… rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
“Sau khi xem xong bất ngờ này rồi con sẽ biết thôi… nhờ cô đấy Sasaki.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Gật đầu lịch sự, Sasaki từ từ mở cửa xe. Sau đó khi nhìn thấy một bóng người bước ra, Akito không thể nói nên lời.
“Ehehe, chào buổi trưa, Onii-chan!”
“.........”
“Ủa, O-Onii-chan?”
“......! Eh? Ah? Ehhhh?.... K-Kanna…. đó sao?”
“Um! Em đây!”
“Không thể nào, chẳng phải… đừng đùa chứ? Em… đang đi đứng sao?”
“Trên chính đôi chân mình luôn đóa! Nhìn em nè!”
Vừa dứt câu, Kanna quay vài vòng một hồi để phô diễn.
“T-Tôi có đang mơ… không?”
“Không đâu, đây là hiện thực đấy. Akito… cơ thể Kanna đã quay trở về như cũ rồi.”
“K-Kannaaa!”
“Hyaaaa?!”
Akito bất ngờ chạy đến chỗ Kanna khi đột nhiên hét toáng lên, ôm chặt lấy con bé.
“Thực sự!? Có thật là em đã khỏe hơn rồi không!?”
“...Um. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng nhé… giờ mọi chuyện đã không còn sao nữa rồi.”
Kanna cũng ôm ngược anh trai mình thật chặt.
“Tạ ơn trời… Tạ ơn trời…!”
Đây là cái mà người ta hay gọi là nước mắt đàn ông đấy sao, trước đó không lâu Jouichirou cũng chực trào nước mắt và vui mừng khôn xiết khi Kanna được chữa khỏi.
“N-Nhưng làm sao!? Mới đó vài tuần thôi, con bé còn đang ngồi trên xe lăn, rồi tự nhiên… con bé lại…!”
“Về cái đó thì… Có một người đã chữa cho Kanna.”
Đi cùng với lời nói của Jouichirou, tôi đặt chân ra khỏi chiếc xe từ phía bên kia cánh cửa.
“Hân hạnh được gặp anh. Tên tôi là Torimoto Kentaro. Là một Nhà Tái Sinh đang phiêu bạt.”
“Tái Sinh…?”
“Một lát nữa để tôi nói chi tiết cho. Trước hết, chúng ta còn một đứa con nữa cần phải xướng tên mà đúng không?”
“...! Cậu đang nói Inaho sao?”
“Chính xác. Hơi phiền Sasaki chút, nhưng cô có thể dẫn Inaho tới đây không?”
“Vâng. Nhà cô chủ Inaho cũng ở gần đây nên tôi sẽ sớm đến trước cô ấy liền.”
Và thế là, Sasaki đã lên xe và phóng đi mất. Chúng tôi cứ thế mà bước vào nhà Akito rồi được anh ta dẫn tới phòng khách.
Tại đây, tôi đã gặp vợ của Akito, Nanao, và đứa con trai 3 tuổi của họ, Kento. Vì mọi người ở đây đều đã quen biết nhau, nên tôi liền tự giới thiệu bản thân trước, và họ mời tôi ngồi xuống bàn.
“Cha, cậu ta đã chữa khỏi cho Kanna bằng cách nào? Con vẫn không thể nào tin được.”
“Ta đã bảo rồi. Ráng chờ thêm một chút nữa đi. Đằng nào cũng phải giải thích cho Inaho. Ta không muốn phải nhắc lại hai lần.”
Thân là bác sĩ và là một bậc đại huynh, anh ta cứ soi xét tôi mãi.
“Nhưng Kanna thực sự đã…”
Hiện tại, Kanna đang chơi trò ngoe nguẩy với Kento ở trong vòng tay. Sol cũng tham gia cùng bọn trẻ. Akito và Nanao ngắm nhìn khung cảnh mà rưng rưng nước mắt.
“Tạ ơn trời… Kanna lại có thể tươi cười rồi.”
Lần đầu gặp Kanna, Nanao đã ôm con bé vào lòng. Cô đã lo lắng cho con bé suốt thời gian qua. Một lúc sau, chuông cửa vang lên.
Nanao đi ra mở cửa, sau đó, cô ấy quay lại với một vị khách theo sau. Một người phụ nữ trông rất giống Minako.
“Tự nhiên gọi con ra đây là để làm gì vậy, cha?!
Con phải làm ca đêm nên mệt lắm!” Cô tỏ vẻ bất mãn khi đến gần Jouichirou. Nhưng Jouichirou chỉ nhoẻn miệng cười, khiến cô phát cáu và nói tiếp, “Cha cười cái gì vậy?! Nii-san, nói gì đi chứ!”
“Inaho. Nhìn qua kia.”
“Eh? Ý anh là sao–!?”
Khi Inaho quay đầu về phía Akito chỉ trỏ, khuôn mặt bất giác đóng băng, y hệt như Akito ban nãy. Như thể đang nhìn vào thứ gì đó khó tin, cô bất động một lúc.
“……K-Kanna…?”
Inaho cố gắng thốt ra tên của con bé, và Kanna nhìn về phía cô với nụ cười tươi nở rộ trên khuôn mặt.
“Onee-chan, em đã khỏi rồi.”
“Kanna!”
Y hệt như Akito, cô chạy tới Kanna và ôm chặt con bé, sờ nắn khuôn mặt, hai tay và chân.
“Em là Kanna, đúng chứ? Eh? Không thể nào? Chân của em? Có thể đứng ư? Nhưng sao có thể?”
“N-Nè, Onee-chan, nhột quá!”
“Em… Em thực sự… đã được chữa khỏi rồi ư?”
“Dạ vâng, xin lỗi vì đã khiến chị lo lắng nhé… Bây giờ thì không còn sao nữa rồi.”
“…Kannaaaaaa!!”
Inaho lại một lần nữa ôm chặt Kanna vào lòng và bắt đầu khóc nức nở. Nhìn hai chị em như vậy, chúng tôi đều mỉm cười hạnh phúc.
Nức nở một hồi, Inaho lau nước mắt và bất ngờ quay lại Jouichirou.
“Cha, cha có thể giải thích chính xác chuyện gì đã xảy ra không?”
“Đúng vậy, cha. Nói với tụi con về vị ấy đi ạ.”
“Eh? Trời ơi, chúng ta có khách ư? C-Cho em mượn nhà tắm một chút!”
Mãi cô ấy mới chịu để ý tới sự hiện diện của tôi, Inaho cuống cuồng chạy vào phòng tắm, với bộ dạng lo lắng, sợ rằng nước mắt sẽ khiến cho lớp trang điểm bị trôi đi.
Chờ đến khi cô quay trở về phòng khách, Jouichirou mới bắt đầu giải thích.
“Để ta giới thiệu thêm lần nữa. Đây là Torimoto Kentarou-kun. Cậu ấy là Nhà Tái Sinh, hiện đang du ngoạn khắp Nhật Bản.”
“Ưmm… Nhà Tái Sinh là gì vậy? Con chưa nghe qua bao giờ.”
Inaho hỏi một câu rất tự nhiên.
“Như cái tên của nó, cậu ấy là người sở hữu năng lực tái tạo bất kỳ bộ phận nào của một sinh vật sống quay về trạng thái ban đầu.”
Trước đó, tôi đã cho phép Jouichirou kể với những thành viên trong gia đình về năng lực của tôi.
“Kiểu như… thuốc cho phép bản thân tái sinh ấy hả? Không, Kanna có thể hồi phục chỉ trong vài ngày là bất khả thi rồi. Cha cũng biết mà. Trong y học hiện đại, khiếm khuyết của Kanna là căn bệnh vô phương cứu chữa.”
“Chính xác. Tuần trước khi em mới gặp con bé, cả phần thân dưới bị liệt vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu tiến triển nào.”
“Inaho nói đúng đấy. Thậm chí nếu có phương pháp chữa trị tái tạo như vậy, thì tình trạng khiếm khuyết của con bé đâu thể nào phục hồi đến thế chỉ trong vài ngày.”
Đúng như mong đợi từ những người trong ngành y khoa, những luận điểm của họ hoàn toàn đúng đắn.
“Ừ. Tất nhiên, ta cũng nghĩ giống hai con. Nhưng trước hết… hãy nghe ta nói đã.”
Sau đó, Jouichirou kể cho mọi người về cách mà ông và tôi gặp nhau ở nhà trẻ Kikyou và chuyện của Ryosuke.
“Thật vô lý…! Làm thế nào một loại thuốc kỳ diệu như vậy lại có thể tồn tại trong thế giới này…?!”
Đương nhiên, Akito đã phản ứng hệt như Jouichirou khi tôi kể cho họ về năng lực của mình. Inaho tuy không nói gì, nhưng cô ấy liếc tôi như thể nhìn vào một ai đó khả nghi. Cô ấy phản ứng như vậy là điều dễ hiểu thôi.
“Nhưng thực tế, loại thuốc đó có tồn tại, và rõ ràng… Kanna đã được chữa khỏi.”
Cho dù điều này có đáng ngờ hay khó tin đến mức nào, miễn là Kanna thực sự đã được chữa khỏi, thì họ buộc phải tin rằng có một điều gì đó siêu nhiên ở ngay đây. Ai nấy đều im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đã đến lúc để nói gì đó, thì…
“--Không nhất thiết phải bình thường.”
Kanna bất ngờ lên tiếng, khiến mọi người chuyển sự chú ý về con bé.
“Chuyện em hồi phục không cần phải là bình thường. Em không bận tâm nếu nó bất thường. Tại vì… Em đã khỏi rồi. Torimoto-san đã chữa cho em! Nhiêu đó là quá đủ rồi! Sau tất cả, bây giờ em thực sự rất vui!”
Nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mặt trời, không bị đám mây che khuất.
Nhận thấy vẻ mặt của con bé, không khí căng thẳng trong căn phòng đã buông lỏng phần nào.
“... Chắc vậy thật rồi.”
“Inaho?”
“Nè Nii-san, những gì con bé nói là thật cả đấy.”
“Eh?”
“Bất kể nó có vượt ngoài tầm hiểu biết của ta đi nữa, thì chẳng thể chối bỏ sự thật rằng… em ấy có thể mỉm cười một lần nữa. Với em đó là điều quan trọng nhất… à không, là cả gia đình mới đúng, phải không anh?”
“......Anh cũng nghĩ..vậy. Em nói đúng. Kanna… em có hạnh phúc không?”
“Dạ vâng! Em hạnh phúc lắm!”
Chấp nhận bỏ qua thứ cảm xúc giả tạo của bản thân, Akito nở một nụ cười hiền dịu và đáp lại, ‘Anh hiểu rồi’, trước khi quay sang phía tôi và cúi đầu.
“Torimoto-san, chân thành cảm ơn cậu vì đã chữa lành căn bệnh khiếm khuyết của em gái tôi.”
Ngay sau đó, Inaho cũng cúi xuống gửi lời cảm tạ.
“Không có gì đâu. Jouichirou-san đã nói mà, tôi bán thuốc chỉ nhằm mục đích kinh doanh.”
“Nhưng đâu thể thay đổi sự thật rằng Kanna đã được như bây giờ là nhờ ơn cậu. Vì vậy… xin cảm ơn cậu.”
Không biết là do mọi người nhanh nhạy hay do biết đọc bầu không khí, mà Akito và những người khác không còn tò mò thêm về năng lực của tôi nữa.
Sau bữa tối cùng gia đình, tôi quay trở về biệt thự Fukuzawa chung với Jouichirou và Kanna trông khá vui khi được ra khỏi nhà sau một khoảng thời gian. Nhưng khi chúng tôi dừng chân trước cổng nhà, có một chiếc xe đã đỗ ngay trước.
Có vẻ nhà Fukuzawa có khách… Nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, một người đàn ông khẩn trương bước xuống xe.
“Có phải kia là… Arisawa-kun?”
Khi tôi hỏi có phải người quen của ông không, thì Jouichirou nói “à” và tiếp theo đó, “Cậu ta là bác sĩ làm chung bệnh viện với tôi. Lẽ ra hôm nay cậu ta được nghỉ mới đúng… Có vẻ cậu ta đang đi tìm tôi. Hai người cứ về trước đi. Sasaki, cô hãy lo việc còn lại.”
Sau khi Jouichirou rời khỏi xe, Sasaki đỗ nó vào trong khuôn viên.
“Không biết bệnh viện có chuyện gì nhỉ” Kanna thản nhiên băn khoăn, nhưng người tên Arisawa trông có vẻ rất vội vã. Dường như họ có trường hợp khẩn cấp cần đến Jouichirou.
Kanna và tôi xách dép vào nhà, rồi Minako ra nghênh đón cả hai. Ngay sau đó, Jouichirou quay trở lại căn nhà với nét mặt nghiêm túc.
“Xin lỗi nhé Minako, anh cần đến bệnh viện gấp.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Một lượng lớn các bệnh nhân đã nhập viện. Họ cần sự giúp đỡ của anh.”
“Có liên quan tới đám quái vật không?”
Khi tôi hỏi, Jouichirou gật đầu đáp lại.
“Dường như có một nhà văn hóa cộng đồng cách bệnh viện không xa đã bị biến thành dungeon.”
…Gì cơ?
Tôi biết bệnh viện mà Jouichirou đang làm ở đâu. Chỗ đó nằm gần với nhà văn hóa cộng đồng mà…
Là chỗ đó, phải không?
Tôi chợt nhớ lại nơi mà tôi đã tình cờ gặp Totoki.
“Nhà văn hóa cộng đồng đó đáng nhẽ ra là một địa điểm sơ tán. Nghĩ tới việc nơi đó bị biến thành hầm ngục… Minako, anh giao phần còn lại cho em.”
“Vâng, anh yêu. Hãy thận trọng nhé.”
“Cố lên Papa!”
Jouichirou vội vàng đáp lại lời chào tiễn biệt của hai mẹ con, rồi dứt áo ra đi một lần nữa.