Shounen no Saikyou Zamaa Life~ Shop Skill

chương 25: sức mạnh của nhân loại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sắp tới tôi sẽ được gia đình Fukuzawa chăm bẵm một thời gian, nhưng lúc nào cũng phải luôn giữ thận trọng việc thay đổi vẻ bề ngoài. Tôi đã chú ý thời lượng của thuốc và định uống thêm một viên [Thuốc Biến Hình] nữa để duy trì nhân dạng của mình không bị bại lộ, vậy nên giờ cũng chẳng cần phải to tát gì.

Tôi vạch thời gian ngủ là 5 tiếng 30 phút, cho nên định nốc một viên trước khi lên giường và dùng báo thức để thức giấc trước khi nó hết hiệu lực. Lo rằng nhiêu đó vẫn chưa đủ, tôi đã sai Sol tới phòng để đánh thức mình.

“Torimoto-san, cậu nói sẽ ra ngoài trời vào hôm nay, nhưng mà rốt cuộc là định đi đâu?

Hiện tại, tôi đang ngồi cùng bàn với nhà Fukuzawa, thưởng thức bữa sáng. Hôm qua, tôi đã đề cập về việc này cho Jouichirou, hẳn Kanna đã nghe được.

“Nhốt mình trong nhà quá lâu khiến mình mẩy cảm giác uể oải quá. Mình nghĩ nên tản bộ và lạo dạo quanh thành phố.”

Tôi ở đây đã được ba ngày, và cảm thấy đã đến lúc tìm cho mình một đối tác kinh doanh mới. Thật thoải mái biết bao khi sống ở đây, và tôi còn chả phải chi bất kỳ khoản phí nào, thậm chí ba ngày đã trôi qua từ khi nào mà tôi còn không biết.

“Thật tốt quá. Anh không phiền nếu em đi chung chứ?”

“Nào Kanna, không nên làm phiền Torimoto-kun. Hơn nữa, ngoài kia rất nguy hiểm.” Jouichirou nhắc nhở. Sau tất cả ông ta đã mang nụ cười của con gái mình quay trở lại, vậy nên ông chắc chắn không muốn lỡ lạc mất nụ cười đó vào tay bọn quái vật ngoài kia.

“Nhưng mà con mãi mới có thể đi được bằng đôi chân mình mà. Con muốn được cất bước đi dạo lắm.”

Không biết đó có phải là điều mà trẻ con thường hay làm không. Hay chỉ đơn thuần là đức tính thôi.

Ban đầu, chỉ đi đứng lại bình thường thôi chắc hẳn là đủ với con bé, nhưng giờ con bé đã lành hẳn, những khát khao sẽ còn tiếp tục được ươm mầm. Mặc dù Jouichirou hiểu rõ đây là điều khó có thể tránh khỏi, song vẫn cảm thấy khó chịu khi để con bé đặt chân ra khỏi nhà.

Chỉ là ông cảm thấy mâu thuẫn, mong muốn giúp con gái thực hiện ước mơ của mình. Jouichirou suy tư mất một hồi nên trả lời sao cho phải.

“Anh vẫn chưa chịu kể cho mấy đứa nó à? Kanna đã khỏi bệnh rồi đó. Nếu muốn thì sao anh không để cho Kanna gặp mặt chúng?”

“...Em nói đúng nhỉ. Giờ này mà dùng được điện thoại thì tốt biết mấy. Anh nghĩ tốt hơn là vẫn nên đến gặp chúng thật.”

Những đứa con mà Minako và Jouichirou đang nói đến có vẻ là con trai và con gái cả của họ. Nhắc mới nhớ, cả hai người đó không sống trong căn nhà này. Họ đã sống tự lập và có gia đình.

“Còn cậu thì sao, Torimoto-kun? Cậu có muốn đi chung không?”

“Hả?”

“Tốt quá! Nè Torimoto-san, đi cùng nhau thôi!”

Tôi không dám nghĩ họ sẽ mời tôi. Bên cạnh đó còn có Kanna, một cô bé có thể bật khóc bất kỳ lúc nào hễ tôi từ chối. Chà, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng được gặp hai người con cả của Jouichirou, cho nên chắc sẽ không vấn đề gì khi tạo dựng mối quan hệ với họ.

“Tôi hiểu rồi. Mong ông giúp đỡ.”

“Yay! Lâu lắm rồi mới được ra ngoài!”

Khi còn ngồi trên xe lăn, em ấy trông như một cô gái đoan trang, duyên dáng, nhưng… À không, tôi đoán đây mới thực sự là Kanna. Một người vui vẻ, trong sáng và thân thiện.

“Nhưng anh à, hãy cẩn thận những thứ trên đường nhé. Em nghe đồn rằng những con quái vật lại đang xuất hiện rồi.”

“Ừm, anh biết. Sẽ ổn thôi mà. Anh nhất định sẽ bảo vệ Kanna.”

Tôi sẽ canh chừng cho họ. Họ là những vị khách quý mà tôi đã bỏ ra nhiều công sức để đạt được. Nếu được thì tôi không muốn mất họ. Miễn là một vấn đề có thể giải quyết thì tôi sẵn lòng đương đầu.

Chúng tôi quyết định sẽ rời khỏi căn nhà chừng 30 phút nữa, cho nên liền tôi quay trở lại phòng khách.

“Chủ nhân, Sol nên làm gì ạ?”

“Ngươi sẽ đi cùng bọn ta. Hãy luôn ở bên cạnh Kanna. Nếu có con quái nào tấn công, hãy can thiệp nếu ta không kịp trở tay. Nhưng hãy cố gắng đừng khè ra lửa.”

“Đã rõ!”

Sol đáp lại cho tôi một lời chào vừa thánh thiện, lại vừa dễ thương, khiến tôi không khỏi nhoẻn miệng cười. Theo lẽ thường tình, thì làm gì có con cú nào biết phun ra lửa, vậy nên nói thẳng ra thì giải thích sẽ rất mệt nhọc. Tôi sẽ không nói gì thêm ngoại trừ việc đó là bí mật của gia tộc hay điều gì đó tựa tựa như vậy.

Ổn thôi, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, thì mình chỉ cần làm như đã định trước. Xem ra không còn cách giải thích nào khác.

Như Minako vừa nói, chính xác thì số lượng trường hợp các toà nhà bị biến thành dungeon đã tăng lên một cách chóng mặt.

Cho đến nay, tôi thường hay phái Sol thám thính khu vực xung quanh hằng ngày. Kết quả là, tôi biết chính xác số lượng các toà nhà bị ngục tối hoá đang gia tăng. Có lẽ chính ngôi nhà này cũng sớm sẽ trở thành một dungeon. Trước khi điều đó xảy ra, tôi phải lên kế hoạch đối phó càng sớm càng tốt.

Sol không thể tự mình dọn dẹp cả cái dungeon. Tôi hy vọng mình sẽ quanh quẩn ở đâu đó khi căn nhà bị biến thành hầm ngục. Tôi vẫn chưa hiểu được quy luật dẫn đến sự hầm ngục hoá, và điều đó không khiến tôi cảm thấy bận tâm hay lo lắng. Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, và tôi chỉ có thể giải quyết khi trường hợp đó thực sự xảy ra.

Tôi khoác lên chiếc ba lô, đặt Sol lên vai sau đó rời khỏi phòng. Vì là ra ngoài trời, cho nên chúng tôi sẽ sử dụng chiếc xe của Jouichirou.

Cả nhóm bao gồm: tôi, Jouichirou, Kanna, và tài xế. Mặc dù không phải limousine, nhưng theo như những gì mà Jouichirou nói, thì chiếc xe được nhập khẩu nguyên chiếc và có giá tầm 10,000,000 yên. Một chuyến đi khá dễ chịu, và chỗ ngồi cũng thoải mái không kém.

Bên cạnh tôi, Kanna đang yên vị với Sol trong lòng và nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt lấp lánh. Có vẻ đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối con bé được đặt chân ra ngoài trời.

“Nghĩ lại thì, tôi muốn hỏi cậu một câu, Torimoto-kun. Cậu không phiền chứ?” Jouichirou, người đang ngồi trên ghế lái, hỏi. Sau khi tôi ra dấu ‘cứ nói đi’, thì nhận được một câu hỏi khá thú vị.

“Cậu nghĩ sao về nguyên do khiến cho thế giới bị thay đổi?”

Tôi cứ nghĩ ông ta sẽ hỏi về gia đình của tôi và những chuyến phiêu du, nhưng hoá ra đã lầm.

“Hmm. Có lẽ Thần linh muốn thay thế kẻ thống trị trên Trái Đất.”

“Ho, ý kiến hay đấy. Có thể đó cũng là sự thật.”

“Ý cha là sao, Papa?”

Kanna xem ra cũng hứng thú với chủ đề này.

“Kanna, con người chúng ta… xét theo chủng tộc, được biết đến là Homo sapiens. Nhưng chính Homo sapiens cũng đã từng lật đổ những giống loài đi trước, điều đó tạo nên thế giới như ngày nay.”

“Thật vậy ạ?”

“Đúng vậy. Nó được gọi là quy luật của kẻ mạnh. Cách đây không lâu, kẻ mạnh thống trị Trái Đất… chính là Homo sapiens.”

“Err… nói cách khác, có nghĩa là đến lượt chúng ta bị lật đổ ư?”

“Nếu những lời mà Torimoto-kun nói là thật, thì chính xác là như vậy.”

“...Con không muốn đâu.”

Kanna trông khá buồn bã khi nói thế. Phản ứng của con bé luôn rất chân thật.

“Kanna-chan, em không nên nhìn nhận một cách phiến diện như vậy.”

“Torimoto-san…”

“Ngay lúc này đây, thế giới đã đầy rẫy những con quái vật. Chúng hung dữ hơn con người rất nhiều, và… quan trọng hơn cả, chúng là những sinh vật sống, vô cùng hùng mạnh. Em có hứng thú với manga và game không Kanna?”

“D-Dạ.”

“Em có nhìn thấy bất kỳ con rồng hay Ma Vương nào trong số chúng không?”

“Chúng ở trong những câu chuyện tựa như cái tên.”

“Nếu những sinh vật như vậy thực sự xuất hiện, thì con người có thể đánh bại chúng mà không có bất kỳ ma pháp hay kỹ năng ư?”

“Điều đó…

không. Ý em là, con rồng thậm chí có thể thổi bay cả ngọn núi hay một thành phố ngay lập tức!...

Không đời nào họ có thể thắng được.”

“Anh cũng nghĩ vậy. Ngay cả một quân đội cũng phải có một khoảng thời gian khó khăn. Một - một thì không nói tới. Nhưng nếu hàng chục con quái vật với sức mạnh y như thế xuất hiện, quyền lực tối cao của loài người với thế giới này sẽ chấm dứt.”

“... Torimoto-kun, anh có nghĩ những con quái vật đó sẽ là kẻ thống trị Trái Đất không?”

“Anh nghĩ đó là cách nghĩ phiến diện của em thôi. Nhưng đừng bao giờ quên rằng kể cả khi loài người không sánh ngang về khoản sức mạnh, thì chúng ta vẫn có những thứ để bù lại khoảng trống đó.”

“Eh? Thật ư? Ah, như tên lửa hay gì đó đúng không?”

“Mmm, cũng được, nhưng không thể áp dụng cho từng cá nhân một.”

Kanna nhíu mày suy nghĩ.

“Em không nhận ra sao? Một thứ mà Thần Linh đã ban tặng cho loài người, và nó còn mạnh hơn bất kỳ loại vũ khí nào. Đó chính xác là những gì em đang làm đấy.”

“Eh?”

“Đó là tri thức.”

“Tri thức?”

“Hay còn gọi là, năng lực suy luận. Con người có khả năng suy nghĩ và sáng tạo ra hằng hà vô số những thứ khác nhau dựa vào những suy luận đó. Tên lửa mà Kanna-chan vừa mới nói đó cũng không ngoại lệ.”

“Năng lực suy luận…”

“Loài người sẽ không dễ dàng tuyệt diệt như vậy đâu. Là chủ nhân của Trái Đất trong hàng chục thiên niên kỷ không phải chỉ để trưng không đó. Anh chắc chắn loài người chúng ta sẽ chiến đấu tới cùng.”

“...Em hiểu rồi. Em cũng mong thế.”

…Ừ thì tôi chỉ nói về khả năng đó thôi. Chứ nếu thật sự có hàng chục con rồng xuất hiện và tấn công các thành phố, thì chúng ta đành bất lực. Kẻ thù của chúng ta không chỉ là loài rồng. Ngoài kia còn có những con quái vật khác dễ dàng áp đảo loài người. Thực ra thì ngay cả goblin cũng đã dễ dàng hạ sát con người rồi.

Và giờ đây, tốc độ và quy mô của sự hầm ngục hoá đang ngày một gia tăng nhanh chóng trên toàn thế giới Có những dấu hiệu cho thấy tận thế đang cận kề.

Đi đôi với đó, là xung đột giữa người với người ngày một trở nên gay gắt cũng không lấy gì làm lạ. Thời đại hỗn loạn đã đến. Bước vào thời đại này, kẻ mạnh sẽ loại bỏ kẻ yếu.

Quái vật không phải là kẻ thù duy nhất. Kẻ thù cũng tồn tại trong chính đồng loại chúng ta. Nếu mọi thứ nghiêm trọng đến nỗi người người chỉ có thể tin tưởng vào nhau trong một cộng đồng nhỏ như hộ gia đình, thì đó sẽ là dấu chấm hết dành cho giống loài.

Đó là lý do vì sao tôi không còn tin vào ai nữa, và chỉ đánh giá dựa trên việc họ có hữu dụng hay không. Rốt cuộc thì, tôi chỉ cố gắng bảo vệ cuộc sống của bản thân. Tôi sẽ hành động để tận hưởng sự tự do một cách trọn vẹn nhất. Vì thế, thành viên nhà Fukuzawa cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc trở thành miếng mồi béo bở cho tôi.

Tôi băn khoăn liệu cha mình sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy bản thân đã trở nên lạnh lùng như này. Câu trả lời rất rõ ràng. Ông ấy sẽ cho tôi ăn ngay một cú đấm và khuyên răn rằng đừng từ bỏ nhân loại.

Nhưng xin lỗi bố, con… nghĩ loài người không còn tương lai nữa. Đó là lý do tôi ổn với việc cô đơn một mình.

“….Torimoto-san?”

“Hửm? Uhh… em muốn nói gì sao?”

“Ah, em xin lỗi. Chỉ là trông anh có vẻ buồn, Torimoto-san.”

Có vẻ buồn…? Tôi?

“... Không phải đâu. Đêm qua anh ngủ muộn vì có vài thứ cần phải nghĩ ngợi. Giấc ngủ không được ngon lắm.”

“Thật sao? Vậy thì tốt rồi.”

Đúng vậy. Làm gì có chuyện tôi lại cảm thấy buồn. Thứ cảm xúc đó trong tôi giờ không còn tồn tại nữa. Nỗi buồn là khi bạn tin tưởng một ai đó để rồi cuối cùng những gì nhận lại chỉ là sự phản bội.

Trong trường hợp đó thì tốt nhất đừng nên mong đợi bất cứ thứ gì ngay từ ban đầu. Không cần phải đặt lòng tin ở ai. Những mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức đôi bên cùng có lợi thôi là quá đủ rồi.

Thế nên, chẳng có lý do gì để tôi cảm thấy buồn vì con đường mà mình đang đi cả.

Sau đó, tôi dành thời gian của mình với Kanna, trò chuyện đủ thứ về cuộc sống thường ngày.

Truyện Chữ Hay