Ngay sau đó, tôi đi lạo dạo quanh thị trấn mội hồi và bắt gặp một đám đông náo nhiệt.
Dường như có một nhà văn hóa cộng đồng đang phân phát thức ăn cho cư dân. Hầu hết khách hàng đều là người vô gia cư, nhưng cũng có vài người ăn mặc chỉnh tề.
Họ hẳn đã tìm kiếm một nơi trú ẩn sau khi nhà cửa bị hóa thành dungeon. Dẫu vậy, một vài người vẫn giữ trên môi nụ cười. Chắc hẳn là vì họ có nơi nương tựa để được giúp đỡ.
Nhưng thời gian không chờ một ai, sự náo nhiệt này rồi sẽ phai mờ. Một khi số lượng dungeon gia tăng đáng kể, lượng người tụ tập sẽ gia tăng lên nhanh chóng và nhà văn hóa cộng đồng sẽ không còn là một nơi an toàn nữa.
Lượng người gia tăng lên nhanh chóng cũng kéo theo việc không thể duy trì việc cung cấp thức ăn. Và điều gì đến cũng phải đến.
—Tranh giành thức ăn, là nó.
Trong suốt quá trình, kẻ yếu sẽ bị bài trừ, chỉ những kẻ gian xảo và đủ mạnh mới có thể sinh tồn.
“Chủ nhân, ở đây Sol có thể giúp được gì cho người không?”
Tại những nơi đông người, thì Sol đúng là đang dùng thần giao cách cảm thật. Sol đúng là rất đáng tin trong việc giữ lời.
“Không, ta chỉ đi loanh quanh thôi. Ta đoán, sắp tới giờ phải về nhà rồi.”
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, thì chợt nhận thấy ánh nhìn từ bên trong trung tâm của nhà văn hóa cộng đồng. Đó là một đứa trẻ xem chừng khoảng 5 tuổi. Là một bé gái có khuôn mặt dễ thương, đang mặc một chiếc váy.
“---Chim-saan!”
Con bé òa khóc, trỏ về phía tôi, à không, là Sol đang đậu trên vai tôi. Sau đó chạy lại chỗ tôi cùng một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi ngó trái ngó phải xem có xe nào chạy ngang qua không.
Đúng là hú vía mà, người giám hộ con bé đâu rồi?!
Mặc kệ sự quan tâm của tôi, con bé thản nhiên chạy băng băng qua đường và lại gần tôi.
“Là Chim! Chim-san!”
Ôi chà, em ra mình bị tóm rồi.
“Nè nè, em… sờ Chim-san được chứ?”
“.... Đừng làm cô ấy đau là được.”
“Dạ!”
Thông qua thần giao cách cảm, tôi nói với Sol, “Xin lỗi. Nhưng ngươi chơi với con bé một chút, có được không?”
Thế là Sol đáp, “Như người muốn,” và nhảy khỏi vai tôi đáp xuống nền đất, vì vậy cô bé này có thể sờ chạm cô.
“Waaah, mềm quá! Dễ thương ghê~!”
Cô bé dịu dàng vuốt ve Sol với một ánh nhìn tươi vui nở rộ gương mặt. Ai ai cũng vô tội và khả ái khi còn trẻ thơ…
Thật đáng tiếc khi sau này chúng sẽ tự sở hữu một mặt tối cho riêng mình. Tôi cũng là con người và cũng sở hữu mặt tối riêng đây.
Động vật tốt thật, nhưng tôi còn thích tương tác với lũ trẻ nữa. Vì chúng bao giờ cũng mở lòng mình. Thấy thế nào thì sẽ thể hiện cảm xúc ra thế đó mà không chất chứa một ẩn ý. Vậy nên tôi không cảm thấy stress khi tương tác với chúng.
Nhưng khi chơi đùa quá lâu với lũ trẻ, tôi sẽ tích tụ stress theo một hướng khác. Kể cả nếu tôi không nói mình có nhiều thể lực hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục chơi đùa với lũ trẻ trong thời gian dài như vậy, thì người đầu tiên chán nản sẽ là tôi trước. Cho đến tận ngày nay, tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của nó là gì.
“Nè, tên cô ấy là gì vậy ạ?”
“Tên cô ấy là Sol.”
“Sol? Sol-chan!”
“Puuuu~!”
“Ahaha, Sol-chan, hân hạnh gặp cậu!”
Cơ mà, người giám hộ con bé đâu rồi? Họ định để con họ một mình bao lâu nữa đây?
Tôi nhìn về phía nhà văn hóa cộng đồng và thử kiếm xem có người lớn nào đang tìm đứa trẻ này không, tuy nhiên ở đây đông quá, với lại không có ai xem chừng là đang tìm kiếm con bé cả.
“Trời ạ… Này, bé-chan.”
“Bé… chan? Không đúng, anh không biết sao? Ma-chan là Ma-chan đấy?”
“Hiểu rồi. Ra tên em là Ma-chan. Thế Ma-chan này, đừng có đột ngột băng băng qua đường thế. Em sẽ bị ô tô đâm đấy.”
“Eh… ah, Em xin nhỗi ạ.”
Việc con bé xin lỗi chứng tỏ là con bé hiểu rằng xe hơi có thể chạy trong khu vực này. Dù sao thì con bé chả khác gì động vật lắm. Sau khi nhìn thấy con cú, con bé không thể kiểm soát bản thân và lao tới.
Tôi xoa đầu con bé và bảo, “Em hiểu là tốt rồi. Lần sau nhớ cẩn thận nhé, được chứ?”
“Ehehe, dạ! Ma-chan cười khúc khích và đáp lại tôi bằng một nụ cười ngây thơ, trong sáng.
Và rồi, khoảnh khắc ấy.
“Mahinaaa! Em đâu rồi, Mahina!”
Tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ hướng của nhà văn hóa cộng đồng.
“Ah, đó là giọng của Onee-chan!”
Có vẻ như người giám hộ của con bé đã đến rước rồi.
Tôi đứng dậy, cứ ngỡ đó là thời điểm để ra mặt. Nhưng khi tôi hướng ánh nhìn về phía nhà văn hóa cộng đồng, thì đã nao núng.
Tại đó – Tôi nhận ra một khuôn mặt.
“Onee-chan!”
“...! Ah, Mahina! Em đây rồi! Đợi chị chút!”
Cô ngó sang trái và sang phải trước khi băng qua đường, và sau đó vội vã chạy đến. Ma- chan cũng chạy lại, ôm lấy đôi chân người chị trong khi cười khúc khích.
“Chị biết gì không! Anh ấy để em chạm vào Chim-san này!”
“Ôi trời, Mahina. Um Tôi vô cùng xin lỗi vì rắc rối mà đứa trẻ này đã gây cho… a.. Eh?”
Cô ấy nhận ra hình bóng này. Tôi không cải trang hay diện thêm thứ gì khác cả.
Cô nhìn vào tôi và sững sờ.
“…..Bouchi…kun?”
“..... Haizz. Ra cô cũng an toàn nhỉ Totoki.”
Con người đứng trước mắt tôi đây không ai khác chính là bạn cùng lớp, đồng thời là lớp trưởng của tôi, Totoki Koine.