Ngày 31 tháng 12 năm 1023, lịch Đế quốc.
Đại tướng Loring dẫn đầu 30,000 quân nổi loạn. Lực lượng đồng minh gồm 3,800 binh lính do Liz và Hiro chỉ huy.
Hai đội quân đối mặt nhau trên Đồng bằng Hope.
Bầu trời rất quang đãng, và khí trời xung quanh đem đến cho người ta một sự thoải mái. Thậm chí còn rất sảng khoái nữa. Nhưng những gì giờ đang quét trên mặt đất, là một cơn gió điên cuồng nồng mùi tanh của máu.
Bây giờ đang là mùa đông, nhưng sức nóng toả ra từ chiến trường giữa hai phe khiến có vẻ khiến nhiệt độ trở nên tăng cao bất thường.
Đội quân chủ lực đang yên tĩnh một cách kỳ lạ, trong khi các thủ lĩnh của các tiểu đội đang khích lệ binh lính của mình.
“Điện hạ Hiro, có vẻ như 【Đệ Lục Công chúa】Celia Estreya đã vào vị trí.”
Một sứ giả đang quỳ gối nhìn lên. Có một chiếc xe ngựa không mui đang đỗ ở đó.
Hiro đang đứng trên sàn nhà, quan sát xung quanh.
“Vậy thì, giương quân kỳ lên.”
“Vâng, thưa ngài.”
Khi Hiro nhìn người lính đi tuần, cậu nói với một giọng điệu mạnh mẽ.
“Giương cờ lên! Giương lên cho lũ nổi loạn thấy được lá cờ thần thánh của【Chiến Thần】của chúng ta!”
Khi người cầm cờ của đội quân chính giương cao lá cờ lớn, những lá quân kỳ của Hiro lần lượt được kéo lên từ nhiều chỗ khác nhau.
Những người lính bắt đầu xôn xao, và một con ngựa đến gần Hiro.
“Có vẻ như ngươi đã sẵn sàng.”
Một người đàn ông mặc một bộ giáp toàn thân ― áo giáp đen có mũ. Anh ta là chỉ huy thứ hai dưới trướng Hiro và cũng là một Zorostas ― một tộc người lai quỷ thuộc dạng cực hiếm ở lục địa.
Vì sự hiếm có đó, mà anh phải đội mũ sắt để che giấu nó đi, cũng là một cách bảo vệ bản thân khỏi những cái nhìn tò mò.
“Gahda, anh chuẩn bị xong mọi thứ chưa?”
“Rồi, ta đã để việc đó lại cho Munin. Tất cả đã sẵn sàng.”
Hiro gật đầu đáp lại và quay lại nhìn về phía chiến trường một lần nữa.
2,000 người còn lại được giao cho Liz chỉ huy và được bố trí cách đó một sels (3 km). Họ dường như đã thấy được cảnh những lá cờ được giương cao bên phía Hiro, và cũng có một lá quân kỳ bên phía Liz đang phất phơ bay trong gió.
“Không thể không nhận ra rằng tinh thần của họ đang chùng xuống. Rõ ràng là họ đang rất lo lắng.”
Ánh mắt của Gahda quả thực là rất sắc sảo. Cho dù là một kẻ kinh nghiệm đầy mình― hoặc thậm chí chỉ là một người bình thường ― thì vẫn có thể thấy rõ ràng những binh lính đang rất căng thẳng.
“Chúng ta có thể hiểu được cho họ.”
Bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy bất lực khi đứng trước một đội quân thậm chí còn có thể che lấp được tầm nhìn của họ.
Ngay từ đầu, họ không phải là 【Quân đoàn Quạ đen】được Gahda huấn luyện.
Những người lính mà Rosa đã chuẩn bị ― quê hương của họ nằm ở một vùng rất xa về phía Đông. Không ai muốn chết ở một vùng đất xa lạ cách xa nơi chôn rau cắt rcả. Vậy nên, họ vẫn chưa sẵn sàng, và khuôn mặt của họ tái nhợt tới mức nếu bạn hét vào tai họ, thì họ có thể sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
Hơn cả thế, bên kia còn được chỉ huy bởi một huyền thoại sống - Nguyên Tướng Loring.
Sự áp lực và tuyệt vọng của họ, có lẽ còn không bằng một nửa so với thực tại. Giờ đây, điều tốt nhất mà Hiro hi vọng là bọn họ sẽ không bỏ chạy.
“Độc Nhãn Long, nhìn qua kia đi. Sự khác biệt giữa đây và bên kia khá là chênh vênh đó.”
Ngược lại với bên này, quân nổi loạn đang trong cơn hưng phấn tột độ. Họ thậm chí còn thổi tù và để khích lệ binh lính.
Mỗi khi quân địch hét lên, những binh lính bên phía Hiro lại run lên.
“Chúng ta có nên hành động luôn không?”
Hiro lắc đầu trước lời đề nghị của Gahda rằng cậu nên khích lệ tinh thần quân mình như đối thủ đang làm bên kia.
“Không, tôi sẽ để nó đến phút cuối. Nếu chỉ khích lệ một cách nửa vời thì tinh thần của họ cũng sẽ nhanh chóng buông xuống mà thôi.”
Từ hôm qua, cậu đã cố duy trì tinh thần của binh lính. Cậu đã cho phép những người lính uống một lượng rượu vừa phải, và tung ra tin đồn rằng sẽ có một phần thưởng lớn sau trận chiến này.
(Bây giờ, sẽ là lần hành động cuối cùng.)
Thời điểm tốt nhất để làm điều này là trước khi trận chiến bắt đầu.
“Anh Đại! Em vừa mới đi do thám ở bên kia về.”
Âm thanh leng keng phát ra từ một cái chuông, vang lên bên cạnh Hiro. Khi Hiro chuyển tầm nhìn của mình từ chiến trường sang bên cạnh chiếc xe ngựa đằng kia, cậu nhìn thấy một cô gái với làn da bánh mật đang quỳ gối xuống với nụ cười tràn đầy sự dũng cảm trên khuôn mặt.
“Cảm ơn vì công việc của cô, Hugin. Tôi sẽ lắng nghe báo cáo trong lúc chúng ta tiến về phía trước.”
Hiro cảm ơn cô và gọi「Thuấn Long」ngồi cạnh Hugin.
Hiro nhảy lên lưng của「Thuấn Long」 đang tiến tới chiếc xe chỉ với một lần rướn cổ.
“Anh Đại, có vẻ đội quân của kẻ địch đã chia ra thành hai cánh. Đội tiên phong tấn công chính diện vào khoảng 15,000 tên. Chúng có 5,000 kỵ binh ở phía trước tạo thành hàng chữ nhất.”
Hiro dắt 「Thuấn Long」đi quanh tiền tuyến trong khi nghe báo cáo của Hugin đang cưỡi ngựa bên cạnh.
“Ngoài ra, quân số của kẻ địch ở phía chính giữa là khoảng 8,000, có lẽ Nguyên Tướng Loring đang chỉ huy bọn chúng.”
“Nguyên Tướng Loring đã đến đây rồi à…và có vẻ như ông ta sẽ không dễ dàng để chúng ta qua.”
Hơn hết, một đội hình với các kỵ binh dàn theo hình chữ nhất — khi trận chiến bắt đầu, chúng sẽ thay đổi ngay lập tức. Trong số tám【Hắc Trận】 , cậu nghĩ đến một đội hình thích hợp cho trận chiến trên đồng bằng.
“Ông ta chắc chắn là một kẻ địch khó nhằn.”
Gahda buột miệng nói ra ý nghĩ của mình.
“Anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Ừ, thật tuyệt nếu chúng nâng cao cảnh giác và đề phòng những cái bẫy của chúng ta, nhưng có vẻ chúng còn chẳng quan tâm đến những thứ đó.”
Một phần có lẽ là do quân đồng minh quá ít, nhưng chủ yếu là do chúng không ngại phải nhận sát thương. Cho dù chỉ có 3,800 người, một trận chiến cũng có thể gây ra thiệt hại lớn.
Tuỳ thuộc vào năng lực của người chỉ huy, có những người lính sẽ phải để lại mạng sống của mình trên chiến trường này.
Gahda khịt mũi, làm vẻ mặt thất vọng trong khi gầm gừ trên lưng ngựa.
Kẻ địch không hề hạ thấp cảnh giác một chút nào — chúng chiến đấu với một trạng thái tinh thần cao nhất, cho dù quân đồng minh có ít người đến đâu đi chăng nữa. Có thể nói rằng chúng coi quân đồng minh như một kẻ địch ngang cơ, nhưng có vẻ họ sẽ không đủ tiếp viện cho hàng tiến công đang ngày càng suy giảm.
“Cho dù bọn chúng đánh bại chúng ta, thì vẫn còn 【Hoàng Kim Kỵ sĩ Đoàn】đang cố thủ ở Đại Đế đô. Ta nghĩ chúng muốn giữ thiệt hại ở mức tối thiểu, nhưng giờ từ góc nhìn này, thì có vẻ chúng nghĩ rằng chúng đã nhìn thấu được kế hoạch của quân ta nên đã đẩy cao nhịp độ tấn công lên.”
“Có thể chúng đã nhìn thấu chiến thuật của chúng ta, vậy nên chúng mới xông lên tấn công mạnh mẽ đến vậy.”
“Ừ…khả năng cao là vậy.”
Sau khi chỉ định nơi này làm trung tâm chiến trường do những đầm lầy từ cơn mưa vừa rồi, Hiro đã thu mua dầu từ những ngôi làng và thị trấn xung quanh. Cậu cũng đã mua thêm mũi tên cho binh lính và bắt họ mang nhiều nhất có thể.
Đội hình cũng được điều chỉnh tương tự, với cung thủ ở hàng đầu và kỵ binh ở giữa và sau, tạo thành hình mũi tên. Những cung thủ sẽ phá tan bức tường dày của quân địch, và khi họ nhìn thấy sơ hở ở hai bên cánh, kỵ binh sẽ lao thẳng vào chính giữa. Đây là một đội hình được dùng để đột phá trung tâm.
Một trong tám【Hắc Trận】 — 【Phong Chỉnh Trận】
“...Có lẽ chúng đã biết được kế hoạch phóng hoả của bên ta. Không thì chúng sẽ không liều lĩnh tiến tới đây đâu.”
“Không, tôi nghĩ một phần cũng là do chúng tự tin về bản thân mình.”
Để gây ra sự nghi ngờ rằng bên ta sẽ dùng sử dụng chiến thuật phóng hoả, Hiro đã mua nhiều dầu hơn cần thiết. Chắc chắn thông tin đó sẽ đến tai quân địch ngay lập tức. Và nơi mà cậu chọn cho trận chiến là một khu vực có rất nhiều đầm lầy. Nếu chỉ là một kẻ có đầu óc đơn giản, cậu sẽ biến những đầm lấy thành những bể dầu để tạo một màn lửa. Nhưng mà đối thủ của cậu là một vị tướng dày dạn kinh nghiệm đã băng qua nhiều sa trường để đoạt được một chiếc ghế trong【Ngũ Đại Tướng Quân】
Chắc chắn ông ta đủ lý trí để thấy được mục đích đằng sau những việc đó, đảm bảo rằng miếng thịt đang được treo trước mặt kia không bị tẩm độc và đủ an toàn để ngoạm lấy.
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ thắng trận chiến này nếu Liz và những người khác sống sót.”
Hiro tiến lên phía trước và quan sát xung quanh.
1,800 kỵ binh đang tiến lên phía trước được bao bọc bởi tấm chắn tẩm dầu, cả bên trái, bên phải lẫn đằng sau. Còn ở phía trước, không còn là tấm chắn nữa, mà cách đó 20 roo (60 mét) là một số que củi ngắn và dễ vượt qua đang chồng lên nhau một cách bất thường.
“Gahda, anh sẽ phụ trách tám trăm người.”
Trận chiến lần này phụ thuộc rất lớn vào tám trăm binh lính【Đội quân Quạ Đen】và sáu trăm kỵ binh trong một nghìn người mà Hiro chỉ huy.
“Được, ta biết rồi, nhưng……cẩn thận đấy.”
“Không cần phải lo lắng cho tôi, tập trung vào công việc của anh đi, Gahda.”
Cậu luôn trong tâm thái rằng bản thân sẽ chết. Không vấn đề gì, chỉ cần Liz và những người khác sống sót. Kết quả trận chiến này, có thể người ta sẽ tức giận, phẫn nộ, thậm chí là khinh bỉ.
(Thà liều một lần còn hơn phải hối hận.)
Đây chính là chiến tranh. Hơn hết, cậu đã vứt bỏ đi sự ngây thơ trong quá khứ đi rồi.
“Ta để lại tất cả cho cậu, nhưng hãy nhớ rằng, đừng đưa ra quyết định sai lầm.”
“Tôi biết mình phải làm gì. Dù sao tôi cũng đã gạt bỏ hết tất cả cảm xúc cá nhân đi rồi.”
Hiro đáp lại trước những lời dặn dò của Gahda và ngoảnh đầu lại.
“Chúng đang di chuyển…”
Một tiếng hét xung trời vang lên từ quân địch, như thể thiên lôi đang giáng xuống vùng đất này vậy.
Tên hoàng đế này không xứng đáng khi sử dụng những thủ đoạn hèn hạ như vậy! Tất cả chúng đều có tội! Cầm búa lên, không tha thứ cho tên nào cả! Tinh Linh Vương sẽ mỉm cười với chúng ta!
Tiếng dùi trống vang tận lên trời, cùng với tiếng tù và vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tất cả.
Đội thứ nhất sẵn sàng! Cho những kẻ đang run rẩy trong nỗi sợ kia thấy cơn thịnh nộ của chúng ta!
Tiếng bước chân của đoàn quân lách cách vang rầm trời, và những tiếng vó ngựa chạy trên mặt đất như muốn thể làm rung chuyển cả chiến trường này.
“Chậc, chúng đến rồi…”
“Chúng ta thực sự phải chiến đấu sao…?”
“Không thể nào chúng ta có thể thắng được với số lượng ít ỏi như thế này…”
Những tiếng kêu lo lắng và kích động vang lên từ phía quân đồng minh.
Lo lắng, nghi ngờ, than thở, thất vọng…những sự tiêu cực đó lan truyền đi rất nhanh.
Nhìn thấy đội quân xì xào như vậy, Hiro nhận ra rằng ý chí chiến đấu của họ sẽ sụt giảm đi nhanh chóng.
“Đến lúc rồi..…bắt đầu thôi.”
Hiro rút 【Excalibur】từ trong vỏ ra và chĩa mũi kiếm về phía mặt trời
Một ánh sáng bảy sắc cầu vồng sáng chói bao trùm cả mặt đất và chiếu sáng tất cả.
“Tất cả, liệu chúng ta có cần phải sợ hãi không?”
Âm thanh vang vọng đến tất cả mọi người — đó là một phẩm chất phải có.
Những từ ngữ vừa vang lên, như thể lời nói của một vị vua, xuyên thẳng tới tâm trí của những binh lính.
“Kẻ địch chỉ có 15,000 người. Không cần thiết phải sợ hãi.”
Hiro nhẹ mỉm cười.
“Chiến thắng luôn gắn với cái tên của【Chiến Thần】, và ta thề sẽ dâng chiến thắng này lên cho 【Tinh Linh Vương】.”
Tĩnh lặng.
Sau bài phát biểu của Hiro, một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm cả chiến trường. Tất cả ngơ ngác nhìn Hiro, như thể họ đã quên mất cách hít thở luôn vậy.
Nhưng dần dần, mọi người dường như đã bừng tỉnh. Họ đã bắt đầu cảm nhận được sức nóng đang âm ỉ ở bên trong, thứ đã đưa họ quay trở về thực tại, và nhận ra được ý chí ẩn chứa đằng sau những lời nói hùng hồn kia.
Một lát sau — tiếng hò hét vang lên dữ dội.
Những cây thương, cây cung, và thanh kiếm hướng về phía bầu trời, cùng những tiếng hò xung trận không thể cản phá. Tinh thần của binh lính tăng lên nhanh chóng như thể đang sục sôi. Cùng với điều đó, sức nóng của chiến trường bắt đầu bao trùm cả khu vực này.