“——?!”
Schtobel bật dậy khỏi ghế và chạy ra ngoài với một gương mặt quỷ dị.
Nhưng bên ngoài chỉ là một màn đêm tĩnh lặng.
Những binh lính vẫn đang tuần tra tuần tự bên ngoài các lều trại với những ngọn đuốc trên tay. Trong một buổi đêm lạnh giá như thế này, hiếm có người nào muốn ra bên ngoài, vậy nên bây giờ cũng không có nhiều hoạt động cho lắm.
Như thường lệ, chỉ có một căn lều trại đơn giản trước mặt hắn ta.
“...Chết tiệt.”
Nhưng Schtobel vẫn không ngơi giảm sự cảnh giác của mình. Anh ta liếc nhìn xung quanh, quan sát tất cả mọi thứ.
Phía trên bầu trời, mặt trời cũng đã lặn, và ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng giờ đang toả giữa bầu trời.
Chỉ là hắn ta là chủ nhân của một thanh kiếm trong【Ngũ Linh Kiếm Đế】, nên hắn mới có thể cảm thấy như vậy, chứ nếu là một người lính bình thường, điều duy nhất họ có thể cảm nhận được là những làn gió buốt giá tuồn khắp từng lỗ chân lông trên làn da của họ.
“Có chuyện gì sao, Schtobel điện hạ?”
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau hắn. Không thèm ngoảnh đầu lại, hắn ta nói một cách thản nhiên. Đó là Nguyên Tướng Loring.
Ông ta chắc hẳn cảm thấy lo lắng khi thấy Schtobel vội vã chạy ra ngoài như vậy, nên bèn theo hắn ta.
“Chỉ là ta thấy một sự hiện diện quen thuộc. K-Không hẳn là vậy.”
“Tôi không cảm thấy gì cả…Có thể chỉ là do ngài tưởng tượng mà thôi.”
Loring nói một cách nhẹ nhàng và đặt tay lên sau vai hắn ta.”
“Có lẽ chỉ là do rượu đã làm giảm đi sự tỉnh táo của ngài mà thôi.”
Vị lão tướng nói một cách không sợ sệt hay có tí kính cẩn trong lời nói. Ông ta đã quên chú ý điều đó từ lâu rồi. Schtobel cũng đã quen với điều đó, nên hắn cũng không để ý điều đó, thay vào đó, hắn lại quan tâm đến sự hiện diện bí ẩn mà hắn vừa cảm nhận được hơn.
“Hừm…thứ sức mạnh đó đủ để đánh bay cơn say của ta đi rồi.”
“Thật vậy sao…?”
Khi Schtobel quay về trại chỉ huy và ngồi lên chiếc ghế của mình, Loring lẩm bẩm như thế đã nhận ra điều gì đó, nén tiếng thở dài của mình lại.
“Ước gì tôi có thể đối đầu với nhiều kẻ mạnh mẽ hơn nữa. Thế thì tôi có thể biết được sức mạnh của mình đến mức nào.”
Loring cầm một chai rượu cỡ lớn lên và tu ừng ực. Nhưng dù ông ta nốc bao nhiêu đi chăng nữa, mặt ông ta vẫn chẳng thay đổi gì, tư thế thì không có gì để chê cả, như thể chưa uống một giọt rượu nào.
“...Rượu, đàn bà và chiến tranh. Trong quá khứ, đây là tất cả những thứ mà một người đàn ông cần.”
“Ta đã nghe những câu chuyện của ông đến nhàm cả tai rồi.”
Schtobel khịt mũi, nhưng ông ta chỉ mỉm cười và tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Nếu ngài từng trải qua một cuộc sống vô lo tự tại, cuối cùng ngải cũng sẽ muốn tìm điều tương tự ở một nơi khác. Đó là điều không thể tránh khỏi, tôi đảm bảo.”
Loring nhìn về nơi xa xăm nào đó một cách đầy hoài niệm.
“Điện hạ, tất cả rồi sẽ lớn lên và già đi. Định mệnh là thứ không thể trốn tránh. Tôi mong ngài có thể tìm được một tán cây để trú mưa trước lúc đó. Một gia đình chẳng hạn.”
“Dù ngươi đã bị đá đít khỏi tán cây đó…”
Người lính già cười lớn khi nghe thấy lời mỉa mai của Schtobel.
“Ngài nói đúng. Tôi đã sống đủ lâu để nhận ra rằng việc mất đi quê hương sẽ không khiến bản thân trở nên đau đớn hay bất lực. Dù sao thì, tôi cũng đã từng đứng trên đỉnh cao của Đế quốc Grantz – Ngũ Tướng Kỵ Sĩ Đoàn, nên cũng không thể nói là tệ được.”
Những chai rượu rỗng bắt đầu chất thành đống trước mặt Loring. Đột nhiên, ánh mắt của ông nhìn vào sâu bên trong những chai rượu rỗng đó.
Một chút đượm buồn trong ánh mắt đó, thứ vốn chỉ có sự sắc bén của một chiến binh dũng mãnh.
“...”
Không nói thêm gì nữa, Schtobel chỉ lẳng lặng uống chai rượu của mình đang cầm trên tay.
“Chà, tôi hết chuyện để nói rồi, nhưng ngài còn có thể cảm nhận được sự hiện diện bên ngoài lúc trước không?”
Có lẽ ông ta không để ý đến ánh mắt của Schtobel, mà chỉ nói với giọng điệu nhàn nhạt. Vậy nên Schtobel cũng không quan tâm đến chúng mà chỉ mỉa mai như thường lệ.
“Ông định làm gì nếu biết được? Hay ông nghĩ rằng mình có thể thấu hiểu được sức mạnh nguyên thuỷ đó, thứ mà đến cả ta cũng không thể nắm bắt được?”
“Thứ sức mạnh đó không phải là điều mà bộ xương già này có thể gánh nổi được đâu. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, nên xin ngài hãy bỏ qua cho sự thất lễ này.”
Khi Loring bày tỏ lời xin lỗi một cách chân thành nhất có thể, Schtobel chỉ khịt mũi cho qua và thay đổi chủ đề.
“Việc tổ chức của đội quân sao rồi?”
“Không có vấn đề gì cả. 【Quân đoàn Ma Vương】 gần như đã ổn định rồi.”
“Ông nghĩ chúng sẽ hữu dụng trong cuộc chiến không?”
“Những kẻ đó đã được huấn luyện theo cách của chúng ta, cho nên chúng sẽ không vô dụng, nhưng nếu phải chiến đấu…tôi cũng không biết nữa. Chúng ta sẽ biết khi đến lúc, nên ngài chỉ cần việc đợi và đánh giá thôi.”
Nhưng mà…
“Một điều tôi có thể đảm bảo; chúng rất mạnh.”
Nhìn thấy Loring vuốt râu một cách hãnh diện, Schtobel nhếch mép.
“Thật may mắn khi có cả những kẻ nắm giữ【Ngũ Linh Kiếm Đế】ở đây. Mấy tên đó sẽ là bài kiểm tra cho đội quân này.”
“Vậy chúng ta sẽ không tiến đánh Đại Đế đô, mà quay sang đối đầu với đội quân của Celia Điện hạ trước?”
“Đúng vậy, bằng mọi giá có thể; chúng ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Một khi đã đạt được mục tiêu, hãy lật đổ đất nước đang mục nát này.”
“…Vâng.”
Khi Loring gật đầu với một vẻ mặt hơi u ám, giọng nói của Schtobel trở nên gay gắt hơn, như thể muốn chất vấn ông ta vậy.
“Sao vậy? Ông vẫn còn nuối tiếc đất nước này sao?”
“Không, giờ tôi đã đến tận đây rồi, không còn gì để hối hận. Nếu tôi có thể dâng hiến cả cuộc đời này cho Schtobel Điện hạ, tôi không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.”
“…Ta hiểu.”
Schtobel không nói gì nữa. Hắn có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong từng câu nói của Loring. Vậy nên họ tiếp tục uống rượu trong im lặng, và sau cùng, Schtobel đứng dậy.
“Ta nên rời đi rồi. Ông có thể lo liệu mọi việc còn lại chứ?”
“Vâng. Tôi thề sẽ dùng cả tính mạng này để đảm bảo rằng kế hoạch của chúng ta sẽ thành công. Điện hạ, ngài không cần phải lo lắng gì nữa, mà hãy tập trung vào sứ mệnh lớn lao đang đón chờ ngài ở phía trước.”
Sau khi nghe được những lời nói quyết liệt của Loring, Schtobel quay đi và bắt đầu đi ra ngoài.
Khi bước ra ngoài căn lều, từng đống lá khô đang xào xạc bay trong gió.
Ánh sáng rọi lên từ những cây đuốc được thắp lên quanh doanh trại, giờ đang trở nên mập mờ khi ngọn lửa cứ bập bùng trong gió. Giờ đây, thứ duy nhất đang dao động trong màn đêm yên tĩnh này là tiếng bước chân của Schtobel đang bước trên bùn, và cả tiếng cười của những binh lính vẫn đang uống rượu với nhau.
Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, như thể cơn bão ngày hôm trước chưa bao giờ xuất hiện. Sau khi cơn bão vơi đi, một mặt trăng tròn xuất hiện chiếu sáng cả bầu trời, như thể đang khẳng định vị trí độc tôn của mình.
“Phù…”
Schtobel bắt đầu vươn vai một cách thoải mái.
“Cuối cùng, mình cũng đã đến được tận đây rồi — như những gì đã sắp đặt.”
Hắn ta dừng lại và mở rộng bàn tay của mình, hướng lên bầu trời đêm.
“Còn gì buồn chán hơn một thế giới nhung nhúc con người?”
Nghe như thể đó là một câu hỏi, nhưng câu trả lời sẽ chẳng bao giờ đến.
“Kẻ mạnh sẽ được sống, kẻ yếu chỉ còn con đường chết.”
Một nghìn năm trước, đó là thường thức.
“Giờ đây, thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn một lần nữa.”
Một thứ năng lượng cuồng bạo mạnh mẽ đã được giải phóng từ cơ thể của hắn ta. Không gian chung quanh không thể chịu được thứ áp lực này, ngày càng trở nên méo mó.
Tiếng vo ve của côn trùng biến mất.
Những ngọn lửa của những cây đuốc bùng lên dữ dội.
Gió gào thét và nổi lên khắp nơi.
“Ta sẽ ngồi lên ngai vàng, của những vị thần đã đánh mất sức mạnh của mình.”
Nắm đấm của Schtobel siết chặt lại, như muốn nghiền nát mặt trăng ở trước mắt mình.
“Ta là người sẽ trở thành【Ma Vương】, và ngự trị trên bầu trời kia.”