“Phù…giả vờ làm một kẻ say không biết trời đất là cả một kì công đấy, cậu biết không?”, Rosa thở dài mệt mỏi.
Sau đó, ngay lập tức, cô đứng dậy trước Hiro với một tư thế thoải mái đến lạ thường.
“Cô có nhất thiết phải hành động như thế không?”
“Tôi chỉ muốn trở thành một người chị mạnh mẽ trước mặt Liz.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tựa lưng vào ghế và ngước lên trần nhà.
“Hoàng đế rõ ràng đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta…”
Rõ ràng là cô ấy cũng rất thất vọng vì đã bỏ lỡ cơ hội mười mươi đó. Mặc dù cô ấy đã hành động rất dũng cảm trước mặt Liz, nhưng cô ấy lại cảm thấy rất có lỗi và nghĩ rằng mình phải chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Hiro đã nhận ra điều đó trên đường và tách Liz và Aura ra khỏi Rosa bằng cách nhờ Scáthach.
“Nếu tôi có thể nhận ra được ý định của Hoàng đế sớm hơn, chúng ta đã có thể đi trước một bước rồi.”
Rosa lẩm bẩm một cách thất vọng, nắm chặt tay vịn ghế. Giờ nói những lời an ủi cũng chẳng có tác dụng gì khi cô ấy đang trở nên bấn loạn như vậy cả.
Bởi vì cô ấy chắc chắn sẽ từ chối những lời sáo rỗng như vậy. Nhưng mà nếu cố thông cảm với cô, thì cậu cũng sẽ phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực như Rosa. Cả hai sẽ bị mắc kẹt trong một vũng lầy không đáy, và tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ tan tành.
Vậy chúng ta phải làm như thế nào? Con người sẽ cảm thấy tốt hơn khi có thể giải toả được sự khó chịu của mình. Bằng cách nói ra ngoài, họ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn về tinh thần. Vậy nên chúng ta cần nói một lời an ủi. [note51173]
“Không phải lỗi của ai cả. Hành động của Schtobel là không thể lường trước được.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể làm gì đó cho Liz.”
“Nhưng mà thành công quá nhiều cũng sẽ mất đi niềm vui của bản thân. Cô phải có một cái gì đó để mong đợi. Cô cũng sẽ mệt mỏi theo cách của mình.”
“Nghe có vẻ cũng đúng.”
“Và chúng ta chưa hề thua. Ván cờ vẫn chỉ mới bắt đầu, và đang trở nên phức tạp hơn mà thôi, nhưng những nước đi là không hề tệ.”
Nụ cười của Hiro ngày càng sâu hơn; cậu sờ vào miếng bị mắt và mở miệng.
“Hãy tận hưởng cho dù đó là thành công hay thất bại. Nếu không, cô sẽ không thể duy trì đến cuối cùng.”
“Vậy nếu đó là sự sống và cái chết, thì liệu cậu có thể tận hưởng nó được không?”, Rosa hỏi.
Hiro gật đầu vui vẻ nói, “Tấ…!?” - cậu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cậu vuốt miệng mình bằng những đầu ngón tay đang run rẩy, nghĩ lại những gì mình sắp nói.
(Mình là ai…)
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cậu nhớ lại về ý nghĩa của những từ ngữ đã kẹt trong cổ họng cậu, thứ đã thúc đẩy niềm đam mê chiến đấu của cậu.
(Mình định nói gì vậy?)
Một niềm vui sướng dâng trào từ đáy lòng, khiến cậu phải ôm lấy ngực và cố gắng kìm nén lại.
“Chuyện gì vậy?”
Có lẽ đã đọc được những biểu cảm mâu thuẫn và bất thường của Hiro, Rosa bày ra vẻ mặt lo lắng.
“Không có gì cả.”, Hiro lắc đầu với vẻ mặt nhợt nhạt đến khó tin.
Rosa nhướn mày như đang nghi ngờ, nhưng cô ấy không gặng hỏi mà thay đổi cuộc trò chuyện trở lại chủ đề chính.
“Chà, đúng là chúng ta không thể tiến lên nếu cứ tiêu cực như thế này được. Giờ chúng ta nên nghĩ về lũ quý tộc trung tâm hơn.”
Sẽ không thể tách ra được hai thứ - có lẽ niềm tự hào của Rosa với tư cách là gia chủ của nhà Kelheit sẽ không cho phép cô phàn nàn thêm nữa, nhưng ánh mắt của cô có cảm giác rằng cô đã từ bỏ sự nuông chiều của mình.
“Lần này giới quý tộc trung tâm chịu nhiều thiệt hại nhất. Họ không chỉ mất đi chỗ dựa vì Schtobel đã từ bỏ quyền kế vị, mà còn vì nhà Krone mà họ đã coi như đầu tàu, đã bị tước đi khá nhiều quyền lực.”
Rosa với tay lên chiếc bàn gần đó để lấy chai nước bằng thuỷ tinh và một chiếc cốc, rồi rót nước vào đó.
“Nếu nhà Krone cứ trong tình trạng như bây giờ, chắc chắn giới quý tộc trung tâm sẽ tan rã, và chắc chắn nhà Mark sẽ lên thay thế họ.”
Sau khi một hơi uống hết cốc nước, Rosa liếm môi và bắt đầu nói nhiều hơn.
“Nếu nhà Krone hành động một cách thầm lặng, họ sẽ không bị dồn vào góc tường như thế. Nhưng thật không may là hoàng đế đã nhìn thấu được ý đồ của họ.”
Các quý tộc từ khắp nơi, bao gồm cả Rosa, đều đang tập trung ở Đại Đế đô với một lực lượng quân sự vô cùng hùng hậu. Nhà Krone chắc chắn sẽ lãnh đủ nếu họ dám hành động chống lại hoàng đế vào bây giờ. Nhưng nếu họ không hành động, họ sẽ bị giới quý tộc và người dân khinh miệt đến không thể ngóc đầu lên được.
“Dù sao đi nữa, thì nhà Krone cũng không còn đường lui nữa, phải không?”
Hiro ngồi xuống giường và trả lời Rosa một cách thản nhiên, mặc dù bản năng đang thôi thúc cả cơ thể cậu khiến tâm trí trở nên hỗn loạn. Nhưng điểm mấu chốt là sự lo lắng về tương lai từ những cảm giác kỳ lạ trong người cậu.
“Nhưng mà, tôi không nghĩ rằng Schtobel sẽ dễ dàng từ bỏ quyền kế vị như vậy.”
Đúng như Rosa nói, không ai có thể nghĩ rằng Schtobel sẽ từ bỏ quyền kế vị vào lúc đó? Không ai có thể nghĩ đến, ngoại trừ hoàng đế…
“Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng sẽ gặp khó khăn nếu tiếp tục tranh quyền kế vị như thế. Chắc chắn Schtobel đang làm một việc gì đó có thể khiến anh ta phải làm như vậy. Mất đi vị trí cũng có nghĩa là mất đi quyền lực. Và nếu như vậy thì không thể nào trụ nổi trong cái xã hội mà toàn thể loại yêu ma quỷ quái đội lốt quý tộc này cả.”
“Cậu nghĩ Đệ Nhất Hoàng tử Schtobel đang muốn làm gì?”, Hiro hỏi Rosa; nhưng cô lại thở dài và nhún vai.
“Ai biết được…Anh ta là một kẻ khó lường hiếm có. Đó là cả một vấn đề, bởi vì dù cậu có gửi một tên gián điệp để theo đuôi anh ta đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc có thể nắm được đuôi của anh ta. Bây giờ tốt hơn hết là không nên quay lưng lại với anh ta.”
Sau đó, như chợt nhớ ra cái gì đó, Rosa làm tư thế suy tư.
“Nhân tiện, có một thông tin làm tôi để ý.”
“?”
“Tôi nghe được rằng cựu Đại tướng Loring, người đã luôn phục vụ cho Schtobel đã mất tích.”
“‘Cựu’ Đại tướng Loring? Ông ta không còn làm Đại tướng nữa sao?”
“Ừ.”, Rosa gật đầu và bắt đầu giải thích.
Thực tế, sau khi một vụ việc lớn là [Đệ Lục Công chúa] đã bị bắt làm tù binh chiến tranh, đã có một sự kiện lớn diễn ra ở Đế quốc. Ngay khi tin tức Liz bị bắt được truyền về, Đại tướng Loring đã gửi một lá thư lên Hoàng đế, viết rằng ông sẽ từ chức Đại tướng này của mình.
“Tuy Hoàng đế đã chấp nhận đề nghị đó, nhưng do đang quá tức giận và vì sự ích kỷ của mình, ông đã giáng chức Loring xuống chức binh nhì.”
Kết quả là, nhà Loring đã rơi vào cảnh hỗn loạn. Con trai của ông ta cũng đã trục xuất ông ra khỏi gia tộc để tránh phải chịu trách nhiệm.
“Vào những ngày đó, có rất nhiều tin đồn ở Đại Đế đô do có rất nhiều nhầm lẫn về thông tin về vụ việc của Liz. Thật khó để biết cái nào là thực, là hư.”
Hơn thế nữa, vì sự việc của nhà Krone, trường hợp của Loring đương nhiên sẽ bị hạ thấp một bậc ưu tiên hơn.
“Xin lỗi vì đã mang thêm việc cho cậu.”, Rosa cúi đầu. Tuy nhiên, Hiro lắc đầu và bảo không cần phải xin lỗi.
“Việc này là không thể tránh khỏi. Cô không cần lo lắng đến điều đó đâu.”
Vào lúc đó, Hiro vẫn còn đang quá bận tâm đến Liz đến nỗi cậu không biết rằng liệu cậu có đủ thời gian để nghĩ về Loring hay không. Hơn hết, việc đưa ra thông tin chưa xác thực có thể sẽ làm phán đoán nhầm lẫn.
“Quyết định của cô không sai.”
Điều duy nhất cậu có thể nghĩ về Loring là một tên ngu ngốc. Cậu thấy liệu cần thiết phải từ bỏ vị trí Đại tướng này với cái giá là bị trục xuất không.
(Không thể đổ lỗi vì sở thích cá nhân của ông ta được…)
Thay vào đó, bây giờ cậu đang cảm thấy khó chịu vì không thể dự đoán được hành động của Schtobel.
“Tôi rất vui vì cậu đã nói những điều đó.”
Rosa nói một cách nhẹ nhõm. Hiro đáp lại bằng một nụ cười rồi nghiêng đầu.
“Vậy… ông ta biến mất khi nào?”
“Sau khi Schtobel biến mất khỏi Đại Đế đô, Loring cũng như vậy, cậu biết không?”
“Là việc mà cô đã viết trong bức thư gửi cho tôi trước khi tôi rời khỏi Đại Công quốc Doral sao?”
“Vài hôm trước Schtobel đã quay trở lại Đại Đế đô, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy Loring đã đi cùng, và từ khoảng hơn một tháng trước, đã có tin đồn rằng cả hai đã trở nên bất hoà.”
“Với từng đó thời gian, họ chắc chắn đã lên rất nhiều kế hoạch và hành động.”
“Tất nhiên họ sẽ làm như thế. Tôi đã cố tìm hiểu và dự đoán những hành động tiếp theo của họ, nhưng đáng tiếc là không có được manh mối.”
“Tôi hiểu rồi.”
Hiro có thể cử Munin và Hugin đi điều tra, nhưng nếu những gián điệp xuất sắc nhất của Rosa cũng không thể lấy được tí thông tin nào thì đưa hai người họ đi là tự tìm lấy nguy hiểm.
Và nếu họ thất bại và chết, thì cũng không còn hối hận được nữa.
“Hãy lập một kế hoạch khác cho tương lai. Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng nên ưu tiên nhà Krone hơn.”
“Tôi đồng ý. Nếu tình hình xoay chiều, thì mọi thứ đã làm đều sẽ thành công cốc.”
Tiếp theo - đối với Hoàng đế, nếu muốn ông ta xin lỗi Ferzen, thì cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tung tin đồn để mọi người có thể biết được về tình hình hiện tại của Ferzen. Nếu Hiro có thể khiến moi người đồng cảm với Ferzen, điều đó sẽ khiến Hoàng đế bắt buộc phải hành động. Còn đối với Schtobel và những người khác, cậu không thể nhìn thấu được cử động của họ; và nếu tự tiện quyết định, thì có thể chính cậu mới là người sẽ phải nhận đủ, cho nên tốt nhất là không làm gì đả động đến họ.
Hiro thở dài ngao ngán và đi đến bên cạnh cửa sổ.
“Nhưng chúng ta vẫn phải làm những gì có thể làm được. Nếu không thể nắm được đuôi của Schtobel, thì hãy chuyển mục tiêu sang những tuỳ tùng của hắn, các quý tộc thân cận với hắn, hay những người ủng hộ hắn. Ngoài ra, cô có thể theo dõi Đệ Nhị Hoàng tử Selene khi chúng ta đang ở đó được không?”
“Được rồi. Tôi sẽ sai người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta khi ở đó.”
Khi Rosa gật đầu đồng ý, Hiro cảm thấy rằng có ai đó đang ở ngoài hành lang.
“Hiro, nước ấm đến đây.”
Liz là người mở cửa ra và bước vào. Cerberus cũng đang quấn quanh dưới chân cô.
“Mày cũng nên vào đi.”
Cô đang định nói điều này thì cảm thấy được không khí nặng nề ở trong phòng, khiến cô không khỏi im lặng mà khựng lại. Một bầu không khí kỳ lạ lan toả ra cả căn phòng, và Liz nhìn chằm chằm vào cả hai người.
“Ơ, sao đèn lại tắt vậy? Và chị tỉnh rượu rồi sao, onee-sama?”[note51174]
“À, ừ,… Người em gái yêu dấu của chị đã rời xa vòng tay mình đã khiến chị phải tỉnh lại. Onee-sama của em đã gần như chết vì cô đơn đó!”
Rosa trở nên cao giọng khác thường, đứng dậy khỏi ghề và ôm lấy Liz.
Hiro trố mắt trước những hành động kỳ lạ của Rosa. Sẽ không sao nếu Liz phát hiện ra cuộc trò chuyện trước đó, nhưng… Rosa sợ bị đổ lỗi hay cô ấy đang cố che giấu điều đó để khỏi cảm thấy tội lỗi.
Dù sao đi chăng nữa, Hiro quyết định sẽ kể chi tiết cho Liz sau, một phần vì đánh giá cao một biểu hiện khác của Rosa trong thời gian này.
“Chị vẫn còn say à, onee-sama?”
“Không, chị cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Đứa em thân yêu của chị, chị không hiểu gì cả. Có lẽ chị say thật chăng?”
“Onee-sama, chắc chắn là chị đã say rồi.”
Hiro cố gắng nín cười khi chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người. Cậu ước gì mình có thể chứng kiến cảnh hai chị em như thế này mãi.
Ngay cả khi tương lai sau này có tăm tối đến đâu nữa, cậu hi vọng chị em họ có thể cùng nhau vượt qua những khó khăn, chung tay nhau xây dựng một vương quốc nơi họ luôn có thể cùng nhau vui tươi mà cười.
(Liệu trong tương lai đó, mình cũng có thể được sống và cười như họ hay không?)
Nở một nụ cười tự giễu, Hiro ngước lên bầu trời trong đêm tối. Những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đã bị mây che phủ.
Ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện như để che giấu ác tâm của mình, và sẽ không bao giờ để ánh sáng của mình rọi xuống mặt đất.
(Không, lúc đó… mình sẽ không ở đó được nữa.)
Trước khi cậu nhận ra điều đó, trời cũng đã bắt đầu đổ mưa.
------------------------------
Thay từ “Đức vua” -> “Hoàng đế” nha.