Shinwa Densetsu no Eiyuu no Isekaitan

chương 2: buổi biểu diễn rực rỡ của viêm nữ (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ồ, chào mừng mọi người quay trở về!”

Khi Hiro và những người khác quay về dinh thự, Scáthach đã ở đó và chào đón họ.

“Bữa tiệc vui chứ? - Chà, nhìn Rosa-dono say mèm như thế thì chắc không cần phải hỏi rồi chứ nhỉ?”

Scáthach mỉm cười với Rosa đang say xỉn, trong lúc trán cô đang đẫm mồ hôi.

“Cô vừa mới luyện tập sao?”

Khi Hiro hỏi, Scáthach quay mặt đi để giấu đi sự xấu hổ của mình và gật đầu.

“Tôi đã tập được một lúc rồi. Ít nhất khi vận động thì tâm trí tôi mới được thoải mái.”

Còn những người khác trong dinh thự - như Gahda hay Hugin, nhưng họ vẫn chưa đủ thân thiết để luyện tập với nhau. Việc Liz và những người khác không có ở đây có lẽ đã cho cô ấy cơ hội để suy nghĩ về tất cả những chuyện đã qua. Và sau tất cả những thứ này, việc ở trong hoàng cung với kẻ thù mà cô căm thù khiến cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Do đó mà Hiro nghĩ rằng việc tập luyện này là để làm cho cô có thể bình tâm trở lại…Không, cũng có một người khác giống như cô ấy vậy.

“Scáthach!”

“Ối!”

Scáthach vội đỡ lấy Liz vừa ào vào cô.

“C-Có chuyện gì vậy, Liz-dono?”

“…Tôi xin lỗi.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ. Nhưng những thanh âm run rẩy ấy lại lọt sâu vào trong tai cô.

“Tôi đã không thể giữ được lời hứa của mình.

Như thể đã đoán được mọi chuyện, Scáthach mỉm cười dịu dàng với Liz.

“Như tôi từng nói với cô ngày hôm đó…Thế đã là quá đủ với tôi rồi.”

Ngày hôm đó… có lẽ để ám chỉ lúc Liz còn là tù binh chiến tranh của Ferzen. Hiro đã được kể lại về những cuộc trò chuyện của hai người họ lúc đó, nhưng cậu cũng không biết chi tiết.

Tuy nhiên, rõ ràng mối quan hệ giữa họ đã trở nên tốt hơn từ sau sự việc đó.

“Không, không được. Tôi sẽ giữ lời hứa của chính mình.”, Liz lắc đầu không tán thành với ý kiến đó.

Cái vỗ nhẹ của Scáthach vào lưng Liz chứa đầy sự cảm thông.

“Cô nên đặt sự ưu tiên lên mục tiêu của cô hơn. Không cần quá quan tâm tới tôi đâu. Và cũng không cần lo lắng quá, được chứ?”

“Được thôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ khiến nó thành hiện thực.”

“Fufu, tuỳ cô mà thôi. Tôi sẽ đợi đến lúc đó.”

Scáthach mỉm cười như đã chịu thua trước quyết tâm sắt đá của Liz, người chưa bao giờ phản bội lòng tin của cô. Sợi dây liên kết giữa họ đã giúp mối quan hệ trở nên vững chắc hơn, và trông nó thật rực rỡ. Nhìn sự gắn bó thân thiết giữa họ cũng khiến Hiro trở nên vui hơn.

“Fuuu….Liz đã phản bội mình rồiii….”

Dù cảnh hai người con gái gắn bó với nhau trông rất thu hút, nhưng một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên bên tai Hiro, đó là Rosa đang trong tình trạng say xỉn.

“Cô đang nói về cái gì vậy?”

“Không không, tôi chỉ đang cảm thấy hơi buồn vì em gái càng ngày càng xa vòng tay tôi mà thôi. Giờ cậu là tất cả những gì tôi còn lại.”

“Này, đừng sử dụng những từ ngữ gây hiểu lầm như thế nữa.”

“Đó chỉ là những lời tâm sự của một người đang trong cơn say mà thôi. Đừng lo lắng về nó. Thay vào đó, hãy cùng củng cố mối quan hệ của chúng ta, được chứ?”

Và rồi, Rosa gục xuống mà dựa vào Hiro.

“Đợi đã, nó hơi na…”

Hiro hoảng loạn mà vô tình nói.

“Cậu vừa nói tôi nặng sao?”

Một tinh thần chiến đấu vừa bộc phát từ Rosa. (T: chết, kèo này dở rồi)

“Không, đó chỉ là ‘ẩn dụ’ mà thôi…hay đại loại như vậy…”

Thực sự là Rosa không hề nặng tí nào. Nhờ vào phước lành từ [Excalibur], cậu có thể vác Rosa đi mà không cảm thấy nặng nề một tí nào - lời đó là chỉ thuận miệng phát ra theo tự nhiên mà thôi.

“Haha, có lẽ cậu muốn chết dưới bộ ngực của tôi phải không?” (T: ta không vào địa ngục thì ai vào?)

Nhưng vì cậu đã nói những lời thuộc hàng ‘cấm kị’, bây giờ chắc chắn cậu sẽ không thể bình yên được nữa rồi.

“Thật tệ quá đi.”

Aura bực bội sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Hiro và Rosa.

“Cậu có cần tôi giúp đưa cô ấy về phòng không?”

Scáthach đã tiếp cận Hiro và đề nghị giúp đỡ sau khi thấy cậu vật lộn cực khổ với Rosa.

“Không cần cô giúp!”

Rosa từ chối một cách kiên quyết. Cô trở nên giận dỗi sau khi thấy em gái của mình bị đem đi, khiến Hiro cũng phải thở dài và nhìn Scáthach.

“Tôi sẽ mang tên say xỉn này đi. Không phải cô cần phải đi tắm rửa sao?”

Lý do Scáthach gần lối vào lúc bọn họ quay trở về là do cô ấy vừa mới tập luyện xong và đang chuẩn bị đi tắm. Cô chỉ tình cở gặp phải họ mà thôi.

Hiro đoán thế, nhưng mà Scáthach lại không phủ nhận mà gật đầu.

“Đúng là như vậy. Cậu đoán cũng giỏi đấy.”

“Vậy thì cô nên làm việc đó luôn đi. Mang cả Liz và Aura nữa.”

Hiro nhìn Scáthach một cách ẩn ý như muốn nói gì đó nữa. Dù đó chỉ là một ám hiệu, nhưng cô đã hiểu ý của cậu và gật đầu.

“Hiểu rồi. Vậy Liz-dono, Aura-dono, chúng ta cùng vào nhé?”, Scáthach kéo vai Liz và Aura lại gần và nói.

“Ơ, đợi đã! Đột ngột vậy, Scáthach?”

“Ừm?!...”

Hai người bị lôi đi trong sự ngỡ ngàng.

“Không, lâu lắm rồi tôi mới được tắm bồn nước nóng. Nếu không nhanh lên thì nước sẽ nguội đi mất, và chúng ta nên tắm cùng nhau để không lãng phí nước và thời gian.”

Sau khi quan sát bóng lưng họ rời đi một cách vội vã trên hành lang, Hiro bắt đầu dìu Rosa đi.

Căn phòng Hiro được phân ở tạm nằm ở tầng hai. Trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn và ghế, trên tường có một lá cờ có gia huy của nhà Kelheit, cùng một lá cờ đại diện cho [Đệ Nhị Hoàng đế] mà giờ là của Hiro.

Thay vì gọi đó là một căn phòng ở tạm bợ, thì nó giống với một căn phòng đã được chuẩn bị rất kỹ càng hơn.

Khi Hiro trở lại căn phòng, cậu gọi người phụ nữ đang say bí tỉ bên cạnh.

“Được rồi đấy.”

Truyện Chữ Hay