“Chào buổi sáng~”
Sáng hôm sau, tôi vào nhà sensei với cái chìa khóa dự phòng nhận được.
Bây giờ mới chỉ 6 giờ sáng thôi, nên dường như hai người họ vẫn còn đang ngon giấc trong phòng.
Thật nhẹ nhàng để không làm họ tỉnh giấc, tôi rửa tay và sau đó nhanh chóng chuẩn bị.
Làm bữa sáng cho hai người họ, riêng phần bentou thì chỉ cho phần của mình và sensei nên sẽ không tốn khá nhiều thời gian lắm.
Tối hôm trước, lỡ làm quá nhiều thịt, cá hồi nướng, xúc xích bạch tuột với trứng chiên……Mà thôi, tôi nghĩ cứ tăng lượng rau lên dần kể từ ngày mai là được.
“Ưưn……Sáng……”
Khi đang chuẩn bị thì thật bất ngờ……Không, có nên nói đấy là điều đương nhiên không ta?
Người đầu tiên thức dậy trước đó chính là Chizuru-chan.
Chizuru-chan mặc một bộ đồ pajama trẻ con khá dễ thương, đang bước đi khập kha khập khiễng—và rồi em ấy đến ôm lấy chân của tôi.
“……Ể?”
Tôi đông cứng vì cái này quá đỗi bất thường, nhưng Chizuru-chan vẫn còn trong cơn mớ ngủ, vừa đang ôm chân tôi, vừa thì thầm.
“Hông mà~……hông mà~~……Đừng có biến mất trước mắt Chi mà……”
Tôi cho đến vừa nãy vẫn còn ngạc nhiên, lại cảm thấy một chút đượm buồn.
Tôi không biết Chizuru-chan đang sợ hãi cái gì đó, và tại sao em ấy lại nói ra câu như thế……nhưng tôi không thể nhịn được khi thấy một đứa bé đang chịu sự buồn bã, nên đã xoa đầu Chizuru-chan đang ôm chặt lấy tôi và nói.
“Sẽ ổn thôi mà. Vì anh sẽ không biết mất trước mắt Chizuru-chan đâu. Thế nên……đừng buồn nhé.”
“Ừm……”
Chizuru-chan an tâm sau khi nghe tôi nói như thế, như tựa vào người tôi rồi lại tiếp tục thiếp đi.
Vẫn còn thời gian nên tôi bế Chizuru-chan trở vào phòng.
Khi bế Chizuru-chan lên, tôi chợt cười do sức nặng đặc trưng ở lứa tuổi này.
Àà, con nít đúng thật là dễ thương ghê~……tôi vừa nghĩ như thế, vừa đặt chân vào trong căn phòng.
Chizuru-chan thì ngủ cùng phòng với lại sensei.
Thế cho nên, theo một lẽ tất yếu mà tôi sẽ bước vào bên trong phòng sensei mất tiêu……ừ thì, sensei cũng sẽ bỏ qua cho tôi thôi, nên cứ thế mà tôi bước vào.
“~~……su~……”Cái này gọi là Negligee nhỉ?
Sensei đang mặc bộ đồ sexy đó, ngủ với gương mặt rất là ngây thơ.
Chẳng hiểu sao mà cái nét「ngây thơ」trên gương mặt đang ngủ ấy lại hợp nhất với lại cái từ dễ thương.
Không biết phải do tướng ngủ xấu quá hay không mà khoảng cách giữa gối và đầu của sensei đã ở một khoảng bằng chiều cao cô ấy rồi……hay nói đúng hơn là sensei đang ngủ với cái gối ở phía đằng chân.
“Biết nói sao đây nhỉ……Đúng thật là một người dễ thương mà~……”
Tôi vô tình lẩm bẩm nó ra thành lời.
Có lẽ đến tôi cũng đã thay đổi cảm nhận.
Nhưng mà, cái hình dáng ngây thơ này nó đang cù lét bản năng người cha của tôi, nên phải nói là một sức quyến rũ khủng khiếp.
Tất nhiên là tôi thích mấy người đẹp lớn tuổi hoàn hảo như là trong thế giới 2D, nhưng tôi chấm khá cao ở cái điểm hào sảng của sensei.
Và cứ thế, sau khi nhìn gương mặt đang ngủ của sensei được một lúc, tôi đặt Chizuru-chan ở nơi cách sensei một chút để cho em ấy ngủ và quay trở lại tiếp tục chuẩn bị.
※※※
“Fưwa~……Chào buổi sáng……”
“Chào buổi sáng ạ.”
Sensei thức dậy khi mà kim đồng hồ vừa điểm 7 giờ.
Tôi chào, và sau khi hướng về phía sensei—tôi cứ thế quay ngoắc đi.
“Hửm? Cái phản ứng đó là sao?”
“Sensei, đừng có đứng trước mặt em với bộ dạng như thế.”
Sensei đang mặc Negligee mỏng mà có thể thấy xuyên bên trong.
Với lại phong cách cũng tốt nữa nên nhìn thấy nó rất khiêu gợi.
À ré? Lạ thật ta~……Lúc nãy lúc cô ấy còn ngủ tim mình đâu có đập thình thịch, vậy mà bây giờ lại đập lên từng nhịp khủng khiếp thế này.
Hay phải chăng gương mặt khi ngủ của sensei là nguyên nhân chủ yếu để kiềm chế cái sinh lý của mình lại……dù là thế đi chăng nữa, tôi gần như thở dài với cái sức trẻ của bản thân, khi mới chỉ gặp thế này thôi mà đã bối rối rồi.
Như đoán được bên trong nội tâm của tôi như thế, sensei cười nham hiểm và nói.
“Nói mới nhớ khi nãy thức dậy tôi thấy Chi-chan nằm ngủ ở chỗ khác so với mọi khi……Cậu biết cái gì chứ?”
“Chịu? Chẳng phải là do tướng ngủ của sensei xấu hay sao ạ?”
“Hở~? Thế là cậu đã thấy tướng ngủ của tôi rồi à?”
Thôi rồi, dẫm phải địa lôi rồi.
Tôi một lúc suy nghĩ nên phải trả lời như thế nào xong thì thở dài ra một hơi và đáp.
“Em đã bước vào đó một tí khi đưa Chizuru-chan đang mớ ngủ trở về. Em thề là chưa làm gì hai người đâu.”
“Cậu bế Chi-chan lên tay thế mà lại bảo không có gì à?”
“Chỉ thế thôi thì em mong cô tha……hửm? Sensei, chẳng lẽ lúc đó cô thức rồi hả?”
Vì tôi nói là đưa Chizuru-chan về, chứ có bảo là đã bế em ấy đâu, nên khi nghe tôi hỏi thì sensei cười và nói.
“Đâu nào. Tôi chỉ thử nhử cậu thôi ấy mà?”
Và tôi dính bẫy luôn một cái một.
Nếu như không có hình phạt nào đối với việc đã bế Chizuru-chan thì tốt quá~, tôi nghĩ thế và thử liếc nhìn sang sensei……Sensei thì chẳng quan tâm mấy, mà lại còn ngáp nữa.
“Ano……Cô không giận em sao?”
“Về chuyện gì?”
“Về chuyện em bế Chizuru-chan và tự tiện bước vào phòng sensei đó.”
“Hửm? Chuyện đó có yếu tố nào để giận à?”
À ré~……?
Tôi tưởng là sẽ bị cô ấy nói gì chứ……Trông như vẫn ổn nhỉ?
“Tôi không biết là cậu đang lo lắng cái gì, nhưng nếu cậu không làm chuyện gì đó xấu xa với Chizuru-chan thì tôi sẽ không trách móc cậu đâu. Cho dù cậu có mơn trớn cơ thể tôi một chút, nếu không có Chizuru-chan trước mặt thì tôi cũng sẽ tha thứ.”
“Làm ơn đừng nói mấy điều kích thích tuổi dậy thì của em dùm cái.”
“Ngược lại có ‘ngấu nghiến’ hơn một chút nữa thì với tôi vẫn ok……một đứa nữ tính như cậu thì còn quá sớm chăng?”
Ngấu nghiến hơn một chút cũng được á?
Tôi cảm thấy sensei hơi lỏng trong chuyện đề phòng tôi thế nào ấy……Hay là do tôi tưởng tượng?
Không, hơn hết thì…… Tôi quan tâm không biết tự lúc nào mà bên trong sensei đã định hình tôi thành một thiếu nữ rồi.
Thôi vì chẳng còn cách nào khác, nên tôi đã quyết định nói ra một câu phàn nàn với cô ấy.
“Sensei. Em không có nữ tính. Chỉ là, cái sự ngưỡng mộ dành cho người khác giới ở lứa tuổi dậy thì nó hơi khác người một chút thôi, muốn tiến triển một hướng nhất định với người mình thích và trân trọng bầu không khí ấy thôi ạ.”
“Thế nó được gọi là nữ tính đó……dù thế đi nữa, phải ha. Vậy ra cậu cũng đang ý thức đến tôi nhỉ?”
Bị sensei nói như thế, lời của tôi bị khựng lại và tôi đáp.
“……Nếu như không tình cảm thì em không đến đây để nấu ăn như thế này đâu.”
“Ưn, vậy à.”
Sensei nói như thế xong rồi tiến đến phòng rửa mặt……Không biết phải do tôi tưởng tượng không mà trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy đâu đó trên gương mặt nhìn nghiêng của sensei thể hiện sự hạnh phúc.
※※※
“Sensei, cà phê đây ạ.”
“Ừn.”
Tôi đưa cho cô ấy cốc cà phê khi cô ấy vừa rửa mặt xong và quay trở ra.
Sensei chắc chắn là người thích uống cà phê đen rồi nên không cần phải thêm đường hay sữa vào.
Uống một hớp cà phê xong thì sensei thể hiện một chút sự ngạc nhiên.
“Cái này……ngon quá.”
“Thật thế ạ? Thật ra thì em nghĩ nếu như có cái máy pha cà phê thì nó sẽ ngon cơ……”
“Nhà tôi không có đâu. Mà có phải do nó ngon là bởi vì cậu pha nó hay không nhỉ?”
“……Ai biết đâu nè.”
Lại còn bị nói những câu từ của ikemen* nữa chứ.
(*Mấy thằng trai đẹp, ngầu lòi)
Cái người này thật sự hay vô tư lự với tôi lắm nên đau tim thật~.
Khi tôi nghĩ thế thì có một hình bóng chạy đến chỗ của sensei.
“Ô cha……Chi~chan. Đừng có phóng đến chỗ mẹ lúc vừa ngủ dậy sáng sớm mà. Làm mẹ giật cả mình đó.”
Vẻ mặt của sensei rất hiền hòa khi cô nói như thế.
Chizuru-chan đột nhiên lao đến, sensei khéo léo đã giữ chặt cà phê để nó không bị đổ, cứ thế và sau khi dỗ dành em ấy xong thì cô ấy dịu dàng nói.
“Chi-chan. Chào buổi sáng đâu nè?”
“Chào buổi sáng ạ……”
“Ừm. Giỏi lắm, nhưng còn một người nữa kìa.”
Sau khi nói thế, sensei ẵm Chizuru-chan lên và xoay em ấy về hướng tôi.
Chizuru-chan lần đầu tiên nhận ra được tôi đang có mặt ở đây hay sao mà giật thót!~ lên một cái và quay đi, trong khi vừa nở nụ cười khá cứng và nói.
“C, chào buổi……sáng ạ……”
“Chào buổi sáng Chizuru-chan.”
Tôi vừa nghĩ vẫn còn khá xa lắm mới có thể thân thiết được với em ấy, vừa kiểm tra giờ giấc và nói với hai người họ.
“Trước hết thì em sẽ đi dọn đồ ăn sáng nên hai người cũng đi chuẩn bị đi ạ?”
“Chuẩn bị?”
“Là thay đồ đấy ạ. Thời gian cũng gò bó lắm, nếu không ăn nhanh sẽ trễ đấy?”
Tôi nói thế, không biết phải sensei bị thuyết phục hay không mà dẫn theo Chizuru-chan về phòng thay đồ.
Tôi dọn đồ ăn lên và nhẹ nhõm vì trước hết không có chuyện gì khó khăn,
Tôi nướng bánh mì, làm trứng ốp la và thịt ba rọi, sau đó thì làm một chút salad nhẹ để cân bằng dinh dưỡng và chờ đợi, hai người họ đã thay đồ xong khi mà sensei đã thay đồ vest và Chizuru-chan thì trong bộ đồng phục trường mẫu giáo.
“Ồồ, lâu rồi mới có một bữa sáng thịnh soạn.”
“‘Lâu rồi’ tức là……chẳng lẽ dạo gần đây cô không ăn sáng à?”
“Tôi có mua chuối hay bánh mì cho Chizuru-chan ăn đó nhé.”
Vậy tức là bản thân cổ chẳng ăn gì.
Tôi nghĩ thế và nhìn sensei, nhưng sensei thì không quan tâm đến, cổ và Chizuru-chan cùng nhau chắp tay lại và bắt đầu dùng bữa sáng.
“Ngoàm~……À mà, cùng một loại bánh mì mà tại sao vị nó lại khác so với lúc tôi nướng nhỉ?”
“Vị ạ……chẳng phải là vì mứt phết trên đó khác hay sao ạ?”
“Hểể~, mứt đâu phải là thứ để đánh lừa gia vị đâu ha.”
Ủa? Tôi có cảm giác vừa nghe thấy một từ rất lạ.
Chẳng lẽ sensei, không có đang nói là bản thân mù về nấu nướng nên đến cả nướng bánh mì một cách bình thường cũng không làm được đâu nhỉ?
Không, tôi nghĩ là không. Hiện thực đâu có tệ đến thế.
Nhưng mà tôi có linh cảm là dường như nó có thật, nên tôi ngồi một mình và trầm ngâm trong một lúc……Ừ thì, kết quả là tôi đã đưa ra cái kết luận rằng sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như tôi làm mỗi bữa ăn cho họ ngay từ bây giờ.