“Con về rồi ạ~”
“Ara? Về trễ thế~”
Tôi về đến nhà và được người có tông giọng như thế đón.
Tôi thở dài trước cái người có tông giọng cao, mặc đồ con gái vào cũng rất hợp ấy.
“Ở nhà có cần thiết phải mặc đồ con gái không ạ? Ba của con.”
“Fưfưfư……Kento không biết gì cả~. Con đường dẫn tới Onee-sama ấy bình thường phải tích lũy làm việc chăm chỉ đó nha.”
“Dù có hiểu chuyện đó đi nữa, con cũng không theo cái ngành đó đâu nên không thành vấn đề.”
“Khó dính câu ghê~~”
Và ba tôi cười khúc khích.
Phải, ba tôi, là bêđê.
Ờ thì, theo bản thân ổng thì dường như ổng là Onee-sama ấy……Mà từ quan điểm của tôi thì đằng nào cũng giống nhau cả nên cũng chẳng sao.
Dù là thế đi chăng nữa……
“Hôm nay ba được nghỉ ạ? Nếu thế thì nói con trước một tiếng là được rồi vậy mà.”
“Ta cũng hoàn toàn quên khuấy~. Cũng tại suy nghĩ và yêu thích công việc quá mà~”Ba tôi làm việc tại một quán bar đêm và ăn mặc đồ của con gái, mà nhìn bề ngoài thì cũng chỉ có thể thấy ổng là con gái, với lại ổng có vẻ nổi tiếng với mấy khách thường xuyên đến quán lắm.
Có vẻ như ổng vui khi được cải nữ trang và bắt chuyện với lại khách hàng.
Cũng có thể nói ổng là con người của công việc chăng.
Sensei dường như cũng yêu quý nghề giáo viên và làm hết mình, nên 2 người đó được sự tôn trọng từ phía tôi……Nhưng về trường hợp của con người này thì vấn đề là ổng hơi thộn một chút.
“Rồi nào? Con về trễ quá đấy, gặp chuyện gì à?”
“Ba……không thấy tờ giấy con viết à?”
Tôi và ba mỗi người có khung giờ hoạt động khác nhau, nên khi không gặp nhau sẽ để lại tờ giấy viết để liên lạc cho nhau……Hôm nay ổng chưa xem phần của mình à?
Ừm, trông có vẻ là thế.
Kèm theo, cách viết giấy kiểu này là do sở thích của ba, chính ổng nói là「Luyện viết chữ tay」nữa cơ.
Ba tôi nhìn lên bàn, giờ mới đọc tờ giấy mà tôi đã viết và cười.
“Fưfư…..Xin lỗi nhé~. Vậy ra Kento cũng đi tu nghiệp làm cô dâu rồi sao?”
“Theo một nghĩa nào đó thì không sai……Ừm, con đến chỗ cái người mà thuê con làm việc suốt cả đời.”
“Vậy à……Là giáo viên chủ nhiệm của con nhỉ? Lần trước gặp thì tuy là có cảm giác như là người đẹp mà còn có thể làm việc tích cực hăng hái nữa……”
Ba tôi nở nụ cười ôn hòa đến đó thì một chút chuyển sang biểu hiện nghiêm túc.
“Ta sẽ nói với tư cách là một người cha. Nếu như con đang bị người đó lừa gạt, thì ta không chấp nhận cho hai đứa kết hôn đâu.”
Tôi có cảm giác lâu rồi mới thấy ba làm bộ mặt này.
Vì ổng bình thường là một người ôn hòa và hay cười lắm, nên biểu cảm những lúc như thế này khiến tôi khá sợ……Tôi thì không run rẩy mà đáp lại.
“Ba à, ba biết giấc mơ về tương lai của con chứ?”
“Quả thật là……trở thành người đàn ông nội trợ nhỉ?”
“Ừm, giấc mơ của con đã là trở thành một người đàn ông nội trợ……Nhưng bây giờ có một chút hơi khác ạ.”
“Khác?”
“Ừm. Con……muốn trở thành một gia đình đúng nghĩa cùng với Kurobane Haruka-san và con gái của cô ấy, Kurobane Chizuru-chan.”
Thoáng qua đầu tôi là quang cảnh mà lúc nãy cả 3 cùng nhau ngồi dùng cơm tối.
Tôi cảm thấy con tim mình được sưởi ấm khi nhìn thấy hai người họ ăn đồ ăn của mình trông rất ngon miệng.
Với lại……Tôi, có lẽ cũng đã bị sensei đốn tim một chút mất rồi.
Uầy, thành thật thì con tim của tôi đang hướng về bên đấy.
Tôi không ôm lấy cái giấc mộng hết sức tiện lợi là mình sẽ trở nên yêu sensei thật lòng.
Tôi biết rõ điều đó.
Bởi vì, tôi đã phạm phải một tội lỗi rất lớn.
Vì nó là một sự dối trá rất lớn.
Tôi thế này không nghĩ mình có cái quyền lợi để yêu người khác……nhưng đã lại nghĩ rằng muốn được ở bên hai người bọn họ.
Quả thật mở đầu mối quan hệ ấy là từ cái nguyện vọng muốn trở thành nội trợ, rồi đổ sensei từ cái lời tỏ tình ngược hào sảng, nhưng trải qua một ngày hôm nay khiến tôi từ tận đáy lòng đã muốn trở thành gia đình với hai người họ.
Có lẽ nó mới chỉ là những cảm xúc nho nhỏ mới chớm nảy mầm……nhưng mà tôi muốn nuôi dưỡng nó lớn lên.
Nghe lời tôi nói xong, ba tôi trong một lúc nhìn về phía tôi……thở dài「phù~」ra một hơi rồi nở nụ cười như mọi khi.
“Hiểu rồi. Bây giờ thì ta sẽ chấp nhận chuyện đó.”
“Cảm ơn ba.”
“Chỉ là, nếu như đứa con trai dễ thương của ta trở nên bất hạnh, thì ta quyết định sẽ phản đối hôn nhân đó, hãy nhớ lấy.”
Trước mắt thì có vẻ như cái rào chắn phụ huynh bên tôi đã được dọn rồi.
Dù là thế……
“Nếu nói thế thì ba nên dành một chút thời gian cho gia đình là được rồi vậy mà. Kaito nó hiểu lầm ba cũng là vì chuyện đó đấy.”
“Thời kì nổi loạn thôi mà. Bây giờ nó cũng đang tận hưởng cuộc sống một mình trong ký túc xá còn gì.”
Tôi và ba nói thế khi nghĩ về thằng em trai đã không còn ở đây vì từ khi nhập học cao trung nó nộp đơn xin vào ký túc xá ở, và chỉ biết cười cay đắng.
Ngay cả khi hiểu ra thì lúc như thế này mới cảm thấy thấm thía sự bất lực của bản thân.
Tôi không nói ra vì không muốn làm cho 2 người họ lo lắng……Chuyện ba và đứa em trai bất hòa mà bản thân không làm gì được khiến tôi bức bối.
Nếu như tôi có sức mạnh……Không.
Không được suy nghĩ và nói ra miệng.
Bây giờ, chuyện mà mình có thể làm được là dốc hết toàn lực.
Và rồi, tôi thay đổi dòng suy nghĩ.
Trước tiên, từ giờ mỗi ngày mình sẽ đến nhà sensei, làm việc chăm chỉ để tăng độ thiện cảm, và được ba thừa nhận chuyện kết hôn với lại sensei cũng là thu hoạch mà đúng chứ.
Cứ dần tích góp lên những việc nhỏ nhặt……nhỉ.
Ừm, được rồi, ngày mai cũng phải cố gắng nào!