Ngày đầu tiên của tuần lễ vàng.
Hôm nay là thứ bảy, sensei đến trường để sinh hoạt câu lạc bộ, nên chỉ có tôi và Chizuru-chan.
Nếu như là trước đây thì Chizuru-chan đã rơi vào tình huống đáng thương rồi, nhưng mà bây giờ thì……
“Hưn hưn~hứ~n♪”
“Đã để em chờ, Chizuru-chan.”
“Ừm!”
Khi tôi nói với Chizuru-chan đang chờ ngoài cổng, em ấy trông rất vui mừng mà gật gù.
Ừm, trông có vẻ cũng khá quen rồi nên tôi cũng mừng lây.
Hôm nay hai đứa sẽ ra chỗ công viên gần đây.
Và cái thay đổi đáng mừng khác là—
“Rồi, đi thôi nào, Chizuru-chan.”
“Ừm, Onii-chan!”
—Phải, Chizuru-chan đã gọi tôi là「Onii-chan」rồi.
Con đường để trở thành cha vẫn còn xa lắm, nhưng tôi muốn hoàn thành nó nội trong 1 năm.
Mà đối với những người xung quanh thì cách gọi này cũng không có gì là khó chịu.
Cứ thế mà bọn tôi tiến đến công viên gần đó.
Tuy nó không lớn lắm, nhưng đấy là một công viên đủ rộng để cho trẻ em vui chơi.
Bãi cát, xích đu, bập bênh và cầu tuột, xà đơn, bánh xe mà trông như một cái bệ nhảy đã được lấp đầy một nửa.
Tôi chợt cười vì quang cảnh đó quá đỗi hoài niệm, còn Chizuru-chan thì nghiêng đầu.
“Onii-chan, anh làm sao vậy?”
“Không có gì đâu. Mà Chizuru-chan thường chơi gì ở công viên?”
“Etto, xây đường hầm bằng cát, hay là ngồi lên bánh xe ạ.”
Trông dễ thương làm sao, cơ mà tôi cũng định là im luôn vì cách sử dụng mấy cái bánh xe đó của em ấy sai rồi.
Dù sao nữa thì chơi cát à……Lần cuối mình chơi là khi nào nhỉ.
Khi trở thành học sinh cao trung, tôi đã có một ấn tượng rất mạnh rằng công viên là chốn để cho bọn riajuu giết thời gian, nên không thường đến lắm.
“Onii-chan, đi thôi.”
“Ửm? Ừm, phải ha.”
Tôi nắm tay của Chizuru-chan và bước vào công viên.
Vì là ban sáng nên công viên rất ít người, hầu như trong trạng thái bao sân luôn.
“Ton ton, ton ton.”
Khi tới bãi cát thì Chizuu-chan toàn tâm toán ý bắt đầu xây một núi cát.
Em ấy khá là nghiêm túc nên tôi nghĩ thật cục mịch nếu mình nhúng tay vào, nhưng chỉ dõi theo thôi thì cũng buồn lắm nên tôi giúp em ấy một tay.
Sau một hồi ‘tham chiến’, cuối cùng thì cái đường hầm mà Chizuru-chan muốn cũng đã hoàn thành.
“Đây là lần đầu tiên em làm xong nó nhanh thế này đó.”
“Thế à?”
“Ừm! Cảm ơn Onii-chan.”
Chizuru-chan cười trông rất hạnh phúc.
Khi mà tôi đã nghĩ là mình cũng đã có ích một tí, thì Chizuru-chan đột nhiên hướng ánh mắt về phía cái xích đu và lẩm bẩm.
“Xích đu……”
“Em muốn chơi à?”
“……Ừm.”
“Vậy thì chơi nào.”
“……Ừm!”
Và rồi bọn tôi tiến đến chỗ xích đu.
Lâu rồi mới thấy xích đu nên tôi cảm thấy nó hơi bé, nhưng đấy chẳng phải là do tôi đã lớn rồi đấy sao.
“Rồi, tới nhé.”
Nói thế xong rồi tôi đẩy nhẹ sau lưng của Chizuru-chan.
Cùng với những tiếng đu đưa cọt kẹt, chiếc xích đu đưa Chizuru-chan đến rồi lại đi.
“Ahahaha! Vui quá!”
Chizuru-chan rất là hồn nhiên.
Thấy phản ứng ngây thơ trong sáng thế này lại khiến tôi trở nên hạnh phúc.
Và cứ như thế, cả buổi sáng tôi với Chizuru-chan chơi hết sức mình ngoài công viên.
※※※
“Ưn~……”
“À ré? Chizuru-chan, em buồn ngủ à?”
Sau khi trở về từ công viên và dùng xong bữa trưa, tôi hỏi vì trông như Chizuru-chan đang buồn ngủ, và em ấy gật đầu.
“Vậy, ngủ trưa trên futon nhé.”
“Ưn……”
Sau khi nói thế, Chizuru-chan bước đến chỗ tôi, không biết vì lý do gì mà em ấy đặt đầu của mình lên đùi tôi rồi xoay nghiêng.
Sau một lúc, tôi nghe được tiếng thở khi ngủ của Chizuru-chan nên tôi đã xác định là mình không thể di chuyển.
“Chizuru-chan.”
“Su~……su~……”
“Bó tay rồi.”
Ừ thì, em ấy ngủ rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, nên chỉ còn cách như thế này cho đến khi em ấy thức dậy……Cho đến lúc đó rỗi thật.
“Hay mình cũng học bài nhỉ.”
Tôi nghĩ thế và định lấy cuốn tập, nhưng tay không thể với tới dù chỉ còn tí nữa thôi.
Ừm, nếu nhấc đầu gối lên có lẽ sẽ với tới, nhưng tôi cẩn thận với bản thân hơn vì nếu làm cho Chizuru-chan tỉnh giấc thì sẽ tội cho em ấy lắm.
Nhưng nếu như thế thì những gì có thể làm được sẽ bị giới hạn.
(Thế này mới nhớ……có lẽ cũng lâu rồi mới có ai đó nằm gối đùi lên mình)
Lúc nhỏ khi nguấy lỗ tai cho thằng em trai thì có làm thế, nhưng ngoài em trai ra thì đây là lần đầu tiên có người gối đầu lên đùi mình. Ửm? Lần đầu tiên……
(A, cái này không được)
Tôi nhớ lại lần trước, khi mà sensei có chút ghen tị khi mà tôi nắm tay của Chizuru-chan, tự nhận thức ra được là mình đã trót lỡ làm điều đó.
Thế này thì lần tới cũng phải cho sensei nằm gối đùi lên mình mất~
Nhưng mà gối đầu lên đùi mình có dễ chịu không nhỉ?
Còn tùy vào đùi của con trai, nhưng nó mang một ấn tượng khá cứng rắn nên tôi không nghĩ sẽ khá dễ chịu đâu……Nhưng đối với người mình thích thì nó khác nhỉ?
“Mình cũng muốn được thử gối đầu……”
Kể từ khi sinh ra, tôi chưa từng được gối đầu một lần nào cả, nên rất là mong muốn.
Đùi của sensei……À ré? Nhắc mới nhớ cô ấy đã ôkê chuyện phần thưởng là cho tôi nằm gối đầu lên đùi lên thì phải.
Cái lời hứa đó vẫn chưa được thực hiện……nhưng cứ xem nó là mục tiêu hoàn thành trong kỳ nghỉ tuần lễ vàng này đi đã.
“Ưư~n……”
Chizuru-chan khẽ thốt lên thành tiếng trong lúc ngủ.
Khi được xoa đầu, tôi lại càng thấy em ấy dễ thương hơn khi những nhịp thở của em ấy trông rất yên lòng.
(Quả nhiên con nít dễ thương ghê)
Tôi muốn tự tận trong lòng là một ngày nào đó sẽ trở thành ba của em ấy.
Muốn nuôi dưỡng em ấy với tư cách là con của mình.
Cùng trải qua khoảng thời gian bên nhau với tư cách là gia đình.
Không phải chỉ vì em ấy là con của sensei.
Đây là cảm xúc muốn đứa bé này trở thành gia đình của bản thân.
Cho dù không cùng một dòng máu đi nữa, tôi muốn trở thành một gia đình thật sự từ tận đấy lòng.
(Và, muốn thấy em ấy khóc nức nở trong ngày cưới)
Muốn em ấy tìm thấy một người tốt và trở nên hạnh phúc.
Cảm xúc sẽ trở nên phức tạp với tư cách là một người cha đó, nhưng tôi muốn thấy em ấy phải ở cái nơi mà em ấy nghĩ từ tận đấy lòng là thực sự hạnh phúc. Vừa nghĩ ngợi về cái tương lai xa xăm đó, tôi vừa nhìn vào gương mặt đang ngủ của Chizuru-chan.