“Tuần lễ vàng?”
“Dạ, Haruka-san có dự định gì vào ngày hôm đó không?”
Tôi hỏi khi đang dùng bữa tối tại nhà sensei, sensei sau khi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Cơ bản thì tôi chỉ đi làm vào mấy ngày có sinh hoạt câu lạc bộ, nên tôi chưa có nghĩ đến dự định gì cả……Tôi giao Chi-chan cho cậu được chứ?”
“Dạ, tất nhiên rồi ạ.”
“Nếu thế, cũng lập kế hoạch ra ngoài, mà phải ha……Kento. Ba cậu có ngày nào trống lịch chứ?”
“Em sẽ hỏi thử, nhưng mà sao thế ạ?”
“Tôi nghĩ cũng đã đến lúc đến chào hỏi rồi. Đúng thật là ba cậu làm việc ca đêm nhỉ.”
Nói làm việc vào buổi tối đúng hơn là ca đêm……Nhưng tôi không thể nói chuyện đó ra trước mặt Chizuru-chan được nên tôi cười khổ và đáp.
“Dạ, mà ba em là người yêu công việc lắm, nên em nghĩ ổng cũng không nghỉ vào tuần lễ vàng đâu, nhưng em sẽ tạm hỏi về dự định của ổng.”
“Nhờ cậu. Nhân tiện thì, nói như thế thì cậu có dự định nào khác ngoài dành cho tôi và Chi-chan à?”
“Em cũng chẳng có dự định gì với bạn bè. Vẫn như mọi khi, làm cơm cho ba, rồi học bài……Với lại thằng em của em nó về, nên cũng cần chuẩn bị phần cơm cho nó nữa.”
Khi tôi nói thế thì sensei thể hiện một chút sự ngạc nhiên và nói.
“Em trai cậu quay trở về à?”
“Dạ. Trông như nó về là để gặp đứa bạn của nó ở đây.”
“Nhân tiện thì cậu đã nói chuyện của bọn mình cho em trai cậu biết chưa?”
“Chưa ạ. Mà cũng có nói về chủ đề đó, nhưng em không có nói chi tiết với nó.”
“Ừn, vậy à.”
Không hiểu sao mà sensei lại suy tư.
Sau được một lúc thì cô ấy ngước đầu lên và nói.
“Nếu thế thì cậu có thể sắp xếp lịch để tôi có thể gặp luôn em trai cậu chứ?”
“Em sẽ làm thử……Nhưng, cô gặp em của em luôn sao?”
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Không……Em muốn xác nhận lại cho chắc, cô gặp em của em là về mối quan hệ của chúng ta?”
“Phải rồi……Không lẽ cậu ghen?”
“Thì, tất nhiên là cũng có chứ ạ.”
“Có à.”
Sensei trông hạnh phúc một tí.
Tôi vừa nhớ lại thằng em, với nói.
“Hình tượng thằng em em nó khác em lắm, nên em có một chút bất an, nhưng cái em quan tâm lo lắng là có khi nó nói những lời khá thất lễ với lại Haruka-san thôi.”
“Chẳng lẽ, ghét con gái hả?”
“Dạ, gần như vậy.”
Không biết phải do cách dạy của tôi tệ hay không mà nó được lớn lên với ngoại hình là một thằng trai đẹp dịu dàng đấy, nhưng một lần đã vào thế rồi thì nó sẽ trở thành một thằng xấu tính độc mồm.
Thường thì khi tiếp xúc với tôi nó là một thằng em trai điềm đạm, nhưng đối với ba thì nó khá là độc mồm, nên tôi lo lắng vì nghĩ có khả năng nó sẽ nói ra mấy câu thất lễ đối với Haruka-san.
Mà~, tôi tin Haruka-san không phải là người chỉ đánh giá con người qua gương mặt, nhưng tôi nhận thức được mình thua về cái mảng nam tính với thằng em trai, nên không phải là không có ghen tị.
Thấy tôi bất an, Haruka-san chỉ cười cho qua và nói.
“Dù gia đình cậu thế nào tôi cũng chấp nhận hết. Với lại, tiếc là tôi không có hứng thú với lại trai đẹp đâu.”
“Thật vậy ạ?”
“Àà, tôi thích loại người giống như cậu thôi.”
Không thể nói gì khi mà được nói như thế, đúng thật tôi khá yếu mà.
※※※
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn một chút, vừa làm việc nhà, vừa chờ ba.
Nếu không như thế thì có khi không gặp được nhau mất.
“Về rồi đây~”
Làm được một lúc thì tôi nghe tiếng ba ở ngoài cổng.
Ba trở về và sau khi thấy tôi thì bắt chuyện.
“Ba về rồi đây, Kento. Vẫn thức sớm như mọi khi ha.”
“Mừng ba đã về.”
“Rồi, có chuyện gì muốn nói đúng không?”
Khi tôi định nói thì đã bị nói như vậy trước.
“Tại sao ba lại biết?”
“Biết chứ sao hông. Con nghĩ ta đã làm ba của con bao nhiêu năm rồi?”
Cảm xúc tôi trở nên phức tạp khi bị ổng, hiện đang mặc quần áo con gái, nói những lời như thế……Nhưng tôi không quan tâm và đi thẳng vào vấn đề.
“Ba có ngày nào nghỉ trong tuần lễ vàng không?”
“Muốn ta ra ngoài……hay là gì như thế à?”
“Không, ngược lại con muốn ba ở trong nhà cơ.”
“Nhà hả? ……Chẳng lẽ, là cái chuyện con nói là sensei của con muốn đến gặp ta?”
“Có vẻ như cô ấy muốn đến chào hỏi.”
“Thế à……”
Nói thế xong thì ổng nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Nhất thời thì ta có ngày nghỉ, nhưng kêu cổ đến đây vào buổi trưa đi.”
“Buổi trưa thì chẳng phải hơi khó ạ?”
“Ngược lại, nếu không nói vào buổi trưa thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì đúng không? Với lại cổ cũng có con nữa nên chẳng phải gặp buổi trưa sẽ dễ hơn à.”
Phải chăng là kết quả của sự lo lắng cho Chizuru-chan.
Ừ thì, tôi cũng lấy làm biết ơn vì sẽ định chăm nom Chizuru-chan ở phòng khác khi mà ba cùng với sensei ngồi nói chuyện.
“Với lại, Kaito có vẻ như sẽ trở về vào tuần lễ vàng đó.”
“Á rà? Vậy à.”
“Ừm. Và sensei nói là cũng muốn gặp nó nữa……”
“Gặp Kaito? Á rà á rà, cổ cũng bạo đấy chứ.”
Phản ứng của ba tôi là như thế khi mà lúc nào ổng cũng nghe những lời độc mồm.
“Ờ, nếu như Kaito chịu thì cùng gặp mặt nào. Lúc bọn ta nói chuyện thì con sẽ chăm sóc đứa bé ấy nhỉ?”
“Thì vậy ạ. Con với em ấy cũng thân thiết với nhau ở mức anh em rồi.”
“Á rà, thế à, ta còn chưa nghĩ là ta có thể thấy mặt cháu tương lai của mình sớm đến thế này……Nhưng mà ta nói trước cái này.”
Nói như thế xong thì biểu hiện của ba trở nên nghiêm túc.
“Ta vẫn còn nghi ngờ sensei của con. Thế nên nếu như ta thấy không ưng ý, thì ta sẽ nói ra những lời ta muốn nói……Đến giờ thì ta vẫn không có ý phản đối đâu đấy.”
“Thế ạ?”
“Phải, nếu như hợp ý thì ta sẽ không nói gì cả. Nếu như con đã quyết định muốn được gả đi thì sẽ tôn trọng ý định của con.”
Ano……ba này ba.
Tuy ba đang nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng từ ‘gả’ đó chẳng phải từ biểu hiện việc đi lấy chồng sao?
Ừ thì, với tôi thì là ở rể, nên có lẽ cũng chẳng sai……
“Trước hết thì con hiểu rồi. Con sẽ nói lại với sensei và Kaito.”
“Nhờ con. Mà nhân tiện thì Kento này……Con đã nói chuyện của mẹ cho sensei của con biết chưa?”
Lời nói đó khiến tôi khựng lại một chút……Không thể dối được nên tôi thành thật nói ra.
“Con chưa nói gì cả.”
“Bên đó cũng biết mẹ con đã mất rồi mà đúng không. Nhưng mà, chắc chắn là không biết sâu hơn đâu.”
“……Con biết. Nếu cần thì con sẽ nói.”
“Nếu như con thật sư yêu sensei……thì con chắc chắn cũng cần đối diện với mẹ đấy.”
“Đối diện……Dù chỉ một khắc con cũng không bao giờ quên.”
Hình ảnh người mẹ nằm trên giường và mỉm cười.
Một người mẹ lúc nào cũng hiền hòa và không bao giờ nổi giận.
Tôi đã nghĩ nếu được ở bên thì sẽ thấy an tâm, và mãi luôn có một nụ cười trên môi người này.
Nhưng mà……
“Ta không có mạnh mẽ như con nên ta đã trở thành con gái để trốn chạy. Nhưng mà, sau khi con chấp nhận những điều đó, con đã thay thế bản thân của ta rồi.”
“Phóng đại như thế là……”
“Và——Con đã tự lừa dối bản thân.”
Tôi giật mình. Và ba tôi nói với vẻ mặt đã dịu đi một chút.
“Nè~, Kento. Nếu như không thể đánh bại ta và Kaito……ta tự hỏi là ai sẽ chấp nhận sự thật lòng của con nữa.”
“Chuyện đó……”
“Nếu như con đã thực sự trở nên yêu sensei, thì một ngày nào đó cần phải làm sáng tỏ cái phần đó. Ta chỉ muốn con nhớ điều đấy thôi.”
“……Con hiểu rồi.”
“Gì chứ, có lẽ ta lại lo lắng chuyện dư thừa nữa không chừng.”
Nói thế xong thì ba tôi trở lại như mọi khi, nhưng tôi thì trong một lúc đắn đo vì những lời nói đó.
※※※
Aa, lại là giấc mơ này.
Tôi đã nghĩ là như thế.
Ba tôi khóc ròng rã trước thi thể đã trở nên lạnh tanh của mẹ, và kể cả đứa em cũng bám víu lấy vào tôi mà khóc.
Những dáng hình như thế khiến lòng ngực tôi bị thắt lại.
Nhưng mà, tôi chẳng thể làm gì cả.
Bởi vì, đây chính là giấc mơ của quá khứ.
Vì chẳng thể nào can thiệp được vào quá khứ cả.
Thế cho nên tôi chỉ có thể dõi theo.
Cho đến hôm trước quả nhiên hơi ấm từ tay mẹ vẫn còn đó, bỗng nhiên lại biến mất đi như một sự dối trá. Cảm giác được xoa đầu vào ngày hôm trước ở phòng bệnh bây giờ đã trở nên hư vô.
Lần đầu tiên trải qua việc người mà mình quý trọng mất……Vậy mà, nước mắt đã không thể rơi.
Cái này là tội lỗi của tôi. Tôi đã phạm phải một lỗi thật lớn.
Chính lúc này, tôi đã lừa dối thật lớn vào chính bản thân của mình.
Một sự dối trá không thể tha thứ được.
……Chính vì như thế chăng? Để không quên cái tội đó mà tôi nhiều lần mơ thấy như thế này.
Không được phép dừng lại. Bởi vì tôi đã được nói là phải mạnh mẽ mà sống tiếp.
Bởi vì tôi đã được nói là phải chăm sóc hai người họ, nên tôi mới lừa dối cảm xúc này mà ôm hai người họ vào lòng.
Tôi không còn nhớ đã thấy quang cảnh này bao nhiêu lần rồi nữa.
Bình thường khi giấc ngủ khá nông nên không thể thấy được tận như thế, nhưng khi chìm vào giấc ngủ sâu thì tôi lại mơ thấy giấc mơ đó.
Chắc chắn, tôi được ai đó nói là đừng bao giờ quên.
Không, nói cách khác, có lẽ là để không quên lấy điểm ban đầu của bản thân.
Điểm ban đầu……Tôi kể từ thời điểm này tôi khao khát sự tồn tại để bảo vệ hai người họ, bảo vệ mái nhà này.
Làm bất cứ điều gì để bảo vệ gia đình.
Không cần phải là trụ cột cũng được.
Chỉ cần hỗ trợ nhỏ nhoi thôi cũng được.
Tôi thay mẹ để bảo vệ nụ cười của gia đình.
Nếu được như thế……Tôi muốn trở nên giống như ba, âm thầm hỗ trợ những người yêu công việc từ đằng sau.
Trở thành một sự tồn tại mà có thể làm trẻ em không thấy buồn và trở nên an tâm.
Có lẽ sẽ không ai yêu tôi vì sự dối trá như thế này.
Có lẽ sẽ bị lợi dụng rồi sẽ bị vứt bỏ. Nhưng như thế cũng được, chí ít có ích thôi là đủ. Tôi……đã nghĩ như thế.
『Kento』
Aa, quả nhiên là thế.
Chỉ cần được gọi tên thôi là tôi cảm thấy nhẹ lòng.
Từ sau khi gặp được người đó……Tôi thỉnh thoảng hay tưởng tượng.
Về cái tương lai mà tôi bước đi cùng với cô nàng và đứa bé ấy.
……Mẹ à, con, sẽ được chứ?
Con có thể trở nên hạnh phúc với người đó chứ?