Kỳ nghỉ xuân bắt đầu. Kể từ hôm nay, tôi sẽ được nghỉ học ba tuần.
Cặp song sinh Jade và Jain dùng thời gian này để đi thăm họ hàng. Biệt thự của gia đình họ nằm bên bờ một hồ nước tuyệt đẹp, mặt hồ trong vắt như gương soi.
Snay cũng đã đi nghỉ. Cậu ta đang ở điền trang của bà mình vùng ngoại ô thị trấn với những cánh đồng nho trải dài ngút ngàn.
Bộ ba đã mời tôi đi cùng nhưng tôi từ chối. Tôi còn rất nhiều việc phải làm mà.
Khi được tôi chúc một kỳ nghỉ vui vẻ và cố gắng đuổi khéo, họ đã bật khóc, nói những lời như "Không được gặp Lian-sama trong ba tuần thật không thể chịu nổi!" Cuối cùng khi đã rời khỏi làng, họ vẫn nhìn lại tôi. Khóc lóc gì chứ? Đây đâu phải lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu.
Chỉ ... ba tuần thôi.
Tôi chắc chắn rằng nó sẽ trôi qua trong nháy mắt.
Trước khi tôi kịp nhận ra, kỳ nghỉ sẽ kết thúc.
Vì đang đóng vai Lian, tôi phải đi cùng anh trai trong chuyến công tác tới tòa thị chính của khu vực lãnh thổ lân cận. Nó kéo dài trong vòng bốn ngày. Mục đích của chuyến đi là làm tròn bổn phận lãnh chúa của cha tôi. Sau đó, ông của Lian, người đang sống ở một thị trấn kế bên, muốn chúng tôi ở lại đó vài ngày… Mà quên đi. Vì ông đã nói ra nên nó mang ý nghĩa của một mệnh lệnh hơn là một lời đề nghị.
Ngoài ra, tôi vẫn phải chế tạo thiết bị báo động quỷ, tìm nơi đặt chúng, vẽ bản đồ và tạo một con đường sơ tán khẩn cấp.
Sau khi hoàn thành bản đồ, tôi dự định gửi bản sao cho tất cả dân làng.
Nếu tôi nói với cha của Lian rằng điều này sẽ tạo hình tượng lãnh chúa tốt cho ông, và tăng sự tín nhiệm đối với cấp trên, thì ông ấy sẽ sẵn sàng giúp tôi ngay mà không nghi ngờ gì.
Bởi vậy mà hiện giờ tôi đang rất bận. Bận khủng khiếp.
Mặc dù đang là kỳ nghỉ xuân, nhưng tôi không có một phút ngơi tay.
Khi tôi đang chốt lại lần cuối danh sách công việc trong phòng mình, ánh nắng chói chang đã chiếu qua cửa sổ.
Tôi nhìn ra ngoài. Lá cây đã bắt đầu chuyển sang màu xanh đậm. Trên cao, bầu trời xanh trải dài thăm thẳm. Một làn gió nhẹ thoảng qua, thật dễ chịu.
Một ngày hoàn hảo để bắt đầu một chuyến du hành .
…Alfred giờ này chắc đã khởi hành cùng gia đình Cheddar-san rồi đây?
* * *
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, cha mẹ Lian đi công chuyện ở Thủ đô và sẽ không trở về nhà trong năm đến sáu ngày.
Anh trai Lian tiếp nhận công việc của lãnh chúa, phụ trách công việc bàn giấy và trông coi căn biệt thự cho cha mình.
Lúc này anh ta có lẽ đang ở trong phòng làm việc của cha để xử lý đống giấy tờ buổi sáng, dưới sự giám sát của người quản gia tài ba Loendal.
Dù không muốn nhưng tôi phải chào họ vài lần trong thời gian giải lao.
Dù sao thì mỗi khi muốn ra ngoài, tôi sẽ phải thông báo cho anh trai Lian, điều này khá phiền toái.
Anh ta siêu tọc mạch, sẽ hỏi hết câu này đến câu khác và bám theo tôi đi mọi nơi. Đó là lý do tại sao tôi sẽ nhanh chóng thông báo việc mình sẽ đi đâu rồi bỏ chạy thật nhanh.
Vì tôi đã thông báo lịch trình của mình cho Loendal nên sẽ không có vấn đề gì.
Tôi gõ cửa phòng làm việc. Giọng nói trầm ổn và tinh tế của Loendal chào tôi từ bên kia cánh cửa.
"Là Lian-sama."
Bên trong đột nhiên có tiếng ồn ào. Sau đó, âm thanh của một thứ gì đó lạch cạch và liên tục rơi xuống sàn nhà vang lên. Gì vậy trời? Thật là ồn ào. Chuyện gì đang xảy ra ở trong đó thế?
“Lian-sama. Xin mời vào."
Sau một tiếng cạch, cánh cửa từ từ mở ra sau cú đẩy của tôi.
Loendal cúi đầu duyên dáng với nụ cười điềm tĩnh thường thấy, ông đặt hai bàn tay đeo găng trắng tinh không tỳ vết trước ngực.
“Ahhh !! Liaaaaaannn của anh !! ”
Anh trai Lian ngả người về phía chiếc bàn lớn, khuôn mặt anh ta xuất hiện sau những núi tài liệu.
Có vẻ… sẽ khó khăn đây. Tôi nhìn Loendal. Ông vẫn mỉm cười, nhưng đã có những đường gân nổi lên trên trán. Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của ông ấy. Ngài đã làm việc chăm chỉ. Xin cảm ơn rất nhiều.
Anh trai của Lian cố gắng gạt đống tài liệu sang một bên mà không quan tâm, anh ta rướn người về phía trước vì phấn khích. Anh dang cả hai tay về phía tôi như đang cầu xin sự giúp đỡ… Tôi mừng vì có một chiếc bàn lớn ngăn cách giữa chúng tôi.
“Lian! Ôi, Lian bé bỏng của anh! ” Anh ta hít thở một cách khó khăn. “Hôm nay, em cũng thật xinh đẹp, dễ thương và ngọt ngào… Ahhh… Cái vẻ quý phái mà mỏng manh ấy… Tựa như một nàng tiên nhỏ nhắn đang tắm mình dưới ánh trăng… Anh muốn được ở bên cạnh em mỗi ngày, không, mỗi đêm. Và được yêu em cho đến tận cùng thời gian… ” (T/N: ...)
Lại những trò hề thường ngày. Tôi chẳng thể hiểu được anh ta đang nói gì.
"Sao vậy? Lian yêu quý của anh! Em đang cô đơn sao? Không sao đâu, đến đây nào! Ngồi bên anh, chúng ta sẽ… ”
"Không, cám ơn. Em ra ngoài đây. Loendal, trông cậy ở ông đấy. ”
“Vâng, tôi đã hiểu, Lian-sama. Xin hãy cẩn trọng. Tôi đã ra lệnh cho hai vệ sĩ đi theo ngài. Họ sẽ đi cách xa một quãng để không làm phiền Lian-sama. Đừng ngại gọi họ nếu ngài thấy cần. "
Vì tôi luôn cẩn thận và có vệ sĩ kè kè bên cạnh khiến tôi khó có thể tự do đi lại, tôi đã nói với Loendal rằng mình không cần người đi theo. Nhưng ông ấy đột nhiên bật khóc và nói cứ nghĩ đến việc tôi ra ngoài một mình làm ông sẽ lo lắng, và nếu lo lắng ông ấy có thể bị đau tim. Rằng ông ấy sợ bất kỳ căng thẳng nào nữa sẽ tổn hại đến sức khỏe.
… Nhưng tôi đảm bảo điều này là không đúng! Bởi tôi thường thấy Loendal tập luyện cơ bắp trong vườn vào mỗi sáng!
“Cảm ơn, Loendal. Có thể tối nay tôi sẽ về muộn, nhưng chắc chắn sẽ về. À, tôi sẽ ăn tối ở ngoài. ”
"Vâng. Tôi đã hiểu. Xin hãy bảo trọng ”.
"Ơ kìa !? L-Lian? E-em đi đâu vậy !? ”
“Lian-sama sẽ đi về phía tây của làng để kiểm tra.”
“Hảảả !? V-vậy…! Ta cũng … ta cũng sẽ đi cùng … !! ”
“Không được. Roberto-sama còn nhiều công việc phải làm đấy ạ. Bây giờ, làm phiền ngài xác nhận số tài liệu này. Vì đây là vấn đề khẩn cấp, làm ơn hoàn thành nó trước buổi chiều ”.
Dứt lời, Loendal nhấc một núi giấy tờ khác từ một chiếc xe đẩy gần đó và đặt cái rầm lên bàn trước mặt anh trai Lian. Ông vẫn mỉm cười trong suốt quá trình đó.
Chồng giấy đủ để chặn hoàn toàn tầm nhìn của anh ta.
“Ahhhhhhh…”
Ở phía bên kia của đống giấy tờ, anh trai của Lian đang than khóc.
Như mọi khi, làm tốt lắm Loendal! Lần sau hãy uống trà cùng nhau nhé! Đương nhiên là tôi mời!
"Vậy thì tạm biệt, anh hai và Loendal."
Tôi đóng cửa phòng làm việc và lao ra cổng trước nơi Shurio đang đợi.
Sau khi chạy xe vòng quanh, tôi bảo Shurio cho ngựa dừng lại trên một ngọn đồi gần phía tây của làng. Sau đó, tôi bắt đầu phác thảo bản đồ bằng la bàn và dụng cụ đo lường.
Trước mắt tôi là khung cảnh thôn quê yên bình.
Ngay phía bên kia là một khu rừng rậm rạp và rộng lớn. Và qua đó là một ngọn núi.
Khung cảnh đã khơi gợi lên cảm giác nhớ nhà trong tôi.
Shurio lấy mũ che mặt, thoải mái đánh một giấc ngon lành cạnh xe ngựa.
Ngồi trên ngọn đồi, tôi phác thảo những con đường và cây cối bằng hai mươi bốn cây bút chì màu mà tôi đã mua trước đây. Vì phải đặt thiết bị báo động quỷ ở những vị trí có lợi nhất, tôi cần phải đoán trước được hướng đi của lũ quỷ.
"Ah! Xin thứ lỗi… Lian-sama? ”
"Vâng?"
Tôi quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình. Ở cuối con đường bên chân đồi, một người phụ nữ đứng ôm con trên ngực. Trên tay cô là rổ rau và những chiếc khăn. Cô ấy đang đi về phía tôi.
Ai vậy nhỉ?
"Cô là ー"
"Ah! Tôi-tôi rất xin lỗi! Tôi đã gọi ngài mà chưa hề giới thiệu bản thân… Tôi-Tôi… ”
"Cô là ai?"
“À, vâng. Tôi-tôi… à, ừm, tôi là cháu của Pierre Merlot. ”
“Pierre…?”
Có một tiếng chuông rung trong đầu tôi…
“À,” tôi buột miệng nói thành lời. Nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tôi biết người này.
Mỗi buổi trưa thứ bảy, người tên Pierre này sẽ đến nhà thờ để cầu nguyện cho nữ thần. Đó là một ông già với làn da rám nắng, đôi mắt híp hơn cả Marie!
Trong mỗi chuyến thăm, ông ấy đều mang theo rau củ có thể ăn ngay để làm đồ ăn nhẹ cho bọn trẻ. Cà chua, rau ngọt, và cả trái cây. Ông cũng đã cho cả tôi một vài lần.
Pierre luôn tươi cười vui vẻ mỗi khi đến nhà thờ.
Đầu óc đã hơi lẫn, ông hay gọi nhầm Marie thành Marue. Ông còn gọi tôi là “Thiên thần-sama”. Mặc dù bị tôi sửa nhiều lần, ông vẫn cứ gọi như vậy…
Tuy nhiên, tôi đã không gặp ông gần đây.
“Ờm, ông nội luôn… nhắc đến một thiên thần có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp rất tốt với ông … Chà, nói đến những người có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp trong ngôi làng này, thì chỉ có gia đình Owen … Nhưng tôi không nghĩ là… họ… Ah… ”
Người phụ nữ hoảng hốt, ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi sợ hãi.
Cháu của Pierre, hả?
Giờ mới nhớ, ông ấy đã từng nói với tôi rằng mình có một đứa cháu. Tuy nhiên cứ mỗi lần ông lại kể về cháu mình bằng một cái tên khác nhau.
"Vậy cô là cháu của Pierre-san?"
Khuôn mặt của người phụ nữ sáng lên, và cô ấy gật đầu vài cái.
“V-vâng! Ngài có biết ông không ạ!?"
“… Tôi chỉ biết qua tên thôi.”
“V-vậy sao…?”
Tôi đã nói dối.
Tôi đã gặp ông cụ Pierre-san vài lần. Nhưng nếu tôi nói với cô ấy điều đó, đồng nghĩa với việc thú nhận tôi hay quanh quẩn trong nhà thờ. Gia đình tôi mà biết chuyện này thì rắc rối to.
Cần giảm thiểu khả năng cha của Lian sẽ phát hiện ra sự thật này càng nhiều càng tốt. Tôi phải thật cẩn trọng.
Cháu của Pierre-san bám rễ tại chỗ, như thể cô đang lạc trong suy nghĩ.
Có vẻ như cô ấy vẫn còn điều gì đó muốn nói với tôi.
Tôi tự hỏi chuyện gì.
… Có lẽ có chuyện gì đã xảy ra với Pierre-san già nua chăng?
“… Còn điều gì khác mà cô muốn nói với tôi không?”
“V-vâng! Ờ, à, ông tôi… đang bị ốm… ”
"Hả?"
“Ông tôi đang ốm liệt giường. Trước đây ông có thể sống một mình, nhưng bây giờ cần tôi chăm sóc. Và… ”
"Nghiêm trọng vậy à?"
Đó là lý do tại sao ông ấy không thể đến nhà thờ nữa hả?
“Bác sĩ nói với tuổi tác và sức lực hiện giờ của ông rất khó hồi phục…”
"Vậy sao…?"
“Vì tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên cũng không sao cả. Ông tôi năm nay đã 97 tuổi. Tôi nghĩ… ông đã sống đủ hạnh phúc rồi. Chính ông cũng vừa nói vậy vừa cười nên tôi cũng đã chấp nhận điều này… Vì vậy ”
Cô xoắn vặn những ngón tay một cách lo lắng.
"Chuyện gì?"
“Vì vậy… Ông đã nói một số thứ. Vì ông không thể đến nhà thờ nữa, ông lo lắng có làm Thiên thần-sama phật lòng không… Ông có vẻ rất buồn khi nói ra điều này. ”
“Eh… Đó là…”
Người phụ nữ nhìn vào tôi, vẫn đang co duỗi các đầu ngón tay, biểu cảm của cô cho thấy không hy vọng quá nhiều.
“Về chuyện đó… Tôi biết rằng Lian-sama rất bận. N-nhưng, tôi hy vọng ngài có thể đến thăm ông tôi dù chỉ là một chút… Làm ơn…? ”
“… Nhưng, tôi không phải là thiên thần mà Pierre-san đang nói đến…”
"Vâng. Vâng tôi biết. Nhưng bây giờ, chỉ có một người có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp ở đây. Và đó là ngài, Lian-sama. Cho dù hai người không phải là một cũng không sao. Nếu ngài nói với ông rằng mình đến để gặp ông, chắc chắn ông tôi sẽ cảm thấy thanh thản… ”
Ngay cả khi tôi không phải là người đó.
… Ông ruột của tôi, người nằm liệt giường tại bệnh viện, đã gọi tôi bằng tên con gái của ông trong những giây phút cuối đời của mình.
Y tá bảo tôi phải luôn ở bên ông, giúp ông ra đi thanh thản hơn. Vì vậy, tôi đã trả lời với tư cách là con gái của ông, với tư cách là mẹ tôi. Và tôi đã ở bên ông cho đến hơi thở cuối cùng.
Cuối cùng…
Tôi hiểu rồi…
Đây là giây phút cuối đời của Pierre-san, phải không?
“À, ờ… Lian-sama?”
“… Nếu chỉ một lát, thì…”
"C-cảm ơn ngài rất nhiều !!"
Sau khi theo người phụ nữ về nhà, tôi thấy Pierre-san đang nằm trên giường.
Thân hình gầy gò kinh khủng.
“… Ông ơi, Thiên thần-sama đến gặp ông này!”
Ông già khẽ mở mắt. Ngay khi ông nhìn thấy tôi, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
“Ồ! Ồ… Thiên Thần-sama… Không phải là Thiên Thần-sama đây sao… !? Ahh, tôi chưa từng nghĩ rằng… ngài sẽ đến một nơi như thế này… Tôi rất vui… vì ngài đã đến đây để gặp tôi… Cảm ơn, cám ơn… ”
Ông vươn cánh tay gầy guộc như cành cây khô. Tôi nắm lấy bàn tay ấy.
… Giống như ông tôi, bàn tay của ông ấy chỉ còn da bọc xương.
“Thiên Thần-sama , Thiên Thần-sama . Tôi đang bệnh tật thế này nên không thể đến nhà thờ nữa rồi… Tôi xin lỗi… ”
"…Không. Không sao cả. Đừng bận tâm ”.
“N-nhưng…”
“Trước đây không phải ông đã chăm chỉ đến nhà thờ sao? Như vậy là đủ rồi. ”
“T-thật vậy sao…?”
“Đúng vậy."
Khi tôi mỉm cười, khuôn mặt già nua đầy lo lắng và nhợt nhạt của Pierre-san giờ đã nhuốm một chút hồng.
“Err, còn… bọn trẻ…”
"Chúng vẫn luôn tràn đầy năng lượng như mọi khi."
"Vậy sao! Hehe… tôi rất vui. À, vào thời gian này cam trong vườn nhà tôi đã kết trái. Xin hãy lấy đi bao nhiêu tùy thích. Không thể mang chúng đến nhà thờ nữa, tôi rất buồn, nhưng… ”
Pierre-san bắt đầu ho, tôi lo lắng bước đến gần đỡ và vỗ lưng cho ông.
Ho khi đang nằm không tốt cho sức khỏe. Nó hại dạ dày và có thể làm bạn sặc nước bọt nếu không cẩn thận. Vị trí tốt nhất để ho là quay mặt sang một bên.
Đó là những gì cô y tá nói với tôi khi đưa ông tôi nhập viện.
Khi tôi cố gắng đẩy người ông ấy để quay sang một bên, Pierre-san nhướng mày và vẫy bàn tay gầy guộc của mình.
"Ahh." Ông ho. “Ngài… ngài không cần phải làm vậy đâu…”
“Tốt hơn là nên quay mặt sang một bên khi ho. Từ từ, bình tĩnh và thở đều… Đúng vậy. Dù không ngồi dậy được thì cũng không sao ”.
“Cảm ơn rất nhiều… Ahh, Thiên Thần-sama thực sự, rất tốt bụng…”
"Không, tôi không phải…"
Ông già Pierre-san nheo đôi mắt vốn đã hẹp lại, ngước nhìn tôi.
“Phải rồi, trong ruộng của tôi còn có rau nữa… Xin hãy nhận lấy chúng…”
"…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhận lấy chúng với lòng biết ơn. ”
"Vâng, vâng! Thời tiết năm nay thật tuyệt, và rau rất ngọt ... Tôi chắc chắn rằng chúng sẽ rất ngon ... Xin hãy dùng thử chúng. Nếu Thiên Thần-sama thích, tôi sẽ rất vui, nhưng… ”
“… Đừng lo lắng. Tất cả các loại rau và trái cây mà trước đây ông mang đến nhà thờ đều rất ngọt và ngon lành ”.
Ông già Pierre-san mỉm cười, má ửng hồng. Ông có vẻ thực sự hạnh phúc.
“Ahh… Vậy à…! Tôi rất vui… Cảm ơn ngài rất nhiều… vì đã làm cho tôi hạnh phúc như thế này… Thiên Thần-sama. ”
Sau mỗi cái vỗ lưng, những cơn ho dần dịu đi.
Ông già Pierre-san có vẻ thoải mái và gật gật đầu.
Tôi nên để ông ấy nghỉ ngơi bây giờ, phải không?
Khi tôi từ từ bỏ tay ra, ông già Pierre-san lẩm bẩm, “… Ahh… Nếu … có thể… đến nhà thờ thêm lần nữa… tôi muốn đi… Và rồi… trò chuyện thêm lần nữa… với mọi người… và Thiên Thần-sama …”
“Pierre-san…”
… Hồi đó, ông tôi luôn nói với tôi rằng mình muốn về nhà.
Tôi sẽ trả lời rằng không sao cả, rằng ông sẽ sớm khỏe lại. Rằng ông nên nghỉ ngơi để có thể về nhà vào ngày mai.
Giống như cách tôi đã làm trong thế giới trước đây của mình, tôi cúi xuống bên cạnh Pierre-san và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông bằng cả hai tay.
Và cũng giống như trước đây… tôi nở một nụ cười trên môi. Và nói điều tôi đã nói trong quá khứ với ông tôi.
“… Không sao đâu. Ông chắc chắn sẽ… khỏe lại sớm thôi. Đó là lý do tại sao, hãy nghỉ ngơi đi. … Khi ông khỏe trở lại, hãy đến nhà thờ một lần nữa ”.
"Đúng vậy…! Ahh… Tất nhiên, tất nhiên là tôi sẽ… Vì tôi sẽ trở lại… Xin hãy chờ tôi… Thiên Thần-sama … Cảm ơn rất nhiều… ”
Ông già Pierre-san nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ yên bình, có lẽ do đã kiệt sức.
Vẻ mặt ông rất mãn nguyện.
Người phụ nữ đến gần tôi và cúi đầu lia lịa như gà mổ thóc.
“Cảm ơn ngài rất nhiều, Lian-sama… Ahh, ngài thực sự… thực sự là thiên thần mà ông tôi đã nhắc đến… Tốt quá rồi…”
Đứng dậy, tôi lắc đầu.
"…Không. Tôi không tử tế. Tôi không tử tế chút nào… Bất chấp những hành động lúc này, tôi thực sự là một kẻ tàn nhẫn và bất công. Tôi chỉ toàn nói dối mọi người thôi. Tôi… một kẻ dối trá…Lươn lẹo và dối trá. ”
"Hả?"
“… Chà, đã đến lúc tôi phải quay lại rồi.”
“V-vâng. C-cảm ơn ngài… rất nhiều… ”
Tôi bước ra cửa trước, bỏ lại phía sau người phụ nữ đang bối rối.
Shurio, người đang đợi bên ngoài, liếc nhìn tôi. Vì lý do nào đó, anh hơi cau mày.
“… Cậu chủ? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sắc mặt của ngài… ”
"Không có gì. Vì tôi còn công việc phải làm, hãy khởi hành thôi. Đánh xe đi. ”
"T-tôi hiểu rồi."
Dù mệt mỏi vì di chuyển cả ngày nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Vì chẳng thể khác được, tôi sử dụng thời gian này để sắp xếp các ghi chú buổi sáng.
Đã mười ngày kể từ khi kỳ nghỉ xuân bắt đầu.
Lần tới khi tôi đến thăm nhà thờ, tôi gặp cháu của Pierre-san. Cô ấy mặc đồ đen.
Có vẻ như cô có điều gì đó muốn nói với Marie.
Nhìn thấy tôi, người phụ nữ cúi đầu và nở một nụ cười mệt mỏi với tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhận ra một chút hạnh phúc từ nó.
“… Lian-sama. Cảm ơn ngài rất nhiều vì ngày hôm trước. Nhờ có ngài mà ông nội đã yên gnhir trên thiên đàng ”.
"Vậy sao…?"
Marie nhìn biểu hiện của tôi, và hơi cau mày.
“Lian-sama? Chuyện gì đã xảy ra? Khuôn mặt của ngài… ”
“Không-không có gì. Tôi ổn."
"Thật không? Nếu ngài thấy mệt, xin hãy nghỉ ngơi một chút ”.
"Vâng. Tôi sẽ làm như Sơ nói. "
Khi đi ngang qua nhà cầu nguyện để về Phòng Nghiên Cứu và Phát Triển của mình, tôi nghe thấy người phụ nữ nói rằng đã có vài người được chôn cất vào cùng ngày này.
Marie trả lời rằng mùa xuân là mùa của sự bắt đầu và kết thúc.
Ahh, thật sao?
Bằng cách nào đó, tôi hoàn toàn hiểu điều này sau khi trải nghiệm nó một cách tàn nhẫn.
Nhắc mới nhớ, cha mẹ tôi cùng mất trong một vụ tai nạn đầu mùa xuân
Không chỉ vậy, cả ông nội của tôi, người đã luôn chăm sóc và chơi với tôi ngay cả khi rất mệt mỏi, và Sanda chú chó shiba cưng của tôi đã chết vào ngày đầu tiên nhập trường trung học.
Và bây giờ là ông cụ Pierre-san.
Marie cũng sẽ… chết vào một ngày nào đó phải không?
Tôi tự hỏi liệu nó có xảy ra vào mùa xuân nữa không. Tôi có cảm giác là có thể.
Hình ảnh một người nào đó với những lọn tóc vàng vụt qua tâm trí tôi. Tôi nhanh chóng đẩy ra xa những suy nghĩ đó.
Anh chàng đó sẽ không sao đâu.
Cậu ta còn sống và sẽ trở lại sau hai tuần.
Đó là những gì Alfred đã nói với tôi trước ngày rời đi… Cậu ấy chắc chắn sẽ quay trở lại.
… À, nhưng mà…
Trước đây, bố mẹ tôi cũng đã nói với tôi rằng họ sẽ trở lại sớm sau chuyến du lịch và sẽ mua cho tôi thật nhiều quà.
Mùa xuân… Tôi không thích mùa này cho lắm.
Nó luôn cướp đoạt đi những người thân yêu nhất của tôi… Lần nào cũng vậy.