Shinitakunai node Eiyuu-sama wo Sodateru Koto ni Shimasu

chương 13: anh hùng vắng mặt phần một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi hiện đang đối mặt với một vấn đề đau đầu.

“Ừm…”

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế đắt tiền trong phòng mình, dọc bên tường là những hoa văn chạm khắc không nghi ngờ gì được tạo nên bởi một người thợ mộc bậc thầy. Tôi khoanh tay, quan sát những món đồ nằm rải rác trên bàn làm việc.

Có rất nhiều [Khởi Nguyên Ma Thạch] cần được nạp.

Những viên đá hiếm này trong suốt và có kích thước bằng lòng bàn tay. Lớn hơn kích thước của ba cục pin cộng lại. Chúng trông giống như những khối pha lê, và có một thanh trụ được khắc ở chính giữa, với cổ ngữ chạy dọc xuống thân.

Tôi đang có khoảng một trăm viên như thế.

Tất cả là nhờ số tiền tiêu vặt khổng lồ hàng ngày cha mẹ cho mà tôi có thể tích trữ những viên đá này, mỗi ngày từng chút.

Tiền tiêu vặt của giới nhà giàu thật… đáng kinh ngạc!

Tôi không nghĩ mọi người nên cho con cái mình nhiều tiền như vậy. Đây là lý do khiến trẻ con nhà giàu dễ hư hỏng. Thay vào đó, họ chỉ nên cho một khoản tiền vừa đủ, khuyến khích chúng tiết kiệm để mua những thứ mình muốn. Chúng nên biết quý trọng tiền bạc hơn!

Chà, trong trường hợp này… Khoản trợ cấp vô lý nêu trên là thứ giúp tôi bớt đau đầu hơn và có thể làm những gì mình muốn.

Mỗi viên [Khởi Nguyên Ma Thạch] dùng để bổ sung ma lực đều được làm bằng đá quý. Do vậy chúng khá đắt đỏ. Chỉ một viên đá cỡ lòng bàn tay cũng trị giá khoảng ba nghìn yên theo giá tiền ở thế giới ban đầu của tôi. Một đứa trẻ bình thường sẽ không thể nào mua được thứ này.

Nếu tôi tích trữ thành công ma lực vào thứ này, thì giống như một cục pin, tôi có thể sử dụng năng lượng bên trong làm nhiên liệu cho nhiều loại thiết bị ma thuật khác nhau mà tôi tạo ra. Khi đã dùng hết ma lực, nó sẽ trở thành một viên đá trong suốt bình thường.

Đánh giá theo kích thước của mỗi viên đá, nếu sử dụng toàn bộ ma lực của mình, tôi có thể sạc khoảng ba viên mỗi ngày.

Haizzzz nản quá đi!

Liệu có cách nào dễ dàng hơn để sạc đầy những viên đá này không….

Như là, bạn biết đấy, một thứ gì đó với nguồn ma lực dồi dào. Một nguồn ma lực giống như suối nước nóng, liên tục chảy, để người ta muốn lấy bao nhiêu tùy thích… Trời ơi, thèm đi suối nước nóng quá— không! Tập trung nào. Mình biết

kiếm đâu ra đây—

Đột nhiên, hình ảnh những lọn tóc vàng óng ánh hiện lên trước mắt tôi.

"AHHHHHH !!!"

Tôi bắn ra khỏi chỗ ngồi và xô ngã ghế theo phản xạ.

Không phải có người như vậy sao ?!

Một người có trữ lượng ma lực dường như vô tận ?!

Đúng vậy, tôi có thể yêu cầu Alfred sạc những viên đá này! Tôi sẽ nhờ Anh hùng tương lai! Nếu là cậu ta, chắc chắn có thể hoàn thành điều này trong nháy mắt! Nhiệm vụ này hoàn toàn phù hợp với cậu!

Nhưng rồi tôi lại thở dài.

Tôi đã quá phấn khích sau khi tìm ra một giải pháp tuyệt vời cho vấn đề của mình, nhưng lúc này một vấn đề khác lại nổi lên.

Làm sao để nhờ Alfred sạc những viên đá này cho tôi bây giờ?

Sau một lúc, tôi bình tâm lại, ngồi xuống ghế. Khoanh tay trước ngực.

Làm sao để Alfred đồng ý giúp tôi? Có điều gì tôi có thể trao đổi để được cậu giúp đỡ không? Có thứ gì đó tôi có thể dùng để dụ cậu ta không … (T/N: sắc dụ :v)

"Ah !!"

Có rồi!

Wow, sao hôm nay mình thông minh đột xuất vậy?!

"Mình sẽ nói đây là một công việc làm thêm!"

Nói mới nhớ, lần cuối cùng tôi gặp Alfred ở nhà thờ, cậu ta vừa mới hoàn thành công việc làm thêm ngắn hạn và đang tìm thêm công việc mới! Chắc chắn cậu ta sẽ cắn câu thôi.

Yosh, triển thôi.

Tuy nhiên, tôi sẽ phải thương lượng giá của từng viên đá với cậu ta. Tôi tự hỏi giá trung bình cho những thứ này là bao nhiêu. Chẳng biết nữa. Vâng, Alfred nên hiểu rõ về thứ này hơn tôi, vì trước đây cậu ta đã làm rất nhiều công việc bán thời gian. À, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi tham khảo ý kiến của Lowendal về giá cả thị trường trước. Nếu việc sạc ma thạch quá đắt đỏ, tôi muốn có được cái giá tốt nhất.

Tôi sẽ kiểm tra kỹ năng đàm phán của mình! Và tôi không có ý định thua cuộc đâu!

Cũng giống như với cửa hàng trà và đồ ngọt yêu thích của tôi. Lúc đầu, họ rõ ràng đã cố ý hét giá cao và tôi đã phải mặc cả xuống. Không đời nào tôi mua bất cứ thứ gì với giá niêm yết. Cảm giác thương lượng được thấp một nửa so với giá ban đầu thật tuyệt vời!

Hài lòng với kế hoạch của mình, tôi gật đầu, nhét đống tinh thể trong suốt khổng lồ vào một chiếc túi.

* * *

Vì tôi không thể đề cập đến công việc bán thời gian ở trường, tôi sẽ thảo luận về vấn đề này với Alfred vào cuối tuần, sau khi cậu ta đi làm về.

"Vậy khoảng một nghìn Erd mỗi mảnh tinh thể thì sao?"

Erd là đơn vị tiền tệ của thế giới này. Nó có giá trị tương đương với tiền tệ trong thế giới ban đầu của tôi. Chi phí sinh hoạt nữa. Điều này làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều cho tôi.

Với mười mảnh, cậu ta có thể nhận được mười nghìn Erd. Mức lương theo giờ giá thị trường cho một công việc bán làm thêm là một nghìn Erd, vì vậy đây là cái giá hời cho cậu ta. (T/N: Ai vừa bảo sẽ mặc cả giá tốt ấy nhỉ? :v )

Tôi ngồi cạnh Alfred trong phòng ăn khi cậu ta đang ăn tối, cố gắng thương lượng mức lương.

Ăn hết món thịt hầm và bánh mì do Marie làm, Alfred quay mặt về phía tôi, nhướng mày. (Tôi cũng được mời ăn tối đấy nhé. Đồ ăn ở đây có hương vị “ngon như nhà làm” hấp dẫn làm sao.)

Đã ăn xong rồi sao? Cậu không phải ăn quá nhanh sao? Làm ơn chậm lại. Cậu biết đấy, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.

"Một ngàn."

"Ừm."

Alfred nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cậu ta dường như đang xem xét lại. Sau đó, sau khi vuốt ve quai hàm của mình, cậu ta đột nhiên quay lại đối mặt với tôi một lần nữa. Gật đầu.

"…Đồng ý."

"Có thật không!!?"

Tôi làm được rồi!!

Thật là một cuộc thương lượng nhanh chóng !! Nhưng tại sao cứ có cảm giác như tôi chưa

thương lượng được gì cả?

Tôi hớn hở mở chiếc cặp da của mình và đặt chiếc túi vải chứa đầy Khởi Nguyên Ma Thạch lên bàn.

“Đây là một trăm viên ma thạch. Cậu cứ từ từ mà làm. Bất kỳ số lượng nào hoàn thành đều sẽ có ích. Tôi sẽ trả cậu tùy theo số lượng đá được sạc cho mỗi lần trao đổi— ”

Sau khi nhìn thấy có bao nhiêu [Khởi Nguyên Ma Thạch] trong túi, mắt cậu ta mở to.

“Một trăm mảnh? Cậu cần nhiều như vậy để làm gì? ”

“Hả !? N-nó… nó có rất nhiều việc. Nhiều, nhiều việc! Uhh, đúng rồi. C-cha tôi cần chúng. Vì cậu dường như có rất nhiều ma lực dư thừa, tôi đã nghĩ tại sao không sử dụng chúng. Đó là một thỏa thuận không tồi, phải không? ”

"Chà ... Đúng là thế."

“Uh huh. Vấy được rồi! Hãy làm thử trước, Truyền ma lực của cậu vào mảnh đá này cho tôi. "

Tôi lấy ra trong những viên pha lê trong suốt từ chiếc túi và đặt nó trong tầm tay của Alfred.

“Giống như phương pháp [Truyền Ma Lực], cậu chỉ cần đổ ma lực của mình vào bên trong viên đá này. Hãy coi viên đá như một vật chứa trống rỗng. Nó khác với việc truyền ma lực cho người khác. Không có kháng cự, vì vậy nó khá đơn giản. "

“Ồ…”

"Thử đi."

Alfred nhẹ nhàng nắm lấy viên pha lê, và bắt đầu rót ma lực của mình vào.

Tinh thể không màu nhanh chóng chuyển thành màu cam, và rồi màu đỏ—

Và nó vỡ tan.

Bột mịn lấp lánh, trong suốt rơi qua kẽ hở giữa các ngón tay của Alfred.

“Cái… !?”

"Vỡ rồi."

Cái quái gì ?!

T-tên ngốc này! Thứ đó có giá trị ba nghìn Erd đấy! Và cậu ta nghiền nát nó thành từng mảnh trong nháy mắt! T-thật lãng phí !!

Tôi hiểu là cậu có thể sạc ma lực với tốc độ của một viên đạn, nhưng đâu cần phải nghiền nát ba nghìn Erd của tôi thành bụi cám, đồ đần độn !!

"Đồ ngốc! Sạc nó nhẹ nhàng thôi! Nhẹ nhàng! Cậu đã rót quá nhiều ma lực vào nó, đầu đất! Não cậu chỉ có ma lực thôi hả? Hãy dừng lại ngay lập tức khi viên đá chuyển sang màu cam đậm! ”

Tôi đành lấy ra một viên khác, dúi vào lòng bàn tay Alfred.

Tôi không thể để cậu ta phá vỡ một viên nữa. Nếu Alfred có vẻ như sắp nghiền vỡ nó, tôi sẽ phải nhanh chóng giật nó ra khỏi tay cậu ta! Để phòng hờ, tôi nắm lấy tay cậu ta, bàn tay đang sạc đá.

“H-hãy thử một lần nữa.”

Alfred gật đầu, và bắt đầu tập trung vào viên pha lê.

Viên đá trong suốt từ từ chuyển sang màu cam. Thấy chưa, Cứ tập trung là cậu làm được thôi! Thật là, sao không làm điều đó ngay từ đầu đi.

Trước khi viên đá chuyển màu đỏ, tôi gõ nhẹ vào tay Alfred và cậu dừng lại.

Cậu ta mở lòng bàn tay của mình. Một tinh thể màu đỏ cam đậm nằm bên trong, màu sắc cho thấy nó đã được sạc đầy.

Tác phẩm hoàn hảo mà tôi mong đợi từ Alfred. Tôi mỉm cười và gật đầu.

“Thấy chưa, nếu cậu làm đúng cách thì đâu có vấn đề gì? Uh huh, làm tốt lắm! ”

Nói xong, tôi ngẩng lên. Alfred cũng đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. Cậu ta cười.

Tôi sửng sốt và nhanh chóng rời mắt đi

… Tôi đang làm cái gì vậy, mỉm cười như thể chúng tôi hòa hợp lắm vậy? Điều này không ổn chút nào.

“… C-cứ sạc những viên đá còn lại như cách cậu vừa làm. Cậu đã hiểu chưa? ”

"Tôi hiểu rồi. À Lian, thời hạn có gấp không? ”

“Hả? Thời hạn… À, tôi muốn nó hoàn thành nhanh nhất có thể…. Cậu có việc gì khác cần làm không?”

Alfred gật đầu. "Ba tuần kể từ ngày mai sẽ là kỳ nghỉ xuân, phải không?"

“Y-yeah. Đúng vậy. Có chuyện gì thế?"

Ba tuần bắt đầu từ ngày mai, trường học trung học sẽ cho nghỉ.

Rất nhiều học sinh cần phụ giúp gia đình mình công việc đồng áng, vì vậy trường học tạm nghỉ vào thời gian đó. Đó là một mùa bận rộn đối với người nông dân, vì đó là thời kỳ gieo hạt.

Tôi cũng rất bận rộn. Tôi vẫn cần chế tạo thêm thiết bị báo động quỷ và việc vẽ bản đồ cho làng cũng chưa hoàn thành nữa. Vì vậy, tôi đang lên kế hoạch sử dụng kỳ nghỉ xuân để đẩy nhanh tiến độ.

“Ngày mai, tôi sẽ đi cùng vợ chồng Cheddar-san đến làng Fothel. Đường đến đó phải băng qua một ngọn núi. Đó là lý do tại sao tôi sẽ vắng mặt ở nhà thờ nhiều nhất là hai tuần. ”

Vắng mặt…?

"…Hả!?! T-tại sao !? Và sao lại lâu như vậy ?! ”

“Có khả năng là chuyến đi sẽ kéo dài hai tuần… Chúng tôi cũng mang theo cả bò và ngựa trong chuyến hành trình. Họ hàng của Cheddar-san có một trang trại ở làng đó, nhưng có vẻ như quá nửa số gia súc của họ đã chết vì bệnh dịch. Vì vậy, họ đã đến làng của chúng ta để yêu cầu một số lượng lớn gia súc. Cheddar-san và vợ mang theo tám con bò … Và, họ muốn tôi đi cùng. ”

À, tôi hiểu rồi. Họ có lẽ muốn cậu ta làm vệ sĩ… Vì Alfred rất mạnh.

“Làng Fothel…”

Bối rối quá.

Giờ thì tôi nhớ rồi.

…Đúng rồi.

Vậy là chúng ta đã ở giai đoạn này ...

Chúng ta đã qua trung đoạn của arc “Ngôi Làng Khởi Đầu”. Đây là sự kiện chỉ có Alfred xuất hiện. Nói cách khác, tôi không được tham gia.

Sau khi băng qua một ngọn núi, Alfred sẽ gặp một nữ du hành trong một ngôi làng gần khu rừng, một người đi chu du xuyên thế giới như một người hành hương.

Nữ du hành này có thể đọc chiêm tinh, thứ được xem như sức mạnh thần thánh với một số người. Và cô sẽ đọc số phận của Alfred. Mặc dù không biết chính xác thời gian, cô ấy biết rằng tương lai của cậu ấy chứa đầy buồn đau.

Kể từ lần gặp đầu tiên, tôi đã luôn giúp đỡ Alfred, đảm bảo rằng cậu ta đi đúng hướng. Vì vậy, cốt truyện vẫn nên đưa cậu đi đúng hướng.

Ngay trước ngày tàn sát đó, tai ương chồng chất đang chờ đợi cậu.

Ngày mà tất cả những người thân yêu của cậu lìa xa cõi đời, không còn quá xa cũng không quá gần.

“Tôi hiểu rồi… Khi nào cậu… khởi hành?”

“Ahh. Vào sáng sớm mai. Đó là lý do tại sao tôi rất vui vì mình có thể gặp cậu ngày hôm nay. Lần kế tiếp chúng ta sẽ gặp nhau… sẽ là sau hai tuần.

Hai tuần.

Trên thực tế, sự kiện này không nguy hiểm như sự kiện “Tập Huấn Trại Hè”.

Dù vậy, Alfred sẽ đi chu du ở những nơi không có thiết bị chống quỷ. Nếu không may, cậu ta có thể gặp phải một số con quỷ lang thang trên núi.

Theo cốt truyện của trò chơi, Alfred, Cheddar-san và vợ của Cheddar-san sẽ chạm trán với một đám quỷ.

Những con quỷ trong vùng này phần lớn khá yếu, và ngay cả khi bị đói, chúng cũng sẽ không tấn công con người.

Nhưng Alfred và nhóm của cậu ta vẫn bị tấn công.

Chà… Lần này, Alfred sẽ không chiến đấu đơn độc, nên sẽ ổn thôi.

Cheddar-san có thân hình to lớn, giống như một đô vật. Ông ấy cũng siêu mạnh. Đến mức việc nhấc bổng một con bò với ông chỉ là trò trẻ con. Trên thực tế, theo cốt truyện của trò chơi, ông sẽ thực sự nhấc một con bò trong cuộc hành trình này! Quá tuyệt vời. Xin hãy tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Nếu tôi không nhầm thì bà vợ của ông cũng có thể một mình tay đôi với gấu. Kinh thật. Quá tuyệt vời. Quả là một cặp đôi quyền lực.

Đó là lý do mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Tôi rút từ trong túi ra ba viên thuốc phục hồi, những thứ mà tôi luôn mang theo bên mình, và nhét chúng vào túi áo ngực của Alfred.

Sẽ không quá nguy hiểm, vì vậy có thể cậu ta sẽ chỉ phải chiến đấu một lần trong suốt cuộc hành trình. Tuy nhiên, Alfred sẽ dành phần lớn thời gian ở vùng núi hoang vu và có thể bị thương bởi những lý do khác. Vì vậy, tôi đã cho cậu ta nhiều hơn một viên thuốc phục hồi. Có khả năng Cheddar-san hoặc vợ ông ấy cũng sẽ bị thương nữa.

“H-hãy mang theo mẫu thử nghiệm thuốc phục hồi này. Cả thứ này nữa…"

Tôi tháo mặt dây chuyền do mình tự chế tạo “Ngôi Sao Hộ Mệnh Số 8” trên cổ và đưa cho Alfred.

“Đ-đây. Đây cũng là một mẫu thử nghiệm, vì vậy… sao cậu không làm chuột bạch cho tôi nhỉ? Nó tích hợp công nghệ mới và có thể xua đuổi ác linh. Cậu chỉ cần nắm chặt phần có chạm khắc trên chiếc vòng, và niệm 'Flash', nó sẽ phát ra ánh sáng chói mắt mà lũ quỷ ghét. À-à rồi cả… ”

"Lian."

Nhưng tôi phớt lờ cậu ta. Thay vào đó, hãy lấy ra một gói “Bánh Quy Năng Lượng” mà tôi đã để dành và còn thời hạn sử dụng dài. Thứ mà tôi định chuẩn bị cho cuộc sống trong trại tị nạn khi lũ quỷ phá hủy ngôi làng.

“Đây ... Đây là lương khô. Để được lâu đấy. H-hãy nhớ dùng thử. Và còn nữa…"

“… Lian.”

Alfred nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Bình tĩnh đi. Tôi không sao mà. Đừng quá lo lắng. Tôi trở sẽ về sau hai tuần. ”

Vì lý do nào đó, mà giọng điệu cậu ta như đang dỗ dành một đứa con nít.

“Tôi bình tĩnh mà. Cậu nói gì vậy? Ai… ai nói tôi lo lắng chứ. "

"Vậy sao?"

“Ừ-ừm. À, đúng rồi, cậu có thể bắt đầu công việc mà tôi đã đề nghị trước đó sau trở về. Vì thế…"

Nếu tôi không nói vậy, thì cậu sẽ mang theo những viên đá đó trong cuộc hành trình mất?

Sau cùng thì, việc thiếu hụt ma lực trong chuyến đi sẽ rất nguy hiểm.

“Tôi hiểu rồi… Phải rồi, Lian. Khi tôi không có ở đây, cậu có thể đến thăm Sơ Marie và những đứa trẻ được không? Không cần đến thường xuyên đâu. "

“Cái đó… tôi lo được…”

"Cảm ơn."

Alfred mỉm cười.

Sau khi nhìn thấy nụ cười ấy, tôi không thể không dời mắt đi.

Ahh.

Cuối cùng, Alfred sẽ biết tất cả về tương lai đen tối đang chờ đợi mình.

Một tương lai nơi những người thân yêu của cậu không còn.

Trải nghiệm bi thảm như vậy sẽ để lại trong tim cậu những vết thương, những vết thương không bao giờ phai mờ tạo thành tổn thương vĩnh viễn.

… Giống như những gì đã xảy ra với tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn và nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Alfred. Tôi đứng dậy.

"Tôi-tôi về nhà đây!"

"Tôi hiểu rồi. Để tôi tiễn cậu ra cổng ”.

“K-không, đừng. Không sao đâu. Mình tôi là được rồi… Tôi sẽ đi sau khi chào tạm biệt Marie-sama và bọn trẻ. ”

Vào lúc này, Marie và lũ trẻ chắc hẳn đang cầu nguyện buổi tối.

Nghi lễ này được thực hiện ngay trước giờ đi ngủ.

Họ cảm tạ nữ thần vì một ngày suôn sẻ, hát một bài thánh ca mong một đêm yên bình và sau đó cầu nguyện cho một ngày mai tốt lành.

Những đứa trẻ nhỏ nhất có lẽ đã ngủ.

Những đứa trẻ từ nhà thờ thức dậy cùng nhau trong ánh nắng ban mai và đi ngủ khi mặt trăng đã lên. Thời gian biểu của chúng hoàn toàn khác với thời gian biểu vô tổ chức của tôi, thật bình lặng. Một cuộc sống điều độ và lành mạnh.

Nhặt túi lên, tôi quay về phía lối ra phòng ăn.

Mặc dù tôi đã nói với Alfred rằng mình không cần tiễn, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết một mình đi vào phòng thờ. Và cậu ta theo tôi đến tận cổng.

Tôi khẽ vẫy tay trước cổng.

Như cách chúng tôi luôn làm.

“Hẹn gặp lại, Lian. Cẩn thận trên đường về đấy. ”

“C-cậu cũng vậy. Chà, dù sao thì đâu có thứ gì giết nổi cậu. "

"Vậy sao?"

Mặc dù lời nói của tôi phần tàn nhẫn, Alfred vẫn cười vui vẻ.

Ngay khi tôi vừa bước chân ra khỏi cổng, Alfred nắm lấy cổ tay tôi.

"C-cái gì?" Câu hỏi của tôi dường như khiến cậu ta do dự, và nhìn xuống. Sau đó cậu lại nhìn lên tôi.

“… Có thể cho tôi một phước lành không…?”

"'Phước lành?'"

À, cái đó hả?

Một phước lành. Nói cách khác, một lời cầu nguyện mà Marie và dân làng sẽ nói với những vị khách sắp rời làng . Để họ có một hành trình an toàn, đích đến sẽ mang lại may mắn cho họ.

Ý cậu ta là vậy à?

Một phước lành…

…Từ tôi?

Nhưng… mà xấu hổ lắm… trời ạ

Không. Không đời nào…!!

Ý tôi là, tôi sẽ phải áp má mình vào má cậu ta đúng không !? Mà còn cả hai bên má nữa !!

Cách chào hỏi kiểu phương Tây này có quá nhiều tiếp xúc da thịt đối với tôi! Không, không!! Họ cũng hôn nhau ngay trước bàn dân thiên hạ như không có chuyện gì! Các người không thể… tế nhị hơn một chút sao !? Làm ơn đi! Thực sự tôi đang bị sốc văn hóa đấy!

Một nụ cười lẻ loi thoáng qua môi Alfred và cậu thả tay tôi ra.

"…Đừng bận tâm. Chà, không sao đâu ”.

Có thực sự là “không sao” không?

Vai Alfred đang chùng xuống thấp và khuôn mặt trông đầy miễn cưỡng và cô đơn.

Kiểm chế bản thân đi. Nghiêm túc đấy. Thật là.

Cậu không thể nào tuyệt vọng chỉ vì điều này! Còn những trận chiến phải đối mặt trong tương lai thì sao?

Ahhh nghiêm túc đấy…!

Tôi tập trung hết ý chí, nắm lấy cổ áo Alfred bằng cả hai tay.

Alfred cúi người về phía tôi sau khi bị tôi kéo lại gần.

“… Cầu mong Nữ thần phù hộ cậu, soi sáng con đường nơi cậu đi đến. '"

Tôi áp má mình vào má Alfred, từ phải rồi sang trái. Cảm giác man mát khi chạm vào.

"G-giờ cậu thỏa mãn chưa?"

Tôi nhìn chăm chăm vào Alfred. Đôi mắt cậu run rẩy và ướt đẫm nước mắt.

Tại sao lại khóc rồi?

Tôi đã cố nén sự xấu hổ của mình để làm điều đó, cậu biết không? Vì vậy, hãy vui vẻ lên, đồ ngốc này. Giờ sao? Cậu muốn phàn nàn gì nữa?

Còn chưa kịp nói ra những suy nghĩ vừa rồi, Alfred đột nhiên cúi đầu xuống, áp môi vào môi tôi.

“Nngh… !?”

Bối rối, tôi dùng cả hai tay đẩy vào ngực Alfred, thoát khỏi vòng tay của cậu ta.

“C-cậu….! Thực sự !! T-thế này… Quá mức rồi… !! ”

Lời cầu nguyện "Phước lành" có hai nhánh tiếp tục. Đầu tiên là chạm má vào nhau.

Sau đó, nếu bạn hôn lên trán người kia, nó tượng trưng cho gia đình và tình bạn.

Nhưng nếu bạn hôn lên môi họ, nó tượng trưng cho những cặp vợ chồng hoặc tình nhân—

Hoặc ít nhất là cách nó phải như vậy !!

"Quá mức?"

“Chứ gì nữa !! Tên cuồng hôn này! Đần độn !! ”

“… Vì cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi nên tôi nghĩ cậu đồng ý.”

"Dĩ nhiên là không!! Đừng có lái mọi thứ theo ý thích của riêng cậu! ”

"Tôi hiểu rồi."

“Tôi hiểu rồi” cái đầu ấy? Rõ ràng là cậu cố ý đúng khônggg ?!

“T-tôi về nhà đây! Chào tạm biệt!"

“Ahh. Hẹn gặp lại…"

Câu nói 'hẹn gặp lại' của cậu ta gần như khiến tôi khựng lại.

Những lời đó chứa đựng một lời hứa hẹn… chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

“… G-gặp lại sau…”

Đúng vậy, sau hai tuần, Alfred sẽ trở về nhà thôi.

Sẽ không có vấn đề gì.

Không sao cả. (T/N: Nói câu nữa tin có flag không? :v )

Tôi gật đầu và Alfred đáp lại nó, khuôn mặt cậu rạng rỡ với một nụ cười lớn.

Truyện Chữ Hay