Ở dinh thự, Nora đang đứng chờ Alicia và Kashburn trở về. Khi thấy vợ chồng Licen bước vào cửa, cô vội vã chạy đến, cố ý khiến bộ ngực nảy lên theo từng bước chân mình.
“Ôi chao, phu nhân! Người thật là… Tôi lo lắm đấy!”
“Um, xin lỗi nhé, Nora.”
Alicia mỉm cười, không trách cứ Nora như đã hứa.
Nora nhìn qua Alicia. Sau khi xác nhận cô không bị thương, không mỏi mệt hay tâm tình không tốt thì cô ta mới dò hỏi: “Xem ra tinh thần người còn tốt hơn tôi tưởng. Vậy là tôi có thể an tâm rồi. May mà đại nhân Kashburn đã sớm tìm thấy người.”
Cô ta vừa nói vừa lén lút nhìn Kashburn vài lần. Anh nhếch mép, đẩy nhẹ lưng vợ mình về hướng Nora với thái độ không thèm để ý và nói, “Nora. Mau đưa phu nhân đi đổi quần áo đi. Tuy tiết kiệm là một đức tính tốt, nhưng cũng vừa vừa phai phải thôi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Nora đã quan sát đủ, cô gật đầu đáp ứng rồi vâng lệnh dẫn Alicia rời đi. Kashburn theo sau, có vẻ anh định trở về phòng.
“Ngoài ra, Nora, ta rất ghét kẻ không biết thân biết phận.”
Tiếng Kashburn vang lên từ phía sau, làm Nora dựng thẳng lưng.
“Dẫu ta không có ý kiến gì với những người phụ nữ tham vọng, nhưng việc gì cũng có giới hạn của nó, đừng đi quá xa.”
Nói xong, anh rẽ vào hành lang âm u dẫn tới phòng mình. Alicia đưa mắt nhìn tấm lưng dần biến mất trong bóng tối, lại nhìn Nora có vẻ sững sờ gần đó và hỏi.
“Nora, cô sao vậy? Trán cô mướt mồ hôi rồi kìa?”
“Không… Tôi không sao. Phu nhân thì sao? Người có gặp chuyện gì không? Có bị đại nhân mắng chửi hay bị đánh một trận không ạ?”
Trông Nora có vẻ rất mong chờ khi hỏi những điều này, Alicia thì lại nghĩ về chuyện xảy ra ở nhà Treice, cô đáp, “Tôi không sao. Có điều ngài ấy thực sự tức giận đến mức giết một người và đánh đập một người khác.”
Nora cứng người trước câu trả lời đó. Alicia có vẻ suy tư, cô hỏi. “Nora… Cô có biết, ưm, có nhận thức ai tên là Treice không?”
“Treice? Không, em không biết.”
Thấy Nora có vẻ vô cùng sợ hãi, Alicia đành phải ‘ừ’ một tiếng.
“Cô không biết sao… Thôi vậy. Xin cô đừng nói với ai là tôi đã hỏi những lời này nhé, nếu không thì Nora sẽ bị đeo gông rồi bị chém đứt chân mất.”
Giọng thì thầm khi Alicia thuật lại lời uy hiếp từ Kashburn khiến thân mình Nora càng run rẩy hơn. Song Alicia còn đang mải lạc trong suy nghĩ của bản thân.
Khu vườn hồng bị bỏ hoang.
Cựu lãnh chúa.
Treice.
“Ngài Kashburn quá đáng ghê, nhất quyết không chịu kể cho mình những câu chuyện thú vị đó. Ah, vườn hồng…”
Khi hai người đi qua cửa sổ hướng về phía vườn hoang, Alicia đã thì thào những lời ấy ra khỏi miệng. Nora nghe thế, đôi mắt sợ hãi bỗng xuất hiện một tia toan tính.
“Phu nhân, nhắc mới nhớ, ngài rất thích khu vườn hoang này phải không ạ?”
“Đúng!” Gương mặt Alicia bừng sáng, giọng nói cô bỗng trở nên bay bổng, “Cô thấy đó, khu vườn trông như sắp sụp đổ bất kỳ lúc nào, ắt hẳn nó sẽ có vô số những con ma lẩn khuất đâu đây, vả lại tôi còn bị cấm vào trong đó nữa… Tất cả những thứ ấy làm người ta càng tò mò muốn xem nó có gì bên trong hơn.”
“T-Thế ạ? Nếu...” Nora hơi cúi đầu như lâm vào suy tư rồi làm ra vẻ dò hỏi, “Nếu người muốn thì tôi có thể dẫn người vào thăm.”
“Ah, thiệt hông?”
Alicia vui vẻ kêu to. Một giây sau, cô nói bằng giọng buồn bã. “Nhưng… Không được đâu. Ngài Kashburn mà phát hiện ra thì tôi sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng mất.”
Thấy Alicia đã học được bài học từ lần trước, Nora dịu dàng đáp, “Không sao đâu. Đại nhân Kashburn bận lắm. Lần tới mà ngài ấy đi tuần tra thì chúng ta có thể lẻn đến đó. Sao ngài ấy biết được.”
“Ý hay đấy!”
Alicia nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng mà… người nhớ những gì tôi đã nói với người chứ, chuyện này…”
“Tôi hiểu mà Nora. Đừng lo. Tôi hứa sẽ không kể với ai hết.” Alicia mỉm cười và nói lời cảm tạ với Nora. “Cảm ơn Nora nhé. May mà cô là người tình của ngài Kashburn.”
“Người quá khen.”
Khi nhận được lời khen ngợi từ cô dâu mới đến dinh thự ngày thứ ba, người tình chỉ có thể dùng những lời mơ hồ để đáp lại.
※
Thay vì đi tuần tra lãnh địa, Kashburn đã tự giam mình trong phòng cả ngày hôm ấy. Vậy nên Alicia không có cơ hội nhìn thấy vườn hồng. Cô thay bộ trang phục cũ mang từ nhà mẹ đẻ tới rồi xoay qua chuyển lại ở dinh thự suốt một ngày.
Khi cẩn thận kiểm tra tòa nhà được giới thiệu bằng những lời qua loa, cô đã phát hiện ra không ít điều mới mẻ. Trong lúc cô cố gắng vẽ những điều ấy vào bản đồ tự chế, thời gian thoáng cái trôi qua.
Như vậy, chỉ còn phòng Kashburn và khu vườn phía sau là nơi cô còn chưa được khám phá. Bình thường gian phòng đều được chủ nhân khóa lại. Nhưng hôm nay Kashburn lại ở nhà. Cho nên Alicia định thử tới gần gian phòng kìa. Song cô đã bị người thuộc hạ luôn đi theo Kashburn ngăn cản.“Ồ, phu nhân, người muốn tìm chủ nhân sao?”
“Phải.”
“Giờ người không nên làm thế sẽ tốt hơn. Không chỉ phu nhân có thể gặp nguy hiểm… mà cả chúng tôi cũng không được an toàn. Mong người chớ làm vậy.”
Xem ra tâm trạng Kashburn rất kém cỏi, hơn nữa cô đã không giữ lời hứa, khiến anh phải ra ngoài tìm cô. Vậy nên hôm nay Alicia đành ngoan ngoãn rời đi.
"Được rồi. Cám ơn anh nói cho tôi biết."
Nghe lời cảm ơn từ cô, gã thuộc hạ của Kashburn mới nhận ra mình đã nói chuyện với người phu nhân mà hắn từng định làm lơ. Có điều, Alicia có vẻ không để ý. Cô nói xong lời cảm tạ, rồi nhanh chóng rời đi.
Tầm thời gian ăn tối, Alicia tiến tới phòng bếp. Các đầu bếp chính đang chuẩn bị bữa tối, nhưng xem ra đó không phải những món ăn đủ tiêu chuẩn để dâng lên chủ nhân và phu nhân.
“Phần ăn của ngài Kashburn đâu?”
Cô lặp lại câu hỏi hồi trưa với người đầu bếp trung niên, đầu bếp cũng đáp bằng câu trả lời tương tự.
“Có vẻ chủ nhân muốn dùng bữa trong phòng một mình.”
“Ồ, vậy sao?”
Sau khi nghe những lời ấy, Alicia tự mình cầm khay đồ ăn mang về phòng. Hôm nay Kashburn ở nhà, phòng bếp cũng làm món ăn cho nữ chủ nhân, nhưng Kashburn lại muốn ăn riêng trong phòng nên Alicia chỉ có thể ăn tối một mình.
Cô vốn định mời Nora dùng bữa với mình. Nhưng xem ra Nora thích ăn cùng những người hầu gái khác hơn. Nora nói người hầu ngồi chung bàn cơm với chủ nhân thật chẳng ra sao. Sau khi giúp Alicia thay quần áo xong, cô ta đã mất tăm mất tích.
“Quả nhiên lúc ăn cơm mà có người ăn cùng thì sẽ ngon hơn nhiều…”
Kashburn, Theonard, Eulan, Treice... Sau khi cha mẹ qua đời, người có thói quen ăn một mình như Alicia bỗng nhớ tới những người từng dùng cơm với mình, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm với bản thân.
※
“Mình vẫn nên đi tiễn ngài Kashburn ra ngoài mới phải.”
Alicia dậy rất sớm vào sáng hôm sau. Cô rửa mặt chải đầu rồi rời phòng. Ngoài lý do thực hiện nghĩa vụ của một người vợ tiễn chồng đi, nếu hôm nay Kashburn mà ra ngoài thì cô có thể nhờ Nora dẫn mình vào khu vườn hoang rồi.
Khi Alicia với dự tính đó định đi trước tới đại sảnh tầng một thì nghe được tiếng gào thét và tiếng mắng chửi vọng đến từ bên ngoài. Cô giật mình nhìn xuống từ trên thang lầu và thấy cửa lớn bị người từ ngoài đẩy mạnh ra.
"Licen!"
"Thiếu gia! Thiếu gia, không được đâu!"
Quang cảnh ngày Alicia đến nhà Licen dường như đã được tái hiện lại. Người tông cửa xông vào trong phòng chính là Theonard. Sau lưng cậu ta là người có bước chân lộn xộn, vóc dáng cao ráo lại có vẻ sợ hãi rụt rè, trông rất vô dụng - Eulan.
Không chỉ có thế, xen lẫn trong đội vệ binh đeo huy chương cánh chim đi theo họ là những người đàn ông lạ mặt ăn mặc rất sang trọng. Thoạt nhìn họ không hề giống như thuộc hạ của Theonard, mà cho người ta cảm giác giống như gã quan nhiếp chính bị Kashburn phán án tử hình hơn.
Có điều, họ không tỏ ra giận dữ như Theonard mà có vẻ rất sợ hãi. Một vài người vừa nhìn thấy tượng quái vật có cánh trong phòng đã liên tục niệm thánh kinh tịnh hóa trong miệng.
“Chuyện gì mà ồn ào thế?”
Sau khi nghe thấy tiếng gây rối, Kashburn đã xuất hiện. Hẳn anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài tuần tra. Khoác trên mình bộ quân phục màu đen thường thấy, anh bước xuống đại sảnh một cách uy phong.
Thấy lãnh chúa xuất hiện, khí thế của những người xâm nhập lập tức yếu bớt. Có điều phía sau vẫn còn người đang muốn chen vào trong. Thấy đám khách đã mất đi dáng vẻ kiêu căng đang tăng lên, Kashburn nheo mắt.
“Quả là một tập hợp thú vị. Không nói tới Bá tước Reiden trẻ người non dạ, ta quả thực không ngờ rằng ở quận Azberg lại có lắm quý tộc không được mời đã tự tiện xâm nhập gia cư lãnh chúa như thế này.”
Kashburn nhếch môi mỉa mai một câu khi đảo mắt qua mọi người.
Trông thế, đám quý tộc gần đó càng tỏ ra sợ hãi, rối rít nhìn sang hướng khác để né tránh ánh mắt của anh.
“Không, cái này…”
“Tôi, chúng tôi muốn, muốn được… đưa ra kháng nghị với chuyện ngài đã làm… Nấc, đúng là chúng tôi nên phái sứ giả, tiến hành từng bước… Nấc…”
Điều đó hàm ý rằng tự thân bọn hắn không hề có ý định không mời mà tới. Nếu là lúc trước, có khả năng chân Theonard đã bắt đầu run rẩy, nhưng hôm nay cậu có chút khác biệt.
Cậu sải bước qua đám quý tộc đang vội vàng kiếm cớ, đứng ra phía trước, gò má ửng hồng vì tức giận, làm cậu có vẻ khỏe mạnh hơn hẳn ngày thường.
“Ta đã nghe rồi! Nhà ngươi đã hành hình quan nhiếp chính mà không hề tổ chức một phiên tòa hợp lệ! Hơn nữa, quan nhiếp chính đó còn là người nhà của Nam tước.”
Kashburn nghe xong, thản nhiên nhướn mày.
“Không ngờ tin tức của bá tước Reiden lại linh thông như vậy đấy. Có điều, đáng lý ra chuyện này không thể truyền tới tai ngươi mới phải!”
Ánh mắt trách cứ chuyển sang Eulan. Eulan không thể kiềm chế cơn run rẩy. Hắn nói sạch cả những điều nên nói và không nên nói.
“Híc. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã cố ngăn thiếu gia lại, nhưng cậu ấy nói muốn tận mắt nhìn thấy cách ngài trị vì nên đã chạy đi! Rõ ràng chỉ cần nghe qua sự tích liên quan tới ngài là đủ để biết ngài chuyên chế bạo ngược đến mức nào rồi… Á!”
Theonard không để ý tới người giám hộ đã sợ đến mức không giữ được miệng, cậu tiến thêm một bước tới gần Kashburn.
Dẫu đối phương cao hơn cậu một đầu, Theonard vẫn to gan lớn mật nắm lấy ngực Kashburn.
“Ta đã nghe qua nhiều truyền thuyết về ngươi. Nhưng không ngờ ngươi sẽ là kẻ thái quá như vậy! Không chỉ có thế, ngươi còn không trừng phạt tên nông dân ở đó.”
Câu nói ấy làm Kashburn giật mình, nhưng người bị cảm xúc bao phủ như Theonard hoàn toàn không phát hiện ra phản ứng đó.
“Gã đó đã bắt cóc tiểu thư Alicia mà? Ngươi không hề truy cứu gã, lại đi phán án tử hình cho quan nhiếp chính là sao? Bao che khuyết điểm cũng phải có hạn độ thôi!”
Không biết là do có người đã truyền sai lời cho Theonard hay bản thân cậu đã có sẵn thành kiến với Kashburn nữa. Nói chung, cậu càng nói càng quá đáng.
“Ta nghe nói gã tên Treice đó là bạn thuở nhở của ngươi đúng không? Ha ha, vậy mà còn gọi mình là lãnh chúa công bằng công chính cơ đấy? Đối với người có thân phận thì không thèm nghe lý do mà thẳng tay dùng bạo lực dã man…”
Những lời xúc động nhất thời ấy đột nhiên im bặt.
Bởi Kashburn đã dùng một tay nắm lấy cổ áo Theonard, nhấc bổng cậu lên.
Thanh âm Theonard nghẹn lại, hai chân cách mặt đất. Kashburn giữ cho cậu có thể nhìn thẳng vào mắt mình. Anh dùng đôi mắt mà Treice cũng phải sợ hãi nhìn lại.
“Ta cũng đã trừng phạt tên Treice đó.”
Kashburn khô khan nói, nắm tay còn lại đụng vào mặt Theonard.
“À, đúng, Phải nói rằng, với những kẻ có dòng máu cao quý như các ngươi mà nói, cách đối xử với nông dân của hắn đâu được gọi là bạo lực nhỉ?”
Kashburn vừa nói vừa dùng khớp xương cứng rắn gõ nhẹ vào mặt người trẻ tuổi. Động tác dò xét nặng nề này khiến thân thể gầy yếu của Theonard không ngừng run rẩy, đến cả Alicia cũng có thể nhìn ra.
“Thiếu, thiếu gia… Dừng tay… Công Tước, tuyệt đối không được, xin đừng dùng bạo lực với thiếu gia!”
Eulan xoay người hô hào, nhưng ánh mắt Kashburn vẫn không rời khỏi Theonard. Cậu ta bị giữ giữa không trung, không hề tỏ ra giẫy giụa, chỉ ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đối diện mình.
Tình cảnh ấy xem ra rất giống thỏ con đã giác ngộ bản thân sắp gặp phải chuyện gì khi bị sói xám bắt được. Cho dù nó biết răng nanh đang tới gần mình, nhưng đã sợ tới mức không thể cử động, ngay cả cử động chống cự vô nghĩa cũng không làm được.
Những quý tộc Azberg khác xông vào phòng lộ ra vẻ mặt biết thế không nên tới. Alicia thậm chí còn nghe được ai đó nói những lời đại loại như quả là cha nào con nấy.
“Ngài Eulan!”
Vệ binh Theonard lên tiếng xin mệnh lệnh.
Tiếng nói vệ binh vừa dứt, Kashburn đã dùng giọng điệu bình thản chấm dứt sự tình.
“Vậy thì, ngươi chắc chắn cũng có thể chịu được việc bị đối xử tương tự.”
Nắm đấm rời khỏi Theonard một lát, rồi lại tới gần cậu. Tựa như hành động anh đã làm với Treice, Kashburn vươn tay lên cao để vung ra nắm đấm.
"Bố, mẹ!"
Theonard hét lên đau đớn, tiếng đánh, tiếng ngã xuống đất vang lên.
Khi mọi âm thanh chấm dứt, Eulan đã ngồi xổm dưới chân Kashburn sau khi chịu một cú đấm vào ót từ anh.
“Đau, đau quá!”
Eulan xoa phần đầu bị đánh và phần chân bị va đập khi té ngã, hai mắt hắn rưng rưng khi rên rỉ.
Mặt khác, người được hắn bảo vệ là Theonard đang cuộn mình trên mặt đất cách đó một khoảng và đang không ngừng run rẩy.
“Ngài Eulan!”
"Đức cha!"
Gương mặt vệ binh và quý tộc Azberg chuyển sang màu trắng trong phút chốc. Tuy tỏ ra như sắp chết, Eulan vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Kashburn và nói, “Không, không thể… Đối với thiếu, thiếu gia sử dụng bạo lực…”
Eulan đưa Theonard mặt mũi tái xanh, run rẩy không ngừng ra sau lưng để bảo vệ rồi cúi phần đầu bị đánh xuống.
“Gia viên bị đốt, người nhà bị giết… Thiếu gia không bao giờ có thể quên đi sự sợ hãi khi ấy. Công tước Liecen, với tư cách là người giám hộ của cậu ấy, tôi thay mặt thiếu gia xin lỗi vì đã có hành vi vô lễ với ngài, xin ngài…”
Kashburn yên lặng cúi xuống nhìn thanh niên gầy yếu có mái tóc rối bù và thanh âm run rẩy. Vẻ tàn nhẫn vẫn còn trên mặt anh, nhưng có vẻ anh không định đá thêm một cú nữa.
“Còn, còn có… Dù có mang dòng máu quý tộc hay không, nhưng đột ngột tử hình người khác mà không báo trước, thì thật quá là, quá là không có đạo lý…”
Eulan cẩn thận nói, hơn nữa có vẻ còn định nói tiếp. Thấy thế, Kashburn lại nheo mắt. Eulan không dám nhìn thẳng vào gương mặt anh, tiếp tục cúi đầu, hơi giương mắt lên và tiếp tục.
“Nghe nói quan nhiếp chính bị ngài xử tử đã tại nhiệm từ thời cha ngài trị vì. Hành vi lạm quyền thu thuế của hắn quả là không đúng. Nhưng hắn vẫn có quyền được yêu cầu một phiên tòa. Cho dù hắn đáng bị phán án tử hình chăng nữa thì ít nhất cũng phải cử hành nghi lễ “đôi cánh chúa ban” cho hắn chứ.”
“Đôi cánh? Đôi cánh nào? Ý ngươi là cái cần câu cơm của ngươi ấy hả?”
Kashburn cương quyết cắt ngang lời Eulan. Anh cất giọng xem thường. Điều đó khiến Eulan dường như bị lây nhiễm bởi trạng thái của Theonard lúc trước. Trong đôi mắt đen dấy lên ánh lửa mãnh liệt.
“Ngài nói gì? Ngài, ngài không tin vào Chúa chút nào sao?”
Từ “cần câu cơm” khiến Eulan giật mình hướng mắt về phía Kashburn. Đối diện với đôi mắt lấp lóe ánh sáng đặc biệt, hắn buột miệng thốt lên một tiếng kêu sợ hãi. Song Kashburn không thèm để ý chút nào.
“Nếu những lời các ngươi là thực thì tại sao khởi nghĩa lại bùng nổ? Tại sao những gia tộc thần thánh và cao quý kế thừa dòng máu từ thánh nữ Arsheal, lại gặp phải vận mệnh bị nông dân thiêu rụi và lật đổ?
Tiếng rống giận dữ từ Kashburn khiến Theonard đang trốn sau lưng Eulan sững sờ. Eulan tựa hồ cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cậu. Hắn giang hai tay ra hệt như một con chim mẹ đang bảo vệ chim non, ra sức bác bỏ.
“Đó là bởi thói đời quá loạn, lòng người không còn hướng về Chúa, cũng giống như khi Thánh nữ Arsheal bị bức hại vậy.”
“Câu trả lời rất đơn giản. Đó là do mọi người bắt đầu nhận ra rằng, những giáo lý của hội ‘Lời cầu nguyện cho đôi cánh’ chỉ là thứ vô nghĩa hoàn toàn không có tác dụng. Các ngươi dùng thế giới sau khi chết như lợi thế, buộc mọi người đang sống phải chịu khổ, thứ giáo nghĩa đó chỉ dùng để đón ý nói hùa với đám vương công quý tộc mà thôi.”
Kashburn cắt ngang diễn thuyết của Eulan. Anh quả quyết nói.
Tựa như ném viên đá xuống mặt hồ, đại sảnh rơi vào sự yên tĩnh. Không chỉ có cặp chủ tớ nhà Reiden mà các quý tộc xông tới cùng các người hầu trong phòng cũng đứng yên tại chỗ.
Khi làn sóng khởi nghĩa dâng cao, sức mạnh đạo ‘Lời cầu nguyện cho đôi cánh’ đã yếu hơn lúc trước. Những người sinh ra là nông dân, bị xem là đời sau của những tội nhân đã hãm hại Thánh nữ Arsheal, bị buộc phải tiếp nhận hình phạt và bị người khác chi phối nay đã đứng lên theo phong trào phản kháng.
Chỉ là, sức mạnh giáo nghĩa đã in dấu trong quốc gia và những vùng lân cận không dễ dàng biến mất như thế. Dẫu cuộc sống có khác biệt đến đâu, họ đều có niềm tin sâu sắc vào thứ tôn giáo đã ăn sâu vào cuộc sống hàng ngày.
Nghe chồng mình nói ra những lời kinh thiên động địa như vậy, trái tim Alicia đang yên một bên cũng có chút gợn sóng. Song người bị phát biểu ấy đả kích nhất vẫn là vị gám mục đang cố gắng rao giảng giáo lý đạo ‘Lời cầu nguyện cho đôi cánh’.
“Ngài, ngài dám nói như thế… Quả là một người đáng thương. Chính vì những người như ngài tồn tại nên mới cần tới giáo lý của chúng ta…”
Có vẻ Eulan đã bị đả kích tới độ vượt qua nỗi sợ Kashburn và nói lỡ như bình thường.
Kashburn mở to hai mắt, làm bộ muốn giơ chân đeo ủng lên.
Theonard lẩy bẩy thì thào gọi cha, Eulan cũng ôm lấy cậu ta, run rẩy không ngừng. Kashburn nhìn hai người họ rồi nhíu mày, không vui nói. “Sau khi chết, ta chẳng cần đôi cánh. Người chết rồi thì cái gì cũng kết thúc, thế thôi!”
Kashburn mạnh mẽ ném ra lời quyết đoán. Ánh mắt khinh miệt của anh lướt qua đám quý tộc có sắc mặt tái nhợt.
Dù vệ binh của Licen đã thôi không ngăn người xâm nhập, nhưng không ai có thể cử động trước cái nhìn của lãnh chúa.
“Nếu không có tên tiểu thiếu gia này dẫn đầu thì các ngươi đâu dám tới đây phải không? Xem ra các ngươi đã quen sống dưới thời thống trị của lãnh chúa tốt bụng rồi nhỉ. Ta đã nhớ hết mặt các ngươi và sẽ nghe các ngươi giải thích sau. Còn bây giờ, cút đi!”
Kashburn dứt lời, hất áo choàng, xoay người bước lên cầu thang. Đám người hầu đưa mắt nhìn nhau, chủ nhân họ không hề nhìn ai, dần đi khuất theo hướng phòng mình.
“Sao… Ông là loại người gì vậy?”
“Đúng là không có giáo dục. Sớm muộn gì ông cũng bị trời phạt thôi…”
Đám quý tộc bị đuổi bèn ném ra những lời oán trách khi không ngừng đổ xô ra ngoài. Những người này đều hy vọng Kashburn bị trời phạt, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ tự tay chế tài anh.
Không khí lạnh lẽo mà Kashburn lưu lại dần tiêu tán. Bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh cũng tan biến theo.
Alicia vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô thở dài rồi bước tới cạnh chủ tớ nhà Reiden. Những vệ binh Reiden không có cơ hội xuất hiện cuống quít vây quanh hai người.
“Bá tước Reiden, giám mục Eulan. Hai người… có khỏe không?”
“A, ha ha, ha… Tôi vẫn ổn. Ui da… Đau, đau, đau, đau quá!”
Eulan đáp lại câu hỏi thăm của Alicia bằng một nụ cười mệt mỏi. Dường như lúc này hắn mới cảm nhận được cơn đau từ chỗ bị đánh vậy. Eulan lại đưa tay xoa ót và rên rỉ.
“Ui. A, a, a, đau quá, đau chết mất… Đầu mình có sao không đây? Chỗ này có bị lõm xuống không đây…”
Eulan đưa tay đè vết thương, trông như sắp khóc.
“Ưm. Nếu không sờ thì không thể biết có bị lõm hay không đâu. Tôi có thể sờ thử sao?”
“Không. Xin đừng đụng vào tôi! Ách, cậu Theonard. Cậu có sao không?”
Eulan tránh khỏi bàn tay vươn tới của Alicia. Nhờ sự giúp đỡ từ vệ binh, Theonard đã lặng lẽ đứng lên. Gương mặt vênh váo phản chiếu trên sàn nhà đen vẫn trắng bệch, nhưng ít ra thì cậu đã miễn cưỡng không phát run.
“Ôi, ngài không sao thì tốt rồi… Thiếu gia, xin đừng làm như vậy nữa. Thật là, ngài toàn thích làm trái lại lời khuyên của tôi..”
“Im đi. Ngươi xen vào chuyện người khác làm gì? Chính ngươi cũng sợ bị đánh đó thôi.” Theonard đốp lại một câu với vẻ mất hứng rồi thì thầm, “Thật là, đừng có làm như vậy nữa, ngươi cũng rất yếu mà. Nếu ngươi không có ở đây thì ta không biết đã bị thương thế nào nữa.”
“Thiếu gia… Tôi vui lắm! Ui da, tôi cũng đau lắm đó…”
Vành mắt người giám hộ đỏ lên vì đau đơn và cảm động. Ánh mắt Theonard thì chuyển tới trên người Alicia.
“Tiểu thư Alicia, cô thấy chưa? Kashburn Licen là một kẻ hung hăng, ngạo mạn, một gã bạo chúa tự cho là đúng.”
Những lời mắng mỏ bôi bác Kashburn có vẻ làm cậu nhớ đến ký ức đáng sợ vừa rồi. Điều đó đôi tay Theonard hơi run. Cậu nói to như muốn che giấu điểm ấy.
“Vậy nên tôi không thể bỏ mặc cô ở chỗ này được. Xin hãy theo tôi đi.”
Cho dù Theonard dùng vẻ kiên quyết để thúc giục, Alicia vẫn lắc đầu.
“Không được đâu. Xin lỗi. Tôi không thể làm thế được.”
“Cô lo về khoản ‘phí vi phạm hợp đồng’ ư? Số tiền đó thực sự đủ lớn để mua một đất nước, mà tôi không có đủ tiền để giao…
Nhưng tôi vẫn có thể nghĩ biện pháp…”
Trước những phương pháp lung tung mà cậu đề xuất bằng giọng thì thào, Alicia vẫn cứ lắc đầu.
“Vâng. Tiền quả là một vấn đề. Nhưng tôi… là vợ ngài Kashburn.”
Tuyên bố khá quyết đoán ấy khiến Theonard cảm thấy vô cùng giật mình.
“Nghĩa vụ của người vợ là ủng hộ chồng mình sao? Ý nghĩ đó là chính xác, nhưng đối với kẻ định bắt vợ mình đi, người đó chỉ đánh một đòn vào đầu rồi xem như xong.”
Người xém bị đánh đã rơi vào tình trạng khủng hoảng như Theonard chỉ có thể phản bác được một nửa rồi bắt đầu ậm ờ. Alicia nhớ tới chuyện Treice và lắc đầu.
“Không đúng. Tuy rằng tôi thực sự suýt chút nữa phải quay về Feitin, nhưng tôi không bị ai bắt cóc cả… Đúng rồi, đối với ngài Kashburn mà nói thì Treice thực sự là một người trọng yếu.”
Alicia cũng không tốt hơn chút nào, chỉ nói được một nửa đã biến thành tiếng thì thầm không rõ. Nghe thế, Theonard càng tỏ ra hoài nghi.
“Người trọng yếu? Sao có thể chứ? Đó chẳng qua là một hành vi bao che khuyết điểm vớ vẩn mà thôi. Người đó sẽ không coi trọng điều gì hết. Một kẻ vô tín, dùng tiền mua danh hiệu địa chủ một phương, căn bản chỉ biết tùy ý làm bậy. Thậm chí còn không tha cho bất cứ ai dám đưa ra ý kiến với hắn, đúng là một kẻ độc tài tồi tệ nhất.”
Quả thực Alicia chưa bao giờ thấy Kashburn thương lượng hay hỏi ý kiến của người hầu. Cử hành hôn lễ ở đại sảnh, giết quan nhiếp chính đều do anh tự quyết.
Song Alicia vẫn không chịu rời đi theo đề nghị của Theonard.
Alicia cảm thấy, khi Kashburn không hỏi ý kiến ai đã tự mình quay về phòng, trên gương mặt nghiêm khắc của anh mang theo nét mệt mỏi rõ ràng, tựa như con người ngồi trong xe ngựa ngày hôm qua vậy.
Cha mẹ cô không chịu thừa nhận chuyện nhà họ đã xuống dốc. Dẫu bị người khác khinh miệt đến đâu, họ vẫn cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài vinh quang. Vì lý do nào đó, hình ảnh gương mặt tối qua của Kashburn đã chồng lên gương mặt cha mẹ trong tâm trí cô.
“Người trọng yếu… Ra là vậy, không ngờ người ấy cũng có điểm thú vị như thế. À, xin đừng nói với ngài ta về những gì tôi nói nhé.”
Những lời buột miệng ấy khiến Eulan có vẻ cuống quýt, làm cho vết thương lại nhói lên. Theonard ngẩng đầu nhìn người giám hộ đang rên rỉ rồi liên tiếp thở dài.
“Tôi hiểu tâm tình của cô. Người giám hộ vô dụng của tôi có vẻ đang cần được chăm sóc y tế, cho nên chúng tôi xin phép tạm biệt.”
Theonard nói xong liền sải bước rời đi. Eulan trông vẫn còn đau đớn hành lễ với Alicia rồi theo đám vệ binh ra cửa.
“Này, Eulan, ta có một biện pháp.”