Shinigamihime no Saikon

bạo chúa và con quái vật (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Treice dẫn Alicia tới một căn nhà nhỏ. Đây là một căn nhà gỗ đơn giản thường thấy, với bốn cột trụ chắc chắn, phần tường bằng gỗ ván và chỉ có một phòng duy nhất.

Những cây ‘Hiryou Irazu’ mọc đầy quanh nhà có thể xem như rào cây.

Có vẻ chàng thanh niên này đang sống một mình, không hề có dấu hiệu của người khác, song đồ đạc trong phòng vẫn rất gọn gàng, ngăn nắp.

“Lâu lắm rồi tôi mới có khách đến chơi. Mời ngồi.”

Treice vừa bắt đầu nhóm lửa vừa dịu dàng nói. Alicia ngồi trên chiếc ghế làm từ thân cây, tò mò nhìn bốn phía. Tuy có một tuổi thơ vất vả, Alicia chưa bao giờ sống ở một căn nhà nhỏ như thế này.

“Căn nhà này đúng là hơi nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ. Ồ, sàn nhà không được lát sao, cũng khô ráo đấy, nhưng không thể ngồi thẳng trên mặt đất được.”

Thấy cô gái trước mặt thoải mái mở miệng nói ra suy nghĩ của bản thân làm Treice vô cùng kinh ngạc.

Cho rằng đầu óc Alicia hơi có vấn đề, Treice thương hại nói.

“Cảm ơn. Đây. Tôi chỉ có bánh mì và pho mát thôi. Hy vọng cô không chê. Tội nghiệp. Chắc cô đã bỏ trốn mà chưa ăn gì cả.”

Có lẽ Treice đang tưởng tượng ra cảnh cô đã chạy trốn khỏi dinh thự Licen như thế nào, Alicia nhức đầu nghĩ, cô quyết định ăn xong hẵng nói.

“...Kash… Công Tước Licen, ngài ấy bây giờ…”

Ban đầu Treice muốn nói gì đó, nhưng khi Alica ngẩng đầu lên để lắng nghe thì anh lại ngậm miệng. Anh ngập ngừng lắc đầu như muốn phết qua chuyện rồi chỉ tay vào chiếc giường đặt trong góc.

“Ăn xong cô hãy ngủ bên kia nhé. Ngày mai chúng ta sẽ đi sớm. Nếu không ngài ta sẽ tìm tới tận cửa mất.”

“Không, ưm, tôi mong ngài ấy có thể tìm ra tôi càng sớm càng tốt.”

— Thực lòng mà nói, cô muốn gặp lại Nora hơn là Kashburn.

Alicia vừa nói vừa nghĩ như vậy.

Treice nở nụ cười miễn cưỡng.

“Cô không cần phải lo lắng đâu. A, cô đang nghi ngại tôi sao? Xin lỗi, tôi không nghĩ tới điều đó.” Có lẽ Treice đã nghĩ tới mặt khác. Trông anh hơi buồn bực.

“Tuy giường chỉ có một, nhưng tôi đâu có nói là chúng ta sẽ ngủ chung với nhau, đừng lo. Tôi sẽ ngủ ở góc kia. Tôi không làm gì cô đâu. Tôi thề đấy.”

“Ôi, tôi đang làm phiền anh mà. Mong anh đừng nói như thế.”

Alicia xấu hổ tiếp nhận lòng tốt của Treice. Anh điềm đạm nói cô không cần ngại.

“Không sao đâu. Hồi chị gái tôi còn ở, chúng tôi vẫn luôn ngủ như vậy.” Lời nói lúc lơ đãng ấy làm Treice giật mình hoảng sợ. Anh có vẻ rất đỗi thương tâm. Cuối cùng anh hướng tầm mắt xuống mặt đất, “... Xin lỗi. Đã lâu không có phụ nữ sống trong nhà này rồi. Thôi, cô nghỉ ngơi đi.”

Chất giọng nhẹ nhàng lại vô cùng cứng rắn ấy hơi đượm nỗi buồn thương. Điều đó làm Alicia khó lòng từ chối. Bây giờ đã về khuya, mắt cô cứ díp lại, chỉ có cách nằm xuống chiếc gường bằng ván gỗ.

Chiếc giường mang theo mùi đất, nằm không thoải mái chút nào, nhưng chuyến đi rừng ban nãy đã làm Alicia mất quá nhiều sức lực. Nỗi mệt nhọc úp lại, cô nhanh chóng lâm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng ngựa hí đã đánh thức Alicia giống như lúc cô còn ở dinh thự Licen. Cô mở bừng mắt. Tiếng rống “Treice, ngươi ở đây đúng không?” làm Alicia hết hồn hét lên.

“Gì thế? Ta nghe được giọng đàn bà thì phải.”

Giữa tiếng chất vấn kinh ngạc, một đám đàn ông mặc giáp xông vào căn nhà nhỏ. Trong đó có một người ăn mặc quý phái, còn khoác áo choàng viền lông đang nhìn quanh phòng với vẻ kiêu căng.

“Quan nhiếp chính. Có việc gì khiến ngài hạ cố đến chơi vào lúc sáng tinh mơ vậy?”

Treice cũng vừa tỉnh dậy. Anh nhanh chóng bước tới trước mặt đám đàn ông và hỏi bằng giọng không vui. Quan nhiếp chính là người thu thuế thay cho lãnh chúa. Khi Alicia đeo kính mắt nhìn qua, cô cảm thấy người này mặc còn sang hơn cả Kashburn.

“Ngươi còn hỏi ta có chuyện gì sao? Ngươi đã lâu không chịu nộp thuế, làm đích thân ta phải tới tận đây đấy.”

Treice vô cùng khó chịu khi nghe những lời ấy.

“Tôi đã đóng thuế hiện hành theo quy định rồi mà. Công Tước Licen đã định ra mức thuế 3% thu nhập mỗi năm…”

Anh còn chưa nói hết đã bị một người đàn ông đi theo quan nhiếp chính đánh vào bụng. Quan nhiếp chính khinh miệt nhìn gương mặt khó thở của Treice.

“Lãnh chúa tốt bụng của chúng ta đã đưa ra mức thuế đó. Và ngươi đã đóng đủ tiền rồi. Nhưng Treice, ngươi đáng ra phải biết chứ? Mấy đồng tiền thuế cỏn con của ngươi không đủ để cho người phải gánh vác trọng trách, quan nhiếp chính ta đây xỉa răng.”

Khi quan nhiếp chính ngông nghênh nói, Treice liên tục bị đấm vào phần bụng. Alica ban nãy còn ngồi trên giường, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thấy vậy liền chạy tới cạnh Treice.

“Ông đang làm gì vậy? Treice đã đóng thuế rồi mà? Cho dù anh ấy còn không đóng đủ nhưng xét về mặt lâu dài thì ông cũng nên đối xử tử tế với những người nộp thuế đúng hạn chứ — Ah!”

Quan nhiếp chính bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Alicia. Cô sợ tới mức kêu lên một tiếng. Hắn nâng cằm cô lên, cẩn thận xem xét.

“Con bé này là ai, người yêu của ngươi hả? Đối với loại người cứng đầu cứng cổ như ngươi thì đây quả là một bất ngờ.”

“Không phải. Dừng lại đi. Cô ấy không liên quan tới chuyện này.”

Trong khi đám lính giữ chặt lấy một Treice hoảng loạn, quan nhiếp chính tiếp tục đánh giá Alicia từ đầu đến chân.

“Da đẹp đấy. Đáng tiếc con bé này không hề có chút mị lực nào. Hừm. Chỉ có loại gái này mới chịu theo một tên như Treice thôi. Tuy nó còn trẻ nhưng vẫn có thể sử dụng được.”

“Buông cô ấy ra!” Treice rống to.

Cánh tay còn lại của quan nhiếp chính kéo mạnh tóc mái của Treice. Thấy anh có vẻ đau đớn, hắn mới cười và nói: “Nếu ngươi muốn ta dừng tay thì hãy trả cả thuế cho người yêu của ngươi đi. Dĩ nhiên, ngươi sẽ bị phạt thêm tiền vì tội không nộp thuế đúng hạn.”

Hắn kiêu ngạo cười trên đau khổ của kẻ khác. Rõ ràng đó là một mệnh lệnh gây khó dễ. Ẩn trong giọng nói đó là một tâm tình đen tối đầy oán hận.

“Ta nghe nói ngươi có quan hệ tốt với ngài Công Tước phải không? Đừng nghĩ vì thế mà ta sẽ chiếu cố ngươi.”

“Ông nghĩ tôi muốn thế sao!”

Đáp lại lời xúc phạm của Treice là một cú đấm mạnh từ nắm tay quan nhiếp chính. Đầu anh nghiêng hẳn sang một bên, máu trào ra từ khóe miệng.

Thấy vậy, Alicia ớn lạnh toàn thân.

Quả thực, cô đã gặp những tình huống thế này hoặc tình tiết chú rể bị giết trong các cuốn sách.

Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần Bryan ngã xuống như chuyện đùa. Rõ ràng Treice đang bị tra tấn dã man. Alicia không nhìn nổi nữa, cô hô to.

“Dừng tay. Ngài Kashburn chắc chắn sẽ không cho phép ông làm như thế.”

Nghe mọi người nói về danh hiệu ‘Bạo chúa’ của Kashburn vô số lần, cô quyết định nhắc họ về điều đó. Song đám người quan nhiếp chính chỉ cười mỉa.

“Thậm chí tới người đàn bà của ngươi cũng có quan hệ với ngài Công Tước sao? Thật nực cười. Sao? Đừng nói là ngài Công Tước đã ban cô ta cho ngươi nhé?”

“Ông nhầm rồi. Tôi là phu nhân của ngài Kashburn.” Alicia nói, cố gắng ngăn lại đám người đang đánh Treice.

Không chỉ quan nhiếp chính mà ngay cả Treice cũng bị hù dọa. Căn nhà nhỏ im phăng phắc.

“G-Gì cơ? Con nhỏ này có vấn đề gì vậy? Đầu óc hỏng rồi à?”

Quan nhiếp chính lập tức thả tay Alica ra như thể đang nắm một thứ dơ bẩn. Dù không bị té ngã, Alicia vẫn phải đặt mông xuống mặt đất.

“Ôi, đau quá… Thôi chết, bộ váy này là đồ mượn đấy.”

Trong lúc Alica đang mải kiểm tra bộ quần áo trên người thì Treice lại có vẻ xót xa.

“Phu nhân… Ra thế, quả nhiên… Ngài ta đã lừa cô như vậy sao? Thật đáng thương.”

Quan nhiếp chính không để ý tới Treice đang tự ý đưa ra kết luận. Hắn cẩn thận mở miệng.

“Ta nghe nói ngài Công Tước đã kết hôn… đối tượng là Công chúa Tử Thần đúng không? Đồn rằng nàng ta tựa như ánh trăng chiếu rọi bầu trời đêm, sở hữu sắc đẹp khiến trái tim đàn ông phải ngừng đập, một khi nàng bắt được con mồi thì tuyệt đối không buông tay…! Lời đồn nói thế cơ mà! Ngươi thật không biết xấu hổ.”

“Oa. Lời đồn đó hay chẳng kém gì mấy truyền thuyết đâu.” Alicia thản nhiên đáp.

Treice mở to hai mắt.

“Kết hôn? Ngài Kashburn kết hôn với Công chúa Tử Thần?”

Có vẻ Treice không biết việc này.

Alicia không nhận thức được điều gì đang xảy ra nữa. Lúc này lại có tiếng vó ngựa vang lên từ ngoài cửa.

“Ta tới đây để tìm kẻ đã đánh cắp phu nhân của ta, ấy thế mà lại gặp được một tên biển thủ. Bất ngờ thật đấy.”

Một bóng đen đứng chặn trước cánh cửa mở toang, che khuất ánh mắt trời chiếu vào trong phòng.

Alicia nhìn về phía cửa với vẻ kinh ngạc, bóng dáng của Kashburn hiện lên trong mắt cô.

“Công, Công Tước các hạ…”

Quan nhiếp chính ngập ngừng phát ra âm thanh. Kashburn liếc sang, trầm giọng nói, “Đại Công Tước.”

“...Vâng! Thưa Đ-Đại Công Tước Licen. Ngài hiểu nhầm rồi ạ. Tôi đang giục, giục hắn nộp thuế…!”

“Ta kiểm tra qua sổ sách rồi. Cậu ta đã nộp thuế đầy đủ. Hơn nữa, ta cũng biết ngươi nói xấu sau lưng ta như thế nào.”

Treice cuối cùng cũng được thả ra. Anh khụy xuống sàn nhà. Kashburn chỉ nhìn anh một lần, rồi quay sang xem đám người quan nhiếp chính đang quỳ một chân trên mặt đất.

“Xem ra lời cảnh báo đầu tiên của ta chẳng có nghĩa lý gì với ngươi. Đáng ra ta nên bãi bỏ chức quan nhiếp chính của ngươi mới phải.”

Có vẻ đây không phải lần đầu tiên quan nhiếp chính đã làm những chuyện này rồi bị bắt được. Kashburn chạm gót bốt vào đầu hắn. Anh bỗng nhiên vươn tay nắm tấm áo choàng sang trọng của quan nhiếp chính. Sợi dây áo choàng thít lấy cổ quan nhiếp chính, khiến hắn phát ra tiếng ọt ọt khi bị kéo ra ngoài hiên.

Không biết từ bao giờ, lớp sương mù ban đêm đã tan đi. Ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu sáng mặt đất ẩm ướt. Dấu chân Kashburn và vết kéo lê người quan nhiếp chính hằn sâu trên mặt đất lầy lội vì sương mù.

Bên ngoài căn nhà là mười kỵ binh trinh sát đi theo lãnh chúa, cùng mười mấy người nông dân bị kinh động đang vây xem. Kashburn ném quan nhiếp chính cho hai kỵ binh đang đứng chờ dưới ngựa, để họ đè hắn xuống đất.

Khi Treice và Alice bước theo Kashburn ra khỏi nhà, họ thấy anh đang rút kiếm, nhắm thẳng vào phần cổ đeo áo choàng của quan nhiếp chính một cách nhuần nhuyễn và định chém xuống.

“Tôi, tôi cần một phiên tòa.”

Trước hành động đó của Kashburn, quan nhiếp chính không hề có sức chống cự, hắn nỗ lực giãy giụa và kêu to.

“Tôi là họ hàng xa của Nam Tước đấy! Tôi đã bỏ công bỏ sức ra làm để lấp đầy túi tiền cho Công… Đại Công Tước mà! Nếu ngài bãi bỏ chức vụ của tôi còn dễ hiểu, nhưng xử quyết một cách qua loa thế này thì thật, thật…”

Lãnh chúa không phải kẻ độc tài. Không giống như các cuộc tranh chấp giữa nông dân với nhau, khi gặp phải một chuyện gây tranh cãi, người có quyền thế sẽ yêu cầu Tòa án của nhà vua phân xử.

“Ta hiểu. Chúng ta hãy xét xử ngay tại đây.”

Kashburn nhận lời dứt khoát. Anh quay về phía Treice cùng Alicia và hạ lệnh, “Treice, che mắt nàng ấy lại.”

Bầu không khí xung quanh tràn ngập tiếng xôn xao. Đồng thời, Treice duỗi tay che khuất hai mắt Alicia.

Tầm mắt cô lâm vào bóng tối. Bên tai cô vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng lưỡi dao xoẹt qua da thịt, cùng tiếng phụt khi chất lỏng vung vãi ra mặt đất.

Cuối cùng, cô nghe thấy Kashburn lạnh lùng tuyên bố, “Không phải phiền đến nhà vua. Một kẻ không tuân lệnh lãnh chúa, lén lút ăn chặn tiền thuế như ngươi xứng đáng bị tử hình. Phiên tòa chấm dứt…”

Anh quả thực rất chán ghét lễ nghi phiền toái, hệt như những lời đã nói với cô trong đám cưới.

Khi thanh âm tuyên cáo bản án và hình phạt của Kashburn chấm dứt, có tiếng của thứ gì đó bị lôi đi vang lên.

Treice run rẩy buông tay. Ánh sáng quay về trong mắt Alicia. Cô không thấy thân ảnh của quan nhiếp chính đâu cả. Trên mặt đất mà hắn quỳ gối ban nãy bị nhuộm màu đỏ sậm. Màu sắc ấy nhỏ giọt trên thân kiếm của Kashburn. Thuộc hạ của anh đang lau sạch nó bằng động tác quen tay quen việc.

“Ta sẽ nhanh chóng bổ nhiệm một quan nhiếp chính mới. Những ai đã bị hắn ép phải nộp thêm thuế thì hãy báo cho lý trưởng.” Nhìn đám nông dân tụ tập xung quanh, Kashburn nói tiếp. “Thân là lãnh chúa, ta cũng có trách nhiệm vì đã để tên này làm xằng làm bậy đến tận bây giờ. Ta cũng xin lỗi vì sáng ra đã làm kinh động tới dân chúng. Song ta vẫn cần phải giải quyết một việc nữa.”

Anh bước tới gần Alicia. Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay Kashburn đang tiếp cận mình.

Ngay sau đó, tiếng bốp vang dội vang lên bên tai cô. Treice ngã xuống gần đó.

Chàng thanh niên vừa chịu đòn không kịp hô lên một tiếng, đã nằm sấp xuống đất bùn.

“Giải thích cho ta, Treice. Sao ngươi dám động vào phu nhân lãnh chúa.”

Phu nhân. Câu ấy đã khiến các nông dân phải xôn xao. Họ châu đầu ghé tai thì thầm danh hiệu Công chúa Tử Thần và bình luận đủ điều, nhưng Alicia không hề quan tâm.

Treice vừa mới thoát khỏi một trận đòn đã phải chịu một trận đòn khác khiến anh ta không nói được ra lời. Alicia sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay chồng.

“Ngài Kashburn, làm ơn đợi đã. Đó là lỗi của tôi. Chính tôi là người muốn đi ra ngoài. Treice chỉ định dẫn tôi về Faitlin thôi.”

“Dẫn nàng về Faitlin?”

Alicia nhận ra tình huống thực sự rất tệ. Vì thế, cô quyết định nói ngắn gọn… Song điều đó lại làm ánh mắt Kashburn trở nên sắc bén hơn. Đương lúc Alicia định mở miệng thì Treice đã run rẩy bò lên, nắm lấy góc áo Kashburn.

“Thưa lãnh chúa, cô, cô ấy… Xin ngài đừng làm hại cô ấy.”

Treice mang trên mình vô số vết thương, nhưng đôi mắt màu trà của anh vẫn lấp lánh sự kiên định.

“Kết hôn với Công chúa Tử Thần… Chỉ có ngài mới làm những việc như vậy. Thế nhưng… Cô ấy… Không, dù là ai đi chăng nữa… cũng không nên bị đem ra làm vật hy sinh…”

Người Treice dính đầy bùn đất. Kashburn lặng lẽ nhìn gương mặt thê thảm kia. Rồi, anh giơ tay lên, tát mạnh vào má Treice.

“Ngài Kashburn!”

Anh phớt lờ tiếng hô của Alicia.

“Ngươi không thay đổi chút nào, Treice. Ngươi không tin tưởng ta đến vậy sao?” Anh cúi đầu nhìn cơ thể Treice gục xuống dưới chân mình và lạnh lùng nói. “Ta lấy Alicia làm vợ để củng cố quyền lực lãnh chúa, để cho đám chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng lúc nào cũng mỉa mai ta là ‘nhà giàu mới nổi’ kia biết nhà Licen cũng có huyết thống cao quý, tiến thêm một bước nữa, là để Azberg hoàn toàn thống nhất và trở nên yên vui!”

Từ ‘yên vui’ khiến Treice mím chặt môi đến mức bật máu. Anh có vẻ không tin vào những lời đó.

Song Kashburn vẫn tiếp tục nói, “Ta đâu có thời gian để xử lý từng tên không biết đúng sai như gã quan nhiếp chính kia. Nếu ta muốn chấm dứt thời đại mà bọn quý tộc muốn làm gì thì làm thì nhất định phải sử dụng thủ đoạn cứng rắn mới được.”

“... Ngài nói đúng.”

Một giọng nói run rẩy bỗng vang lên. Alicia nhìn về phía phát ra âm thanh. Người nói là một bà mẹ trẻ tuổi ôm đứa con còn thơ trong vòng tay mình, cô cúi đầu hành lễ với ngài lãnh chúa.

“Ngài Licen… Tuy rất đáng sợ… Nhưng, nhưng… ngài ấy sẽ không đối xử với chúng ta như quan nhiếp chính.”

Dẫu sợ đến mất hết hồn vía, bà mẹ trẻ vẫn nói ra tâm tình tôn kính và lòng biết ơn của mình.

“Chỉ cần chúng ta giữ đúng bổn phận thì ngài ấy sẽ bảo vệ chúng ta. Không giống như quan nhiếp chính…”

“Đúng, đúng vậy. Treice, ngài ấy không giống như cựu lãnh chúa!” Một người đàn ông khác nói với Treice, phảng phất như muốn phụ họa lời bà mẹ trẻ.

“Chúng ta rất thông cảm với những gì mà chị gái ngươi gặp phải. Nhưng cô ấy đã ra đi rồi. Ngươi cũng đâu phải người duy nhất bị mất người thân chứ. Ngươi là bạn chơi cùng của ngài Công Tước từ nhỏ đến lớn mà? Tại sao…”

“Im đi! Mấy ngươi dựa vào cái gì để tin tưởng ngài ta? Mấy ngươi mù rồi sao? Không sợ sao? Ngài ta càng lúc càng giống ‘người đó’!” Treice kêu to hệt như một đứa trẻ không được dạy dỗ.

“Người đó?” Alicia tò mò hỏi, cô ngẩng đầu nhìn người chồng bị nói là giống ‘người đó’.

Trong nháy mắt, Alicia cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Biểu lộ khi Kashburn xông vào phòng và chất vấn Treice ban nãy tuy không thể gọi là bình tĩnh, nhưng nó vẫn tốt hơn ánh mắt anh đang nhìn Treice bây giờ.

“Chính, chính là đôi mắt kia.”

Dẫu Treice có vẻ sợ hãi, gương mặt sưng vù của anh vẫn hướng về phía Kashburn.

“Chính vì tôi luôn ở cạnh ngài nên mới nhận ra điều đó. Rằng ngài đã thay đổi từ khi nắm quyền trong tay.”

Treice siết chặt nắm đấm. Anh cố gắng nói bằng giọng run rẩy. Tiếng gầm làm bờ môi nứt vỡ của anh lại chảy máu. Song Treice vẫn tiếp tục nói như người đang bị thôi miên.

“Phải, tôi biết rõ ngài không thể đảm đương được vị trí lãnh chúa nếu chỉ có lòng tốt. Tôi biết rõ ngài đã dốc bao tâm huyết để chỉnh đốn cái lãnh địa tan hoang này. Nhưng, về mặt tình cảm, tôi vẫn…”

Giọng nói dịu dàng nay chứa đầy sự căm hận và giận dữ, khiến lời Treice càng run rẩy hơn.

Kashburn dừng chân trước mặt Treice. Biểu tình đáng sợ đã biến mất, thay vào đó là một bộ mặt vô cảm làm người ta không biết anh đang nghĩ gì.

“Ngươi biết Alicia là vợ ta nên mới đem nàng ấy về nhà sao?” Kashburn hỏi. Dường như anh không hề bận tâm tới tiếng hô tới khàn giọng của Treice.

Treice mở to hai mắt, rồi liên tiếp thở dài.

“... Đúng là tôi đã đề nghị giúp cô ấy trốn thoát. Nhưng tôi không biết cô ấy là vợ ngài.”

Treice có vẻ không muốn giải thích cho phí công. Anh trả lời ngắn gọn rồi quỳ gối, cúi đầu xuống đất.

“Tôi không cần một phiên tòa. Ngài muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Dù có đòi ngài ‘phán xét công tâm’ thì kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.”

Nhìn phần gáy Treice để lộ ra, Kashburn sờ tay lên chuôi kiếm. Alicia vươn tay để ngăn cản, song Kashburn đã hành động trước.

Alicia nhắm chặt mắt. Bên tai cô vang lên tiếng kêu âm ĩ. Nhận thấy âm thanh đó khác với những gì cô nghe được ban nãy, Alicia rụt rè hé mắt và thấy Treice nằm ngửa trên mặt đất.

“Cú đá này và mức tăng thuế 1% sẽ là hình phạt cho ngươi vì đã nói năng khiếm nhã với ta.” Kashburn đá mạnh vào phần bụng Treice rồi nói. “Ngươi tuân thủ pháp luật ta đặt ra và đã giao thuế đúng hạn, như vậy ngươi chính là con dân trên lãnh thổ của ta. Về chuyện Alicia, ta sẽ xem như ngươi chỉ định bảo vệ cho phu nhân lãnh chúa đã bị lạc đường.”

Kashburn không nhìn chàng thanh niên đang cố nén vẻ buồn nôn nữa. Anh quay sang nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của vợ mình.

“Nhưng, không có lần sau. Nào, về nhà.”

Kashburn quát đám thuộc hạ đang đứng nhìn gần đó. Những người lính được huấn luyện bài bản nhanh chóng hành động. Kashburn không quay đầu mà đi thẳng tới xe ngựa.

Xe ngựa lần này là chiếc đã đón cô tới Azberg chứ không phải cỗ xe mà Nora và cô ngồi tối qua. Người đánh xe vẫn là Rozet. Khi thấy chủ nhân đeo bộ mặt vô cảm dẫn vợ mình đi tới, ông có vẻ định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu giữ im lặng.

Kashburn để Alicia lên xe trước rồi mới ngồi vào sau. Chiếc xe được các kỵ binh bảo vệ bắt đầu lăn bánh.

Alicia nhìn ra ngoài cửa sổ. Đám nông dân vây xem hấp tấp hành lễ, lén nhìn họ rời đi. Song cô không thấy Treice đâu cả.

“Được rồi, phu nhân. Nàng không định giải thích với ta sao.”

Nghe thấy tiếng chồng, Alicia quay đầu. Kashburn ngồi sát bên, mắt nhìn thẳng cô. Đó không phải biểu lộ lạnh lùng như lúc anh đối mặt với Treice. Song nó hoàn toàn khác với vẻ mặt mỉm cười khi anh xoa đầu cô vào tối qua.

“Nàng đã hứa với ta sẽ không tùy tiện đi ra ngoài. Vậy mà không được bao lâu, nàng lại rời phòng, cải trang trốn đi, thật khiến người ta phải giật mình đấy.”

Sự xuất hiện của Kashburn quả thực là một điều bất ngờ. Nhưng có vẻ lúc ấy anh đang tìm kiếm Alica ở ngay gần đó, lại trùng hợp gặp phải tên nhiếp chính biển thủ, thuận tay chỉnh đốn một chút.

“Em...xin lỗi.” Alicia không biết nói gì cho phải, cô ngoan ngoãn xin lỗi, “Em… em chỉ muốn biết ngài Kashburn đang làm những gì. Thực xin lỗi…”

“Nói cách khác, nàng muốn xem bộ dáng ‘Bạo Chúa’ của ta? Nếu vậy, sự kiện lần này đã có kết quả rồi đấy.”

Đôi mắt trào phúng lấp lánh ánh nhìn nguy hiểm.

Alicia bỗng buột miệng hỏi, “Người đó’ mà Treice nói tới là cựu lãnh chúa ạ?”

Nếu liên kết các câu thì hẳn điều đó là đúng. Song khi Alicia vừa dứt lời, ánh mắt Kashburn lạnh băng.

“Alicia. Nàng là gì của ta?”

Trước câu hỏi đó, Alicia ngoan ngoãn đáp: “Phu nhân.”

“Đúng thế, ta còn dùng tiền để mua nàng về. Cho nên, dù thế nào đi chăng nữa, đừng chọc tức ta, hiểu không?”

Anh vươn tay sờ đầu Alicia. Có vẻ như kiểu tóc nông phụ của Alicia làm anh sờ thuận tay hơn hẳn. Dẫu động tác Kashburn vô cùng dịu dàng, lời nói thốt ra từ miệng anh lại cực kỳ tàn nhẫn.

“Nhớ đấy, Alicia. Đừng ngỗ ngược với ta.” Kashburn dùng giọng không cho phép cãi lại để ra lệnh cho cô, “Nếu nàng dám rời nhà một lần nữa, ta sẽ tròng xích lên cổ nàng, chém đứt đôi chân nàng, để nàng vĩnh viễn chỉ có thể nằm một chỗ. Biết chưa?”

“Vâng. Em hiểu rồi.”

Alicia gật đầu đáp ứng lời uy hiếp đáng sợ, nhưng trong đầu cô lại nhớ tới một chuyện còn đáng sợ hơn… Nếu Theonard thực sự có ý định mang cô đi, Kashburn nhất định sẽ bắt cô hoàn trả một khoản phí vi phạm hợp đồng khổng lồ.

“Ngoan.”

Kashburn hài lòng gật đầu. Anh thở dài một hơi rồi xoay người ngồi thẳng. Với đôi mắt nhắm chặt và môi hơi mím lại, trông anh như thể đang tự hỏi điều gì.

“Treice là bạn của ngài Kashburn ạ?”

“Nàng đúng là không biết rút kinh nghiệm chút nào.” Kashburn mở mắt, nhìn Alicia với vẻ bất đắc dĩ, “Ta hiểu rằng nàng rất tò mò, nhưng chẳng phải ta vừa nói chớ chọc tức ta sao.”

“Ôi, em xin lỗi. Hóa ra là ngài chán ghét Treice.”

Alicia chân thành xin lỗi khiến Kashburn trừng mắt. Anh cười khổ một tiếng rồi vươn tay ôm lấy Alicia.

“Nàng đã qua đêm với hắn phải không? Hắn không làm gì nàng chứ?”

Đôi tay anh siết chặt bả vai Alicia. Cô thành thực lắc đầu.

“Không.”

“Đúng như ta nghĩ. Nếu là tên đàn ông khác thì ta không thể tin… chỉ có Treice…”

Trong giọng anh trộn lẫn những cảm xúc hoài niệm, thân thiết và tự hào.

Cuối cùng, Kashburn nhắm mắt như muốn chôn sâu mọi suy tư của cõi lòng mình và thở dài, “Ta cấm nàng nhắc đến Treice nữa. Hiểu chưa?”

Lại một sự cấm cản khác, Alicia nghĩ, cô đè xuống lòng hiếu kỳ của mình rồi gật đầu đáp ứng.

(Còn tiếp)

Truyện Chữ Hay