Shinigamihime no Saikon

cuộc tái hôn lý tưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một năm sau.

Tại trung tâm đồng bằng Faitlin nổi tiếng với khí hậu ôn hòa và vô cùng yên bình, Alicia Faitlin đang tắm mình dưới ánh nắng vàng rực rỡ và thưởng thức cuốn sách bên bàn trà trong vườn nhà.

Sau khi kết thúc thời gian để tang, cô liền mặc lại bộ váy cũ có kiểu dáng cực kỳ lỗi thời của mình. Với chiếc váy cũ đến mức màu vải xanh lá cây đã chuyển sang màu cháo lòng trên người, Alicia rời mắt khỏi cuốn sách rách bươm trong tay và thì thầm, “A… Ước gì mình có tiền nhỉ.”

Khi cô vừa thốt xong câu vô cùng thực lòng ấy, tiếng bước chân gấp gáp bỗng vang lên. Ở mảnh đất trống trải vô cùng màu mỡ này, nếu không có người làm vườn thường xuyên, cỏ dại sẽ mọc um tùm như nấm mọc sau mưa. Giữa những cụm cỏ cao dày là thân hình vội vàng của một người đàn ông luống tuổi.

“Alicia. Cháu không chạy đi làm ruộng nữa sao! Thật tốt quá!”

Chú Heisdam Faitlin, người giám hộ chính thức của Alica, lon ton tới gần cô. Trên gương mặt chú là sự hài lòng tột độ như thể đang nói, ‘cuối cùng cháu tôi cũng hiểu chuyện hơn rồi’.

Alicia nở một nụ cười xinh đẹp để chào đón người chú hói đầu có bộ ria mép được tỉa tót.

“Cháu làm xong việc hôm nay rồi.”

Alicia bình tĩnh đưa bàn tay đầy vết chai sần hơn cả người hầu của mình chỉ vào giỏ hoa quả đầy ắp gần đó. Loại trái cây thon dài màu đỏ này có tên là Urara. Bất chấp lời khuyên từ chú mình, Alicia đã trồng chúng sau khi cha mẹ cô qua đời.

“Phải rồi. Chú ơi. Bây giờ là lúc đám trẻ gần đây sẽ tới hái quả Urara. Chú có gặp chúng ở ngoài không?”

Giọng điệu nhàn nhã của cô ấy khiến Heisdam suýt chút nữa dứt nốt số tóc thưa thớt ra khỏi đầu ông.

"Đủ rồi. Ta làm sao biết đám nhóc nhà nông ấy hiện đang ở chỗ quái nào chứ? Cháu có còn nhớ mình là tiểu thư danh giá của gia tộc Faitlin không? Ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì cháu mới chấm dứt hành động bán hoa quả để kiếm tiền này đây?”

“Nhưng chú ơi. Cháu rất, rất cần tiền. Tuy một quả Urara chỉ đáng giá 2 đồng rưỡi. Nhưng chỉ cần cháu bán được 5 đồng là đủ tiền mua bữa tối rồi.”

Alicia nói với vẻ đương nhiên, “Nếu mình tự trồng hoa quả thì ta vừa tiết kiệm được tiền ăn, vừa kiếm thêm được thu nhập khi ăn không hết. Việc này thực sự mang lại nhiều lợi ích. Ăn Urara không cũng làm cháu thấy no rồi. Nếu chịu tốn thêm ít tiền phân bón thì nó sẽ ngọt và dễ ăn hơn hẳn.”

Những lời không chút xấu hổ ấy khiến Heisdam vô cùng bất đắc dĩ. Trong lúc ông cảm thấy đau đầu với câu hỏi làm thế nào để giáo dục cháu gái mình, Heisdam bỗng nhận ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.

“Ta đã cấm cháu đọc mấy cuốn sách kiểu này rồi cơ mà?”

Cuốn sách đặt trên bàn trà khiến Heisdam hét toáng lên. Tuy không đọc được nội dung trong đó, nhưng ông có thể thấy tấm hình minh họa về hình ảnh một con quái vật lông lá với răng nanh nhọn hoắt đang nhe răng há miệng tấn công một cô gái tội nghiệp.

Alicia cầm cuốn sách lên với vẻ âu yếm, “Fufufu. Nội dung của cuốn sách này thực sự rất tuyệt vời! Cho dù cháu đã đọc đi đọc lại nó bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thấy chán. Đó thực sự là một phương pháp giải trí tiết kiệm đấy ạ. Nếu ta đọc nó trong phòng lúc nửa đêm, để mặc cho cơn gió lạnh chải vuốt cơ thể mình thì càng thú vị hơn. Tất nhiên, đọc nó vào ban ngày cũng không tệ chút nào.”

“Thôi được rồi. Kệ cháu đấy. Alicia. Đối tượng tái hôn của cháu đã được quyết định!” Người giám hộ ngắt lời cô và nói dứt khoát, “Tên ngài ấy là Kashburn Licen! Công tước vùng Azberg! Một người trẻ tuổi, rất giàu có và cực kỳ tài giỏi. Tốt quá rồi phải không? Alicia. Cuối cùng thì ngày lành của cháu cũng đã đến rồi.”

Thông báo bất ngờ làm đôi mắt sau cặp kính của Alicia chớp mở. Heisdam Faitlin tựa hồ định nói tiếp bằng khí thế này, ông xoay người với vẻ kịch tính.

“Với điều này, cháu có thể sống một cuộc sống đầy nhung lụa. Nơi này cũng có thể được sửa chữa lại! Thật tuyệt vời. Alicia. Cha mẹ cháu trên trời nhất định sẽ chúc phúc cho cháu.”

Heisdam đang hướng về phía một dinh thự lớn có màu xanh nhạt sang trọng gần đó.

Tòa nhà tráng lệ với cánh cổng có biểu tượng con chim trắng xòe cánh nổi tiếng cả vùng chính là nơi ở của gia tộc Faitlin.

Nếu nhìn từ đằng xa, ta sẽ thấy các đường nét chạm khắc trên mái nhà và trụ cực kỳ tinh xảo. Song khi tới gần hơn, sự tan hoang của căn nhà liền bộc lộ.

Những bức tường trắng tinh vốn được xem là biểu tượng của sự trang nghiêm và chói lọi nay đã bị ố màu. Cỏ dại mọc lên từ góc tường. Những bức trang trí trên cửa sổ mái nhà bị phá vỡ. Dấu vết sửa chữa vụng về càng khiến nó trông có vẻ tồi tàn hơn. Vờn quanh dinh thự là những mảnh cỏ tươi tốt. Thậm chí mảnh đất được Alicia dùng làm trang trại sau khi cha mẹ mình qua đời trông còn gọn gàng hơn chỗ này rất nhiều.

Dinh thự trước mắt cô chính là hình ảnh cho thấy sự suy tàn của gia tộc Faitlin nổi tiếng. Ngoại trừ lớp vỏ ngoài nguy nga, bên trong nó là một mớ hỗn độn, mang đến cho người ta cảm giác sẽ có một thứ gì đó nhảy bổ ra bất cứ lúc nào.

“Vâng. Chú nói đúng. Nhưng…”

"Tốt. Ngày kia chú sẽ tới đón cháu! Đừng có mà chạy đi làm ruộng đấy. Và cháu nhớ vứt hết mấy cuốn sách tệ hại này đi ngay! Nếu muốn đọc thì chọn mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạng hay thơ ca ấy! Hiểu không?”

Heisdam khoa tay múa chân rồi vội vã chạy đi mà không cho Alicia có cơ hội hỏi lại tình hình. Điều đó làm cô cực kỳ bối rối, phải chậm rãi cân nhắc lại những lời mắng mỏ ban nãy của chú mình.

“Um… Công tước Kashburn… Licen… Khu vực Azberg nằm ở phía bắc vương quốc thì phải. Có vẻ hắn không phải một lãnh chúa địa phương…”

Cô chưa bao giờ nghe ai nhắc qua chức danh lẫn tên tuổi của người này. Hơn nữa đối phương hình như không nằm trong danh sách các hôn phu có thân phận mà cha mẹ cô từng sắp xếp.

Bất quá, so với mấy thứ đó, mối quan tâm nhất của cô vẫn là hai chữ mà chú cô đã nói.

“Giàu có…. Cực kỳ giàu có… Fufufu, thật tốt quá!” Alicia say mê lẩm bẩm hai từ đầy tính thực dụng ấy hệt như một thiếu nữ mộng mơ.

Nhiều khu vực thuộc vương quốc Sildean được cai trị bởi các Tỉnh trưởng là quý tộc. Tên tỉnh sẽ được đặt theo dòng họ của người cai trị. Vị trí này từng được gọi là lãnh chúa địa phương. Dựa trên nguồn thu tô thuế từ nông dân thuộc lãnh thổ của mình, các quý tộc đã sống một cuộc đời vô cùng xa hoa lãng phí.

Nhưng kể từ khi các cuộc khởi nghĩa cách mạng có xu hướng liên tục bùng nổ trong suốt 80 năm qua, vị trí lãnh chúa địa phương đã có nhiều thay đổi. Một vài quý tộc ra sức đàn áp các cuộc khởi nghĩa đòi bình đẳng để bảo toàn địa vị của mình. Một vài quý tộc khác lại thừa cơ tận dụng thời kỳ hỗn loạn đó để củng cố quyền thống trị.

Còn gia tộc Faitlin thì bị loại khỏi cuộc chơi vương quyền. Quyền lực mà họ từng sở hữu bị đám người tranh thủ việc hô hào toàn dân bình đẳng để phất lên thành quý tộc thế hệ mới chia cắt triệt để.

Những gì mà gia tộc Faitlin còn giữ lại là một dinh thự mang trong mình chi phí sửa chữa và bảo dưỡng khổng lồ, cùng mức lương bèo bọt được vương thất ban cho. Thậm chí vương thất còn lấy cớ họ đang chịu ảnh hưởng từ làn sóng nổi dậy khiến quyền cưỡng chế thu thuế yếu đi để cắt giảm số tiền ấy từ năm nay sang năm khác.

Song cha mẹ Alicia, những thành viên thuộc dòng chính gia tộc Faitlin vẫn không chịu bỏ cuộc. Họ khăng khăng duy trì quan điểm sống cho ra thể diện với tư cách của một lãnh chúa địa phương và liên tục từ chối đề xuất bán dinh thự của Heisdam.

“Như vậy thì sao làm có thể sống lâu trăm tuổi được…”

Ngồi trong cỗ xe ngựa ọp ẹp và lắc lư dữ dội, Alicia lẩm bẩm một mình khi thẫn thờ nhìn khung cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Sau khi Heisdam tuyên bố việc tái hôn của cô và biến mất một lần nữa, thời gian nháy mắt liền trôi qua.

Alicia vốn là một người từ tốn và ôn hòa. Song trước khi cô kịp phát biểu ý kiến thì mọi công tác chuẩn bị hôn lễ đã được hoàn thành. Khi mơ mơ màng bước lên xe hoa, cô bắt đầu cảm thấy người đàn ông sắp thành người chồng thứ hai của mình thực sự có tài như trong lời đồn thổi.

Song cỗ xe ngựa được công tước Licen phái tới nhỏ đến mức chỉ có thể ngồi được hai người. Hơn nữa người duy nhất đón tiếp cô cũng là người phu xe.

Trong đám cưới đầu tiên, cô nhớ mình đã ngồi trên một cỗ xe được kéo bằng sáu con ngựa với hai hàng hiệp sĩ mặc lễ phục hộ tống.

Quả là một sự chênh lệch đến một trời một vực.

Khi thấy cỗ xe, Heisdam đã vô cùng ngạc nhiên. Còn Alicia chỉ nói ‘Nhờ chú trông nom nhà giúp cháu’ hệt như cách đây một năm trước khi cầm theo số hành lý ít ỏi lên xe và tạm biệt căn nhà thân yêu của mình.

“Fufufu. Thật tuyệt vời… Không biết thứ sắp xuất hiện trong màn sương mù dày đặc này sẽ là một kỵ sĩ không đầu cầm thanh kiếm nhuốm máu trong tay hay một con ma cà rồng nhỉ? Nếu ngài Licen là một trong hai chủng tộc này thì càng tốt.”

Cô dâu mới quan sát phong cảnh với sự chờ mong không ngừng lên men.

Tựa hồ nghe được những gì cô gái lầu bầu, người phu xe lớn tuổi nghĩ thầm, “Không hổ là Công chúa Tử Thần”, và bổ sung thêm một câu “Có lẽ cô ấy sẽ rất hợp phách với vị Bạo Chúa của chúng ta”.

Alicia không nghe thấy mấy lời bình luận đó. Cô đang mải nhìn khung cảnh giống hệt trong các cuốn sách yêu thích của mình không chút chớp mắt với sự vui vẻ tột cùng.

Vùng Azberg nơi cô vừa mới đặt chân tới hoàn toàn khác xa mảnh đất quê hương Faitlin của cô. Địa hình ở đây khá nhấp nhô, có rất nhiều thung lũng cùng dãy núi đan xen nhau một cách chằng chịt, tạo thành những khe núi và rừng rậm mà họ vừa đi qua.

Ánh sáng mặt trời đã bị những tán cây cao và rậm rập hút mất. Sương mù xuất hiện vào mọi thời điểm trong ngày. Tất cả những điều đó đã tạo ra một không gian khơi gợi cho trí tưởng tượng thỏa sức bay xa.

Bởi nội thất trong xe quá mức tồi tàn, lại thêm đường xá tồi tệ khiến cỗ xe rung lắc dữ dội.

Dinh thự lãnh chúa được xem là trung tâm hành chính của một tỉnh. Song trang viên này lại nằm sâu trong một khu rừng hẻo lánh, việc di chuyển cũng rất khó khăn. Hoàn cảnh ‘cấm người tiếp cận’ này khiến Alicia càng kỳ vọng hơn.

“Tiểu thư Alicia. Chúng ta đã tới nơi rồi. Xin ngài hãy chuẩn bị xuống xe.”

Nghe thấy giọng người phu xe, Alicia nhướn người, nhìn thẳng về phía trước, mắt cô tỏa sáng lấp lánh.

Đây có lẽ là vị trí sâu nhất trong rừng đen.

Hiện lên trước mắt cô là một căn biệt thự âm u có tông màu chủ đạo là xám và đen hệt như một tòa núi đá lớn được bao quanh bởi những cái cây rậm rạp.

Tòa nhà lớn nhất có lẽ là khu nhà chính. Nằm ở hai bên là khu nhà phụ và một tòa nhà cỡ nhỏ giống như một giáo đường. Quả là một biệt thự có kiến trúc phù hợp với thân phận quý tộc. Thứ sai lầm duy nhất ở đây là những bức tượng trang trí hình quái vật có cánh nằm trên các góc mái của ba tòa nhà.

Là con dân của vương quốc Sildean, hẳn người dân tỉnh Licen cũng theo quốc đạo “Lời cầu nguyện cho đôi cánh”. Giáo lý cơ bản của đạo này là những người từng làm việc thiện trong đời sẽ nhận được một đôi cánh sau khi chết để bay lên thiên đường. Vì thế “Lời cầu nguyện cho đôi cánh” xem tất cả những gì có cánh là một sự tồn tại thiêng liêng.

Song những con quái vật xấu xí trên mái hiên lại không mang vẻ ‘thánh thiện' chút nào. Có lẽ đây là một phương pháp trừ tà. Nhưng hiển nhiên, những giáo đồ của “Lời cầu nguyện cho đôi cánh” có thể coi đó là một sự báng bổ thần thánh.

Trước những điều đó, Alicia thở phào một hơi.

“Thiết kế ly kinh phản đạo này tuyệt thật đấy! Tuy chỗ này không hoang phế giống như nhà của tôi nhưng nó vẫn đem lại cho người ta cảm giác sẽ có một con quái vật nhảy bổ ra bất cứ lúc nào.”

Hành động tán thưởng sự chống đối thánh thần công khai ấy khiến người phu xe trố mắt.

"Hai người này thực sự xứng đôi…” Ông lẩm bẩm rồi dừng xe.

“Wow! Ngôi nhà này giống hệt như những gì tiểu thuyết kinh dị đã mô tả!"

Alicia xuống xe. Cô liên tục thốt lên lời khen ngợi khi bước trên con đường dẫn vào dinh thự và nhìn đông nhìn tây với sự tò mò.

Hiện đang là mùa xuân. Song không khí ở đây vẫn lạnh đến thấu xương. Đó là một trải nghiệm mới mẻ cho người thiếu nữ lớn lên ở vùng đất ấm áp không bao giờ biết tới cái lạnh của mùa đông này.

Không giống như dinh thự bị cỏ dại phủ đầy của cô, sân vườn ở đây không có bất kỳ thứ gì màu xanh tươi. Sự đối lập mãnh liệt ấy đã khiến thiếu nữ tò mò chậm bước.

Những người gác cổng có tuổi khe khẽ thì thầm với nhau sau lưng cô.

"Này, cô ấy thực sự là 'Công chúa Tử Thần' sao?"

"Tôi nghe nói cô ta đã tự tay chém vị hôn phu của mình thành từng mảnh! Đôi tay mảnh mai đó có thể làm được những điều ấy ư?"

"Sai rồi. Có tin đồn là cô ta đã dùng chú thuật để giết chồng mình."

Một năm đã trôi qua kể từ đám cưới đầu tiên của Alicia. Trong quãng thời gian này, tin đồn về 'Công chúa Tử Thần' đã được lưu truyền rộng rãi bằng nhiều phương thức khác nhau. Thậm chí những người ở đây cũng nghe về nó. Song Alicia không phải người sẽ để tâm tới mấy lời đàm tiếu. Khi cánh cửa nhà chính được người hầu mở ra, tâm trí cô tràn ngập sự phấn khích đến mức mắt cô lấp lánh.

Đằng sau cánh cửa là một đại sảnh có nền nhà tối om được trải lên bằng một tấm thảm đỏ thẫm. Những người hầu xếp hàng ngay ngắn ở hai bên. Đối diện cô là một cầu thang lớn. Không tính tới phong cách kiến trúc thì đây quả là lối bài trí kinh điển của một dinh thự quý tộc.

Một bóng người bước ra khỏi hàng ngũ.

Thông thường quản gia chính hoặc hầu gái trưởng có thể chủ động rời hàng để nghênh đón khách tới chơi thay cho chủ nhân. Song lạ thay bóng người đó lại là một cô hầu gái còn khá trẻ. Cô gái xinh đẹp tầm hai mươi tuổi có thân hình nóng bỏng đang mặc trang phục hầu gái này tên là Nora.

“Ồ, Rozet, ông về rồi đấy à, phải làm một công việc không đáng một đồng như thế này chắc vất vả lắm nhỉ."

Giọng điệu khi cô nói chuyện với người phu xe đáng tuổi ông mình khá ngạo mạn. Nora hất lọn tóc xoăn màu đỏ ra sau vai. Tuy một mỹ nữ hành động như vậy không có gì đáng trách, song nó hoàn toàn không phải là điều một người hầu như cô nên làm.

Trên thực tế, những người hầu khác đều phải cau mày trước động tác ấy. Song không có một ai ra mặt ngăn cô lại.

"Nhân tiện, vị Công chúa Tử Thần trong truyền thuyết đâu rồi... ồ?"

Trong lúc cô hầu tóc đỏ mở miệng khiêu khích, Alicia đã từ từ bước đến trước mặt cô. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Nora vô cùng sửng sốt, còn Alicia thì mỉm cười nói.

"Hân hạnh được gặp cô. Tôi là Alicia Faitlin, người được gả vào gia đình này kể từ ngày hôm nay. Xin hãy quan tâm tới tôi nhé."

Alicia không nhận ra rằng đôi mắt xinh đẹp của Nora trừng lớn đến mức nào.

Những người hầu khác bắt đầu xì xào bàn tán. Đúng lúc này, một giọng nam bỗng vang lên từ phía cầu thang.

“Tiểu thư Faitlin, ta rất vui khi thấy nàng đã đi một chặng đường dài để hạ cố đến đây! Tên ta là Kashburn Licen, người đàn ông sắp trở thành chồng nàng!”

Chủ nhân giọng nói trầm thấp và dễ nghe đó là một người đàn ông khoác áo choàng dài màu đen mượt. Ngoại trừ lớp áo lót xanh đậm trên người, chiếc áo khoác cao cổ, đôi boot nam kiểu quân đội, mái tóc ngắn và đôi mắt hẹp của anh đều có màu đen.

Áo choàng tung bay khi anh bước xuống cầu thang.

Alicia nghĩ anh phải hơn ba mươi tuổi, có lẽ là khoảng 33 tuổi. Bất chấp thái độ thô lỗ không có chút lễ nghi nào, ánh mắt anh trông cực kỳ sắc bén. Có thể nói anh là một người đàn ông khá hấp dẫn.

Đây chính là Kashburn Licen, công tước vùng Azbeg, người đàn ông sắp trở thành người chồng thứ hai của cô."... Chàng ấy có đầu..."

Alicia thất vọng lẩm bẩm.

Nora đột nhiên xoay người chạy tới cầu thang và ôm lấy cánh tay của Kashburn. "Đại nhân Kashburn!"

Tuy có vẻ hơi bất ngờ, Kashburn vẫn để mặc cho cánh tay mình chôn giữa bộ ngực khổng lồ. Anh vênh mặt nhìn đám đông trước khi chuyển hướng sang Alicia. Nụ cười vui vẻ của cô làm Kashburn không khỏi sửng sốt.

Vẻ hoang mang lộ rõ khiến gương mặt anh có phần trẻ trung hơn.

“… Nàng chính là Alicia Faitlin?”

"Đúng."

"Tiểu thư danh giá của gia tộc Faitlin?"

"Đúng."

"Công chúa Tử Thần đã giết người chồng đầu tiên của mình, Bryan Bastule?"

"Không. Tôi không làm điều đó." Alicia phản bác ngay lập tức.

Nghe vậy, Kashburn bỗng tỏ vẻ chán nản. "Hả, vậy ra cô là một kẻ lừa đảo sao?"

Khi Kashburn ném một cái nhìn trách móc vào người phu xe, Alicia nói.

"Mọi người đều nói tôi đã chém ngài Bastule thành từng mảnh, nguyền rủa anh ta đến chết, thuê sát thủ để giết chồng mình hay đại loại. Tóm lại nguyên nhân cái chết của ngài ấy là do tôi. Nhưng tôi thực sự không liên quan tới việc này. Khi buổi lễ diễn ra, một ai đó đã lao tới ngài ấy và biến mất nhanh như một cơn gió... Trước khi tôi nhận thức được chuyện gì xảy ra thì ngài Bastule đã nằm trên mặt đất rồi."

Là người tận mắt chứng kiến quá trình Bryan tử vong ở khoảng cách gần nhất, Alicia đã phải kể đi kể lại câu chuyện này cho nhà Bastule. Vì vậy cô có thể nói về vụ việc một cách trôi chảy.

"Tôi nghĩ kẻ đó phải là một sát thủ chuyên nghiệp. Động tác giết người của hắn rất gọn gàng. Khi máu vừa đổ ra thì ngài Bastule đã tắt thở mà không kịp kêu lên tiếng nào."

Alicia cẩn thận thuật lại tình huống xảy ra trong đám cưới đầu tiên mà không chút sợ hãi. Thậm chí cô có thể dứt khoát nói ra từ 'giết'.

Ở một mặt nào đó, người con gái này quả thực xứng danh Công chúa Tử Thần. Nghe xong miêu tả của cô, Kashburn lặng lẽ bày tỏ ý kiến.

"Ra vậy. Tuy chuyện này đơn giản hơn những gì ta được nghe, nhưng nó có vẻ hợp lý."

Kết luận của anh liên quan tới những tin đồn xoay quanh Alicia hơn là nguyên nhân cái chết của Bryan. Vì nhà Bastule đã cấm những người tham dự nói ra sự thật để tránh những lời ghèm pha, dẫn đến việc trí tưởng tượng của mọi người bị kích phát. Tin đồn về nàng công chúa gieo rắc cái chết nảy sinh từ đó và bay tới tai Kashburn.

Chân tướng thực sự có vẻ khiến Kashburn không vui. Song anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và nói, "Ngay từ đầu ta đã nghĩ, miễn nàng là con gái gia tộc Faitlin thì bản chất thực sự của nàng có là Công chúa Tử Thần hay Nữ hoàng của Đáy Nước cũng chẳng sao cả. Hãy để ta tự giới thiệu một lần nữa. Ta là Đại Công Tước Kashburn Licen, người cai trị tỉnh Azberg và là người nàng sẽ tái hôn."

Đáy Nước là một vương quốc đáng sợ, nơi những kẻ xấu xa hoặc người không làm đủ việc tốt bị đày ải sau khi chết.

Kashburn giới thiệu đơn giản. Tước vị của anh là điều mà Alicia chưa bao giờ nghe thấy. Trong lúc đó, anh kín đáo đẩy Nora ra.

"Hỡi người vợ tương lai của ta. Dẫu điều này có thể khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm, một kẻ không thích sự quanh co lòng vòng như ta vẫn phải nói thẳng cho nàng hay..."

Kashburn khoanh tay trước ngực. Đôi mắt đen lập lòe ác ý. Anh cúi đầu nhìn người thiếu nữ có vẻ thất thần. Biểu tình anh không giống như một chú rể đàng hoàng.

"Thứ cho ta nói thẳng. Không giống như nàng, ta là một quý tộc mới nổi. Nói cách khác, ta có tiền và quyền lực, nhưng lại không có sự ủng hộ của một gia tộc đáng kính và uy tín. Đó là lý do khiến ta coi trọng Công chúa Tử Thần."

Biểu tình và lời nói của anh thực sự xung đột với thân phận quý tộc lẫn vai trò tân lang. Song đó quả là những gì mà một kẻ mặc nguyên một cây đen sống trong biệt thự rùng rợn như anh ta sẽ nói.

"Người công chúa reo rắc cái chết đã lấy thân phận hòn ngọc quý của một gia đình danh giá để gả cho một người có thân phận vẻ vang. Song nàng ta đã giết chồng mình và bị đuổi về nhà mẹ đẻ. Dẫu cái chết của hắn không liên quan gì tới nàng. Nhưng điều đó rất hữu ích với ta. Bởi nó đã làm những người cầu hôn khác phải sợ hãi. Nhờ đó mà ta, một kẻ cai trị mảnh đất cằn cỗi xa xôi này mới đủ tiền mua nàng."

Kashburn nói đến đây liền dừng lại, chờ xem phản ứng từ Alicia. Tuy nhiên cô vẫn giữ bộ mặt ngơ ngác và lặp lại lời anh nói.

"Ra giá, mua tôi?"

"Đúng thế. Hừm. Xem ra tên giám hộ râu xồm đó đã thực sự nghe theo lời dặn của ta. Nàng hoàn toàn không biết gì hết."

Ác ý rò rỉ trong mắt Kashburn khi anh nhắc đến Heisdam. Anh tựa hồ không hề có chút biết ơn nào với người đàn ông đã giúp mình hoàn thành hợp đồng hôn nhân này.

"Thực ra nàng đã bị bán một lần thông qua đám cưới đầu tiên. Song cuối cùng nàng đã bị trả lại. Điều đó khiến chú nàng vô cùng lo lắng. Hắn không có chút luyến tiếc nào dành cho nàng đâu. Chẳng qua hắn sợ không có ai dám mua nàng nữa mà thôi. Vì thế hắn mới đồng ý với cái giá ta đưa ra. Có lẽ bây giờ hắn đang sung sướng tận hưởng số tiền đó đi."

Anh khinh thường bĩu môi và đưa ra kết luận.

"Tóm lại, ta đã mua nàng bằng tiền. Tuy nhiên ta không định ép buộc nàng. Đừng lo. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại chỗ này, giao huyết thống cao quý của lãnh chúa địa phương vùng Faitlin cho gia tộc vô danh Licen là được."

Sau bài phát biểu ngạo mạn ấy, Kashburn đưa mắt nhìn Alicia và cười nham hiểm.

"Đừng kinh ngạc như vậy. Nàng phải hiểu chứ. Nàng chỉ là một phụ nữ góa bụa bị tin đồn sát hại chồng mình quấn thân. Thứ duy nhất nàng có thể bán ra là địa vị và danh dự của một quý tộc xuống dốc. Không ai muốn cưới một người như thế. Nàng nên cảm thấy may mắn vì ta là người sẽ đối xử tử tế với vật sở hữu của mình. Không còn thời gian cho nàng than ngắn thở dài nữa đâu. Hãy chấp nhận thực tế đi."

Đôi mắt Alica mở to khi cố gắng tiêu hóa những gì Kashburn đã nói.

– Hóa ra thứ hắn muốn là dòng họ Faitlin.

Hẳn Kashburn đã phải chi cho Heisdam rất nhiều tiền để mua được Alicia.

Khi kết hôn với cô, anh sẽ nhận được dòng họ Faitlin như một món hồi môn và trở thành một lãnh chúa địa phương xứng danh với thực.

"Thật tốt quá!"

Alicia thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng khiến Kashburn sửng sốt. Thanh âm vui vẻ của cô vang lên giữa đại sảnh tĩnh lặng.

"Ôi trời. Chú cũng thật là... Vậy mà chú ấy cứ cấm tôi làm buôn bán suốt! Cũng đúng thôi. Ai bảo tôi chỉ có khả năng kiếm được vài đồng tiền cỏn con trong khi chú lại có thủ đoạn kiếm tiền nhanh chóng hơn chứ."

Má Alicia ửng hồng khi cô lớn tiếng nói, "Công tước Licen. Không, phu quân của em. Cảm ơn ngài đã chi tiền mua em! Điều này thật tốt quá! Em cứ nghĩ danh hiệu Faitlin đã mất giá rồi cơ! Nhờ ngài, em có thể giữ lại ngôi nhà tổ tiên mà không cần bán nó đi. Cha mẹ em cũng có thể an nghỉ trên trời rồi."

Không chỉ Kashburn, ngay cả Nora, Rozet và những người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt.

Alicia không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lạnh tới điểm đóng băng đó. Cô tiếp tục dùng đôi mắt lấp lánh để nhìn Kashburn, "May mà ngài chỉ có tiền và địa vị. Bởi ngài nói đúng, nhà em không có gì ngoài thanh thế và dòng dõi. Em vốn không hiểu vì sao ngài Licen sẽ chọn em làm vợ. Nhưng lời giải thích của ngài đã khiến em hiểu ra tất cả!"

Alicia đã đối đáp lại lời thẳng thừng của Kashburn bằng những lời bộc trực chẳng kém. Khóe miệng Kashburn không ngừng run rẩy. Song Alicia không nhận ra điều đó. Cô cúi đầu xuống với vẻ biết ơn.

“Em thực sự xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng. Nhưng xin hãy chăm sóc em mãi mãi về sau nhé! Ah, ngài an tâm. Em chắc chắn sẽ không xuống tay giết ngài đâu. Rốt cuộc em không nghĩ mình có thể tìm được người chồng nào phù hợp với em hơn ngài cả."

Người con gái đang cười ấy không đủ đẹp để được gọi là một mỹ nhân. Trải qua một quãng đường dài, chiếc váy cũ mà cô đang mặc đã trở nên sờn rách. Bề ngoài đó khiến cô không giống một tiểu thư danh giá nhà lãnh chúa địa phương chút nào.

Song vẻ tươi cười thật lòng ấy của cô đủ sức để làm say lòng kẻ khác.

Truyện kinh dị và tiền bạc.

Mỗi khi nhắc đến hai sở thích luôn bị người thân phản đối này đều khiến Alica cao hứng từ tận đáy lòng.

Kashburn không thể rời mắt khỏi nàng dâu. Phải mất một lúc, anh mới lấy lại tinh thần. Kashburn lắc đầu, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn. Nhưng lần này, ánh mắt xấu xa đã biến mất.

“Nàng táo tợn thật đấy, Công chúa Tử Thần à. Quả là một ví dụ hoàn hảo về một kẻ hám của... Không, ta phải gọi nàng là một người phụ nữ thực tế mới đúng." Anh trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, "Nào, chúng ta hãy mau cử hành hôn lễ đi. Tới đây."

Kashburn vươn tay như muốn mời Alicia đến gần.

“Đại nhân Kashburn. Xin ngài hãy chờ một chút. Ít nhất cũng phải để phu nhân mặc váy cưới được chuẩn bị chứ ạ."

Nora, người vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ cuống quít ngắt lời. Nhưng Kashburn dứt khoát lắc đầu từ chối.

"Không cần thay trang phục. Chúng ta sẽ tổ chức buổi lễ ngay ở đây."

"Ở đây?!" Sự bất ngờ khiến âm vực của Nora cao hơn hẳn. Những người hầu khác bắt đầu xôn xao.

“Thưa đức ngài, ừm… chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị nhà nguyện cho dịp này ạ..."

Có vẻ như ngoại trừ Nora, những người khác hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra. Khi người hầu cẩn thận hỏi, chủ nhân cô cười lạnh và lắc đầu.

“Các ngươi nên biết ta ghét nhất là mấy nghi lễ phiền phức. Miễn là đôi ta cùng tuyên thệ lời nguyện thề trước "Đôi cánh ước hẹn" thì tổ chức ở đây hay trong giáo đường có khác gì nhau?"

"Đôi cánh ước hẹn" được xem là báu vật thiêng liêng trong hôn lễ. Cặp đôi sẽ cam kết trao cho nhau một tình yêu chung thủy vĩnh cửu bằng cách thề với đôi cánh sẽ mang bản thân lên thiên đường sau khi họ qua đời.

Dẫu vậy, ánh mắt Kashburn không hề có chút độ ấm nào.

"May thay tân nương của ta là một người thấu tình đạt lý. Việc chúng ta thực hiện một nghi lễ chớp nhoáng chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Mhm, ngài nói đúng."

Alicia không muốn mặc một chiếc váy nặng nề để đi đường thêm một lần nào nữa. Kashburn mỉm cười với vẻ khen ngợi rồi kéo Alicia tới bên mình.

“Vậy thì, chúng ta hãy tuyên thệ với nhau ngay bây giờ. Ta, Đại công tước Kashburn Licen, nguyện ý lấy Alicia Faitlin làm vợ. Hết. ”

Chỉ sau năm lần nháy mắt. Kashburn đã giơ tay và nói xong lời thề. Với anh, một lễ cưới chỉ cần có vậy.

"Đến lượt nàng đấy."

Dưới sự thúc giục ấy, Alicia chép lại động tác của anh, giơ tay và nói ra lời thề tương tự. “Tôi, Alicia Faitlin… ừm, thề… nguyện ý gả cho Đại… Đại Công Tước Kashburn Licen.”

Nhắc mới nhớ. Đây là lần đầu tiên Alica nghe thấy ai đó tự xưng danh là "Đại Công Tước".

Các danh hiệu của quý tộc quả là đa dạng!

Alicia vừa nghĩ vừa lắp bắp lời thề nguyện, song Kashburn không hề bận tâm.

"Ta đã nhận được hợp đồng hôn nhân có chữ ký người giám hộ của nàng. Do đó, hôn lễ xem như hoàn tất... Ah phải rồi, còn một nghi thức nữa cần thực hiện."

Giữa ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, Kashburn nâng cằm Alicia lên. Cho dù cô dâu ngớ ra đến mức không biết nhắm mắt lại, Kashburn cũng không thèm để ý khi định cúi xuống hôn cô.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào rối loạn. Cánh cửa bật mở với một âm thanh va chạm mạnh mẽ.

“Thiếu gia Theonard, xin hãy dừng lại đi mà, wahhhh–”

"Công Tước Licen đâu rồi?"

Một người đàn ông có mái tóc dài màu đen nói ra những lời khuyên can ấy đã bị cánh cửa bật tung đẩy ngã lăn xuống đất. Người được gọi là thiếu gia có mái tóc nâu và gương mặt trẻ con thì xông thẳng vào đại sảnh, trừng mắt nhìn Kashburn đang làm dáng đề phòng.

"Có vẻ chúng ta đã đến kịp lúc... Hãy tránh xa tiểu thư Faitlin ra."

Một đám lính lần lượt xuất hiện phía sau người thanh niên. Alicia nhận ra họ đều mặc áo giáp màu bạc có biểu tượng cánh chim cách điệu được khắc ở trước ngực và bả vai.

"Các ngươi là cái thá gì?"

Kashburn giơ tay lên để ngăn lại sự rối ren đang lan ra giữa đám người hầu rồi sải bước về phía trước. Cơ thể cao lớn và ánh mắt sắc bén của anh đã làm chàng trai tỏ ra mạnh mẽ kia phải lùi bước.

Người thanh niên ước chừng mười tám tuổi. Đó là độ tuổi được xem là tuổi trưởng thành ở vương quốc Sildean. Nước da tái hệt như người vừa mới khỏi bệnh, hình thể gầy yếu cùng dung mạo giống con gái khiến cậu ta không phù hợp với bộ lễ phục cao cổ chút nào. Song cậu vẫn ra sức lườm nguýt người đàn ông cao to trước mặt mình và hô lớn.

"Ta, ta là Bá Tước Theonard Reiden! Công Tước Licen, người… Không, một kẻ khốn nạn có tiếng xấu lan xa tới tận vùng đất của ta như ngươi không xứng đáng với sự tôn trọng!"

“Reiden? Oho… Tên nghe quen tai đấy.” Kashburn dường như nhớ lại điều gì đó khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh của Theonard. “Hừm, ngươi trở thành người đứng đầu gia tộc từ khi nào vậy? Ta có nghe khá nhiều điều về vùng đất của ngươi. Có vẻ như gia tộc ngươi đã bị vận rủi quấn thân thì phải."

"Im ngay! Vẻ 'mèo khóc chuột' của ngươi không lừa được ta đâu."

Lời nói của Kashburn dường như đã chọc giận Theonard. Khi vị bá tước trẻ tuổi bắt đầu mất kiểm soát và hét lớn, người đàn ông tóc dài đứng phía sau liều mạng ngăn cậu lại.

"Thiếu gia, đừng mà. Cậu không nên dùng thái độ đó để nói chuyện với người mình mới gặp lần đầu chứ! Hơn nữa đối phương chính là 'Bạo Chúa Azberg' khét tiếng đấy! Wahhh!"

Trong lúc cố gắng ngăn cản Theonard, người đàn ông đã vô tình thốt ra những lời vô lễ. Cái nhìn tức giận của Kashburn đã làm hắn sợ đến trốn ra sau lưng thiếu gia của mình. Song bởi hắn quá cao nên hành động đó không hề có tác dụng gì.

"Ngươi là ai? Nếu ta không nhầm, ngươi là giáo sĩ của đạo "Lời nguyện cầu cho đôi cánh"?"

Đúng như lời Kashburn nói, chỉ những giáo sĩ có địa vị cao trong đạo "Lời cầu nguyện cho đôi cánh" ở vương quốc Sildean cùng lân bang mới được phép mặc trang phục áo choàng dài màu trắng có biểu tượng đôi cánh dang rộng bên dưới cổ này. Bên dưới cánh chim còn có huy hiệu của thánh nữ Aisha cho thấy hắn ít nhất phải là một giám mục. Đáng tiếc, thái độ nhu nhược mà hắn ta đang thể hiện hoàn toàn trái ngược với phẩm trật cao của mình.

“A-aah, t-tên tôi là Eulan. Tôi là người giám hộ của Thiếu- thiếu gia T-th-the-Theonard. Tôi phản đối, phản đối bạo lực. "

Theo luật lệ cổ xưa của "Lời cầu nguyện cho đôi cánh", những người gia nhập giáo hội phải từ bỏ dòng họ ban đầu. Eulan chỉ mới tự giới thiệu liền không ngừng run lẩy bẩy.

“Người giám hộ? Ra thế."

Kashburn chuyển hướng sự chú ý về phía Theonard.

“Nghe đâu dinh thự bá tước Reiden đã bị thiêu trụi và hầu hết người trong gia tộc họ đều đã chết... Thì ra ngươi chính là kẻ sống sót..."

"Câm miệng đi! Ta cấm ngươi nhắc lại chuyện đó!"

Theonard hét lên với vẻ hận thù khi phải nhớ lại những ký ức đau đớn. Song Kashburn chỉ lạnh lùng đáp.

"Thứ lỗi cho ta. Có điều quy tắc làm người của ta là ăn miếng trả miếng. Giờ ta đã biết hai vị là ai. Liệu hai vị có thể nói cho ta biết lý do mấy người không mời mà tới chứ?"

Vì kẻ đến là tộc trưởng kiêm bá tước nhà Reiden, Kashburn đành phải tỏ ra lễ phép hơn một chút. Song ánh mắt anh vẫn cực kỳ sắc bén.

Cặp chủ tớ nhà Reiden không khỏi rùng mình. Theonard đảo mắt sang một bên để né tránh cái nhìn của Kashburn trước khi dừng lại trên Alicia, người đang lấp ló sau lưng ngài công tước.

"Hử?"

Cậu ngạc nhiên thốt lên. Cô gái trẻ mặc váy cũ này hoàn toàn khác xa hình ảnh tưởng tượng của cậu về một tiểu thư thanh lịch quý phái.

"Xin hỏi... Cô đây chính là tiểu thư Alicia Faitlin, có biệt danh Công chúa Tử Thần vừa được Công Tước Licen mua về phải không?"

"Vâng. Tôi đây."

Theonard ngây người như thể bị đả kích.

Nhìn thấu tâm tư của Theonard, Kashburn thấp giọng nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là Công chúa Tử Thần trong lời đồn. Ngươi có ý kiến gì sao? Tuy 'nghĩ gì liền viết hết lên mặt' là đức tính tốt, nhưng ngươi không nên lộ rõ mọi suy nghĩ của mình như thế."

Thái độ bằng phẳng của Kashburn làm Theonard nghĩ mình đang bị chế giễu. Song cậu quá mức đuối lý để có thể cãi lại. Vì vậy cậu lập tức nhắc lại chủ đề ban đầu và gầm lên khi nhìn thẳng vào mắt Kashburn.

“Ta đã biết hết mọi chuyện rồi - Ngươi đã mua con gái một dòng họ danh giá để giành lấy danh hiệu lãnh chúa địa phương. Chỉ có kẻ hèn hạ mới chực chờ nhắm vào điểm yếu của người thất thế như vậy! Ngươi đừng tưởng rằng thủ đoạn này sẽ luôn có hiệu quả!"

Theonard thốt lên những lời nóng nẩy rồi nhìn Alicia.

"Tiểu thư Alicia. Tôi đến để cứu ngài! Ngài không cần phải lo gì cả. Tôi sẵn lòng giải quyết mọi phiền toái mà ngài đang gặp phải, ngay cả về vấn đề tiền bạc..."

"Ái chà. Bá tước Reiden muốn cứu vớt vị tiểu thư này sao? Ngươi rất giống một vị vương tử bị ảo tưởng bởi thứ công lý sáo rỗng trong mấy câu chuyện lãng mạn rẻ tiền đấy."

Kashburn gằn giọng rồi đứng giữa Alicia và Theonard. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bá tước đã sợ đến ngây người cùng Eulan đáng thương đang cố gắng trốn tránh và khịt mũi.

Rồi, anh mỉm cười ôm lấy Alicia.

"Hyaa!"

Cái ôm đó khiến đôi chân cô rời khỏi mặt đất. Nhưng điều làm Alicia chớp mắt ngạc nhiên là cảm giác mềm mại khi môi họ chạm nhau.

"T-Tên khốn!"

Kashburn mỉm cười ranh mãnh khi ôm cô dâu của mình và nhìn xuống một Theonard vẫn còn chưa hết sững sờ.

“Tiếc thay. Đời không đẹp như trong truyện cổ tích. Hôn lễ đã hoàn thành. Cô công chúa đáng thương này đã thuộc về ta."

"Gì?!" Theonard kêu lên, "Ngươi đang nói dối! Tiểu thư Alicia rõ ràng vừa mới đến đây!"

"Phải. Đó là lý do ta đã ngay lập tức tổ chức đám cưới tại đây."

"Ngay chỗ này?" Đến lượt Eulan phải hô lên kinh hoàng. “N-nhưng, nhưng không có cha sứ nào ở đây mà? Dinh thự này phải có nhà nguyện riêng mới đúng… ”

Trước sự chất vấn của một Eulen đầy trách nhiệm nghề nghiệp, Kashburn đã cười mỉa.

“Là gia chủ, ta có quyền quyết định phương thức tổ chức hôn lễ của nhà Licen. Nếu ta nói rằng đám cưới của ta sẽ được tổ chức ngay tại đây và đã hoàn tất thì tức là như thế. Đúng không?"

Anh kín đáo liếc đám người hầu để tìm kiếm sự ủng hộ.

Những người hầu lúc đầu còn ngạc nhiên. Song có vẻ họ đã quen với phong cách hành sự của chủ nhân mình và lập tức gật đầu. Kashburn hài lòng nhìn sang đôi chủ tớ nhà Reiden đã không còn lời nào để nói.

“Hơn nữa mọi thủ tục đăng ký kết hôn đã được hoàn tất khi ta mua Alicia từ người giám hộ. Nói cách khác, nàng ấy đã trở thành vợ ta trước khi đặt chân lên ngôi nhà này rồi."

Với Kashburn mà nói, nghi thức hôn lễ không có cha sứ này chỉ là một hành động để giữ thể diện cho người thiếu nữ mà thôi. Anh dùng một nụ hôn để hoàn thành hôn lễ vừa bị gián đoạn, rồi hỏi cô gái trong vòng tay mình.

“Alicia, ta đã phải bỏ tiền ra để lấy nàng làm vợ. Vậy nên nếu hợp đồng bị phá vỡ, nàng sẽ phải trả ta một khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù đủ để mua một quốc gia nhỏ. Đương nhiên Bá Tước Reiden chắc chắn sẽ không đủ tiền để trả cho khoản nợ đó. Nàng thấy sao?"

"Ai. Thật rắc rối!"

Sau cuộc hôn nhân thất bại giữa cô và nhà Bastule, đám người thân giận dữ của chú rể quá cố đã buộc cô phải chi một khoản tiền phúng viếng rất lớn. Điều đó chính là lý do khiến cô phải tái hôn để có tiền trả nợ.

Tình cảnh nợ nần đã khẩn cấp đến mức cô suýt nữa phải bán biệt thự Faitlin đi. Trong số các quý tộc mới nổi, những kẻ muốn dẫm đạp lên tôn nghiêm của quý tộc cũ, hay người muốn có cơ hội tạo dựng danh tiếng cho gia tộc vô danh như Kashburn mà nhăm nhe cướp lấy dinh thự của các quý tộc sa sút không hề ít.

Heisdam có lẽ sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị mua lại dinh thự Faitlin lụi bại luôn tốn tiền để duy trì này. Song Alica đã ra sức ngăn cản chú ấy bằng mọi cách. Cô muốn giữ lấy biểu tượng cho vị trí danh môn mà cha mẹ cô đã phải trả giá bằng cả sinh mạng.

“Chuyện là thế đấy. Nếu ngài bá tước đây đã biết rõ mọi chuyện thì ta rất tiếc khi phải nói với ngươi rằng 'mời về cho'. Rốt cuộc, đám thuộc hạ của ngươi đã khoanh tay chịu trói rồi."

Nhận ra sự ám chỉ rõ ràng trong đôi mắt của Kashburn, Theonard lập tức quay đầu lại và thấy lính của mình đã bị đè nặng bởi đội bảo vệ nhà Licen. Dẫu các vệ sĩ đã mất cảnh giác trước cuộc tấn công bất ngờ khiến những người lạ mặt thành công xâm nhập nhà chính, phản ứng sau đó của họ vẫn khá tốt.

“Lại nói, ngươi không chỉ mang người tu sĩ giám hộ tới mà còn dẫn theo đội Hiệp sĩ Thánh Dực đến đây. Ngươi nghĩ chúa sẽ phù hộ cho sứ mệnh giải cứu của mình sao? Đáng tiếc nó đã chẳng giúp ích được gì cả."

Trong tích tắc, những tia sáng đau khổ xuất hiện trong đôi mắt của Kashburn trước khi bị thay thế bằng sự mỉa mai thường lệ. Tạm thời không đề cập tới các Hiệp sĩ Thánh Dực bị đàn áp, ngay cả Eulan vẫn một mực trốn ở phía sau Theonard.

“C-chết tiệt…”

Theonard không cam lòng nhìn quanh đại sảnh đen và đỏ như muốn tìm kiếm một điều gì đó.

Thấy thế, Kashburn nở nụ cười sâu xa.

“Xem ra Bá Tước Reiden đã phải ngạc nhiên một phen rồi nhỉ. Không. Thay vì ngạc nhiên, đó là biểu tình không thể tin được mới đúng. Ngươi đã không ngờ được rằng ta sẽ không tổ chức hôn lễ ở nhà nguyện phải không?"

Câu hỏi chế nhạo ấy khiến Theonard nghẹn lời đến mức không thể che giấu được sự thất vọng trên mặt. Còn Eulan đang nấp sau cậu ta giật bắn người.

"Ngươi hãy đợi đấy!"

Theonard nhận ra mình đã rơi vào một hoàn cảnh bất lợi. Cậu quay người bước ra ngoài, nhưng vẫn không quên hét lên.

"Đừng quên chuyện gì đã xảy ra với Bryan Bastule! Những kẻ dám báng bổ thần linh và bôi nhọ danh dự quý tộc nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Không. Cho dù ông trời có buông tha cho ngươi thì ta cũng không bao giờ bỏ qua những hành động sai trái của ngươi đâu!"

Theonard phát tiết cơn giận của mình rồi rời đi. Eulen nhìn Kashburn và Theonard vài lần rồi mới đuổi theo cậu ta.

Kashburn hất cằm ra hiệu cho các vệ sĩ thả lũ thuộc hạ của Theonard ra. Sự xuất hiện và biến mất nhanh chóng của đám người nhà Reiden chẳng khác nào cơn cuồng phong thổi qua.

“Hừ. Ta không biết nên gọi tên vương tử này là một người dũng cảm hay một kẻ nhát gan nữa."

Kashburn lầu bầu bằng giọng bất đắc dĩ rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Alicia nhìn theo. Không tính những người hầu, cô không phát hiện được bất kỳ vấn đề nào.

“Dẫu mọi chuyện không diễn ra như trong kế hoạch, nhưng tóm lại nàng đã chính thức trở thành phu nhân của ta. Nếu nàng vẫn gọi ta là "ngài Licen" thì thật quá khách khí. Vì thế kể từ giờ hãy gọi ta là Kashburn thôi."

"Vâng. Ngài Kashburn."

Alicia giờ mới nhớ ra đó là nụ hôn đầu của cô. Song cô vẫn mỉm cười gọi tên chồng mình. Kashburn đáp lại cô bằng một nụ cười tương tự và ra lệnh cho người hầu gái im lặng đang đứng gần đó.

"Thứ lỗi cho ta. Nàng vẫn chưa được nghỉ ngơi sau một chuyến hành trình dài mà đã phải đối mặt với những chuyện này. Nora, hãy đưa phu nhân về phòng. Giờ ta sẽ ra ngoài để tuần tra và quay về khi trời tối." Nói xong, anh ta hất áo choàng lên người rồi rời đi.

Nora xách hành lý tới cạnh Alicia và mỉm cười một cách duyên dáng.

"Ha hả, hôn lễ gì mà xuềnh xoàng nhỉ. Ngay cả đám nông dân cũng không tổ chức một buổi lễ vội vàng như thế này."

"Ah? Tôi lại thích lễ cưới đơn sơ như vậy hơn. Chứ mời khách khứa tới dự tốn tiền lắm."

Câu trả lời nhạt nhẽo của Alicia khiến khóe miệng Nora cứng đờ trong chốc lát.

"Không biết Bá Tước Reiden đã gặp phải chuyện gì nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đã có một cuộc bạo loạn xảy ra ở vùng đất của ngài ấy vào khoảng mười năm trước...

Nhưng tình hình nghiêm trọng đến mức cả gia đình bị sát hại và dinh thự bị đốt thành tro như thế... Thật đáng để tò mò."

So với buổi hôn lễ chóng vánh, Alicia cảm thấy hứng thú với cơn lốc có tên Theonard kia hơn. Nguồn tin tức của Alicia không đủ linh thông bằng Kashburn. Vì thế việc cô không biết gì về thảm kịch đã ập lên gia đình Bá Tước Reiden cũng là điều dễ hiểu. Cô thậm chí còn không hiểu rõ nhà chồng Licen của mình nữa là. Song Nora không có ý định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô.

"Có trời mới biết? Đừng quan tâm tới nó. Phu nhân, xin hãy theo tôi về phòng của ngài."

Nora ngạo nghễ nâng cằm và bắt đầu dẫn đường. Bất chấp những thắc mắc ngổn ngang trong tâm trí, Alicia đuổi theo bước chân người hầu gái lên tầng hai dinh thự.

Lối kiến trúc độc đáo của dinh thự nơi đây dần thu hút sự chú ý của Alicia khỏi những suy tư về tình cảnh mà gia tộc Reiden đã gặp phải.

Những bức tường lát đá lạnh cùng sàn nhà đều có màu đen tuyền. Cửa sổ thì nhỏ và bị đóng chặt. Khu rừng đen tươi tốt ngoài cửa sổ đã chắn mất tầm nhìn và ánh sáng, khiến cho hành lang trông khá tối tăm ngay cả ở giữa trưa.

Nếu cẩn thận quan sát, ta có thể phát hiện rất nhiều nơi có vết tân trang và sửa chữa. Ví dụ như màu sắc trên tường bỗng đột nhiên bị thay đổi hay những đường nứt được trát vữa một cách cẩu thả.

Có vẻ như có rất nhiều phòng không được sử dụng.

Cô hầu như không thấy thân ảnh người hầu khác quanh đây. Thay vào đó là những con quái vật có cánh được chạm khắc trên cột trụ và các ngóc ngách của trần nhà. Chỉ cần nhìn chằm chằm mấy thứ này đã làm tim Alicia đập rộn lên.

Cách trang trí nội thất quỷ dị này hoàn mỹ chẳng kém bên ngoài dinh thự. Alicia thực sự ấn tượng với kiến trúc của nó.

“Chẳng khác nào Trang viên hoa hồng Holvaust cả."

Dinh thự Licen rất giống với trang viên được mô tả trong cuốn sách sưu tầm của Alicia.

Nếu đằng sau dinh thự này có một vườn hoa hồng nữa là đủ bộ.

Trong lúc Alicia vừa đi vừa nghĩ, Nora đã dừng lại trước một căn phòng.

“Thưa phu nhân, đây sẽ là phòng của ngài. Mời vào."

Nora đẩy cánh cửa đen kịt sang bên. Dưới sự hướng dẫn của cô ta, Alicia bước vào phòng và lập tức phát ra tiếng khen ngợi.

“Trời ạ, thật là đáng yêu! Đây quả là một căn phòng mờ ám!"

Để lại lời bình đầy hưng phấn cùng một Nora mang vẻ mặt không thể nào tin được sau lưng, cô gái lao vào phòng và chạy tới chạy lui.

"Dễ thương quá! Nó rất rộng rãi và u ám! Nội thất với tông màu đen đỏ cũng thật tuyệt vời! Ngay cả những bức tượng điêu khắc quỷ dị cũng có một, hai... Oa! Có đến bốn cái. Thậm chí ở trên giường cũng có!"

Đúng như Alicia đã nói, căn phòng này âm u này được thiết kế với màu sắc đen và đỏ hệt như ngoài hành lang. Trên sàn, trần và tường có màu đen. Trong khi rèm cửa, chăn ga gối đệm lại mang màu đỏ thẫm.

Trần nhà rất cao và tối. Song cô vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của những con quái thú được khảm ở bốn góc tường. Dù nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì nó cũng không hề giống phòng cưới chút nào. Bất chấp điều đó, Alicia vẫn vô cùng phấn khích. Cô hạnh phúc đến mức nói to suy nghĩ của bản thân.

"Ngài Kashburn đã tặng mình căn phòng này sao! Sau này mình phải nhớ cảm ơn ngài ấy mới được!"

“Phu nhân…”

“Ngài ấy không chỉ bỏ tiền ra mua mình, cấm mình rời khỏi dinh thự mà còn chuẩn bị một căn phòng hoàn toàn phù hợp với sở thích của mình nữa..."

“Ừm, thưa phu nhân…”

“Chàng ấy thực sự là một người chồng lý tưởng! Mình rất vui vì đã được gọi bằng danh hiệu 'Công chúa Tử Thần'!"

"Phu nhân!"

Tiếng hét sốt ruột của Nora đã làm Alicia giật mình. Lúc này, cô hầu gái đã xách hành lý vào phòng và đặt nó lên giường.

"A. Đúng vậy. Thực xin lỗi. Tôi đã không biết nặng nhẹ. Những lời ấy thực sự có thể xem là một sự xúc phạm đối với ngài Bastule."

Alicia tự trách mình, nhưng nó hoàn toàn trái ngược với mong đợi của Nora. Sau khi lấy số đồ dùng ít ỏi đến đáng thương của Alicia ra, cô hầu đóng sầm cánh rương lại rồi liếc về phía đầu giường.

"Có vẻ phu nhân không cần tới thứ này nữa nên tôi sẽ cất nó đi."

Alicia hướng tầm mắt theo Nora và thấy chiếc váy cô dâu trắng tinh treo trên đầu giường. So với những gì Alicia đang mặc, trông nó mới thật rườm rà làm sao. Dẫu sao đây cũng là một lễ phục chính thức. Ít ra thì kiểu dáng đó vẫn bắt kịp mốt hơn chiếc váy của cô.

"Ôi trời, chiếc váy này đã được chuẩn bị cho tôi sao?" Alicia nói với chiếc váy mình sẽ không bao giờ mặc.

Nora lớn tiếng thở dài.

“Đáng tiếc là nó đã không được sử dụng. Đây không phải lần đầu tiên ngài Kashburn làm việc tùy hứng như vậy. Chỉ mất công tôi phải sửa lại nó thôi."

"Huh? Cô đã tự sửa lại chiếc váy? "

“Vâng,” Nora tự hào đáp lại một cách ác ý, “Tôi không ngờ phu nhân sẽ trông như thế này. Nhưng dù sao vẫn phải sửa chữa nó một chút."

Nora vừa nói vừa soi mói bộ ngực phẳng lỳ của Alicia.

Alicia gật đầu và mỉm cười không chút ngại ngùng.

"Đúng vậy. Có rất nhiều lời đồn thổi về tôi, như tôi có ba mắt hoặc một cái sừng trên đầu."

Giọng cô có vẻ khá thích thú khi nói tới những tin đồn về 'Công chúa Tử Thần'.

"Có người nói tôi cao hơn cả núi và nghiền nát ngài Bastule bằng một cú giẫm chân. Nếu tôi thực sự cao đến vậy, cô có thể tưởng tưởng được sẽ tốn bao nhiêu tiền để may một bộ lễ phục vừa vặn với tôi không?!"

"Phu nhân!"

Nora mở miệng cắt ngang giai điệu luyên thuyên của Alicia. Cô hít sâu một hơi để lấy lại sự bình tĩnh, rồi đưa tay vuốt ve chiếc váy cưới sang trọng với nụ cười xinh đẹp trên môi.

"Nếu không có phu nhân, người sẽ mặc bộ váy cưới này bước vào lễ đường cùng đại nhân Kashburn chính là tôi đấy. Hẳn đó là lý do mà ngài không được phép mặc nó."Nghe thế, Alicia ngạc nhiên đến mức lộ rõ biểu cảm bất ngờ trên mặt.

Nora cười ranh mãnh khi thấy Alicia phản ứng đúng như ý mình.

"Xin lỗi vì đã không nói cho ngài sớm hơn. Tôi không chỉ là một người hầu gái mà còn là người tình được sủng ái nhất của đại nhân Kashburn trong mấy năm nay nữa."

Nora nhấn giọng khi theo dõi bộ dáng ngơ ngác của Alicia. Cô lộ ra vẻ đắc thắng và tung đòn kết liễu.

"Vậy nên phu nhân, hãy ngoan ngoãn ở trong căn phòng này theo lệnh của đại nhân Kashburn nhé. Nhưng có khi mấy hôm nữa ngài sẽ nảy ra ý định bỏ trốn cũng nên... Thôi, tôi xin phép cáo lui."

Alicia sững sờ nhìn Nora cầm theo chiếc váy rồi biến mất sau cánh cửa. Cô lẩm bẩm lại những gì mình vừa nghe được.

"Nora là người tình của ngài Kashburn..."

Ánh sáng lập lòe trong đôi mắt xanh đằng sau thấu kính.

"Điều này mới thú vị làm sao! Ngài Kashburn quả nhiên là kẻ có tiền! Vả lại, có rất nhiều truyện về những cô tình nhân bị sát hại tàn nhẫn đấy."

May mà không có kẻ nào nghe được những lời lẩm bẩm vui vẻ ấy.

Nora đã quay trở lại sau khi cất bộ váy cưới và dẫn Alicia đi thăm dinh thự nhà Licen.

Nói là đi thăm, thực tế thì Nora vừa đi vừa chỉ cho Alicia kiểu, "Phòng người hầu ở kia", "Phòng đại nhân Kashburn ở đây," từ bên ngoài hành lang. Những người hầu khác đứng nhìn đức bà ngoan ngoãn đi sau cô người hầu từ đằng xa, thậm chí họ chẳng buồn lại gần để chào hỏi.

Alicia không bận tâm tới mấy chuyện đó. Khi biết chắc chắn tòa dinh thự này có thể thỏa mãn sở thích của mình, cô thực sự hài lòng.

Bầu không khí u ám được tạo ra từ sự quyện hòa giữa sắc đỏ và đen.

Những hành lang ngoắt ngoéo có mục đích đánh lừa kẻ xâm nhập phức tạp đến mức làm một người đã sống ở dinh thự rất lâu như Nora cũng phải rẽ nhầm.

Tất cả những điều ấy khiến Alicia phấn khởi đến mức phát run.

Cô hoàn toàn ném hình bóng người chồng mới cưới ra khỏi đầu và liên tục hỏi thăm Nora những câu như, "Đó là gì?", "Tại sao lại đặt thứ này ở đây?". Ngay cả câu trả lời thuận miệng từ Nora cũng làm Alicia cao hứng không thôi.

Song điều khiến Alicia tò mò nhất vẫn là công trình bỏ hoang nằm sau nhà chính.

Đó là một tòa nhà hình chữ nhật được xây bằng đá tảng, phủ lên nó là màu xanh tươi mát của những nhánh hoa hồng leo. Nóc nhà được làm bằng kính giống hệt như mái nhà được mô tả trong cuốn tiểu thuyết cổ điển mà Alicia rất thích. Bởi cửa sổ thông gió được xây ở vị trí rất cao nên cô không thể nhìn được những gì ở bên trong.

Alicia hăng hái bước về phía cánh cổng dẫn vào khu vườn bỏ hoang. Song Nora đã khẩn trương lao đến để chặn đường cô.

"Phu nhân. Nếu ngài không muốn chết thì chớ lại gần chỗ đó! Nếu chủ nhân mà biết thì ngay cả tôi cũng sẽ bị trách phạt đấy."

Vẻ tuyệt vọng của Nora khiến Alicia phải bỏ cuộc. Vì không hiểu tại sao mình cũng bị cấm, cô đành miễn cưỡng tránh xa khu vực bất thường này.

Vào thời điểm họ quay về phòng, hoàng hôn đã buông xuống và bóng tối bắt đầu phủ lên vạn vật.

Alicia ngáp dài khi nhìn Nora trải ga giường. Công việc làm đồng lúc trời còn chưa sáng cho đến khi trời vừa chập tối đã tạo thói quen ngủ sớm dậy sớm cho Alicia. Cho nên mỗi khi trời trở tối, cô liền bắt đầu thấy buồn ngủ.

Song trong ngày kết hôn hôm nay, Alicia biết mình sẽ phải làm điều gì đó. Nhưng gì đó là gì thì cô không biết. Là một đứa trẻ mồ côi từ bé, Alicia hoàn toàn thiếu khuyết những kiến thức vốn được người mẹ truyền dạy cho con gái. Chưa kể cô cũng không biết nhà chồng mình có phong tục đặc biệt nào hay không.

"Này Nora, theo truyền thống thì người nhà Licen thường làm gì vào đêm động phòng vậy?"

"Hả?"

Nora sững người hỏi lại.

Alicia tiếp tục nói, "Bởi đám cưới rất đơn giản nên đêm động phòng chắc không có gì khó khăn đâu nhỉ?"

"Khó khăn sao? Nói thế nào nhỉ. Nếu bên nam nguyện ý vào thẳng chủ đề thì có thể..." Nora trả lời theo phản xạ rồi cuống quít thay đổi chủ đề, "Không có gì đâu, thưa phu nhân! Đức ngài Kashburn là một người cực kỳ bận rộn đến mức chỉ đủ thời gian để tổ chức một hôn lễ đơn giản, cho nên đêm tân hôn có lẽ..."

"Ồ? Không phải ngài ấy nói tối nay sẽ về sao?"

Nora có vẻ không vui, còn thì thào phàn nàn thính lực nhạy bén đến không ngờ của Alicia. Nét mặt cô nhanh chóng tươi tắn trở lại.

"Thật ra thì... Phu nhân, tôi mới là lý do làm đức ông chịu trở về nhà. Không phải tôi đã nói với ngài rồi sao, tôi là..."

"Ah đúng rồi, cô là tình nhân của ngài Kashburn nhỉ."

Alicia thừa nhận một cách dứt khoát. Cô nở nụ cười ngây thơ với người hầu gái vừa bị cắt ngang.

"Thế thì Nora, xin hãy chăm sóc cho chàng và hãy chuyển cáo cho chàng rằng tôi rất biết ơn về căn phòng này." Dứt lời, Alicia đứng dậy, nhấc tấm màn lụa màu đỏ lên để bò vào trong giường. Cô đặt kính mắt sang một bên. Khi xõa tung mái tóc màu vàng xỉn trên chiếc gối mềm, Alicia nói tiếp, "Còn nữa, cảm ơn cô nhé. Nora. Đã lâu lắm rồi mới có người trải ga giường cho tôi. Trừ những tình huống cần phải mời người hầu thì tôi luôn tự mình làm mọi thứ ở nhà."

Trong ánh nến lung linh, đôi mắt mờ sương không bị cặp kính dày cộp che phủ cùng nụ cười ấy mới thật hồn nhiên và ngây thơ biết bao.

"Kể từ nay về sau, cô sẽ là người chăm sóc cho tôi đúng không? Tôi hạnh phúc lắm đó, Nora ạ. Chúng ta hãy luôn hòa hợp với nhau nhé."

"Phu nhân... Ngài đang nói chuyện với tủ quần áo đó ạ. Tôi ở đây cơ mà."

Alicia quá cận để phân biệt được trang phục hầu gái đen trắng và mái tóc đỏ của Nora cùng những đồ dùng có phối màu tương tự. Thấy thế, Nora đành lên tiếng uốn nắn.

"Thứ lỗi cho tôi. Cô đứng ở đằng này sao? Xin hãy quan tâm tới tôi nhé. Chúc ngủ ngon. Nora."

Cô đang nhìn vào cái bàn đấy…

Nora nuốt lời đó cùng vô số lời khác còn nghẹn trong cổ họng xuống bụng khi quyết định thổi tắt giá nến trên bàn. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, Alicia kinh ngạc nhổm dậy.

"A. Ngài Kashburn về rồi sao?"

Câu nói ấy khiến Nora thực sự hoảng hốt. Cô hầu gái bước nhanh tới bên cửa và hơi hé nó ra. Tiếng cọt kẹt làm Alicia cảm thấy thích thú. Đứng ngoài cửa là một cô hầu gái có mái tóc đen.

"Phu nhân. Thứ lỗi cho tôi vì trễ thế này còn làm phiền ngài. Tối nay..."

Không chờ đối phương nói xong, Nora đã lách người qua cửa và chặn đứng cô hầu gái tóc đen. Cô ta có vẻ giật mình, nhưng không nói gì thêm. Hai người thì thầm với nhau ở ngoài cửa một lúc.

Nora vui vẻ bước vào phòng và báo cho Alicia tò mò hay, "Phu nhân. Có vẻ ngài Kashburn đã trở về rồi ạ. Tôi xin phép đi ngay."

"Vậy sao? Phiền cô chào hỏi chàng ấy giúp tôi nhé."

Nora vẫn rất vui vẻ ngay cả khi Alicia đã nhìn sai hướng, cô thổi tắt ngọn nến rồi rời khỏi căn phòng.

Sự tĩnh lặng của căn phòng tối tăm bỗng bị tiếng gõ cửa phá vỡ.

Thấy có khách đến, Kashburn cất tiếng hỏi thăm. Khi biết đó là Nora, anh nhướn mày với vẻ ngạc nhiên rồi đứng dậy từ sau bàn làm việc để mở cửa dẫn cô hầu gái vào phòng.

“Cô có việc gì không?”

“Em nghe Seira nói rằng đại nhân có vẻ không định động phòng với phu nhân?"

Trước khi đến đây, Nora đã trang điểm lại gương mặt của mình và ăn mặc khá hở hang. Lối trang điểm đậm để gây sự chú ý cùng trang phục làm cô trông đẹp hơn hẳn. Vẻ mong đợi trên mặt cô khiến Kashburn ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Nora.

“Trong thời gian này thôi. Lẽ ra ta nên giải thích rõ hơn cho nàng ấy.”

“Ngài thật là… Đâu cần phải nói mấy lời trái lương tâm đó với em. Ai chẳng biết gu phụ nữ của ngài như thế nào. Cô bé nhỏ nhắn có thân hình phẳng lỳ kia đâu thể khiến ngài có hứng được…”

Nora vòng tay qua bộ ngực đẫy đà để tôn lên dáng người nóng bỏng của mình.

“Ngài đừng mắc mưu của mấy kẻ thích giả nai như cô ta nhé. Em thì biết rõ, loại con gái đó chỉ được cái bề ngoài ngây thơ, trong bụng thì chất đầy toan tính. Những người đàn ông ít tiếp xúc với phụ nữ nhất định sẽ bị cô ta điều khiển. May mà ngài có em ở bên cạnh đấy."

Vì lý do nào đó, một người hoàn toàn trái ngược với Nora như Alicia đã trở thành cái gai trong mắt cô nàng giúp việc.

Thấy cô giúp việc đang cố gắng dìm Alicia xuống để nâng cao bản thân làm khóe miệng Kashburn nhếch lên, anh thì thầm.

“Toan tính? Điều đó sẽ làm ta thấy an tâm hơn đấy. Rốt cuộc nàng ấy cũng là phu nhân của Bạo Chúa vùng Azberg.”

Đánh giá bất ngờ ấy làm biểu cảm trên gương mặt Nora đanh lại. Chủ nhân của cô nở nụ cười khó lường và nói tiếp, "Ta chẳng quan tâm tới việc liệu cô dâu của mình có ba con mắt hay sừng trên đầu hay không khi quyết định cưới nàng ấy làm vợ. Song nàng ấy quả là một người phụ nữ đặc biệt đã làm ta phải ngạc nhiên... Ta không phủ nhận mình có chút hứng thú với nàng ấy."

Nora sững người. Trước khi cô có thể mở miệng, Kashburn đã thay đổi chủ đề.

“Cô nên biết là ta không có thời gian chơi trò cặp đôi hạnh phúc. Đây cũng không phải lúc thích hợp để ta lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù đó là cô hay Alicia.”

Kashburn giải thích một cách đơn giản bằng việc chỉ vào số tài liệu chất đống trên bàn.

Tuy Nora có vẻ không tin, nhưng đôi mắt của Kashburn đã chuyển hướng từ cô sang trần nhà.

“Hơn nữa, một người đàn ông nóng nẩy luôn là một người khó cảnh giác nhất.”

“Dạ?”

“Được rồi. Nếu cô đã hiểu ra vấn đề thì hãy quay trở về phòng đi. Rốt cuộc vai trò của cô cũng không phải là làm thế thân cho một cô công chúa còn chưa trưởng thành." Kashburn lạnh nhạt nói, "Việc của cô với tư cách hầu gái của Công chúa Tử Thần là giải quyết tốt những vấn đề xảy ra trong ngôi nhà này để ta không phải phiền lòng. Đừng quên những gì cô đã nói."

Giai điệu nghiêm khắc không cho phép bị hiểu lầm của Kashburn cùng ánh mắt nham hiểm của anh lúc này quả thực xứng với tiêu đề 'Bạo Chúa vùng Azberg' trong lời Eulan.

Nora sợ tới mức lùi lại một bước. Song cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi cúi đầu.

“Tuân lệnh. Em chắc chắn sẽ làm tốt vai trò 'hầu gái' của mình và quan sát những gì người ấy có thể làm thay ngài. Xin ngài hãy cho em thời gian.”

Nora lắc bộ ngực nảy nở khi ném xuống những lời khiêu khích ấy rồi biến mất.

"Cô quả là một người hầu thích hợp với ta. Không phải người phụ nữ nào cũng hội tụ đủ đức tính 'chai mặt, không chịu thua kém và cực kỳ mưu mẹo' như cô đâu."

Kashburn lẩm bẩm rồi quay lại bàn làm việc và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong khu rừng tối tăm vốn không người sinh sống, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng leo lét từ ngọn đuốc của dinh thự.

Ấy thế mà đêm nay, ánh lửa lại xuất hiện ở một hướng khác, thậm chí ta còn có thể nhìn thấy những bóng người và đồ vật giống như lều ở quanh đó.

“Nào. Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ nhỉ?”

Nhìn ánh lửa đỏ đằng xa bằng đôi mắt đen của mình, Kashburn trầm giọng nói.

Truyện Chữ Hay