Cô gái trẻ khoác trên người bộ váy cưới màu trắng đang chậm rãi bước đi một mình giữa nhà thờ im ắng. Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính màu tạo thành những sắc thái rực rỡ, khiến bộ váy trắng tinh và mạng che mặt mà cô dâu đang mang được phủ thêm một vầng hào quang đủ màu lấp lánh.
Dẫu có vô số khách khứa ăn mặc sang trọng đang ngồi kín những băng ghế, nhưng tất cả bọn họ đều là người quen của chú rể, Bá tước Bryan Bastule. Nói cách khác, cô dâu chỉ có một mình.
Người sắp xếp mối hôn nhân này là chú cô, Heisdam Faitlin. Ông là người thân duy nhất của cô, cũng là người giám hộ cho cô thay mặt cha mẹ quá cố. Song bây giờ ông ta lại không thấy tăm hơi.
Bóng dáng cô đơn của cô dâu lướt trên tấm thảm đỏ thẫm. Cuối con đường ấy là gã chú rể có thân hình béo tốt cùng vẻ mặt khinh thường đang đứng chờ trước bục thờ nguyện.
“Hừ. Dù có mặc váy cưới cao cấp đến mức nào đi chăng nữa thì gái trẻ cũng không phát huy ra được tí sự hấp dẫn nào. Cả mặt lẫn dáng người đều tầm thường như nhau.” Bryan đảo mắt nhìn cô dâu đang chậm rãi bước đến rồi nói thầm không chút cố kỵ.
“Thưa Bá tước, chúng ta đang chuẩn bị cho một nghi lễ thiêng liêng. Thánh Arshael có thể nghe thấy những điều ngài nói đấy. Vì vậy xin hãy giữ yên lặng ạ.”
Nghe những lời đó, người linh mục trung niên được giáo phái “Lời cầu nguyện cho đôi cánh” cử tới làm hầu cận cho Bá tước lập tức khuyên nhủ gã ngừng lại.
Song Bryan có vẻ không hài lòng với những gì đang diễn ra, vì thế gã phớt lờ lời khuyên và nói tiếp: “Cuộc mua bán này thật đúng là không có lời. Nếu ta nhất định phải cưới được con của một quý tộc địa phương thì cũng nên chọn đứa nào ra dáng hơn chứ? Ấy thế mà ta lại mắc mưu của thằng khốn Heisdam đó. Mẹ khiếp.”
Chú rể không ngừng thốt lên những lời oán giận trong khi cô dâu đi tới, hay đúng hơn là loạng choạng bước tới gần gã.
So với thân hình gầy gò của cô dâu thì chiếc váy diêm dúa này thực lùng bùng và nặng nề. Điều đó làm bước chân của cô cũng chậm theo. Thấy thế, chú rể càng lúc càng tỏ ra sốt ruột.
"Này, Alicia! Đi nhanh lên! Ta muốn làm cho xong buổi lễ này để còn đi gặp Illya nữa!”
Lý do thúc giục cô dâu của chú rể là bởi gã muốn sớm gặp lại ả kỹ nữ của mình.
Linh mục đứng gần đó cau mày. Ông mở miệng, thì thầm lẩm bẩm lời cầu nguyện tinh lọc trong khi vẻ mặt như muốn nói: Người trẻ bây giờ đúng là không biết kính sợ thần linh.
Ngay sau đó, một nửa mong ước của gã Bryan tùy tiện đã được thực hiện.
Một bóng người khoác vải đen vụt qua thân hình chậm chạp của cô dâu và xuất hiện trước mặt chú rể. Chỉ trong nháy mắt, bóng người đó va vào cánh cửa kính “thiếu nữ có cánh” bên trái rồi biến mất như một cơn gió thoảng qua, để lại đám đông sững sờ và thân hình không biết đã nằm dưới mặt đất từ bao giờ của chú rể.
Những mảnh vỡ kính màu rơi vương vãi quanh người gã, phản chiếu ánh lửa đang nhảy múa trên chiếc giá cắm nến.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, hẳn ta sẽ tưởng chú rể cố ý nằm xuống để trêu chọc mọi người. Nhưng khi sàn nhà màu trắng được đánh bóng để chuẩn bị cho hôn lễ bị ô uế bởi những vệt đỏ tươi thấm qua lớp vải cao cấp, mẹ chú rể liền hét lên, và hiện trường đám cưới bỗng trở nên hỗn loạn.
Người linh mục thì thầm "Tôi đã nói ngài sẽ bị trời phạt rồi mà”, các phu nhân quý tộc sợ đến mức ngất đi, nhiều người đau đớn vì bị thương do mảnh vỡ, một số người sợ liên lụy mà chạy trốn, còn những lính canh bận rộn đuổi theo kẻ ám sát.
Giữa bối cảnh ồn ào ấy, tấm mạng đáng lẽ sẽ được chú rể vén lên đã được bàn tay của cô dâu gỡ bỏ. Đôi mắt cô đảo qua xung quanh.
“Chà.”
Cô đẩy kính lên, và chớp mắt.
Các khách mời tham gia lễ cưới đã chạy trốn từ hai bên cánh cổng, bỏ mặc cô dâu đứng giữa nhà thờ.
Đúng như những gì mà người chết Bryan phàn nàn, cô gái có mái tóc dài màu sợi đay này thực sự không đẹp chút nào. Trông cô có vẻ đáng yêu, và chỉ có vậy mà thôi. Dáng người quá mức mảnh khảnh, động tác cũng rất cứng nhắc, hoàn toàn không có chút nữ tính nào cả.
Trong lúc mọi người hò hét chói tai và chạy loạn thì động tác của cô dâu vẫn rất thong thả. Tầm mắt cô hướng về phía chú rể đang bị mẹ gã lắc lư và cái lỗ lớn trên tấm kính màu.
“Wow, cái này đắt tiền lắm đấy, hắn không thể chọn vị trí khác để chạy trốn hay sao?”
Đáng lẽ ra tiếng thì thầm nhàn nhã của cô ấy sẽ không bị ai nghe thấy giữa sự hỗn loạn này.
“Ta vốn phản đối cuộc hôn nhân này!”
Song mẹ của chàng rể đã đứng dậy, Bà phất tay như thể muốn ném bỏ những người hầu gái đang hỗ trợ mình đứng vững và hét to vào mặt thiếu nữ.
"Mi, mi chính là ... đồ ôn dịch! Là tử thần!”
Từ đó trở đi, danh hiệu khủng khiếp ấy đã gắn liền với Alicia, cô gái bỗng trở thành góa phụ ở tuổi mười bốn.