Shini Yasui Kōshaku Reijō to Nana-ri no Kikōshi

chương 25: đảo messenger (phần 7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vì quá xấu hổ, nên tôi đã rời khỏi bàn nơi các thành viên hoàng gia đang ngồi.

Lúc này trên tay tôi là một đĩa đầy thịt. Thật là tốt khi có một người bạn có thể ăn mọi thứ, tôi có thể nếm thử toàn bộ các món ở đây mà không sợ lãng phí.

Trong khi tôi đi loanh quanh các bàn để chào hỏi mọi người tôi đã vô tình kết thân thêm được một số người bạn. Người đầu tiên là Tricia, con gái của Nam tước Rails từ Aurelia. Người còn lại là Marquia, con gái của Tử tước Jonas từ Ignitia. Họ nói rằng họ cũng tám tuổi như tôi. Tricia có một cây đũa phép trang trí gắn ở dải váy, còn Maria thì cô ấy có một con rồng nhỏ như một con chim trên vai.

“Tiểu thư Erica, Tiểu thư Erica, xin hãy sử dụng chiếc khăn tay của mình, đừng để tay tiểu thư bị bẩn.”

“Tiểu thư Erica, xin hãy hãy thử món kẹo này đi. Món kẹo này rất phổ biến với trẻ em quý tộc của Ignitia đấy. ”

“Tiểu thư Erica là công chúa Aurelia và tôi cũng từ Aurelia . Một quý tộc của Ignitia, nên tránh xa khỏi cô ấy. ”

“Ngược lại thì có, Năm tước tiểu thư, đây là Ignitia. Để một người Ignitia đưa cô ấy đi tham quan nơi này không phải là điều đương nhiên sao? "

"Cả hai người dừng lại đi, nếu cả hai cứ ồn ào như vậy thì sẽ gây ảnh hưởng tới mọi người xung quanh đấy ."

Tricia và Marquia, hai cô gái dễ thương này đang túm lấy tôi từ hai phía. Lúc này tôi giống như một người ngoài hành tinh bị bắt giữ.

.

Ở độ tuổi này bọn trẻ hay có kiểu nói “Cậu/cô ấy sẽ chơi với tớ cơ!” và tranh giành lấy bạn chơi cùng cho riêng mình.

Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì họ trông thật dễ thương.

Nhân lúc Tricia và Marquia mải mê tranh cãi và nhìn vào Tirnanog thấy thế liền thò người ra từ gầm bàn. Tôi nhanh chóng san đống thức ăn mang theo vào cái đĩa trống mà Tirnanog đã ăn xong.

"Xin lỗi cậu."

“Đừng lo. Ngoài ăn mấy thứ cậu đưa thì mình cũng tự đi kiếm vài thứ khác mà. “

"Hãy cẩn trọng để không bị phát hiện nhé?"

“Không sao đâu, mình vẫn rất nhanh nhẹn đấy. “

Hình như họ không còn tranh cãi với nhau nữa, Tricia và Marquia lúc này đang tiến đến gần tôi. Thấy vậy Tirnanog lại nhanh chóng núp vào tấm khăn trải bàn.

“Tiểu thư Erica, cảm ơn vì đã chờ đợi chúng tôi. Marquia là một người cực kỳ thiếu quyết đoán ”.

“Ôi trời, cô đã quên chuyện vừa nãy rồi phải không không? Tiểu thư biết không, Tricia thực sự rất ngốc nghếch đấy? ”

"Rồi, rồi. Mình sẽ không trốn đâu, vì vậy xin hãy yên tâm. ”

Thế này thật là khó cử động mà, tôi nên làm gì đây? Trong lúc tôi bị mắc kẹt giữa hai cô bé dễ thương này thì chợt chú ý đến một cô bé quý tộc Hafan cực kỳ nổi bật.

Khi mắt chúng tôi chạm nhau thì tôi liền mỉm cười. Đó là một người mà tôi biết rất rõ. Cô bé ấy là Ann Hafan, một tháng rưỡi trước chúng tôi đã cùng nhau đi qua ranh giới của sự sống và cái chết.

Ann đang mặc một váy đen trông rất chững chạc. Thoạt nhìn nó có vẻ hơi đơn giản, nhưng nếu nhìn kỹ thì nó có những đường ren và

đường thêu rất tỉ mỉ. Trước ngực váy có cài một đóa hoa màu đỏ nhạt, nó trông rất hợp với em ấy. Mỗi khi Ann di chuyển, các sợi bạc lấp lánh lên nhờ ánh sáng từ đèn chùm. Gương mặt của em ấy trông trưởng thành hơn trước một chút và tôi có thể thấy thấp thoáng một vẻ đẹp sắc sảo và lạnh lùng trong tương lai.

“Đã lâu không gặp, chị Erica-. Em luôn muốn gặp lại chị kể từ lúc đói. ”

“Chà, tiểu thư Ann. Chi cũng rất vui vì được gặp lại em đấy ”.

Tôi mỉm cười và chào đón em ấy. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy từ cả hai phía, Tricia và Marquia nắm chặt lấy tay áo tôi.

“Chà, thật là một con bé không biết xấu hổ. Rõ ràng bọn ta đã nói chuyện với tiểu thư Erica

trước mà? ”

“Với một chiếc váy như vậy thì cô bé không xứng đứng trước tiểu thư Erica đâu. Bé nên đi về và thay nó đi. ”

Oops, họ có coi Ann là đối thủ của à? Tôi cố gắng mở miệng, thì họ bất ngờ cắt ngang và không cho tôi kịp nói gì.

“Nhân tiện, ta là con gái của Nam tước từ

Aurelia như tiểu thư Erica. Như tiểu thư Erica đấy! ”

““Nhân tiện nữa, ta là con gái của Tử tước từ Ignitia. Ta là con gái của một Tử tước đấy! ”

Hai người dường như đã coi Ann là kẻ thù không đội trời chung và đồng thời dồn ép Ann,

một cô bé nhỏ hơn họ một tuổi. Trong khi tôi đang bối rối nhìn cả ba và cố gắng nghĩ cách để giảng hòa cho họ, thì mắt tôi chạm vào mắt Ann. Ann chỉ cười nhẹ và ra hiệu cho họ bình tĩnh lại bằng cách giơ tay lên.

“Với gia huy là ba con tàu đang lướt trên sóng bốn mặt …… tiểu thư hẳn là con gái của Nam tước Rails từ Aurelia, phải không?”

“Uh !? Phải, ta là Tricia Rails …… tại sao ngươi lại biết gia huy của nhà ta? ”

“Với gia huy là một thanh kiếm vát chéo qua một con rồng trắng đang ngủ……….tiểu thư là con gái của Tử tước Jonas từ Ignitia, đúng không? ”

“Guh …… Phải pải, ta là Marquia Jonas. Nhưng, thật là bất lịch sự. Không phải bọ ta đã giới thiệu rồi sao, đến lượt ngươi đấy.”

Ôi ~ đáng kinh ngạc! Không hổ danh là em gái của thiên tài Klaus, sự chuẩn bị của em ấy thật hoàn hảo. Ann cười đầy bình tĩnh, thản nhiên gỡ bàn tay đang che giấu chiếc huy hiệu của Hafan.

“Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Ann, con gái công tước xứ Hafan. Tiểu thư Tricia, tiểu thư Marquia, hi vọng

từ bây giờ chúng ta có thể thân với nhau. ”

Ann tự giới thiệu mình một cách lưu loát với một chất giọng trẻ con và sau đó cúi chào một cách hoàn hảo. Tricia và Marquia há hốc miệng, đờ người trong giây lát. Rồi bất ngờ cả hai cùng lùi lại một bước và cúi đầu thật sâu.

“Xin người hãy thứ lỗi cho sự bất lịch sự của tôi, tôi đã không nhận ra người là công chúa xứ Hafan.”

“Hiiii ……! Thật vinh dự khi được gặp một người có địa vị xã hội cao như người, tôi vô cùng hạnh phúc! ”

“Rốt cuộc tôi đâu cần lời xin lỗi, hai người đâu có bắt nạt tôi đâu. Làm ơn, hãy ngẩng đầu lên đi. ”

Ann hướng nụ cười đầy điềm tĩnh về phía họ.

“Chính là ta cũng đã quấy rầy hai người các ngươi, nên chung ta hòa nhau nhé. Vì cả ba chúng ta đều thích chị Erica, nên chuyện gì đã quá thì để nó qua đi vì vậy hãy. Chúng ta hãy hòa thuận và bình đẳng với nhau, được chứ? ”

"V-vâng!"

"Xin cảm ơn ngài!"

Mặc dù em ấy nói ‘bình đẳng’, nhưng có vẻ như thứ hạng đã được quyết định một cách chắc chắn. Cả Tricia và Marquia đều hoàn toàn nghe lời Ann.

Tiểu thư Ann quả là một cô bé tuyệt vời! Tôi cảm thấy như mình vừa được xem một màn trình diễn của nghệ nhân bậc thầy vậy.

Ann đến gần tôi một cách bình tĩnh, cùng lúc đi Tricia và Marquia cũng lùi lại. Ann áp sát vào tôi và ngước nhìn lên.

“Chị Erica, em đã muốn nói chuyện với chị suốt thời gian qua. Emi vẫn không thể quên về đêm đó, mỗi khi em nhớ về nó thì tim em lại đập liên hồi ”.

“…… tiểu thư Ann, đang có những người khác ở đây đấy.”

"Ồ, đúng nhỉ, đó là bí mật của chúng ta phải không?"

“…… tiểu thư Ann à, điều mà không nên để người khác biết không chi có mỗi vậy thôi đâu.”

Liếc qua thì tôi đã thấy Tricia và Marquia đang lặng lẽ rời

đi chỗ khác. Tại sao má của họ đỏ chứ? Nó đang bị hiểu lầm theo cách đó đúng không nhỉ? ‘Không phải vậy đâu, chúng tôi chỉ cùng nhau khám phá tàn tích cổ dưới lòng đất và đánh gục ác linh thôi mà!’ Thật đớn lòng khi không thể nói ra lời giải thích mà.

"Nhân tiện, chị Erica, chị đã nhận được món quà của em chưa?"

“Rồi chứ, chị đã nhận được chúng rồi. Món đó thực sự rất ngon. Cảm ơn em nhiều."

“Thật chứ? Em biết rằng chị

Erica sẽ thích nó mà. Đến Hafan thì chị được ăn thịt ngon hàng ngày luôn đấy! ”

“Nghe thật là thật tuyệt đó. Nếu chị đến thăm Hafan, thì em nhớ phải chiêu đãi chị nhé. ”

Đặt Klaus sang một bên, có vẻ Ann sẽ chào đón tôi một cách nồng nhiệt nên tôi thấy rất vui. Tôi cũng quan tâm đến các món ngon của Hafan nữa, nơi văn hóa ẩm thực dường như đang ngày càng phát triển. Nếu có cơ hội chắc chắn tôi sẽ đến thăm Hafan.

Oops, phải rồi chuyện về lá thư của Klaus, tôi phải hỏi về nó mới được.

“À thì…………….chuyện về

Klaus…..……”

“Dạ!! Về anh của em hả! Chị muốn hỏi gì ạ!”

“Chị nhận được một lá thư kỳ lạ…………………..Chị không biết liệu mình đã làm điều gì đó khiến Klaus tức giận, nhưng hình như chị thổi bùng lò lửa chiến tranh với cậu ấy phải không?”

“Lá thư kỳ lạ sao…………..? Chị nhận được nó khi nào?”

Ann nói và cau mày lại. Như thường lệ, thái độ của em ấy đối với anh trai mình vẫn có vẻ gay gắt.

“Đó là lá thư đi kèm theo món quà của em ấy, tiểu thư Ann.”

“Kèm theo à …… ơ, không thể nào ………... cho dù anh ấy có ngu ngốc thế nào đi nữa…………….à mà, nội dung của nó như thế nào hả chị?”

"'Đại khái là ‘Cậu rất mạnh mẽ. Tôi sẽ trở thành một người đàn ông không hề thua kém cậu’ ”.

“Không thể nào ………... trời ơi, anh ơi…………. !?”

Ann-sama dường như sắp ngã quỵ về phía sau như thể nó bị thiếu máu lên não trong giây lát. Tôi hoảng hốt cố đỡ lấy em ấy, nhưng em ấy giữa thẳng ngay lập tức và hít thở sâu.

“Theo chị thấy thì đó là một là thư khiêu chiến, có đúng không vậy?”

"Không đâu. Lá thư đó chắc là có một ý đồ khác đấy. Đọc qua nó có vẻ giống như một bức thư khiêu chiến, nhưng thực sự không phải vậy. Vì vậy, chị cứ tin tưởng anh của em. Xin chị hãy cho anh trai em thêm một cơ hội nữa ”.

Chà, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng chắc là do tôi nhận định nhầm sao? Nhưng nó không phải là một lá thư khiêu chiến cũng tốt. Tôi thực sự nhẹ nhõm vì điều đó.

“Tốt quá. Chị cũng rất muốn làm bạn với Klaus. Chị cũng sẽ rất vui nếu cậu ấy viết lại một lá thư khác”.

“Cảm ơn chị. Chị Erica, chị không chỉ có vẻ đẹp của nữ thần mà chị còn có cả lòng tốt của nữ thần nưa.”

“Em nói quá rồi Ann ………..…em là chị thấy xấu hổ đấy………..…”

Ngay sau khi tôi dứt lời, thì hững tiếng cổ vũ nồng nhiệt vang lên gần đó. Đó là giọng nói của hai cô bé vừa đi cùng tôi lúc nãy.

“Kya ~! Đó là ai vậy? Người ở đằng kia kìa! ”

“Kya ~! Kya ~! Cậu ấy trông như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy! ”

Tricia và Marquia đang hét lên đầy phấn khích. Dường như không chỉ họ mà một số cô bé khác cũng bị một cậu bé kia mê hoặc.

Một cậu bé tóc đang tiến về phía chúng tôi. Oh, hình như đó là Klaus thì phải?

Klaus, giống như em gái của mình, cậu ấy dường như cũng đã trưởng thành rất nhiều trong khoản thời gian mà chúng tôi không gặp nhau. Cái dáng vẻ vô tư đầy sức sống lúc trước đã ẩn đi, đôi mắt xanh dương mới ngày nào vẫn còn trong vắt không một gợn sầu giờ đây đã chứa đựng chút ưu tư phiền muộn.

Nhìn qua cậu ấy đang mặc một bộ quần áo khá cầu kỳ. Chiếc áo choàng màu xám đen cậu ấy đang mặc khác hẳn với chiếc áo thường ngày mà cậu ấy hay mặc, nó là một bộ quần áo dệt từ len bóng cực kỳ xa xỉ, điểm thêm vào đó là các đường chỉ bạc được thêu tỉ mỉ. Khuy cài áo và tay áo của cậu ấy đều được trang trí bằng hình mặt trăng bạc, gia huy của Hafan. Ngoài chúng ra thì trên người của cậu ấy cũng còn vô số các tạo tác tinh tế khác.

Ngay cả một người như Klaus khi đến bữa tiệc do hoàng gia tổ chức cũng phải ăn mặc lịch sự. Mặc dù đó là một bộ trang phục đẹp mắt nhưng nó lại không tạo cảm giác phù phiếm. Thay vào đó, trang phục này vẫn được được một tông màu khiêm tốn trong khi vẫn mang lại cảm giác tươi mới, một sự bổ sung tốt cho Klaus. Nếu tôi không biết tính cách của cậu ấy thì có lẽ tôi có thể đã hét lên "Kya ~!"

"Hình như ngài ấy không kém tuổi chúng ta bao nhiêu đâu, trên đời này sao lại có một quý ngài đẹp trai đến như vậy chứ!"

"A.....nghe hay đấy............."

"Làm sao bây giờ tiểu thư Erica! Ngài ấy hình như đang đi đến chỗ chúng ta đó...........!"

"A............mình thấy rồi............"

"Mình phấn khích quá! A a, đây có phải là một giấc mơ không......................!"

"A..................có khi là mơ đấy..............."

Mặc dù miệng tôi đều đều trả lời họ một cách mơ hồ nhưng bên trong thì tim tôi đang đập liên hồi. Vâng, do Tricia và Marquia đang giữa lấy tay tôi từ hai phía nên tôi không thể chạy đi đâu được. Trong khi tôi đang lo lắng về nó, thì Klaus đã đến trước mặt tôi. Cậu ấy trông có vẻ hơi khó xử, nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười với tôi.

“Tiểu thư Erica.”

“À, vâng, thiếu gia Klaus.”

“Chúng ta mới không gặp nhau một khoảng thời gian ngắn thôi mà tiểu thư đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều đấy. Chuyến hành trình đến Ignitia lần này của tôi quả thật là rất xứng đáng mà. ”

"Thiếu gia Klaus bị sụp đổ hình tượng nhân vật………………...ấy không, ý tôi là tính tình của cậu thay đổi rồi à?"

“Thật là chua chát mà. Tính cách này không hợp với tôi sao? ”

Lần này Klaus cười rất tự nhiên,và tôi cũng bất giác cười theo. Những rung cảm tốt đẹp bắt đầu nảy sinh trong tôi, nó giúp tôi cảm thấy như được sưởi ấm. Vừa nghĩ tới đó thì chợt Klaus làm ra một hành động mà tôi không bao giờ ngờ đến. Giống như cách một hiệp sĩ đối xử với một quý cô, cậu ấy quỳ gối xuống và nắm lấy tay tôi.

(C-cậu đang làm gì vậy—!)

Trong khi tôi đang gào thét trong câm lặng thì tiếng “KYA ~ !!” hạnh phúc của Tricia và Marquia vang lên trong hội trường.

“Erica Aurelia. Liệu tôi có thể có vinh dự để được nhảy với tiểu thư điệu nhảy đầu tiên không? ”

"Eeeeh !?"

Trong khi bối rối nhìn xung quanh, mắt tôi bắt gặp ánh mắt tự hào của Ann.

(À, tôi hiểu rồi. Đây là kết quả của việc giáo huấn anh trai của Ann. Em làm tốt lắm.)

Có lẽ là vì Ann đã biết rằng cái bản chất ngựa hoang của anh trai cô bé sẽ rất nguy hiểm nếu bị người lạ biết được chăng. Nói vậy thì tôi chả khác gì một người thử độc sao?

“Tất nhiên rồi thiếu gia Klaus. Tôi rất vinh hạnh khi nhận được lời đề nghị của ngài.”

Tôi cúi xuống trong khi giữ váy và hành sử như một quý cô,

Một lần nữa, tiếng cổ vũ the thé của Tricia và Marquia lại vang lên và lọt vào tai những người lớn xung quanh.

Oops, thật đáng xấu hổ mà. Tuy nhiên đây là buổi tập dượt ra mắt xã hội của tôi nên tôi sẽ phải chịu đựng và cố gắng hết sức.thôi. Có vẻ như Klaus cũng đang cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy như thế này, cậu ấy đang nhìn tôi với một đôi tai đỏ bừng.

"Đi thôi, Erica."

"Cậu để lộ rõ bản chất thật kìa, thiếu gia Klaus."

"Im miệng đi."

Klaus nhanh chóng kéo tay tôi và chúng tôi cùng hòa vào những cặp đôi đang khiêu vũ..

Truyện Chữ Hay