Shini Yasui Kōshaku Reijō to Nana-ri no Kikōshi

chương 24: đảo messenger (phần 6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bữa tiệc được tổ chức ở một sảnh lớn có tên là “Sảnh Lion”.

Bản thân lâu đài hoàng gia rất rộng lớn và sảnh này ít nhất cũng phải lớn bằng một nhà thể chất. Trên các cột và vách của sảnh có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật liên quan đến sư tử đúng như tên gọi của nó. Dù tôi vẫn thấy nó hơi kỳ lạ với một đất nước của rồng, nhưng có vẻ như sư tử cũng là một biểu tượng tốt lành ở Ignitia.

Giữ những

tác phẩm nghệ thuật liên quan đến sư tử đó, rất nhiều bàn lớn đã được bày sẵn để phục vụ cho bữa tiệc.

Ánh sáng ở đây được tạo nên bởi một đèn chùm khổng lồ với hàng chục ngọn nến. Có lẽ chúng là nến sáp ong nên toàn bộ căn phòng đã được bảo phủ bởi một mùi hơi ngọt. Dưới ánh sáng phập phồng màu cam, các quý tộc được mời từ khắp lục địa này đang xếp hàng để đi vào sảnh.

Các quý tộc hoàng gia của Ignitia đều có một con rồng nhỏ trên vai hoặc dưới chân của họ. Nó giống như một loại trang sức cũng như là hộ vệ của họ. Giới quý tộc của Lucanrant thì đeo một thanh kiếm có bao trên thắt lưng của họ, và tầng lớp quý tộc từ Hafan mặc áo choàng và cầm một cây quyền trượng. Đúng như dự đoán, mỗi nơi đều có cách ăn mặc riêng của họ.

Nhân tiện, giới quý tộc của Aurelia khá khiêm tốn khi chỉ mang theo vài cây đũa phép………….Tất nhiên là nếu bỏ qua háng tá phụ kiện, trang sức trên người họ.

Bằng cách nào đó, những chiếc ghế trống dành cho giới quý tộc Hafan lại nổi bật lên.Có rất nhiều nữ quý tộc đã ngồi, nhưng tôi lại không thể tìm thấy bất cứt quý tộc nam nào. Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra? Tôi liền kéo tay áo của cha tôi và hỏi.

“Cha ơi, có chuyện gì với các quý tộc Hafan thế hả cha?”

“Ồ, có vẻ như có nhiều nơi đồng loạt xảy ra các vụ trộm mộ. Nên mọi pháp sư xuất sắc đều được điều động đi điều tra và xử lý.”

“............................... trộm mộ sao?”

“Đừng lo lắng, Erica. Những quý tộc Hafan là những chuyên gia trong lĩnh vực này. Họ sẽ giải quyết nó sớm thôi.”

“Vâng ạ…………..”

Cha nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Chắc chắn, người của Hafan là những chuyên gia về những thứ như linh hồn hay ma quỷ, vì vậy

tôi cảm thấy yên tâm hơn khi họ được cử đi thay vì người khác. Nhưng, thời gian gần đây có vẻ như đã có quá nhiều vụ trộm mộ xảy ra . Ngay cả tôi, một người chả bao giờ nghe ngóng tin tức, cũng biết về những câu chuyện đồn thổi xung quanh những vụ trộm mộ.

“Lần này, là mộ của Casketia hả cha? ”

“Cha cũng không rõ lắm……………………….. Erica, tốt hơn hết là khi vào bữa tiệc thì con đừng nên nói từ đó ra.”

“Vâng ạ, cho con xin lỗi ạ.”

Tôi phải cẩn thận mồm miệng. Với người Aurelia thì chuyện này không có vấn đề gì, nhưng với các quốc gia khác, thì những thứ liên quan đến Casketia là một chủ đề rất nhạy cảm.

Người dân của các quốc cũ - đặc biệt là những người Hafan và Lucanrant - thực sự không hề thích Casketia, nó lớn đến mức trở thành một hội chứng sợ hãi ma cà rồng. Ngay cả bây giờ họ vẫn đào tạo kỹ lưỡng về việc phòng chống ma cà rồng cho tất cả mọi người bất kể tầng lớp.

Điều đó cũng không hề khó tin chút nào. Khi Casketia tồn tại trên lục địa này, Hafan và Lucanrant đã bị bắt làm nô lệ trong một thời gian dài. Tình trạng nô lệ tiếp tục cho đến khi Ignitia đến và ba quốc gia hợp lực và tiêu diệt Casketia.

Liên bang hiện tại có mục đích là "liên minh chống lại Gigantia, kẻ áp bức nô lệ, sử dụng những người khổng lồ và làm ô danh phẩm giá của nhân loại", nhưng mục tiêu ban đầu của nó lại hoàn toàn khác. Đó là "liên minh tiêu diệt Casketia và ma cà rồng, những kẻ áp bức nô lệ, chơi đùa với sự sống và làm ô nhục phẩm giá của nhân loại."

Về điểm này, Aurelia, tộc Visitor đến lục địa này khi mà Casketia không còn tồn tại, dường như là một người ngoài cuộc.

Nếu giả sử rằng nó có liên quan đến Casketia, ngay cả khi không có rắc rối gì, thì Công tước cũng sẽ phải điều tra nó ngay lập tức. Klaus và Công tước Hafan sẽ không thể đến bữa tiệc cho đến khi các vụ trộm mộ được giải quyết. Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của Nữ công tước Hafan ở khoảng cách xa, Ann thì do có quá nhiều người nên tôi không thể thấy cô bé.

Không sao cả. Được gặp Ann thì cũng rất vui đấy, nhưng sẽ thật rắc rối khi đối mặt với Klaus và rồi thể nào cậu ta cũng đòi đấu tay đôi cho mà xem.

Đến nay tôi chẳng thể hiểu nổi

lá thư thách thức đó………..Tôi tự hỏi liệu Klaus có hiểu được cậu ta mạnh cỡ nào không cơ chứ. Ngay cả khi tôi buộc phải đấu với cậu ta thì chắc chắn tôi sẽ thua một cách chóng vánh

“Có phải con đang buồn vì không được gặp Klaus?”

“Dạ? Không có chuyện đó đâu ạ……………..con vẫn ổn mà. Tí nữa con sẽ đi chào Nữ công tước và tiểu thư Ann ”.

“.........ra thế. Có vẻ cha đã tưởng tượng hơi quá rồi. Quên chuyện vừa rồi đi nhé.”

Tại sao chỉ có Klaus được nhắc tên? Mà tại sao, cha tôi có vẻ mặt hơi chán nản như vậy.

Có lẽ, vì ông ấy thấy chúng tôi khá hợp nhau nên định lên kế hoạch cho việc đính hôn chăng. Nhưng, đối với Klaus, thì tôi là một đối thủ của cậu ta. Còn với tôi thì lại mong có thể ít nhất trở thành một người bạn xã giao với Klaus.

Trong khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, thì dàn nhạc dàn nhạc hoàng bắt đầu chơi nhạc. Cùng lúc đó thì các phục vụ bàn và đầu bếp bắt đầu đem những chiếc đĩa bạc đầy ắp thức ăn ra để phục vụ cho khách mời. Có vẻ như có rất nhiều loại đồ ngọt, những đứa trẻ quý tộc từ mọi quốc gia đều tỏ ra rất vui mừng khi thấy chúng.

“Vậy là bữa tiệc đã bắt đầu?”

“Ah, mà này Erica, tiệc Lễ hội Mùa vọng không phải là một bữa tiệc quá đặt nặng vấn đề lễ nghi đâu, Nên con cứ ăn uống, tận hưởng một cuộc trò chuyện, hát hò và khiêu vũ thoải mái nhé. Đây là một nơi có tiếng về sự hiếu khách đấy.”

“Thật vậy hả cha?”

“Con cứ xem như đây là một buổi diễn tập trước khi bước vào giới thượng lưu đi. Con có thể dần làm quen với nó, nhưng vẫn có thể tận hưởng bữa tiệc này mà không cần suy nghĩ quá nhiều.”

“Vâng, thưa cha.”

Tôi vừa trả lời cha vừa nghĩ ngợi một chút.

Rồi các thợ làm bánh vừa mang lên một đĩa kẹo đường trắng tinh. Đường kính của nó ước chừng phải lên tới một mét. Đĩa kẹo này được làm phỏng theo đảo. Sẽ thật là thật là lãng phí khi ăn nó.

Bỗng dưng có ai đó vỗ nhẹ vào chân tôi, đó là Tirnanog, cậu ấy đang núp dưới tấm khăn trải bàn và nhìn chằm chằm vào nhìn lâu đài kẹo đường qua khe hở mặt của bộ giáp.

“Này Erica, cái đó là gì vậy? Nó trông như một công trình kiến trúc, nhưng sao nó lại có mùi thơm vậy?”

“Đó là kẹo đường dành cho lễ hội. Có vẻ như nó chỉ được phục vụ vào những dịp đặc biệt.”

“Ooh, mình muốn thử nó.”

“Chà, nếu có cơ hội mình sẽ lấy cho cậu.”

Tôi không chỉ muốn lấy cho cậu ấy kẹo, mà cả thịt nữa. Hôm nay cậu ấy đã giúp tôi xách một đống đồ nặng, thế nên tôi cần phải bồi thường cho cậu ấy mới được.

Ignitia có quan hệ mật thiết với lục địa Karkinos ở phía Nam nên cách nấu nướng của họ theo phong cách lục địa phía Nam. Rượu có nồng độ cồn cao pha loãng với nước. Thịt được nướng với nhiều loại gia vi để tạo mùi hương đặc trưng. Hàu thì do mùa này khá là thất thu cộng thêm bây giờ đã là cuối mùa nên đây sẽ là lần cuối để có thể thưởng thức chúng. Các loại trái cây đặc trưng của phía Nam cũng được xếp thành hàng dài.

Ở đây có trà. cà phê và cả cacao nữa, nhưng tôi thực sự muốn uống rượu. Mà do tôi mới có tám tuổi nên tôi không được phép làm điều đó ~~~ Tiệc thật!

"Đợi chút đã, Erica, chúng ta phải chào Bệ hạ trước bữa ăn."

“Fugah !? V-vâng? Con hiểu thưa cha. ”

Uwaah ~

tha cho tôi đi~ Con vừa mới chỉ khai vị bằng món Carpaccio(1) thôi mà ~~~ Còn thịt nướng và những con hàu béo ngậy nữa chứ, con chưa ăn được miếng nào mà~~~~

Tôi kìm hãm bản tính háu ăn của mình và đeo lên chiếc mặt nạ quý cô, tôi sửa lại tóc mình một chút và rời khỏi bàn. Tirnanog thỏ tay ra khỏi gầm bàn và vẫy tay trong khi tay còn lại vẫn ôm một con tôm hùm to hơn cậu ấy. Làm ơn, hãy để một phần cho mình với?

Sau đó cha tôi đưa tôi đến gặp Vua Ignitia. Lần này có vẻ như không chỉ có Nữ hoàng, mà có cả Hoàng Tử Ignitia nữa.

Ồ, cuối cùng thì tôi cũng có thể xác nhận khuôn mặt của Hoàng tử Auguste!

Vị Hoàng Tử

mặc một bộ quần áo được trang trí bằng chỉ đỏ, đó là màu đặc trưng của Ignitia và có một con rồng vàng nhỏ trên vai anh ta. Mái tóc vàng của anh ta hơi đậm hơn so với các thành viên khác trong hoàng tộc Ignitia. Làn da anh ta trắng đến mức như thể nó sẽ cháy nắng ngay lập tức nếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Khuôn mặt của anh ấy giống như của Nữ hoàng; hệt như một con búp bê.

Tôi không thể tin rằng anh ấy sẽ trở thành một hoàng tử hào hoa trong sáu năm nữa. Nhưng ở đó, lại là hình bóng một chàng trai trông như một cô gái xinh đẹp~~~~~

(……Huh?)

Không phải là anh ta rất giống với cậu “Thiên thần” tự xưng đó sao? Sinh đôi? Hay chỉ là vô tình giống nhau? ~~~Không thể nào họ là cùng một người được? Nhưng con rồng vàng đó cũng rất giống với con rồng Goldberry của “Thiên thần”.

Khi tôi và cha bắt đầu chào hỏi, Hoàng tử Auguste cũng không hề chú ý gì cả. Thậm chí đến cả lông mày của anh ta cũng không hề nhúc nhích gì cả, các ánh mắt kìa thì như thể đang nhìn cái gì đó xa xăm ngoài cửa sổ. Thái độ của anh ta

khác hẳn với “Thiên thần” tự xưng thân thiện, giàu xúc cảm mà tôi đã gặp lúc trưa. Hiện giờ, anh ấy trông giống như một bức tượng làm từ thạch cao.

Có vì thấy tôi nhìn chằm chằm quá lâu nên hoàng tử Auguste đáp trả tôi bằng một ánh mặt lạnh lùng.

(Ohhh, chết, tôi vô tình nhìn anh ta quá lâu rồi, tôi tự hỏi liệu mình có mắc tội bất kính không biết.)

Hoàng tử im lặng liếc nhìn tôi, rồi anh ta lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Anh ta cư xử một cách rất thờ ơ, như thể mọi thứ đối với anh ta chả là gì hết. Nhưng con rồng vàng giống Goldberry kia lại đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô nàng nheo mắt như đang cười và sau đó cố gắng kéo tóc của Hoàng tử Auguste. Dù vậy, Hoàng tử Auguste vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, với dáng vẻ giống như một bức tượng.

Thật là khó chịu mà. Tôi thể nhin được, tôi liền tiếng cất tiếng hỏi Hoàng tử kia.

“Hoàng tử Auguste. Xin thứ lỗi cho tôi, liệu ngài có phải là ‘Thiên thần’ không ? ”

Ah, tôi vừa bột miệng nói ra điều mình đang nghĩ, nghe như đang nịnh hót vậy! Nhưng nếu không hỏi kiểu vậy thì tôi cũng chẳng biết nên hỏi kiểu gì nữa~~!

“Fugoh-”

“Guh-”

Cả cha tôi và Vua Ignitia đang uống rượu cùng nhau, cùng nhau bị sặc. Tại sao các ngài lại nghe trộm chứ? Làm ơn. Dừng lại đi! Uwaaaah. Tôi sẽ chết vì xấu hổ mất. Ngay cả trong giai đoạn chunnibyou ở kiếp trước, tôi chưa bao giờ làm một thứ như thế này!

Ồ, lẽ ra tôi nên hỏi "Ngài là cậu bé đã đưa tôi thăm quan nhà thờ phải không?". Đây sẽ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi mất…………….

"Chà, cô bé nói rằng con là một thiên thần đó, Auguste."

Nữ hoàng nói và cười rạng rỡ. Tôi có thể cảm thấy không khí dịu nhẹ của cô ấy. Hoàng tử Auguste, người vừa bị Nữ hoàng nhắc tên, cuối cùng cũng phải quay lại.

Tuy nhiên, khuôn mặt của Hoàng tử Auguste vẫn chẳng hề thay đổi, cứ như một bức tượng thạch cao vậy.

“Ồ, dường vì vẻ đẹp của ta đã khiến cho tiểu thư Erica đã nghĩ rằng ta là một thiên thần. Nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường thôi. Xin hãy an tâm. Ta sẽ không bay đi mất đâu.”

Nói những lời đó thì anh ta đứng dậy và cúi chào.

“Tuy vậy, cơ thể ta hơi rắc rối một chút, ta không phải lúc nào cũng khỏe mạnh và bình thường. Ta cảm thấy không khỏe, vì vậy ta sẽ rời khỏi bữa tiệc này. Tiểu thư Erica, xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của ta. ”

“À, vâng.”

"Đừng lo lắng về ta, hãy cứ tiếp tục thưởng thức bữa tiệc này đi."

Hoàng tử Auguste nói với một sắc mặt không đổi sau đó liền bỏ đi.

Dù gì thì giọng nói đó cũng giống hệt giọng của “Thiên thần

tự xưng. Nhưng xét với cái thái độ thi như thể họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy? Có lẽ cậu ta bị đa nhân cách hay cái gì đó tương tự chăng?

Trong khi được Nữ hoàng xin lỗi, những câu hỏi không thể trả lời vẫn tiếp tục luẩn quẩn trong đầu tôi.

==============

(1) Carpaccio: là một món ăn xuất xứ từ Ý, nhưng cũng rất phổ biến ở các nước lân cận như Pháp và Tây Ban Nha. Người ta thái thật mỏng (khoảng 1 mm) thịt bò sống, cá sống... và rưới dầu ô liu cùng một chút chanh, để vào tủ lạnh và lấy ra ăn thật lạnh. Carpaccio bò và carpaccio cá hồi là những dạng thường hay thấy nhất trong các nhà hàng ở châu Âu, nhất là vào mùa hè vì khí hậu oi bức thích hợp với những món ăn nhẹ nhàng.

Truyện Chữ Hay