Anh tỉnh dậy, cái cổ họng anh khô khốc, thứ cảm giác này anh chưa từng phải trải qua lần nào. Anh phát ra một tiếng rên khàn khàn, cố chống lại thứ dịch nhầy đang dán chặt miệng lại. Mu bàn tay anh chạm vào bức tường đá lạnh lẽo của hang động.
Xung quanh anh trở nên sáng lên một cách kì lạ. Anh nhìn vào đám lông tơ mềm mại đang mọc trên cánh tay của mình. Vết thương bị cắn từ con thú đã bắt đầu lành lại.
Đêm qua anh đã rơi vào cơn mê sảng vì sốt cao, anh cảm thấy như thể mình đã mơ thấy một thứ gì đó kinh hoàng vậy.
Tối qua…?
Thật là chỉ mỗi tối hôm qua không?
Anh không thể theo dõi thời gian được nữa. Anh không biết mình đã ngủ bao lâu. Anh cảm thấy mình đã có một giấc mơ dài kinh khủng, nhưng anh cũng có một thứ cảm giác lửng lơ, bay bổng lạ kì như đang được ở trên không gian vậy.
Mình đói…
Không, không phải là thứ cảm giác đói bình thường ấy. Đó là một kiểu đói dữ dội, cảm giác như thể cơn đói có thể nuốt chửng cả anh từ trong ra ngoài vậy. Tay anh run lên không kiểm soát được.
Mình sẽ ngất xỉu nếu không kiếm được thức ăn mất. Nhưng mình không thể đi tìm thức ăn khi bị xích như thế này được. Vẫn còn cả một thế kỉ nữa trước khi giờ ăn cháo sáng tới.
Nhận ra điều đó, anh toát mồ hôi lạnh.
Cổ họng mình khô khốc. Mình còn cảm thấy chóng mặt nữa… Nhưng ngoài nó ra, từ nhỏ tới giờ mình chưa bao giờ cảm thấy tâm trí mình minh mẫn hơn lúc này.
Sáng hôm sau, anh nằm trên đống rạ trải trên giường, mồ hôi vẫn nhễ nhại dù cơn sốt đã giảm dần. Các giác quan của anh như được tăng thêm một tầng vậy.
Tuy nhiên, yên tĩnh quá.
Anh không nghe thấy gì ngoại lũ chuột bọ lúc nhúc xung quanh. Anh nghe thấy tiếng vo ve của tiếng quạt thông gió vẫn bình thường, nhưng anh không thấy bất cứ một ai nói hay cử động cả.
Vẫn đang là nửa đêm sao?
Bối rối, anh lăn từ chỗ của mình đối mặt với bức tường đá. Cố gắng nhổm dậy, Van được đón chào bằng một cảnh tượng kinh hoàng. Hàng đống xác chết nằm rải rác xa tít tắp hết mức mà mắt anh có thể nhìn thấy.
Người đàn ông gần đó, người vẫn còn sống đêm qua, cái người đàn ông bị xích ở bức tường đối diện với anh… tất cả những người ở trong nhánh hang này đã chết. Chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết họ không hề ngủ.
Tất cả những gì còn là ngọn đuốc, thứ đã dừng cháy tại một thời điểm nào đó, chỉ còn lại than đen. Qua làn ánh sáng yếu ớt từ phía lối đi, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của những xác chết, những khuôn mặt vẫn còn đang vặn vẹo đau đớn trước thời khắc bị lôi vào cửa tử.
Van bắt đầu run lên trong sự im lặng. Tim anh đập điên cuồng. Anh cảm tưởng như mình bị hụt hơi.
Chuyện gì đã xảy xa… Cái gì đã xảy ra vậy…. Mình không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra cả….
Tất cả những gì anh biết được là anh không thể ở lại đây, có thứ gì đó đang bảo anh rằng anh phải trốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Cơn đói cồn cào trong dạ dày cũng thúc đẩy anh.
Mình cần phải đi. –Mình cần phải rời đi ngay.
Ngay khi anh chuẩn bị chạy đi như một tên điên, chân phải của anh bị giật lại một cách dữ dội, tiếng xích kêu vang như một động lực kéo anh lộn nhào về phía trước. Anh giữ được cái đầu trước khi ngã xuống nền đá, Van tặc lưỡi.
Chết tiệt!
Đột nhiên anh tràn ngập thịnh nộ. Sợi xích trói buộc anh, không cho anh thoát biến nó trở thành một nỗi nhục nhã lớn nhất đời anh.
Van dùng hết sức bình sinh để nắm lấy chiếc cùm và kéo nó, anh bị mất đi lí trí bởi sự giận dữ. Một tiếng lộp độp vang lên. Cọc sắt và hai chiếc cọc đóng chặt vào nền đá nơi gắn chặt sợi xích trói buộc anh kêu cót két.
Về mặt lý thuyết mà nói, anh biết rằng anh không thể rút nó ra được, nhưng anh sẽ không chịu thua bây giờ. Bị thúc đẩy bởi cơn thịnh nộ tột độ, Van gầm lên, nghiễn răng và căng hết những khối cơ có trên cơ thể mình để kéo dây xích. Các thớ cơ ở cánh tay và bả vai của anh căng lên rõ rệt.
Và rồi.. Anh cảm thấy cái cảm giác thứ kim loại đó xoắn và bị xé ra không thể nhầm lẫn đi đâu được. Chỉ trong một cái búng tay, sợi xích đứt ra, động lượng từ việc đó khiến Van ngã ngửa.
Van sững sờ nhìn vào mảnh xích còn lại trên tay, vẫn đang nằm ườn trên chiếc “giường” mà anh vừa mới đặt lưng xuống.
Anh ngồi đó để não mình có thể xử lý được sự thật rằng anh đã phá được sợi xích trong một lúc khá lâu, trước khi tỉnh táo lại và bắt đầu chạy đi dù còn nửa sợi dây xích gắn vào cùm của anh bị kéo lê theo phía sau.
◆◇◆
Nghe thấy tiếng thở của chính mình vang vọng qua lỗ tai, anh chạy trên con đường nhánh bắt đầu dốc lên một cách nhẹ nhàng, hướng tới trục dẫn lên trên mặt đất.
Anh có thể nhìn thấy ánh sáng từ xa phía trên anh. Những thanh xà bằng gỗ chắc chắn hỗ trợ ròng rọc cho việc tời muối
đã cản bớt thứ ánh sáng ấy, những sợi dây leo lủng lẳng phía trước anh.
Van bắt đầu leo lên chiếc thang gỗ dày đầy vững trãi, làm những đám mây muối trắng bay lên.
Càng lên cao, quanh cảnh xung quanh anh càng dầng bừng sáng. Khi anh đặt chân lên được lớp đá nền ở tầng thứ hai, anh bắt đầu nghe được tiếng vó ngựa va vào đá.
…Ngựa vẫn còn sống sao?
Nó có lẽ đã để ý đến Van. Con ngựa, bị trói giữa bức tường gỗ và hàng rào đá, bình tĩnh nhìn về phía anh, nâng mõm lên ngoe nguẩy.
Không còn thứ gì chuyển động nữa.
Chăm chú, anh nhìn kĩ lại các lối hầm nhưng không tìm thấy gì ngoài những cái xác nô lệ vô hồn.
Van nghiến răng, tập trung tiếp tục leo lên.
Con quái vật đó…
Con thú đột nhiên tấn công anh vài ngày trước lướt qua tâm trí anh.
Làm thế nào mà nó xuống được đây vậy? Bất kể là chó hay sói, chúng đều không thể leo xuống thang được, hoặc leo trở lại cũng vậy.
…Không.
Nếu là con thú đó, thì nó có thể làm được. Xét tới sự nhanh nhẹn để xoay sở tránh va chạm hết mức bằng cách vặn người và đạp chân vào tường, nó có khả năng leo lên vào xuống qua một cái hố hẹp, xuống hố bằng cách đá liên tục vào mấy cái thang và tường đá.
Nhưng rốt cuộc bọn chúng là thứ gì?
Những nô lệ bắt đầu chết lần lượt sau khi bị cắn. Mặc dù họ không thể kháng cự, nhưng kiệt sức sẽ không thể giết chết nhiều nô lệ thế được.
Đôi khi cũng có khí độc rỉ ra từ dưới lòng đất, nhưng nếu là khí độc thì gã đàn ông nằm ở lối vào đáng lẽ phải sống chứ. Thật không thể tin được rằng có nhiều người dưới mỏ đã chết tới vậy. Mọi người đều ho dữ dội, nhưng mình nghĩ rằng đây cũng là do ta đã bị chúng cắn.
…Nhưng.
Nhớ lại bầy thú đã vô tư cắn xé từng người như thể đang thực thi một nhiệm vụ, Van bặm môi.
Nếu việc chúng cắn khiến tất cả mọi người đều chết, vậy tại sao mình lại sống…?
Van nắm chặt lấy nấc thang cuối cùng, lách người ra khỏi trục, lăn người ra khỏi cửa hầm dẫn tới lối vào mỏ.
Le lói ở cửa lối vào hang, Van nheo mắt nhìn về phía ánh sáng. Mặt trời lặn nhuộm những bức tường một màu đỏ thẫm.
Tối rồi sao..?
Không phải buổi sáng sao? Mình đã ngủ bao lâu vậy? Nửa ngày? Hay còn lâu hơn thế…?
Mím môi, Van rời đi khỏi cửa hầm. Ngay lập tức, thứ ánh sáng màu mật ong từ trên trời như chảy vào người anh. Một làn gió mùa thu mát rượi sượt qua má. Ánh chiều tà chiếu qua những kẽ lá đung đưa trên cây, tự nhiên như thả mình tắm trong nhứ ánh sáng hoàng hôn tươi mới ấy. Nhìn xa xa không có bóng người. Không có binh lính trong các chòi bảo vệ để bảo vệ mỏ muối và ngăn những tên chạy trốn, không có những tên giám sát nô lệ, không một ai.
Chỉ có những con ruồi nhặng vo ve xung quanh gợi ý cho số phận của chúng, cũng như những người ở dưới kia.
◆◇◆
Van rùng mình trong cơn gió sẽ lạnh.
Giờ mình cần phải ăn. Cái gì cũng được miễn là không chết người.
Nhìn quanh, anh phát hiện ra một vài tòa nhà.
Khi được đưa tới đây, anh bị bịt mắt để bọn chúng đảm bảo rằng anh không biết đủ rộng về vùng này để trốn thoát. Còn khi vận chuyển muối, anh cũng không có đủ sức để mà ngắm nhìn xung quanh nữa – dù sao thì nơi đó cũng rất đông, có rất nhiều tên giám sát cùng với nô lệ. Thế nên, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy xung quanh mỏ muối.
Thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của anh là một cái tháp canh. Những dãy nhà xếp bên cạnh có thể là nơi những tên giám sát nô lệ ở.
Có một vài cái ống khói thò ra từ trên mái của hai tòa nhà liền kề có kích thước khác nhau ở phía đông.
Có thể đó là chỗ làm thức ăn cho nô lệ. Có vẻ như có một nhà kho nằm bên cạnh đó, mình nghĩ rằng suy đoán của mình khá hợp lý đấy chứ.
Cửa của các tòa nhà đã bị khóa chặt. Bị dày vò bởi cơn đói của bản thân, sự lén lút là thứ không nằm trong từ điển của anh hiện tại. Van đá vào cánh cửa của tòa nhà gần anh nhất, húc người vào nó hết lần này tới lần khác. Có vẻ nó đã bị khóa trong. Mặc dù anh đã cố hé ra được một chút, nhưng nó vẫn chưa đủ to.
Không bỏ cuộc, anh tiếp tục ném người vào cửa thêm vài lần nữa, anh nghe thấy thứ gì đó bị gãy, và cánh cửa đột nhiên mở toang. Anh loạng choạng đi vào bên trong, suýt ngã, anh đập mạnh ống chân mình vào một thứ gì đó. Van xuýt xoa vì đau và tặc lưỡi. Có ba chiếc ghế nằm chổng ngược trên mặt đất.
Mình nghĩ rằng 3 cái ghế này đã chặn cửa.
Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng. Ánh mặt trời xế chiều chiếu xuống căn phòng qua ô cửa sổ, chiếu rõ lớp bụi trong lúc nó đang chầm chậm cuộn xoáy trong không khí.
Có những người phụ nữ nằm tại nơi thứ ánh sáng yếu ớt đó chiếu vào. Thậm chí có người còn đang cố gắng với lấy một bình nước, chưa uống được chút nào thì đã phải bỏ mạng.
Họ đã ngã gục trong khi ăn.
Những lát famu (Bánh mì) nằm hổ lốn trên một vũng súp bị đổ trên bàn.
Đột nhiên anh nhớ tới chiếc giẻ quấn quanh tay nữ nô lệ đã mang cháo tới cho anh.
Chướng ngại….Chặn cửa bằng ghế….
Họ sợ bị một thứ gì đó tấn công.
Lũ quái vật đó sao?
Nơi này chắc chắn cũng đã bị tấn công. Những mảnh vụn được thu vào một góc. Mình có thể thấy được hình ảnh những người phụ nữ đó vẫn tiếp tục dọn dẹp dù đang sợ hãi những thứ ở ngoài cửa. Họ có lẽ chỉ ngủ sau khi đã chặn cửa lại vào ban đêm để không bị tấn công nữa.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày…. Họ ho và họ hi vọng rằng những cơn ho ấy chỉ là cảm lạnh, buộc cơ thể đang sốt của bản thân phải tiếp tục hoạt động, cuối cùng rồi cũng phải gục ngã.
Nhìn vào thi thể những người phụ nữ đã ngã xuống, anh nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng lúc cơ thể anh bỗng đột nhiên nặng như chì.
Có những đốm màu nâu đỏ mọc lấm tấm trên khuôn mặt và cổ không còn giọt máu nào của họ, có lẽ là cơn sốt đã hành hạ họ.
Anh cảm thấy đầu mình như nứt vỡ ra, sự run rẩy dữ dội chiếm lấy cơ thể anh. Chỉ việc thở thôi cũng đã khó rồi. Dù vậy, anh cũng không thể làm ngơ trước những người phụ nữ phải chịu cái chết bất ngờ và đau khổ này.
Van chắp hai tay lại run rẩy, nhắm nghiền mắt và cầu nguyện cho linh hồn những người phụ nữ sẽ được chào đón ở miền đất xa xôi nơi mùa xuân mãi trường tồn.
Và rồi anh mở mắt, nhìn xung quanh mình.
Đã từ lúc nào rồi, mùi thức ăn đã lôi cuốn anh. Nhìn lên, anh thấy những bó thịt và ớt treo trên trần nhà. Những dây xúc xích được buộc thành vòng tròn cũng treo lủng lẳng ở bên cạnh. Một ổ fumu lớn, tròn, chưa được cắt, vừa mới ra lò đang ở trên bàn bếp lớn.
Có vẻ như đây không phải nơi chuẩn bị đồ ăn cho nô lệ. Tất cả những gì nô lệ được ăn là cháo lúa mì, siro. Anh đã không nhìn thấy xúc xích và famu được khá lâu rồi.
Nhưng trước tiên, Van phải đi lấy cái gáo nước, múc nước lên và nốc ừng ực. Thứ nước lạnh ngắt lại có vị ngọt ngào tới khó tin với anh. Anh múc rồi uống, múc rồi lại uống. Sau khi đã no nước, anh chộp lấy ổ famu trên bếp, găm răng vào nó, xé ra một miếng lớn.
Ổ famu đủ để cho một gia đình bốn người ăn no, ấy vậy mà anh còn không thèm nhai, cứ thế nuốt nó xuống. Và rồi anh lại cắn xé một mảnh khác một cách man rợ, cứ tiếp tục cho tới khi cơn đau dạ dày lắng xuống.
Một giọng nói nhỏ trong tâm trí anh nhắc nhở anh không nên ăn quá nhiều. Bao lâu nay anh chỉ nhận được những mức ăn tồi tàn tới thảm hại. Giọng nói điềm tĩnh nói cho anh biết nếu anh ăn quá nhiều một cách đột ngột như thế thì anh sẽ chết vì đột tử.
Nhưng anh không thể dừng tay lại được. Cứ như thể trong người anh có một cái lỗ không đáy, anh ăn và tiếp tục ăn, nhưng cái lỗ không đầy lên được tí nào.
Anh đưa tay ra xé thô bạo một cây xúc xích khỏi dây của nó đang treo trên nhà, cắn qua lớp bọc bóng loáng của nó. Ngay cả phần mỡ trắng của xúc xích, giờ đây cũng chả khác gì thiên đường với anh. Mùi thơm hoài cổ của thịt như thể đã kích hoạt thứ gì đó trong người anh. Toàn bộ cơ thể anh bắt đầu nóng lên như một ngọn nến đột nhiên bùng lại ngay khi nó sắp tắt lịm. Đang nghỉ ngơi để lau miệng bằng mu bàn tay, anh đột nhiên cảm thấy như thể mình nghe thấy điều gì đó. Van nhìn lên và căng tai nghe.
Mình nghe thấy cái gì đó. –Có ai đó đang khóc à?
….Có người đã sống sót được?
Đâu? Tiếng khóc đó ở đâu…?
Chăm chú lắng nghe, anh lần theo tiếng khóc. Khi anh rời khỏi bếp và đi ra ngoài, tiếng động trở nên to hơn một chút.
Nhà bên cạnh sao?
Tòa nhà bên cạnh thô sơ hơn tòa nhà anh vừa ở, nhưng nó khá lớn.
Đúng như anh dự đoán, có thứ gì đó chặn cánh cửa từ bên trong. Cái bao tử anh đã thỏa mãn, nên anh không còn cái suy nghĩ đập cửa ra như trước.
Anh nhìn xung quanh, anh phát hiện ra một cửa sổ phòng ngủ cao trên bức tường phía đông.
Anh sử dụng chiếc ghế từ căn nhà vừa nãy – cái anh vừa đá chân trúng – anh chen vào trong cửa sổ.
Nội thất của tòa nhà này không giống tòa nhà bên cạnh. Có một vài cái bếp, đặt trên đó là những chiếc nồi to bự được xếp thẳng hàng một cách kỳ lạ. Đây có lẽ là nhà bếp dành cho nô lệ.
Và ở đây cũng có những thi thể của những người phụ nữ. Trong nhóm này có các cô gái trẻ. Nhìn thấy những chiếc xiềng xích cùm quanh cổ chân, Van nghiến răng.
-Những cô gái này cũng là nô lệ. Có lẽ quê nhà họ đã thua trong chiến tranh, nên họ bị gộp lại và đưa tới đây.
Tro từ bếp đã được dọn sạch và chất vào những cái thùng chuyên dụng. Hầu hết mấy cái xong đen cũng đã sạch khô. Chỉ có hai cái bếp lò trước mặt là vẫn còn tro tàn, và những cái nồi đen bên trên nó cũng sót lại ít cháo.
Có lẽ họ đã chết vào thời điểm sau khi nấu đồ ăn cho nô lệ trong mỏ và dọn dẹp xong.
Bây giờ anh có thể nghe tiếng khóc to hơn rất nhiều, dù nó đang chuyển dần thành tiếng rên rỉ. Tuy nhiên, trong số những những người phụ nữ ở trong phòng, tất cả bọn họ đều đã tắt thở. Hầu hết họ nằm la liệt trên sàn nhà, nhưng có một người quay lưng lại với phía cái bếp lò. Chiếc băng đô vải của cô đã tuột ra để mái tóc cô xõa xuống mặt, có lẽ cô ấy mới chỉ khoảng 22 tới 23 tuổi. Cách cô ấy chết ngụ ý rằng cô ấy đã tuyệt vọng bảo vệ cái bếp lò từ khi mở nó ra cho tới lúc trút hơi thở cuối cùng.
Mình nghĩ cô ấy đang cố gắng cứu một thứ gì đó khỏi những con quái vật kia, dẫu cho phải chịu đựng cơn mê sảng và những ảo giác do cơn sốt bạo hành cơ thể cô.
Van nhẹ nhàng bế cơ thể người phụ nữ lên bằng cả hai tay và di chuyển nó ra khỏi cửa lò.
Ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng khóc còn to hơn.
Nhìn vào trong cái bếp lò, một cặp mắt đen tròn nhìn lại anh, ngạc nhiên. Bên trong đó là một đứa trẻ rất nhỏ với gò má đẫm nước mắt, trên tay nó nắm lấy một mẩu famu.