Shika no Ou

chương 1: đắng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh lại mơ mẩn; ngồi trên một tảng đá bên dòng suối canh ngôi làng quê nhà, những ngọn núi hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa ở phía xa xa. Một sợi dây câu được treo trên phiến đá, nổi lềnh phềnh trên dòng nước.

Tại sao lại vậy nhỉ? Mình vẫn mơ thấy giấc mơ này hàng đêm dù hiện bản thân đang ở dưới lòng đất, đã thế người còn toàn bùn nữa chứ.

Dòng sông vẫn đẹp như mọi khi. Những cành cây thấp lơ lửng bên dòng suối, những chiếc lá nhuốm màu đỏ và vàng của mùa thu phủ lên mặt nước như một bức gấm thêu được tự nhiên ban tặng trong chốc lát. Những chiếc lá đã héo úa, đã hết thời gian để tồn tại, bị dòng nước cuốn đi, tạo nên những cái bóng nhỏ trên dòng sông đưa chúng đi tới những phương hướng vô định.

Không sớm thì muộn, mọi thứ sẽ kết thúc như vậy thôi.

Có lẽ lý do mình liên tục mơ thấy dòng suối trong vắt ấy là vì nó nhắc nhở về khoảnh khắc bản chất của tự nhiên đánh mạnh vào tâm hồn trẻ thơ của mình từ lúc mình đắm chìm những chiếc lá dần chầm chậm trôi đi trên nó chăng.

….Nếu đúng là như vậy..

Van nhăn mặt.

Bản thân mình cũng vô dụng tới không ngờ.

Kỳ lạ thay, anh không mơ tới những sự kiện từ trận chiến Bờ sông Kashna, trận chiến họ đã bị nghiền nát quá nhanh bởi lực lượng quân sự áp đảo của Ziol, chúng dẫm đạp bọn anh như lũ kiến bò dưới chân. Dẫu cho anh vẫn có thể nhớ như in một cách chân thật nhất cái cảnh những người huynh đệ mà anh yêu thương như anh em ruột bị thảm sát ngay trước mắt anh như thế nào, nhưng họ chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ anh dù chỉ một lần.

Nhắc tới nó, anh cũng chưa bao giờ mơ thấy thứ mùi bụi bặm của chiếc lưới dầu đã bắt và kéo anh lên như mấy con côn trùng khi anh đang đứng, một mình, xung quanh là xác của những người đã ngã xuống trong trận chiến. Anh cũng không mơ thấy những người bị bắt làm nô lệ với anh và bị đưa tới địa ngục với cái tên Mỏ muối Akafal.

Tuy nhiên, thi thoảng anh vẫn mơ thấy một khuôn mặt. Đó là khuôn mặt của kẻ đầu tiên anh đã giết trong trận chiến. Hắn là một tên sĩ quan giận dữ ra lệnh cho binh sĩ của mình bằng cái thứ giọng chói tai, dù hắn vẫn đang yên vị trên con ngựa xinh đẹp phía sau những người chiến binh đó.

Nhìn từ xa, hắn ta giống như một hình ảnh điển hình của một tên Ziol ngạo mạn, nhưng bên trong tấm giáp đầu, kẻ rơi từ ngựa xuống từ lực đẩy của một mũi tên ấy, là – trái với tưởng tượng của bất cứ ai – lại là một khuôn mặt trẻ măng.

Khuôn mặt nhìn xuống mũi tên găm vào ngực qua vết thủng hằn trên tấm giáo giáp, hắn ngạc nhiên. Trông như thể hắn không thể hiểu được cái chết của chính mình. Và khi tên chỉ huy ấy nhận ra số phận không thể tránh khỏi của bản thân, khuôn mặt của hắn nhăn lại vì sợ hãi và đau khổ. Ngay cả lúc này đây, khuôn mặt trẻ măng ấy vẫn in hằn vào trí nhớ của anh.

Sau cái chết đó là một cuộc chiến mà anh đã cướp đi vô số sinh mạng, và cái chết ở trong chiến tranh lại trở thành một lẽ thường tình.

Và bây giờ, cái chết lại một lần nữa ở phía trước anh. Đã hai tháng kể từ khi anh đặt chân tới cái địa ngục này, nơi mọi nạn nhân phải sống sót hết ba tháng để rồi chắc chắn bị biến thành một cái xác chết rồi mang đi vứt bỏ, một cuộc sống dài. Anh không có gì khác ngoài việc phải chú tâm mang những cái giỏ đựng đầy muối mỏ bị cắm chặt vào vai để vận chuyển qua lại giữa mặt đất và sâu dưới cái mỏ đó, như một con kiến vậy. Ban đêm thì ngủ dưới lòng đất, bị xích vào những chiếc cọc sắt cắm vào nền đá. Một chu kì không có điểm kết thúc.

Lúc mới đến, anh tưởng rằng anh có thể nới lỏng chân cọc sắt nếu anh đá đủ số lần cần thiết, nhưng thực tế là dù anh có đá bao nhiêu lần đi chăng nữa, cái cọc sắt nó cũng chẳng chịu lay chuyển. Chẳng bao lâu sau, cái ý chí đá cọc sắt của anh cũng tan biến, kiệt quệ bởi công việc đào bới và lượng thức ăn ít ỏi.

Bị tác động bởi cơ thể suy yếu của bản thân, trái tim anh đã bắt đầu từ bỏ mọi thứ trước cả khi anh nhận thức được.

…Vô giá trị.

Đây có phải là thứ cảm giác của những chiếc lá khô trên cây không? Cái cảm giác chờ đợi tới ngày phải rời cành vào những ngày thu không thể tránh khỏi.

Mình không còn trẻ nữa, nhưng mình cũng vẫn mới chỉ bốn mươi tuổi thôi. Mình nghĩ mình vẫn còn có thể đấu tranh chống lại ách thống trị của kẻ thù cho tới giọt máu cuối cùng.

Dù anh ta có nghĩ vậy, nhưng có một cảm giác, hay đúng hơn là sự thiếu thốn, vẫn trào dâng từ bên trong anh: Một thứ cảm giác trống rỗng, một dòng suy nghĩ rằng không còn có gì trong cuộc sống của anh còn đủ giá trị để níu chân anh lại với sự tồn tại vô nghĩa này.

Có lẽ, sự rỗng tuếch này lại có thể trở thành niềm an ủi cho tới khi nguồn sống của mình cạn kiệt, như những tiếng vọng trong núi ấy.

Vậy ra đây là cuộc đời của mình.

Với thứ suy nghĩ như vậy, anh thấy trái tim mình đau nhói, giống như sự trống trải ấy đang đe dọa sẽ tiêu diệt anh, anh không biết nên cười hay nên khóc nữa. Anh cũng không còn ý chí tự lựa chọn cái chết cho bản thân. Nếu như anh muốn như vậy, thì đã có rất nhiều cách để làm rồi, nhưng chủ động chọn một cái chết đau đớn là điều anh không hề muốn làm.

Mình phải sống tiếp cho tới khi ngọn lửa linh hồn mình biến mất thì thôi.

◆ ◇ ◆

Âm thanh nhỏ nhẹ vù vù có thể nghe thấy liên hồi . Đó là âm thanh của cánh quạt thông gió gửi một lượng nhỏ không khí xuống dưới lòng đất. Một luồng gió không đáng tin cậy được dẫn xuống thông qua một dãy dài các hộp không khí nối với các cánh quạt quay ngày đêm, nguồn năng lượng chính của chúng là từ một cái bánh xe nước tại một con suối ngầm. Một nguồn sống cần thiết, rất quan trọng cho việc thở.

Cái ngày mình không còn phải nghe cái thứ tiếng đó sẽ tới nhanh thôi.

Anh thấy một dòng nước trong vắt đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của mình. Anh có thể nghe thấy một giọng nói nhỏ thì thào. Anh có thể nghe thấy tiếng quay của những con quay đồ chơi; những chiếc bánh xe nước tự làm với con trai mình. Anh đã làm ra chiếc bánh xe nước đó từ sự hướng dẫn qua những kí ức xa xôi lúc cùng cha mình làm việc. Chiếc bánh xe nước được làm nên từ tre và cỏ chỉ tạo ra được những âm thanh lượn nước mập mờ, nhưng con trai anh đã cố gắng hết thức để nhại lại thứ âm thanh đó bằng miệng. Anh có thể cảm thấy hơi thở của con trai mình đang phả vào bắp tay. Thứ hơi thở nhẹ nhàng, yếu ớt…..

Ánh nắng chiếu qua những kẽ lá trên những tán cây ở bờ đối diện, chúng đung đưa nhảy nhót trên những tảng đá trắng dưới đáy sông khô cạn của mùa hè. Những cây bạch dương có thân màu trắng tới mức lóa mắt, và những chiếc lá xanh mỏng manh xào xạc ở trong gió.

Con trai anh ngước mắt lên, chạm vào khuỷu tay nó rồi chỉ sâu vào lùm cây.

….Oh.

Một con hươu. Một con Hươu Bay (Puyka)

Nó trở thành một cái bóng xanh thẳm, hòa mình vào những tán cây. Một con hươu đã tuổi trưởng thành. Nhưng nó đã lớn ra sao. Gạc của nó đâm thẳng lên bầu trời như những ngọn lửa cháy rực.

Van đứng dậy, anh bắt đầu kéo tay con mình đi về phía nó. Cơ thể con hươu cứ lập lòe như một làn khói nhiệt. Nó trông như có thể biến mất khỏi đó bất cứ lúc nào..

Vẫn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, Van lẩm bẩm.

Có lẽ, đó là…

◆ ◇ ◆

Van giật mình thức giấc vì tiếng la hét. Ánh sáng tuyệt đẹp mà anh nhìn thấy vừa nãy đã biến mất, đưa anh trở lại thực tại u ám, hôi hám.

Anh lại nghe thấy nó một lần nữa…. Ở khá xa.

Những cái hang, thứ vốn là sản phẩm từ sau những cuộc đào muối, uốn lượn thành nhiều đường như tổ kiến sâu trong mỏ này, nhưng những gì anh nghe được không phải là tiếng những nô lệ bị nhốt ở những tầng khác.

Những thứ âm vang đó không ngừng xuất hiện. Và vì anh đã nghe thấy những giọng nói ấy quá nhiều, từ những tiếng nức nở, rên rỉ cho tới những tiếng hú như dã thú không còn là của một con người cả ngày lẫn đêm, liên tục, chúng từ lâu đã giảm thành những tiếng ồn xung quanh đây, anh đã không còn coi chúng như là một giọng nói nữa.

Tuy nhiên, những gì anh nghe thấy lúc này rõ ràng là rất khác. Có lẽ đó là lý do tại sao nó thu hút sự chú ý của anh.

Những giọng nói đầy khẩn trương. Rất nhiều, những thứ âm thanh chà đạp lên nhau dù nó vọng qua những bức ngăn cách của đường hầm. Ban đầu nó chỉ ồn ào ở những đường hầm ở phía trên nối với mặt đất, nhưng sự náo loạn đang dần lan xuống, kéo thẳng sâu xuống dưới.

….Chuyện gì xảy ra vậy?

Anh nhíu mày, nâng phần trên của mình lên để nhìn một tên nô lệ khác, đứa đang bị xích gần chỗ lối vào nhất, đứng và kéo cuộn dây xích của mình.

Ngọn đuốc chiếu sáng nơi giao nhau giữa đường hầm chính và nhánh rẽ phản chiếu hình bóng của tên nô lệ đang vặn vẹo, la hét. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy một bóng đen nào đó, nó lẩn vào trong như dòng nước đen vậy.

…Một con chó?

Bộ lông nó óng ánh dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc, nhưng vì nơi này quá tối nên anh không thể nhìn rõ diện mạo của nó.

-Nó trông giống như một con sói vậy, nhưng mà quá nhỏ để coi là sói được.

Chẳng lẽ nào, một con chó hoang sao?

Chúng có rất nhiều ở vùng núi mẹ đẻ của anh, những con chó hoang đáng sợ, hung dữ và tàn bạo.

Bọn nó di chuyển như mấy con chó hoang vậy, nhưng một con chó hoang sao lại ở đây được? Tại sao lại vậy…?

Người nô lệ ở lối vào và cái bóng đó hòa làm một, và sau đó là một tiếng thét chói tai như có thứ gì đó bị xé thành từng mảnh.

“….Uriya, ki? Ono, rogi?”

Người đàn ông vừa ngủ bên cạnh anh nói với giọng sợ hãi khi nhìn vào chỗ bóng tối. Ông ta hỏi điều gì đó khi nhìn về phía này, nhưng Van không hiểu ông ta đang nói gì cả.

Những người được đưa vào làm việc trong mỏ muối này hầu hết là tử tù của Ziol hoặc những nô lệ được đưa tới từ miền Nam vào làm chiến lợi phẩm. Bởi vậy, anh không gặp bất kì ai nói cùng thứ ngôn ngữ với mình. Có lẽ không ai ngoài Van tới từ Akafal ở đây.

Van nhún vai với người đàn ông ở bên cạnh, rồi nhìn quanh mình, xem có thứ gì có thể dùng được không. Anh có thể làm được gì đó với sợi xích trói cổ tay mình vào nền đá, nhưng anh không thể làm gì với chiếc cùm sắt ở mắt cá chân này.

Con thú đen xì đang lại gần hơn, nó dần dần xơi tái từ tên nô lệ này tới tên nô lệ khác.

“Oja! Oja! Oja!”

Người đàn ông bên cạnh anh vung vẩy tay, vừa cố gắng xua nó đi vừa hét lên, nhưng con thú không dừng lại. Ngay lập tức một con thú nhảy người về phía tên đàn ông, Van lập tức đá vào sườn con thú bằng chân trái không bị xiềng. Con thú bị đá rú lên một cách đau đớn, nhưng ngay trước khi lưng nó va vào bức tường đá, nó vặn người, đạp vào bức tường, đáp nhẹ xuống đất. Nó nhanh nhẹn tới khó tin.

Chết lặng, Van thẫn thờ nhìn con thú trong giây phút ngắn ngủi ấy. Cặp mắt vàng chóe tỏa sáng bất thường ngay cả ở trong bóng tối nhìn về phía anh như thể cân nhắc điều gì đó.

…..Trong một khoảnh khắc, một màn đen bao trùm hoàn toàn lấy tầm nhìn của anh. Một cơn gió nhẹ thoảng qua mặt. Một thứ mùi cỏ kì lạ như mùi gỗ tươi mới cắt phả ra từ miệng con thú. Những chiếc răng nanh cắm chặt vào cánh tay anh vừa mới nâng lên để bảo vệ phần cổ của mình. Một cảm giác dồn dập công kích anh, một cơn đau buốt ngay lập tức truyền vào cánh tay khi những chiếc nanh tàn phá lớp da của anh.

Rên rỉ, Van nắm lấy cái miệng của khối đen xì ấy. Anh luồn tay theo đường sống mũi dài của nó rồi chọc thẳng vào mắt.

Con quái vật nhà tay Van ra với một tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng nó chỉ loạng choạng một chút rồi lùi lại hai bước với con mắt nhắm nghiền, rồi cắn vào chân người đàn ông ở bên cạnh thay vì chạy thoát. Tấn công hết nô lệ này tới nô lệ khác, nó hoàn toàn biến mất vào sâu bên trong đường hầm.

Van hít mạnh, ôm lấy cánh tay bị thương. Đau đớn tột cùng, nhưng nó không chảy nhiều máu tới thế.

Những nô lệ khác nói chuyện một cách kích động với nhau, mỗi người đều mang trên mình những vết thương khác nhau. Vì không ai trong số họ có thể thoát được với những sợi cùm bên mình, nên nỗi sợ hãi khi bị những con thú dữ tấn công là vô cùng lớn, nhưng nhìn thấy cảnh bạo loạn ngay trước mắt, dường như không có ai nguy hiểm đến tính mạng.

“Ottak, eeze! Rag, logi, geldo, maye!”

Van cau mày nhìn xuống người đàn ông đang ôm chân mình vừa rên rỉ vừa chửi rủa.

Nhưng mà tại sao…chúng lại tấn công chúng ta?

Ngoại trừ khi cố gắng bảo vệ lãnh thổ hoặc con non, hoặc nếu chúng sắp chết đói, nếu không cả sói và chó hoang đều không tấn công con người. Hay là chúng đã trú ẩn trong mỏ khi bị thứ gì đó đuổi theo? Mình nghĩ chúng cắn theo phản xạ, vì sợ hãi hoặc hoảng sợ. Nhưng mà….

Tên đó trông không hề sợ hãi chút nào.

Cặp mắt vàng của nó nhìn thẳng vào mình trong một khoảnh khắc. Không có một chút sợ hãi nào trong ánh mắt của nó cả. Đúng hơn là nó thậm chí còn có vẻ như đang quan sát mình.

Đó là ánh mắt của một chiến binh.

Chỉ một chiến binh đang thực thi sứ mệnh của mình, mới có đôi mắt đó thôi. Sau khi suy nghĩ đó lướt qua, Van lắc đầu. Nghĩ về nó chẳng giúp ích được gì cả.

Nén cơn bực tức xuống, Van siết chặt vết thương khiến máu không ngừng rỉ xuống dưới.

Kiểu gì cái chỗ này nó cũng sẽ sưng to vào sáng ngày mai đây.

Nhưng nỗi lo khác sẽ chẳng dẫn tới đâu cả.

Có lẽ là do hậu quả từ việc sợ hãi và tim đập mạnh đột ngột, cơ thể anh trở nên uể oải như thể sắp tan rã ra. Van nằm nghiêng, đẩy sợi xích ra xa để nó không chạm vào người mình, thở dài và nhắm mắt lại.

◆ ◇ ◆

Sáng hôm sau, một nữ nô lệ, người mang những bữa sáng tồi tàn đến cho họ, phân phát những bát cháo loãng với cử động cứng đờ như thể bị thương. Khi cô đặt bát cháo xuống trước mặt anh, anh thoáng nhìn thấy một mảnh vải rách nát cuốn quanh cánh tay cô. Ngay cả tên giám sát, kẻ hay đi xuống đường hầm với những bước chân rầm rập và đáng sợ, cũng có vẻ trở nên chậm chạp, hắn lảo đảo khó khăn ra lệnh bắt cho họ làm việc.

◆ ◇ ◆

Vào sáng ngày thứ tư, tay của nữ nô lệ run lên dữ dội, làm đổ một ít cháo. Dù cho ở trong làn ánh sáng lờ mờ, người ta vẫn có thể thấy được một vết phát ban lan rộng từ cánh tay tới khuôn mặt cô. Van vật vờ không biết có phải cô ta bị bệnh rubella hay không.[note32441]

Anh chợt lục lại ký ức, những cây thuốc mà mẹ bắt anh ăn khi anh bị rubella thời thơ ấu sượt qua tâm trí.

“Nếu cô có chút Tsukki (Một loại thuốc được làm từ sò huyết được sấy khô và giã thành bột) thì cô nên dùng đi.” Van bảo cô ấy.

Mặc dù không biết lời này của anh có ý gì, nhưng dù sao nữ nô lệ cũng hiểu được ý tốt, cô ngẩng mặt cười yếu ớt. Nhưng trông như thể chỉ mỉm cười thôi cũng đòi hỏi cô tiêu tốn rất nhiều năng lượng.

◆ ◇ ◆

Ngày thứ bảy, người đàn ông bên cạnh anh không dậy được dù trời đã sáng. Ông ta cuộn chặt mình lại với tư thế bào thai cùng vẻ mặt đau đớn. Vì dù anh gọi mà ông ta cũng không có phản ứng gì, nên anh khẽ lay ông, nhưng cơ thể ông ta đã lạnh đi.

Nghĩ lại thì ông ta đã ho rất nhiều kể từ ngày hôm kia. Anh cảm nhận được tiếng rên rỉ của ông ta ở trong đêm, nhưng vì bản thân đã kiệt sức, nên anh không thể ngồi dậy và âm thầm lắng nghe những âm thanh đó khi vẫn đang nằm.

Anh lờ mờ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu anh đứng dậy và vỗ về người đàn ông trong lúc nhìn xuống bóng lưng bất động của người đàn ông đó, nhưng chính cơ thể anh lại đang bị sốt và cảm thấy nặng nề một cách kì lạ. Ý nghĩ về lòng tốt nhất thời đó tan biến đi nhanh chóng, như một giấc mơ thoáng qua vậy.

Anh nghe thấy những tiếng ho khan văng vẳng khắp cả khu hầm mỏ.

◆ ◇ ◆

Sáng hôm sau, bốn trong số những người đàn ông bị xích trong khu hầm của anh không đứng dậy. Khi Van rời khỏi đường hầm để thực hiện công việc của mình, anh nhìn thấy những xác chết nằm rải rác ở khắp khu hầm. Cả nô lệ, những người còn sống và đang di chuyển, cùng những tên giám sát nô lệ, những tên cầm roi đứng ở hai bên, đều ho dữ dội.

Van mập mờ nghĩ rằng đang có một căn bệnh lây lan, nhưng anh không để ý tới nó.

Những người đó sẽ không còn phải gắn lên mình những quả tạ, những thứ đâm thẳng vào vai họ, xé da và khiến xương của họ kêu cót két nữa. Mình cũng sẽ sớm như vậy.

◆ ◇ ◆

Vào đêm ngày thứ tám kể từ khi bị con thú cắn, anh không mơ thấy ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán cây nữa. Đổi lại, anh đã gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng.

◆ ◇ ◆

Đột nhiên anh có cảm giác bản thân bị ớn lạnh khiến tới răng cũng rung kêu vang lên cùng cơn đau đầu khủng khiếp. Những cơn rùng mình dữ dội, nó như cuốn lấy cơ thể và khiến anh run lên từng đợt, cuối cùng thì nó cũng chịu dịu đi từng chút, nhưng rồi lại bị thay thế bởi một cơn sốt cứ tăng dần đều. Cơn sốt cao tới mức anh tự hỏi rằng liệu hơi thở của mình có gây bỏng được hay không.

Anh mê sảng, những cơn ác mộng cứ kéo tới dồn dập. Anh mơ thấy có một cái rễ cây mọc ở cánh tay qua vết thương mà con thú cắn anh. Anh cỗ gắng giữ cánh tay của mình xuống và hét lên, nhưng vô ích. Rễ cây đâm chồi trong cánh tay bất động của anh kêu lục cục. Nó từ từ mọc lên cánh tay anh đầy đau đớn, tách ra ở vai rồi kéo dài qua xương quai xanh và xuống ngực. Rễ cây đi dọc các mạch máu của anh, phân nhánh và phát triển ở khắp cơ thể. Đau đớn tột cùng.

Anh tiếp tục la hét tới mức không còn thành tiếng được nữa, anh nghĩ rằng bản thân không thể chịu được nữa và tha thiết khẩn cầu bản thân hãy mau chóng ngất đi, nhưng anh vẫn vô cùng tỉnh táo, bị mắc kẹt trong giấc mơ của bản thân. Rễ cây đã chiếm hết toàn bộ các phần còn lại của cơ thể, lan về phía đầu, Van kinh hãi không biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Khoảnh khắc anh chuẩn bị tinh thần cho một cơn đau dữ dội sắp kéo đến, có thứ gì đó xuyên thủng một điểm trong đầu anh, và ngay lập tức, có một cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể anh như thể khiến anh tê dại.

Van, người vẫn đang cứng đơ như tấm ván gỗ, run lên bần bật trong sự ngạc nhiên.

Cảm giác dễ chịu ấy duy trì trong một khoảng thời gian dài. Tim anh đập thình thịch như thể nó muốn vỡ tung ra. Đau đớn lắm.

Anh cảm thấy cái chết đang gần cận kề bản thân, anh thấy vô số những quầng sáng bắt đầu phân tán trước mắt mình. Các điểm chính xác của luồng sáng bị kéo vào nhau bởi một lực không xác định, xoáy vào nhau và mở rộng ra, dần dần ngày càng có nhiều luồng sáng bị kéo vào cụm sáng ấy. Khi chúng chạm vào da anh, từng phần trên cơ thể anh như hòa quyện với thứ ánh sáng ấy.

…Sụp đổ.

Cơ thể của chính anh không ngừng vỡ vụn, biến thành những ngọn đèn nhỏ. Tảng đá anh dựa vào cũng biến thành những hạt sáng mà không hề hay biết.

Mọi thứ tạo nên sự tồn tại của bản thân mình đang dần biến thành những hạt sáng. Mọi thứ dần tan rã, tạo thành một khối hỗn loạn.

Van thấy bản thân mình được phản chiếu qua từng hạt ánh sáng từ cơ thể đang dần biến mất.

Anh nhìn lại quá khứ của mình với một tốc độ chóng mặt. Anh nhìn thấy nụ cười của vợ mình, nụ cười e thẹn của con trai và khuôn mặt của cha mẹ, anh trai của mình.

Anh nhìn thấy cánh cửa ngôi nhà ở quê hương, và con chó săn Wazu chạy lon ton ra cửa. Anh nhìn thấy từng giọt nắng chảy qua những tán cây, màu đỏ thẫm rực rỡ của những chiếc lá thu, vẻ rạng rỡ của dòng suối trong vắt, mùi khói….

...Đừng đi.

Van sợ hãi cố gắng giữ lại các phần cơ thể, theo bản năng, anh cố níu kéo mọi thứ bản thân mình có thể, cái cảm giác như anh sắp mất đi thứ gì đó quan trọng. Sức mạnh của mong ước đó đã tiếp thêm sức mạnh cho anh, dù chỉ là rất nhỏ. Những hạt sáng, vốn đã lan ra xa rộng, lại bắt đầu từ từ tụ lại – tâm hồn của anh từ từ, hội tụ lại vào cơ thể lần nữa.

Truyện Chữ Hay