Những người thầy mạnh nhất đã tập hợp lại nơi đây.
Tất cả bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất. Mỗi người đều có việc riêng nên có lẽ họ sẽ không huấn luyện tôi mỗi ngày được.
Bọn họ đã lập ra một thời khóa biểu khoa học nhất có thể để giúp tôi mạnh lên với mẹ là chủ chốt, những người còn lại sẽ tới hỗ trợ tùy theo hoàn cảnh.
Thời khóa biểu đã được lập trong chưa tới năm phút.
Tôi bị sốc khi nhìn thấy nó.
Sao nó lại dày đặc tới mức này chứ?
Và nó lại còn chi tiết tới từng phút trong vòng bốn năm tới nữa chứ.
VÌ một lí do nào đó mà mỗi tháng sẽ có một ngày được đánh dấu ☆.
Có lẽ đó là dấu hiệu của một điều gì đó điên rồ lắm.
“Mẹ ơi, cái dấu này ☆ để làm gì vậy?”
“Nó dùng để đánh dấu ngày con sẽ được trải nghiệm phép ‘Căn phòng thời gian’- niềm tự hào của đại hiền giả Merlin Enlight. Phép đó sẽ hút cạn ma lực trong nền đất, nên nó chỉ có thể được thi triển một tháng một lần. Nhưng nó là một phép thuật tuyệt đỉnh, hai mươi ngày trong căn phòng chỉ tương đương với một ngày ở thế giới thực mà thôi!”
Vì là đại hiền giả nên ngài ấy có thể làm được mọi thứ ư!?
“Nghe thì tuyệt thật, nhưng chẳng phải con sẽ già đi hai mươi ngày tuổi chỉ trong một ngày nếu con sử dụng nó sao?”
“Lạ lùng thay, con sẽ không già đi trong căn phòng đó. Vui lên nào! Con sẽ được huấn luyện riêng liên tục trong hai mươi ngày bởi giáo viên chịu trách nhiệm ngày được đánh dấu đó. Điểm tuyệt vời của nó là sẽ không hề có thứ gì để giải trí bên trong nó và con sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi dù cho có làm gì đi chăng nữa!”
“Mẹ có biết điều đấy chỉ mang lại cho con dự cảm xấu không hả!?”
Rõ ràng là nó chỉ khiến tôi muốn chạy trốn hơn nếu mẹ nói một thứ hoàn toàn không hay như vậy là một điều tốt.
Nhìn kĩ lại, tôi thấy hôm nay cũng được đánh dấu.
“Ngày đầu tiên con sẽ luyện tập với Chiến Vương Rowland. Giao cả cho em đấy.”
“Rõ. Đầu tiên ta sẽ dạy nhóc cách sử dụng ki. Nếu có thể dùng ki dù chỉ một chút thì nhóc sẽ khỏe hơn và tốc độ hồi phục cũng sẽ được nâng cao nữa. Thể lực cũng không ngoại lệ, và khả năng tập trung của nhóc cũng vậy.”
“Đúng vậy, đó là lí do chị để em dậy Ork vào ngày đầu tiên. Trong cả hôm nay… tức hai mươi ngày trong căn phòng, chị sẽ nhờ em dạy cho Ork cách sử dụng ki cơ bản và cách để cảm nhận ki.”
Chiến Vương Rowland miễn cưỡng nhún vai.
Tôi chợt hiểu ra điều mẹ nói phi lí tới mức nào từ phản ứng của chú ấy.
“Chị đại à, thường thì chỉ sử dụng ki ở mức cơ bản cũng phải tốn năm năm để học đó?”
“Chỉ có những kẻ kém cỏi mới học theo cách tầm thường mà thôi. Hãy dùng cách thức huấn luyện khắc nghiệt đi. Thằng bé là con chị. Nó sẽ không chết đâu, vì thằng bé là một thiên tài.”
“Đã hiểu. Thế thì, em sẽ không kén cá chọn canh nữa. Đừng có trách em nếu thằng con của chị lìa đời đấy nhé.”
Mẹ và Chiến Vương Rowland cười vui vẻ.
Những giáo viên khác cũng gật đầu đồng tình.
Họ đang nói về việc tôi sẽ thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn hay mất mạng như những câu chuyện tầm phào. Tôi nghe được điều gì đó kiểu như cứ mười người thì chín người sẽ chết, ahaha, không thể nào có chuyện đó được, phải là cứ một nghìn người thì chỉ có một người sống sót nếu cái phương pháp đó được sử dụng mới đúng.
Đại hiền giả Merlin Enlight đưa một cái túi lớn cho Chiến Vương.
Không thể nào, ngài lấy đâu ra cái túi đó thế!? Không đời nào ngài ấy lại có thể mang một thứ to như thế trong cái áo choàng đó được. Não tôi không thể bắt kịp nổi với những điều phi lí đó.
“Đây là thuốc và thức ăn cho hai người trong một tháng. Tất cả đều là những sản phẩm đặc biệt được tạo ra bằng cách kết hợp những tinh hoa của khoa học và giả kim thuật. Chúng có rất nhiều tác dụng như giảm đau, tăng khả năng tập trung, tăng khả năng hồi phục thể lực, trị thương, và nhiều thứ khác… Ta cũng đã chuẩn bị những loại thuốc cần thiết để hỗ trợ cơ bắp và kích thích lưu thông ma lực. Nhớ kĩ, hãy cho thằng bé uống nó theo đúng hướng dẫn đi kèm bên trong. Nó sẽ được tái sinh nếu cứ liên tục sử dụng đống thuốc đó trong vòng hai mươi ngày. Chừng đó là đủ cho khởi đầu của khóa huấn luyện.”
Cái nửa sau nghe thật phi lí đúng không!?
Rowland cười phá lên.
“Hee, dạy học cho thằng nhóc này cũng có lợi phết nhỉ. Ta cũng sẽ được thử những thứ thuốc do chính tay Merlin Enlight tạo ra. ”
Lọ thuốc đáng ngờ và cái bánh ngon tuyệt mà mẹ cho tôi trong khi tập luyện liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ cũng được tạo ra bởi người này sao?
Mẹ ôm tôi thật chặt. Bà ấy bảo tôi hãy sống sót quay về và hôn lên má tôi.
Nhìn thì đây quả là một khung cảnh xúc động, nhưng chính mẹ lại là người góp phần lớn đấy tôi vào cái tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
“Rồi, giờ ta sẽ thi triển ‘Căn phòng thời gian’.”
Đại hiền giả đâm mạnh cây trượng của mình xuống đất, và ma lực trong các mạch ma thuật trong nèn đất trào ra ngay lúc ấy.
Ngài ấy lấy một cái ống nghiệm ra, đổ mithril nóng chảy ở bên trong ra ngoài. Chất lỏng tạo thành nhiều vòng tròn ma thuật chồng lên nhau.
Ma lực trong mặt đất chảy vào những vòng tròn ấy, tạo ra đại thuật.
Mọi người đều nín thở.
Đến cả một người ít hiểu biết cũng thấy được sự phi thường của phép này. Sẽ không ai tin rằng thứ này có tồn tại nếu không được chứng kiến tận mắt.
Cứ như trong truyện cổ tích vậy.
Một vết nứt không gian xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Vậy, đi nào, con trai của chị đại. Tên nhóc là gì nhỉ….”
“Là Ork ạ. Xin hãy giúp đỡ cháu.”
“Đã rõ. Ta là Rowland. Gọi ta sư phụ đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Rowland nắm lấy gáy tôi và nhảy vào khe nứt không gian.
Khóa huấn luyện thực sự sẽ bắt đầu từ bây giờ.
◇
Khi mở mắt ra, tôi thấy dưới chân mình một khoảng trắng xóa trải dài vô tận.
Bầu trời tối đen như mực và không có một tia sáng nào ở đây.
Không hề có mặt trời và mặt trăng. Chỉ có một cái đồng hồ cát đang bay lơ lửng.
“Đã lâu rồi ta mới trở lại nơi này. Khi vẫn còn chu du để cứu thế giới với chị đại… với mẹ của nhóc, bọn ta đã bị đánh bại bởi một kẻ mạnh đến khó tin. Nếu tái đấu với hắn, chúng ta chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu cứ để hắn tự do thì kinh đô sẽ sụp đổ trong ba ngày. Vì thế nên bọn ta đã tập tuyện ở đây. Mà, tên địch nhân mà ta nói chính là cha của nhóc đấy. Chúng ta sẽ không thể ra ngoài cho tới khi cát trong cái đồng hồ lơ lửng kia chảy hết.”
Tôi đã lờ mờ đoán được chuyện này. Người này đã từng du hành cùng mẹ.
Và, việc họ tập luyện ở đây cũng có nghĩa là đại hiền giả Merlin Enlight đã đi cùng họ.
…. Chiến Vương Rowland và mẹ- một anh hùng cùng đại hiền giả. Loài orc nào có thể chiến thắng tổ đội đó chứ?
Có thật là họ đã bị một orc đánh bại không? Có lẽ cha thực chất là loài con quái vật đáng sợ nào đó chứ không phải là orc.
Tôi muốn nguyền rủa số phận của mình. Giá mà tôi có thể thừa hưởng một chút sức mạnh từ cha khi mới sinh ra, một góc nhỏ thôi cũng được.
“Cháu có cả đống thứ muốn hỏi nhưng, có vẻ là chuyện này sẽ khá tốn thời gian nên hãy gác nó lại… Chúng ta cần phải nghĩ xem nên làm cách nào để sử dụng nước và thức ăn một cách tiết kiệm.”
“Không, nếu nhóc sử dụng ki thành thạo thì bằng cách nào đó, nhóc vẫn sẽ sống được dù không ăn uống gì trong hai mươi ngày.”
“Ki thật tuyệt!”
Sao nó lại có nhiều tác dụng như thế được chứ?
“Rồi, hãy bắt đầu bài học ngay thôi nào. Đầu tiên, nhóc biết ki là gì chứ?”
“Không, cháu chỉ biết nó là một thứ năng lượng tuyệt vời nào đó thôi.”
“Ra thế, ừm, nói dễ hiểu thì nó chính là năng lượng sống. Nhóc thấy đấy, mọi sinh vật sống đều liên tục tỏa ra năng lượng sống, cả ta và nhóc cũng vậy. Và, những chủng loài như con người và rồng có thể cảm nhận ki…. Rất lạ đúng không? Giống loài không có khả năng cảm nhận ki bẩm sinh sẽ không thể làm được chuyện đó dù cho có cố gắng đến mấy. Thậm chí trong xã hội loài người, có người cảm nhận được ki trong khi số khác lại không thể.”
“….. Mẹ đã nói rằng cháu vô cùng nhạy cảm với ki.”
“Chị đại đã nói vậy ư? Hừm....”
Rowland đặt tay lên vài tôi.
Chú ấy định làm gì thế? Khi tôi vừa định nhìn lên thì bỗng một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nổi da gà, nhảy ra xa.
“Hể, là thật này. Dù vẫn chưa thức tỉnh nhưng nhóc đã có thể cảm nhận được một lượng ki nhỏ như thế này rồi.”
“Chú vừa làm gì thế?”
“Ta chỉ đổ một chút ki cùng sát khí vào tay mình mà thôi. Nhóc có thể cảm nhận nó nhỉ Ork. Khả năng cảm ứng của chú mày khá đấy.”
Được khen là có khả năng cảm nhận ki tốt cũng không tệ lắm.
Đối với một đứa có cơ thể yếu ớt như tôi, ki chính là hi vọng. Tôi cực kì muốn học cách sử dụng nó.
“Vậy là ta đỡ đau đầu rồi. Chị đại bảo ta dùng cách huấn luyện cực đoan nhất, nhưng nói thật, ta không biết mình có nên dùng nó hay không vì thường thì bất cứ ai cũng sẽ chết nếu được huấn luyện theo cách đó. Nó là một cách huấn luyện chỉ dành cho loại quái vật thôi, hiếm có ai có thể chịu đựng nó. Ta sẽ nghiêm khắc lắm đấy…. Đừng có chết nhé.”
Tôi còn chẳng có thời gian để nâng cao cảnh giác. Rowland bước tới từ điểm mù cảnh giác của tôi, chuyển động của chú ấy quá thuần thục, tôi không thể theo kịp.
Tay Rowland chạm vào bụng tôi.
Và rồi, cái dự cảm xấu tôi vừa cảm nhận được khi trước truyền tới từ lòng bàn tay chú ấy, nó còn đáng sợ hơn tôi nghĩ gấp trăm lần.
Cơ thể văng đi, tôi cảm nhận được cơn đau đớn khắp cơ thể. Tôi bị bắn ra xa hàng chục mét trước khi rơi xuống và lăn vài vòng trên đất.
“Aga, agah, aaa, gaaaaaaaaaaa.”
Tôi nói không ra tiếng.
Một cái lỗ lớn xuất hiện trên bụng tôi. Vài cái xương đã gãy, máu chảy đầm đìa.
Cơn đau kinh khủng chạy khắp cơ thể tôi. Một cơn đau mà tôi chưa từng phải nếm trải.
Không, không chỉ có cơn đau. Cơ thể tôi dần lạnh đi. Đây là độc. Một thứ độc lạnh lẽo có thể lấy mạng tôi.
“Bình tĩnh lại và nghe này. Ki là năng lượng của sự sống. Nhóc có thể cảm nhận ki rõ rệt nhất khi đứng trên ngưỡng cửa của cái chết. Thật ra, có nhiều người đã thức tỉnh ki khi rơi vào trường hợp đó. Đó là lí do ta sẽ đánh nhóc tới mức vừa đủ để nhóc không chết và vẫn giữ được tỉnh táo. Mà, nhóc sẽ chết thôi nếu ta cứ kệ như vậy trong vài phút.”
Tôi chẳng thể đáp lại.
Tôi sắp chết. Máu trào lên trong họng, tôi nôn hết chúng ra.
“Và, ta cũng đã nói ki là năng lượng của sự sống đúng chứ? Nó sẽ trở thành chất độc nếu được trộn với sát khí. Ngay là lúc này, ki của ta cũng đang cắn xé và nuốt trọn lấy nhóc đấy. Chắc chú mày không nhận ra, nhưng bản năng tự vệ đang dùng ki để chặn lại thứ độc đó đấy…. Nên là, hãy cảm nhận nó đi. Cảm nhận xem bản năng tự vệ của nhóc đang làm gì. Chú mày sẽ cảm nhận được nó khi đang đứng trên ngưỡng cửa của cái chết như lúc này. Đừng có mơ hồ cảm nhận mà hãy hình dung thật kĩ.”
Dù chú có bảo cháu như thế…..
Đau quá, đau quá, tôi không muốn chết.
Làm ơn, hãy cứu cháu. Tôi với tay ra.
Nhưng Rowland chỉ đứng đó và nhìn xuống tôi.
Tại sao chứ, mình sẽ chết ở đây mất.
Tôi lại thổ huyết. Cảm giác như tôi sắp mất ý thức rồi.
“Chú mày sẽ chết nếu không thể thành công đấy? Ta không dễ dãi như chị đại đâu. Nhóc đã gật đầu đồng ý học cách sử dụng ki cơ bản đúng chứ? Nhóc sẽ phải học một thứ mà người bình thường phải tốn năm năm trong vòng hai mươi ngày. Không đời nào chú mày sẽ thành công nếu không đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm. Hóa ra tất cả những gì nhóc muốn chỉ là bỏ qua những nỗ lực mà những người bình thường kiên trì bỏ ra trong nhiều năm.”
Chú ấy sẽ không cứu tôi.
Tôi sẽ phải tự cứu lấy mình.
Tôi không muốn chết, không đời nào tôi sẽ chết ở đây.
Tôi chưa gặm tai elf, chưa vùi mặt vào đuôi của một cô hỏa hồ dễ thương và tận hưởng mùi hương của nó. Trên tất cả, tôi vẫn còn chưa thụ thai cho những cô gái xinh đẹp!
Đó là lí do tôi sẽ không chết!
Chú ấy đã nói gì nhỉ?
Một luồng ki quyện đầy sát khí đang cắn xe tôi. Bản năng của tôi đang chống lại nó.
Giờ nghĩ về chuyện đó, một dự cảm xấu cứ choán lấy tâm trí tôi. Nó lạnh lẽo và đau đớn. Cơ thể tôi đang cố sưởi chính nó để xua đi sự lạnh lẽo và đau đớn đó.
Hơi ấm đó chính là ki.
Khoảnh khắc tôi nhận ra điều đó, giác quan của tôi được khai sáng.
Thế giới đang chuyển mình. Cảm giác như tôi đã có thể cảm nhận được thứ gì đó mình chưa từng biết tới.
Aa, hiểu rồi. Nó vẫn luôn chảy trôi trong cơ thể tôi.
Và cứ thế, nó càng ngày càng nhiều và mạnh mẽ hơn. Truyền hơi ấm từ cơ thể vào bụng. Cơn lạnh sẽ không biến mất nếu tôi không làm tới mức đó.
Thêm nữa, nữa. Ấm hơn nữa.
“Thật đáng ngạc nhiên. Tới mức này cơ à…. Ta bắt đầu thấy hơn ghen tị rồi đấy.”
Sau khi tụ hơi ấm lại bụng mình, sự lạnh lẽo cùng cơn đau biến mất.
Sau khi chúng biến mất, tôi tiếp tục tụ ki lại và chữa trị vết thương trên bụng. Cái lỗ dần đóng lại.
Sau một lúc, tôi đã hồi phục vừa đủ để có thể nói ra tiếng.
Thay vào đó, tôi cảm thấy cực kì mệt mỏi.
Có lẽ là do tác dụng phụ của việc cưỡng chế lôi thứ hơi ấm ra.
“Thứ hơi ấm, này là ki.”
“Phải. thường thì chú mày sẽ tốn ba năm chỉ để cảm nhận được sự tồn tại của ki. Và sẽ cần thêm hai năm nữa để tích tụ nó. Tổng cộng là năm năm. Nhóc không vui à, khi đã đổi năm phút lấy năm năm quý giá.”
“….. Cháu đã suýt chết đấy.”
“Sẽ chẳng có tác dụng gì nếu nhóc không bị dồn tới cánh cửa tử thần. Biết ơn khả năng tính toán của ta đi. Không có nó thì nhóc chết thật đấy.”
Chú ấy nói và ném cho tôi một lọ thuốc.
Vết thương của tôi lành lại sau khi uống nó.
Ngay cả khi vết thương, cái lạnh và cơn đau đã biến mất, hơi ấm đang bọc quanh cơ thể tôi vẫn chưa biến mất.
Nó cứ tỏa ra mãi từ cơ thể tôi.
Vậy cảm nhận ki có tác dụng như thế này.
“Giờ thì, nhóc có thể nhìn thấy ki rồi. Đến bước tiếp theo nào. Năng lượng của sự sống đang trào ra không ngừng. Nhóc không nghĩ nó rất lãng phí à?”
“Tất nhiên là có.”
“Nếu nó là một sự phí phạm thì nhóc chỉ cần tích tụ nó lại, không cho nó trào ra ngoài thôi. Xem ta này.”
“Hơi ấm… ki không hề chảy ra ngoài. Nó đang chảy quanh cơ thể sư phụ.”
“Đó là ý nghĩa của việc sử dụng ki đấy. Ta tích tụ luồng ki đang chảy ra ngoài quanh lại quanh cơ thể mình, nên giờ năng lượng sống đang dâng trào trong ta. Và, ta cũng có thể làm như này nếu liên tục tích tụ ki trong một thời gian dài.”
Dòng ki chảy trong cơ thể Rowland bỗng dưng cuộn lên.
Nó mạnh mẽ hơn dòng ki quanh cơ thể tôi gấp nhiều lần.
Sau đó, chú ấy vung tay về phía trước.
Nắm đấm của Rowland bỏ xa tốc độ âm thanh. Một làn sóng chấn động được tạo ra.
“Sử dụng ki nghĩa là xả lượng ki bên trong cơ thể ra ngoài, bắn nó ra khi cần thiết, tụ nó vào những nơi cần ki. Mà, nói chung đó là ba cách để sử dụng ki. Nhóc cần phải học cách tích tự ki trong vòng hai mươi ngày tới. Khi đã thuần thục thì dù có đang ngủ nhóc cũng có thể ngăn ki chảy ra ngoài. Nhóc sẽ luyện tập để đạt được điều đó, tăng lượng ki có thể tích tụ trong cơ thể, tăng lượng ki có thể xả ra trong một đòn. Mà, đầu tiên nhóc cần bắt đầu từ việc biết cách tích tụ ki đã.”
Tôi nuốt nước bọt.
Tích tụ năng lượng sống trong cơ thể. Tôi linh cảm mình sẽ có thể trở thành kẻ mạnh chỉ với khả năng đó.
Cách bộc phát ki mà Rowland vừa cho tôi xem thậm chí còn tuyệt với hơn thế.
Nếu tôi có thể thành thạo nó, cả lũ bạn thưở bé từng bắt nạt tôi cũng sẽ chẳng là cái thá gì.
…. Không, điều tầm thường đó không hề quan trọng.
Chắc chắn tôi sẽ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và có thể làm tình!
“Đã rõ! Cháu nên tích tụ ki trong cơ thể bằng cách nào?”
“Ai biết, nhóc phải tự tìm cách. Nói thế này không phải là vì ta khó tính, nhưng sự khác biệt giữa người với người quá lớn nên biết trước những thứ mà bản thân chưa từng trải nghiệm sẽ chỉ tác động xấu tới sự phát triển của nhóc mà thôi. Ừm, nhóc đã thành công trong việc cảm nhận ki rồi, nên việc còn lại chỉ là tìm ra phương pháp tích tụ ki của riêng mình bằng cách thử và sai thôi. ”
“Cháu sẽ làm!”
“Này, nhóc đã mất quá nhiều máu vào hôm nay rồi nên cứ tập tích tụ ki đi. Từ ngày mai ta sẽ luyện thể lực và sức mạnh cơ bắp cùng sự dẻo dai cho tới khi nhóc gần gục ngã. Sau khi hoàn thành chúng, nhóc sẽ tập kiểm soát ki cho tới giờ ngủ….. Và cũng vì nhóc sẽ tự luyện tập, nên đừng có lơ đãng một giây nào. Đây cũng là để rèn khả năng tập trung nữa. Ta sẽ cho mi ăn đấm nếu mất tập trung đấy.”
Vừa nói xong, Rowland chống một ngón tay xuống đất, trồng cây chuối, và hít đất trong cái tư thế đó.
Dù không bị chú ấy nhìn vào, nhưng tôi vẫn đang bị trông chừng.
Tôi cảm nhận được việc đó.
Tôi không thể để tâm trí mình lơ đãng thêm như thế này nữa, dù tôi chẳng hề có ý định đó. Tôi muốn có được thứ sức mạnh này càng sớm càng tốt.
Tôi đã thức tỉnh ki của mình chỉ trong nháy mắt.
Cứ với tốc độ này, tôi sẽ dễ dàng làm được những việc như tích tụ ki thôi!
Tôi sẽ học cách tích tụ ki vào hôm nay và hỏi chú ấy về bước tiếp theo.